Giải độc (2)
← Ch.061 | Ch.063 → |
Editor: Lam Tuyết Hàn
Tuệ Ngạn đại sư lấy ra ngân châm, đâm vào mấy chỗ huyệt đạo của Tô Mặc Nhi. Ngay sau đó, lại nhanh chóng thúc giục nội lực, làm vỡ nát băng tằm phách trong cơ thể nàng.
Tô Mặc Nhi giống như đặt mình trong hầm băng, thân thể có chút không khống chế được khẽ phát run.
Phong Đạc cảm nhận được nàng run rẩy, có chút đau lòng nhíu mày, lo lắng hỏi: "Đại sư, Mặc Nhi đây là thế nào?"
"Vương gia yên tâm, đây là băng tằm phách phát huy tác dụng."
Một nén nhang sau, Tô Mặc Nhi dần dần bình tĩnh trở lại.
Tuệ Ngạn đại sư thở phào nhẹ nhõm, rút ra ngân châm, đối với Phong Đạc nói: "Vương gia, độc đã giải. Vương phi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, ít ngày nữa sẽ tỉnh lại."
Sắc mặt Phong Đạc vui vẻ, đang muốn mở miệng, cũng không ngờ ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, phun ra một ngụm máu!
"Vương gia!" Tuệ Ngạn đại sư sắc mặt đại biến, lập tức tiến lên kiểm tra tình trạng của Phong Đạc.
Phong Đạc vô lực nhếch môi cười: "Bản vương không sao..."
Lời còn chưa dứt, cả người đã thẳng tắp ngã về phía sau...
Khi Tô Mặc Nhi tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Từ từ mở mắt ra, nàng có chút kinh ngạc nhìn người đang nằm ở bên giường.
Nguyệt Bích hay là Vân Phàm?
Các nàng là hai tỷ muội tướng mạo giống nhau như đúc, ngoại trừ khí chất khác nhau rất lớn, còn lại cơ hồ giống nhau! Chỉ là, hiện tại nàng ngủ say, nàng hoàn toàn không phân biệt được.
Nhưng các nàng làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này? Là Phong Đạc cho các nàng đến sao?
Nhắm lại mắt, Tô Mặc Nhi bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.
Người áo đen, hộp ngọc thần bí, còn có hạt châu sắc xanh thẳm!
Nàng nhớ rõ hạt châu kia cực kỳ xinh đẹp, nàng lúc ấy giống như là đã bị mê hoặc, đem nó nuốt xuống!
Sau đó, đã là bóng tối vô tận, ý thức một mảnh mơ hồ...
Nàng hiện tại đây là... Mê man mấy ngày?
"A..." Bên giường người vô ý thức phát ra một tiếng ưm.
Tiếp theo, chỉ thấy nàng dụi dụi con mắt, theo thói quen nhìn về phía Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chợt lóe lên ngạc nhiên mừng rỡ, đã rõ ràng, trước mắt người này là Nguyệt Bích không thể nghi ngờ!
"Vương phi, ngươi đã tỉnh, cảm giác như thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không?" Nguyệt Bích nhìn nàng tỉnh lại, vội vàng hỏi.
Tô Mặc Nhi gật đầu, lại lắc đầu, nói ra: "Ta không sao."
"Vậy là tốt rồi!" Nguyệt Bích tỏ ra thật cao hứng.
Tô Mặc Nhi nhìn bộ dáng này của nàng nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Vương phi, vương gia hắn..."
"Làm sao vậy?" Tô Mặc Nhi nhìn nàng một bộ dáng ấp a ấp úng, tâm khẽ nhấc lên.
Sắc mặt Nguyệt Bích cứng đờ, nghĩ đến dặn dò của Phong Đạc, dừng một chút, sửa lời nói: "Vương gia đã mời Tuệ Ngạn đại sư giải độc cho người!
Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc: "Giải? Không phải nói khó giải sao?"
"Tuệ Ngạn đại sư trước đã nói qua, vương phi trúng độc không phải là khó giải, mà là nan giải. Lần này nếu không phải vương phi ăn nhầm băng tằm phách, cho dù Tuệ Ngạn đại sư y thuật cao siêu, cũng không cứu được ngài." Nguyệt Bích giải thích cặn kẽ cho nàng.
"Băng tằm phách? Ta chưa từng ăn..." Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ tới hạt châu kia!
Hạt châu kia chính là băng tằm phách! Nhưng là người áo đen kia làm sao sẽ biết rõ nàng cần băng tằm phách?!
"Vương phi đã không sao, vậy theo Nguyệt Bích rời đi đi." Nguyệt Bích đột nhiên nói ra.
"Như thế nào vội vã như vậy? Phong Đạc đâu?" Tô Mặc Nhi đáy lòng có chút dự cảm xấu, lại không rõ là bởi vì sao.
Nguyệt Bích dời đi ánh mắt không nhìn mặt nàng, nói ra: "Vương phủ có chút việc gấp phải xử lý, vương gia... Đã trước một bước hồi phủ rồi. Là vương gia giao cho thuộc hạ, chờ vương phi tỉnh lại, mang theo vương phi rời đi."
← Ch. 061 | Ch. 063 → |