Hãm hại
← Ch.075 | Ch.077 → |
Editor: Kỷ Chi Ro
Hoàng đế không kìm được cơn giận, hắn cũng không phải cái đồ ngốc gì, liếc sang Vương quý phi bên cạnh, sắc mặt trở nên trầm xuống.
Vương quý phi vội vàng quỳ rạp xuống bên người hoàng đế nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không biết chuyện, hoàng thượng thứ tội."
Hoàng thượng nhìn hoàng hậu ở một bên yên lặng rơi lệ, trong lòng khó chịu nói: "Hoàng hậu, trẫm trách oan ngươi."
Nói xong vội vàng đỡ hoàng hậu dậy: "Nàng nghĩ như thế nào lại đem cái vòng tay này đặt vào tẩm điện?"
"Thần thiếp mấy ngày trước tìm được ở trong khố phòng, đêm hya nằm mơ, vừa lúc thuận mắt nhìn thấy vòng tay này, thuận tay đặt ở nơi đó, thần thiếp nào biết được chính cái vòng tay này là nguyên nhân hại muội muội đêm không thể say giấc." Hoàng hậu ủy khuất nói.
Bàng Lạc Tuyết đi tới bên cạnh Vương quý phi nói: "Nương nương, sắc mặt ngài trông không được tốt, hay là ngài đứng lên đi."
Bàng Lạc Tuyết vừa nói vừa nâng Vương quý phi dậy. Vương quý phi không dám phản kháng, bởi vì cánh tay của nàng bị Bàng Lạc Tuyết nắm chặt, nàng có muốn phản kháng cũng không có cách nào làm được.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nhìn thấy trên mặt Vương Nhược Dao phấn đã rớt, trong lòng cười lạnh, xem ra lần này hoàng hậu cũng muốn diệt ngươi.
Hoàng đế cũng không phải đồ ngốc, vội vàng đi đỡ hoàng hậu, an ủi nói: "Hôm nay chỉ là hiểu lầm."
Vẻ mặt hoàng hậu đầy nước mắt, vừa mới đứng lên, hướng về phía Vương Nhược Dao hung hăng tát một cái vào mặt, dấu bàn tay đỏ tươi hiện lên trên nửa gương mặt Vương Nhược Dao. Bàng Lạc Tuyết trực tiếp buông lỏng tay, Vương quý phi mất trọng tâm liền ngã ngay xuống dưới đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vương Nhược Dao hung hăng trừng mắt nhìn hoàng hậu, nghĩ nàng được nuông chiều từ bé, cho dù vào cung, hoàng đế cũng thiên kiều bách sủng với nàng, chưa từng có lúc nào để mình bị ủy khuất quá lớn như thế.
"Thế nào, tiện nhân, ngươi có biết vu tội hoàng hậu của một quốc gia là tội danh gì không?" Hoàng hậu phẫn nộ nói.
Vương quý phi bò đến bên người hoàng hậu, lôi làn váy của nàng đau khổ cầu khẩn: "Hoàng hậu, .... hoàng hậu nương nương minh xét a, thần thiếp.... thần thiếp thật là không có ý."
Hoàng hậu nhìn về phía Vương Thụy tựa như đang nhìn một người chết. Vương Thụy toàn thân toát mồ hôi lạnh, run run, một câu nói cũng không dám nói.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Vương đại nhân, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi là Vương gia chi thứ tử tôn a. Nói! Ai cho ngươi lá gan này?"
Vương đại nhân nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, run run: "Thần, thần..."
Hoàng thượng biết, hắn vẫn kiêng dè kho báu của Nam Cung gia, thế nhưng lần trước đã đập vỡ huyết phách, chẳng lẽ là Dao nhi? Nghĩ đến đây, hắn lạnh lùng nhìn về phía Vương quý phi.
Vương quý phi là người bên gối hoàng đế, tâm tư hoàng đế nàng hiểu rõ nhất, sự tình hôm nay chỉ có thể để nàng đến chịu trách nhiệm, bất quá tội vu khống hoàng hậu, nàng kiếp này cũng coi như xong. Sự tình đã như vậy nàng không cam lòng, nàng còn trẻ như vậy.
"Vương Thụy, ngươi biết ngươi phạm tội gì chưa? Bản cung chỉ là đêm không thể say giấc, ngươi hết lần này tới lần khác nói là do huyết phách quấy phá, phải biết rằng huyết phách nhiều năm trước đây đã tiêu hủy." Vương quý phi hung hăng nói.
Vương Thụy biết mình đã là một quả khí tử, bây giờ có thể làm chính là giảm thiểu thương tổn, chịu tất cả tội ở trên người mình: "Hoàng thượng thứ tội, là thần không rõ sự tình, mới có thể oan uổng hoàng hậu nương nương, thần nguyện ý từ bỏ mệnh của mình." Nói xong đứng dậy đập đầu vào bàn bên cạnh, máu tươi chảy lênh láng, bỏ mình tại chỗ.
Hoàng hậu đi tới bên người Vương Nhược Dao, nắm chặt cằm của nàng, sát khuôn mặt vào nói: "Huyết phách đích xác là ở trong tay bản cung, không đủ, mạng của ngươi cũng đã ở trong tay bản cung." Đột nhiên hoàng hậu lùi về sau lảo đảo một cái, che ngực hướng nhìn hoàng thượng, hai mắt nhắm lại một phen hôn mê bất tỉnh.
Người ở bên ngoài xem chính là Vương quý phi ở trên mặt đất đẩy hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng vội ôm lấy hoàng hậu đang té xỉu hung hăng trừng Vương quý phi, hô lớn: "Gọi thái y, nhanh lên một chút, hoàng hậu, ngươi mau tỉnh lại đi."
Bàng Lạc Tuyết theo hoàng thượng đi vào, nàng biết hoàng hậu căn bản là giả bộ bất tỉnh, nhưng nàng cũng không dám khinh thường người khác, vội vàng đến tẩm điện của hoàng hậu.
Thái y vội vàng bắt mạch, hoàng thượng hỏi: "Thế nào, hoàng hậu thế nào, đang yên đang lành sao có thể té xỉu?"
Thái y quỳ xuống hành lễ nói: "Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đây là có hỉ."
Hoàng thượng sửng sốt một chút, hỏi: "Các ngươi nói cái gì?"
"Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương có tin vui. Thai nhi đã được một tháng." Thái y nói.
Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, không ngờ hoàng hậu nương nương còn cao tay như thế, trái lại hoàng hậu chuẩn bị rất đầy đủ, lần này nhìn Vương Nhược Dao ngươi trốn như thế nào.
Quả nhiên, sắc mặt Vương quý phi lúc này trắng bệch, trán cũng đã đỗ mồ hôi lạnh, gắt gao siết chặt khăn tay.
Thái y ở bên cạnh thân thể hoàng hậu châm cứu, hoàng hậu ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Hoàng thượng cẩn thận từng li từng tí đỡ thân thể hoàng hậu, Nhược Phương vội vàng tiến lên lót gồi ở sau người, để nàng dựa vào càng thoải mái.
Hoàng hậu mờ mịt nói: "Thần thiếp đây là thế nào? Thần thiếp nhớ muốn đỡ quý phi muội muội một chút, nhưng không nghĩ muội muội..." vẻ mặt hoàng hậu ủy khuất, cầm khăn tay lau khóe mắt. Nhưng căn bản là nước mắt không tồn tại.
Hoàng thượng hung hăng trợn mắt nhìn Vương quý phi đứng ở một bên, lại quay đầu nói: "Tiện nhân này không hiểu chuyện, vậy mà vu tội hoàng hậu, trẫm biết hoàng hậu vẫn đoan trang hiền lành, sao có thể làm chuyện ảnh hưởng đến trẫm, nàng cũng là, có thai, còn cử động mạnh như vậy, ngộ nhỡ động đến đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?" Hoàng thượng nhẹ giọng trách cứ.
Vẻ mặt hoàng hậu mờ mịt, đưa tay sờ sờ bụng, hóa ra nơi này đã có một tiểu sinh mệnh. ước mắt lưng tròng, bắt được tay hoàng đế nói: "Thật vậy sao? Thần thiếp thật sự có mang thai sao?"
Ở trong lòng, Bàng Lạc Tuyết yên lặng tán thưởng hoàng hậu nương nương, màn trình diễn này quá chân thực.
Hoàng thượng nhẹ nhàng lau sạch nước mắt đang vướng trên khuôn mặt xinh đẹp của hoàng hậu, nhẹ giọng an ủi.
Thái y nói: "Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thân thể nương nương vốn suy yếu, cộng thêm vừa rồi tâm tình hoàng hậu nương nương bị dao động nên đã động thai khí. Nương nương cần phải bảo trọng thân thể. Thần sẽ kê một chút đơn thuốc dùng để an thai, nương nương cần phải dùng đúng thời hạn, mới có thể bảo đảm long thai bình an."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Chúc mừng mẫu hậu, sau này người phải chú ý bảo dưỡng thân thể, ngàn vạn không được giống như hôm nay, làm chuyện nguy hiểm như vậy, tuy người thương xót quý phi nương nương, thế nhưng người cũng phải chú ý thân thể của mình, ngộ nhỡ ai đó lại không cẩn thận đẩy người một cái, hiện tại người sao có thể chịu được."
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt tán dương, nàng đang lo không biết nên đem đề tài dẫn tới trên người Vương quý phi thế nào.
Quả nhiên Vương quý phi quỳ xuống, đầu gối di chuyển đến bên người hoàng thượng, túm chặt áo choàng của hoàng thượng, nước mắt không ngừng chảy ra: "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài tin thần thiếp, thần thiếp thật không có vu tội hoàng hậu nương nương, là Vương đại nhân, đúng là Vương đại nhân nói với thần thiếp, người nhất định phải tin thần thiếp."
Hoàng hậu nói: "Nếu như bản cung nhớ không lầm, Vương đại nhân này chính là thuộc dòng dõi của Vương gia, bản cung thật sự là nghĩ không ra muội muội vì sao phải làm vậy. Bản cung luôn luôn đối với ngươi không tệ, ngươi vậy mà lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích bản cung, chẳng lẽ muội muội coi trọng vị trí của bản cung, hay là hoàng thượng không hài lòng thần thiếp, muốn đổi lục cung chi chủ?"
Hoàng đế đẩy Vương quý phi trên mặt đất ra, nhẹ giọng an ủi: "Hoàng hậu sao lại nói vậy, cũng là trẫm hồ đồ, nghe lời tiện nhân này. Nay Vương Thụy đã tự sát, cũng không thẩm vấn được cái gì. Hoàng hậu yên tâm, ta nhất định cho nàng cái công đạo, việc nàng cần phải làm là bảo trọng tốt thân thể, hiện tại nàng đang mang trong mình long nhi."
"Hoàng thượng, Nghi quý phi tới." Vương công công cất giọng the thé.
"Để cho nàng đi vào đi." Hoàng thượng nói.
Nghi quý phi cùng cung nữ hành lễ nói: "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu."
"Thế nào nàng lại qua đây." Hoàng thượng hỏi.
Nghi quý phi nói: "Thần thiếp nghe nói thân thể muội muội khó chịu, vốn hôm nay định tới thăm quý phi muội muội, không ngờ muội muội tới Thần Hy cung, cho nên thần thiếp liền tới đây, đây là thế nào, muội muội thế nào lại quỳ trên mặt đất?"
"Hừ! Tiện nhân này vậy mà cùng Khâm Thiên giám vu tội hoàng hậu." Hoàng thượng hừ lạnh nói.
"Ta thấy muội muội luôn luôn tôn kính hoàng hậu nương nương, sao có thể làm những chuyện hồ đồ đó được, chắc hẳn trong đó có hiểu lầm, mong hoàng thượng đừng hiểu lầm oan uổng muội muội." Nghi quý phi thăm dò nói.
"Hừ, việc này không oan uổng nàng, đều tại ta trước đây quá mức dung túng nàng, mới để cho nàng không biết phép tắc. Tiện nhân kia vậy mà không biết phân biệt, đẩy hoàng hậu, hoàng hậu bây giờ có thai, lại không biết tốt xấu gì đó, nếu như hoàng hậu có chuyện không hay xảy ra, giết nàng cũng không đủ để nguôi ngoay lửa giận." Hoàng thượng tức giận nói.
Vương quý phi khóc hô lớn: "Hoàng thượng, người tin thần thiếp, thần thiếp thật không có đẩy hoàng hậu nương nương, người phải tin tưởng thần thiếp. Thần thiếp là trong sạch, thần thiếp là trong sạch."
"Ngươi trong sạch? Trước mắt bao người ngươi cũng dám đẩy hoàng hậu, đây là trẫm tận mắt nhìn thấy, tiện nhân này cũng dám nói mình thuần khiết?" Nói xong hoàng thượng cho Vương quý phi một cái tát, đánh úp nàng trên mặt đất.
Vương quý phi biết mình hôm nay là không phải do mình, chuyện này nhất định có liên quan đến hoàng hậu, chỉ là tiện nhân này mang thai, chính mình chẳng lẽ thực sự phải nhận mệnh? Bất quá, nàng còn trẻ, hoàng thượng sủng ái nàng như vậy nhất định rất luyến tiếc, đúng rồi, chuyện này có thể đẩy lên người Vương Thụy.
Vương quý phi lại bò đến người hoàng thượng cầu khẩn nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng, đều là Vương Thụy, là hắn nói cho thần thiếp, mình là bị thiên tượng làm ảnh hưởng, thần thiếp mới có thể như vậy. Thần thiếp là oan uổng."
"Mẫu hậu, kỳ thực, nếu là hoàn toàn không có cách nào làm rõ ràng, vậy không phải còn có cung nữ sao? Giao cho bộ hình tư thẩm vấn một chút, cái gì cũng sẽ rõ ràng." Bàng Lạc Tuyết nói.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, có lẽ muội muội thật sự là vô tội, nàng cũng không phải cố ý đẩy thần thiếp."
"Nàng đó, chính là lòng quá mềm yếu, nếu hoàng hậu đã cầu tình, vậy ta liền giao chuyện này cho bộ hình tư, nhất định sẽ cho nàng cái công đạo, bất quá tội chết có thể miễn, hình phạt khó thoát. Người tới, đem cung của Vương quý phi đi dụng hình, cách chức Vương quý phi làm giai nhân. Hiện tại ngươi trở về Khôn Ninh cung, không có mệnh lệnh của trẫm bất luận kẻ nào cũng không được thả nàng ra, cấm bất luận kẻ nào đi thăm nàng, chờ sau khi tra tất cả rõ sau đó giao cho hoàng hậu xử trí."
Vương quý phi biết, mình nhất định phải cho người bịt miệng nha đầu kia, bằng không, chính mình sẽ không thể xoay người, ủy ủy khuất khuất hành lễ nói: "Đa tạ hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui."
Hoàng hậu nhìn hoàng thượng xử trí nàng như vậy, trong lòng sốt ruột, địa vị của tiện nhân này ở trong lòng hoàng thượng thực sự là quan trọng. Nếu để cho nàng có một chút cơ hội, nàng vẫn có cơ hội xoay người.
"Làm sao vậy? Tay lạnh như vậy?" Hoàng thượng hỏi.
Hoàng hậu dịu dàng đáp: "Thần thiếp không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi."
"Vậy mau đi nghỉ ngơi, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nàng yên tâm, nếu thật là tiện nhân này làm, trẫm nhất định tuyệt đối không buông tha." Hoàng thượng nói.
Nghi quý phi vội vàng nói: "Thần thiếp không phiền hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi, thần thiếp bồi hoàng thượng đi về trước."
Hoàng hậu gật gật đầu nói: "Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Hoàng thượng tự mình kéo kéo góc chăn cho hoàng hậu, mới rời đi.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Mẫu hậu? Người không thoải mái ở đâu? Nếu không mẫu hậu nghỉ ngơi trước."
"Chờ đã, Tuyết nhi, mẫu hậu có việc muốn ngươi đi làm." Vẻ mặt hoàng hậu cười âm hiểm.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |