← Ch.05 | Ch.07 → |
Lâu Điềm không để cho Bảo Tâm búi lại mái tóc dài của mình, chỉ cột lỏng một chút, mặc cho những sợi tóc màu đen rơi xuống. Thay một bộ trang phục đơn giản thích hợp để gặp người ngoài, liền đi về phía phòng khách.
Mấy ngày nay hắn cũng không có xuất hiện, cảm giác như có cái biến mất đi, mà vị Chu tiểu nhị kia cũng nói là hắn sẽ sẽ không trông nom điềm tĩnh cư nữa, sẽ không còn xuất hiện nữa. Nhưng trong lòng nàng vẫn đoán rằng... hắn sẽ đến.
Chỉ vì hắn không thể dứt bỏ điềm tĩnh cư được.
Người này, có lẽ vô cùng không hi vọng người khác có thể mua được điềm tĩnh cư, phải không? Cho dù trách nhiệm và công tác của hắn chính là bán đi điềmt ĩnh cư. Nàng nhịn được mà tò mò nguyên nhân, muốn biết bí do sau lưng sự kiên trì của hắn. Cho dù chuyện này cũng không liên quan đến nàng...
Về việc công, sự xuất hiện của hắn cũng không quan trọng lắm đối với nàng.
Về việc... Còn có lý do nào khác hay không... nàng cũng không biết.
Giẫm bước chân một cái đi vào phòng khách, liền gặp được bộ dáng tạ lỗi của Chúc Tắc Nghiêu.
"Thật xin lỗi, trễ như vậy mà còn quấy rầy tiểu thư, thỉnh tiểu thư thứ lỗi."Hắn đứng cạnh cạnh cánh cửa, ngay cạnh nàng chưa tới ba bước.
"Không có gì. Mời ngồi."Nàng nói xong, cũng không mở cửa, cứ duy trì khoảng cách giữa hai người bọn họ gần nhau như thế.
Hắn ngẩng đầu, dường như muốn nói gì đó, môi mỏng khẽ nhếch lên, hơi hé ra, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Ánh mắt nóng rực như thế. Nàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy ngượng ngùng, hai gò má nhuộm màu đỏ ửng, gương mặt hơi cúi xuống.
Dáng vẻ thật mỹ lệ, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động, mỗi cái đều mang theo một sắc thái khác nhau...
Hắn vô lực chống đỡ, liên tục lui lại mấy bước, thật vất vả lắm mới đem thần trí trở về, thiếu chút nữa vấp phải chậu hoa cúc lê Mộc viên đặt ở gần chân.
"Ngươi làm sao nha? Nghiêng ngã xiêu vẹo, có gì bất bình sao? "Lệ Nhân nghi hoặc hỏi.
"Không, ta là nhường đường cho tiểu thư. Thay ta từ biệt tiểu thư một chút."Vẻ mặt Chúc Tắc Nghiêu nghiêm chỉnh, từ trong miệng hắn nói ra không hề mang theo chút chật vật, cũng có thể khuất phục làm người khác phải tin tưởng sự thật như thế.
"Vóc dáng tiểu thư nhỏ bé thanh tú, đâu có lớn đến nỗi phải chừa cả một con đường chứ? "Lộ Nhân nghĩ không ra.
Bên môi Lâu Điềm nén xuống một nụ cười thoáng hiện, đi qua con đường trống mà hắn nhường nàng, dẫn đầu ngồi xuống.
"Lệ Nhân nói Chúc công tử mang đến hại dẻ mật đường, đây là mùi hương của nó sao? "Nàng vừa hỏi vừa sai Bảo Tâm châm trà.
"Đúng vậy, chỉ là không biết nó có phù hợp với khẩu vị của các vị không? "
Chúc Tắc Nghiêu đem bao giấy dầu ra, vốn chỉ là nhàn nhạt, mùi thơm ngọt ngào nhanh chóng nồng đậm tràn ngập cả phòng ốc. Bởi vì bao được buộc khá chặt nên hạt dẻ còn rất nóng! Dưới đêm xuân lạnh lẽo, trong cái túi còn chứa đựng một món ăn hương vị ngọt ngào, thật đúng là một chuyện quá mức ngọt ngào.
"Thơm quá nha! "Hai nha nhào đều âm thầm nuốt vài ngụm nước miếng.
"Vẻ ngoài trông thật ngon." Tay Lâu Điềm cầm một viên...
"Cẩn thận nóng! "Chúc Tắc Nghiêu không kịp suy nghĩ mà cầm lấy bàn tay trắng nõn nà của nàng, một tay kia thì cầm lấy viên hạt dẻ kia. Sau khi hắn phát hiện mình đang làm cái gì, trong lòng vô cùng hoảng sợ! Động tác đều dừng lại, cũng quên thả tay ra, đã quên thoát lý khỏi cái tội mạo phạm không thể tha thứ này...
Tay nàng... thật mềm mại...
...
Hắn không ngờ tay nhỏ bé của nàng lại mềm mại như vậy...
Tay nàng... cũng thật ấm...
Ấm áp như tiết trời mùa xuân... thật dịu dàng...
Sắc mặt Lâu Điềm ửng hồng, cả người cực kỳ luống cuống. Bàn tay của hắn thật lớn, che chở toàn bộ tay nàng vào bên trong. Mà tay hắn... sao lại trở nên nóng bỏng thế này! Giống một nắm lửa, muốn làm nóng lên.
Nàng nhẹ nhàng giãy dụa, muốn rút tay ra thật nhanh, nhưng chỉ động một chút liền hạ xuống, lòng bàn tay cơ bắp của hắn trong nháy mắt giữ chặt lại, giữ chặt tay nàng thêm một chút, rồi sau đó nhanh chóng giống như bị lửa thiêu mà buông ra!
Hai người đều đứng dậy rồi lui lại vài bước, luống cuống nhìn đối phương.
"Xin lỗi!" Chúc Tắc Nghiêu hắng giọng nói, "Ta, ta ta... "Hắn không biết mình nên giải thích sự thất lễ này như thế nào, chuyện thất lễ đáng giận như thế, cho dù bị đánh loạn một trận thật lớn thì cũng là do hắn có lỗi.
"Không... không có gì."Lâu Điềm cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, "Ta hiểu ngươi không có cố ý."
Động tác cúi đầu của nàng làm cho những sợi tóc ở sau lưng dạt xuống, giống như một mảnh sa mỏng nhẹ nhàng bao trùm lấy nữa bên má phải của nàng, đen sẫm, trắng mỏng manh, yếu ớt, ánh lên nhiều ánh sao xinh đẹp... Khiến hắn nhìn thấy cũng phải ngây ngốc.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa, hắn đã không kìm lòng được mà nâng tay lên vuốt lấy những sợi màu đen ra sau phía tay nàng...
"Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện chính sự đi! "Nàng bỗng dưng xoay người ngồi lên ghế trên.
Chúc Tắc Nghiêu lập tức gật đầu, làm bộ như ý loạn tình mê vừa rồi tất cả chỉ là ảo mộng không chân thật.
"Được. Ta sẽ bóc vỏ giùm ngươi."
Tiếp theo, hắn thật mãnh liệt bóc ra những xác hạt dẻ, trong phòng khách nho nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc rắc, ba ba ba ", không còn cái nào khác.
Hai nàng nha hoàn bị tình huống vừa rồi làm sợ đến ngây người, hoàn toàn không dám lên tiếng, mà cái người có liên quan đến chuyện này nhất lúc này lại đang liều mình bóc vỏ, rồi chậm rãi cúi đầu ăn.
Cho đến hạt dẻ cùng xác hạt dẻ chia thành hai tòa núi nhỏ, cũng không còn việc gì để làm, thì Chúc Tắc Nghiêu mới bình định được kinh hoảng trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lâu Điềm.
Trán nàng cúi xuống, không giống như lúc trước bất cứ lúc nào cũng đều nhìn thẳng vào hắn... Phải rồi... Đang buồn bực vì sự vô lễ của hắn sao? Đúng! Nhất định là vì nàng là một tiểu thư khuê các, sẽ không dễ dàng mà đem tức giận đặt trên mặt, làm cho người khác cảm thấy khó nuốt... Hắn nên cầu xin như thế nào để nàng tha thứ hắn đây?
"... Ăn ngon lắm "Hắn luôn nhìn nàng chầm chầm, làm nàng thiếu chút nữa cũng không dám ngẩng đầu. Nhưng cái này cũng không phải biện pháp nha! Hắn...đúng là mồm miệng vụng về mà, lại luôn ở trước mặt nàng mà nói những điều ngốc nghếch, cũng... cũng phải tìm ra biện pháp nào để giải quyết tình huống hiện nay chứ! Này... Ngốc từ này! Nhớ... thật muốn mắng hắn mà.
"Lệ Nhân, Bảo Tâm, mau ăn đi, lạnh sẽ ăn không ngon."
"A! Vâng, đúng vậy."Hai nàng nha hoàn rất nhanh lại đến để ăn giúp hạt dẻ.
"Chúc công tử, nên nói chính sự rồi."Lâu Điềm nhắc nhở, sợ hắn còn bất động ngẩn người như vậy, cho dù cho hắn cả đời, sợ rằng cũng nhắc tới việc nói chuyện nữa.
"Thật có lỗi! "Hắn hắng giọng, "Ta nghĩ ngày mai sẽ hẹn ngươi đi quan sát tòa nhà. Lần trước có cùng tiểu thư đề cập đến An Lan cư, nếu ngươi đồng ý, thì ta xin sẽ xin phép để đi vào đó. Tòa nhà kia tinh xảo lịch sự tao nhã, lúc đầu thiết kế là để dành những vị phu nhân cùng tiểu thư. Tòa nhà tuy không lớn, nhưng vừa vặn thích hợp để các người ở lại, chỉ với ba người mà nói, thì cũng khá là rộng rãi. So sánh với điềm tĩnh cư, thì nó lại khá rộng lớn đối với ngươi, cũng không sửa sang lại kỹ càng. Tiểu thư cảm thấy thế nào? "
...
Lâu Điềm suy nghĩ, sau đó hỏi:
"Nghe Chu tiểu nhị nói An Lan cư kia đã được nhiều vừa ý và đang cạnh tranh, mà phủ trạch kia cũng không phải là nơi mà ngươi trông nom, mà là của Chu tiểu nhị, có phải không?:
"Là do ai trông nom cũng không còn gì trọng yếu, ta chỉ tìm thay người mua thích hợp."Mấy ngày trước hắn đã xem qua một lần những phủ trạch còn đang trong giai đoạn chờ bán của Vĩnh Xương thành, từ trong đó chọn ra mấy phủ trạch bố trí ngay ngắn, bối cảnh trong sạch, đi ra đi vào thuận lợi lại lịch sự tao nhã để cho nàng có thêm nhiều lựa chọn tham khảo.
"Nếu không phải do ngươi trông nom, nếu mà ta muốn mua lấy thì ngươi có thể quyết định sao? "
"Có thể."Chẳng qua không phải là người chịu trách nhiệm chính thôi. Nàng đang quâm hắn sao? Lòng hắn thình thịch một tiếng.
"Nếu, ta xem qua hết rồi, mà vẫn để ý tới Điềm Tĩnh cư? Ngươi sẽ làm thế nào? "
Đôi mắt đẹp của nàng lóe ra ánh sáng chói lọi, tựa hồ thoáng xuất hiện sự bướng bỉnh. Hắn kinh ngạc nhìn, chỉ có thể theo bản năng đáp lại:
"Sẽ không, ngày mai tiểu thư nhìn thấy liền sẽ thay đổi ý muốn. Đến lúc đó ngươi sẽ không còn tới căn quỷ ốc gọi là Điềm Tĩnh xư kia nữa. Ngay mai ta sẽ an bài cho ngươi đi xem bốn trạch phủ kia."
"Có Điềm Tĩnh cư không? "Nàng hỏi.
"Không có, nơi đó đã xem qua rồi, không cần hao phí thời gian quý giá đối với Điềm Tĩnh cư nữa."
"Nhưng ta rất thích chỗ thích đó."Nàng nhiệt tình thuyết minh.
"Cho dù Điềm Tĩnh cư là một gian quỷ ốc?" Hắn hỏi. Không hiểu vì sao nàng lại lớn mật đến thế.
"Có lẽ thế." Nàng cười.
Có quỷ hay không, thì có trời mới biết; Nhưng Điềm Tĩnh cư hoa lệ tao nhã đến thế, bố cục bài trí thoải mái, đình đài lầu các cảnh đẹp ý vui, đều rất hợp với sở thích của nàng, muốn nàng buông tha nó dễ dàng, cũng thật là quá khó khăn, huống chi...
Nàng còn không biết rõ mọi thứ về Điềm Tĩnh cư nha.
Mà quan trong là, những bí ẩn kia lại trở thành một lý do, bao gồm cả lý do vì sao hắn không muốn bán đi Điềm Tĩnh cư.
Nàng rất muốn, rất muốn biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì.
"Trễ như vậy, ngươi còn đi đâu?" Âm thanh trầm trầm từ một chỗ khác theo lối hành lang dài truyền đến.
Chúc Tắc Nghiêu dừng lại bước chân, không tiếp tục đi đến phương hướng sương phòng của mình nữa.
"Thúc phụ, đã trễ thế này còn chưa đi nghỉ ngơi sao?" Hắn nghênh đón, thỉnh an khom người đối với thúc phụ.
Thúc phụ Chúc Chí Hoàng của Chúc Tắc nghiêu, cùng ba đứa con của ông đều thuộc dạng thân thể cường tráng, đây chính là người được liệt vào vị trí phú thương đạt nhiều kỳ tích nhất Vĩnh Xương Thành, quần áo ngày thường mặc trên người nếu so với người thường thì cũng chẳng có nhiều sự riêng biệt. Trừ bỏ việc hơi chú ý tới ngoại hình mỗi khi xuất môn để ra ngoài làm công việc, thì thói quen của hắn vẫn luôn là áo bông áo vải đơn giản, cũng là những thứ mà ông ta yêu thích nhất đã rất nhiều năm trôi qua, cho dù quấn quần áo bị rách lỗ, thì cũng sẽ sửa chữa lại một chút, chứ không dễ dàng vứt bỏ đi.
Ông quản lý những tiểu nhị dưới tay mình, từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, làm người kính sợ. Đối với người nhà lại càng thêm nghiêm khắc, thưởng ít phạt nhiều.
"Đi nơi nào thế? Bữa tối cũng không nhìn thấy ngươi." Chúc lão gia hỏi.
"tiểu chất đến cửa hàng chủ để kiểm kê hàng hóa, sau đó đi khách điếm để bái phỏng một vị khách mua nhà giàu có."
"Trễ như vậy mà còn đi bái phỏng khách mua nhà, cũng thật là thất lễ. Bên kia quấy rầy ngươi đến tận lúc này sao?" Cũng đã vào giờ tý, toàn bộ người trong Vĩnh Xương Thành cũng không khác biệt lắm đã đi ngủ cả rồi, người mua nhà nào lại lưu người thật trễ thế này?
"Không có, tiểu chất cùng khách mua nhà quyết định thời gian xem nhà vào ngày mai, sau đó cũng rất nhanh rời đi."
Chúc lão gia nghiêm túc nhìn thẳng hắn.
"nếu rất nhanh đã rời đi, như thế nào lại trở về từ cửa sau?"
Chúc Tắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn thúc phụ.
"Tiểu chất còn đi một chuyến đến Điềm Tĩnh cư."
Rầm! Cây gậy của Chúc lão gia đập xuống hành lang.
"Đã nửa đêm rồi ngươi còn đi đến chỗ đó để làm gì?!" Trong giọng nói mang theo lửa giận.
Chúc Tắc Nghiêu không trả lời, khoanh tay đứng yên
"Chu quản sự nói với ta, Tất An muốn tiếp nhận thụ lý công việc ở điềm tĩnh cư, hắn nắm chắc có thể đem phủ trạch không người hỏi thăm này... bán đi trong vòng một tháng."
"Thúc phụ!" Trong lòng Chúc Tắc Nghiêu kinh ngạc.
"Sở dĩ ta không lập tức đáp tức, là vì ta nghe A Đinh nói vị khách nhân mua nhà kia là do ngươi bàn bạc nên mới có được, mà Tất An còn muốn tiện nghi nhận lấy phần lễ thưởng này." Chúc lão gia gắt gao nhìn hắn hỏi: "Nếu bản hợp đồng lần này có thể thành công, ngươi chắc sẽ không phá hỏng để làm xấu mặt ta chứ hả?"
"Đương nhiên sẽ không, tiểu chất chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó." Chúc Tắc Nghiêu dứt lời.
Hai người thúc cháu trầm mặc nhìn nhau, một đèn đuốc nhỏ ở trên hành lang dựa theo gió mà đung đưa, chiếu sáng gương mặt của họ lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn một mực không nói gì.
Thẳng đến khi có một âm thanh phát ra thì bọn họ mới có thể thoát khỏi tình trạng ngưng trọng này.
"Này! Lão gia, ngươi không phải đang nằm ở trên giường sao? Tại sao ta vừa mới tỉnh dậy đã không nhìn thấy người rồi? Còn tưởng ngươi đã ngủ luôn rồi. Đêm lạnh như thế, ngươi đứng trên hành lang dài lạnh lẽo đó là muốn sinh bệnh sao?" Tiếng nói buồn ngủ của Chúc phu nhân từ phía xa xa truyền đến.
"Thím." Chúc Tắc Nghiêu khom người ân cần thăm hỏi.
"Hả! Là Tắc Nghiêu sao, ngươi trở lại rồi a, thế thì thúc phụ này của ngươi có thể ngủ một giấc thật tốt rồi. Mới vừa rồi ở trên giường, thúc phụ ngươi cứ mãi trở mình, ta còn nghĩ trên giường con bọ chét, thì ra là hắn lo lắng vì ngươi còn chưa trở lại." Chúc phu nhân trừng mắt nhìn lão gia tử, cười hỏi:"Ta nói này lão gia, bây giờ ngươi yên tâm rồi, cùng trở về phòng với ta để nghỉ ngơi nào."
"Nàng nói bậy bạ gì đó?! Ta còn bận công chuyện, nàng không thấy đèn ở thư phòng còn sáng sao?!" Chúc lão gia khẽ nói.
Nhưng hiển nhiên lời ông nói cũng không có chút nào ảnh hưởng đến chuyện phải quay về, Chúc phu nhân kéo cánh tay ông đi về phía phòng ngủ, "Được rồi, người đã về rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, lão gia của ta." Dứt lời, cũng quay đầu phân phó với Chúc Tắc Nghiêu:"Muộn rồi, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi, Tắc Nghiêu."
"Vâng" Chúc Tắc Nghiêu đáp, đứng tại chỗ nhìn hai người đã đi thật xa.
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy hai bóng dáng người già đó nữa, thì hắn mới thả lỏng thân hình, đi đến băng ghế đặt nơi hành lang rồi ngồi xuống. Tưởng niệm ngàn lần vạn lần, thật cố gắng không để mình nghĩ tới những điều xấu xa, rút ra một chút thời gian để suy nghĩ, sau đó cứ thế chết lặng tại một chỗ.
Về chuyện bán được căn nhà này, hắn cũng không phải là không có kế sách, nhưng lại không thể vượt qua được tình người nghĩa lý, hắn không thể khiến cho người thân của mình phải thương tâm.
Bởi vì kiêng kị như vậy, hắn vẫn như thế một mực bị rơi vào tay giặc mà không thể lùi bước, thời gian một năm cứ thế lại trôi qua một năm giống như nước chảy mây trôi, hắn chỉ có thể duy trì sự hậm hực ngày qua ngày như thế.
Hắn đem gương mặt úp vào hai lòng bàn tay, nhưng vừa mới úp vào, lại giống như nghĩ tới điều gì mà ngay lập tức rút ra.
Kinh ngạc nhìn bàn tay, nghĩ tới việc cái tay này từng làm việc vượt quá lễ nghi, từng cầm lấy một bàn thật nhỏ bé mềm mại...
Cảm giác kia vẫn còn khắc ở trên lòng bàn tay, khảm vào trong lòng. Hắn nghĩ, hắn cả đời cũng không thể quên được!
Lâu Điềm... Lâu Điềm... Thật là một nữ từ mỹ lệ, thần khí thật cao nhã, một nụ cười thật mê người...
Nàng, thật ấm áp. Tay ấm, lòng cũng ấm, không giống như hắn, trong lòng chỉ là một mảnh hàn băng.
Lần đầu tiên ánh mắt hắn gặp nàng liền đã cảm thấy nàng tất nhiên sẽ là một cô nương ôn nhu hiểu ý, vừa thông minh lại vừa thiện lương, đúng là thập toàn thập mỹ.
Cô nương tốt như vậy, nam nhân trong thiên hạ làm gì có mấy người có thể xứng đôi với nàng chứ?
Nam nhân xứng đôi với nàng, nhất định phải có gia thế lớn mạnh, tài trí văn võ song toàn, bề ngoài thể hiện thật lỗi lạc, quan trọng nhất là... phải chuyên tâm đối với nàng thật ôn nhu, suốt đời không thay đổi.
Trong lòng hắn thầm thay nàng nghĩ kĩ về dáng vẻ của vị hôn phu tương lai. Đúng vậy, nên là như vậy. Phàm phu tục tử thực không xứng với nàng.
Chúc Tắc Nghiêu đã không xứng, thì cái tên Chu Tất An kia cũng không xứng.
Hắn ngay từ đầu đã nhìn nhận rằng... Hắn dù thưởng thức vẻ đẹp của nàng, nhưng chỉ là dừng lại ở đó thôi, tuyệt đối không còn vọng tưởng nào khác.
Cho dù... cho dù, hắn hiện tại vừa mừng thầm vừa xấu hổ vì mình nhất thời lơ mơ mà sờ được vào bàn tay nhỏ bé của Lâu Điềm, cũng sẽ không có nghĩa là hắn sẽ có cái gì đó khác biệt với nàng.
Vẫn đơn giản là mối quan hệ giữa lái buôn và người mua như thế, sẽ không có gì thay đổi.
Như vậy, cũng tốt lắm.
Hắn rất yên tâm.
Yên tâm cất dấu phần ký ức ôn nhu này, chỉ mình hắn biết, là đủ rồi.
Hết thảy cũng sẽ không thay đổi.
Sau khi liên tiếp xem hết bốn trạch viện sắc trời đã muộn rồi, một tầng thiên không bị chiếm lĩnh bởi ánh sáng màu da cam mờ nhạt.
Lâu Điềm sai Lệ Nhân đuổi đi tài xế, tự mình lái xe là được rồi, không nên kéo dài thời gian tan tầm của hắn.
"Lâu tiểu thư tại sao lại không có một xa phu tùy thân? Như thế thì tiện hơn nhiều.
Chúc Tắc Nghiêu quay về sau khi mua trà nóng cùng điểm tâm ở một quán chè cách đó không xa, mời các nàng dùng bữa ăn đệm dạ dày trước bữa ăn, đem số đồ ăn để lên chỗ đài điều khiển ngựa, Lệ Nhân nhấc lên một góc màn trúc, để cho tiểu thư ngồi ở trong xe ngựa hưởng dụng điểm tâm, vừa không sợ bị ngoại nhân có thể tùy tiện nhìn thấy gương mặt, có thể ăn một cách thoải mái.
"Xe ngựa này sau khi ra cửa mới mua. Vốn cũng muốn có một xa phu, nhưng trước đó lại tìm không thấy người thích hơn, hơn nữa Lệ Nhân, Bảo Tâm đều có giỏi việc này, việc này các nàng cũng không có ý kiến gì, cho nên vẫn duy trì như vậy. Nếu sau này định cư, ta sẽ nhờ người tìm một xa phu. Hiện tại nhờ dịch trạm tìm một xa phu làm việc vào ban ngày cũng đủ rồi."
"Nhưng thật ra chuyện kia. Nếu ngươi định ở Vĩnh Xương thành, nếu đến lúc đó ngươi cần người bảo vệ, thì chỉ cần nói một tiếng, tại hạ có thể giúp ngươi tìm một người có khả năng làm việc tốt."
Lệ Nhân kinh ngạc nói:
"Chúc công tử, nhà buôn đất Vĩnh Xương thành các ngươi cũng có dịch vụ này sao? Ngay cả cho thuê người cũng có luôn sao?!" Không phải cố ý vượt quá giới hạn mà nói leo, mà là nàng thật sự rất kinh ngạc.
"Xuyên Lưu Hành chúng tôi cũng là người môi giới trong phương diện hợp tác này, đây cũng là nguyên nhân mà người ta nói Xuyên Lưu Hành rất chất lượng rất tốt."
"Cho nên ngươi hiện tại là đang giới thiệu với bọn ta một dịch vụ khác sao?" Thật đúng là biết kiếm tiền mà.
Chúc Tắc Nghiêu lắc đầu, "Không phải, ta nói ra cũng là vì ta biết rõ những người này. Đối với phẩm tính cùng năng lực của họ cũng có hiểu biết, tuyệt không để cho các ngươi mướn phải một người làm hết ăn lại nằm. Chính là thật tình muốn giúp một việc nhỏ, không nằm trong phạm vi công tác."
"Vậy ngươi có muốn lấy nhiều tiền không nha?" Lệ Nhân hỏi thẳng vào, người muốn nhân cơ hội để đút vào túi riêng nàng cũng không phải là chưa từng thấy qua.
Chúc Tắc Nghiêu đương nhiên sẽ nhìn ra được ý tứ trên biểu tình của tiểu nha hoàn, hắn lắc đầu cười không ngừng...
"Nhận nhiều tiền để làm mất cảm tình sao? Ta đây chỉ có ý tốt muốn hỗ trợ, bằng không ba vị cô nương các ngươi sợ rằng sẽ bị chịu thiệt cùng khinh bỉ. Đã nói là hỗ trợ, thì cần gì thu tiền?"
"Làm sao có thể bị khinh bỉ? Nếu nhận được một người làm không chịu làm việc theo lời giới thiệu của ngươi, liền nghiêm trị xử phạt nha!"
"Một khi ngươi bị người hầu chọc tức rồi xử phạt, như thế cũng không đáng. Nếu đã đi tới bước kia, còn không bằng hãy chọn lựa cẩn thận ở trước đó, chọn người có chút chịu khó thành thật, vừa không bị khinh bỉ, lại hầu hạ giúp tiểu thư của các ngươi được thoải mái, đây mới là chuyện trọng yếu nhất." Chúc Tắc Nghiêu chậm rãi nói.
Chỉ cần đối mặt với người không phải là Lâu Điềm, thì tài ăn nói cùng thể xác và tinh thần của hắn đều thả lỏng tự tại, cũng có thể lộ ra sự thông minh linh hoạt của hắn, đối phó với mọi việc đều là dư dả có thừa.
"Chúng ta làm sao biết được ngươi chọn người có thích hợp hay không chứ?"
Chúc Tắc Nghiêu không trả lời ngay cho Lệ Nhân, chỉ hỏi:
"Ngươi thấy bốn trạch viện mà hôm nay ta dẫn tiểu thư nhà ngươi đi viếng thăm như thế nào?"
Lệ Nhân không hiểu vì sao lại nói đến chuyện này? Mắt nghi ngờ nhìn tiểu thư đang ở bên trong xe ngựa, tiểu thư chỉ cười nhẹ đối với nàng, xem ra rất thích thú khi nghe thấy bọn hắn tranh cãi, không có ý định ngăn cản. Nàng đành phải trả lời:
"Tốt lắm nha, mỗi một trạch viện đều rất lịch sự tao nhã, so với những nơi chúng tôi từng xem qua đều rất khác biệt, Lớn nhỏ vừa phải, phòng ở lại mới, sống ở nơi đó nhất định sẽ rất thoải mái."
"Chính vì vậy, Ta dùng tài cán của ta để giúp tiểu thư tìm được một trạch viện phù hợp nhất với tiểu thư ở Vĩnh Xương thành, tự nhiên cũng có thể vì nàng tìm thấy người giúp việc tốt nhất ở Vĩnh Xương thành, là người hầu thành thật tin cậy. Ngươi còn có cái gì phải hoài nghi chứ?"
Hả... Như vậy cũng tạm được, nhưng mà... Lệ Nhân nghiêng cái đầu, nhất thời không nghĩ ra được cái gì có thể phản bác, đã bị thuyết phục đến bảy tám lần.
Lâu Điềm lúc này mới nói chuyện.
"Thật làm phiền Chúc công tử phải lo lắng như vậy, Lâu Điềm còn bày ra bộ dáng không yên tâm như thế."
"Xin đừng nói vậy. Ra cửa thì sẽ gặp bằng hữu thôi! Tiểu thư nếu không chê tại hạ, thì xin cho tại hạ mặt dày tự nhận mình là bằng hữu đi, ngẫu nhiên hỗ trợ giúp đợ, không phải là việc gì sai cả." Chúc Tắc Nghiêu dứt lời.
Bằng hữu sao? Lâu Điềm nghe xong liền run nhẹ.
"Lâu tiểu thư?" Hắn khẽ gọi, nghĩ xem chính mình có phải thất lễ hay không.
"Hả?" Nàng nhìn về phía hắn.
Hắn có chút cố ý pha trò nói:
"Đương nhiên, tự xưng là bằng hữu cũng có chút không biết xấu hổ, đó chỉ là lời nói giỡn thôi, xin tiểu thư đừng trách móc."
"Ngươi đây là muốn làm cho ta cảm thấy thất vọng sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâu Điềm trầm xuống.
Hả? Thất vọng?
"Thực xin lỗi, tại hạ đã mạo phạm." Thật đáng chết, hắn có phải vừa nói lời gì không dễ nghe với nàng không? Như thế nào lại không quan tâm đến chứ? Hắn làm sao có thể làm nàng tức giận!
Nàng tất nhiên nhìn thấy được tự trách trên gương mặt hắn, nhưng vẫn xụ mặt nghiêm túc nói:
"Ta... chưa bao giờ có bằng hữu. Ngươi là người đầu tiên nói muốn làm bằng hữu với ta, lời vừa nói ra, không ngờ lại đổi ý nói rằng là mình hay nói giỡn. Ngươi làm như vậy với có hơi quá đáng."
Chúc Tắc Nghiêu nghe xong liền giật vạch, hiểu được ý nghĩa trong lời nói của nàng, nhưng không biết nên đáp lại cái gì. Chậm chạp nói:
"Tại hạ... tại hạ không dám bôi nhọ tiểu thư, dùng tài cán này để phục vụ tiểu thư là một việc vinh hạnh, tại hạ dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ thay tiểu thư chuẩn bị tốt mọi thứ."
"Vì sao chứ? Nếu không phải là tình nghĩa bằng hữu, ngươi chuẩn bị cho ta mọi thứ không phải là quá mức rồi sao? Ta làm có thể an tâm tiếp nhận điều này chứ?" Lâu Điềm nghiêm mặt nói:"Nếu không, ngày sau nếu thực sự cần làm phiền Chúc công tử, thì ta sẽ gửi tặng một chút thù lao đề biểu hiện sự cảm kích đi."
"Tiểu thư..." Hắn không thể nhận được!
Lâu Điềm còn nói "Về phần... lấy việc kết bạn để đùa giỡn ta, ta tuy khó chấp nhận được, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu. Ngươi đã nói chuyện vô tâm như thế, thì ta sao lại có thể mặt dày công khai lên án cách đối xử của ngươi chứ..." Nhấc tay áo lên, che đi khuôn mặt, làm như chính mình không thể làm việc xấu hổ, càng giống như sắp khóc tới nơi.
Tình trạng này làm cho Chúc Tắc Nghiêu kinh ngạc đến suýt tý nữa đem một đao chặt đầu mình để tạ tội, lòng hắn cũng rất nhanh đau đến xoắn nát lại.
"Tại hạ không phải là có ý định trêu đùa tiểu thư! Nếu tiểu thư không thì tại hạ nguyện sẽ làm bằng hữu, vinh hạnh như thế, đó là chuyện tốt tại hạ cầu còn không được!" Hắn lo lắng nhìn nhìn mảng gương mặt xinh đẹp bị ống tay áo che mất, đóan không ra giải thích của hắn có thể trấn an lòng nàng được hay không, hay là... lại càng làm nàng thêm khổ sở?
"Lâu tiểu thư..." Đầu óc hắn bắt đầu hoảng hốt liều mình suy nghĩ nên làm thế nào để cho giai nhân nín khóc mà mìm cười, lo lắng buồn bã tìm kiếm phương pháp, nhưng lại nghĩ ra được cái gì.
May mà nàng cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lời nói ra lại càng làm cho lòng hắn đau lòng...
"Ta cuối cùng vẫn là cô độc, thuở nhỏ cũng cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau. Ngoại trừ hai người Lệ Nhân cùng Bảo Tâm, cũng không có nói chuyện với người nào khác. Không sao, ngươi không cần phải miễn cưỡng, ta đã quen ở một mình, về sau sẽ tiếp tục thói quen này." Hơi hít sâu một hơi, "Ngươi về sau đừng nói một đằng làm một nẻo nữa, ta nghe thấy sẽ đau đớn trong lòng."
"Ta là thật lòng!" Nửa thân người Chúc Tắc Nghiêu thật mạnh leo lên toa xe, tình thật cấp bách một phát cầm lấy tay của nàng... kéo xuống một mảng gương mặt bị che đi.
Cầm lấy, kéo xuống, rốt cuộc hắn cũng đã nhìn thấy nàng!
Hắn không có khống chế lực đạo, làm cho cả người nàng cũng khống chế không được mà nghiêng về phía trước, theo bản năng lấy một tay khác không bị cầm lấy đặt lên vai hắn, thật ổn định để không cho chính mình không ngã xuống vào ngực hắn.
Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, hắn cũng ngửi thấy rõ ràng mùi hương thoang thoảng trên người nàng; Mà nàng lại cảm thấy nóng! Trên người hắn tản mát ra sự nóng bỏng, đem đi sự lạnh giá của mùa xuân cũng trở nên ấm áp.
"Ngươi..." Nàng muốn nói ra, nhưng lại không nói được tiếng nào.
"Ta có thể làm bằng hữu của nàng không?" Hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng! Ngoại trừ việc này, hắn cũng không quan tâm việc gì khác nữa."Nếu ngươi không chê... Nế... Nếu ngươi có thể chịu đựng loại người... ăn nhờ ở đậu như ta, song thân đều qua đời... Một người mất thân thế cùng danh dự, ta đây thật muốn khiêm tốn để làm bằng hữu của ngươi." Giọng nói hắn run run, lời nói càng nhỏ hơn: "Cái nào cũng được, chỉ hi vọng ngươi... đừng có khóc. Vì ta, thật không đáng."
Lâu Điềm không có rút khỏi tay hắn ngay ập tức, tuy rằng không hợp lễ nghi, gần gũi như vậy khiến cho nàng cảm thấy ngượng ngùng không được tự nhiên, nhưng nàng... cũng không chán ghét. Hơn nữa, nàng chỉ chú ý tới lời hắn nói.
"Ngươi tại sao lại tự hạ thấp mình như thế?" Nàng không hiểu.
"Ta chỉ nói ra sự thật." Hắn không muốn sau này nàng sẽ nghe thấy mọi chuyện về hắn từ miệng của những người khác."Ngươi muốn biết người khác nói về ta như thế nào không? "
"Người khác nói chẳng lẽ cứ phải là sự thật sao? Về chuyện của ngươi? "
"Có lẽ."Hắn cười có chút trào phúng.
"Vậy đừng nói nữa."
Hắn không hiểu nhìn nàng.
"Hiện tại vẻ mặt ngươi thật giống với lúc trước ngươi nói với ta về mọi lời đồn đại của Điềm Tĩnh cư, cho nên ta không muốn nghe, ngươi cũng đừng nói nữa. Không cần làm chính mình khó xử."
Không cần làm chính mình khó xử!
Trong đầu Chúc Tắc Nghiêu vang lên tiếng nỗ. Nàng đang nói cái gì thế? Nàng có ý gì? Trong phút chốc cả người hắn rời khỏi toa xe...mà, cho đến lúc rời khỏi, thì hắn mới phát hiện mới vừa rồi chính mình đã mạo phạm Lâu Điềm, lại không thả ra...
Thật... thật... thật đáng tiếc, hắn không chuyên tâm cảm nhận được... Không không không! Hắn đang nghĩ những gì thế! Là thật làm càn mới đúng! Hắn điên rồi sao? Đầu óc đã chạy tới đâu rồi?!
Suy nghĩ trong lòng hắn lộn xộn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lâu Điềm, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lâu Điềm ở trong xe nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
"Tuy ngươi rất lạnh nhạt khi nói về tin đồn ma quái của Điềm Tĩnh cư, giọng cũng thật mỉa mai. Giọng điệu tuy hào sảng, nhưng cả người lại tách ra thật xa. Hiện tại lại có vẻ mặt này, ta đoán, lúc ngươi nói dối chắc cũng duy trì vẻ mặt này đi."
Trí tuệ của nàng nằm ngoài khả năng tưởng tượng của hắn! Chúc Tắc Nghiêu lại lui một bước, sợ chính mình sắp sửa trắng trợn không còn chỗ nào để che giấu!
Không! Không được! Hắn phải chống đỡ, không thể bị nhìn thấu, ít nhất là không thể để cho nàng có thể nhìn thấu hắn!
Cho dù hắn cảm thấy chật vật, nhưng vẫn có thể tươi cười làm như chính mình không có việc gì, khiến người khác từ chắc chắn lại biến thành không hiểu ra sao, hắn luôn có thể làm được!
"Lâu tiểu thư, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."Hắn miễn cưỡng cười.
Lâu Điềm bình tĩnh nhìn hắn.
"Thật không? Có lẽ là do ta cảm thấy quá mệt mỏi, cho nên mới nói năng lộn xộn."Nàng nhìn sắc trời, lại nói: "Thật vui khi chúng ta có thể thành bằng hữu. Trễ rồi, chúng ta cũng nên tự đi về rồi."Nàng phân phó Lệ Nhân thu thập vật phẩm.
Nàng cười với hắn, cũng không đợi hắn nói lời tạm biệt gì đó... có lẽ biết được hiện tại hắn một chữ cũng không nói nên lời đi! Xe ngựa cũng đã rời đi rồi.
Đêm gần, người xa, để lại hắn với sắc trời chưa tối hẳn.
Sắc màu đen tro xâm chiếm cả một vùng trời, hoàng hôn tắt dần ở thành tây rồi rơi xuống dải băng của vùng đất, dần dần yếu ớt.
Một mảnh tối tăm này, cũng dần xâm chiếm lấy cõi lòng của hắn.
Mà lòng của hắn, không chịu khống chế, cũng đi theo xe ngựa kia rồi.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |