Mạng treo lơ lửng (2)
← Ch.024 | Ch.026 → |
"Không cần đả thương Tuyết Ngao!" Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ bên tai.
Tâm trí Tô Mặc Nhi đã thanh minh vài phần, nghe được chủ nhân của thanh âm này, Phong Đạc!
Hắn thế nhưng lại ở chỗ này?
Phong Đạc cau mày, dè dặt tránh đi vết thương ở phía sau nàng, bế đem nàng từ trên mặt đất lên.
Khuôn mặt Tô Mặc Nhi nhỏ nhắn trắng bệch, con mắt sít sao nhắm chắt, nhưng không có ngất đi.
Phong Đạc sải bước đem nàng ôm vào phòng ngủ, đối với Niếp Nghị ở một bên nói, "Mau truyền ngự y!"
Chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, hắn vốn là không nghĩ tới sẽ xảy ra cái chuyện ngoài ý muốn này!
Hắn từ mới bắt đầu đã ẩn ở trong bóng tối nhìn xem Tô Mặc Nhi cùng Lâm Sơ Tuyết dây dưa, mặc dù có phát hiện ra Tuyết Ngao có chút bất thường, nhưng cũng không để ý.
Không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng lại lấy thân mạo hiểm, cứu Lâm Sơ Tuyết!
Dưới loại tình huống kia, chính hắn còn làm không được hành động cao thượng như thế, nữ nhân này thậm chí ngay cả không kịp nghĩ ngợi đã nhảy qua, đẩy Lâm Sơ Tuyết ra, thật sự là làm cho hắn phải lau mắt mà nhìn.
Tô Mặc Nhi nằm ở trên giường, mồ hôi lạnh thấm ướt trán của nàng.
Vết thương sau lưng thật sự là quá TMD đau!
"Nữ nhân ngu xuẩn! Nàng đã đối với ngươi như vậy, ngươi còn cứu nàng làm gì?" Phong Đạc bất mãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của nàng, vô ý thức bỏ quên tia bất thường từ đáy lòng.
Tô Mặc Nhi nhắm mắt lại, hữu khí vô lực trả lời hắn, "Nàng nếu như gặp chuyện không may, người chết sẽ phải là ta rồi!"
Phong Đạc trong lòng giật mình, sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi.
Nàng thế nhưng lại nghĩ như vậy? Cũng là bởi vì sợ Lâm Sơ Tuyết ở trong viện tử của nàng gặp chuyện không may, mới phấn đấu quên mình như vậy sao?
Nàng không có cảm giác an toàn như thế, mới có thể suy tính thực tế hậu quả sống chết trước mắt!
Ánh mắt Phong Đạc nhất thời phức tạp vô cùng, mỗi một chuyện Tô Mặc Nhi làm, hắn cũng cảm giác được nàng càng ngày càng sâu không lường được.
Nhìn như đơn thuần, so với bất luận kẻ nào đều thông thấu hơn. Người tinh xảo đặc sắc như vậy, đáng giá để tất cả mọi người quý trọng. Đáng tiếc, nàng là Tô Mặc Nhi... Đã từng, vì Phong Mục mà tính kế hắn, hắn không thể không phòng!
Có lẽ, đây cũng là khổ nhục kế nàng tạo ra, muốn dùng chuyện này để làm cho hắn đối với nàng phải lau mắt mà nhìn?
"Chủ tử, ngự y đến rồi!" Ngoài cửa, thanh âm Niếp Nghị vào lúc này truyền vào.
"Tiến đến!"
"Tham kiến Tam vương gia." Sau khi ngự y vào nhà, lập tức hướng Phong Đạc thi lễ một cái.
"Miễn lễ, mau tới đây xem cho vương phi một chút." Phong Đạc thản nhiên nói, đứng dậy nhường ra vị trí bên giường, thuận lợi cho ngự y vì Tô Mặc Nhi trị liệu.
Ngự y đến gần nhìn nhìn vết thương sau lưng của Tô Mặc Nhi sâu đến thấy xương, đối với Phong Đạc cung kính dò hỏi, "Vương gia có thể hay không mời một vị nữ quyến đến, trước giúp vương phi cởi y phục?"
"Nguyệt Bích, tiến đến!" Phong Đạc lên giọng, đối với người ở phía ngoài hô.
Nguyệt Bích đang chỉ huy, thu thập hỗn loạn ngoài sân nhỏ, nghe tiếng, lập tức đi vào gian phòng.
Phong Đạc nói, "Nguyệt Bích, ngươi giúp vương phi cởi y phục, ngự y theo bản vương đi ra gian phòng ngoài chờ."
"Vi thần tuân mệnh." Ngự y khom người trả lời, đi theo Phong Đạc ra gian ngoài.
Nguyệt Bích chứng kiến vết thương sau lưng Tô Mặc Nhi, trong lòng run rẩy, chỉ nghe những hình ảnh được ám vệ nói đều cảm thấy có chút sợ hết hồn hết vía.
Giờ phút này nhìn thấy vết thương trên người Tô Mặc Nhi, nàng cảm thấy đối với vương phi kính trọng càng thêm sâu nặng.
Tô Mặc Nhi đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong gối đầu, đợi nửa ngày cũng không thấy Nguyệt Bích có động tác, trực tiếp lên tiếng hỏi, "Nguyệt Bích, làm sao vậy?"
Nguyệt Bích bất thình lình bị lời nói của Tô Mặc Nhi làm sợ hết hồn, nàng còn tưởng rằng Tô Mặc Nhi hôn mê rồi...
"Không có... Không có việc gì, vương phi, nếu Nguyệt Bích không cẩn thận làm đau ngươi, ngươi nhất định phải nói cho Nguyệt Bích."
"Hảo." Tô Mặc Nhi cảm giác hơi vui mừng, nha đầu Nguyệt Bích kia nàng kỳ thật còn rất thích, nếu như nàng không phải là người Phong Đạc phái tới giám thị nàng...
Sau một chung trà, Nguyệt Bích đem áo ngoài dính máu thay Tô Mặc Nhi cởi ra.
Tô Mặc Nhi nằm ở trên chăn bông, tận lực ngăn trở cảnh xuân trước ngực. Bộ dáng thực tại của nàng thật xấu hổ muốn chết, ở hiện đại nàng cũng chưa có hào phóng như vậy nha!
Nguyệt Bích ra gian ngoài, đối với hai người đang đợi ở phía ngoài nói, "Chủ tử, hết thảy đều đã thu thập xong, ngự y còn có cái gì cần? Nguyệt Bích ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ."
Phong Đạc gật gật đầu, ngự y nói, "Vậy thì làm phiền cô nương đi bưng một chậu nước trong đến, cần phải hơi nóng."
"Là."
Nguyệt Bích tiếp tục chuẩn bị đồ, Phong Đạc mang theo ngự y vào gian trong.
Vừa thấy Tô Mặc Nhi, sắc mặt Phong Đạc cũng âm trầm có chút không hiểu.
Ngự y hồn nhiên chưa phát giác, ngồi đến bên ghế Nguyệt Bích chuẩn bị kế giường, nhanh nắm lấy cánh tay Tô Mặc Nhi vì nàng bắt mạch.
Sơ qua, hắn để xuống cánh tay của Tô Mặc Nhi, nhắc nhở, "Trong chốc lát vi thần sẽ cho vương phi dùng thuốc, chỉ là thuốc này tính quá liệt, vương phi nếu nhịn không được..."
Khoé môi Tô Mặc Nhi co rút, không biết thời cổ đại có thuốc tê hay không!
Nàng ngẩng đầu, có chút đáng thương nhìn về phía Phong Đạc.
Phong Đạc có chút bất đắc dĩ hỏi ngự y, "Cũng chỉ có một loại dược này sao?"
Ngự y chần chờ một chút, giải thích, "Nếu là vương phi muốn vết thương sau lưng không lưu sẹo, thì cũng chỉ có một loại dược này. Còn lại dược thuốc trị thương mặc dù không có thuốc tính liệt này, nhưng sẽ lưu lại sẹo, vương gia người xem..."
"Vậy thì dùng cái này đi." Đồng tình nhìn Tô Mặc Nhi một cái, Phong Đạc cũng không nghĩ ra cái biện pháp gì tốt hơn.
Tô Mặc Nhi dứt khoát nằm đơ lỳ ở trên giường, một hồi lâu, dưới gối đầu truyền đến giọng buồn buồn của nàng, "Vậy ngươi đem ta đánh ngất xỉu đi, ta cũng sẽ không còn đau nhức rồi."
"... Ngươi nhất định phải như vậy sao?"
"Là!" Tô Mặc Nhi cắn răng một cái, đau dài không bằng đau ngắn, còn không bằng nàng ngất đi đâu!
"Vậy cũng tốt." Phong Đạc đi qua đến, trực tiếp điểm vào huyệt ngủ nàng.
Đánh ngất xỉu hắn làm không được, bất quá làm cho nàng mê man, hiệu quả cũng giống như vậy.
Dưới tay là da thịt trắng mịn như tơ, tâm Phong Đạc nhất thời bị mê hoặc, đầu ngón tay lưu luyến xẹt qua sống lưng nàng.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn chạm đến đến miệng vết thương sau lưng nàng, trái tim một trận co rút mạnh. Hắn thế nhưng cảm thấy có chút đau lòng...
Ổn định lại tâm trí, Phong Đạc đối với ngự y dặn dò, "Tỉ mỉ vì vương phi chữa thương, vào lúc cần dùng dược thì động tác cần phải nhẹ một chút."
"Khụ, cựu thần nhớ kỹ." Ngự y ho khan một tiếng, chậm rãi nói. Tam vương gia đối với vương phi sủng ái, hôm nay hắn mới thấy được!
Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Bích bưng nước tiến đến.
Phong Đạc cho nàng ở chỗ này chiếu cố cho Tô Mặc Nhi, rồi rời khỏi Thủy Vân Các.
Chuyện này quá mức kỳ quặc, trong đó không biết cất dấu cái gì, hắn nhất định phải tra rõ ràng!
Hắn đi ra phòng ngủ, Niếp Nghị đứng ở ngoài cửa chờ hắn.
Phong Đạc nhìn lướt qua hậu viện, trước vì dẫn Tuyết Ngao đi mất không ít khí lực, hậu viện cũng bị quậy đạp thành một mảnh hỗn độn, lúc này thu thập xong đã khôi phục lại hình ảnh vốn có.
Tuyết Ngao bị đánh ngất xỉu được chuyển qua một bên, trên cổ còn buộc một sợi xích sắt lớn bằng một căn ngón tay.
Mà Lâm Sơ Tuyết thế nhưng còn chưa rời đi! Ngơ ngác đứng ở một bên, không biết đang suy nghĩ gì.
Xem cái dạng nàng này, giống như là còn chưa hồi phục lại tinh thần chuyện mới vừa xaỷ ra.
Nói cho cùng, nữ nhân kia bị thương, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Phong Đạc dưới đáy lòng có chút ân hận, nếu không phải là hắn nhàn rỗi nhàm chán đi tìm nữ nhân này để đối phó với Tô Mặc Nhi, thì chuyện này có lẽ sẽ không phát sinh.
Lại có lẽ, vấn đề ở trên người Lâm Sơ Tuyết?
← Ch. 024 | Ch. 026 → |