Tình nhân phiền não
← Ch.100 | Ch.102 → |
Trong viện, Bàng Sách khoác áo đứng trong sân, nhìn mặt trăng tròn tròn, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi đẹp của công chúa Trường Lạc đang tươi cười, nụ cười của nàng thật đẹp, khiến anh nhớ mãi không nguôi.
Bàng Sách cúi đầu nghĩ ra điều gì, nghiêng người nhảy ra ngoài tường.
Phủ Vinh thân vương
Trường Lạc đỡ Vinh thân vương trở lại phòng ngủ, sai người nấu canh an thần cho hắn uống, rồi mới yên tâm rời đi.
Công chúa Trường Lạc trở lại gian phòng của mình, tỳ nữ hầu hạ thay y phục cho nàng, mặc chiếc váy dài Nguyệt bạch sắc, xõa tóc, đứng bên cửa sổ, trên người không đeo bất kỳ món châu sai nào, làm sạch phấn trang điểm, nhìn ánh trăng lành lạnh, khóe miệng quyến rũ một nụ cười mỉm ngọt ngào.
Bàng Sách đứng trên tường dài, nhìn Trường Lạc dưới ánh trăng, tóc dài hơi bay lên trông giống bộ dáng tiên tử.
Bàng Sách nhìn say mê, công chúa Trường Lạc vuốt mái tóc dài màu đen trước ngực, đang nghĩ tới Bàng Sách, đột nhiên Bàng Sách từ trên trời giáng xuống, đến khi công chúa Trường Lạc công chúa thấy rõ người tới, thấp giọng nói: "Ngươi thế nào lúc này lại tới." Đột nhiên công chúa Trường Lạc nhớ lại là mình đang mặc áo ngủ, sắc mặt đỏ bừng.
Bàng Sách nhìn bộ dáng e thẹn của người trong lòng, nói: "Không kịp đợi đến ngày mai, ta muốn gặp nàng, giờ nàng mau vào đi, nàng mặc mỏng manh coi chừng bị bệnh, ta đi đây."
Ngoài phòng nha hoàn nghe thấy giọng nói nên đi tới trước cửa nói: "Công chúa, có gì căn dặn nô tì?"
Trường Lạc cùng Bàng Sách hoảng sợ, Trường Lạc nắm tay Bàng Sách kéo vào phòng, hướng cửa đối diện nói: "Không có. Ta đã ngủ rồi. Ngươi lui ra đi, ta không căn dặn gì thì cũng không cần đến hầu hạ."
Nha hoàn nói: "Dạ"
Bàng Sách nhìn người trong lòng kéo tay mình, đi vào khuê phòng. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi đây, bình thường cũng chỉ ở bên ngoài sảnh mà thôi.
Tay công chúa Trường Lạc thật lạnh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ nóng hổi truyền đến từ lòng bàn tay của Bàng Sách, nên xấu hổ đỏ mặt.
Bàng Sách kéo công chúa Trường Lạc lại, nhanh chóng ôm thân thể xinh đẹp của nàng vào lòng nói: "Sao lại không mặc nhiều áo một chút, đứng ở bên ngoài hóng gió, nàng xem thân thể nàng lạnh quá rồi. Nếu như nhiễm phong hàn thì làm thế nào đây"
Bàng Sách nói những lời này khiến người trong lòng mắc cỡ đỏ mặt, nỉ non nói: "Dù sao cũng ngủ không được, ra hít thở không khí mà thôi. Thân thể thiếp tuy mảnh mai nhưng đâu có như chàng nói. Thiếp không cần mặc thêm áo đâu."
Bàng Sách bất đắc dĩ, trừ nhị muội muội nhà mình, hiện tại lại có thêm một người trong lòng hắn, hắn có thể không lắm miệng sao. Đành phải kéo áo choàng khoác lên cho nàng nói: "Này ban đêm vẫn còn có chút lạnh, nàng phải cẩn thận bảo vệ thân thể của mình."
Công chúa Trường Lạc kéo áo choàng bao phủ mình, thân thể lộ một chút cảnh xuân, nói: "Biết rồi, hơn nửa đêm chàng không ngủ được, chạy đến chỗ ta làm gì, cẩn thận coi chừng bị người khác nhìn thấy."
Lần đầu tiên Bàng Sách vào khuê phòng Trường Lạc, đương nhiên là muốn quan sát thật kỹ, một phen nói: "Ta rất cẩn thận, nàng yên tâm. Một lát nữa ta sẽ đi."
Trường Lạc nhíu mày, nàng tự nhiên không có ý đó. Nhưng nàng cũng không muốn giải thích.
Công chúa Trường Lạc không hổ danh là hòn ngọc quý trong tay của Vinh thân vương. Nhìn khắp phòng có thể thấy Vinh thân vương rất sủng ái với nàng, một bên bày biện cực đại dạ minh châu, châu ngọc làm người khác chói mắt, nhưng công chúa Trường Lạc luôn thích trang điểm thanh lệ, chưa bao giờ lấy chúng ra đeo trên người. Trong phòng hoa sen là chính, phù hợp với sở thích của công chúa Trường Lạc.
Bàng Sách nhìn thấy có một bộ tranh vẽ trên bàn, mới chỉ nhìn sơ qua, vừa định đi tới gần nhìn kỹ một chút, Trường Lạc như là nhớ ra điều gì đó, đi nhanh qua, vượt lên phía trước, một phen đem bức họa ôm vào trong ngực nói: "Không được nhìn!"
Bàng Sách nhíu mày nói: "Này đó là cái gì lạ lắm sao, sao nhìn cũng không cho nhìn?"
Công chúa Trường Lạc xấu hổ đỏ mặt, hung dữ nói: "Không được là không được, thì sao?"
Bàng Sách nhìn công chúa Trường Lạc bởi vì ôm họa, mà không chú ý áo choàng, cổ nàng trắng tinh, vài sợi tóc vướng lên trên đó, nhìn xuống là bộ ngực cao vút, bởi vì kích động mà lên xuống phập phồng. Lập tức có cảm giác nhột ngay mũi, máu mũi dâng lên xúc động.
*truyencuaDd&LQd^*
Bàng Sách vội vàng xoay người sang chỗ khác, lòng thầm nói: "Thất lễ, thất lễ"
Trường Lạc cho rằng Bàng Sách không thoải mái ở chỗ nào, vội vàng bước qua nói: "Sách, chàng thấy nơi nào không thoải mái?"
Trong lòng Bàng Sách than khóc, hắn không muốn khinh bạc công chúa điện hạ như vậy, hắn muốn mỗi một hồi ức của nàng trong lòng hắn đều là hoàn mỹ. Thế là hắn bình tĩnh nói: "Không có việc gì, ta chỉ đang suy nghĩ, ta có phải đang làm phiền nàng nghỉ ngơi hay không?"
Trường Lạc cười nói: "Không có, sao có thể vậy chứ."
Bàng Sách xoay người ôm lấy công chúa Trường Lạc, khiến Trường Lạc duyên dáng gọi to một tiếng. Bàng Sách tà mị nhếch khóe miệng, trực tiếp đi tới giường của công chúa Trường Lạc, nhẹ nhàng đem nàng đặt trên giường, lại kéo chăn gấm bên cạnh cho nàng đắp lên, nhìn nàng chớp mắt, trong nháy mắt, trái tim của hắn loạn nhịp.
Thân thủ Trường Lạc bắt được cánh tay Bàng Sách nói: "Chàng phải đi rồi sao?"
Bàng Sách nhìn vẻ mặt nàng trìu mến giống như con mèo nhỏ khiến người khác thương yêu, ở trên gương mặt Trường Lạc hạ xuống một nụ hôn nói: "Ngày mai ta trở lại thăm nàng, hôm nay đã khuya, nàng yên tâm, chờ mẫu thân trở về, ta liền đến phủ Vinh thân vương cầu hôn nàng, sẽ không để cho nàng chờ đợi lâu."
Trường Lạc nói: "Thiếp không biết vì sao gần đây phụ vươngdường như có dáng vẻ tâm sự nặng nề, thiếp sợ, thiếp không thể ở bên cạnh chàng được."
Bàng Sách nâng cằm Trường Lạc lên, ở trên môi của nàng mạnh mẽ hôn nàng, hôn đến khi Trường Lạc hít thở không thông mới buông ra nói: "Đây là trừng phạt nàng, nàng phải hiểu, nàng là của ta, hơn nữa vĩnh vĩnh viễn viễn là của ta, nàng chỉ có thể gả cho ta, người khác cũng đừng nghĩ có được nàng."
Trường Lạc mím môi có chút sưng đỏ, nói: "Thiếp chờ chàng."
Bàng Sách hài lòng vuốt tóc nàng, ở trên trán nàng ấn nụ hôn ngọt ngào, nói: "Ngủ đi, tất cả sẽ tốt thôi."
Trường Lạc gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Bàng Sách xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng kín cửa, bóng dáng cao lớn hòa vào trong màn đêm.
Bàng Sách đi không lâu, công chúa Trường Lạc mở mắt ra, lại thở dài, từ trong ngực lấy ra bức họa kia.
Hoa thương mãn hồ hoa sen, thiếu niên tuấn tú đứng trong hồ trong đình kia rõ ràng là bộ dáng Bàng Sách.
Ngày thứ hai
Tinh thần sảng khoái, Bàng Lạc Tuyết vừa bước xuống giường, liền có nha hoàn đến báo là đại công tử cầu kiến.
Bàng Lạc Tuyếtnhìn trời hôm nay rõ ràng mặt vẫn còn mọc ở phía đông. Sao ca ca không đi lấy lòng công chúa lại chạy đến tiểu viện của nàng.
Nghĩ vậy nên hướng nô tỳ nói: "Hôm nay ca ca muốn ở chỗ này dùng bữa, các ngươi chuẩn bị thêm một đôi đũa đi."
Bàng Lạc Tuyết không vội, thong thả trang điểm xong chính mình. Tiến về phía sảnh.
Bàng Sách nhìn muội muội từ từ đi tới, cảm thấy mình giống như kiến bò trên chảo nóng.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi bái kiến ca ca, sáng sớm ca ca không đi gặp mỹ nhân, lại chạy đến chỗ của muội muội chỗ này làm chi, thực sự là nhiễu người thanh mộng."
Bàng Sách nghĩ đến còn muốn cầu muội muội giúp, thế nên liếm môi tươi cười nói: "Cũng không thể ngày nào cũng gặp công chúa của ta, thỉnh thoảng cũng phải gặp muội muội xinh đẹp như hoa như ngọc của ta chứ, không phải sao."
"Ca ca đừng làm trò." Bàng Lạc Tuyết liếc mắt một cái.
Bàng Sách lấy lòng nói: "Được rồi. Ca ca thật ra là có một chút xíu sự tình."
Bàng Lạc Tuyết bưng tổ yến nha hoàn đưa tới, uống một ngụm, thầm nghĩ: "Biết ngay là anh không có chuyện gì tốt."
Bàng Sách thấy Bàng Lạc Tuyết không phản ứng gì. Hắn ngồi xuống, kẹp một chiếc đũa phóng tới bát của Bàng Lạc Tuyết nói: "Thúc ăn của Muội muội bên này thật ngon, trong phủ này chỉ có muội muội hưởng thụ giỏi nhất, ta muốn sau này ta cũng không cần ăn cơm ở chỗ ta. Đến chỗ muội muội ăn là được."
Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ: "Nếu như ngươi đến mỗi ngày. Ta còn có thể có ngày lành sao?" Thế là buông bát nói: "Ca ca đến chỗ của ta là do thức ăn không ngon sao? Vậy Tuyết nhi cho ca ca nữ đầu bếp chính ở đây."
Bàng Lạc Tuyết kiên trì nguyên tắc địch không động ta không động, ca không chịu thành thật khai báo, cũng chớ có trách ta.
Bàng Sách cắn cắn răng, có đôi khi thực sự rất muốn đánh Bàng Lạc Tuyết một trận, nha đầu này rõ ràng hiểu, mà lại ở đây nhìn hắn làm trò.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách quấn quýt biểu tình, cũng không quản hắn, chỉ muốn ăn. Nàng hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc công chúa Trường Lạc có ca ca trong lòng hay không?
Bàng Sách rốt cuộc hạ quyết tâm nói: "Muội muội, thật ra hôm nay ta có việc muốn nhờ."
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày. Thầm nghĩ: "Biếtngay là ca có việc cầu ta."
Thế là Bàng Lạc Tuyết cười híp mắt nói: "mời ca ca nói, nhưng cảnh báo trước, năng lực muội muội có hạn, có thể giúp ca ca được hay không thì không nói trước được đâu nha?."
Bàng Sách bất đắc dĩ nói: "Việc này trong lòng ngươi đều biết."
Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết chăm chú lắng nghe, Bàng Sách thực sự bị nàng đánh bại hoàn toàn.
Bàng Sách nói: " Công chúa Trường Lạc nói với ta, Vinh thân vương gần đây hình như có bộ dáng mang tâm sự nặng nề, ta sợ muội muội nói việc đã xảy ra, cho nên mới van cầu muội muội, nhưng có phương pháp nào tốt hay không?"
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nhìn Bàng Sách nói: "Đây chính là công chúa Trường Lạc chính miệng nói?"
Bàng Sách gật gật đầu, nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Ca ca nghĩ như thế nào?"
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Ta có tâm ý đối với công chúa, muội muội nhìn ở trong mắt, kiếp này trừ công chúa, ta cũng sẽ không kết hôn, lòng ta như đá, không thể chuyển dới."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường."
Bàng Sách nói: "Không, ta yêu thương sâu sắc công chúa Trường Lạc, kiếp này trừ nàng, ta không muốn ai cả, đời này kiếp này, ta chỉ muốn nàng, cái gì ba vợ bốn nàng hầu, để cho người khác đi."
Bàng Lạc Tuyết không ngờ Bàng Sách vậy mà yêu thương sâu sắc Trường Lạc, hỏi: "Ca ca, nếu như, ta nói bệ hạ đem công chúa gả cho người khác, ngươi làm sao bây giờ?"
Bàng Sách không hề nghĩ ngợi liền nói: "Vậy ta liền xuất gia đi tu, không vướng bận trần thế nữa."
Bạn đang đọc truyện online tại "die%nda$nLq&D"
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, cha mẹ thật đúng là uổng công nuôi dưỡng ca ca. An ủi nói: "Ta cũng chỉ nói là giả thiết, huống chi ca ca và công chúa là hai người cùng vui vẻ, cùng lắm thì bỏ trốn, cần gì phải xuất gia thật là bi thương cho cha mẹ."
Bàng Sách nói: "Nếu Trường Lạc nguyện ý, ca ca sẽ yên ổn, không rời bỏ."
Bàng Lạc Tuyết thở dài nói: "Ca ca không cần phải như vậy, việc này trong lòng muội muội hiểu, ca ca yên tâm, nhất định điều tra rõ ràng, muội tin tình cảm của ca ca sẽ thành, ca ca cùng công chúa Trường Lạc là một đôi trời sinh, Vinh thân vương rất thương yêu công chúa, chắc hẳn cũng thì nguyện ý làm theo tâm ý công chúa."
Bàng Sách gật gật đầu nói: "Hi vọng như thế đi."
← Ch. 100 | Ch. 102 → |