Mèo vờn chuột (1)
← Ch.073 | Ch.075 → |
Đôi mắt phượng của Phong Đạc híp lại, trầm giọng nói, "Lúc Tiểu Thất bắn tên, thì Phong Mục đã động tay động chân rồi."
"Vậy, Tiểu Thất hắn..." Tô Mặc Nhi cảm thấy khó hiểu.
Nếu như hắn đã nhìn thấy, vì lý do gì mà lại không hề lên tiếng vạch trần Phong Mục?
Phong Đạc tự nhiên hiểu ý của nàng, nhưng cũng chỉ thản nhiên nói, "Không nói đến phụ hoàng có thể nghe lời của bản vương nói hay không, chỉ cần nói đến chuyện Tiểu Thất cảnh giác, lúc này nếu bản vương giúp hắn, vậy sau này nếu bản vương không có ở đây thì sao? Tự hắn sẽ như thế nào?"
"Vậy cứ mặc hắn tuỳ ý bắt nạt Tiểu Thất sao?" Tô Mặc Nhi hiểu hắn đây là vì muốn tốt cho Phong Kỳ, nhưng vẫn còn hơi tức giận, tên hỗn đản Phong Mục kia, rõ ràng là không đáng được cái danh hào đứng thứ nhất này!
"Thế giới này, vốn không hề có sự công bằng." Khoé môi Phong Đạc câu lên đường cong, trong đôi mắt tràn đầy tà mị, "Cứ từ từ mà xem, càng ngày về sau sẽ càng đặc sắc hơn!"
Tô Mặc Nhi buồn bực nhẹ gật đầu, cũng không hề hỏi thăm, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn xem tình huống ở trong sân.
Sau khi kết thúc vòng thứ nhất trong cuộc kiểm tra, tiếp đó chính là vòng thứ hai, cận chiến!
Tất cả mọi người đều rút thăm ngẫu nhiên, để quyết định đối thủ của mình.
Tham gia kiểm tra tổng cộng có mười hai hoàng tử, đứng trong hạng thứ nhất ở vòng đầu tiên có sáu người đi lên rút thăm, quyết đấu theo tỉ lệ hai hai, cho đến cuối cùng có một người thắng được.
Quyết đấu vòng này vốn không hề căng thẳng, Phong Kỳ đánh bại đối thủ một cách dễ dàng.
"Xem ra tức giận trong lòng Tiểu Thất rất sâu." Phong Đạc sâu kín nói.
Tô Mặc Nhi cũng nhìn thấy được. Mỗi một chiêu thức của Phong Kỳ đều mang theo sự tức giận, nhưng đến thời khắc mấu chốt cuối cùng lại thu tay về.
Quy tắc cận chiến này được đặt ra, là đến điểm mấu chốt phải dừng, không thể gây thương tổn người khác. Dù sao người được kiểm tra đều là hoàng tử, thân phận vô cùng tôn quý, tuyệt đối không thể xảy ra một một chút sự cố nào.
Phong Kỳ tức giận không có chỗ phát, lại còn quan tâm đến quy tắc, trong lòng bị đè nén đến thế nào có thể nghĩ.
Mười hai người còn lại sáu người, sau đó ba người lại rút thăm, chọn ra đối thủ để quyết đấu, cuối cùng chỉ còn lại ba người.
Phong Kỳ, Phong Mục, còn có một người là Tứ hoàng tử, Phong Dương.
Tô Mặc Nhi xem vô cùng chuyên tâm, Phong Đạc ngồi ở một bên, vì nàng giải thích.
Sau khi chứng kiến được thế cục cuối cùng, Tô Mặc Nhi lặng lẽ thay Phong Kỳ toát mồ hôi.
Ấn theo quy tắc, người hoàng tử đạt được hạng thứ nhất sớm nhất trong vòng thứ hai, chọn một đối thủ quyết đấu từ trong hai người khác.
Thắng được một người, sẽ quyết đấu với một người cuối cùng, tuyển ra người mạnh nhất từ trong hai người.
"Phong Mục nhất định sẽ chọn Tiểu Thất!" Tô Mặc Nhi hơi khẩn trương, nàng không biết thực lực của Phong Kỳ mạnh bao nhiêu, không biết xác suất hắn chống lại tên tiểu nhân Phong Mục hèn hạ kia sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Phong Đạc nhíu mày, chắc chắc nói, "Nếu như bản vương là Phong Mục, bản vương sẽ lựa chọn Phong Dương trước, để lại Phong Kỳ là người cuối cùng!"
"Rõ ràng là Phong Kỳ mạnh hơn Phong Dương một phần, Phong Mục chắc chắn sẽ thừa dịp vào lúc sức lực của mình chưa hao hết, đánh bại Phong Kỳ trước, sau đó mới đi đối phó với Phong Dương." Tô Mặc Nhi căn cứ theo quan sát từ trước, từ từ nói ra suy nghĩ của mình.
"Cũng là bởi vì lời này, Phong Mục mới không ngốc chọn Phong Kỳ trước. Hắn không biết rõ thực lực của Phong Kỳ, sẽ không đi khiêu chiến hắn (PK) dễ dàng như thế. Với Phong Dương mặc dù là người nổi bật trong số các hoàng tử, nhưng vốn không thể so sánh với Phong Mục. Phong Mục có thể rất dễ dàng chiến thắng hắn, không cần phải hao tốn quá nhiều sức lực."
Dừng một chút, trên dung nhan tuấn tú của Phong Đạc thoáng lộ ra một ý tứ vui vẻ không rõ hàm súc, hỏi ngược lại, "Nếu như là ngươi, ngươi có lựa chọn như thế hay không, muốn chiến thắng đối thủ cuối cùng? Hành động để lại con mồi đến cuối cùng, sau đó tuyệt sát cảm giác rất tuyệt, mới là thứ Phong Mục mong muốn nhất!"
Khoé môi Tô Mặc Nhi co rút, không nói gì nhìn xem Phong Đạc.
Quả nhiên chỉ có người không bình thường mới có thể lý giải được người không bình thường sao?
Suy nghĩ này, thật sự là rất tà ác!
Giống như trò mèo vờn chuột thông thường, mèo bức chuột đến góc chết, nhưng lại không trực tiếp nhào tới cắn chết, mà trước lại trêu chọc một phen, rồi mới từng miếng từng miếng nuốt vào bụng...
← Ch. 073 | Ch. 075 → |