← Ch.02 | Ch.04 → |
Cốc cốc... sau khi gõ nhẹ lên cánh cửa, ván cửa "xoạch xoạch" đẩy qua.
"Tiểu thư, mời dùng cơm trưa." Nha hoàn nhẹ nhàng khoan khoái bưng vài món ăn, gọn gàng để thức ăn ngon lên bàn nhỏ, sau đó mềm nhẹ gọi lấy vị chủ nhân đang đứng lặng ở cửa sổ, nhìn bên ngoài đến xuất thần.
"Đã tới giữa trưa rồi sao?" Thu hồi lại tầm mắt, nữ tử váy trắng bên cửa sổ nghiêng nửa thân người, má phấn trắng nõn dưới ánh mặt trời trở nên thanh lệ đến tuyệt sắc mỹ miều.
Đó là một dung nhan vô cùng xinh đẹp, khí chất nhã nhặn lịch sự tiết hạnh, càng chứng tỏ xuất thân cao quý của nàng, làm người khác không dám có ý giễu cợt.
Nàng chậm rãi đi tới cạnh bàn, cũng không vội ăn cơm hỏi:
"Có tin tức nào từ kẻ bán tòa nhà kia chưa?"
"Còn chưa có." Nha hoàn nói xong, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Em nghe Lệ Nhân nói tòa nhà đó không có ma nào muốn mua, tiểu thư vì sao lại ưng ý nó?"
"Bảo Tâm, vì em hôm qua không đi theo cho nên mới chưa tận mắt nhìn thấy tòa nhà kia. Nếu em nhìn thấy thì cũng sẽ thích thôi."
Hai nha hoàn Lệ Nhân cùng Bảo Tâm từ nhỏ đã hầu bên cạnh Lâu Điềm, các nàng là một đôi tỷ muội xuất thân từ gia đình võ sư, công phu quyền cước của hai người cũng đã được huấn luyện đến vững chắc, là bảo tiêu kiêm thị nữ đáng tin cậy.
Lệ Nhân gan lớn nhưng ánh mắt lại sơ ý vô tâm, trong khi Bảo Tâm lại cẩn thận trầm ổn, cho nên mỗi lần Lâu Điềm xuất môn thì đều mang theo Lệ Nhân, giữ Bảo Tâm bên cạnh là để thủ hộ tiền bạc trong khách điếm, không cần phải lo lắng sẽ có việc gì không may xảy ra.
"Tiểu thư, có lẽ tòa nhà xa hoa kia bình thường như vậy, nhưng tại sao lại làm cho người ta sợ hãi, dù thích thì cũng phải cân nhắc lại nhiều lần." Bảo tâm giúp tiểu thư ngồi xuống.
Lâu điềm chỉ cười yếu ớt, không muốn nói tiếp tục nói về đề tài này, nói nhỏ:
"Em cũng nên ra ngoài dùng bữa đi, đừng để bị đói."
"Không đâu, nô tỳ sẽ ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư."
Bảo Tâm từ trước đến nay luôn câu nệ tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ giữa chủ tớ, Lâu Điềm cười yếu ớt nói:
"Bảo Tâm, chúng ta đã đi ra ngoài, nếu cứ dựa theo hoàn cảnh ở phủ Hầu gia mà tiếp tục cư xử dịu dàng câu nệ như vậy, thì thà để ta sống tự do tự tại vẫn tốt hơn.."
"Tiểu thư..." Bảo Tâm đang muốn đáp lại nhưng động tĩnh bên ngoài lại làm nàng tạm ngừng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của Lệ Nhân: "Tiểu thư, dưới lầu có tiểu nhị báo lại, có vị nam tử họ Chúc tự xưng là người được người bán tòa nhà phái tới, muốn bàn bạc với người về chuyện tòa nhà."
Người bán tòa nhà tới đây?
Lâu điềm nghe vậy thì đứng dậy, thầm bảo với Bảo Tâm: "Nói Lệ Nhân đem một cái ghế đến, thỉnh vị muốn bán tòa nhà kia chờ ta một chút, ta lập tức đi qua." Nói xong người cũng đi về phía sau bức bình phong.
Bảo Tâm lập tức đi làm, sau khi mở cửa phân phó thì cũng quay lại giúp tiểu thư thay quần áo.
"Tiểu thư, người lát nữa sẽ tới tòa nhà kia sao?"
"Ừ, lúc trước chỉ vội xem qua, nếu có thể thì lần này thì ta sẽ quan sát kỹ một chút."
Bảo Tâm tuy không đồng ý lắm nhưng cũng không nói gì, im lặng lấy một bộ y phục ra ngoài thích hợp rồi giúp nàng thay đồ.
Lâu Điềm nhìn nàng một cái, cười nói:
"Nếu không thì thế này, em cũng theo ta xuất môn, để Lệ Nhân ỡ lại trông coi. Cũng để cho em xem tòa nhà kia, em chắc chắn sẽ thích."
"A? Lần này em có thể đi theo sao? Đa tạ tiểu thư!" Mặt mày hớn hở, hoàn toàn trái ngược với hình tượng nghiêm túc hồi nãy.
"Em nha!" Lâu Điềm nhìn nàng một cái.
"Gặp vị bán tòa nhà kia, có cần mang nón không tiểu thư?" Ngừng cười, thận trọng hỏi.
Suy nghĩ một chút "không cần, ngồi ở chỗ bàn ghế cũng không cần."
"Việc này sao có thể?" Tiểu thư chính là kim chi ngọc diệp, nam nhân xấu xa thấp kém làm sao có thể xứng mà được nhìn thấy.
"đợi chút nữa xuất môn thì mang cũng được."
An bài như vậy lại làm cho Bảo Tâm một bụng sầu lo, lông mày nặng nề nhíu lại, buồn bã không thôi. Cẩn thận giúp tiểu thư thay quần áo, bộ dáng trăm mối lo lắng. Làm cho Lâu Điềm nhìn mà buồn cười, trấn an nói:
"Bảo Tâm, có hai tỷ muội các ngươi ở đây thì ta còn sợ cái gì? Ai dám đối với ta vô lễ?"
"Ai nha! Tiểu thư!" Quả nhiên, Bảo Tâm không chịu nổi lời khen mà nhanh chóng thẹn thùng, việc gì sầu lo cũng bay đi hết.
Bảo Tâm này nha, luôn suy nghĩ rất nhiều, cũng quan tâm nhiều hơn người khác một chút, nên mới có bộ dáng bà cụ non như vậy, cũng rất dễ trêu chọc làm cho nàng thẹn thùng. Lâu điềm lắc đầu cười, tính nết nàng như vậy xem ra cả đời cũng sửa không được! Đáng yêu như vậy, đơn thuần như vậy.
Có thể làm chủ tử của các nàng, đó chính là vinh hạnh của nàng.
...
Chúc Tắc Nghiêu nhìn một bàn trà bánh, đừng nói là hắn không khách khí rồi tận lực hưởng dụng, nhưng đôi mắt hiện tại lại trừng to ra, một chút đắc ý cũng không có. Cảm giác chính là: Nếu hắn hiện tại đủ can đảm thì đã nhân lúc vị chủ nhân kia còn chưa xuất hiện mà lao người vào ăn thật nhiều, nhưng nha hoàn trước mặt kia còn đang theo dõi hắn, khỏi phải nói nếu hắn dám làm thì hắn bảo đảm sẽ bị ăn đánh.
Tuy lựa lúc thời gian dùng bữa trưa của người khác mà tìm người, thật cũng không thỏa đáng, nhưng đã có thành ý gọi một bàn trà bánh chiêu đãi hắn thì cũng đừng dùng một biểu tình "ngươi dám ăn thì ta sẽ giết ngươi "như vậy chứ!
Tình hình hiện tại là thế nào? Bố trí kiểu gì thế này? Hắn cũng đã chờ một hồi lâu, vị tiểu thư kia cho dù có bay từ Bồng Lai tiên đảo bay tới thì cũng phải tới nơi rồi chứ.
Chúc Tắc Nghiêu tự nhận mình là một người rất có tính kiên nhẫn, hắn cũng chẳng mong chờ gì, chẳng qua bụng hắn hiện tại lại đang đòi bãi công ầm ĩ, khiến hắn không khỏi hoài nghi mình sắp chết đói ngay trước mặt cả đống đồ ăn này hay không, cách chết kiểu này cũng thật là hoang đường. Cho nên hắn quyết định, nếu vị tiểu thư được chiều chuộng kia còn không xuất hiện thì hắn sẽ vội vàng chạy đến quán bánh bao ở góc đường ăn cho đã đời...
Đói bụng đến choáng váng, còn đang miên man suy nghĩ thì một trận gió thơm ngát theo cửa sương phòng mở ra rồi tỏa khắp xung quanh, cũng ảnh hưởng đến toàn bộ giác quan của hắn, làm cho toàn thân hắn chấn động! Trong khoảng thời ngắn một chút phản ứng cũng không có, cứ như vậy ngây ngốc ở ghế trên, hoàn toàn không giống ngày thường linh hoạt chút nào. Mùi hương này... loại mùi hương này... Hắn mong mỏi kiếm tìm nhưng không bao giờ tìm được, luôn luôn chìm sâu vào hoài niệm...
"Tiểu thư."
Nha hoàn đứng trước mặt hắn rất nhanh hành lễ đối với người đang đứng ở phía sau hắn, sau đó lại quay về trên người hắn trừng mắt, như trách cứ hắn vô lễ, không nghênh đón tốt khi tiểu thư của nàng ta đến.
Chắc là một tiểu mỹ nhân đây? Mùi hương lịch sự tao nhã như vậy, chỉ có thể đặt trên người một tiểu mỹ nhân thì mới xứng đáng... Hắn cũng không vội vàng lập tức đứng dậy, cẩn thận mặt đối mặt cùng nàng, thầm nghĩ thấy nhiều biết rộng trong chốc lát cũng không hợp với người có mùi hương thơm ngát này, nếu sa vào thật nhiều, tại nơi này... Không cho phép một tia hoài niệm... Hắn nhắm mắt lại, mùi hương cũng không thể nhìn bằng mắt, cũng không thể tiêu tan nhanh như vậy.
Không phải tiêu tan, mà là kinh diễm!
Sợ nàng thật sự từ Bồng Lai tiên đảo bay tới nha?! Nữ tử xinh đẹp trong trẻo như thế sao có thể là người phàm? Chúc Tắc Nghiêu rốt cục cũng đứng dậy xoay người đối diện với chủ tử của tiểu nha hoàn, vừa xoay lại thì thân hình lập tức chấn động, trong đầu chỉ lơ lửng nghi hoặc như vậy, không còn suy tư nào khác.
Cũng không phải chưa thấy qua nữ tử xinh đẹp, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy người nào lại xinh đẹp cao quý như thế này bao giờ, còn nhanh chóng đập thẳng vào ngực hắn như vậy.
Trái tim của hắn bị vẻ đẹp của nàng làm cho điên đảo, ngay cả đói khát cũng đã quên đi, chỉ có thể ngơ ngác ngắm nhìn nàng, hoàn toàn không có động tác nào khác, thẳng đến đi có người giận dữ đẩy hắn một cái!
"Này! Ngươi thật vô lễ, đang nhìn chằm chằm cái gì thế hả! "Lệ Nhân ba bước đi đến liền đẩy hắn một cái.
Chúc Tắc Nghiêu bị lực đạo đẩy ra vài bước liền đứng vững lại. Làm cho Lệ Nhân trong nháy mắt kinh ngạc, nàng biết rõ mình có bao nhiêu sức lực, lúc đẩy cũng không chút lưu tình, sức lực của nàng rất lớn, nhưng xem ra nam tử trẻ tuổi yếu đuối này chỉ bị xô ngã chút xíu?
"Ngươi là người phụ trách bán nhà thay cho chủ nhân của "điềm tĩnh cư "?" Đôi mắt to trầm tĩnh trí tuệ của Lâu Điềm vẫn một mực nhìn Chúc Tắc Nghiêu, không quan tâm đến ánh mắt tránh né của hắn mà nói thẳng ra.
Bộ dạng như muốn đem lại chút thể diện cho vị nam tử trẻ tuổi kia, Lâu Điềm thầm nghĩ. Tuy đôi mắt kia có chút giật mình ngốc nghếch nhưng hắn thoạt nhìn đang nén lại, dáng vẻ có chút quê mùa phúc hậu, nhưng tướng mạo hắn như thế không khỏi mang đến cho người khác hảo cảm. Bất quá người đối diện Lâu Điềm cũng rất nhanh bình tĩnh lại, mở miệng nói...
"đúng vậy, tại hạ là Chúc Tắc nghiêu, là người của "hiệu buôn Xuyên Lưu ", trước mắt là người nắm giữ quyền buôn bán "điềm tĩnh cư ". Thực thất lễ khi lại đến vào lúc dùng cơm, nếu tại hạ quấy rầy tiểu thư, hi vọng tiểu thư bỏ qua cho."Chúc Tắc Nghiêu sau khi lấy lại tinh thần thì mới giật mình mình lúc nãy thật ngốc nghếch, chắp tay thi lễ, câu chữ cùng âm điệu trầm thấp nói ra thật hòa hoãn, trong con ngươi cũng là một mảnh bình tĩnh, không có một tia quẫn bách hay bất an lóe ra, cũng không phải bộ dáng đáng khinh của một tên yêu râu xanh háo sắc.
Hắn giờ phút này hoàn toàn khác với bộ dáng một phút trước, quả thực là hai người khác nhau, Lâu Điềm thiếu chút nữa nghi ngờ bộ dáng tiểu tử ngốc lăng hồi nãy chỉ là mình nhìn nhầm. Nếu bộ dáng hiện tại mới chân chính là hắn, vậy... vì sao hồi nãy hắn lại ngây ngốc?
"mời dùng, ngươi dùng bữa trưa chưa? "nàng vừa nói, nha hoàn ở bên cạnh đã lướt qua hắn, đỡ nàng ngồi xuống.
"còn chưa dùng."Hắn ngồi xuống sau khi nàng ngồi xong. Cho dù có cách một cái một bàn tròn thì vẻ đẹp của nàng đối với hắn vẫn tràn ngập uy hiếp.
Lâu Điềm gật đầu, phân phó nha hoàn:
"Lệ Nhân, gọi người dọn hết bàn trà bánh này rồi sửa thành một bàn đồ ăn, đừng để Chúc công tử phải đói! "
Nha hoàn còn chưa kịp trả lời thì Chúc Tắc Nghiêu đã lập tức nói:
"Không cần thận trọng như vậy, vài cái trà bánh thế này cũng đủ để tại hạ ăn no rồi."
"việc này sao có thể, không thể để ngươi ủy khuất? "
"Tuyệt đối không có, tiểu thư không nên nghĩ như thế."Hắn mỉm cười, một chút soi mói cái bụng đang kêu réo ầm ĩ cũng không có, không chút chú ý đến cái quy củ lớn lao gì đó của con nhà người ta? Hắn hiện tại vô cùng khẳng định, vị cô nương cực kỳ xinh đẹp này nhất định là xuất thân từ con nhà giàu có, cũng không phải khi không hắn nghĩ như thế... Người muốn mua tòa nhà này một là có vị hoa khôi nào đó muốn hoàn lương, hoặc là có một nữ tử muốn tự lập môn hộ cho mình.
Cũng không thể trách hắn thất lễ như vậy nha! Dù sao thì làm gì có vụ tiểu thư nhà đứng đắn nào lại tự mình xuất đầu lộ diện đi bàn bạc mua nhà nha? Cho dù không có nam nhân là người thân thì cũng nên phái nam quản sự xuất môn bàn bạc chứ, như thế cũng sẽ không bị người khác tùy tiện dối gạt hoặc nhận lấy ánh mắt khác thường, khinh bạc vũ nhục.
Phải biết rằng, không gian manh thì đừng làm thương nhân, lòng người hiểm ác, há lại đến phiên khuê các các nàng tung chiêu.
Cho nên vị cô nương có xuất thân cao quý này chẳng lẽ... có việc khó nói cần giấu đi? Nhưng hắn quan tâm việc này để làm gì? Chúc Tắc Nghiêu phát hiện tâm tình của mình đã quá chú tâm vào trên người vị tiểu thư này rồi, nhiều đến nỗi muốn chạm mức nguy hiểm! Nên đừng, đừng nghĩ đến nữa, phá đi hết thảy mọi suy nghĩ hỗn tạp không liên quan đến hắn. Quay lại vấn đề chính đi! Chuyện bức thiết nhất hiện tại chính là... bụng hắn thật đói!
"Mời tiểu thư dùng bữa! "Chủ nhân còn chưa động, hắn cũng không nên thất lễ. Huống chi hiện tại lại có hai đứa nha hoàn trừng mắt nhìn hắn nữa mà! Lắm quy củ của các nàng hắn cũng nên mười phần tiếp nhận, tuyệt đối không dám lỗ mãng.
Lâu Điềm gật đầu, Bảo Tâm lập tức tiến tới, gấp cho tiểu thư vài miếng trà bánh, xem như đã bắt đầu.
"Lệ Nhân, châm trà cho công tử."Lâu Điềm phân phó.
"Dạ."Lệ Nhân trừng mắt nhìn cái người ăn nhiều kia, ngoan ngoãn châm trà, miễn cho hắn bị chết vì nghẹn.
Lâu Điềm còn chưa mở miệng thì bên kia đã muốn càn quét hết gió thu lá rụng hơn phân nửa đồ ăn vào miệng, thực làm nàng mở rộng tầm mắt. Chưa thấy qua có người lại ăn nhanh như vậy, tuy ăn rất nhanh nhưng lại không tạo ra cảm giác thô lỗ. Lâu Điềm chú ý thấy động tác hắn rất nhanh, ăn cũng thật nhiều, còn trên mặt trên bàn lại không để lại mảnh vụn nào, cũng không có âm thanh nhai nhai nhấm nuốt.
Được nuôi dạy(nguyên văn: giáo dưỡng) cũng rất tốt! Sức ăn của vị công tử này rất tốt nhưng quả thật rất không khách khí.
Người tên Chúc Tắc Nghiêu này, toàn thân trên dưới không nhìn ra được hơi thở phố phường, cùng vị bán tòa nhà hồi hỗm cùng nàng tiếp xúc cũng không cùng một loại người, làm Lâu Điềm nhịn không được mà suy đoán hắn là người như thế nào. Ở độ tuổi 17 của nàng, rất ít khi tiếp xúc với người khác, càng không nói đến nam nhân; Ngoại trừ anh rễ ra, nàng cũng chưa từng gặp qua ai. Có lẽ cũng chính vì vậy, với cuộc sống mới này, nàng muốn theo đuổi những việc mà mình quan tâm muốn làm, không muốn ngay cả tư tưởng cũng bị thế lực ép buộc, mọi chuyện đều lấy lễ giáo làm chấp niệm, chỉ vì muốn trở thành một thiên kim tiểu thư thập toàn thập mỹ.
Nàng muốn một cuộc sống thoải mái tự do, nàng đã muốn chạy thoát ra ngoài! Cho nên... đối với nam nhân này trong lòng không khỏi tò mò, có thể không? Cũng không được tính là tội ác chứ?...
Một bàn điểm tâm sau khi bị truy quét đến bảy tám phần thì dạ dày Chúc Tắc Nghiêu cũng no hơn phân nửa, lúc này mới quyết định ngẩng đầu cùng nói chuyện chính sự với vị cô nương đối diện. Nguyên do hắn mãnh liệt vùi đầu vào ăn uống, tuy một phần cũng vì rất đói bụng nhưng trọng yếu là hắn sợ không thể khắc chế chính mình dưới con mắt thần như có như không của nàng. Hắn nghĩ, đối diện với nhan sắc tuyệt mỹ cao nhã như vậy, cho dù có là thần tiên thì cũng phải rất vất vả mà giữ lấy tâm họ nha? Huống chi hắn chỉ là một phàm phu tục tử nha!
Hắn phải thực kiên nhẫn, kiên nhẫn giữ lấy lòng mình, mới có thể giữ được hình tượng khi đối diện với nàng...
Nhưng, chỉ mùi hương trên người nàng thôi, cũng đã đủ để đâm vào tim hắn, khắp nơi xung quanh hắn đều làm hắn cảm giác được nguy hiểm. Vậy bây giờ phải làm sao mới được? Phải nhanh chóng quên sạch đi hình bóng nàng - đáy lòng hắn lập tức đưa ra một quyết định!
Thế thì, nói chuyện chính sự đi! Càng sớm càng tốt làm cho ý niệm muốn mua điềm tĩnh cư của nàng phải nhanh chóng biến mất.
"Không biết tiểu thư... A! Thật thất lễ, tại hạ còn chưa biết nên xưng hô với tiểu thư như thế nào? "Tuy nhớ rõ tên nàng là Lâu Điềm, nhưng cũng không nên trực tiếp xưng hô như thế chứ? Giới thiệu chính thức vẫn là không thể bỏ qua.
"Ta họ Lâu."Lâu Điềm nhẹ nhàng nói xong liền mang theo mỉm cười một chút.
Thật thẳng thắn...
"Lâu tiểu thư."Hắn gật đầu, coi như đã tiếp nhận. Nếu ngực không phải đang kêu loạn một trận mãnh liệt thì hắn vốn còn có thể nịnh nọt nhiều hơn nữa để tranh thủ được hảo cảm của nàng, tiếp tới nàng đối với hắn sẽ sinh ra sự tín nhiệm, cũng bởi vì muốn thuyết phục nàng hãy buông tha việc mua điềm tĩnh cư, việc sau đó sẽ rất đơn giản; nhưng, khó khăn nhất chính là, Hắn không kìm chế được cõi lòng mình đang rung động không dứt nha...
"chúc công tử, nếu ngươi đã ăn no, thì có thể hay không dẫn chúng ta đi coi điềm tĩnh cư một chút?
"việc này đương nhiên có thể."Níu lại tâm tình! Việc chính sự quan trọng hơnHắn nghiêm khắc răn dạy tâm tình đang nhảy loạn của mình." Tuy nhiên, trước tiên có một việc mà Chúc mỗ muốn hiểu rõ, Lâu tiểu thư vì sao lại muốn mua điềm tĩnh cư? Người chẳng lẽ không nghe nói qua... À, cái tòa nhà kia, có chút vấn đề... "Hắn dùng một giọng điệu thật hàm xúc nói nói.
Theo lý thuyết, người thường nghe nói như vậy thì trong lòng ai nấy cũng lập tức nín thở, ngoại trừ việc lập tức từ bỏ ý niệm muốn mua điềm tĩnh cư, càng mỗi lần đi qua con đường nhỏ xuất hiện trong lời đồn đãi đó thì lại càng chọn cách đi đường vòng. Nhưng vị cô nương này lại tuyệt không sợ, cũng không có ý tứ muốn rút lui, chỉ thấy nàng nói...
"Lời đồn chỉ dừng ở mức suy nghĩ, Chúc công tử tại sao cũng hùa theo như vậy? Ngươi chính là người nắm giữ tòa nhà, không phải nên đứng ở lập trường đoan chính bác bỏ tin đồn mà mình nghe được hay sao? "
Rõ ràng vô cùng, Lâu tiểu thư một chút cũng không bị dọa sợ, ngược lại còn giáo huấn việc hắn nói chuyện không đúng.
Chúc Tắc Nghiêu bắt đầu cảm thấy việc này thực khó giải quyết. Hôm qua nghe A đinh cường điệu vị cô nương này không tin mấy lời đồn giả thần giả quỷ kia, hắn cũng không giữ trong lòng, cho rằng lời đồn đãi nhảm nhí kia sẽ làm cho nàng mất đi ý niệm muốn mua tòa trạch viên, cũng có thể ngăn cản nàng... Hắn nghĩ mọi việc sẽ được giải quyết thật tốt! Cuối cùng lý do của hắn lại bị nàng giáo huấn dội ngược một phen.
Tuy đáy lòng thầm kêu khổ nhưng hắn cũng lập tức phản ứng lại...
"Lâu tiểu thư nói đúng. Tuy nhiên, thân là một người buôn bán trung thực, tại hạ phải có nghĩa vụ báo cho người mua về lai lịch và đồn đãi của tòa nhà kia. Lỡ sau khi người mua xong mới nghe được một việc mà mình không thể chấp nhận được, lại thấy mình bị lừa, đến lúc đó mà bị kiện cáo thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cửa hàng nhà chúng tôi, nếu lại làm kinh hách đến ngọc thể tinh thần của tiểu thư phải chịu dày vò thì tại hạ sẽ cảm thấy bản thân thật có lỗi."
Lời nói cũng thật tri kỷ chân thành, cũng làm người khác thật cảm động, hai vị nha hoàn xinh đẹp đứng một bên vốn đang trừng hắn thì cũng nhanh chóng dùng ánh mắt hoàn toàn khác nhìn hắn, cảm thấy người này tuy thật thất lễ, nhưng cũng là một người tốt nha! Một thương nhân có thể suy nghĩ thay cho người mua thật đúng là hiếm gặp nha.
Lâu Điềm gật đầu, cũng không phải không cảm động, mặc kệ những lời này có mục đích gì hay không nhưng ánh mắt hắn lại có chút chân thật. Cho nên cái hắn muốn chính là cho dù trước đó hắn có nói gì nhưng quan tâm thì cũng thật sự chiếm lấy vài phần.
"Lòng tốt của Chúc công tử ta xin tiếp nhận, cũng rất cảm tạ ngươi. Có thể gặp được một người chân thành như ngươi, ta cũng thật là có phúc; Xem này, nếu trước đó ta từng có chút nghi ngờ đối với điềm tĩnh cư, thì nhờ ngươi mà hiện tại ta cảm thấy rất thoải mái. Ta tin tưởng tòa nhà kia qua tay ngươi nhất định không có vấn đề gì."Nàng mỉm cười nói.
Thắng thắn quá đi! Lộp cộp rầm...
Lần này ngoại trừ tim đập gia tốcc thì đỉnh đầu còn bay ra một trận mây đen cùng sét đánh. Câu trả lời ngoài ý muốn của Lâu Điềm thiếu chút nữa làm cho nụ cười trên mặt Chúc Tắc Nghiêu không giữ lại được nữa mà vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nàng phản ứng như vậy là thế nào? Thế là sao? Không làm cho tận tình khuyên bảo của hắn phải thất vọng sao? A!
Hắn... sắc mặt hắn tựa hồ... có chút buồn rầu? Lâu Điềm nghiêng trán, tuy không thể lý giải được ý tứ trên khuôn mặt hắn nhưng nàng lại cảm thấy thật buồn cười. Người này thực hậu đậu! Không hiểu vì sao lại làm cho tâm tình nàng tốt lên, cũng đã lâu rồi nha, tâm tình đã lâu rồi không tốt như vậy.
Đối với nàng mà nói, việc làm cho nàng vui vẻ cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là một hai năm gần đây, nàng phần lớn thời gian đều cảm thấy buồn bã.
Aiz! Đừng nghĩ đến những điều không thoải mái nữa. Nàng muốn vứt đi những cảm xúc buồn bã tệ hại này, nhanh chóng nói:
"Nếu có thể, bây giờ có thể thể ngay lập tức đi đến điềm tĩnh cư không? "
Hắn có thể nói không sao?
Trong lòng Chúc Tắc Nghiêu than nhẹ, ngoan ngoãn đứng dậy, gật đầu nói:
"Vậy lập tức xuất phát! Lâu tiểu thư, mời."
Chúc Tắc Nghiêu giục ngựa đi trước xe ngựa của Lâu Điềm một đoạn đường, đến điềm tĩnh cư trước tiên.
Thủ vệ A đinh đang quét ở bậc thang, nhìn thấy hắn đến thì lập tức cầm chổi chạy tới.
"Nghiêu thiếu gia, làm sao lại tới đây? Người không phải bận việc chính sự sao? Chúc lão gia phái người làm rất nhiều việc mà? "
"Tin tức của ngươi cũng thật linh thông, biết hôm nay ta bận việc tối mày tối mặt."
"Chẳng lẽ người đã giải quyết xong xuôi mọi việc? "hai mắt A đinh tỏa ra ánh sáng sùng bái.
"Một mình ta cũng không thể giải quyết hết việc của mười người."Chúc Tắc Nghiêu hung ác liếc hắn một cái.
"Người có thể! người có thể! "A đinh thật tin tưởng không chút nghi ngờ.
Chúc Tắc Nghiêu cũng không nghĩ sẽ vô vị ở tại chỗ này cùng hắn đấu võ mồm.
"Đừng nói gì lung tung, đợi lát nữa Lâu tiểu thư tới xem tòa nhà, ngươi đi nấu nước pha trà rồi chút nữa bưng đến Quế Nguyệt đình ở bên kia."
"Éc! Lâu tiểu thư tới? Nghiêu thiếu gia, người không phải đến khách điếm vì muốn xóa đi ý nghĩ muốn mua tòa nhà của vị tiểu thư kia sao? "A đinh không thể tin kêu lên.
Chúc Tắc Nghiêu làm sao có thể nói hắn vốn cũng đã nghĩ việc hôm nay chỉ cần hao phí một chút thời gian cũng có thể giải quyết xong, nhưng kết quả cũng đâu giống thế? Chúc đại gia tử luôn nghiêm chỉnh kiềm chế bản thân, từ trước đến nay đều công tư phân minh, nhưng đối với người nhà lại hoàn toàn ngược lại, hôm nay hắn lại ngoài ý muốn làm trễ nãi việc công, lúc trở về không thể nào không bị ai đó mắng một phen. Hắn cũng đã chuẩn bị trước tinh thần.
"Nàng vẫn muốn kiên quyết xem tòa nhà này."Chúc Tắc Nghiêu rầu rĩ nói sạch."
"Sao người lại có thể, có thể làm tổn phí thời gian hữu ích chứ? Người chậm trễ giải quyết việc lão gia phân công, như vậy cũng có thể sao." Chúc lão gia cũng sẽ không vìhắn là điệt nhi nhà mình mà tha thứ cho Nghiêu thiếu gia việc không hoàn thành nhiệm vụ nha!
Chúc Tắc Nghiêu buồn cười, ngón tay đẩy trán hắn một cái.
"Đừng quan tâm cho ta, tuy kết quả này không nằm trong dự kiến nhưng ta vẫn có thể ứng phó được, mau đi nấu nước."
A đinh gật đầu, xoay người chạy vài bước, dường như nghĩ tới việc gì, lập tức xoay lại, quay đầu nhỏ giọng hỏi:
"Kia... còn cái kia phải làm sao? "
Chúc Tắc nghiêu một chút cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp:
"Không cần, cái gì cũng đừng làm."lời nói gần như là mệnh lệnh.
A định đại khái cũng nhìn ra được."Dạ "một tiếng rồi bước đi. Nhưng bản thân Chúc Tắc Nghiêu lại cảm thấy hoảng sợ!
Hắn... dường như muốn bảo hộ nàng! Sợ nàng nhất định sẽ bị kinh hách... Nhất, nhất định là liên quan đến vẻ đẹp của nàng! Đúng vậy, chính là như vậy mà thôi! Nam nhân mà, thường đãi ngộ mỹ nữ nhiều hơn, không có việc gì khác.
Hơn nữa, nếu đem kim chi ngọc diệp nhà người ta dọa đến phát bệnh, thì hắn cũng sẽ không khỏi thất vọng đối với lương tâm mình nha! Phải không nào? Loại sự tình khi dễ nữ tử này, đại trượng phu như hắn chính là khinh thường làm.
Đúng vậy, không còn thâm ý nào khác! Hắn gật đầu nói với chính mình.
Hắn đã đem nỗi lòng hỗn độn của mình làm cho rõ ràng, sẽ không còn mê võng nữa, đúng vậy! Cũng... chỉ có như vậy thôi.
"Chúc công tử."Giọng nữ tử mềm nhẹ truyền đến từ phía sau lưng hắn.
Lâu điềm các nàng đến rồi!
Ngực Chúc Tắc Nghiêu không ngừng nhảy loạn, nhưng gương mặt vẫn cố giữ được bình tĩnh ra gặp người, cũng may là nàng mang theo khăn trắng che mặt, tuy dung mạo tuyệt mỹ của nàng bị che khuất nhưng hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy thật tiếc nuối, nhưng hắn phải vì hắn, càng phải vì nhiều nam tử khỏe mạnh khác khắp thiên hạ mà suy nghĩ, hắn cho rằng nàng che mặt cũng là một việc tốt(aiz...)!
Nếu đã như vậy thì hắn cũng sẽ không chút vướng bận mà tập trung mọi hỏa lực để ngăn cản nàng mua nơi này?
"A, các vị đến rồi! Mời vào." Hắn thối lui sang một bên, giương tay mời chủ tớ các nàng đi trước.
Lúc nàng lướt qua hắn thì một cỗ mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng khẽ chạm vào xúc cảm* của hắn, thình lình ập đến không khỏi mang đến cho hắn một trận hoang mang choáng váng, theo bản năng mà nhìn sát theo từng bước chân của nàng, tham lam hít thở lấy mùi hương mơ hồ ấy, làm sao còn có thể nhớ đến cái đại sự mà vừa nãy còn đang suy tính trong bụng - phải làm thế nào để nàng từ bỏ ý định mua tòa nhà này.
*Xúc cảm: khứu giác
Hắn biết rõ không thể cứ để như vậy mãi được. Nhưng hắn lại không muốn ngăn cản nó, hắn cũng không thể tiếp nhận được sự thật này... Nhớ mong, là sự mong mỏi một thứ gì đó thật vô định... Hắn thậm chí còn chưa bao giờ tìm được một mùi hương như thế này này, cho đến khi nàng xuất hiện, hắn phải ngăn chặn như thế nào đây?!
"Tòa nhà này có lai lịch như thế nào? Chúc công tử có thể nói một chút không?" Nàng vừa đi vừa hỏi.
"Tất nhiên có thể." Hắn ở phía sau đáp lời.
Vừa tiến một bước qua cửa lớn, phóng tầm mắt nhìn qua thì nhìn thấy một thảm cỏ xinh đẹp được thiên nhiên chiếu cố, một bàn đá rộng năm thước được đặt ở trung tâm thảm cỏ, chia đôi thảm cỏ thành hai mảng xanh thẳm. Mà con đường làm bằng đá thì được đặt một cách thẳng tắp thông suốt đến cửa lớn sảnh chính, là bố cục tứ bình bát ổn*.
*tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng.
Trên thảm cỏ được đặt tốp năm tốp ba vài khối đá kì lạ để tạo thành cảnh trí, xung quanh những khối đá là những bụi cỏ nho nhỏ cùng các loại hoa nhỏ bé, trông chúng thật thú vị hoạt bát. Ánh nắng mùa xuân thật tươi đẹp, tuy có ít bóng mát nhưng xúc cảm vẫn cảm thụ được sự thoải mái hợp lòng người.
Thời tiết hôm nay cũng khá nóng, Chúc Tắc Nghiêu lau đi mồ hôi trên trán, gặp chủ tớ Lâu tiểu thư dừng lại bước chân để chờ hắn, hắn lập tức chấn tỉnh lại tinh thần đuổi kịp các nàng, ở phía sau không ngừng dùng xúc cảm khẽ trộm lấy mùi hương trên người nàng.
"Nếu không vội vàng muốn tham quan tòa nhà, vậy thì chúng ta sao lại không tìm chỗ nào có bóng mát ở hậu viện xem sao. Tại hạ cũng có thể nói cho tiểu thư biết về lai lịch của tòa nhà này, bao gồm cả lý do tại sao lại gọi nơi này là quỷ ốc." Hắn cười cười. Cũng không nhìn đến việc Bảo Tâm nhìn mình chằm chằm mà cả gan đi đến bên phải Lâu Điềm, cùng nàng sánh vai bước đi, dùng ưu thế thân thể cao lớn của mình mà chia cắt Bảo Tâm ra.
Bảo Tâm cũng không thể phát tác tâm tình không thoải mái trước mặt tiểu thư, đành phải căm tức mà đi sang bên trái dìu đỡ tiểu thư nhà mình. Lâu Điềm lúc đầu vẫn còn lơ đễnh, thẳng đến khi phát hiện thân hình mình đang bị bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ lấy, che chắn gần hết ánh nắng, cũng không hề cảm thấy khô nóng chút nào, thì cũng lý giải được tại sao hắn lại hành động như thế - Hắn giúp nàng che nắng.
Thật đúng là một người biết quan tâm chăm sóc!
Lâu Điềm ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, cũng thật đúng lúc, hắn vừa lúc cũng liếc trộm xuống nhìn đôi môi của nàng.
Cách một tấm lụa trắng trong suốt, ánh mắt của hắn cùng ánh mắt mông lung của nàng chạm nhau, cả hai đều ngẩn ra, cũng quên dời mắt đi.
A! Hắn đang nhìn lén nàng sao... Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Sao sao... sao tự nhiên lại nhìn nàng? Hơn nữa còn bị phát hiện... này này này cũng thật xấu hổ nha.
Sau đó..."Khụ!" Hắn có chút chật vật khụ một tiếng, nhân tiện chuyển mắt sang chỗ khác, làm bộ hồi nãy chỉ là tròng mắt loạn chuyển nên không cẩn thận mà nhìn nàng, chỉ như vậy, mà thôi.
"Đến lương đình rồi, mau vào đó đi, ánh nắng độc hại lắm." Hắn chỉ về Quế Nguyệt Đình cách đó không xa nói nói.
Nàng cũng nhìn sang, đó là một lương đình màu trắng, mười gốc cây quế* đại thụ khéo léo đặt ở trung tâm, toàn bộ khu vực quanh rừng cây tràn ngập bóng mát, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến cho cả người ngập tràn một loại cảm giác mát mẻ tâm tình thông suốt, thời tiết nóng bỏng cũng đã biến mất không thấy đâu.
*cây quế: là một loại cây thuốc:D
"Một địa phương thật tốt. Ta nhanh một chút đi vào nào." Lâu Điềm nói nhỏ, bước đi nhẹ nhàng cùng nha hoàn đi đến.
Chúc Tắc Nghiêu đi theo ở phía sau, lời khen ngợi của nàng làm cho hắn có chút cảm xúc vinh quang cùng yêu thích mà gật đầu mỉm cười... Nhưng cười còn chưa được bao lâu thì một mảng mây đen bay tới, khiến cho sắc mặt hắn đen lại.
Hắn đang làm cái gì thế này? Nàng càng vừa ý với điềm tĩnh cư thì càng chứng tỏ phiền toái của hắn càng lớn hơn, hắn vì cái gì mà lại cảm thấy vui vẻ nha! Đầu đất mà!
Hắn hôm nay bị làm sao vậy? Giọng điệu phóng khoáng cũng sai nhịp thất thường đến sạch sẽ rồi!
Lắc lắc đầu! Rồi lại lắc lắc đầu!
Nhất định là vì trời quá nóng, hắn nhất định sẽ tỉnh táo lại, đừng có ngẩn người nữa!
"Chúc công tử? "Đầu bên kia của lương đình truyền đến một giọng nói nhu nhã* dễ nghe tựa như giọng nói của thiên nhiên.
*Nhu nhã: dịu dàng tao nhã.
Toàn bộ lời răn dạy đối với chính mình cũng lập tức bay mất tận chín tầng mây...
"Đến rồi đây! "Hắn giương giọng đáp lời.
Ngăn cản không được đôi chân chính mình đang chạy gấp, dường như không thể ngăn cản được trong lòng mình đang cấp bách không ngừng khiêu đốt.
Hắn bị làm sao vậy? Hắn cũng không biết.
Chỉ biết rằng, có nàng ở nơi nào thì hắn chỉ có thể chạy tới nơi địa phương nào mà có nàng.
Việc này đúng là không có đạo lý!
Nhưng hiện tại, ai lại mà đi trông nom cái đạo lý mà hắn không thể ngờ tới chứ?!
Hắn nghĩ, dù sao việc này cũng không quan hệ gì! Dù sao thì nàng cũng chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc sống của hắn mà thôi, sẽ không dừng lại bước chân, nếu còn có việc gì khác thì nó chẳng qua chỉ là ngây ngốc một hồi mộng xuân thôi
Đã không có mối quan hệ gì, hiện tại cũng sẽ không có mối quan hệ, không phải sao.
Hắn chạy về phía nàng.
Đó là một hồi mộng xuân xinh đẹp quá mức xa sỉ mà thôi.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |