Thương thệ (2)
← Ch.39 | Ch.41 → |
- Thương!!! - Dạ Mị hoảng sợ hét lớn một tiếng, nhanh chóng đỡ được thân thể đang chậm rãi ngã xuống của hắn, cảm xúc phẫn nộ, bi thương, khủng hoảng trong nháy mắt bạo phát ra, hung hăng cho Ma Tôn một chưởng! Ma Tôn bị đánh cho trở tay không kịp, một chưởng kia của hắn khi nãy đã muốn tổn hao hơn nửa chân nguyên lực, giờ phút này đã sớm không còn sức lực đánh trả, chỉ phải lãnh đủ một chưởng hộc máu ngã xuống đất, nhưng lúc này Dạ Mị lại không có tâm tình đi để ý đến hắn, vết máu bên môi và gương mặt trắng bệch của Hiên Viên Thương làm nàng thấy bất an thật sâu.
- Nhã Nhi... nàng không có chuyện gì, là tốt rồi. - Nhìn gương măt quen thuộc gần trong gang tấc, Hiên Viên Thương nở nụ cười an ủi, tay run rẩy muốn chạm vào gương mặt làm hắn nhớ thương kia, bất đắc dĩ có lòng nhưng không đủ sức.
- Thương, chàng sao rồi? sao chàng lại có thể ngốc như vậy, vì cái gì chàng luôn không chờ ta đồng ý đã tự quyết định cho ta một mình! - Nhìn Hiên Viên Thương suy yếu như thế, Tim Dạ Mị hung hăng đau đớn, nước mắt cuồn cuộn hạ xuống, một bàn tay ôm hắn gắt gao vào lòng mình, một bàn tay khác lại đang liều mạng vận chuyển chân nguyên lực cho hắn.
- Nhã Nhi, ta có thể lại nghe nàng... gọi ta một tiếng... Thương, ta đã... rất.... thoả mãn. Không cần lại lãng phí... chân nguyên, ta... biết chính mình đã muốn sắp.... không được.
- Không! Sao chàng lại có thể có chuyện được! Ta tuyệt đối không để cho chàng có chuyện gì!
- Nhã Nhi... nàng cũng đã nhìn ra... vết thương của ta ở chỗ nào, còn muốn lại... lừa mình dối người... sao? Nàng khóc... là vì ta mà khóc... sao?
Nghe vậy, tay Dạ Mị dừng lại một chút, lại vẫn không có dừng chuyển chân nguyên cho hắn, chỉ là nước mắt rơi xuống càng mãnh liệt. Đúng vậy, nàng thật là đang lừa mình dối người, bị thương ở chỗ nào cũng có thể cứu, chỉ có - đan điền! Mà Hiên Viên Thương lại vừa vặn bị đánh trúng đan điền, chỗ của nguyên anh!
- Thương, chàng đừng nói chuyện, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu chàng! - Dạ Mị run rẩy cầm tay của Hiên Viên Thương chạm vào mặt mình, nước mắt ấm áp làm ướt hai tay gắt gao nắm lại của hai người.
- Có chút lời nói.... ta nhất định phải nói, nếu không... cũng sẽ... không còn cơ hội nữa. Nhã Nhi, nàng không cần... đau lòng vì ta, ta biết, bởi vì ta... đã làm chuyện sai lầm... không thể bù đắp ấy, cả đời này của nàng... cũng sẽ không lại... quay về với ta. Đối với ta mà nói, những ngày không có nàng.... quả thật là sống không bằng chết, giống như bây giờ.... với ta mà nói cũng là... một loại giải thoát. Nhã Nhi, ta chỉ muốn hỏi nàng, nàng còn yêu... ta sao?
Nhìn Hiên Viên Thương lộ vẻ mặt hối hận, thê thương. Cảm xúc Dạ Mị đang cố che giấu rốt cục cũng không khống chế được, nước mắt cuồn cuộn hạ xuống như thác lũ vỡ đê.
- Thương, ta yêu chàng! Ta yêu chàng a! Thương, ta tha thứ cho chàng, chàng đứng lên có được không? Chàng không cần lại theo ta náo loạn, ta nhận thua, ta nhận thua còn không được sao!
- Nhã Nhi, có thể nghe được... nàng nói như vậy, ta... chết cũng không tiếc. Nàng từng nói qua... nếu có kiếp sau, chỉ hi vọng ta... sẽ không sinh tại... đế vương gia, đời này chúng ta... không có duyên lại ở bên nhau, nàng có thể... hứa cho ta kiếp sau? Kiếp sau.... chúng ta chỉ làm một đôi... phu thê bình thường, buổi sáng đi ra làm việc, buổi chiều cùng về nhà, có được không? - Nghe được lời nói của Dạ Mị, trong nháy mắt trên gương mặt trắng bệch của Hiên Viên Thương lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt đã có chút mê ly, giống như đang nghĩ tới kiếp sau của bọn họ.
- Được, ta đồng ý với chàng! Kiếp sau chúng ta sẽ là đôi phu thê ân ái nhất trên thế gian, chàng không thể quên mất ta, biết không? Nếu chàng dám uống canh Mạnh bà rồi quên mất ta, đời đời kiếp kiếp ta cũng sẽ không tha thứ cho chàng! Chàng nghe được sao?
- Bé ngốc, cho dù ta đã quên... chính mình là ai, cũng tuyệt đối sẽ không... quên... nàng! Hình dáng của nàng đã sớm... khắc sâu ở.... trong linh hồn ta, cho dù luân hồi... ngàn năm, ta cũng tuyệt đối sẽ không.... quên nàng. Nhã Nhi, đồng ý với ta, nàng nhất định phải.... sống thật hạnh phúc, tính luôn một phần... hạnh phúc kia của ta.... cùng nhau sống tiếp! Đồng ý với ta, có được không?
- Được, ta đồng ý với chàng, ta đồng ý với chàng! - Lúc này Dạ Mị đã sớm khóc đến không nói nên lời, đôi tay gắt gao ôm Hiên Viên Thương đang run rẩy không ngừng, lại thuỷ chung không chịu thả lỏng một chút, giống như sợ mình vừa buông tay, người trong lòng liền sẽ vĩnh viễn rời xa chính mình.
- Ta đây liền... yên tâm. Nhã Nhi, hạnh phúc ngay tại... trên tay nàng, nhất định phải.... bắt giữ lấy, không cần phụ lòng... những người.... yêu nàng. Đời này ta.. tặng nàng cho... những người khác, kiếp sau... cho dù chết ta cũng sẽ không.... lại buông tay. Nhã Nhi, sau khi ta chết nàng nhất định... phải quên ta đi, phải thật nhanh hạnh phúc, biết không? - Hiên Viên Thương lưu luyến xem gương mặt tuyệt sắc trước mắt này, giống như xem thế nào cũng xem không đủ.... .
- Không cần, sao chàng lại có thể tàn nhẫn như vậy? Muốn bỏ lại ta một người, thậm chí ngay cả kí ức cũng không chịu để lại cho ta sao? Tinh thần chết, thiên địa diệt, mới dám quên thương tình! Nếu quên chàng, kiếp sau ta phải làm sao có thể tìm được chàng?
- Không có gì, nếu nàng quên ta... ta tới tìm nàng là có thể... tinh thần chết, thiên địa diệt, mới dám quên thương tình! Nhã Nhi... Nhã Nhi... Nhã Nhi của ta... - Ánh mắt Hiên Viên Thương càng phát ra mê ly đứng lên, trở nên rất xa xưa, giống như ngay sau đó sẽ theo gió bay mất, tim Dạ Mị nháy mắt đau giống như bị ai nhéo, tựa hồ có cái gì đó trong lòng sẽ mất đi vĩnh viễn....
- Thương! Hiên Viên Thương, chàng không cần rời bỏ ta trước có được không? Ta còn có chuyện chưa nói cho chàng nghe... - Sau đó, Dạ Mị mắt rưng rưng tại bên tai hắn thì thầm một câu, ánh mắt Hiên Viên Thương bắt đầu là kinh ngạc, lại đến bình tĩnh, cuối cùng là mê luyến, không nỡ... môi khẽ mở, nhưng không có phát ra âm thanh gì, nhưng là Dạ Mị lại thấy rõ khẩu hình của hắn - Mị Nhi! Hắn nhớ kỹ chính mình là sát thủ thế kỷ hai mươi mốt Dạ Mị, không phải Thượng Quan Nhã Nhi!
- Thương, chàng phải nhớ cho kỹ nha, kiếp sau cũng đừng nên tìm lầm người! - Dạ Mị cố gắng để cho mình cười lên, nhưng là cơn đau tê tâm liệt phế kia lại làm nàng cười còn khó coi hơn khóc, Hiên Viên Thương ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, khoé miệng nhẹ nhàng nở ra một nụ cười hạnh phúc, lập tức nhắm lại đôi mắt vĩnh viễn!
Cho đến chết, trên mặt hắn vẫn là nụ cười hạnh phúc như trước, đối với hắn mà nói, có thể chết trong lòng nữ nhân mà mình yêu, có thể được Dạ Mị tha thứ trước khi chết, hắn chết cũng không tiếc!
- Thương!!! - Một tiếng thét tê tâm liệt phế trôi nỗi tại không trung thật lâu cũng chưa tán đi, tại trong ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ của mọi người, Dạ Mị chậm rãi cuối đầu, hạ một nụ hôn sâu sắc trên đôi môi băng lãnh của Hiên Viên Thương, nước mắt bi thống giao hoà với nhau tại trên môi hai người, hương vị quen thuộc kia làm Dạ Mị mê luyến, thật lâu cũng không muốn rời đi, kí ức lúc trước kia lại xuất hiện trước mắt....
← Ch. 39 | Ch. 41 → |