Toà thành quỷ dị (4)
← Ch.153 | Ch.155 → |
Chỉ nghe yêu nghiệt kia thành khẩn nở nụ cười vài tiếng, đột nhiên lên tiếng nói, "Nữ hiệp còn nhớ tiểu nhân không?"
Thanh âm này... Gương mặt nhỏ của Tô Mặc Nhi lập tức trắng bệch, rõ ràng chính là giọng nói của lão bản quán trọ này mà!
Người nọ đẩy Tô Mặc Nhi lên vài bước, Tô Mặc Nhi nhíu lại mi, chán ghét đưa tay xoa xoa những nơi đã bị hắn liếm qua.
"Xem phản ứng của tiểu thư, hẳn là còn nhớ rõ tiểu nhân nha! Ha ha ha ha ha..."
"Ngày hôm qua, là ngươi cố ý dẫn chúng ta đi vào quán trọ ngươi?" Tô Mặc Nhi lặng lẽ đưa tay, nắm một mảng đất ở trong tay, đề phòng nhìn xem hắn.
Nghe lời Tô Mặc Nhi nói, trên mặt người kia dào dạt thần sắc cao ngạo, đắc ý nói, "Chính là như vậy? Thì như thế nào? Mưu kế này có phải là rất hay phải không!"
Tô Mặc Nhi cảm thấy lo lắng không ngừng, Vân Phàm và Nguyệt Bích vẫn còn trong quán trọ, các nàng và nàng cùng ở trong một phòng, hiện tại không biết các nàng như thế nào rồi?
Tô Mặc Nhi có chút ảo não, nàng sớm nên nghĩ đến. Vào thời gian ngày hôm qua, tất cả cửa hàng đều đóng chặt cửa lớn, chỉ riêng có hắn là muộn như vậy mới đóng cửa, liền có vấn đề!
"Ngươi đang lo lắng cho đồng bạn của ngươi sao? Yên tâm, thuộc hạ của ta sẽ 'Chiếu cố' các nàng thật tốt!" Yêu quái kia duỗi ra đầu lưỡi thật dài, liếm liếm khóe miệng, dáng vẻ như đang thèm nhỏ dãi.
Trong lòng Tô Mặc Nhi kinh hãi nhảy dựng, đầu đau muốn nứt.
Lại nghe hắn tiếp tục nói, "Xem ra là bản đại vương quả nhiên không có chọn lầm người mà! Có thể phát hiện ra mưu kế của ta, ngươi vẫn là người thứ nhất! Nhục huyết của ngươi, nhất định cũng là phi thường mỹ vị đi!"
Tiếng nói rơi xuống, xung quang người hắn dâng lên một luồng khói xanh, trong nháy mắt, liền xuất hiện một con sói có màu lông tối đen!
Con mắt xanh lục âm u kia, tham lam nhìn Tô Mặc Nhi, chân sau nó hơi cúi xuống, lại nhào mạnh về phía Tô Mặc Nhi!
"Không cần!" Tô Mặc Nhi giương cao tay, trực tiếp ném ra một nắm đất về phía hắn, nhưng lại không có tác dụng với con yêu quái kia!
Yêu sói dùng chân trước tráng kiện, lần lượt áp chế Tô Mặc Nhi ngã trên mặt đất!
Tô Mặc Nhi bị đau, nàng cố liều mạng giãy giụa nghĩ muốn thoát khỏi, nhưng yêu sói kia lại hoàn toàn không để chút sức lực nhỏ bé của Tô Mặc Nhi vào mắt.
Móng nhọn vẽ một cái, y phục ở trước ngực Tô Mặc Nhi bị xé nát!
"Chỉ có thể trách ngươi tự chui vào hang, nếu không phải đêm nay đúng là thời cơ tu luyện tốt nhất của bản đại vương, thì bản đại vương cũng sẽ không liều mạng đi bắt ngươi đến!" Nói, lại có chút khinh thường nở nụ cười, "Hừ hừ, dù sao ta giết ngươi, tôn thượng cũng không vì chút chuyện như vậy mà muốn mạng của ta!"
Ý thức Tô Mặc Nhi bắt đầu dần dần mơ hồ, trước khi bất tỉnh, nàng mơ hồ nghe được từ phía trên truyền đến một tiếng nói dễ nghe, nói, "Ngươi tự tin như vậy?"
Thân thể của yêu sói kia run mạnh, xoay người hoảng sợ nhìn sang người đến, vội vàng biến trở về thân người, quỳ một chân xuông đất, run rẩy nói, "Thuộc hạ... Thuộc hạ tham kiến tôn chủ đại nhân!"
Người đến một thân y phục màu đen như mực, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Tô Mặc Nhi đang hôn mê, bàn tay trắng nõn chỉ ra một ngón, lập tức một cái áo choàng trùm lên trên người Tô Mặc Nhi.
Nhàn nhạt hỏi, "Ngươi mới, nói cái gì?"
Yêu sói kia lập tức dập đầu vài cái, nhận tội, "Tôn thượng tha mạng, đây chẳng qua là thuộc hạ bị sắc đẹp mê hoặc, hồ ngôn loạn ngữ!"
"A?"
"Tôn thượng, lời thuộc hạ nói đều thật. Thuộc hạ dám thề với trời, thuộc hạ đối với ngài trung thành và tận tâm, cho dù ngài muốn cho ta đi tìm chết, ta cũng tuyệt không nhiều lời!" Yêu sói vội vàng chứng tỏ lòng trung thành.
Nam tử hỏi ngược lại, "Vậy ngươi có nhớ rõ lệnh bản tôn đưa ra?"
"Ta..."
"Nói lại mệnh lệnh đó!" Nam tử uy nghiêm bất xâm phạm.
"Dạ, dạ." Yêu sói kia gian nan nói, "phàm là ai tối nay lấy đi tinh phách (linh hồn) của nữ tử, tất cả đều xử quyết..."
"Rất tốt. Như vậy, ngươi chết đi!" Trong tay nam tử tụ lại một luồng hào quang hắc ám, trong nháy mắt đánh vào thiên linh của yêu sói kia!
Yêu sói kia không thể tin được mà trừng to hai mắt, gió thổi qua, thân thể của hắn giống như tro bụi, tiêu tán giữa thế gian.
← Ch. 153 | Ch. 155 → |