Xem cuộc vui
← Ch.106 | Ch.108 → |
Bàng quốc công quay lại, thấy tam phu nhân đang cầm chén sứ, ôm bụng, trán đổ mồ hôi, giơ tay ra, chỉ vào nhị phu nhân nói: "Ngươi, ngươi không ngờ ngươi hại ta!" Trong người như có thứ gì muốn chảy ra, kinh hoàng nhìn Bàng quốc công nói: "Lão gia, lão gia, hãy cứu thiếp, cứu con của chúng ta."
Bàng quốc công hoảng hồn, vội vàng chạy đến trước mặt tam phu nhân, ôm lấy nàng lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, việc này là thế nào?"
Hai mắt tam phu nhân nửa mở nửa khép, khó khăn nói: "Lão gia, chính là nhị tỷ muốn hại thiếp, là nhị tỷ."
Nhị phu nhân cũng bị dọa làm cho khiếp sợ, quỳ trên mặt đất nói: "Lão gia, thiếp không có, thiếp, làm sao thiếp lại dám hại tam muội ở trước mặt lão gia chứ, tam muội, muội đừng ngậm máu phun người, sao tỷ lại có thể hại muội, huống hồ lão gia còn ở đây, tỷ không hề động đến ai, muội có thể gọi đại thái y tới đây kiểm tra."
Tam phu nhân ôm Truy?n ch? có trên 'Ddlqd"Bàng quốc công, chỉ cảm thấy bụng của mình sắp nứt ra rồi, nắm chặt y phục của Bàng quốc công nói: "Lão gia, lão gia, lão gia nhất định phải cứu thiếp, cứu con của chúng ta "
Bàng quốc công nhìn bụng tam phu nhân đau giống như là lập tức muốn ngất đi, hô lớn: "Gọi thái y qua đây, nhanh lên một chút."
Bàng quốc công tự mình ôm tam phu nhân đi vào bên trong, trước khi đi hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn nhị phu nhân đang quỳ trên mặt đất một cái.
Bàng Lạc Tuyết tiến đến, đỡ nhị phu nhân dậy, nói: "Nhị di nương, nền đất rất lạnh, di nương đứng lên đi, cẩn thận thân thể."
Nhị phu nhân cầm khăn tay căn bản không có nước mắt lau, nói: "Con thấy không di nương tốt bụng vậy, lại bị tam muội nói thế, hiện tại lão gia cũng không còn tin di nương nữa. Thực tình muốn làm người tốt thật là khó khăn."
Bàng Lạc Tuyết như cười như không nói: "Đó là chuyện tự nhiên thôi, ở thời đại này muốn làm người tốt rất khó, có điều bộ dáng của tam di nương cũng đau thật, nhìn không giống như là giả, hay chúng ta cũng đi thăm một chút."
Vẻ mặt nhị phu nhân thương tâm nói: "Dù cho tam muội muội vô tình, di nương cũng sẽ không vô nghĩa, chúng ta mau đi thăm muội ấy một chút đi."
Có người nói diễn kịch thì diễn cho trót, nhị phu nhân này quả thật là không đơn giản, chẳng trách kiếp trước bà ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Bàng Lạc Tuyết và nhị phu nhân mới vừa vào cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết, đặc biệt thê lương.
Bàng Lạc Tuyết nhìn khóe miệng nhị phu nhân nhếch lên, liền biết lần này tam phu nhân chắc làkhó qua khỏi.
"Máu, máu, tam phu nhân chảy máu." Nha hoàn Tiểu Ngọc hoảng sợ nói
Tam phu nhân và Bàng quốc công nhìn thấy làn váy của tam phu nhân có nhiễm ngạch chút máu hồng, lúc này tam phu nhân chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó đang từ trong thân thể của mình đang từ từ di chuyển ra ngoài. Chớp mắt liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc đó Bàng quốc công như là già nua nhiều tuổi, chăm chú nắm tay tam phu nhân, Bàng Lạc Băng quỳ gối bên giường khóc nức nở.
Thái y cầm hòm thuốc chạy vào nói: "Bái kiến quốc công gia."
Bàng quốc công thấy thái y đến, vội vàng nói: "Vương thái y, ngươi mau chóng xem mạch cho tam phu nhân. Đứa bé này có thể giữ được nữa hay không?"
"Dạ. Tại hạ nhất định cố gắng hết sức mình để bảo vệ đứa nhỏ trong bụng tam phu nhân, còn bây giờ thỉnh quốc công gia nhường cho cựu thần xem mạch cho tam phu nhân trước." Thái y nói
Tiểu Ngọc kỳ quái, rõ ràng nàng nói Ngọc Doanh thỉnhTần thái y bên cạnh lão gia tới sao giờ lại.... , trong lòng khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Vương thái y là thái y bên cạnh Bàng quốc công từ nhỏ đến lớn, hiện tại cũng thường xuyên đến bắt mạch, thăm bệnh cho Dương thị. Y thuật cũng không tệ, chỉ thấy hắn cau mày bắt mạch cho tam phu nhân. Sờ soạng một lần, giống như là không xác định lại tiếp tục sờ soạng một lần nữa nói: "Tam phu nhân không có việc gì."
Bàng quốc công cùng Bàng Lạc Băng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, tốt quá, đứa nhỏ không sao rồi.
Bàng quốc công cau mày nói: "Nhưng vì sao tam phu nhân chảy nhiều máu như vậy?"
Vương thái y chậm chậm rãi nói: "Bẩm Quốc công gia, vì đây là thời kì nguyệt tín của tam phu nhân, chảy máu là chuyện bình thường." Nói xong, hướng về phía tam phu nhân dùng kim châm một cái, tam phu nhân đang hôn mê từ từ tỉnh lại.
Tam phu nhân chậm rãi mở mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn Bàng quốc công nói: "Lão gia, thế nào, thế nào, đứa nhỏ thế nào?"
Bàng quốc công trấn an nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là nguyệt tín tới."
Tam phu nhân như trút được gánh nặng, nguyên lai là nguyệt tín, là nguyệt tín.
Đột nhiên Bàng quốc công đẩy tam phu nhân đang ở trong lòng mình ra, đứng lên hỏi Vương thái y: "Vương thái y, ngươi nói cái gì?"
Vương thái y nhìn Bàng quốc công nói: " Bẩm Quốc công gia, ngài không cần lo lắng quá mức, nguyệt tín của tam phu nhân bị hỗn loạn mà thôi, cùng lắm lão phu sẽ kê toa thuốc cho phu nhân điều trị."
Tam phu nhân sờ vào bụng vốn đã khô quắt của mình, mình đang mang thai, tại sao lại có nguyệt tín?
Tam phu nhân ngẩng đầu nói: "Nhưng, ta có thai, sao có thể có nguyệt tín, ngươi không nên nói bậy."
Vương thái y nhìn tam phu nhân nói: "Tam phu nhân, lão phu chắc chắn không nhầm, nếu như phu nhân không tin, người có thể tìm thái y khác."
Bàng quốc công nhìn trên giường tam phu nhân, ánh mắt khả nghi, toàn thân tam phu nhân rùng mình một cái, nói: "Tần đại phu đâu, giúp ta gọi Tần đại phu."
Bàng quốc công nói: "Tần đại phu đâu? Mau đi tìm Tần đại phu cho ta."
Tiểu Ngọc gật đầu nói: "Để con đi tìm, lão gia, phu nhân thật sự có thai, lão gia phải tin tưởng phu nhân."
Bàng Lạc Tuyết nhìn người hầu trung thành và tận tâm nói: "Ngươi đi tìm Tần đại phu tới đây đi, để bắt mạch xem tam phu nhân rốt cuộc có mang thai hay không?"
Bàng Lạc Băng chạy đến trước mặt tam phu nhân nói với Tiểu Ngọc: "Ngươi đi nhanh lên một chút đi, dẫn Tần đại phu đến đây."
Tiểu Ngọc gật gật đầu.
Tam phu nhân nhìn Bàng quốc công nói: "Lão gia, thiếp làm sao dám lừa người, lão gia, thiếp thực sự mang thai, thực sự."
Bàng quốc công nhìn tam phu nhân điềm đạm, đáng yêu đang cầu xin mình, chỉ cảm thấy nữ nhân này thật sự là bất trị, Bàng Lạc Băng đẩy ra Vương thái y ra, hung hăng nói: "Ngươi là ai, tại sao muốn vu hãm mẫu thân ta, mẫu thân là thật mang thai, hôm nay mọi chuyên đều lànhị di nương hạ dược mới làm hại mẫu thân đẻ non."
Bàng quốc công nhìn Bàng Lạc Băng điên cuồng, lạnh lùng nói; "Băng nhi, không được vô lễ, Vương thái y vẫn ở phủBàng quốc công thay đại phu xem bệnh, chẳng lẽ con tin rằng thái y muốn hại mẫu thân con? Mau cút sang một bên cho ta."
Tam phu nhân lập tức lôi Bàng Lạc Băng ra, bà thực sự sợ chỉ sau một khắc, con gái của mình cũng sẽ bị Bàng quốc công mang đi, Bàng Lạc Băng là lợi thế duy nhất của bà, bà nhất định không thể để cho nàng ta bị thương tổn, nên vội vàng nói: "Băng nhi, Băng nhi, con mau đến đây với mẫu thân, nhanh lên."
Bàng Lạc Băng giống như nai con bị khiếp sợ, chạy đến bên giường tam phu nhân nhanh chóng trốn ở trong lòng tam phu nhân.
"Không xong, không xong." Tiểu Ngọc vội vội vàng vàng chạy vào
Bàng quốc công lạnh lùng nói: "Luống ca luống cuống còn ra thể thống gì, nói đi, Tần đại phu đâu?"
Tiểu Ngọc co rúm lại nhìn tam phu nhân, vâng vâng dạ dạ nói: "Bẩm lão gia, Tần đại phu, Tần đại phu "
Trên giường tam phu nhân sốt ruột nói: "Ngươi hãy mau nói đi."
Tiểu Ngọc vẫn không nói gì. Bên cạnh Ngọc Doanh quỳ xuống vừa khóc nói: "Lão gia, lão gia, chuyện không liên quan đến con, chuyện không liên quan đến con."
Tam phu nhân nhìn Ngọc Doanh nói: "Ngọc Doanh, ngươi nói bậy bạ gì đó, vẫn chưa chịu dậy sao."
Ngọc Doanh dập đầu một cái nói: "Tam phu nhân, xin phu nhân lượng thứ cho nô tỳ. Nô tỳ cũng không muốn như vậy. Phu nhân hãy mau xuất chiêu đi, có lẽ lão gia vì sủng ái phu nhân sẽ tha thứ cho phu nhân."
Tam phu nhân trừng lớn hai mắt nói: "Ngọc Doanh, ngươi nói bậy bạ gì đó, còn không mau lui xuống." Tiểu Ngọc tiến lên cho Ngọc Doanh một cái tát, cố tình đánh trật qua một bên mặt của Ngọc Doanh.
Ngọc Doanh khom lưng thống khổ ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu, bên trong còn có cái răng.
Nhị phu nhân nói: "Tiểu Ngọc, ngươi làm cái gì vậy."
Ngọc Doanh nhìn cái rang trên mặt đất, khóc to: "Tam phu nhân, ngươi sợ nô tỳ nói ra bí mật của ngươi. Ngươi không kìm lòng được sao? May mà nô tỳ đem y khố có dính máu của người đem đi đốt, giúp ngươi giấu giếm."
Tam phu nhân trừng lớn hai mắt không thể tin nổi, nói: "Ngọc Doanh, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, ta sai ngươi đốt huyết y khố của ta lúc nào, ngươi đừng nói bậy."
Nhị phu nhân nói: "Muội muội, muội làm sao lại hồ đồ như vậy."
Tam phu nhân vội vàng nói: "Tỷ tỷ, muội muội không biết."
Nhị phu nhân cười lạnh nói: "Còn không biết cái gì nữa, không phải đã rõ ràng rồi sao, ngươi giả mang thai, muốn tranh giành sự sủng ái của lão gia."
Trong lòng tam phu nhân nhẫn nhịn, đau đớn gào thét nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng nói bậy, muội không có." Nói xong, nàng nhìn về phía Bàng quốc công nói: "Lão gia, thiếp, không có, thiếp thật không có, lúc đó là Tần đại phu chẩn trị."
Nhị phu nhân nhìn Tiểu Ngọc nói: "Tần đại phu đâu?"
Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn tam phu nhân nói: "Bẩm tam phu nhân, Tần đại phu, Tần đại phu, hắn đã đi rồi."
Tam phu nhân thét to: "Cái gì, đi rồi, đi như thế nào, ai cho hắn đi?"
Ngọc Doanh ngẩng đầu ác độc nhìn tam phu nhân nói: "Cho tới bây giờ phu nhân vẫn muốn giấu giếm sao?"
Bàng quốc công nhìn Ngọc Doanh nói: "Ngươi nói đi, tam phu nhân giấu giếm cái gì?"
Tam phu nhân khẩn trương, nàng có cảm giác chuyện này không bình thường, nhìn Ngọc Doanh nói: "Ngọc Doanh, ngươi cũng phải cẩn thận lời nói, ngươi không biết tội vu khống chủ tử phải trả giá thế nào sao?"
Ngọc Doanh ngưỡng mặt lên nói: "Tam phu nhân, nô tỳ vẫn đối với ngươi trung thành và tận tâm, việc người giả mang thai, nô tỳ vẫn giúp người lén gạt người khác, còn giúp ngươi đưa Tần đại phu đi."
Bàng quốc công cau mày nói: "Ngươi nói cái gì? Tần đại phu là do ngươi đưa đi?"
Ngọc Doanh nhìn mặt Bàng quốc công nổi giận đùng đùng, nói: "Bầm lão gia, là nô tỳ, là do mệnh lệnh của phụng tam phu nhân muốn tống Tần đại phu đi."
Bàng quốc công nhìn tam phu nhân, tam phu nhân lắc đầu nói: "Lão gia, không phải ta, ta không biết, nàng đang nói cái gì, nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ (ý là nói bậy), lão gia, ngươi nhất định phải tin ta, ngài phải tin tưởng thiếp." Tam phu nhân từ trên giường lăn xuống đất nắm chặt y phục của Bàng quốc công, lúc này tam phu nhân cũng không cảm thấy đau đớn, quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy ròng.
Bàng quốc công kìm hãm cằm của nàng nói: "Tất cả đều do ngươi sắp xếp?"
Tam phu nhân kinh hoàng nhìn Bàng quốc công, nước mắt chảy ròng, một câu cầu xin tha thứ cũng không nói nên lời.
Bàng quốc công dùng sức đẩy"die%nda$nLq&D" nàng ngã sang một bên, nhìn Ngọc Doanh nói: "Ngươi hãy nói cho ta biết đầu đuôi mọi chuyện cho rõ ràng, bằng không ta nhất định sai người dùng gậy đánh chết ngươi."
Ngọc Doanh nhìn tam phu nhân liếc mắt một cái, xoay người lại nhìn nhị phu nhân một cái nói: "Vâng nô tỳ nói."
"Mọi việc là thế nào?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Dương thị.
Ngoài cửa mọi người thấy tứ phu nhân đỡ Dương thị từ từ tiến vào.
Tam phu nhân nhìn nụ cười trên mặt tứ phu nhân, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |