Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếp Nạn Tình Nhân - Chương 065

Kiếp Nạn Tình Nhân
Hiện có 121 chương (chưa hoàn)
Chương 065
Mami, daddy, xin ngủ chung
0.00
(0 votes)


Chương (1-121 )

Siêu sale Shopee


"Nếu đã là người quen, thì tôi không đòi cô bồi thường gì nữa, nói cho con điếm kia biết, đừng nghĩ đến chuyện lừa người khác, tôi đây chính là không có tiền, mạng thì có một cái. Nếu cô ta còn dám gây sóng gió nữa, tôi sẽ thay trời hành đạo đấy."

Lăng Vi chậm chạp gật đầu, không nói gì, lúc này cô không biết nên nói gì mới có thể làm cho người phụ nữ văng nước miếng tung tóe này im miệng lại.

Vương Xảo thấy Lăng Vi gật đầu, xoay người lại đi vào phòng làm việc của giám đốc Trương, vừa đi được mấy bước lại quay người trở lại, cười rạng rỡ, làm Lăng Vi kinh hãi đến mức nổi da gà đầy người.

"Vi Vi này, lão Trương nhà chúng tôi, vẫn làm phiền cô cất nhắc nhé."

Lăng Vi không nhúc nhích chút nào, miệng cũng nín thinh. Nhưng cô Vương Xảo kia không đợi cô trả lời gì, đã đi vào phòng làm việc của giám đốc Trương, lúc đóng cửa, từ bên trong lại bay ra một câu nói: "Đừng quên đến tham gia bữa tụ họp bạn học đấy."

Thật là máu chó mà. Vương Xảo trước kia có phải đã bị yêu quái nuốt mất rồi không, sao mà bây giờ lại trở thành dáng vẻ thế này...... Cô em đáng yêu lung linh của tôi biến thành yêu ma rồi, oh my god!

Lăng Vi quay đầu nhìn sang phó tổng giám đốc Lưu đi theo sau lưng cô, thật sự phải cảm ơn hắn ta một chút, nếu không phải hắn kêu to lên, thật sự cô cũng sẽ không gặp được Vương Xảo kinh người như thế.

Mồ hôi trên trán Lưu Kế Phát càng lau càng nhiều, sau khi hắn ta thấy Lăng Vi quay đầu lại, toét miệng cười, muốn chuộc lỗi, nhưng chỉ nhận được một cái liếc mắt. Hắn sẽ không biết được, từ biểu hiện của hắn trong ngày hôm nay, thì sắp phải bị sa thải rồi.

Lăng Vi xuống lầu, lại thuê xe về bang Xích Viêm. Trên đường đi, Từ Niệm Niệm gọi đến mấy cuộc điện thoại, Lăng Vi đều không để ý tới. Chỉnh sang chế độ im lặng, nhìn di động rung lên trong lòng bàn tay, cô biết con nhỏ lưỡi dài Từ Niệm Niệm kia muốn hỏi cô cái gì. Bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đợi chờ Từ Niệm Niệm nã pháo, dứt khoát tạm thời không để ý đến trước đã.

Tính cách chết cũng không từ bỏ của cô nàng kia, thật là không thể không khâm phục mà. Lăng Vi nhìn khung cảnh bên ngoài xe, thở dài một hơi. Nhận cuộc gọi của Từ Niệm Niệm.

"Cậu giỏi thật đấy, lại không bắt máy của bà đây, Vi Vi, gan của cậu lớn rồi ha." Giọng điệu của Từ Niệm Niệm rất chói tai, Lăng Vi không nói gì.

"Mình biết tại sao cậu không nhận điện thoại của mình, chẳng phải là sợ mình nhiều chuyện hay sao, hôm nay mình không hỏi hung khí của anh nhà cậu có lớn không, sống có tốt không, chỉ muốn hỏi cậu, rốt cuộc Dịch Khôn thế nào rồi? Cậu đã làm gì anh ta rồi?"

Lửa giận lớn thật đấy, từ khi về thành phố Liêu, đây là lần đầu tiên Lăng Vi nghe thấy Từ Niệm Niệm nổi bão trong điện thoại. Sao cô biết được Dịch Khôn làm sao chứ. Sau khi anh ta đưa mình ra khỏi biệt thự của lão già Tống Thu Minh, đưa về công ty, thì cô chưa từng gặp lại Dịch Khôn nữa.

Giọng điệu của Từ Niệm Niệm cực kỳ không tốt, cô ấy thở dài, nói: "Vi Vi, mình mặc kệ rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ hi vọng cậu đừng quá......, thôi bỏ đi, mình biết cậu không cố ý, chỉ là...... trước giờ chưa từng thấy anh ta sa sút như vậy bao giờ, thiếu chút nữa bị phóng viên chụp được. Phóng viên của nước ngoài không dễ nói chuyện vậy đâu."

Mắt thấy sắp đến bang Xích Viêm rồi, Lăng Vi xin tha, nói: "Niệm Niệm, mình sai rồi, tuy mình không biết mình sai chỗ nào, nhưng làm cậu giận chính là mình không đúng, nếu cậu cũng đã nổi giận rồi, có thể tha cho mình rồi phải không, mình đâu có trêu chọc cậu, sau này thay đổi còn không được sao. Cùng lắm thì khi nào cậu muốn nổi giận thì nói cho mình biết, lúc đó mình lại......" Nói mãi, nói mãi, giọng điệu của Lăng Vi lại thay đổi.

"Lăng Vi, cậu chờ đó, bà đây muốn về nước rồi, cẩn thận chút, đến lúc đó phải hầu hạ ăn ngon uống ngọt đấy, nếu không mình sẽ tìm người đàn ông kia của cậu để tiết lộ tin tức." Trong điện thoại vang lên tiếng nhân viên công tác thúc giục, Lăng Vi biết cơn giận của Từ Niệm Niệm đã xả xong rồi, tuy vẫn không hiểu lắm tại sao cô ấy lại vì chuyện của Dịch Khôn mà giận mình.

Cách bang Xích Viêm khoảng hơn 100m thì xe bị người của bang Xích Viêm ngăn lại, cô biết, bang Xích Viêm bên này canh phòng nghiêm ngặt, xe từ bên ngoài không được đến quá gần cổng lớn.

Vừa xuống xe, đã nhìn thấy Dịch Dịch đang đứng ở cổng lớn kêu mình. Nụ cười bên môi Lăng Vi từ từ lan rộng ra, bước nhanh đi về phía con trai.

Vừa đi, trong đầu vừa ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Cô tưởng đâu chỉ là một bản nhạc đệm máu chó, lại không ngờ đến vì Vương Xảo, lại dẫn đến nhiều chuyện như vậy......

"Mami, sao giờ mới về thế?" Sau khi Lăng Dịch Sâm ném những thứ trong tay cho chú khờ khạo, tươi cười chạy về phía Lăng Vi.

Lăng Vi băng qua đường rồi ngồi xổm xuống, dang hai tay ra, bế con trai lên. Vuốt ve gương mặt đỏ lên của cậu, yêu thương hỏi: "Hôm nay có ngoan không? Cơm trưa ăn gì vậy?"

Lăng Dịch Sâm cọ cái mũi nhỏ lên vai của mami hai cái, nũng nịu nói: "Bữa trưa ăn một bữa hoành tráng luôn đó, hì hì, là chú khờ khạo cho người mua về. Mami ăn gì rồi?"

"Tại sao không ăn ở nhà ăn?" Lăng Vi vỗ nhẹ lên lưng con trai, đi theo Sở Phong đang cười tươi rói vào trong.

"Ặc...... Chuyện này hả." Lăng Dịch Sâm ngừng một chút, vuốt tóc của mami, mới nói tiếp: "Tuy đồ ăn của nhà ăn cũng được, nhưng đầu bếp không đẹp, ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của con, mami, mẹ nói với daddy tìm hai đầu bếp nữ xinh đẹp về được rồi, có thể biểu diễn cho con xem kéo mì sợi, hoặc là thể hiện kỹ thuật dùng dao......"

Lăng Vi lập tức cắt ngang lời nói của con trai, nghiêm nghị hỏi: "Dịch Dịch, câu này ai dạy con nói?" Ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Sở Phong một cái, dường như bị cô làm cho kinh hãi, dừng bước, quay người lại, lắc tay liên tục, tỏ ý không phải anh ta dạy tiểu thiếu gia nói đâu nha.

Lăng Dịch Sâm nằm sấp trên vai Lăng Vi, không hề biết dáng vẻ của chú khờ khạo bây giờ rất đau khổ, cậu thở nhẹ một hơi, như một ông cụ non khuyên nhủ Lăng Vi: "Mami, nói mấy câu này chẳng phải rất bình thường sao, mẹ nuôi Niệm Niệm cũng từng nói tìm mấy người đẹp dễ nhìn, mặc ít một chút, biểu diễn kéo mì ở trước mặt chú Dịch Khôn mà."

"Phụt......" Sở Phong bật cười, sau khi thấy sắc mặt của Lăng Vi thì nụ cười cứng lại trên mặt. Tiểu thiếu gia của bang Xích Viêm bọn họ đừng đáng yêu quá như thế có được không chứ, cái cô Niệm Niệm gì kia ý nói là kéo mì hay sao? Nghe nhầm rồi đó, ha ha ha ha ha, hẳn là......

"Khụ khụ khụ, Dịch Dịch, sau này không được nói những câu như vậy nữa, mẹ nuôi đâu có nói như thế, con nghe nhầm rồi." Lăng Vi cảm thấy tức ngực, con nhỏ Từ Niệm Niệm này, nếu sau này còn dám ở trước mặt con trai mà trêu ghẹo đàn ông nữa, thì cô tuyệt đối không tha thứ dễ dàng nữa. Nhìn xem, ảnh hưởng đến Dịch Dịch thành như vậy rồi. Đoán chừng Dịch Dịch háo sắc như thế, cũng có liên quan đến sự ảnh hưởng từ mẹ nuôi Niệm Niệm của nó rồi.

Lăng Dịch Sâm ý thức được mình đã nói sai rồi, vội vàng bụm miệng lại, dùng sức gật đầu. Trong nháy mắt sau đó bắt đầu dời sự chú ý của Lăng Vi đi: "Mami, sau khi daddy đi ra ngoài với mẹ còn chưa về nữa, có phải mẹ làm ba giận rồi không?"

Lăng Vi đã đi đến hành lang, thả Lăng Dịch Sâm xuống ghế dây mây, nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh. Với cô, bang Xích Viêm rất xa lạ, sau này cô phải sống ở đây, cô nên tìm hiểu kỹ càng một chút.

Khóe mắt của Lăng Vi thấy Sở Phong nhón chân bước nhanh vài bước, sau đó chạy như bay rời khỏi. Xem ra tên này đang sợ mình tính sổ với anh ta đây.

"Mami, mẹ còn chưa trả lời, daddy đi đâu rồi? Mẹ là vợ của ba, sao có thể không quan tâm tình hình của ba chứ?" Lăng Dịch Sâm không biết lấy thịt bò viên từ đâu ra, đang mở bao bì ra ăn.

Lăng Vi xoay người đứng trước mặt Lăng Dịch Sâm, từ trên cao nhìn xuống cậu, xăn tay áo lên, quát lớn: "Lăng Dịch Sâm, ngứa da phải không, hả?" Thằng ranh con này, dạo gần đây không ngoan chút nào, đừng tưởng rằng có Viêm Bá Nghị làm chỗ dựa rồi thì không xem bà mẹ này ra gì nhé. Xem cô xử lý hai cho con này thế nào.

"Ặc, mami, mẹ xem, daddy về rồi kìa." Lăng Dịch Sâm vốn muốn co giò lên chạy, nhưng lại hiểu rõ tính tình của mami, lúc này càng chạy càng dễ bị xử. Thời khắc quan trọng còn có daddy tiếp sức, thấy Viêm Bá Nghị đang bước về bên này, trong lòng Lăng Dịch Sâm hận không thể lập tức bay vào lòng của anh.

Lăng Vi nhìn theo hướng ngón tay nhỏ của Lăng Dịch Sâm chỉ vào, liền thấy Viêm Bá Nghị đang đi qua đây, nụ cười trên mặt rất tươi, giống như muốn chia sẻ tin tốt gì vậy.

"Vi Vi, anh gọi điện cho em, sao em không bắt? Muốn đến công ty đón em, kết quả em đã về trước rồi." Đi đến trước mặt Lăng Vi, Viêm Bá Nghị mở miệng nói trước.

Lăng Vi gật đầu, mặt không cảm xúc nhìn sang Lăng Dịch Sâm. Cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mami cho con một cơ hội, nếu tối nay con không qua tìm mami ngủ cùng, vậy thì...... con chờ bữa ăn dinh dưỡng của mami đi!"

"Đừng mà." Trong nháy mắt bạn nhỏ họ Lăng mặt đầy nước mắt, cậu trừng đôi mắt to long lanh ánh nước lên, cầu xin daddy giúp đỡ. Nhưng tiếc rằng, daddy vừa bước đến trước mặt mami, thì trong mắt chỉ có mami thôi, không thèm nhìn đến cậu cục cưng đáng yêu này đây.

"Hôm nay tôi không có việc gì nhiều nên về sớm." Lăng Vi bế Lăng Dịch Sâm lên, đi theo Viêm Bá Nghị vào sân viện của anh.

Nhìn Viêm Bá Nghị đi song song với mình, trong lòng Lăng Vi khẽ rung động. Một trước một sau là thể hiện thân phận, đặc biệt là người mang thân phận đại ca xã hội đen như Viêm Bá Nghị.

Cô có thể hiểu được vì sao Sở Phong vẫn luôn đi phía trước, đó là người dẫn đường. Mà Viêm Bá Nghị, Lăng Vi biết, anh muốn cho mình một khoảng khách song song, bởi vì đi song song từ từ rồi sẽ trùng nhau.

Đi đến tòa nhà của Viêm Bá Nghị, anh xoay người đón lấy Dịch Dịch trong lòng Lăng Vi. Hôn lên trán cậu con trai cưng của anh, rồi mới nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé, anh đã cho người tìm một đầu bếp chuyên làm món ăn trẻ em, Dịch Dịch sẽ thích."

"Daddy, là người đẹp hả?" Lăng Dịch Sâm lập tức xen ngang, vừa nghe nói đến ăn, thì mặt mày hớn hở len.

Lăng Vi bất đắc dĩ lắc đầu, thằng nhóc này hết thuốc cứu rồi. Rõ ràng vừa rồi cô nhìn thấy Dịch Dịch trề cái miệng nhỏ ra, vẻ mặt như bị đối xử lạnh nhạt vậy, bây giờ lại có dáng vẻ như thế, thế giới của con nít, quả nhiên ngoài trời âm u thì chính là trời đẹp, không có những thứ khác.

Viêm Bá Nghị sửa sang lại cổ áo của con trai, gật đầu nói: "Là nữ, nhưng mà...... đẹp thì không tính là đẹp."Ặc, anh cũng có dặn dò thuộc hạ tìm một đầu bếp mặt mũi đẹp đẽ một chút, lúc ăn cơm cũng vui lòng vui mắt. Nhưng đáng tiếc, ở thành phố Liêu không dễ tìm được đầu bếp như thế.

"Thôi vậy, không làm khó ba nữa, daddy, con muốn thương lượng với ba một chuyện." Lăng Dịch Sâm nằm sấp trên vai Viêm Bá Nghị, kề tai anh nhỏ nhẹ nói một câu.

Lăng Vi đứng yên tại chỗ nhìn hai cha con trao đổi với nhau rất tốt, trong lòng có chút cảm thán. Nhưng chỉ nhướn mày một cái, không nói gì cả.

Sau khi một nhà ba người, hòa thuận, vui vẻ ăn một bữa cơm xong, Lăng Vi lại nhìn Lăng Dịch Sâm. Dùng ánh mắt nhắc nhở lời nói của cô lúc nãy.

Lăng Dịch Sâm cố tình không nhìn ánh mắt của mami, cậu cười hì hì nhìn sang Viêm Bá Nghị. Muốn nhân lúc mami không chú ý mà cầu cứu daddy.

Lúc này, Sở Phong và Mộ Bạch đi qua, Mộ Bạch vừa đi tới, thấy Lăng Vi nhìn mình, thì cảm thấy cả người lạnh run lên. Trong lòng thầm cầu nguyện, cô Lăng này đừng làm khó dễ anh ta, lúc trước người bị kiềm kẹp là Mộ Bạch anh ta nha, cô Lăng đây đâu bị thiệt thòi gì.

"Mộ Bạch, sao cậu đổ mồ hôi vậy? Đêm tối rồi, cũng đâu có nóng." Sở Phong trêu chọc. Thấy Mộ Bạch liếc anh ta một cái, anh ta lập tức im miệng.

Cả bang Xích Viêm này, ngoài Lão Đại, cũng chỉ có hai mẹ con Lăng Vi dám tỏ vẻ với Mộ Bạch. Đám anh em trong bang, không một ai dám chống đối chính diện với Mộ Bạch, lần trước Sở Phong bị Mộ Bạch bỏ thuốc xổ, tiêu chảy đến mất nước lại nằm trên giường vài ngày, đây chính là một minh chứng, nên trên mức độ nào đó, Sở Phong cũng sẽ "nhường" Mộ Bạch. Không biết khi nào anh ta sẽ lại cho bạn thêm một gói thuốc nữa đâu, vậy nên đừng chọc tới Mộ Bạch.

"Carrera đã đến bang Đầu Ưng rồi." Sở Phong đứng sau lưng Lão Đại bắt đầu báo cáo tin tức, đây đều là do thuộc hạ của anh ta điều tra ra.

Mộ Bạch đứng bên tay phải Viêm Bá Nghị, đo huyết áp cho anh. Thuốc cho buổi tối đã làm nóng rồi, một thuộc hạ ở phía sau đang bưng đến.

Viêm Bá Nghị tỏ ý bảo Sở Phong nói tiếp, đợi Mộ Bạch đo huyết áp xong, thấy Lăng Vi tự đưa thuốc đến cho mình, anh cười rồi nhận lấy, một hơi uống cạn.

"Lão Đại, vậy chúng ta có cần cảnh cáo bang Đầu Ưng không?" Sở Phong thấy Viêm Bá Nghị đã súc miệng, mới hỏi tiếp.

"Không cần, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, thì diệt cỏ tận gốc. Lần trước đã cho bang Đầu Ưng một bài học rồi, lần này xem bọn chúng có biết điều không, cậu dặn dò thuộc hạ, để ý động tĩnh của Ưng lão đại." Viêm Bá Nghị nhìn Lăng Dịch Sâm nuốt xuống miếng cơm cuối cùng trong chén xong, liền đi qua bế cậu lên.

Người khác có biết điều hay không, Sở Phong không biết, dù sao anh và Mộ Bạch cũng rất là biết điều nha. Vừa nói chuyện xong, uống thuốc xong, lập tức chạy lấy người.

Từ sảnh ăn cơm đi ra, Mộ Bạch vẫn cảm thấy cả người có chút rét, lạnh cả sống lưng. Lăng Vi không làm khó dễ mình, thậm chí một câu cũng không nói, nhưng anh ta vẫn có chút lo lắng, không biết vì sao, cứ lo sợ không yên.

"Đừng nghĩ nữa, sẽ không làm gì hai chúng ta đâu, cô Lăng cũng hiểu chúng ta làm như thế là vì suy nghĩ cho Lão Đại, cô ấy đã đến bang Xích Viêm rồi, thì sẽ không rời khỏi dễ dàng. Tôi cảm thấy, cô ấy là một người có tình nghĩa." Sở Phong vỗ vai Mộ Bạch, nói.

Mộ Bạch lại tặng cho Sở Phong một cái liếc mắt, bước chân không dừng lại, vừa đi vừa nhìn phía trước, nói: "Tôi thật sự cảm thấy người phụ nữ Lăng Vi này không bình thường, nhưng lại không điều tra được gì, hi vọng cô ấy thật lòng với Lão Đại, bằng không......" Trong mắt Mộ Bạch lóe lên tia sáng.

"Bằng không cậu muốn thế nào, nói cậu ngốc, cậu thật đúng là ngốc, trước kia chẳng phải cậu từng thăm dò Từ Niệm Niệm sao? Tôi cũng thấy quen tai lắm, người phụ nữ đó lại là mẹ nuôi của tiểu thiếu gia, đúng rồi, Mộ Bạch, cậu thăm dò Từ Niệm Niệm làm gì thế? Lẽ nào?" Sở Phong mờ ám nhìn Mộ Bạch, muốn nhìn ra được chút gì đó trong mắt của Mộ Bạch.

"Hay là đến phòng tôi uống trà?" Mộ Bạch nghiêm mặt, giọng điệu hơi trầm thấp.

Sở Phong vội lắc đầu chạy đi, lần trước trúng thuốc xổ, chính là sau khi Mộ Bạch mời anh ta uống trà.

Trong phòng ngủ của Viêm Bá Nghị, Lăng Dịch Sâm nhảy lên giường lớn, nhìn daddy và mami ở trên sô pha mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đã khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi, em......" Viêm Bá Nghị vừa mở miệng, Lăng Vi lập tức nhìn sang Lăng Dịch Sâm.

Lăng Dịch Sâm hiểu ý, lập tức nói: "Daddy, hôm nay con ngủ chung với mami." Nói xong còn nịnh nọt nhìn sang Lăng Vi. Lăng Vi mỉm cười, gật đầu.

"Ồ, được rồi, vậy anh......"Viêm Bá Nghị đứng lên nhìn Lăng Dịch Sâm, anh nháy mắt một cái, Lăng Vi liền nghe Lăng Dịch Sâm năn nỉ: "Mami, con muốn ngủ chung với daddy và mẹ."

Hai mắt Lăng Vi trừng lớn, thấy Viêm Bá Nghị rất "khó xử" nhìn mình, sau đó lại nghe tiếng Dịch Dịch nài nỉ lần nữa, cô máy móc nhúc nhích cái cổ, gật đầu một cái.

Tiếng hoan hô vang lên, Lăng Vi biết mình đã trúng kế rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-121 )