Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiến Trúc Thượng Tầng - Chương 105

Kiến Trúc Thượng Tầng
Trọn bộ 111 chương
Chương 105
Em rất kỳ lạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Shopee


Như thế cô đang rõ ràng nói cho anh biết: cô nhớ anh.

_Lúc đầu, Tiền Ninh chỉ cảm thấy Dylan nắm chặt tay mình hơn một chút. Nhưng khi anh bất ngờ ngắt lời cô, bàn tay lớn của anh bao phủ lấy tay cô, gần như bùng nổ sức mạnh mà cô khó có thể chịu đựng nổi.

May thay, Dylan kiềm chế rất nhanh. Anh sớm nhận ra nếu không kiểm soát thìviệc bóp chặt như vậy chắc chắn sẽ làm cô đau.

Lòng bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi nóng rực, ngón tay mạnh mẽ, và anh rất biết cách kiểm soát lực.

Khi Dylan nắm tay cô, anh luôn khiến cô cảm nhận được sự hiện diện của anh một cách nhẹ nhàng và lịch sự. Hơn nữa, anh thích thi thoảng vuốt ve làn da cô, bóp nhẹ tay cô một cách có nhịp điệu.

Những tiếp xúc da thịt đơn giản nhất giữa những người yêu nhau thường cũng là những lần chạm đầu tiên, truyền đến một dây thần kinh nào đó trong não, kỳ diệu tạo ra những cảm xúc phức tạp và trí tưởng tượng vô tận mà khó có thể giải thích được.

Ngay từ lần đầu tiên, trên con đường lát đá tối om, tia lửa đã bùng lên từ sự chạm nhau của đầu ngón tay, không biết bùng nổ về phía nào, trái tim bí ẩn, hay vũ trụ chưa biết.

Trong đêm tối của Quảng trường Trafalgar, xe cộ qua lại trong dòng người tấp nập.

Ngay trước mặt họ, bốn con sư tử đồng khổng lồ nằm im lìm dưới chân đài tưởng niệm cao vút.

Bóng tối và gió mạnh không ngăn cản được những người leo trèo, nhìn thoáng qua, cánh tay họ đung đưa, biểu cảm khác nhau.

Tiền Ninh khép môi lại, ngước mắt yên lặng nhìn về phía Dylan.

Anh không nhìn cô.

Khách quan mà nói, dù ở bất cứ đâu, chiều cao nổi bật và mái tóc vàng đẹp đẽ của anh luôn thu hút ánh nhìn của nhiều người. Nhưng nếu mọi người phát hiện ra khuôn mặt trẻ trung đẹp trai dưới mái tóc vàng đó, họ chắc chắn sẽ nhìn thêm một lần rồi thêm một lần nữa.

Tiền Ninh chợt nghĩ, nếu cô không quen anh mà chỉ lái xe qua, cô cũng sẽ nhìn anh một lần.

Mọi người luôn thích ngắm những người có ngoại hình đẹp.

Nhưng lúc này, khuôn mặt Dylan, từ yết hầu nhô lên đến xương hàm sắc nhọn đều căng thẳng rõ rệt, những đường nét sâu sắc trên khuôn mặt anh cũng hiện rõ sự lạnh lùng kiêu ngạo bất thường.

Chắc chắn anh đã nhận ra cô đang nhìn anh, nhưng anh vẫn chỉ chăm chú nhìn đèn giao thông, lông mày nhíu chặt.

Ngay lúc đó, đèn đỏ chuyển sang xanh.

Dylan nắm chặt tay người phụ nữ, hạ mắt một cách tự nhiên, nhìn thoáng qua cô, rồi dắt cô băng qua đường.

Tới một khu phố khác, dòng người thưa dần, sự ồn ào cũng tan biến.

"Dylan." Tiền Ninh bất chợt gọi.

Dylan quay đầu lại nhìn cô. Ánh mắt anh lạnh lùng không biết đang nghĩ gì.

"Trước đây anh hẹn hò với các cô gái thường làm gì?" Tiền Ninh nhẹ nhàng hỏi.

Cô không biết liệu mình có sẽ giống Dylan lúc nãy, giữa chừng lại ngắt lời anh, bảo anh đừng nói nữa hay không. Nhưng thực sự cô có chút tò mò thực sự muốn biết. Ttrước đây cô sẽ không bao giờ để bản thân có "sự tò mò" này.

Dylan im lặng trong một giây giữa tiếng xe cộ và dòng người xung quanh, vẻ mặt dường như có phần giãn ra.

"Nếu không tính những lần với em thì anh chưa từng hẹn hò." Dylan dời ánh mắt, bình thản trả lời.

Họ dừng lại trước quán cà phê, đứng trong bóng tối ở góc phố xa đường phố và đám đông.

Tiền Ninh kéo tay người đàn ông, đứng đối diện với anh.

Cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng trong ánh sáng mờ mờ.

"Chưa một lần nào sao?"

"Chưa."

"Tại sao?"

"Anh không có hứng thú."

Tiền Ninh không biết biểu cảm của mình lúc này như thế nào. Nhưng Dylan nhìn cô cảm thấy việc này chẳng có gì là lạ.

Dylan chăm chú nhìn gương mặt xinh xắn của cô, mái tóc đen dài buông lơi trước ngực.

Cô không cười, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào anh rồi chớp mấy lần. Cô dường như còn nhiều câu hỏi và anh có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô.

Nhưng lúc này anh chỉ muốn làm một điều.

Dylan nâng cánh tay, một bàn tay rộng lớn đặt lên khuôn mặt cô.

Anh đứng im nhìn chằm chằm từng cử động nhỏ của cô, ánh mắt cô thoáng qua một chút kinh ngạc nhưng cô không từ chối.

Anh hơi dùng lực nâng cằm nhọn của cô lên. Lông mày cô ngay lập tức nhíu lại một chút, điều đó khơi gợi thần kinh của anh khiến anh cũng cau mày.

Ngón cái của anh chạm đến đôi môi mềm mại của cô.

Những đường chỉ tay phức tạp của Dylan chạm vào phần cằm và gò má mịn màng của cô. Và ngón tay cái linh hoạt mạnh mẽ của anh chậm rãi di chuyển qua lại trên đôi môi đỏ quyến rũ ấy.

Nguy hiểm.

Đây không còn là sự tiếp xúc da thịt đơn giản mà chứa đựng những tín hiệu và động lực vô hạn.

Nó kích thích dây thần kinh truyền khắp cơ thể, nóng bỏng và tê dại, khiến tim đập mạnh, nhưng cũng mang theo một chút cảm xúc thực sự. Trên thế giới này rất khó có cảm giác nào tương tự như vậy.

Họ nhìn nhau trong ánh sáng yếu ớt, cũng như trong không gian công cộng đầy biến động này, cố gắng kiểm soát hơi thở.

Tiền Ninh nghĩ Dylan sẽ cúi xuống hôn mình, nhưng tay anh đột ngột rời đi, ánh mắt anh cho thấy anh đang kiềm chế sự ham muốn.

Anh dường như vẫn đang giận điều gì đó, hoặc có thể cho rằng đây không phải thời điểm và địa điểm thích hợp.

"Đói không?" Môi Dylan khẽ động.

Cảm giác kỳ lạ đó dần dần rút đi như thủy triều.

Tiền Ninh nhìn đôi môi quyến rũ của Dylan. Tất nhiên, cô có thể kiễng chân lên và hôn anh nhưng cô cũng cảm nhận được khoảnh khắc đó tạm thời đã qua.

Cô lắc đầu, liếm nhẹ môi, "Em chỉ muốn một cốc chocolate nóng."

Anh nhìn môi cô trong nửa giây, sau đó ngay lập tức dời ánh mắt đi.

Anh kéo tay cô, cả hai cùng bước vào quán cà phê.

Họ mua một ly latte và một cốc chocolate nóng, mỗi người cầm một ly giấy, rồi tiếp tục đi sâu vào thành phố.

Vị chocolate ngọt ngào, ấm áp lan tỏa trong khoang miệng và trôi qua cổ họng. Tiền Ninh nhắc lại câu chuyện lúc nãy, "Anh không hứng thú với các cô gái hay không hứng thú với việc hẹn hò?" Thực ra, nếu nói cô bị sốc thì cũng không hẳn là vậy. Dù sao thì hơn một năm trước, chàng trai trẻ Bentinck cũng đã nói một cách nghiêm túc rằng anh là một người theo chủ nghĩa độc thân.

"Both." Dylan trả lời ngắn gọn một từ.

"Vậy tại sao..." Tiền Ninh cân nhắc cách hỏi, "Lần đầu anh gặp em, anh cảm thấy thế nào?" Dylan nhớ lại buổi chiều nhàm chán ngày đầu năm đó.

Anh còn hơi mệt sau cơn say, và vì tiếng ồn ào của Jerry và Henry khiến anh cũng không ngủ đủ. Không thể nói anh đang ở trong tâm trạng vui vẻ nhưng cũng không phải là cảm xúc tồi tệ.

Anh bước ra từ phòng Shakespeare, không muốn đi thang máy nên đi thang bộ xoắn ốc.

Cầu thang xoắn ốc của New White Horse được thiết kế với một chút đường cong Fibonacci.

Khi anh bước ra khỏi khúc cua lớn ở tầng cuối, anh nhìn thấy cô.

Cô trông có vẻ kỳ lạ.

Thật sự rất kỳ lạ.

"Em rất kỳ lạ." Dylan quay đầu, nhìn xuống và nói với người phụ nữ xinh đẹp giờ đã là vợ của anh.

Tiền Ninh khẽ cười, lại là câu trả lời này.

"Em nhìn anh và cười với anh, như thể em đã quen anh từ trước, và không chỉ thế..." Dylan nói bằng giọng trầm trong con phố Westminster ban đêm, "Em kỳ lạ đến mức khiến anh muốn nhìn em mãi. Khi em đi rồi, anh vẫn muốn nhìn thêm một lần nữa, rồi lại thêm một lần nữa." Điều đó không khó, anh có thể yêu cầu Grace tìm thông tin về cô gái nước ngoài đến phỏng vấn.

Nhưng điều anh không ngờ là, khi anh gặp lại cô ngay trước cửa New White Horse, cô lại là chị cùng cha khác mẹ với Henry - cảm ơn Chúa, không phải là bạn gái bí mật chết tiệt nào đó.

Nếu không thì đó sẽ là một câu chuyện khác.

Có lẽ anh sẽ phải tìm cách đánh cắp cô, như cái cách chết tiệt mà Jerry Alying từng cố để làm.

Bởi vì anh phải hiểu tại sao cô lại kỳ lạ như vậy.

Tiền Ninh ngăn nụ cười của mình lại. Dylan đã đưa ra một lời giải thích hoàn toàn khác so với tối hôm đó.

Cô nhớ lại sự xuất hiện kịch tính của anh cũng đã khiến cô tò mò. Cô không biết liệu có phải là tò mò giống như của anh hay không. Cô chỉ biết mình luôn rất giỏi trong việc kiểm soát mọi cảm xúc của mình.

Cho đến... cho đến tháng Mười Hai năm ngoái.

Họ đã đi dạo đến bờ sông Thames, nơi tòa nhà Baroque nổi tiếng nhất nước Anh hiện ra trước mắt.

Mái vòm tráng lệ của Nhà thờ St. Paul với đỉnh nhọn bằng vàng, hướng thẳng lên bầu trời đen thẳm vô tận.

Tiền Ninh xoay cả người, nhìn về kiệt tác của ngài Christopher Wren sau trận đại hỏa hoạn ở London.

Có một điều rõ ràng, dù tương lai thành phố này sẽ có bao nhiêu tòa nhà chọc trời thì những đỉnh nhọn của chúng chắc chắn sẽ hài hòa với mái vòm khổng lồ này.

Tinh hoa trí tuệ của con người trong các giai đoạn lịch sử khác nhau thể hiện trên các công trình kiến trúc, mức độ phát triển công nghệ khác nhau được phản ánh trực quan, phong cách kiến trúc khác nhau, quan điểm thẩm mỹ khác nhau, nhưng có thể sự nhất quán về thẩm mỹ sẽ gặp gỡ nhau đẹp đẽ trên đường chân trời của thành phố.

Dylan cũng nhìn vào mái vòm tráng lệ của Nhà thờ St. Paul.

Thời niên thiếu, anh và Henry từng ngồi trước cổng chính của nhà thờ để vẽ phác họa, và cũng từng ngồi trên bậc thang cao rộng trước cổng chính của nhà thờ để hút một điếu thuốc. Jerry ở bên cạnh nhảy nhót hỏi Henry, cô gái trong bản phác thảo bị gió lật trang đó là ai.

"Nhưng có lẽ anh đã từng gặp em năm 16 tuổi." Giọng nói dịu dàng và đầy sức hút của Dylan, theo gió sông thổi vào tai người phụ nữ.

Cô đột nhiên nhìn anh, ánh mắt có chút nghi hoặc.

"Anh không chắc chắn, chỉ là một hình bóng rất mơ hồ, chỉ là một cái nhìn thoáng qua. Henry chưa bao giờ để anh xem cuốn phác thảo của cậu ấy." Dylan nhìn vào khuôn mặt nghiêng tuyệt đẹp của cô, vừa hồi tưởng vừa nói.

Tiền Ninh cười, đầy cảm xúc và yên bình."Biết vẽ tranh là một điều may mắn."

Ai mà không nghĩ thế. Dylan thầm nghĩ.

"Resurgam." Dylan nói một từ, giọng phát âm cổ điển và đầy đặn, "Anh rất thích từ này. Henry cũng vậy."

Tiền Ninh chăm chú nhìn vào mặt bên của nhà thờ, dưới móng vuốt phượng hoàng được khắc tinh xảo có khắc một hàng chữ cái, chính là từ mà Dylan vừa nói.

Cô cũng đã từng nhìn thấy khi viết luận văn về Lịch sử Kiến trúc.

Resurgam là một từ tiếng Latin, có nghĩa là: I shall rise again (Tôi sẽ tái sinh).

Dù hiểu theo góc độ tôn giáo hay không, đây đều là một từ tượng trưng khích lệ mọi người vượt qua nghịch cảnh.

Tiếng Trung cũng có từ tương tự, như "vượt qua lửa đỏ mà tái sinh", phải không?

"Dylan." Tiền Ninh nắm chặt bàn tay ấm áp của anh, "Chúng ta về thôi."

Chẳng bao lâu sau, chiếc Range Rover màu đen dừng trước cửa White Oak.

Tiền Ninh bước xuống xe nhưng không bước vào tòa nhà.

Cô với dáng vẻ mà Dylan đã rất quen thuộc, ngẩng cằm lên, chăm chú nhìn cửa sổ White Oak.

Dylan bước đến bên cô, nhẹ nhàng nói, "Em không thể nhìn thấy đâu."

Tiền Ninh mím chặt môi, nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được mà cười khẽ.

"Anh là kẻ hay nhìn trộm à?" Cô trách móc.

"Anh không chịu nổi việc không nhìn thấy em." Dylan nhìn cô và nói, "Nhưng anh đã giữ lời hứa, anh không xuất hiện trước mặt em khi không cần thiết."

"Chắc chắn anh biết là em đã đoán được rồi. Khi em chơi đàn piano, tại sao anh không xuất hiện? Và hơn nữa, tối đó em đã mặc... mà anh cũng không xuất hiện." Tiền Ninh nói nhưng không nhìn anh, giọng nhỏ dần.

Dylan đột ngột vòng cánh tay dài qua eo cô, khiến cơ thể mảnh mai của cô khẽ run lên.

Anh cúi đầu nói bằng giọng trầm, "Em không biết điều đó khó khăn với anh thế nào. Nhưng nếu em thật sự muốn anh xuất hiện thì em biết rõ là chỉ cần em chơi "Goldberg Variations", anh chắc chắn sẽ xuất hiện."

Như thế cô đang rõ ràng nói cho anh biết: cô nhớ anh.

"Em đang suy nghĩ. Vấn đề chưa bao giờ là anh mà là em." Cô nhìn vào mắt anh, thành thật nói.

Dylan điều chỉnh cách ôm cô, nhìn sâu vào mắt cô, bất ngờ nói, "Anh muốn tất cả."

"Cái gì?" Tiền Ninh không hiểu.

"Hẹn hò." Dylan nhấn mạnh, "Anh rất kiên nhẫn. Nhưng khi em sẵn sàng, anh muốn tất cả. Và quên đi cái giao kèo ba năm chết tiệt đó."

Tiền Ninh quay mặt trong vòng tay anh và cười thầm rồi lại nhìn anh.

Khuôn mặt Dylan lạnh lùng, đôi mắt vừa mang sự lạnh lẽo vừa bừng cháy. Bàn tay to lớn của anh không ngừng siết chặt eo cô, nhìn cô sâu thẳm, như thể anh chỉ hài lòng khi cô phát ra âm thanh gì đó.

Thực ra, khuôn mặt cô đã đỏ bừng.

"Anh không cần phải ghen tuông, Dylan." Tiền Ninh liếm môi, dịu dàng nói, "Justin, hoặc Jerry, thật nực cười, anh thậm chí còn ghen với Henry..."

"Không hề nực cười. Anh chưa bao giờ thấy em khóc, chưa bao giờ thấy em thể hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy. Không ai có thể khiến em như thế, em cũng không bao giờ làm thế vì bản thân mình." Dylan bình tĩnh nói, "Chỉ có Henry. Chỉ có cậu ấy mới khiến em phơi bày tất cả cảm xúc, thậm chí khóc thành tiếng."

Còn cái đêm cô muốn rời xa anh, trong thư viện, cô lạnh lùng như thể đang bàn chuyện làm ăn với anh.

"Dylan, từ sau năm mười sáu tuổi em chưa từng khóc..." Tiền Ninh ngẩng cao cằm, thu lại nụ cười, để bản thân chìm vào đôi mắt xanh thẳm đó.

Đôi mắt sâu thẳm và đẹp của Dylan cũng nhìn cô. Dưới hàng mi cong vút, ánh mắt anh lấp lánh chứa đựng những cảm xúc phức tạp và sâu sắc. Trong đó, một điều rõ ràng là sự ghen tuông. Anh có thể đã cố che giấu nó, biết rõ đó không phải là thời điểm đúng và không phải là phản ứng hợp lý.

Một tay cô vuốt lên gương mặt lạnh lùng và đẹp đẽ của anh, áp sát làn da anh và cả chút râu lởm chởm, "Cho đến tháng Mười Hai năm ngoái."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-111)