Phụ phệ, nhập tâm ma
← Ch.21 | Ch.23 → |
Một mình Dạ Mị một người tại trong đêm tối bay vọt rất nhanh, vốn tưởng rằng còn phải trải qua không ít khó khăn mới có thể đến mục đích, kết quả dọc theo đường lại ngoài ý muốn thuận lợi vô cùng. Này làm Dạ Mị thoáng nghi hoặc một chút, nhưng trước mắt là sốt ruột cứu người, vừa thấy đến thiên lao nên cái nghi hoặc gì đều đã quên.
- Phụ thân, đại ca! - Dạ Mị nhanh chóng sạch sẽ lưu loát đem vài cái thủ vệ thiên lao đánh hôn mê bất tỉnh, rất nhanh tìm được phụ thân và đại ca mặc tù phục (y phục trong tù) rồi, Dạ Mị kích động lập tức tìm ra cái chìa khoá mở cửa đi vào.
- Nhã Nhi? Sao ngươi lại tới đây? - Thượng Quan Sở Hàn nghi hoặc nhìn Dạ Mị hỏi. Không phải trong kế hoạch không có bước này sao? Hắn tin tưởng nếu Hiên Viên Thương thật sự muốn coi chừng nàng tuyệt đối không phải việc khó! Nhưng là vì cái gì bây giờ....
- Đại ca, đừng nói nữa, đi mau! - Hiện tại không phải thời điểm giải thích tình huống này, quân đội của Hiên Viên Thương còn không biết khi nào sẽ đột nhiên tiến đến.
- Nhã Nhi, ngươi đi mau! Phụ thân không muốn liên luỵ ngươi! - Cho dù đến giờ phút này Thượng Quan Diệu Tổ cả đầu nghĩ vẫn là an nguy của nữ nhi mình, với hắn mà nói, có lẽ có thể trước khi chết gặp mặt nữ nhi một lần cũng đã thỏa mãn thôi? Đối với Hiên Viên Thương, hắn đã muốn mất đi tin tưởng. Một người ở trong quan trường lăn lộn cả đời như hắn vậy lại làm sao có thể nhìn không thấu miêu ngấy trong phương diện này đâu? Cho tới bây giờ, hắn làm sao chỉ là trái tim băng giá? Bất quá ít nhất còn có một chút an ủi là hắn nhìn ra được đến Hiên Viên Thương thật tâm đối với nữ nhi mình, cỏ thể bảo vệ được nữ nhi của chính mình hắn cũng đã thoã mãn.
- Phụ thân, ngươi không đi ta cũng không đi! Nữ nhi làm sao có thể ném phụ thân cùng đại ca một mình tham sống sợ chết đâu?
- Ai! Nhã Nhi ngươi đây là tội gì đâu?
- Phụ thân, đi nhanh đi, lại kéo dài chúng ta ai cũng không trốn thoát! - Nói xong, kéo ngoại bào (y phục bên ngoài) đắp lên cho Thượng Quan Diệu Tổ, quay đầu đã thấy Thượng Quan Sở Hàn còn đang tại chỗ ngẩn người,
- Đại ca, đi mau a!
- Ân? Nga, tới đây. - Không biết vì sao, giờ phút này trong lòng Thượng Quan Sở Hàn đã có chủng dự cảm không tốt, giống như kế hoạch đã muốn lệch ra khỏi quỹ đạo phạm vi mình nắm giữ, chẳng lẽ là hắn muốn đổi ý sao? Rất nhanh, suy đoán của hắn đã được chứng thật!
Ba người vừa mới chạy ra khỏi thiên lao đã thấy đến bên ngoài đã muốn vây đầy binh lính, mà đầu lĩnh lại đúng là Hiên Viên Thương!
- Người đâu! Thượng Quan Diệu Tổ mưu đồ chạy án, đem giết chết ngay tại chỗ! Thượng Quan Sở Hàn cùng Thượng Quan Nhã Nhi chịu mê hoặc phạm vào đại sai, bắt giữ sau này xử trí! - Một đạo khẩu dụ băng lãnh đã hoàn toàn đem phụ tử Thượng Quan Sở Hàn cùng Dạ Mị đánh nhốt vào vực sâu, hàn ý dưới đáy lòng không thể đè nén lan tràn mở ra.
- Hiên Viên Thương! Ngươi đã đáp ứng ta không giết hắn! - Nhưng vào lúc này, một câu tràn ngập tức giận của Thượng Quan Sở Hàn lại đem Dạ Mị thâm sâu định ở tại chỗ! Nếu, đến lúc này nàng còn không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra thì nói, kia nàng liền không khỏi quá ngu ngốc. Nguyên lai, từ đâu tới đuôi đều là một âm mưu của nam nhân kia, liền ngay cả Hải Đường cũng là người của hắn! Còn có đại ca của chính mình, thế nhưng cũng là đồng loã của hắn? Tim, giống như trong nháy mắt bị xé rách.... .
- Nguyên bản trẫm có thể niệm tại Thượng Quan bộ tộc nhiều thế hệ công lao vất vả lớn tha cho hắn một mạng, nhưng là hiện tại hắn dám chạy án, trẫm đương nhiên không thể nào dễ dàng tha thứ! Lên! - Không có chờ Thượng Quan Sở Hàn cùng Dạ Mị lại nói thêm cái gì, một đám binh lính liền tiến lên bao vây bọn họ. Dạ Mị lo lắng nhìn Thượng Quan Diệu Tổ cách đó không xa, từ đầu tới đuôi hắn cũng không có nói qua một câu, đả kích như vậy làm sao hắn có thể thừa nhận được? Còn có nhiều binh lính vây đánh như vậy, tuy rằng Dạ Mị biết hắn cũng là người Tu Chân, nhưng lại không biết thực lực hắn đến tột cùng như thế nào, rất muốn tiến lên đi giúp hắn nhưng lại bị đám binh lính gắt gao vây ở bên trong thoát thân không được! Trong lòng Dạ Mị gấp gáp, đột nhiên trong tay phất một cái, mang theo chân nguyên lực Xích Viêm hoả liền đánh về phía mọi người, người chỉ cần dính lên hoả tinh kia một chút liền mất mạng! Tuy rằng binh lình rất đông, nhưng là đối với Tu Chân giả mà nói, vô luận có bao nhiêu binh lính phàm nhân, kia nhiều nhất chẳng qua là con số gia tăng thôi.
Rất nhanh, binh lính vây quanh ba người bị xử lí không sai biệt lắm, nhưng là không đợi Dạ Mị thả lỏng một chút, liễn mẫn cảm bắt giữ đến ba cỗ khí tức rất mạnh gia nhập chiến đấu, thình lình đúng là Tu Chân giả! Ba gã Tu Chân giả phân biệt đối phó ba người Dạ Mị, Dạ Mị thận trọng đánh giá người trước mắt một chút, lại phát hiện chính mình căn bản nhìn không thấu tu vi của hắn, nói cách khác thực lực của hắn còn mạnh hơn so với nàng! Như vậy người này ít nhất là Phân Thần kỳ rồi? người bên cạnh Hiên Viên Thương quả nhiên là ngọa hổ tàng long!
Dạ Mị thấy vậy cũng không dám khinh thường, triệu hồi ra Bích Hàn kiếm liền phi thân nghênh đón, nàng biết Hiên Viên Thương nhất định là đối với người này ra lệnh không được thương tổn nàng, cho nên so sánh xuống dưới nàng cũng có ưu thế, thì phải là không cần bó tay bó chân! Bích Hàn kiếm vừa ra, người ở đây liền lập tức cảm giác một cỗ hàn khí đập vào mặt mà đến, binh lính bình thường căn bản khó có thể ngăn cản hàn khí của kiếm, nhao nhao sợ hãi lui về phía sai.
- Thượng phẩm tiên khí?! - Người cùng đối chiến với Dạ Mị kinh ngạc kêu lên, vốn hắn cũng đã đối với tu vi của vị hoàng hậu này cảm thấy phi thường chấn kinh rồi, mà lúc này thế nhưng còn có càng khiếp sợ! Thượng phẩm tiên khí a, bảo bối mà tại toàn bộ Tu Chân giới cũng không có vài món, bên trong đại môn phái cho dù là có cũng đem cho làm trấn phái chi bảo cung phụng lên! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn dâng lên một cỗ tham dục, chẳng qua Hiên Viên Thương một câu thình lình lại làm hắn lập thức thu lại tâm thần.
- Thượng Dương chân nhân, sư phụ lão nhân gia hắn hẳn là sẽ không hi vọng ngươi làm việc sai gì đi?
Nghe vậy, Thượng Dương chân nhân ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, tuy rằng Hiên Viên Thương là vua của một nước, hắn thân là Phân Thần kỳ cao thủ hoàn toàn không cần cố kỵ, nhưng là sư phụ hắn cũng không phải là người mình có thể chọc được! Bảo bối cùng tánh mạng, ngươi ngu cũng biết chọn! Chẳng qua một lát, ánh mắt Thượng Dương chân nhân đã khôi phục thanh minh, hắn không giống có chút người không thấy quan tài không rơi lệ, ngay cả đã biết kết quả còn nghĩ muốn liều mạng một lần tìm may mắn.
Mà bên kia Dạ Mị đang ở toàn lực cùng hắn quyết đấu cũng là càng đánh càng kinh hãi, ngay cả nàng không cần bó tay bó chân, trong tay lại cầm thượng phẩm tiên khí, nhưng là thuỷ chung vẫn không thể tạo thành thương tổn gì cho hắn! Mà hắn cũng chỉ là vừa đúng hoá giải công kích của chính mình, cũng không chủ động ra tay với nàng, nhưng là mỗi khi Dạ Mị muốn bứt ra đi giúp Thượng Quan Diệu Tổ hắn sẽ giống như quỷ mị đột nhiên tiến lên triền đấu gần người cùng nàng lên, làm nàng căn bản không có cách nào thoát thân!
Bên kia Thượng Quan Sở Hàn hiển nhiên cũng gặp tình trạng giống vậy, đối thủ mạnh hơn so với hắn, nhưng là sẽ không đối với hắn tạo thành thương tổn gì, chỉ một mặt ngăn cản bước chân hắn, không cho hắn thoát thân đi hỗ trợ. Về phần Thượng Quan Diệu Tổ hiển nhiên sẽ khó khăn hơn, tu vi của hắn cũng không cao lắm, chỉ là vừa mới đến giai đoạn Nguyên Anh tiền kỳ không lâu, mà đối thủ của hắn cũng là một người tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lại chiêu chiêu sát thủ, vừa mới trong chốc lát, trên người Thượng Quan Diệu Tổ liền vết thương che kín, chật vật không chịu nổi.
Bỗng nhiên, Dạ Mị nghe được một tiếng hét thảm,
- A!
Trong lòng hoảng hốt, quay đầu nhìn lại lại vừa lúc thấy được một màn làm nàng suốt đời khó quên. Chỉ thấy tên tu sĩ cùng Thượng Quan Diệu Tổ đánh nhau kia cầm kiếm đâm thủng Nguyên Anh của Thượng Quan Diệu Tổ, Nguyên Anh chết, tức hồn diệt! Dạ Mị nghĩ muốn ngăn cản lại chậm từng bước như trước, nước mắt không tự chủ được cuồn cuộn rơi xuống, cảm xúc bi thương lập tức bạo phát ra rồi,
- Phụ thân! - Tiếng gầm lên giận dữ tràn ngập bi thương tuyệt vọng vang vọng chín tầng trời, làm tất cả mọi người ở đây cũng không khỏi lâm vào động lòng!
Tại lúc mọi người còn không phản ứng lại đây, Dạ Mị đã muốn đem Bích Hàn kiếm hung hăng cắm vào chỗ đan điền của tên tu sĩ kia, đối diện với Nguyên Anh của hắn, lập tức đem huỷ diệt! Lúc rút ra Bích Hàn kiếm cũng không thấy một giọt vết máu, nguyên lai, người nếu như bị Bích Hàn kiếm làm bị thương thì máu toàn thân sẽ đóng băng ngay lập tức, cho nên căn bản không có một giọt máu chảy ra. Lúc trước Dạ Mị chọn thanh kiếm này cũng là vì nhìn trúng điểm này, phù hợp cá tính nàng, sạch sẽ lưu loát không chút ướt át bẩn thỉu nào! Song nàng lại không nghĩ rằng, người đầu tiên mà mình dùng thanh kiếm này giết chết lại là kẻ thù giết cha của nàng!
Dạ Mị hoảng hốt bước lên phía trước ôm lấy Thượng Quan Diệu Tổ đã muốn không có hơi thở gì, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch của hắn, trong đầu lại không tự giác được nhớ tới hai tròng mắt kia của hắn luôn tràn đầy vô hạn yêu thương cùng sủng nịnh. Tuy rằng thời gian ở chung cùng hắn cũng không nhiều, nhưng là đối với một người chưa bao giờ hưởng thụ quá một chút tình thân như nàng mà nói, này đó cũng là đủ, đủ nàng quý trọng cả đời! Nhưng là hiện tại, hết thảy lại bị huỷ hoại không chút nào lưu tình, mà người huỷ nó thế nhưng là người yêu của chính mình, cái này bảo nàng đến tột cùng làm sao chịu nổi?
- Hiên Viên Thương, hết thảy này là kế hoạch ngươi chuẩn bị tỉ mỉ sao? - Dạ Mị ngẩn đầu nhìn về phía Hiên Viên Thương thản nhiên hỏi, ánh mắt vô thần cùng giọng điệu đạm mạc kia lại làm hắn không hiểu hoảng hốt đứng lên.
- Đúng. - Một chữ, lại cơ hồ để hắn dùng hết khí lực đang có.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |