← Ch.162 | Ch.164 → |
Thái y nói xong, tất cả mọi người bỗng nhiên im lặng, Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt hoảng hốt của Tấn vương, trong lòng cười lạnh, xem ngươi lần này có bị trừng phạt hay không.
Thái y lấy tất cả đồ vật thu thập được từ các tử thi, tổng cộng có hai mươi cái đem bỏ vào trong khay.
Truyện chỉ được đăng tại Die nd da nl e q uu ydo n,
Hoàng đế lạnh lùng nói "Hãy trình lên đây "
Thái y dâng đồ vật lên, hoàng đế cẩn thận nhìn những đồ vật kia rồi nói"Cái này đích thực là đồ vật ở phủ Tấn vương."
Hoàng đế đem đồ vật ném vào người Tấn vương nói "Tấn nhi, ngươi có lời gì để nói nữa không?"
Toàn thân Tấn vương toát mồ hôi hột, lệnh bài đích thực là từ trong phủ của hắn. Hai mươi người cũng chính hắn phái đi giúp đỡ đại hoàng tử và nhị hoàng tử Bắc Yên.
Tấn vương quay đầu nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, chỉ thấy nàng lạnh nhạt nhìn về phía mình, trong mắt tràn đầy châm chọc. Đột nhiên Tấn vương nghĩ tất cả những việc này đều do nha đầu này giở trò, nếu không sao nàng có thể biết nhiều như vậy.
Đột nhiên Tấn vương đứng dậy đi về hướng Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết sợ hãi đứng ở phía sau hoàng hậu.
Hoàng hậu hô lớn "Tấn vương, ngươi muốn làm gì?"
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Là nàng, tất cả đều do nàng sắp đặt đúng không?"
Bàng Lạc Tuyết nắm lấy ống tay áo của hoàng hậu nức nở nói "Mẫu hậu."
Hoàng hậu nhíu mày nhìn Tấn vương nói "Tấn vương, mau lui xuống, ngươi làm gì vậy? Tuyết nhi chỉ là đứa nhỏ, sao nàng ta có thể làm chuyện này được. Nàng chỉ là một tiểu thư đại gia mà thôi. Ta nghĩ chắc là ngươi có tật giật mình. Nếu ngươi còn ở đây càn quấy nữa, ta lập tức sai người bắt ngươi vào lao ngục."
Hoàng đế cũng cảm thấy Tấn vương đang kiếm cớ, Bàng Lạc Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu sao có thể vu tội cho Tấn vương. Hắn càng lúc càng tức giận nói "Tấn vương, ngươi còn gì để nói nữa không?"
Tấn vương nói "Phụ hoàng, nhất định là có người vu hãm con, nhất định là có người vu hãm con."
"Còn quý phi thì sao?" Hoàng đế nhìn Nghi quý phi nói.
Nghi quý phi nhìn Tấn vương nói "Tấn nhi, con nói cho mẫu hậu nghe, con thật sự không làm phải không?"
Tấn vương nám chặt tay Nghi quý phi, toàn thân run rẩy nói "Mẫu phi, nhi thần thật không làm việc này."
Nghi quý phi vuốt mặt Tấn vương nói "Mẫu phi tin ngươi, ta cũng nghĩ vậy, nhất định là có người đang hãm hại Tấn nhi."
Nói xong, nàng hung hăng nhìn về phía hoàng hậu.
Hoàng đế tức giận nói "Đủ rồi, Tấn vương, ngươi có biết tội hành thích hoàng đế sẽ bị xử phạt thế nào không?"
Tấn vương nói "Không phải nhi thần làm, nhi thần không làm việc này. Nhi thần không phải chủ nhân của đám thích khách kia, nhi thần không làm những chuyện như vậy. Phụ hoàng, chỉ có mấy thứ này mà có thể phán tội nhi thần sao?"
Dự vương nhìn Tấn vương nói "Phụ hoàng, Tấn vương không phải người máu lạnh, giết người không gớm tay, chắc không phải đệ ấy làm đâu. Cầu xin hoàng thượng cho đệ đệ một cơ hội giải thích?"
"Chính Dương, ngươi có biện pháp gì? Hãy mau nói cho trẫm nghe." Hoàng đế nhìn Dự vương nói.
Dự vương nhìn Tấn vương nói "Tấn vương, đệ nói sát thủ minh và đệ không có quan hệ gì đúng không?"
Tấn vương không biết rốt cuộc Dự vương có ý gì nhưng tình thế bây giờ hắn chứng minh mình trong sạch là điều quan trọng nhất. Hắn nhìn Dự vương nói "Hoàng huynh, huynh phải tin tưởng đệ, đệ không có quan hệ gì với sát thủ minh cả."
Dự vương nhìn hoàng đế Đông Tần nói "Phụ hoàng, theo nhi thần được biết, sát thủ minh là một tổ chức sát thủ của bọn dân đen lập ra, cũng có nhiều người gia nhập vào tổ chức này. Tổ chức chỉ có bốn mươi cao thủ, còn những người khác đều không đáng nói. Nhi thần cũng đã mất nhiều thời gian mới có thể điều tra cặn kẽ bọn chúng, cũng cảm thấy bọn sát thủ này có thể gây nhiều nguy hại cho bá tánh ở Đông Tần quốc chúng ta. Bọn họ còn sống ngày nào thì sẽ gây hại cho Đông Tần quốc chúng ta ngày ấy. Cho nên chúng ta phải mau chóng diệt trừ hậu họa. Nếu Tấn vương không có liên quan đến tổ chức này, chi bằng phụ hoàng hãy cho Tấn vương đi vây quét bọn họ đi."
Dự vương nói xong, Tấn vương nhíu mày nói "Một tổ chức sát thủ lớn như vậy, muốn tìm được bọn họ đâu phải là chuyện dễ dàng?"
Dự vương nói "Tấn vương yên tâm, người của ta cũng đã tìm ra được nơi bọn chúng trú ngụ rồi. Đệ muốn chứng minh bản thân mình trong sạch hay không, điều đó tùy thuộc vào đệ mà thôi."
Hoàng đế nhìn Tấn vương, trong lòng hoài nghi. Khi nói đến tổ chức sát thủ này, Tấn nhi cứ gượng gạo mãi, chẳng lẽ hắn thực sự có quan hệ với bọn sát thủ này?
Tấn vương nhìn ánh mắt nghi hoặc của hoàng đế, hắn cảm thấy kinh hãi. Chẳng lẽ người nhất quyết muốn hắn tự chặt đứt một cánh tay sao? Lần này, nếu hắn không làm, chắc hoàng đế không tha cho hắn.
Tấn vương âm thầm than thở, sau đó hắn bắt đầu so sánh. Với thế lực quân hắn hiện có, mạng hắn còn chưa giữ nổi, thì lấy gì mà tranh đấu với Dự vương.
Tấn vương cúi lạy sát đất nói "Phụ hoàng, nhi thần nhất định đem thủ cấp (ý là đầu người) của tổ chức sát thủ về đây để dâng cho phụ hoàng, chứng minh hài nhi trong sạch."
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Tấn vương đau lòng, lạnh lùng cười trên nỗi đau của hắn.
Tấn vương quay đầu lại nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, nha đầu kia lại tỏ vẻ vô tội đáng thương, dáng vẻ kia giống như đang nói, chính là ta làm. Để ta xem nàng có thể làm gì ta?
Tấn vương tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên trán, lại không biết làm gì mới có thể khiến hắn hạ hỏa.
Hoàng đế nhìn Tấn vương nói "Không biết khi nào Tấn vương mới có thể đem thủ cấp của sát thủ minh dâng cho trẫm?"
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương nhíu mày, lại nhìn hoàng hậu nói "Mẫu hậu, con thấy có vẻ Tấn vương rất đau khổ. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng hậu nói "Ta cũng không biết, hình như là có một nhóm thích khách đến hành thích hoàng thượng. Nếu Tuyết nhi không nói mẫu hậu ra ngoài uống canh dưỡng thai, thì có lẽ ta và thai nhi cũng không bảo toàn tính mạng rồi."
"Thật trùng hợp." Bàng Lạc Tuyết cố giấu đôi mắt ranh mãnh, phụ họa nói theo hoàng hậu.
Mai phi cũng nói "Vậy cũng phải đa tạ nhị tiểu thư."
"Mai phi nương nương thật khách khí, tổ chức sát thủ minh cũng quá ác độc. Vì tiền mà bọn chúng bất chấp tất cả. Nếu như lần này, Tấn vương có thể tiêu diệt bọn chúng một lần thì cũng là chuyện tốt."
Hoàng hậu gật đầu cười, "Đúng vậy."
Hoàng đế nhìn Tấn vương đang quỳ bên cạnh nói "Ngươi đứng lên trước đi."
Tấn vương lau mồ hôi trên trán, nói "Tạ ơn phụ hoàng."
Dự vương tiến lên, vỗ vai Tấn vương "Tấn vương, lần này đệ nhất định tiêu diệt hết tổ chức sát thủ minh. Như vậy mới có thể chứng minh được đệ hoàn toàn trong sạch."
Tấn vương không còn tâm trạng để đùa giỡn nên đành cười gượng nói "Lần này phải đa tạ hoàng huynh đã ra tay giúp đệ giải vây."
Dự vương vỗ vai Tấn vương nói "Chuyện nhỏ mà, chúng ta là huynh đệ, đệ không cần khách khí như thế. Lần này chắc phụ hoàng cũng bị hoảng sợ. Chúng ta sai người làm chút canh bổ giúp người tĩnh tâm."
"Hoàng huynh suy nghĩ thật thấu đáo."
Cuộc săn bắn bên kia còn đang hừng hực khí thế, còn bên này lại là nhạc đệm êm dịu để cho tứ quốc thưởng thức.
Thị vệ kéo thi thể xuống, vết máu kéo dài làm cho cuộc săn bắn của tứ quốc càng thêm đẫm máu.
Sở Mộc Dương cầm cái bình dụ dỗ tiểu hồ ly trước mặt.
Hồ ly ở trong khe đá, mở to mắt nhìn người trước mặt, chính xác là nhìn cái bình tỏa hương thơm ngọt ngào trên tay người kia. Nó cẩn thận nghe ngóng, rất muốn tiến tới lấy cái bình.
Sở Mộc Dương cười nói "Tiểu yêu tinh, ra đây, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
Hồ ly chớp mắt, toàn thân đi lùi vào bên trong.
Sở Mộc Nguyệt không kiên nhẫn sờ vết thương trên cổ, vết thương này do chính hồ ly tinh cào hắn và để lại vết tích này. Hắn hận vì con vật nhỏ ranh mãnh cào hắn mà đại ca mình lại muốn bắt sống nó chứ? Thật đáng hận.
"Đại ca, chúng ta bắn chết nó là xong. Con hồ linh này thật ranh ma." Sở Mộc Nguyệt tàn ác, hung hãn nói.
Sở Mộc Dương nhìn Sở Mộc Nguyệt nói "Con vật nhỏ này rất khó tìm, cho nên ta muốn bắt sống nó, với lại nó cũng còn rất hữu dụng. Các ngươi lui ra, đừng làm nó sợ."
Sở Mộc Nguyệt vừa muốn xông vào nhưng người phía sau, die, n; da. nlze. qu;ydo/nn.. lôi hắn ra. Sở Mộc Nguyệt ôm một bụng tức giận nói."Được rồi, chúng ta tránh sang một bên."
Sở Mộc Nguyệt bất mãn rủa thầm. Hắn thực sự không biết người đại ca này có gì tốt, mà tất cả mọi người chỉ biết đến hắn. Hắn chính là trung tâm của vũ trụ mà mình chỉ như mặt trăng xuay quanh vũ trụ.
Sở Mộc Nguyệt mới vừa rời khỏi thì Sở Mộc Dương xoay người xuống ngựa, nhìn xung quanh rồi nhìn tiểu hồ ly trong khe đá lừa gạt nói "Tiểu hồ ly, sự kiên nhẫn của ta cũng chỉ có giới hạn. Nếu ngươi không mau ra đây, ta sẽ dùng bạo lực."
Toàn thân tiểu hồ ly run lên, sợ hãi nhìn Sở Mộc Dương. Cuối cùng bước ra.
Sở Mộc Dương nhếch miệng, tiểu hồ ly nhảy lên tay của Sở Mộc Dương, cọ lên tay hắn.
Sở Mộc Dương nhếch khóe miệng nói "Tiểu hồ ly, chắc ngươi muốn ta tìm cho ngươi một chủ nhân mới. Nàng cũng đáng yêu giống như ngươi."
Sở Mộc Dương ôm tiểu hồ ly vào lòng. Sau đó, xoay người lên ngựa chạy trở về.
Ở một nơi khác
Đại hoàng tử Bắc Yên và nhị hoàng tử tìm nửa ngày cũng không tìm được tiểu hồ ly. Mặc dù bắt được không ít con mồi, nhưng danh tiếng săn bắn đệ nhất cũng chưa có, nên nếu muốn hôm nay có vật để tế lễ, chắc cũng không phải chuyện đùa.
Nhị hoàng tử nhìn con hổ vửa mới bị săn nói "Hoàng huynh, làm sao bây giờ, đến bây giờ cũng không có dấu vết của tiểu hồ ly."
Đại hoàng tử cau mày nói "Đúng vậy, không biết tiểu súc sinh chạy đi nơi nào, cũng không biết Đông Tần quốc muốn làm gì mà năm nay lại đưa vật nhỏ này ra săn bắt. Con vật này thật khó săn bắt."
"Đúng vậy, có lẽ Đông Tần quốc có tính toán từ trước rồi. Giờ cũng không còn sớm, chúng ta mau trở về thôi. Để ta xem Đông tần quốc có bắt được tiểu linh hồ này hay không?" Nhị hoàng tử lau sạch vất máu trên tay, hung hãn nói.
"Người đâu, mang theo mồi, chúng ta trở về." Đại hoàng tử không vui nói.
"Đi" Nhị hoàng tử lấy đoản đao cắm lại vào trong vỏ đao.
Khu vực săn bắn
Hoàng đế Đông Tần hoàng đế nhìn mọi người trở về, mà linh hồ còn chưa có bắt được, nên trong lòng cũng cảm thấy yên tâm. Hắn nghĩ, con vật này khó bắt như vậy. Đông Tần quốc không bắt được thì nước khác cũng đừng hòng bắt được. Nghĩ vậy, hắn im lặng nhìn Tấn vương, ánh mắt nghi hoặc. Tấn vương là đứa con hắn yêu thương nhất. Thế mà giờ đây hắn cũng không hiểu Tấn vương đang nghĩ gì.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |