Truyện:Khuất Phục - Chương 67

Khuất Phục
Trọn bộ 74 chương
Chương 67
Phụ lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiểu Cửu rũ mi mắt, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vụn. Doãn Vệ Hoài chăm chú nhìn từng động táccủa cô, bước tới, nắm lấy cổ tay cô, tay kia muốn đoạt lấy mảnh vỡ trong tay cô.

Tiểu Cửu nhướng máy."Anh có ý gì? Không tin em? Ngay cả em làm vỡ cái tách anh cũng nghi ngờ?"

Nhìn thẳng vào mắt cô, giằng co trong chốc lát, Doãn Vệ Hoài buông lỏng tay."Thái tử đâu?"

"Trong phòng." Tiểu Cửu xoay người sang chỗ khác, rửa tay, trong lòng thấpthỏm. Ánh mắt đó quá mức bức người, cô không thể nào nhìn được.

Trong lúc cô cho rằng anh muốn đi ra ngoài thì bỗng dưng Doãn Vệ Hoài ôm lấy cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên gáy cô.

Thân thể cô cứng ngắc chờ anh rời đi, mặt bàn như tấm gương soi rõ lòng người, phản chiếu vẻ mặt rối rắm của cô.

......

Hoàng Phủ Dĩ Nhu bị cơn giận hôm đó của Quan Thánh Hi dọa sợ, cuối cùng đãthấy rõ bộ dạng khi mất đi lý trí và bình tĩnh ngày thường của người đàn ông này. Anh vẫn là người cô đoán không ra, vẫn không rõ đâu là bộ mặtthật của anh. Người đàn ông này lúc ở trên giường cũng sẽ không buôngthả mình quá mức.

Mà khi Quan Thánh Hi hoàn toàn ngả bài với côthì cô mới biết bối cảnh của anh dọa người đến thế. Chỉ ba chữ Mafiacũng đủ kinh hãi rồi, lại còn thêm một tổ chức mà cô chưa bao giờ nghequa.

Cô chợt nhớ Trữ Dư Tịch đã từng nghi ngờ anh là đặc công, không khỏi mở miệng hỏi."Anh là đặc công sao? Làm việc cho chính phủ?"

Quan Thánh Hi vừa nghe giọng điệu này là đã biết cô đang nghĩ gì rồi, cưngchìu xoa xoa má cô."Em cho rằng đang đóng phim sao?" Dĩ Nhu chu môi, trong mắt đều là ánh mắt sùng bái, vẫn cứ ép hỏi anh, không hiểu rõ sẽkhông bỏ qua.

Thực sự đã xem thường sự tò mò của người phụ nữ này rồi, chỉ là không có cách nào lừa gạt cô chuyện này cả đời được, anhđổi sang phương pháp khác để cô dễ dàng tiếp nhận, nói đại khái với cô."Có thể nói bọn anh là nhìn tiền để làm việc, giá cả hợp lý..."

"Trời ơi! Anh đừng nói là ra tay với cả phụ nữ và trẻ con nha!" Dĩ Nhu che miệng kêu lên, đôi mắt mở to.

Quan Thánh Hi từ chối cho ý kiến, cười cười."Trong người xấu cũng có rấtnhiều phụ nữ, chì là nhiệm vụ liên quan đến trẻ con anh không nhận."Theo như giá cả của bọn họ, mạng của trẻ con là đáng giá nhất, có thểnói là giá trên trời, từ trước đến nay Quan Thánh Hi sẽ không động vàotrẻ con, mà thuộc hạ của Phong Hạo, chính là người phụ nữ kia, thì không như thế.

Chiến Khuynh là sát thủ chủ chốt trong tay Phong Hạo. Là người phụ nữ ác độc nhất trong giới sát thủ, chỉ cần đối phương đưara giá tốt, ngay cả trẻ sơ sinh cô ta cũng không tha. Thật đúng là chủnào tớ nấy.

Trong nháy mắt Dĩ Nhu nắm bắt được cách dùng từ của anh, cau mày."Chính là người khác sẽ nhận sao? Các người quá đáng sợ!"

Quan Thánh Hi duỗi cánh tay dài, kéo người phụ nữ đang ôm gối muốn chạy trốn trở lại."Trước đây, anh không nói những chuyện này với em, chính là sợ sẽ dọa em, anh là một người nguy hiểm, bên cạnh anh luôn có nguy cơđang ẩn núp, anh tự tin mình có năng lực để bảo vệ em, nhưng dùng tìnhcảm để trói buộc em ở bên cạnh anh, như vậy mà nói là không công bằngvới em, anh không muốn phá hỏng sự đơn thuần, vui vẻ của em, điểm nàyanh và anh trai em có cách nghĩ giống nhau, mặc kệ thế giới của bọn anhđen tối đến mức nào, luôn muốn giữ lại một phần yên tĩnh tốt đẹp cho em, để em vui vẻ, cách xa những tổn thương."

"Vậy sao anh còn không nhanh thả em ra?" Dĩ Nhu nhíu nhíu mày, cố ý bỏ qua tình cảm thâm tình hiếm thấy của anh.

Vẻ mặt Quan Thánh Hi sa sầm, ôm cô chặt hơn."Ai đã nói không bao giờ để anh rời khỏi cô ấy nữa?"

"Bây giờ là em muốn rời khỏi anh."

"......" Quan Thánh Hi cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, biếnthành sói đói, xé rách quần áo của cô, xông vào chiếm giữ cô chặt chẽ. Thân thể mảnh mai của Dĩ Nhu làm sao có thể chịu đựng được sự càn rỡ của anh, rên rỉ khóc lên. Cô đơn thuần, chứ cô không có ngốc, liên tiếpnhận sai mềm giọng cầu khẩn anh.

Quan Thánh Hi chế trụ đầu cô, ép cô nhìn mình, chỉ cần cô nhắm mắt lại, anh liền hung hăng xâm tiến vào. Đây là lần đầu tiên Dĩ Nhu nhìn thấy vẻ mặt lúc cao trào của anh, ngũquan tinh tế lại không thể nói hết vẻ tuấn tú không đứng đắn, con ngươiphát ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, làm rung động lòng người, thậm chíquên cả thở vì kinh ngạc. Trong nháy mắt cô đã lún sâu vào, không cáchnào di dời tầm mắt.

Ôm cô chờ bình phục lại, Quan Thánh Hi cũngkhông chịu ra ngoài, cứ thế chiếm lấy cô. Một cuộc hoan ái kịch liệtkinh thiên động địa, hại cô mất đi nửa cái mạng.

"Anh có thể yêuem, cưng chiều em không giới hạn, chỉ cần em vui, chỉ cần anh làm được. Muốn rời khỏi anh? Hoàng Phủ Dĩ Nhu, đến kiếp sau em cũng đừng vọngtưởng!"

Nếu như biết phải làm thế nào để cô có thể rời khỏi mình, anh đã buông tay từ lâu. Cô chính là tiểu công chúa nhỏ bé tốt đẹp, lànhược điểm duy nhất của anh. Anh không muốn loại trừ, cũng không cáchnào diệt trừ.

Rõ ràng giọng điệu của anh rất hung dữ, nhưngDĩ Nhu lại không nhịn được nâng khóe miệng lên."Đàn ông xấu xa, em làchờ những lời này của anh đấy."

Ôm lấy cổ anh dâng tặng nụ hôn."Em không muốn rời khỏi anh, nhưng sau này không được chê em ồn ào, chêem phiền phức đó, em đã dính lấy anh rồi, muốn nuốt lời, kiếp sau saunữa anh cũng đừng vọng tưởng!"

Có vẻ như cô đã uống vào một viênthuốc an thần. Không phải mọi người cảm thấy cô là công chúa, cô cũng sẽ thật sự xem mình là công chúa. Trước đây, cô không hiểu tại sao Trữ DưTịch lại yêu hẹn mọn như thế, hóa ra yêu một người, sẽ không thể tự chủđược, đặt mình vào vị trí đó. Nếu như không có thân phận và bối cảnhchói mắt của nhà Hoàng Phủ, cái gì cô cũng sai. Nhất là mình đã bị chiều hư từ nhỏ, Quan Thánh Hi có thể yêu cô bao lâu? Nhẫn nhịn cô bao lâu?

Cô không chịu được, nên đã làm tổn thương anh lần nữa, nhìn anh nổi giậnmất khống chế đã có thể đoán được mình có bao nhiêu trong lượng ở tronglòng anh, Cô thừa nhận, biện pháp này rất ngốc, hại người hại mình. Cũng may cô lấy được đáp án mà mình muốn.

......

Khó có được dịpbọn họ không màng thế sự, quấn lấy nhau ở trong núi không để ý ngàytháng. Cho đến nhiều ngày sau, vào một đêm, không cẩn thận nghe đượcđiện thoại của Quan Thánh Hi, mới sực nhớ mình vẫn chưa báo bình an vớiThái tử. Cô nhấn dãy số, bị Quan Thánh Hi cắt đi.

"Bé ngốc, không biết anh vì sao phái người làm giả việc em gặp chuyện không may sao?Một cuộc điện thoại không phải đã phá hủy toàn bộ công sức lúc trước."

Cô chớp mắt không hiểu, vô cùng mê người. Cuối cùng đã có phản ứng, bắtđầu cảm thấy đồng tình với Thái tử. Quan Thánh Hi trả thù không tốt chút nào, lại chọn cách này, sợ rằng cả nhà Hoàng Phủ sắp nổ tung. Chỉ cầntìm cách giáo huấn tính coi trời bằng vung của Thái tử một chút là đượcrồi, ban đầu anh ta dùng mọi biện pháp để phản đối bọn họ, quả thật đãđể cô chịu nhiều nổi khổ tương tư lại không có cách nào dựng cờ khởinghĩa.

Cô đẩy ngã Quan Thánh Hi, thỏa mãn cọ cọ trong lòng anh. Trời cao thật quan tâm cô, để cho cô có được tất cả mong muốn của phụnữ, lại không keo kiệt ban cho cô một nam nhân cường đại, hình như không có gì là không cường đại, quả thật cô yêu chết người đàn ông này rồi.

Đương nhiên Quan Thánh Hi sẽ không nói tính chất nghiêm trong của việc nàycho cô biết. Trong điện thoại, Diêu Sương Ngân mắng xối xả. Anh cườinhạt lắng nhe."Bà lo lắng cái gì, thật sự sợ anh ta tiến vào chém giếtkhông thành sao?"

Diêu Sương Ngân hừ lạnh."Phong Hạo cũng thế, cậu cũng thế, các người đang yên đang lành, nhất định phải chọc vào phụnữ tự tìm rắc rối, hoàn toàn không xem quy tắc của tôi ra gì, chờ tôikhai trừ các người!"

Nếu như thực sự bị "Carlos" xóa tên, QuanThánh Hi lại càng vui mừng, chỉ là Diêu Sương Ngân biết quỷ kế của anh, thà mở một mắt nhắm một mắt không để trợ thủ đắc lực chạy mất."Khôngsai biệt lắm là được, Thái tử cũng không phải nói đùa, lời nói độc ácchụp vào mặt tôi."

Anh tâm tình vui vẻ trêu chọc."Bà nói mộtcâu, Dịch Thương Long có thể phái toàn bộ "Bắc Đẩu" ra tay, chúng ta sẽ không tổn thất người nào, Boss, chỉ một câu nói của bà."

Đầu bên kia, Diêu Sương Ngân nghe thấy cái tên này, một chút buồn bã xuất hiệntrên gương mặt xinh đẹp, những chỉ một giây thôi, bà vẫn là Diêu SươngNgân thùy mị, phong tình vạn chủng.

Quan Thánh Hi cúp điện thoại, cau mày nghĩ ngợi: mấy ngày này cũng đủ hành hạ Thái tử rồi. Huyết tẩy"Carlos", lời như thế sao có thể nói đùa, tương lai anh còn phải cưới em gái anh ta, dù sao cũng không nên làm quá.

Trên giường, bộ dángngủ say của người phụ nữ này làm anh rung động nhất. Người phụ nữ nhỏnhắn đáng yêu này, làm sao anh có thể không có cô. Anh dùng điện thoạichụp mấy tấm hình tiểu công chúa ngủ say, dùng tin nhắn gửi cho ngườiđàn ông kia. Sau đó tắt máy, lấy sim điện thoại vứt vào bồn cầu.

Với khả năng của Thái tử, chỉ sợ chậm nhất là sáng mai sẽ tìm đến nơi này.

Anh vén chăn lên, kéo nhẹ thân thể nhỏ nhắn của cô vào ngực, hôn cô đangnửa tỉnh nửa mê."Có muốn đi Italy không, ngày mai chúng ta đi, đượckhông?

*****

Tối nay là kỳ hạn cuối cùng.

Tiểu Cửu dựa vào đầu xe, có một người đàn ông dáng vẻ côn đồ đi ngang qua cô, nói nhỏ những lời này với cô.

Vẻ mặt cô không thay đổi, tay đã nắm lại thành quyền trong túi áo.

Vốn dĩ hiện tại Thái tử không nên ở đây nhưng lại vội vàng xuất hiện. Vừađi vừa đưa di động cho Doãn Vệ Hoài nhìn, phân phó anh nhanh chóng thămdò số này đang ở đâu.

Sau khi lên xe, Thái tử cau mày, vẻ mặt bí hiểm, không nhìn ra tâm trạng thật sự. Doãn Vệ Hoài chưa kịp giải thích đã đi trước.

"Làm sao vậy?" Tiểu Cửu không rõ chân tướng.

"Tiểu Nhu không có việc gì, cô ấy còn sống......" Mặc dù Trữ Dư Tịch đã cố gắng đè nén. Nhưng vẫn không kiềm chế được hưng phấn.

Tiểu Cửu giật mình."Vậy Nhu tiểu thư ở đâu?"

"Vệ Hoài đang điều tra, chúng ta chuẩn bị tốt để xuất phát!"

......

Tiểu Cửu hơi thả lỏng, giật mình lên xe, Thái tử phải lặp lại câu nói đi về nơi đang ở trước, cô mới có phản ứng, nổ máy xe.

Nếu như vừa rồi không có tin tức Dĩ Nhu còn sống, nếu như bọn họ cẩn thận một chút, sẽ phát hiện Tiểu Cửu không bình thường.

Cô vô ý thức mất hồn, suýt nữa tông vào đuôi xe. Thật may là phản ứngnhanh, đạp mạnh thắng. Suy nghĩ của Thái tử không ở nơi này, trong lòngđại khái đã hiểu được ý đồ của Quan Thánh Hi, trong lòng thịnh nộ. Người đàn ông này cũng thật to gan, dùng thủ đoạn thất đức như thế để trêuanh! Anh có nên khen ngợi "Carlos" có nhiều nhân tài hay không, có thểlàm được cái tay bị đứt lìa kia y như thật, ngay cả vân tay cũng hoàntoàn trùng khớp......

Mu bàn tay thấy ấm áp, Trữ Dư Tịch nhanh chóng bao phủ bàn tay anh."Tiểu Nhu không sao là tốt rồi......"

Anh mím môi, trở tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, đến bây giờ anh vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, không nhìn thấy người, anhkhông có cách nào yên tâm được. Nhưng ít ra, người vẫn còn sống.

...... Quan Thánh Hi! Anh cũng rất có khí phách!

......

Chờ đợi từng giây từng phút chậm rãi trôi qua. Doãn Vệ Hoài vẫn chưa thấyquay trở về, ngoài miệng Thái tử không nói gì, nhưng trong lòng lại gấpgáp. Không chỉ có anh. Mọi người trong phòng đều sốt ruột.

Từ lúc gần tối tuyết đã bắt đầu rơi, đêm đến đã chuyển thành bão tuyết, giórét lạnh thấu xương như dã thú gầm thét. Gần nửa đêm Doãn Vệ Hoài thậtvất vả tra được kết quả, xe đã bị bao trùm bởi một lớp tuyết dày. Anhđang đau đầu, thì Tiểu Cửu đã dừng xe trước mặt anh. Lúc Doãn Vệ Hoàilên xe, toàn thân gần như đã bị gió tuyết xuyên thấu, máy điều hòa mởtối đa cũng không thể xua đi cái lạnh.

Tình hình giao thông không thuận tiện, tầm nhìn cực thấp. Cô lái xe cẩn thận chạy về phía trước. Thời tiết như thế này rất khó tìm thấy cửa hàng 24h, cuối cùng cũng đingang qua một quán, Tiểu Cửu trùm kín áo khoác, bước xuống xe, Doãn VệHoài cũng không kéo cô lại, lúc trở về trên tóc đều là bông tuyết, gương mặt vì lạnh cóng nên hồng hồng, lạnh ngắt.

Cô lấy ra một ly cafe từ trong ngực, đưa cho anh, Doãn Vệ Hoài nâng lên khóe miệng, nhận lấy, cầm cái ly trong tay, hơi nóng truyền tới thật ấm áp, Tiểu Cửu cong mắt nhìn anh."Uống nhanh lên, để ấm người."

Cô đội tuyết đi rangoài, chỉ vì một ly cafe nóng. Cô không phải là người phụ nữ giỏi biểuđạt, nên mỗi lần như thế anh đều quý trọng gấp đôi, vì thế, không nhịnđược, nghiêng người hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô. Cô do dự né tránh, bị anh mạnh mẽ kéo lại hung hăng hôn một trận.

Thái tử vẫn cònđang chờ tin tức, bọn họ không thể kéo dài quá lâu. Tiểu Cửu vừa lái xevừa nhìn anh trong gương chiếu hậu. Doãn Vệ Hoài uống xong cafe, ngãngười trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Anh đã quá mệt mỏi, dây thần kinhluôn bị siết chặt hơn bình thường, hiếm có thời gian nghỉ ngơi.

Chân mày anh khẽ chau, mặt mày sáng sủa rõ ràng, rất dễ nhìn. Nét mặt nàygiống như lần đầu tiên gặp gỡ vào năm đó. Thân thể anh bị bắn nhiều phát đạn, đại nạn không chết nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Vào lúc đó, cô đếnbên cạnh Thái tử. Ở khu nghỉ dưỡng của nhà Hoàng Phủ, lần đầu tiên nhìnthấy Doãn hộ vệ trong truyền thuyết, anh vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt táinhợt như tờ giấy, mặc dù phải đeo chụp dưỡng khí, nhưng vẫn có thể nhìnra được đây là người đàn ông có ngũ quan tương đối dễ nhìn.

Người đàn ông khó đối phó nhất phó nhất bên cạnh Thái tử, cuối cùng đã phạm vào đại kỵ, đã động lòng rồi.

......

Đường đi chỉ cần chạy nửa tiếng lại bởi vì bão tuyết mà phải mất hơn hao giờmới có thể đến chỗ ở tạm thời của Thái tử. Lúc xuống xe, bước chân DoãnVệ Hoài có chút không ổn định, Tiểu Cửu không biến sắc, thản nhiên đivào. Vừa mới thoát khỏi tầm mắt của tùy tùng, dưới chân Doãn Vệ Hoàichợt không vững, gần như ngã nhào.

Tiểu Cửu bước tới kịp lúc, dìu anh vào một căn phòng trống nào đó. Nghe tiếng khóa cửa "rắc" mộttiếng, Doãn Vệ Hoài nhất thời có phản ứng, nhưng lúc này đã quá trễ, toàn thân đều không có sức lực, đứng thẳng cũng rất miễn cưỡng.

Tiểu Cửu lấy ra ba cây súng mang theo bên người của anh, cánh tay vòng rasau thắt lưng anh tìm dao găm của anh, lúc đó thân thể dán chặt vào anh, cô ngẩng đầu, nhìn sự tức giận và thất vọng trong mắt anh.

Côchỉ đẩy nhẹ một cái, chân anh mềm nhũn, ngã xuống giường. Anh đã mất đikhả năng tấn công, trói anh cũng rất dư thừa, nhưng anh là Doãn Vệ Hoài, không thể khinh thường.

Cổ họng anh không thể phát ra được âmthanh nào, con ngươi càng lúc càng đục ngầu. Dùng băng dính dán miệnganh lại, từ lúc bọn họ bước vào đến bây giờ đều chưa nói qua một lời. Ýchí của anh cũng rất phi thường, nhìn anh cũng xem như tỉnh táo, đầungón tay Tiểu Cửu khẽ vuốt miếng băng dính trên môi anh.

"Không phải cafe có vấn đề, Vệ Hoài, thuốc bôi ở đây." Cô chạm nhe vào môi mình."Anh không nên hôn em."

Ngón tay xoa nhẹ chân mày đang nhíu chặt của anh."Thật xin lỗi, em cũngkhông muốn như thế, nhưng em không còn lựa chọn khác...... Em là người củaám đường."

Nếu như có thể, Doãn Vệ Hoài chỉ muốn bóp chết cô. Nếu như có thể, Doãn Vệ Hoài muốn đánh cô tỉnh ra, cô đã là người của anh!Tại sao có thể dễ dàng phản bội như thế?

Làm hại anh thì cũng không sao cả, làm hại Thái tử, hẳn cô phải biết là chắc chắn sẽ chết......

Ý thức cuối cùng của Doãn Vệ Hoài, chỉ có giọng nói trong trẻo lạnh lùng và tràn đầy áy náy của cô.

"Thật xin lỗi......"

*****

Phòng Thái tử vẫn sáng đèn, Tiểu Cửu vừa lên lầu, Trữ Dư Tịch vừa bước ra khỏi phòng, chỉ thấy một mình cô."Vệ Hoài đâu?"

"Sẽ đi lên ngay lập tức, Thái tử vẫn chưa ngủ sao?" Vẻ mặt Tiểu Cửu trước sau như một đi theo cô tới phòng bếp.

"Làm sao ngủ được, chưa từng thấy anh ấy như vậy." Trữ Dư Tịch vừa rót cafe vừa thở dài.

Tiểu Cửu rất tự nhiên lấy cái khay nhận lấy hai cái ly, xoay xoay quai tách."Hai năm cô không ở đây, anh ấy luôn như thế."

Khựng lại một chút, Trữ Dư Tịch chợt khẽ cười."Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc anh ấy."

"......Việc nên làm mà." Tiểu Cửu khó chịu xoay mặt đi.

Cô luôn luôn không nói nhiều, tính tình lạnh lùng, Trữ Dư Tịch không để ý, mỉm cười, đi phía trước, đẩy cửa đi vào.

Thái tử nhìn thấy Tiểu Cửu thì thật sự có chút đứng ngồi không yên.

"Anh ấy, trở về phòng thay quần ào, bên ngoài bão tuyết quá mạnh." Tiểu Cửuchủ động giải thích, Thái tử hiểu rõ, trong lòng đều là chuyện của DĩNhu, cafe uống vài hớp đã cạn đáy, ấn huyệt thái dương kiên nhẫn chờđợi.

Quả nhiên A điều chế là nhắm vào đàn ông, tác dụng với phụ nữ không mãnh liệt như đàn ông.

Cô dùng liều rất mạnh với Thái tử, đợi thật lâu cũng không thấy Doãn VệHoài, Thái tử càng lúc càng nóng nảy, đột nhiên đứng dậy, đầu "ông ông"một tiếng, thân thể mềm nhũn, suy sụp ngồi trở lại. Một giây kế tiếp, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ly cafe trống không, lại nhìn về phía ngườiphụ nữ có khả năng bỏ thuốc.

Trữ Dư Tịch cũng nhìn thấy được sự khác thường, không dám tin nhìn Tiểu Cửu.

"Tiểu, Cửu!" Thái tử cắn răng nặng nề nói ra hai chữ. Tiểu Cửu cố ý tránh nétầm mắt cửa anh, lấy dây trói đã chuẩn bị sẵn, trói chặt hai tay Trữ DưTịch.

"Đừng...... Làm cô ấy bị thương......" Ý thức của anh nhanh chóngtan rã, trong bụng lại hối hận đã để lại mối họa này. Sợ rằng Doãn VệHoài đã gặp bất trắc.

Việc đã đến nước này, Tiểu Cửu tự biết mình đã phụ lòng mọi người, gần như là dùng giọng tuyệt vọng nói."Tiểu Cửuthật xin lỗi Thái tử, Thi thiếu muốn Trữ tiểu thư, tôi không còn sự lựachọn nào khác."

Thi Dạ Triều!

Lại là Thi Dạ Triều!

Anh không ngờ tới Thi Dạ Triều sẽ ra tay vào lúc này! Mà anh, sức lực đểđộng ngón tay cũng không có, đã nghẹn ngào, mấp máy môi, cuối cùng, mấtđi ý thức.

Là khẩu ngữ.

Trữ Dư Tịch và Tiểu Cửu đều là người am hiểu khẩu ngữ.

...... Đừng làm cô ấy bị thương, Thi Dạ Triều muốn gì tôi đều cho, đừng làm tổn thương cô ấy......

......

"Tại sao...... Sao?" Cả người Trữ Dư Tịch không hề có chút sức lực, xụi lơ như nước.

Tiểu Cửu giúp cô mặc áo khoác."Nếu như đổi lại là người khác ra tay, hậu quả sẽ còn thê thảm hơn, thật xin lỗi Trữ tiểu thư."

Không để cô có cơ hội nói chuyện nữa, nhấc cáng dao đập mạnh xuống, đánh bất tỉnh cô.

Trữ Dư Tịch không biết, đợi đến lúc cô tỉnh lại, thật sự sẽ nhìn thấy người đã lâu không gặp, Thi Dạ Triều.

Crypto.com Exchange

Chương (1-74)