Vay nóng Tima

Truyện:Kiêm Gia Khúc - Chương 10

Kiêm Gia Khúc
Trọn bộ 50 chương
Chương 10
Gặp mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Shopee


Cho tới khi vào nhà sau đã lâu, nương của Thiển Thanh vẫn chưa kịp hồi thần.

Ước chừng ba năm trước đây 'nàng'cũng coi như là gặp qua Lâm Kiếm Gia này một chút. Tuy chỉ là đứng rất xa liếc mắt một cái, nhưng vẫn có thể thấy đối phương một than quần áo rách tung toé, cử chỉ thô lỗ, bẩn thỉu, vừa thấy cũng biết là không phải người tốt đẹp gì.

Nhưng là không có cách nào, tiểu nhi tử sinh bệnh nặng cần dùng tiền gấp. Cả nhà đều trông cậy vào tiểu nhi tử xinh đẹp lanh lợi này, nếu có thể vào được Trần gia cao trạch đại viện. Cho nên, đứa con lớn nhất chất phác ngốc nghếch rõ ràng không có giá trị gì, cho nên cũng chỉ có thể bỏ qua thôi.

Cho nên cũng không lo sợ tới đối tượng của con là một kẻ như vậy.

Nhưng là người hiện tại trước mặt này......

Thấy mẫu thân thường thường tự cho là không bị phát giác lén nhìn lướt qua lại liếc mắt Giản Già một cái, Thiển Thanh vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ. Bởi vì từ khi thấy mẫu thân sắc mặt thê chủ vẫn không tốt, cho nên hắn nhịn không được miên man suy nghĩ. Có phải thê chủ ghét bỏ người trong nhà mình hay không? Có phải ghét bỏ người trong nhà vì họ không thích mìnhhay không?

Nghĩ đến người nhà đã lâu không thấy vừa thấy mặt liền mắng mình "Hỗn trướng", Thiển Thanh trong mắt nóng lên.

Tay hắn bị người cầm lên, Thiển Thanh giương mắt liền thấy Giản Già cau mày nhìn mình, một đôi tay phủ lấy tay của hắn, "Như thế nào tay lạnh như vậy? Rất lạnh sao?"

Nói xong, nàng nhìn về phía nương Thiển Thanh đang ngồi ở một bên có điểm dại ra, sắc mặt mặc dù cứng ngắc lại vẫn là lễ phép hỏi "Trong nhà có khách phòng không? Thiển Thanh hôm nay làm việc cả ngày đã mệt chết đi, ta dẫn hắn đi nghỉ ngơi trước."

"Nga, có, có......"nương của Thiển Thanh luống cuống tay chân đến ngay cả nói đều nói không ra liền dẫn nàng đến khách phòng, vừa đi một bên còn mang chút lấy lòng nói "Không biết các ngươi nhanh vậy đã về đến. Thiển Lam cùng phụ thân hắn còn tại Trần gia, lập tức muốn thành hôn nên sự tình phải làm rất nhiều, bọn họ sẽ không trở lại, trong nhà chỉ có mình ta ở giữ nhà......"

Giản Già nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, còn Thiển Thanh cho tới bây giờ trước mặt nương cũng không dám nhiều lời nói, chỉ chăm chú bước theo. Nương Thiển Thanh tự thấy xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn là gắng gượng nói tiếp "Các ngươi làm sao mà biết Lam nhi muốn thành hôn?"

Giản Già lôi kéo cánh tay đang căng thẳng của Thiển Thanh, mâu sắc nặng nề nói "Đệ đệ Thiển Thanh đưa thư tới."

"Đứa nhỏ này, gửi thư cho các ngươi như thế nào lại không nói một tiếng......"

Đến khách phòng, nương của Thiển Thanh ngượng ngùng nói "Đêm nay hai người cứ tạm ở chỗ này trước, ngày mai ban ngày phụ thân hắn sẽ trở lại, đến lúc đó để cho hắn giúp các ngươi thu thập một chút."

"Đa tạ, " Giản Già gật gật đầu, đóng cửa lại, xoay người liền thấy Thiển Thanh trong mắt chứa thủy quang, chà xát ngón tay, hốt hoảng không biết suy nghĩ cái gì.

Nàng đi qua hay tay ôm lấy hai má đối phương, Giản Già thế này mới lộ ra ý cười "Làm sao vậy? đang nghĩ cái gì?"

Thiển Thanh cúi đầu, sau một lúc lâu trả lời "Nương, 'các nàng' căn bản là đã quên mất ta, căn bản là không muốn gọi ta trở về, bảo ta trở về chính là chủ ý của một mình đệ đệ......"

Giản Già sắc mặt trầm xuống, sau đó ôn nhu cười nói "Như thế nào? Rất khó chịu sao?"

Thiển Thanh không lên tiếng, hơi thở có chút dồn dập, hiển nhiên là cố nén không khóc ra.

Rời nhà lâu như vậy, người nhà mà hắn vẫn vướng bận lại đã sớm không thèm để ý cũng không còn nhớ tới hắn, làm sao có thể không thương tâm?

Giản Già nghĩ đến cái người gọi là nương kia vừa mở cửa, thế nhưng mở miệng chính là mắng Thiển Thanh, sắc mặt lại không tốt, nhưng là thanh âm nói chuyện đối vớiThiển Thanh vẫn là trấn an ấm áp.

"Thiển Thanh, " Giản Già đem nam tử gầy yếu đơn bạc kia kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng hắn "Từ nay về sau, chỉ có ta mới là người ngươi nên bận tâm trong lòng, cũng chỉ có ta là người thân duy nhất của ngươi."

"Sao? Thật sự đã trở lại?"

Thanh âm ôn nhu mang chút kinh ngạc, nam hài hé ra khuôn mặt xinh đẹp từ trên ghế đứng lên, hừ một tiếng "Ta chỉ là áy náy nên mới gửi thư qua, không thể tưởng tượng được hắn thế nhưng thật sự dám đến."

"Lam nhi a......"

Nương Thiển Thanh vội vàng chạy tới muốn ngăn hắn lại, muốn nói cái gì lại bị Thiển Lam đánh gãy "Nương, ta cũng không muốn hắn làm cho chúng ta mất mặt. Bất quá ta thật không nghĩ tới thê chủ của hắn thực sự cho hắn xuất môn. Năm ấy hắn vừa gả qua ta có vụng trộm đi nhìn thử một lần, thê chủ của hắn đối hắn vừa đánh vừa mắng, thời tiết lạnh như vậy nhưng ngay cả một cái áo bông cũng không có, a, cũng thật đáng thương......"

Nương của Thiển Thanh nhìn tiểu nhi tử lại nhìn phu thị đứng ở một bên áy náy không thôi, do dự nói "Thê chủ của hắn, cũng không giống người như vậy a......"

Lúc đầu 'nàng' còn tưởng bà buôn người đưa tới nhầm nhà, nếu không khác biệt vì sao lại lớn như vậy.

"Hừ, chắc là giả vờ thôi?" Thiển Lam không kiên nhẫn vẫy vẫy tay "Nương ngươi đi về trước đi, giá y của ta còn không có thêu xong đâu, ngày mai ta sẽ để cho cha trở về nhìn xem."

Thiển Lam chán ghét nhìn phụ thân vụng trộm gạt lệ yếu đuối giống hệt ca ca hắn, khẩu khí càng thêm phiền chán "Được rồi cha! Cùng lắm thì sau khi ta lập gia đình liền cho thê chủ của hắn một chút tiền để cho nàng đối đại ca tốt một chút."

Ca ca, ta về sau hạnh phúc, nói như thế nào thì ngươi cũng không phải không có công ah.

Kết quả ngày thứ hai phụ thân Thiển Thanh vẫn không có thể trở về.

Nương của Thiển Thanh đứng ở cửa phòng lắp ba lắp bắp hướng Giản Già giải thích, một bên chà xát tay một bên nói "Lam nhi sáng nay đột nhiên không được khỏe, các ngươi vừa mời tới đây, thật sự là......"

Giản Già lại không có biểu tình gì "Không có việc gì, chúng ta tự mình thu thập một chút là được rồi."

Nương Thiển Thanh quẫn bách cười cười, nhìn bên trong khách phòng dò xét lại thăm dò nói "Thanh Nhi đâu? Như thế nào bây giờ còn không dậy? Đứa nhỏ này thật là......"

Giản Già nhíu mi, không dấu vết đóng cửa lại một chút "Ngày hôm qua hắn quá mệt mỏi, ta để cho hắn ngủ nhiều hơn một chút."

"Như vậy a, "nương Thiển Thanh thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm mắng, đứa con lớn này sang sớm không chịu dậy nấu cơm, còn lười biếng nằm trên giường.

"Kia...... Ta đi làm điểm ăn cho các ngươi."

Chờ nương Thiển Thanh đi rồi, Giản Già trở lại trong phòng. Vừa nằm xuống, Thiển Thanh liền tỉnh tỉnh mê mê mở mắt ra kêu "Thê chủ?"

"Ngủ đi, " Giản Già thấp giọng dỗ, đem chăn đắp lại.

Thiển Thanh mở to mắt có chút mờ mịt, sửng sốt trong chốc lát, sau đó nghĩ đến cái gì liền mạnh mẽ ngồi dậy "Nguy rồi! Phụ thân không ở đây thế nhưng ta không đi nấu cơm! Nương khẳng định rất tức giận!"

Giữ chặt lấy hắn đang muốn xuống giường, Giản Già mới mặc kệ cái vấn đề củavị nhạc mẫu trên danh nghĩa kia muốn làm bữa sáng cho bọn họ như thế nào "Bây giờ còn sớm, nằm xuống."

"Nhưng là......"

Giản Già đem nam tử đang không biết cự tuyệt như thế nào kéo xuống, kéo vào trong lòng, gắt gao chế trụ (nắm lại, giữ lại) không cho hắn động. Thiển Thanh trên người lạnh lạnh, thân thể tuy rằng gầy yếu đơn bạc nhưng ôm vào trong ngực đúng là thoải mái nói không nên lời.

Giản Già nheo mắt lại, trên tay lại dùng vài phần lực, làm cho Thiển Thanh toàn bộ hãm (bị ôm) ở trong lòng mình, lười biếng nói "Đó không phải chuyện của ngươi, ngươi nếu đã gả cho ta, đương nhiên chỉ cần lo cho một ta là tốt rồi."

Hai người tuy rằng vẫn đều ngủ ở trên một cái giường, nhưng từ sau khi Giản Già thay đổi cũng không có hành vi quá thân mật. Lúc này đột nhiên thân cận làm cho Thiển Thanh cương một hồi lâu, sau một lúc lâu mới chậm rãi trầm tĩnh lại, mặc dù vẫn lo lắng mẫu thân tức giận, nhưng lại luyến tiếc rời đi vòng tay ấm áp của thê chủ.

Sau khi thấy Thiển Thanh lại ngủ tiếp, Giản Già mới cẩn thận rời giường mặc quần áo, sau đó đi tới phòng bếp.

Nương Thiển Thanh ở tại phòng bếp luống cuống tay chân chuẩn bị điểm tâm, thường thường đều là phu thị nấu cơm, chính mình đều chưa bao giờ tới phòng bếp, bây giờ lại nghĩ đến con lớn thế nhưng còn đang ngủ không khỏi trong lòng thầm hận.

"Ta đến đây."

Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cho nương Thiển Thanh sợ tới mức run run, quay người lại mới thấy con dâu của mình lạnh lùng đứng ở phía sau. Ngốc lăng lăng nhìn đối phương xắn tay áo lên nhặt rau nấu cơm, làm việc luôn tay. Nương Thiển Thanh không khỏi nói "Cái đứa nhỏ chết bầm kia vậy mà còn không có rời giường?! Ta đi kêu hắn dậy!"

Cánh tay bị túm lại, Giản Già ánh mắt lạnh như băng ngăn nương của Thiển Thanh hành động, nói "Ta muốn để cho hắn ngủ, thân thể hắn rất kém cỏi, cần điều dưỡng thời gian dài."

"Vậy hả, phải không?" nương Thiển Thanh ha ha cười hai tiếng, có chút không nhịn được nói "Phu thị không thể nuông chiều, trước kia Thanh Nhi sống ở nhà cái gì mà không làm qua, không thể rất sủng a......"

"Ta thích."

Lãnh đạm lỗ mãng nói vài từ, Giản Già trên tay không ngừng, cúi đầu một bên nhóm lửa một bên nói "Còn có, Thiển Thanh là phu thị của ta, ta không hy vọng người khác mắng hắn."

"Hắn là con ta!"

Nương của Thiển Thanh cũng nổi giận, ngăn chặn sự sợ hãi đối mặt với nàng giương giọng nói.

Giản Già gợi lên khóe miệng, ánh mắt lạnh thấu xương làm cho người ta mao cốt tủng nhiên(lông tóc dựng đứng, nổi cả da gà) "Cho dù là vậy cũng không được!"

Lúc Thiển Thanh tỉnh dậy hai người Giản Già đã ăn xong. Giản Già ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, thấy Thiển Thanh đi ra cười nói "Đồ ăn ở phòng bếp vẫn còn nóng, có đói bụng không?"

Thiển Thanh cúi đầu có chút ngượng ngùng vì mình ngủ lâu như vậy "Hoàn hảo."

Bởi vì trước đó một ngày hắn đi đường mỏi mệt nên ngủ thật sự rất sâu, ngay cả việc đã ngủ mấy canh giờ cũng không biết.

Nương Thiển Thanh thấy Thiển Thanh đi ra, hừ lạnh một tiếng cũng không quan tâm. Thiển Thanh tâm lý hốt hoảng, thế này mới nhớ tới tối hôm qua quên có chuyện quên mất, vội vàng về phòng xuất ra một cái túi, sau đó đi ra giao cho nương.

Nương Thiển Thanh nhìn cái túi một hồi lâu, có điểm không dám tin hỏi "Đây là gì?"

Thiển Thanh cẩn thận đem túi mở ra, hắn chỉ biết là bên trong có vòng tay cho đệ đệ, còn lại hắn cũng không có xem qua.

"Là thê chủ đưa lễ vật cho người cùng cha, còn có cho đệ đệ một đôi vòng tay."

Trong bao quần áo quả thật có một đôi vòng tay, là ngọc thạch tốt nhất, vừa thấy đã biết là thứ tốt. Nương Thiển Thanh ánh mắt sáng lên, cuống quít mở ra mấy bố bao khác, đều là một ít trang sức ngọc khí. Ở Trần gia làm việc lâu như vậy, nương Thiển Thanh liếc mắt một cái liền biết mấy thứ này không phải tầm thường, khó chịu vừa mới cũng biến mất không thấy, mặt mày hớn hở.

"Thanh Nhi a, không thể tưởng được thê chủ của ngươi cũng rất tốt nha. Ngươi cần phải hảo hảo nghe lời thê chủ ngươi nói......"

Thiển Thanh cũng cả kinh. Bất quá trong lòng lại càng nhiều lo lắng. Hắn biết Giản Già làm việc ở hiệu thuốc, nhưng mà làm sao có thể ở trong thời gian ngắn kiếm nhiều tiền như vậy?

Đang nghĩ nghĩ, một bàn tay quen thuộc từ phía sau nắm lầy tay hắn hắn, thấp giọng nói "Đều là một chút đồ vật, không đáng giá bao nhiêu tiền."

Cái này gọi là bảo hộ(che chở và quan tâm)

Nương của Thiển Thanh sau khi nhận lễ vật thái độ tốt lên không phải chỉ một chút, nhân tiện đối con lớn nhất vẫn xem không vừa mắt bây giờ đều cảm thấy tốt lên không ít.

Thời điểm chưa lập gia đình mỗi ngày sáng sớm đều là Thiển Thanh thức dậy nấu cơm, sau đó đi nấu nước. Sau khi gả cho người, trừ bỏ ngày đầu tiên ngủ dậy trễ, Thiển Thanh mấy ngày sau vẫn là dựa theo thói quen trước kia làm việc. Sau khi làm xong điểm tâm, nương Thiển Thanh một bên ngáp một bên tiến vào phòng bếp thấy hắn ngừng một chút, rồi vội vàng chạy tới "Thanh Nhi ngươi không phải thân thể không tốt sao? Như thế nào không nghỉ ngơi nhiều một chút?"

"Ta nào có cần được chiều chuộng như vậy" Thiển Thanh cười nói, tay xoa xoa trên mặt "Nương, người như thế nào cũng dậy sớm như vậy?"

Nương Thiển Thanh ha ha nở nụ cười hai tiếng "Ta còn nghĩ muốn tới làm cơm cho mọi người, kết quả vẫn là chậm...... Di? Thê chủ ngươi còn chưa dậy?"

"Thê chủ đi nấu nước, " Thiển Thanh có chút khẩn trương nói. Không ngoài dự kiến, nương Thiển Thanh kinh hãi, liền quát lớn hắn "Ngươi, tên chết tệt lười biếng này! Làm sao có thể để cho thê chủ đi làm việc đó! Vậy thì còn nuôi ngươi làm cái gì?"

"Không phải......" Thiển Thanh chân tay luống cuống, trong lòng cũng rất bất an, tự trách mình vì sao nhưng lại có ý nghĩ không rõ ràng để cho thê chủ đi làm những việc đó. Thê chủ hiện tại quả thật là đối với hắn tốt lắm, nhưng là có phải hắn quá làm càn hay không?

"Ngươi thật đúng là! Đừng tưởng rằng hiện tại thê chủ đối với ngươi tốt ngươi liền không có cố kỵ, đợi một thời gian qua nàng chán ngấy ngươi, liền đem ngươi bỏ đi, ta xem ngươi làm sao bây giờ?!"

Nương Thiển Thanh nổi giận đùng đùng nói xong, trong lòng càng mắng Thiển Thanh xối xả, nghiêm mặt âm trầm đi qua ghế ngồi xuống "Ta nói cho ngươi hay, hiện tại thê chủ của ngươi kia cũng không phải là người dễ sống chung, nếu ngươi chọc nàng mất hứng, cũng đừng trở về nhà!"

Nói lui nói tới, vẫn là vì không muốn buông tha một người con dâu có tiền, nhưng cũng sợ hãi đứa con này liên lụy mình.

Thiển Thanh cúi đầu không nói lời nào, gắt gao mím môi.

Không khí tại phòng bếp nhất thời trầm xuống.

"Đây là làm sao vậy?"

Tiếng người vừa vào cửa âm điệu có chút ý nghiền ngẫm, một đôi mắt xinh đẹp tà tà đảo qua, thấy Thiển Thanh ngây ngốc đứng ở một bên vẻ nghiền ngẫm càng sâu "Không phải nói ngươi thay đổi sao? Ta thấy......cũng không có gì biến hóa a?"

Thiển Thanh nghe thấy thanh âm đó liền run lên, giương mắt thấy người tới, thanh âm có chút không xong "Thiển Lam?"

Ba năm không thấy, đệ đệ này so với trong ấn tượng còn đẹp hơn. Vẫn là một đôi mắt diễm lệ như vậy, mang theo điểm khinh thường cùng thương hại dừng ở trên người mình, làm cho sự tự ti trong lòng hắn không cách nào che giấu.

"Nương, đừng nóng giận, người cũng không phải không biết ca ca nguyên bản chính là ngốc như vậy ah, bằng không làm sao có thể đắc tội quản gia? Vài năm không thấy, thế nhưng một chút tiến bộ đều không có."

Thiển Thanh há miệng thở dốc muốn cãi lại, nhưng là người luôn luôn đơn thuần như hắn cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời. (nguyên bản là ngốc nhưng ta thích để đơn thuần hơn đừng ném dép nga)

"Được rồi Lam nhi......" phụ thân Thiển Thanh nhìn con lớn, nhược thanh(thanh âm nhu nhược) khuyên can.

"Cha! Người cùng ca ta thật đúng là giống! Đều không có một chút tiền đồ!"

Thiển Lam giọng căm hận nói, tiện đà mắt vừa chuyển, cười nói "Ca ca, thê chủ của ngươi...... Đối với ngươi có tốt không?"

"Tốt hay không cũng không cần ngươi tới nhúng tay."

Thanh âm nữ tử lạnh lùng thản nhiên mang theo hàn ý nói không nên lời, trong lúc nhất thời, ánh mắt mấy người trong phòng đều tập trung đến thân ảnh không biết khi nào thì xuất hiện ngoài cửa.

Thiển Lam trong lúc nhất thời ngây người, nhìn nữ tử không chút nào để ý buông thùng nước, tùy ý vỗ vỗ quần áo vạt áo, sau đó đi đến bên người Thiển Thanh mà không thèm nhìn đến mình một cái. Sau đó nàng lộ ra ý cười thản nhiên ôn nhu, tay nàng bảo hộ nắm lấy tay Thiển Thanh.

Đây là thê chủ của Thiển Thanh?! Làm sao có thể?!

Thiển Lam có chút trố mắt, 'hắn' rõ ràng gặp qua cái thê chủ kia. Rõ ràng...... rõ ràng chính là một kẻ ghê tởm muốn chết, chính mình ngay cả xem liếc mắt một cái cũng không thèm, làm sao có thể......

Giản Già ánh mắt sắc bén đảo qua cái người gọi là đệ đệ này, chỉ một chút, ngay cả chú ý nhìn nhiều hơn một chút đều lười, ngay lập tức lại nói khẽ với Thiển Thanh "Mệt mỏi sao?"

Thiển Thanh đầu càng cúi thấp thêm chút, bị thê chủ nhìn thấy chính mình trước mặt người nhà lâm vào tình thế nan kham, sự sợ hãi mãnh liệt mà đến.

Thấy Thiển Thanh không nói lời nào Giản Già cũng không để ý, ngón tay ôn nhu lướt qua sườn mặt Thiển Thanh, khóe mắt hiện lên ánh sáng lạnh, đưa lưng về phía Thiển Lam mở miệng nói "Tuy rằng ngươi là cái thứ được gọi là đệ đệ hắn, nhưng là loại lời nói quá đáng này ta không hy vọng nghe được một lần nữa."

Trên gương mặt tuấn tú của nữ tử là lạnh lùng làm cho người ta kinh hãi, đáy mắt lãnh liệt chỉ có trước mặt người yêu dấu mới lộ ra một chút ấm áp.

Thiển Lam trong lòng dâng lên ghen tuông, nữ tử này trên người là cao ngạo hờ hững cùng kiên định không thể phá. Thiển Thanh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì có thể trở thành một trường hợp đặc biệt trong mắt nàng?!

Không khí cứng đờ, Thiển Thanh lại bị Giản Già ôm vào trong ngực, thay hắn chống đỡ tất cả ác ý rét lạnh.

Nương của Thiển Thanh miễn cưỡng cười đánh vỡ giằng co "Đúng! Đúng đúng! Lam nhi làm sao có thể nói như vậy với ca ngươi! Ngươi cùng cha ngươi trở về sớm vậy, ăn cơm không? Thanh Nhi vừa làm xong, vừa vặn cùng nhau ăn."

"Ta ăn không vô!" Thiển Lam vung tay trở về phòng. trước khi đi không quên quăng một ánh mắt tràn đầy ác ý choThiển Thanh đang được Giản Già bảo hộ.

Nương Thiển Thanh ngượng ngùng nở nụ cười một chút, thấy phu thị lúng ta lúng túng đứng ở một bên vẫn không dám mở miệng, liền thấp giọng kêu 'hắn' "Đuổi theo 'hắn' trở về!"

Giản Già nắm đôi tay lạnh lẽo của Thiển Thanh lên, ghé vào lỗ tai hắn nói "Đừng sợ, hết thảy có ta."

"Lam nhi! Về sau nói chuyện cẩn thận chút, thê chủ của ca ngươi nhìn qua ta thấy là người không dễ chọc!"

Nương Thiển Thanh một bên hút thuốc một bên hướng đứa con thứ đang dỗi dặn dò, sau đó nheo mắt lại "hắc hắc" cười hai tiếng "Không thể tưởng được a không thể tưởng được, vốn tưởng là một dã loại chưa tiến hóa hết, thế nhưng hiện tại lại có thể dùng."

Thiển Lam lạnh lùng quét mắt nhìn mẫu thân của mình, hừ nói "Như thế nào? Đau lòng cho con lớn của người sao? Lúc trước nếu không phải hắn không biết liêm sỉ chúng ta làm sao bị liên lụy?"

Phụ thân Thiển Thanh giữ chặt tiểu nhi tử của mình không cho 'hắn' nói tiếp "Lam nhi, không phải...... Không phải ca ca ngươi làm......"

"Không phải hắn? Không phải hắn thì là ai vậy? Là ta sao?!" Thiển Lam rống lại, thở phì phì nắm chặt vạt áo của mình.

"Được rồi!"

Nương Thiển Thanh quát một tiếng, quay đầu nói với Thiển Lam "Vể chuyện này ngươi hãy cẩn thận đừng tự cho là ta không biết gì. Ngươi cũng sắp lập gia đình, chuyện đó đừng nói tới nữa. Ngươi cũng đừng cho thê chủ của ca ngươi biết, cũng không phải dễ dàng gì hắn mới gả cho một thê chủ tốt chúng ta cũng tĩnh tâm(có lẽ là nên yên lặng) một chút."

Thiển Lam khẽ cắn môi, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói "Đã biết."

Giữa trưa vào thời điểm ăn cơm không khí tuy rằng vẫn thực cứng ngắc, nhưng là so với sáng sớm đã tốt hơn rất nhiều. Đồ ăn là do Thiển Thanh xuống bếp làm. Lúc ăn Thiển Thanh vẫn cúi đầu vào chén cơm, ngay cả đồ ăn cũng không nhìn tới.

Giản Già nhìn một chút thì mặt nhăn mày nhíu, sau đó mỗi một món đồ ăn đều gắp một ít bỏ vào trong chén của Thiển Thanh, dặn dò nói "Ăn nhiều một chút, ngươi cả người đều gầy như vậy, lúc ôm đau hết cả người."

Lời vừa nói xong, Thiển Thanh ngay cả bên tai cũng đều đỏ lên, chỉ hận không thể đem mặt mình chôn ở trong chén cơm. Phụ thân của Thiển Thanh mặt cũng hồng lên, xấu hổ nhìn nhìn con dâu của mình. Nương của Thiển Thanh thì lại cười rất là ái muội.

Thiển Lam sắc mặt trầm xuống, ánh mắt có chút đố kị lại có chút ti tiện quét mắt nhìn ca ca của mình. Sau đó lại đột nhiên nở nụ cười sáng lạn nói "Ca ca, thê chủ của ngươi thật đúng là săn sóc, nếu về sau thê chủ của ta cũng giống như của ca ca thì tốt rồi."

Thiển Thanh ngẩng đầu hướng Thiển Lam miễn cưỡng nở nụ cười một chút, Giản Già lại là một chút phản ứng cũng không có.

Thiển Lam tay xiết chặt chiếc đũa, nhưng trên mặt lại không có một chút biến hóa, vẫn là hòa hòa khí khí cười nói "Lại nói tiếp ca ca cũng thật là đáng tiếc, nếu không phải năm đó...... A!" Thiển Lam che miệng lại khẩn trương nhìn Giản Già, hoang mang rối loạn lắc lắc tay "Không...... Không có việc gì......"

"Ba!"

Giản Già bỗng dưng buông chiếc đũa trong tay, đạm mạc gật đầu nói "Ta ăn xong rồi."

Nói xong, ngay cả cái ánh mắt đều không có nhìn Thiển Thanh một chút liền rời khỏi bàn ăn.

Chờ Giản Già đi mất, Thiển Lam nhìn sắc mặt Thiển Thanh trắng bệch mà cười "Ca, sự kiện kia ngươi như thế nào không nói cho thê chủ của ngươi biết? Thật sự là, nếu nàng biết chuyện thì không biết nàng có hưu ngươi hay không nha?"

Thiển Thanh chưa bao giờ chân chính(thật sự) hận người nhà mình.

Hắn không để tâm chuyên bị bán đi không lưu tình chút nào, chuyện bị đệ đệ mà mình vẫn yêu thương trào phúng, chuyện bị vứt bỏ.

Nhưng là lần này, từ đáy lòng hắn dâng lên thật sự là hận ý. Bởi vì Giản Già, bởi vì nàng chính là chút ấm áp còn sót lại của hắn.

Hắn rõ ràng ý thức được, hắn không muốn mất đi nàng cũng là mất đi chút ấm áp kia.

Hắn đứng ở cửa phòng cả người không nhịn được mà phát run, ngay cả dũng khí để đẩy cửa ra cũng không có.

Nếu thê chủ đã biết chuyện, nếu thê chủ không tin mình, nếu bị thê chủ vứt bỏ......

Không được!

Ngay cả khi hắn chỉ tưởng tượng một chút thôi thì đã cảm thấy đau đến không thể chịu đựng được, nếu thật sự đã xảy ra, vậy hắn sẽ như thế nào?

"Chi nha -"

Thiển Thanh cúi đầu, thấy vạt áo màu xanh quen thuộc bước ra cửa, sau đó đứng ở trước mặt hắn, một đôi ấm áp tay cầm lấy tay của hắn.

Trong lòng cảm giác mất mát, lãnh lẽo, đau đớn đã tiêu mất một chút.

"Thanh Nhi."

Thiển Thanh run lên, đây là lần đầu tiênthê chủ kêu nhũ danh của hắn.

"Thanh Nhi, " Nữ tử ôn hòa nhìn hắn yên lặng cúi đầu, trong thanh âm mang ý cười "Như thế nào không đi vào? Chàng sẽ không thật sự cho rằng ta tức giận đi?"

Thiển Thanh không nói lời nào, trầm mặc như trước, nữ tử bất đắc dĩ thở dài "Thanh Nhi, ta nói rồi ta sẽ đối với chàng thật tốt, nhưng hiện tại ta còn muốn nói cho chàng biết, ta sẽ tin tưởng chàng."

"Vừa rồi nếu ta không tỏ thái độ gì, đệ đệ kia của chàng nhất định còn có thể tiếp tục nói tiếp, nhưng thật sự ta không có tức giận."

"Vẫn là không nói lời nào? Được rồi, vào nhà đi, thân mình chàng đều đã lạnh như vậy, muốn ta ôm chàng đi vào hay không?"

Thiển Thanh thuận theo để cho nữ tử ôm lấy mình, đem mặt vùi vào trong lòng đối phương thật ấm áp, liền vui sướng vụng trộm, lộ ra một nụ cười nho nhỏ.

Thực ngọt ngào, cũng thực hạnh phúc.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-50)