Bị lừa thảm (5)
← Ch.040 | Ch.042 → |
Editor: Lam Tuyết Hàn
Beta: Tử SắcY
"Đau quá......" Tô Mặc Nhi co rúc ở trong lòng Phong Đạc, lông mày nhăn lại, đau đớn tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Tâm Phong Đạc trong nháy mắt dâng lên, nhìn bộ dạng lúc này của Tô Mặc Nhi rõ ràng là do độc mỉm cười phát tác.
"Mặc Nhi, cố gắng chống đỡ, bản vương mang ngươi trở về!" Kề sát bên tai, Phong Đạc thấp giọng kiên định nói với Tô Mặc Nhi.
Cũng không quan tâm Tô Mặc Nhi có nghe thấy hay không, Phong Đạc trực tiếp ôm nàng rời khỏi.
"Ngươi cho rằng các ngươi có thể đi sao?" Phong Mục nhìn thấy Tô Mặc Nhi nôn ra máu, cũng biết rõ nguyên nhân là gì, dù sao cũng là đồ lúc trước hắn đưa cho Lâm Sơ Tuyết.
Lúc này, trên mặt hắn nở nụ cười đắc ý, giống như nắm chắc phần thắng: "Thật sự là trời cũng muốn giúp ta! Ngày hôm nay, tất cả các ngươi đều chôn thây ở đây cho bản vương!"
Sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Phong Mục, trong lòng Phong Mục run lên, nụ cười trên mặt cũng ít đi một chút.
Phong Mục nghĩ đến nguyên nhân trúng độc của Tô Mặc Nhi, lạnh lùng phân phó nói: "Niếp Nghị, bắt sống hắn cho bản vương, đưa về vương phủ!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Niếp Nghị cùng vài tên ám vệ hiện thân ra từ chỗ tối, nhanh chóng đánh nhau với mấy người áo đen kia.
Phong Đạc cũng không trì hoãn, lập tức vận khinh công dẫn Tô Mặc Nhi đi.
Đồng tử của Tô Mặc Nhi đã bắt đầu tan rã, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vì cố nén đau đớn bờ môi đã bị nàng cắn ra máu.
Đau đớn giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào tim kích thích thần kinh của nàng, khiến nàng muốn trực tiếp chết đi.
Phong Đạc cúi đầu nhìn Tô Mặc Nhi một chút, nhìn thấy nàng không được tốt lắm, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn.
"Dừng...... Dừng lại......" Tô Mặc Nhi hơi thở mong manh nói.
Phong Đạc nhíu mày, ôn nhu nói: "Cố gắng chống đỡ một chút, rất nhanh sẽ tới vương phủ rồi!"
"Ta, rất khó chịu...... Ạch......" Đột nhiên, Tô Mặc Nhi lại phun ra một ngụm máu, tay nắm chặt vạt áo trước ngực, thân thể cũng có chút run rẩy.
Phong Đạc hoảng hốt, vội vã dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại có khá hơn chút nào không?"
Tô Mặc Nhi vô lực gật đầu, đau đớn trong ngực cũng dần biến mất.
Quốc sư nói, độc trên người Tô Mặc Nhi đã ngấm vào tận xương tủy, không có thuốc nào có thể cứu được, hiện giờ chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, trì hoãn thời gian độc phát tác.
Nhưng mới chỉ có mấy ngày, độc đã phát tác.
Hơn nữa, lần đầu tiên phát tác đã để nàng đau đớn thống khổ đến thế, vậy sau này thì phải làm sao?
Phong Đạc có chút đau lòng, trong lòng thật hối hận. Hắn hôm nay không nên đồng ý cho nàng rời khỏi phủ, lại càng không nên bố trí một cái bẫy như vậy......
"Thả ta xuống đi, ta đã không sao rồi!" Một lát sau, Tô Mặc Nhi nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn đau đớn, chỉ ngoại trừ lọn tóc trên trán bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh, làm cho nàng nhìn có chút chật vật.
Đau đớn tới nhanh mà đi cũng nhanh, tuy rằng sắc mặt của nàng còn rất trắng bệch, nhưng nhìn không còn suy yếu giống vừa rồi nữa.
"Ngươi đã như vậy rồi, còn muốn làm gì nữa?" Phong Đạc lạnh lùng hỏi, hắn cũng đã đoán được nàng muốn làm gì, tính khí của nữ nhân này rất quật cường.
Qủa nhiên, không hề nghĩ ngợi Tô Mặc Nhi liền nói: "Đương nhiên là tìm một chỗ ở tạm một buổi chiều, ngày mai......"
Phong Đạc trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng: "Cùng bản vương hồi phủ!"
"Ngươi đã nói là sẽ thả ta đi!" Sắc mặt của Tô Mặc Nhi hơi thay đổi, trong chốc lát nhìn Phong Đạc có chút xa lạ.
Phong Đạc bị ánh mắt phòng bị của Tô Mặc Nhi đâm đau xót, nhưng vẫn không thả nàng xuống, ngược lại ôm Tô Mặc Nhi đi về phía trước: "Bản vương đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không nắm chắc. Hiện tại bản vương chỉ có để trực tiếp đoạt ngươi đi!"
Phong Đạc cười lạnh một tiếng, không thèm nói nữa.
Vô liêm sỉ! Còn có người có thể vô sỉ như vậy sao! Đồ tiểu nhân, chuyện như vậy chỉ có tiểu nhân mới có thể làm!
Chuyện đã đáp ứng còn có thể đổi ý, hắn đúng không phải là nam nhân mà.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |