Lễ thành hôn
← Ch.324 | Ch.326 → |
Edit: Sóc Là Ta -
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương cười nhạt, hiện tại nàng không thể nói gì chỉ đứng nhìn Triệu Chính Dương từ từ tháo hỉ mạt (khăn che mặt) xuống cho mình.
"Hôm nay nàng thật đẹp." Triệu Chính Dương nhỏ giọng nói.
"Tân nương lên kiệu hoa!"
Bên này hỉ nương (người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa) dìu Bàng Lạc Tuyết từ từ bước lên kiệu hoa. Lại nói cả đời này nàng chỉ động tâm với người nam nhân duy nhất này mà trời cao dường như không thấu lòng người lại muốn dằn vặt đoạn tình cảm sâu đậm này. Có thể cùng hắn đi đến cùng trời cuối đất hay không cũng còn do trời định thôi.
Sở dĩ Bàng Lạc Tuyết hoà hoãn với lão hoàng đế hồ ly Đông Tần quốc kia vì dù sao đây cũng là hôn lễ của nàng. Thích Dao, hoàng hậu còn có Dương thị luôn mang những thứ đồ quý giá nhất tặng cho nàng. Mười dặm hồng trang, xe ngựa từ đầu đường xếp tới cuối đường, ngay ngắn có thứ tự, bên đường còn phô trương tung vô số hoa hồng, gió mạnh thổi qua cuốn lấy hoa bay, mùi hoa lan toả khắp cả phố phường khiến nàng muốn hôn mê. Thậm chí, khắp cả thành trên mỗi gốc đại thụ đều buộc vô số lụa đỏ, bên đường còn có binh lính túc trực để giữ trật tự, người người nối liền không dứt, đường chật kín người, ai cũng muốn được chứng kiến hôn lễ trăm năm khó gặp như thế này. Buông súng, nã pháo trượng, đèn lồng màu đỏ mở đường, ven đường còn có diễn tấu sáo và trống, đường đến phủ Dự Vương thật náo nhiệt và lộng lẫy.
Bàng Lạc Tuyết được Liên Diệp và Liên Ngẫu dìu đi, vừa bước qua chậu than đã thấy hoàng hậu một thân cát phúc (cát tường và phúc kiến - ý chỉ một người cao sang quý khí) ngồi trên Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, ghế cao ngạo nghễ.
Triệu Chính Dương nắm tay Bàng Lạc Tuyết, cả người không thể tin được ngày này thật sự đã đến.
Ở phía sau, Bơi nhìn Triệu Chính Dương đứng nắm tay Bàng Lạc Tuyết cả người cũng không nhúc nhích thì hắn cũng đảo mắt nhìn mọi người chung quanh.
"Khụ khụ, Vương gia, mau đưa Vương Phi vào trong bái đường thành thân." Bơi bước lại gần nhỏ giọng nói.
Triệu Chính Dương hoàn hồn nắm tay Bàng Lạc Tuyết, trên mặt thẹn thùng đỏ ửng.
"Đi thôi."
Hoàng hậu cười híp mắt nhìn đôi phu thê mới, trong lòng cũng không còn cảm thấy nặng nề. Nàng vốn rất vừa ý về nghĩa nữ Bàng Lạc Tuyết này, hôm nay một đôi phu thê đứng cùng nhau khiến người ta lấy làm vui vẻ.
Tân lang khoác một bộ hồng bào, cảnh xuân rộn rạo tươi mới, dáng vẻ tuấn lãng bước đi, hào quang toả sáng. Khóe miệng hắn còn nở nụ cười ôn hòa, nắm tay tân nương bước vào trong cung điện nguy nga phủ đầy màu hồng. Trên người tân nương là một bộ hoa bào (loại áo dài cổ xưa) hồng trang, trên đầu lại có Phượng Hoàng Cẩm càng làm nổi bật nét cao quý cùng kiều diễm của nàng. Dù cho mọi người không thể nhìn thấy dung mạo kiều diễm của nàng dưới lớp khăn voan kia nhưng họ cũng chắc chắn rằng tân nương phải là người có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Có như vậy nàng mới xứng đôi với tân lang tuấn lãng cao ngạo bên cạnh mình như thế. Thật là một đôi tiên đồng ngọc nữ do trời định đoạt từ trước.
Ngày hôm nay chỉ có hoàng hậu tham dự còn hoàng đế cũng không thấy. Mà hoàng hậu cũng không muốn hoàng đế tới đây tham dự buổi tiệc vui này.
Hôm nay hoàng hậu cũng trang điểm một chút. Nhược Phương đã làm nàng nổi bật hơn với bui tóc Mẫu Đan trông nàng cực kỳ quý phái. Trên đầu là mão Phượng Phi cửu thiên Như Ý được điêu khắc với màu vàng nạm Hồng Bảo Thạch, mã não Phỉ Thúy phát ra ánh sáng lộng lẫy vạn trượng. Như Phương lại mở ra một chiếc hộp trang sức bằng gỗ mộc, lấy ra cây trâm có khắc viên trân châu yên liễu nát tinh màu tím lại có trâm tua rua Mẫu Đan cài bên trái mũ phượng. Tua rua thật dài rơi trên vai hoàng hậu, còn có trâm ngọc thạch mạ vàng khắc mười hai con Khổng Tước xếp vào cùng búi tóc. Mỗi khi nàng cất bước lại cao quý như mẫu nghi thiên hạ, phong hoa tuyệt đại (dáng vẻ tao nhã). Vòng tai Xích Điệp màu lam thật rực rỡ mà bộ y phục trên người nàng còn được đính thêm hơn vạn viên ngũ sắc bảo thạch, tựa như chín con Phượng Hoàng đang bay lượn quanh bảo toạ (ghế hoàng kim) của hoàng hậu. Đây là hậu cung mà bao nhiêu thiếu nữ tử mơ ước, là vị trí hoàng kim mà chỉ có khi leo lên ngồi đó liền trở thành vị chúa tể mới nắm giữ vận mệnh của biết bao người, trở thành bá chủ trị vì thiên hạ. Hoàng hậu Nam Cung tĩnh xác thực là một danh vị cao quý xứng với tầm cao của nàng.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương!" Mọi người hành lễ.
Vẻ mặt hoàng hậu vẫn bình thản, quay về phía mọi người xua tay nói: "Bình thân, hôm nay là hôn lễ của Dự Vương và nhị tiểu thư Bàng gia, bổn cung đang cảm thấy rất vui."
"Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng Dự Vương gia, chúc mừng Cố luân công chúa." Mọi người hành lễ.
"Tâu hoàng hậu nương nương, giờ lành đã đến."
"Được được được, bắt đầu đi."
"Hành lễ"
Hỉ nương đứng bên cạnh dìu Bàng Lạc Tuyết.
"Nhất bái thiên địa."
Triệu Chính Dương xoay người lại, còn Bàng Lạc Tuyết được bọn nha hoàn nâng đỡ cũng từ từ xoay người lại. Hai khuôn mặt đối diện nhau, đồng thời cúi đầu bái lạy. Thế là đã qua vòng thứ nhất.
"Nhị bái cao đường."
Hiện tại sức khoẻ của Bàng Quốc Công cũng không được tốt nên cũng không thể tới tham dự hôn lễ của Bàng Lạc Tuyết. Giờ chỉ còn có hoàng hậu nương nương ngồi đó, bàn tay Bàng ****Sóc***Là****Ta****Lạc Tuyết nắm chặt âm thầm thề độc: "Lão hoàng đế gian ác kia, ta nhất định phải cho ngươi chết không tử tế."
Triệu Chính Dương nhìn tay Bàng Lạc Tuyết nắm chặt, ánh mắt lóe lên tia sáng ngờ vực tự hỏi không biết lúc này nàng làm sao rồi.
Triệu Chính Dương và Bàng Lạc Tuyết lại quỳ xuống đất bái lạy lần thứ ba.
"Phu thê giao bái."
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết, sau đó cúi đầu xuống thật sâu.
"Lễ thành, tân lang đưa tân nương vào động phòng."
Vì không muốn Bàng Lạc Tuyết cảm thấy uất ức nên lần này cách bố trí trong phòng so với bình thường được bày trí sang trọng hơn nhiều. Trong phủ khắp nơi đều có thiếp hồng song hỷ, vài câu đối vui. Màu sắc chủ đạo trong phòng là màu đỏ, thấp thoáng phản chiếu ánh sáng màu hồng, không khí dịu dàng nhẹ nhàng lại trong lành. Trên giường là một tấm màn thêu một trăm tiểu hài tử có thần thái khác nhau; đầu giường lại treo lơ lửng Long Phượng Song Hỉ, có lẽ các bậc đế vương cũng hi vọng nhiều tử (ý là con cháu) nhiều phúc. Hơn nữa trong phòng còn bày trí nhiều tấm bình phong, bốn phía đều là màn che long phượng đại hỷ, mặt trên còn có túi thơm, bên trong toả ra mùi thơm ngào ngạt. Bàng Lạc Tuyết cũng khá quen thuộc với mùi hương này vì nàng đã từng ngửi thấy mùi này trên người của công chúa Nam Chiếu quốc. Bề ngoài là mùi hương Bách Hợp nhưng bên trong lại chứa những loại hương vị khác khiến người ta cảm thấy ấm áp, dĩ nhiên vẫn có tác dụng xuân dược.
Gian phòng tân hôn của Bàng Lạc Tuyết chính là gian phòng ấm áp dành cho mùa đông trong phủ Dự Vương, vách tường đều treo ngân thù (đồ trang sức bằng bạc), cây trẩu (cây ngô đồng), Hưu Sức (những đồ trang sức có bề mặt được sơn nhiều màu sắc khác nhau). Trước cửa phòng còn có treo một chiếc đèn lồng khắc hai chữ song hỷ, trên cửa còn có chữ Thảo mạ vàng, bên cạnh là một dải lụa có viết câu đối dài chạm đất. Từ cửa chính Khôn Ninh cung bước vào trong gian phòng ấm áp còn có treo dựng đứng các bức tranh nạm vàng. Đây cũng chính là theo lệnh của hoàng tử đối với việc hợp cẩn với Vương Phi, qua đó cũng thấy được tâm ý của Dự vương đối với Bàng Lạc Tuyết sâu sắc biết nhường nào.
Bên trong phòng tân hôn bao phủ vàng ngọc trân bảo, tráng lệ. Gian phòng ấm áp vì là hai bên đều là tường. Tường mặt đông là phủ Vương gia, bên phải có ngọc như ý tượng trưng Cát Tường. Phía trước còn có lò sưởi, hai bên còn có chất gỗ, cạnh đó còn có bình sứ, trang hoàng Bảo vật trong cung, bên trái là cặp đèn bàn song hỉ. Ở góc tây bắc lại sắp thêm chiếc ỉ (giường) Long Phượng có thời Minh Hoàng, chiếc chăn bằng lụa gấm có chữ hỉ đỏ thắm, còn có gối uyên ương được thêu một cách tinh tế, phú quý cực kỳ. Trên tường còn có một bức câu đối vui, ở giữa là một bức hoa mẫu đơn còn có một đôi bách bảo Như Ý. Cảnh vật trong phòng trông thật rực rỡ đến chói mắt.
← Ch. 324 | Ch. 326 → |