Vay nóng Tinvay

Truyện:Khuynh Thành Tiểu Độc Phi - Chương 113

Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Trọn bộ 395 chương
Chương 113
Tỷ muội đánh nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-395)

Siêu sale Shopee


Bàng quốc công nhìn đứa con gái thứ ba không biết tốt xấu này, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Bàng Lạc Băng "Băng nhi, tốt nhất con nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không đừng trách phụ thân ra tay ác độc với con. Hãy lại đây, xin lỗi nhị di nương mau."

Bàng Lạc Băng còn muốn nói điều gì, nhớ lại đêm qua nhị phu nhân cho gọi nàng vào viện, nói với nàng những lời đó, nếu ở đây, nhị phu nhân nhất định sẽ không tha cho nàng, nhất định bà ta sẽ giết nàng, nhất là nàng lại làm hại Bàng Lạc Vũ sảy thai, Bàng Lạc Vũ cũng sẽ không tha thứ cho nàng. Bàng Lạc Băng hạ quyết tâm nhìn Bàng quốc công nói: "Phụ thân, Băng nhi biết sai rồi, Băng nhi nguyện ý trở về phúc thụy uyển, không dám quấy rầy nhị di nương nghỉ ngơi."

Bàng quốc công gật đầu "Con xem con làm cho nhị di nương tức giận, bà luôn luôn là một người dịu dàng, còn bây giờ bị con làm cho tức giận, cũng tốt, con tới phúc thụy uyển đi, sau này hãy thành thật với ta một chút, nếu muốn được thứ tội, con và nhị di nương nên tiến vào uyển, đã hiểu chưa?"

Bàng Lạc Băng cảm thấy hơi mất mác nhưng cũng gật đầu, nàng cũng không ngốc, nếu nàng ồn ào, làm lớn chuyện, nhất định nàng cũng không có kết cục tốt, ngược lại còn có nhị tỷ tỷ, nàng có thể cầu xin nhị tỷ tỷ, còn tốt hơn là ngồi ở đây chờ chết.

"Nữ nhi xin cáo lui, không muốn phiền nhị di nương nghỉ ngơi, đều là Băng nhi không hiểu chuyện, mới làm hại di nương ngất đi, ngàn vạn lần cầu xin nhị di nương đừng chấp nhặt Băng nhi." Bàng Lạc Băng nghiến răng nghiến lợi nói

Nhị phu nhân tựa trên người Bàng quốc công, trên mặt nở một nụ cười "Băng nhi có thể nghĩ như vậy, di nương cũng an tâm, đều do sức khỏe di nương không tốt, không giúp đỡ được con, nếu như Băng nhi muốn gì cứ đến chỗ di nương lấy, đừng khách khí."

"Đa tạ nhị di nương, Băng nhi cảm ơn di nương."

"Con lui ra đi. Chuyện của mẫu thân con không dính dáng gì đến con, nhưng nếu ta biết con muốn tiếp cận bà, ta nhất định không tha."

"Vâng" Bàng Lạc Băng ngừng khóc, hai tay nắm lại thật chặt, nàng sợ nàng thực sự không nhịn được tiến lên xé nát khuôn mặt dối trá của nhị phu nhân.

Chờ đến khi Bàng Lạc Băng rời đi, nhị phu nhân nhếch khóe miệng, ôm Bàng quốc công làm nũng, hừ. Tiểu nha đầu muốn đấu với bà ư, vừa lúc bà được nhất tiễn song điêu (ý nói một mũi tên bắn hai con chim), Vinh thân vương nhất định cũng sẽ không nguyện ý đem con gái của mình gả cho Bàng Sách.

Phúc thụy uyển

Bàng Lạc Băng ảo não trở lại phúc thụy uyển. Nha hoàn ở bên trong phủ cũng tỏ thái độ nhạt nhẽo với nàng, quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan.

"Tiểu Ngọc. Tới đây."

Tiểu Ngọc từ trong phòng đi tới, hôm qua Bàng LạcDieda$n L* eQu _ydo0n Băng và tam phu nhân cùng bị nhốt trong vườn, nhưng nửa đêm nhị tiểu thư phái người đưa thuốc tới nên Nhị phu nhân sai nha hoàn dẫn Tiểu Ngọc ra ngoài lấy. Còn bà ở lại viên. Cũng may nha hoàn đồng ý, Tiểu Ngọc mới có thể thoát thân, bây giờ tất cả trù tính của tam phu nhân đều hướng vềBàng Lạc Băng.

"Tiểu thư đã trở về." Tiểu Ngọc vội vàng tiến tới đỡ nàng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Bàng Lạc Băng cùng bước chân có chút bất ổn..

Tiểu Ngọc dìu Bàng Lạc Băng vào phòng, Bàng Lạc Băng ngồi ở ghế cao, hung hăng siết chặt nắm tay, sớm muộn cũng có một ngày nàng trả gấp đôi cho nhị phu nhân cho những sự khuất nhục mà nàng phải chịu.

"Tiểu Ngọc, mẫu thân có khỏe không?" Bàng Lạc Băng lo lắng nhìn về phía Tiểu Ngọc

Tiểu Ngọc gật gật đầu "Tiểu thư đừng lo lắng. Tam phu nhân sai nô tỳ đến đó chính là vì muốn giúp đỡ tiểu thư, cho thấy người có thể giúp phu nhân cũng chỉ có tiểu thư."

"Ta làm sao không biết. Chỉ là phụ thân không muốn thả mẫu thân." Vẻ mặt Bàng Lạc Băng cô đơn

"Tiểu thư, bây giờ việc cần làm chỉ có thể khôn ngoan giữ mình, việc này đều là mưu kế nhị của phu nhân, tiểu thư nhất định không yên lòng, tam phu nhân lo lắng nhị phu nhân sẽ gây bất lợi với tiểu thư, cho nên sai nô tỳ ở bên cạnh tiểu thư, nếu như tiểu thư có được sự giúp đỡ cùa lão phu nhân thì tốt rồi, trước mắt lão phu nhân không trở về, tiểu thư, phu nhân nói, hãy tận lực giao hảo (ý là có quan hệ thật tốt ấy)với nhị tiểu thư."

Bàng Lạc Băng gật đầu: "Bây giờ cũng chỉ có như vậy, lão phu nhân không ở đây, chỉ có thể lợi dụng nhị tỷ tỷ."

"Ừm, nghe nha hoàn nhị tiểu thư nói, nàng gần đây ở thêu giá y cho đại tiểu thư, nhị tiểu thư có thể đi dạo một vòng." Tiểu Ngọc nói

"Thêu giá y sao?" Bàng Lạc Băng lẩm bẩm nói

Đột nhiên ánh mắt Bàng Lạc Băng sáng lên, nói với Tiểu Ngọc: "Ngươi đi phòng bếp làm bánh ngọt, ta đến chỗ nhị tỷ, chắc hẳn hôm nay nhị di nương thế nào cũng làm loạn, nhị tỷ tỷ cũng tức giận đối với nhị phu nhân, nếu hiện tại ta đi lấy lòng nhị tỷ tỷ cùng nhau đối phó nhị di nương, chắc hẳn cũng sẽ thuận tiện một chút, cũng không biết hôm nay hôn sự của đại ca thế nào, hừ, chắc hẳn nhị di nương làm loạn, mẫu thân cũng sẽ cảm thấy khó chịu."

"Tiểu thư yên tâm, quốc công gia không đi, phu nhân cũng sẽ không vui, đại công tử cầu thú nữ nhi Vinh thân vương, nếu như vương gia không đi, hôn sự này cũng khó nói."

"Đây là lẽ tự nhiên, công chúa Trường Lạc là nữ nhi duy nhất đến tuổi cập kê của hoàng thất, thân phận cao quý, nếu phụ thân không đi, chuyện hôn sự này có lẽ không thành, như vậy cũng tốt, như vậy sợ là phu nhân sẽ càng thêm hận thù nhị di nương, đối với chúng ta hoàn toàn có lợi." Mắt Bàng Lạc Băng sớm đã không còn hồn nhiên như lúc trước, trải qua nhiều biến cố sớm đã không còn trong sang, huống chi tam di nương vẫn giáo dục Bàng Lạc Băng, thủ đoạn nha đầu này mặc dù kém tam di nương đa mưu túc trí, thế nhưng bên người nàng lại có Tiểu Ngọc cố vấn, cũng sẽ không yếu thế, thảo nào kiếp trước bòlên vị trí cao còn có thể thuận buồm xuôi gió.

Thính Vũ hiên

Bàng Lạc Vũ bưng một ly trà, sắc mặt sớm đã không còn tái nhợt như trước, cùng Tấn vương đính hôn, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, thậm chí có khi nhị phu nhân đưa tới rất nhiều bảo dưỡng phẩm, Bàng Lạc Vũ hoàn toàn rơi vào mộng đẹp, chờ nàng thành Tấn vương phi, trước hết nàng nhất định không buông tha Bàng Lạc Tuyết. Nàng ta thật ngốc khi cho rằng giúp nàng, thì nàng sẽ cảm kích sao? Không thể, có Bàng Lạc Vũ ở đây, cũng sẽ không cho phép Bàng Lạc Tuyết có đất dung thân. Huống chi Tấn vương từng có tình cảm đối với Bàng Lạc Tuyết, nàng lại càng không tha cho ả ta.

Cúc Thanh cẩn thận từng li từng tí nhìn Bàng Lạc Vũ, ngày ngày, nàng cẩn thận hầu hạ, nhị tiểu thư có lệnh, hầu hạ nàng ta thật tốt, nàng cũng không có bao nhiêu ngày lành.

"Cúc Thanh "

"Có nô tỳ, tiểu thư có cái gì phân phó."

Bàng Lạc Vũ nhẹ nhàng đem ly trà để trên bàn, nhìn sắc trời một chút "Sắc trời hôm nay thật tốt, nghe nói tam muội muội về tới phúc thụy uyển, chắc hẳn không có tam di nương thương yêu, cũng cảm thấy rất thê lương, chúng ta đi thăm nàng một chút đi, còn không mau qua đây giúp ta thay y phục."

"Vâng, đại tiểu thư."

Bàng Lạc Vũ đưa tay, liền có nha hoàn cầm y phục lên, giúp Bàng Lạc Vũ mặc vào, bây giờ tương lai nàng chính là chính phi của Tấn vương chính phi, nhị di nương cũng quen nuông chìu nàng, cái gì cũng tùy nàng.

Bàng Lạc Vũ từ trong viện ra, nhìn cây liễu sớm xanh biếc "Uyển uyển hoàng cành liễu mảnh mênh mông tạp hoa thùy. Nhật cao trang sức màu đỏ nằm ỷ đối cảnh xuân trì. Xem ra năm nay ta đã là bỏ lỡ hoàng cành liễu mảnh."

"Tiểu thư đừng thương cảm, sau này còn rất nhiều ngày tốt như vậy, tiểu thư sắp sửa là Tấn vương phi, sợ là sau này vương gia có nhiều sủng ái với tiểu thư nữa hay không?"

Bàng Lạc Vũ tiện tay hái phiến lá liễu, ngâm trên môi, sắc mặt e thẹn "Tùy thuộc vào nàng có miệng lưỡi hay không? Chờ ta thành Tấn vương phi, ta sẽ không quên phần của ngươi."

"Đa tạ tiểu thư" Cúc Thanh cúi đầu, ánh mắt không thể nắm lấy.

"Đi thôi, sợ làm muội muội phải đợi."

Có mấy nha hoàn ở phúc thụy uyển đang quét tước viện này, còn lại tụ lại một chỗ đánh mã treo. Hoa rơi đầy xuống đất, cũng không quét.

"Đại tiểu thư, đến "

Nha hoàn vội vàng thu lại, quỳ xuống nói: "Bái kiến đại tiểu thư."

Bàng Lạc Vũ liếc mắt một cái trên mặt đất khiến các nha hoàn run lẩy bẩy, nàng cười lạnh "Tam tiểu thư đâu? Tại sao không ở trong đó hầu hạ."

"Hồi đại tiểu thư, tam tiểu thư ở trong phòng, nói đúng hơn là nàng không muốnnô tỳ hầu hạ."

"Sao? Không biết muội muội đang làm những gì, chắc hẳn muội muội thích yên tĩnh, các ngươi ở đây chờ đi, không cần thông báo."

"Dạ "

Bàng Lạc Vũ kiêu ngạo mang theo nha hoàn đi vào trong.

Bên trong phòng

Bàng Lạc Băng chơi cửu huyền cầm, đây là quà sinh nhật ngày ấy tam phu nhân sai người làm cho nàng, nàng cố gắng học tập đánh đàn chẳng qua là vì muốn làm mẫu thân hài lòng. Bây giờ mẫu thân đã không thể phù hộ nàng, bây giờ nàng chỉ có thể tự mình tìm cách thoát ra.

"Ô, muội muội ở đây rất yên tĩnh, sao tam di nương không ở đây nhỉ, không có nha hoàn nào bên cạnh muội muội sao? Có muốn tỷ tỷ ban cho ngươi hai nha hoàn hay không?" Bàng Lạc Vũ ngồi ở ghế cao nhìn Bàng Lạc Băng chế nhạo, nghĩ đến con trai của mình chính là bị tiểu tiện nhân này hại chết, nếu không phải vậy, địa vị của mình càng vững chắc.

"Tỷ tỷ nhàn nhã như thế, bây giờ chắc hẳn tỷ tỷ rất vui mừng, sao lại có thời gian đến đây ôn lại tình nghĩa tỷ muội của chúng ta chứ" Bàng Lạc Băng lạnh nhạt nhìn Bàng Lạc Vũ, nàng không tin tỷ tỷ của mình tốt như vậy.

Không nggờ Bàng Lạc Vũ không nổi giận, đi đến bân cạnh Bàng Lạc Băng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Lạc Băng nhắn cực kỳ giống con tiên nhân tam phu nhân kia, nhịn không được chế nhạo "Đàn này nhìn không tệ, không ngờ muội muội còn nhỏ tuổi, mà đã biết đánh đàn hay như vậy."

Bàng Lạc Vũ nhìn hai tay của mình, từ khi bị thương lại bính không được dây đàn, nhìn ngón tay thon ngọc của Bàng Lạc Băng, bên trong đôi mắt ẩn giấu nhiều oán khí, nàng mới là đại tiểu thư của cái nhà này đại tiểu thư, tất cả thứ tốt tốt nhất đều là của nàng.

"Đa tạ tỷ tỷ khen ngợi, muội đánh đàn qu3 thật không hay." Bàng Lạc Băng đem cầm đặt ở trên bàn

Bàng Lạc Vũ cười lạnh, tay lướt qua tám dây đàn, âm thanh lành lạnh truyền đến "Quả thật là một hảo cầm, nhưng đặt cây cầm này trong tay muội muội quả thực là cô phụ, ta thấy tay muội muội đẹp như vậy, tỷ tỷ ta có chút đố kị." Nói xong ôm lấy cửu huyền cầm trên bàn dùng sức ném tới trên mặt đất, toàn bộ cây cầm thân nứt ra.

"Ngươi!" Bàng Lạc Băng nhìn cây cầm nàng thích nhất nằm trên đất, trợn mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, đây là mẫu thân tặng cho mình, bình thường nàng rất yêu quý nó, giờ lại bị Bàng Lạc Vũ quăng ra đó.

Bàng Lạc Băng giơ tay muốn đánh vào mặt Bàng Lạc Vũ, chỉ là thấy có nhiều nha hoàn bên cạnh Bàng Lạc Vũ, sao có thể để cho tiểu nha đầuBàng Lạc Băng này đánh chứ.

Mấy nha hoàn giữ chặt Bàng Lạc Băng

Bàng Lạc Vũ nhìn bộ dáng Bàng Lạc Băng nhe nanh múa vuốt cười lạnh "Muội muội làm cái gì vậy, tỷ tỷ lỡ tay, muội liền muốn phạm thượng ra tay đánh tỷ sao?"

Nói xong Bàng Lạc Vũ khinh khỉnh giơ tay đánh vào mặt Bàng Lạc Băng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-395)