Bị lừa thảm (1)
← Ch.036 | Ch.038 → |
Editor: Lam Tuyết Hàn
Tô Mặc Nhi thuê một chiếc xe ngựa, một mình rời khỏi vương phủ.
Nàng cho rằng Phong Đạc sẽ đưa ra một ít điều kiện kỳ lạ, không nghĩ tới Phong Đạc này lại sảng khoái cho nàng rời đi như vậy!
Nơi này nàng không có gì lưu luyến, nguyên nhân vì Phong Mục nàng càng không thể ở lại Đế Đô.
Tô Mặc Nhi để cho phu xe tùy ý đi một hướng, nàng muốn tìm một tòa thành nhỏ, yên ổn sống. Có thể dùng bạc trong tay nàng mở một y quán, ít ra có thể làm cho nàng duy trì cuộc sống trong thế giới này.
Lúc xe ngựa đi tới vùng ngoại ô, con đường bắt đầu có chút nhấp nhô, trong xe cũng cực kỳ lắc lư.
Tô Mặc Nhi vốn là ngồi trong xe xem sách thuốc, lúc này cũng có chút ngồi không vững, nói với phu xe bên ngoài: "Đại thúc, có thể đi chậm một chút, chúng ta không vội."
"......" Bên ngoài xe yên lặng thật lâu, không có người trả lời.
Xe ngựa tốc độ không giảm, ngược lại tốc độ ngày càng tăng nhanh.
Tô Mặc Nhi trong lòng hoảng hốt, có một dự cảm không lành.
Nàng nhanh chóng lấy dao găm từ trong bao ra, giấu ở trong người đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Xe ngựa chạy nhanh nửa ngày, tốc độ mới từ từ chậm lại.
Trái tim của Tô Mặc Nhi theo xe ngựa chậm lại cũng từ từ nhấc lên.
Vận may của nàng thật tốt, mới ra khỏi phủ đã bị bắt cóc.
"Tiểu nương tử trong xe mau đi ra, không nên để bản đại gia tự mình động thủ." Một tiếng nói thô lỗ của nam nhân truyền vào trong xe, cùng mấy tiếng cười hèn mọn ghê tởm.
Khóe môi của Tô Mặc Nhi giương lên, nàng đây là gặp hắc đạo cổ đại?
"Không phải là bị dọa ngất xỉu đi! Ha ha ha ha......"
"Chắc là bị đại ca của chúng ta dọa sợ, trốn ở trong xe khóc rồi!"
"Ha ha ha ha ha......"
Tô Mặc Nhi: "......"
Tô Mặc Nhi chậm rãi vén rèm xe lên, ánh mắt lướt nhanh xung quanh một vòng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từ từ đi xuống.
Chỉ một ánh mắt, Tô Mặc Nhi đã hiểu được tình huống trước mặt.
Bọn họ tổng cộng có tám người, ba người đứng trước, những người còn lại đứng xung quanh, tạo thành hình vòng cung, mà phu xe cũng có mặt trong ba người đó.
Nơi này là một rừng cây hoang vắng, xem tình hình, bọn họ chắc đã có âm mưu từ sớm rồi?
Xông vào mà nói, chắc chắn sẽ không có phần thắng!
"Các ngươi là muốn cướp tiền hay là muốn cướp sắc?" Lông mày Tô Mặc Nhi khẽ hất lên, thẳng thắn hỏi.
Những người kia tất nhiên là không nghĩ tới Tô Mặc Nhi sẽ hoàn toàn không sợ bọn họ, còn hỏi ra vấn đề như vậy. Trên mặt tất cả mọi người, vẻ mặt đều.... Hết sức đặc sắc!
Một lúc sau, người cầm đầu lộ ra vẻ mặt hết sức dữ tợn, bọn cướp cũng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt hèn mọn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi, bỉ ổi cười nói: "Vốn là định cướp tiền, nhưng đã đưa đến trước mặt gia, mà gia cứ như vậy buông tha, không phải quá đáng tiếc hay sao! Ha ha!"
"Lão đại, cô nương này xinh đẹp như vậy, không bằng cướp về cho lão đại làm áp trại phu nhân!" Một tiểu đệ bên cạnh nói.
"Đúng vậy nha! Ha ha ha ha!"
Khuôn mặt Tô Mặc Nhi không thay đổi nghe bọn họ trêu đùa, một lát sau mới thản nhiên nói: "Ta có bệnh hoa liễu, nếu như ngươi không sợ chết, thì đem ta mang về đi."
Vừa nói ra lời này, mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, tập thể đồng loạt lùi về sau mấy bước.
Cầm đầu bọn cướp nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, nói: "Ai biết ngươi nói thật hay giả, không chừng là lừa gạt người!"
"Đương nhiên là thật." Tô Mặc Nhi giả vờ bình tĩnh, bôi đen mình tiện thể bôi đen Phong Đạc: "Ta trước đây là thị thiếp của Tam vương gia, các ngươi cũng biết Tam vương gia có tính phong lưu, đương nhiên nhiễm phải bệnh hoa liễu a, giang mai a, mà ta là người phụ nữ của hắn, tự nhiên cũng không may mắn tránh khỏi."
Nói tới đây, giọng của Tô Mặc Nhi có thêm chút ai oán: "Có điều, sau khi ta bị bệnh, hắn cũng đồng ý không chạm vào ta, chỉ cho ta một chút bạc, rồi đưa ta ra ngoài......"
← Ch. 036 | Ch. 038 → |