Bị lừa thảm (3)
← Ch.038 | Ch.040 → |
Editor: Lam Tuyết Hàn
"Nếu như ngươi không xuất hiện, thì tỷ đã quên ngươi là ai rồi!"
Tô Mặc Nhi nhìn hắn khinh thường, tay cầm chặt hơn con dao trong tay áo.
Phong Mục có chút không cam lòng hừ một tiếng: "Phong Đạc cho ngươi cái gì tốt, ngươi lại không sợ chết mà cứ như vậy đi theo hắn, lúc trước bản vương cũng cho ngươi không kém hơn hắn mà!"
"Lẽ nào không phải ngươi vì muốn lợi dụng ta tốt hơn sao?" Tô Mặc Nhi nghĩ đến Phong Đạc, người kia mặc dù có chút xấu bụng, nhưng cũng không vô sỉ giống hắn như vậy.
Phong Mục không chút để ý, cười nhạo nói: "Ngươi cho rằng hắn không lợi dụng ngươi sao. Ngươi không nghĩ một chút đi, ban đầu là ai bỏ mặc ngươi một mình đấu với Lâm Sơ Tuyết!"
"Hắn có tính kế một chút nho nhỏ, nhưng Lâm Sơ Tuyết lại tự mình ngu ngốc trúng kế, lợi dụng hay không lợi dụng, ta với hắn không một chút quan hệ, bị lợi dụng thì như thế nào, lại nói, Lâm Sơ Tuyết cũng là thay ngươi làm việc đi!" Tô Mặc Nhi lạnh lùng nhìn hắn.
Khóe môi Phong Mục giương lên, xem như ngầm thừa nhận.
"Ngươi không tò mò vì sao bản vương lại biết hành tung của ngươi?"
Tô Mặc Nhi rùng mình một cái, sắc mặt có chút thay đổi.
Lúc này Phong Mục hỏi điều đó là có mục đích gì? Còn không phải là muốn nói cho nàng có người báo hành tung của nàng cho hắn biết!
Nhìn sắc mặt của nàng, Phong Mục biết nàng đã đoán được, giống như tán thưởng, nói với Tô Mặc Nhi: "Mặc Nhi quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã đoán được. Nếu không phải là đệ đệ tốt của bản vương cố ý nói ra, bản vương làm sao biết được ngươi rời khỏi Tam vương phủ một mình đây!"
Tô Mặc Nhi không sao cả nói: "Vậy thì như thế nào?"
Không chỉ có Phong Đạc, ngay cả Phong Mục trước mặt này, nàng đều xem là người xa lạ, bị người xa lạ lợi dụng, còn muốn nàng đau lòng sao?
Phong Mục ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Tô Mặc Nhi sẽ phản ứng như vậy: "Ngươi cũng thật là thoải mái!"
"Ngươi phí nhiều lời như vậy, đến cuối cùng là muốn làm gì?" Tô Mặc Nhi có chút không kiên nhẫn.
"Mặc Nhi, ngươi biết quá nhiều rồi, nếu như ngươi còn ngoan ngoãn giống như trước đây, bản vương tạm thời sẽ lưu ngươi lại. Nhưng bây giờ, ngươi lại phản bội bản vương, bản vương đến để diệt trừ ngươi!" Ánh mắt Phong Mục chứa một mảnh nham hiểm.
Cắn răng lại, hung hăng ra lệnh: "Giết nàng!"
Không hề nghĩ ngợi, Tô Mặc Nhi trực tiếp xoay người dùng toàn bộ sức chạy đi.
Chỉ là, nàng chạy thế nào đi nữa, cũng không thể sánh bằng những người áo đen có võ công kia.
Huống chi, đây là ở trong rừng, cây cối sum xuê cũng là vật cản trở bước chân của nàng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, một người áo đen đã trực tiếp vượt qua chắn trước mặt nàng, bước chân dừng lại, xoay người một kiếm đi tới phía nàng.
Tô Mặc Nhi vội vàng rút dao găm ra, nhanh chống đỡ một kiếm đang đến.
"Loảng xoảng" Hai loại binh khí đồng thời va chạm, phát ra tia lửa chói mắt.
Cánh tay của Tô Mặc Nhi không đủ lực, ngăn xong một kiếm kia, toàn bộcánh tay cũng đã tê rần, dao găm cũng bởi vì tay nàng không đủ lực mà rơi xuống đất.
Thế nhưng, thật quỷ dị, người áo đen vừa công kích nàng cũng giống như người cầm đầu bọn cướp, nặng nề ngã xuống đất, máu tươi từ cổ chảy ra.
Giống nhau một đao mất mạng.
"Bản vương cũng thật là coi thường ngươi. Hay là nên nói, ngươi không phải là Tô Mặc Nhi?" Khẩu khí của Phong Mục âm u nói.
Tô Mặc Nhi không có gì để nói, nàng chính xác không phải là Tô Mặc Nhi lúc trước, chỉ là Phong Mục cho rằng người kia là do nàng giết?
Vừa mới bắt đầu, nàng cho rằng kẻ cướp kia là do Phong Mục giết, giờ nhìn lại cũng không phải là như vậy, nói cách khác, có người ở chỗ tối nhìn tất cả những chuyện này!
← Ch. 038 | Ch. 040 → |