Vay nóng Homecredit

Truyện:Khuynh Thành Tiểu Độc Phi - Chương 133

Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Trọn bộ 395 chương
Chương 133
0.00
(0 votes)


Chương (1-395)

Siêu sale Lazada


Sở Mộc Dương cũng thay đổi y phục hoàng thất nước Nam Chiếu, bốn móng chân rồng vàng được thêu trên áo choàng màu xanh đen, đai lưng bằng bạch ngọc, thể hiện rõ anh tuấn siêu phàm, đứng ở phía sau là Sở Mộc Nguyệt, cũng một bộ dạng như vậy nhưng không có khí thế giống như Sở Mộc Dương, có mấy phần khí chất u ám.

"Thái tử nước Nam Chiếu Sở Mộc Dương bái kiến hoàng đế nước Đông Tần" Sở Mộc Dương chắp tay thi lễ.

Hoàng đế Đông Tần nhìn khí chất anh tuấn siêu phàm của Sở Mộc Dương, quả thật thích hợp với công chúa Trường Lạc, không khỏi cười híp mắt nói: "Thái tử đi đường vất vả, mau ngồi vào vị trí đi, hôm nay không say không về."

"Đa tạ bệ hạ" Nói xong dưới sự chỉ dẫn vị trí của tỳ nữ liền dẫn sứ thần nước Nam Chiếu đi qua.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt đứng đắn của Sở Mộc Dương, khóe miệng không khỏi kéo ra, bình thường sư phó nhà mình cùng với hai vị đứng đắn như vậy, trái lại làm nàng không chịu nổi.

Sở Mộc Dương nhìn vị trí ngồi bên cạnh hoàng hậu, Bàng Lạc Tuyết, trong lòng như bị cái gì nhéo một chút, mấy ngày nay không gặp, nha đầu kia hình như lại nhìn chói mắt hơn một chút.

Bàng Lạc Tuyết hơi cúi đầu nhìn Sở Mộc Dương. Bên cạnh bát công chúa đang ôm cái đầu phật nhìn Bàng Lạc Tuyết thần thần bí bí hỏi "Tuyết nhi tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì vậy?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt tiểu quỷ của bát công chúa nói "Không có gì, hôm nay tỷ thấy trái lại rất náo nhiệt à."

"Yến hội thôi, có cái gì chơi đùa, tới tới lui lui liền nhiều chuyện như vậy." Bát công chúa quyệt miệng nói.

"Hôm nay sẽ không, muội nhìn anh tài ở bốn nước hội tụ, khẳng định sẽ có cái công chúa thích." Bàng Lạc Tuyết biết tính tình trẻ con của nàng, đối với yến hội khẳng định ngồi không yên. Nhìn bát hoàng tử đang ngồi nghiêm chỉnh, rất có thần thái của hoàng tử một nước. Tính cách của long phượng thai này lại khác biệt nhiều như vậy.

"Tuyết nhi tỷ tỷ, tỷ sẽ là công chúa. Công chúa gọi ta, gọi ta là Minh Nguyệt là tốt rồi." Công chúa Minh Nguyệt lười biếng nói.

"Minh Nguyệt, ngươi xem lão bát rất nghe lời." Bên cạnh, Lệ Phi cau mày nói.

Công chúa Minh Nguyệt quyệt miệng, đột nhiên vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy công chúa Trường Lạc, lập tức tươi cười rạng rỡ "Mẫu phi, ta đi đến biểu tỷ Trường Lạc nhé."

"Ôi, đứa nhỏ này." Lệ Phi nhíu mày. Cònchưa có đáp ứng, bát công chúa đã chạy ra ngoài.

Bàng Lạc Tuyết đưa mắt nhìn lên trên yến hội, Tứ hoàng tử của nước Tây Lăng cùng với đại công chúa dẫn đầu đi cùng đều là những thanh niên anh tài tuấn tú của nước Tây Lăng.

"Thấy qua bệ hạ Đông Tần" Đại công chúa hành lễ nói

"Khuê nữ nước Tây Lăng à. Mau ngồi xuống, thân thể phụ hoàng của các ngươi có tốt không?" Hoàng đế Đông Tần hỏi, bệ hạ nước Tây Lăng bây giờ đã bảy mươi tuổi, hơn nữa thân thể lại không tốt. Chẳng trách hoàng đế Đông Tần lại hỏi như vậy.

"Đa tạ bệ hạ quan tâm. Thân thể phụ hoàng rất tốt." Đại công chúa hành lễ nói

"Bệ hạ, người đã đến đông đủ." Hoàng hậu nói

Hoàng đế Đông Tần gật gật đầu đứng lên "Hôm nay là một ngày lành, khó có được thanh niên tài tuấn của bốn nước cùng tệ tụ lại một nơi, hôm nay tâm tình của trẫm rất tốt, đến nơi đây không cần phải câu thúc, hôm nay trẫm chuẩn bị không ít rượu ngon món ngon, còn có trợ hứng bằng ca múa, trước khi săn bắn, chư vị cần phải hưởng thụ một chút, trẫm cạn ly trước kính mời." Nói đến liền cầm chén lên ngửa đầu cạn sạch.

Mọi người cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ và Bàng Lạc Băng đang ngồi phía dưới.

Nghi quý phi vẫy tay để Bàng Lạc Băng ngồi ở bên người, thực sự là mấy nhà phiền não mấy nhà sầu lo. Bàng Lạc Băng hài lòng, Bàng Lạc Vũ lại nghiến răng nghiến lợi uống rượu, đốt tay nắm ly rượu trở nên trắng bệch.

Yến hội được tiến hành rất náo nhiệt nhưng mà tục lệ hủ lậu, tiếng sáo trúc không ngừng bên tai, không gian ăn uống linh đình, chào hỏi vui vẻ hòa thuận. Nhưng mà người sáng suốt cũng nhìn ra được, người người cũng không có trò chuyện được ngay thẳng, chẳng qua là hàn huyên cho có lệ, ca múa mừng cảnh thái bình, ở trong cung cũng không phải là lạ, làm cho người ta chỉ thấy phiền.

Mai phi ở một bên hầu hạ hoàng đế Đông Tần, Lệ phi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, giống như mọi thứ đều đã được an bài.

Hoàng hậu uống nước trái cây do Bàng Lạc Tuyết đưa cho bà ấy, chua chua ngọt ngọt trái lại rất hợp với khẩu vị của bà, từ khi mang thai, nha đầu này mỗi ngày đều sai người đưa tới đủ loại thức ăn, biến đổi nhiều cách thức khác nhau, khẩu vị của bà càng ngày càng tốt.

Hoàng đế nhìn về phía Vinh thân vương nói "Vương đệ, đệ nhìn thấy thái tử nước Nam Chiếu như thế nào?"

Trong lòng Vinh thân vương nhảy một cái, liếc mắt nhìn về phương hướng nước Nam Chiếu, lúc này Sở Mộc Dương và Sở Mộc Nguyệt không biết đang nói chuyện gì đó. Vinh thân vương liếc mắt nhìn, quay đầu lại nói "Thái tử nước Nam Chiếu cũng là không tệ."

"Bệ hạ, Thái tử nước Nam Chiếu đích thức rất tuấn tú lịch sử, phong thái hiên ngang" Nghi quý phi nói.

Hoàng đế liếc mắt nhìn thấy bát công chúa đang làm nũng với công chúa Trường Lạc nói "Đúng vậy, Trường Lạc là nữ nhi duy nhất của đệ, trẫm nhất định phải trù tính cho nàng thật tốt."

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết rồi nói với hoàng thượng "Vinh thân vương chỉ có một nữ nhi như vậy, bệ hạ, chắc hẳn Vinh thân vương không muốn gả nữ nhi của mình đến nước Nam Chiếu xa xôi như vậy đâu."

Hoàng đế nhíu mày, công chúa Trường Lạc gả tới đó có thể giúp Đông Tần đạt được lợi ích lớn nhất "Hoàng hậu, nàng cũng thấy đấy, thái tử nước Nam Chiếu tuấn tú lịch sự, đặc biệt thích hợp với công chúa Trường Lạc của chúng ta, nếu không phải tiểu bát năm nay còn quá nhỏ, trẫm liền muốn gả cho tiểu bát."

Lệ phi quay đầu liếc mắt nhìn hoàng đế, nhíu mày, hơi ho khan hai tiếng.

Hoàng đế quay đầu ân cần nói "Lệ phi không thoải mái?"

Lệ phi khẽ nhíu mày che ngực đạo "Có lẽ là thân thể của thần thiếp gần đây khó chịu mà thôi"

"Thân thể muội muội mảnh mai, lần này bản cung có thai, làm cho muội muội vất vả không ít." Hoàng hậu nói.

"Hoàng hậu nói chi vậy, là chính thân thể thần thiếp không tốt mà thôi" Lệ phi đứng dậy hành lễ nói

"Muội muội mau ngồi xuống đi" Hoàng hậu cau mày nói

Lệ phi nhìn hoàng đế nói "Bệ hạ, thân thể thần thiếp đột nhiên có chút khó chịu, nghĩ muốn trở về."

Hoàng đế gật gật đầu: "Vội vàng về nghỉ ngơi đi, nhớ truyền thái y nhìn một cái."

"Tạ ơn bệ hạ!" Lệ phi thi lễ một cái đi tới phía bên người bát hoàng tử đạo "Hoàng nhi, cùng mẫu phi cùng nhau trở về đi...."

"Vâng, mẫu phi, hoàng muội đâu?" Bát hoàng tử nghi ngờ nói.

Lệ phi nhìn tới bát công chúa đang vui đùa nói "Trường Lạc khó mới có dịp tiến cung, chắc hẳn Minh Nguyệt nghĩ muốn bồi nàng ấy một hồi, con bồi mẫu phi trở về trước đi."

"Vâng" Bát hoàng tử gật đầu

Lệ phi đi cũng không làm cho yến hội nổi lên gợn sóng gì. Tâm sự của Vinh thân vương nặng nề, hoàng hậu nhíu mày, hoàng thượng này xem ra là quyết tâm muốn gả Trường Lạc đi.

Sở Mộc Nguyệt nhìn Sở Mộc Dương, quay đầu lại nhìn bát công chúa và công chúa Trường Lạc, chạm vào người Sở Mộc Dương nói: "Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh muốn cưới công chúa Trường Lạc kia sao, nhìn cũng không tệ lắm, so với tiểu nha đầu bên cạnh tốt hơn nhiều."

"Ai nói cho muội biết, ta muốn lấy nàng?" Sở Mộc Dương không vui

"Hoàng huynh, huynh không muốn giấu giếm đi, phụ hoàng cùng mẫu hậu đều có ý tứ kia. Mẫu hậu đưa bao nhiêu nha đầu đến trong phủ của huynh cũng không thấy huynh đồng ý, trái lại, hoàng huynh cũng không phải là không cự tuyệt sao?" Vẻ mặt của Sở Mộc Nguyệt hiện rõ ta rất hiểu sự tình..

"Ta sẽ không cưới nàng" Sở Mộc Dương lẩm bẩm nói

Trên yến hội, một điệu múa đã hoàn tất.

Hoàng đế Đông Tần vỗ tay nói" Người tới, thưởng"

Vũ nữ hành lễ tạ ơn.

Mai phi đạo: "Hoàng thượng, thần thiếp sai người múa bài mới, hoàng thượng cảm thấy như thế nào?"

"Không tệ, không tệ, ái phi có lòng." Hoàng đế gật gật đầu.

"Bệ hạ, ca múa của nước Đông Tần đích thực là hạng nhất, chúng ta cũng đã mở rộng nhãn giới." Gia chủ Mặc gia nói.

"Lão ca, hôm nay còn có không ít tiết mục nữa, lão ca có thể nhìn thật kỹ." Hoàng đế Đông Tần nói.

"Chỉ là mà ca múa này lại không có thú, không bằng hôm nay có không ít tài tử giai nhân từ bốn nước tới, nếu như các nàng biểu diễn một chút, chắc hẳn càng thêm thú vị." Một thiếu nữ ở phía sau Mặc gia nói.

"Vô song, không được vô lễ." Gia chủ Mặc gia nói

Quay đầu lại với hoàng đế Đông Tần nói "Đây là tiểu nữ Vô Song, luôn luôn bị ta cưng chiều thành quen, thỉnh bệ hạ thứ tội."

"Này"

"Mặc lão gia, nữ tử Bắc yên chúng ta mỗi người đều tài nghệ kinh người, chắc hẳn nữ tử Đông Tần cũng sẽ không thua kém." Đại hoàng tử Thương Diệu nói.

Hoàng đế Đông Tần có chút không vui, nhưng nhìn về phía gia chủ Mặc gia chân cao khí ngang, cảm thấy bực tức..

Mặc Vô Song đứng lên đạo "Tiểu nữ bất tài, nguyện ý vì đại gia đánh một khúc đàn trợ hứng."

Phía sau tiểu thư Vương gia mở miệng nói "Vô song muội muội là đệ nhất cầm kỹ ở Bắc Yên chúng ta, hôm nay các vị thế nhưng lại có nhĩ phúc."

"Chỗ đó, Vương tỷ tỷ nói đùa, mọi người đều biết, Vương tỷ tỷ có thể nắm chưởng thượng vũ, đương nhiên kỹ thuật là đệ nhất, không bằng muội muội đánh đàn, tỷ tỷ cũng múa một điệu trợ hứng đi." Mặc Vô Song nói.

Vương Ngọc Yên biết Mặc Vô Song khẳng định muốn khoe kỹ thuật đánh đàn của mình cao siêu, muốn dành danh tiếng. Bây giờ đã mở miệng, tự nhiên không có biện pháp cự tuyệt.

Vương Ngọc Yên đạo "Muội muội đã lên tiếng, tỷ tỷ tự nhiên nguyện ý ra sức"

Nói xong Vương Ngọc Yên đứng dậy, thư thái yểu điệu liền biết trình độ vũ đạo là thượng đẳng.

"Tốt! Tốt! Tốt! Xem ra hôm nay chúng ta không những được mở rộng tầm mắt cũng được thỏa mãn lỗ tai." Hoàng đế Đông Tần nói, che dấu sự bất mãn trong lòng.

Mặc Vô Song tự mình nhận đàn cổ từ phía nha hoàn đưa tới, ôm lấy đàn rồi lên đại sảnh ở chính giữa, Vương Ngọc Yên cũng đứng dậy đứng ở giữa đài múa, Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người này, liền biết hai người này khẳng định là không tầm thường.

Mặc Vô Song đem hai tay đặt lên dây đàn, khiêu khích liếc mắt nhìn Vương Ngọc Yên nói: "Không biết tỷ tỷ nghĩ nhảy ra điệu gì chưa, muội muội sẽ đàn theo."

Vương Ngọc Yên liếc mắt nhìn Mặc Vô Song biết là nàng ta không có hảo tâm, thực sự là không hiểu quy củ, lúc này hẳn là nên cùng chung một trận tuyến mới phải, thật là ngu xuẩn, "Muội muội tùy ý đàn liền tốt rồi."

Mặc Vô Song khơi mào, một tia cười xấu xa, thân thủ bắn lên khúc nhạc khó nhất ở Bắc yênthanh âm cao vút.

Khóe miệng của Bàng Lạc Tuyết hơi nhếch lên thầm nghĩ "Xem ra tâm tình của tiểu thư Mặc gia này thật sự không đồng nhất đâu."

Chỉ thấy Vương Ngọc Yên xoay tròn, cánh tay dùng sức nâng lên, làn váy màu trắng vây quanh thân thể đang xoay tròn, hoa văn hiện rõ. Mặc dù vóc người của Vương Ngọc Yên nhỏ nhắn yểu điệu thế nhưng lực biểu diễn lại không tầm thường chút nào. Chỉ thấy nàng ta theo tiếng đàn của Mặc Vô Song đung đưa trái phải, đuổi theo tiết tấu, lại không có nửa điểm chậm nhịp. Khúc nhạc vừa kết thúc, Vương Ngọc Yên cũng kết thúc điệu nhảy hoàn mỹ, mọi người vỗ tay, mặc dù nói kỹ thuật đàn của Mặc Vô Song cao siêu nhưng vũ đạo của Vương Ngọc Yên càng làm cho người lưu lại ấn tượng sâu sắc.

"Quả nhiên nước Bắc Yên nhân tài nhiều à. Nhìn hai vị tiểu thư diễn tấu thật sự là không tầm thường."

Hoàng hậu nói.

"Hoàng hậu Đông Tần quá khen, chắc hẳn các tiểu thư của Đông Tần tài nghệ so với tiểu nữ càng giỏi hơn." Mặc Gia nói.

Quả nhiên, đây mới là trọng điểm của yến hội đi. Quả nhiên bốn phía trong nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt sáng quắc nhìn hoàng đế Đông Tần.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-395)