Vay nóng Tinvay

Truyện:Khuất Phục - Chương 21

Khuất Phục
Trọn bộ 74 chương
Chương 21
Không cho phép!
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Lazada


Thái tử mấy ngày nay rất buồn bực.

Luôn là âm tình bất định.

Lúc nào đi họp cũng không yên lòng. Giám đốc kinh doanh ở trước mặt hắn run rẩy báo cáo, thế nhưng hắn lại ủ rũ, mắt nhìn thẳng vào mắt của đối phương, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Giám đốc kinh doanh len lén lau mồ hôi, không biết nên đứng lên hay nên ngồi yên thế này.

Hoàng Phủ Triệt đóng tài liệu trong tay, dưới mặt bàn đá hắn một cước. Thái tử mới hồi hồn, ho khan một cái.

"Tan họp."

Mọi người trầm mặc ... Cuộc họp này vừa tiến hành 45 phút, mà thái tử lại ngẩn người hơn nửa tiếng. Cả quá trình chỉ nói một câu là "Tan họp."

Nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, Hoàng Phủ Triệt day day huyệt thái dương.

Đến tận gần giờ nghỉ trưa, thái tử sáng ngời bước vào phòng làm việc của Hoàng Phủ Triệt.

Hoàng Phủ Triệt đang mặc áo khoác, liếc hắn một cái."Có chuyện gì sao?"

"..... Không có."

Thái tử xem xét chung quanh, giống như du khách đến tham quan.

"Vậy tan việc rồi, tôi đi đây." Hoàng Phủ Triệt nói qua, cầm chìa khoá đi ra cửa.

Thái tử đuổi theo, cùng vào thang máy với anh.

"Có chuyện thì nói đi, ấp a ấp úng không phải là phong cách của anh, hơn nữa lại khiến tôi rất ghét." Hoàng Phủ Triệt không chịu được, chủ động mở miệng.

Thái tử cợt nhã kéo vai anh."Cùng ăn cơm trưa thôi."

"Anh phải hẹn trước." Hoàng Phủ Triệt liếc nhìn điện thoại di động một chút, chiếc máy đã khôi phục lại như cũ.

"Vậy bây giờ tôi hẹn cậu."

"Hôm nay không được."

"Vậy ngày mai?"

"Cũng không được."

"Vậy cậu khi nào mới rảnh?" Thái tử không nhịn được hỏi.

"Hai tuần sau, lịch trình cũng không bận rộn lắm."

"Mẹ nó! Sao cậu còn bận hơn cả tôi?"

Hoàng Phủ Triệt đẩy cánh tay của hắn đang ôm bả vai mình ra, còn dùng đầu ngón tay phủi phủi, giống như phía trên bị hắn làm dơ.

"Bởi vì công việc anh phải làm, giờ tôi phải xử lý."

Thái tử sờ sờ chop mũi."Vậy thật khổ cho cậu."

Cuối cùng thái tử còn chưa xem xem anh đã khỉ gió hẹn với ai, mặt dày mày dạn nhất định đi theo.

Thấy Nhan Loan Loan cả người khoác lớp trang phục nhẹ nhàng khoan khoái vẫn không mất đi vẻ quyến rũ, thái tử nhếch cao mày, bụng liếc nhìn Hoàng Phủ Triệt.

Còn Hoàng Phủ Triệt bên cạnh lại khẽ cau mày, có chút hối hận khi để hắn theo tới đây. Rất lịch sự kéo ghế ra cho cô, nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi.

"Tại sao lại mặc như vầy?"

Nhan Loan Loan cúi đầu nhìn lại mình, khọng cảm thấy có gì không ổn."Khó coi lắm sao?:

"Không được." ....... Không phải là không được, lớp vải hồng phấn ước chừng quá mỏng, cô giống như một cây đào mận trưởng thành, quá mê người.

Nhan Loan Loan nghe anh nói như vậy có chút uất ức, mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều sẽ cố ý ăn măc như vậy, muốn bày ra hình ảnh đẹp nhất của mình.

Mà thái tử hiển nhiên biết ngụ ý của Hoàng Phủ Triệt, vừa đốt thuốc vừa vỗ vai anh."Một mỹ nhân quý báu như vậy, không trách được câu lại kiên quyết không muốn để thôi thấy."

Nhan Loan Loan lễ phép cười khách khí."Thái tử gia nói đùa."

Chân mày Hoàng Phủ Triệt càng nhíu chặt hơn."Không cần khách khí với anh ta như thế."

Gia* với chả gia, người phụ nữ của anh gọi anh trai anh là gia, vậy anh là cái gì?

(*Gia: dùng để gọi 1 cách tôn trọng, tôn kính)

Bữa cơm này ăn xem ra khá hài hoà, trừ Hoàng Phủ Triệt trên mặt có chút lạnh lùng ra.

.......

Nhan Loan Loan từ phòng vệ sinh bước ra ngoài, dùng tay chỉnh lại kiểu tóc, có chút ngoài ý muốn nhìn đến thái tử đứng dựa vào tường, hình như đang chờ người.

Lên tiếng chào hỏi, lướt qua hắn.

"Nhan tiểu thư xin dừng bước." Thái tử ngậm lấy điếu thuốc, hít một hơi, chậm rãi phun ra một ngụm khói.

Nhan Loan Loan chần chừ dừng lại, thái tử lộ vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt hẹp dài đào hoa nửa hí lại quan sát cô, nhưng không nói lấy 1 lời nào.

"Thái tử, có chuyện gì không?"

Thái tử nhìn từ trên xuống dưới, nhìn cô gái này, nhếch môi cười."Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó không?"

"Hả?" Nhan Loan Loan hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ."Những lời tán tỉnh này không phải đã hơi cũ rồi sao."

Nụ cười trên môi thái tử vẫn không đổi."Nếu tôi muốn sẽ trực tiếp tiếp cận cô, không cần phí thời gian nói nhảm đâu."

Nhan Loan Loan cười nói."Đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, bằng không theo trí nhớ của thái tử, tôi sẽ là người phụ nữ đã gặp qua sẽ không thể quên được à."

"Vậy sao?" Thái tử vén vài sợi tóc bên tai cô lên, cử chỉ lỗ mãng."Vậy tại sao, hôm nay tôi vừa thấy cô, đã cảm thấy .... Giống như đã từng quen biết?"

Nhan Loan Loan nhanh nhẹn tránh hắn, đi vòng đến bên người hắn."giữa người với người, quả thật có một loại cảm giác như vậy, có lẽ tôi với ... hai người có duyên phận."

"Hạ Tử Dụ là đàn chị của tôi, thái tử đã từng thấy tôi chụp chung với chị ấy không chừng."

Thái tử chỉ cười không nói, trong tròng mắt đen mơ hồ loé lên, nhìn Nhan Loan Loan sợ hãi.

....

Chờ thái tử trở lại chỗ ngồi, Hoàng Phủ Triệt vừa nói chuyện điện thoại xong. Thái tử thấy sắc mặt anh sa sầm, hỏi.

"Thế nào?"

"Tiểu Nhu xảy ra chút chuyện, buổi chiều công ty còn phải ký hợp đồng. Anh đi hay tôi?"

So sánh giữa Hoàng Phủ Dĩ Nhu và Trữ Dư Tịch, nghĩ đến cô gái kia, thái tử theo bản năng muốn nàng và Hoàng Phủ Triệt bớt tiếp xúc với nhau đi một chút.

"Vậy tôi đi, cậu đưa Nhan tiểu thư về đi."

Trong lúc nói, thái tử cố ý liếc Nhan Loan Loan 1 cái. Cô nghiêng đầu, lấy tay nâng má, phát hiện được ánh mắt chăm chăm của hắn hướng về phía mình, lại hào phóng nở nụ cười đẹp rạng ngời.

*****

Bãi đậu xe.

Nhan Loan Loan thắt dây an toàn, lại không thấy anh khởi động xe, ngón tay chỉ siết chặt.

"Mars? Anh làm sao vậy?"

Hoàng Phủ Triệt nghiêm mặt, hờ hững. Nhan Loan Loan kéo kéo tay áo anh."Mars?"

"Không sao." Anh nửa ngày mới thốt được ra 2 chữ. Suốt cả đoạn đường đều im lặng, xe dừng ở trước nhà cô, cô cũng không vội xuống xe.

Nhan Loan Loan không biết có phải nguyên nhân là vì mình hay vì cú điện thoại kia, mới khiến anh mặt ủ mày chau.

"Anh hẳn rất lo lắng, hay là đi xem Dĩ Nhu xem có ổn không."

Anh chẳng thể nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ của cô, cởi dây an toàn của cô, duỗi cánh tay dài, dùng sức ôm lấy eo cô, bế cô từ tay lái phụ bên cạnh lên trên chân mình.

"Hả?"

Nhan Loan Loan không biết vì sao, con ngươi loé sáng. Đôi con ngươi của anh quá mức thâm thuý, sâu không đáy.

Mặt Hoàng Phủ Triệt càng lúc càng gần, con ngươi Nhan Loan Loan loé lên, không chớp mắt dõi theo anh, chợt bắt đầu khẩn trương. Đây không phải lần đầu hôn anh, nhưng đây lại là lần đầu cô khẩn trương thế này.

Ánh mắt của người đàn ông này vô cùng mê người, Nhan Loan Loan cảm giác như bị bắt sống mỗi khi nhìn vào đôi mắt này.

Cô thật vô dụng, nhưng lại không còn sức để chống đỡ. Đột nhiên cô cảm thấy căm hận, buộc mình nghiêng đầu.

Động tác của Hoàng Phủ Triệt nhanh hơn cô một bước, bỗng bắt lấy cằm cô, xoay lại, áp môi xuống.

Khoảng không giữa răng môi còn vương vấn hương bơ thơm phức ngọt ngào, béo ngấy. Anh hôn cô có chút gấp gáp, lại có chút táo bạo. Ấn bả vai cô xuống, cho đến khi cô ngây ngất, cánh tay nhỏ bé nhẹ rủ xuống sau lưng anh, trước ngực đã ngừng phập phồng.

Buông môi cô ra, như gửi lời nhắc nhở của mình lên chiếc cổ dài nhỏ nhắn của cô.

"Về sau em không được như vậy nữa, có biết không?" Chui đầu vào cổ cô, giọng anh khàn khàn, buồn bực nói.

".... Cái gì?" Nhan Loan Loan nhắm mắt lại thở gấp, không hiểu ra sao.

"Không cho phép em mặc như vậy, không cho phép em cười với người đàn ông khác."

Nhan Loan Loan bật cười, người đàn ông này .... là Mars sao? Hay là Hoàng Phủ nhị thiếu?

"Em chỉ muốn mặc đẹp một chút để gặp anh mà thôi, "người đàn ông khác" kia là anh trai anh nha."

"Đừng gộp chung anh với anh ta." Anh giống như trừng phạt, cắn cô một cái. Anh không thể không nhìn thấy làn sóng ngầm giữa thái tử và cô, dù anh có tin tưởng cô vào lúc này đi nữa, nhưng mà người phụ nữ này lại cười rạng rỡ với anh như vậy!

"Còn nữa, không cho phép em ... quyến rũ anh." Anh nói xong, tay bắt đầu không thành thật, vuốt ve cô.

"Em nào có quyến rũ anh?"

Rõ ràng người đàn ông này đang quyến rũ cô, từng bước từng bước luân hãm .....

"Em có." Hoàng Phủ Triệt dùng răng cắn nút áo ngực của cô, đầu lưỡi liếm láp, môi in ấn trên da thịt trắng nõn của cô.

Anh quyến rũ em, hay tại em quyến rũ anh.

"Em có .... Lần đầu tiên gặp mặt, em quyến rũ anh." Lần đầu tiên giữa bọn họ, ấn tượng về lần đầu tiên ấy đã khắc sâu trong anh. Cô dáng vẻ nhếch nhác lại quyến rũ, bông nhiên xuất hiện trước mắt anh ....

Chợt, anh dừng lại động tác, híp mắt nhìn cô."Đêm hôm đó, em ...."

Nhan Loan Loan từ trong ý loạn tình mê chợt hiểu ra, vội tỉnh táo lại, sắc mặt biến sắc.

Hoàng Phủ Triệt thử thăm dò."Có phải gặp phải .... Chuyện xấu?"

Cô cau mày, cắn môi không nói.

Hoàng Phủ Triệt trong nháy mắt vẻ mặt u ám, từ phản ứng của cô, cũng có thể đoán được 89%."Có nhìn thấy tướng mạo của người kia không?"

Cô nhẹ lắc đầu, thò tay ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, giọng nói buồn bã truyền tới.

"Em không muốn nhớ lại, anh ... sẽ ghét bỏ em sao?"

Trong lòng Hoàng Phủ Triệt bỗng thắt lại. Nhắm mắt lại, nhớ lại mấy năm trước khi anh nhìn thấy Thi Dạ Triều đối xử với Trữ Dư Tịch một màn kia, Trữ Dư Tịch gần như trở nên điên cuồng, khi đó Trữ Dư Tịch đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi đến mức thiếu chút nữa ngay cả anh cũng không nhận ra.

Mà cô gái nằm trong lòng anh, thế nhưng cũng đã trải qua chuyện đó. Lòng anh đau đớn, ánh mắt càng hung ác, động tác lại dịu dàng hơn.

"Cô gái ngốc này, anh làm sao sẽ ghét em."

Giống như nghĩ đến điều gì đó, hai cánh tay anh ôm sát cô.

"Em từ chối anh, có phải vì như vậy không? Trong lòng có ám ảnh?"

"....."

"Có cần anh dẫn em đi gặp bác sĩ?" Anh nhớ lần đó, thời điểm anh thiếu chút nữa muốn cô, trên mặt cô lộ đầy vẻ hoảng sợ.

"Em không sao, em không yếu đuối như vậy, chỉ làm cần chút thời gian ... được không?"

"Yên tâm, anh sẽ không ép em, lúc nào em nguyện ý chấp nhận anh, anh mới trừng phạt em." Nụ cười của anh chứa đầy ngụ ý, hôn lên trán cô xem như lời cam kết.

Hoàng Phủ Triệt không nhìn thấy nét mặt của Nhan Loan Loan, cực kỳ mâu thuẫn.

Cô nên làm gì đây? Cô là một kẻ xấu xa, nhất định là vậy.

Anh đã bắt đầu quan tâm cô, có phải không?

Chỉ là như vậy, nhưng vẫn không đủ.

Hoàng Phủ Triệt, em muốn anh quan tâm đến em một chút, quan tâm nhiều hơn nữa.

Cho đến khi anh yêu em.

......

Không gọi được cho Hoàng Phủ Dĩ Nhu, điện thoại vẫn tắt máy. Chỉ có thể gọi cho Trữ Dư Tịch.

"Anh thái tử?"

"Em đang ở đâu?" Thái tử khoá xe, đứng giữa sân trường rộng lớn, lấm lét liếc trái nhìn phải. Rất nhanh đã tìm được mục tiêu.

"Được rồi, anh thấy em rồi."

Trữ Dư Tịch xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi sọc xanh dương nhạt, mang kính mát màu trắng đi tới.

Nút áo chỉ cài đến nút thứ 3 trước ngực, theo động tác, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, sợi dây chuyền bạc lấp lánh hiện lên ở xương quai xanh.

"Anh thái tử, sao anh lại đến đây?"

Trữ Dư Tịch từ dưới bóng râm cây ngô đồng chạy đến, buộc đuôi ngựa ở sau ót, dưới ánh mặt trời gương mặt nàng toát lên vẻ mỹ lệ. Hắn nhiều ngày nay tâm tình tăm tối nhất thời trở nên tốt hơn phân nửa.

Giữ chặt lấy cái đầu nhỏ đang lắc qua lắc lại của nàng.

"Nha đầu kia đâu rồi, lại gây chuyện gì?"

Trữ Dư Tịch có điểm không tự nhiên."Thật ra thì mọi chuyện cũng ổn thoả rồi, cũng không phải là chuyện lớn gì, đều là Tiểu Nhu nhất định làm lớn chuyện, gọi cho anh hai..."

Không đợi thái tử tiếp tục hỏi, chỉ nghe thấy người trong đám con gái bên kia hét chói tai.

"Hoàng Phủ Dĩ Nhu mày cho mày là ai?Trữ Dư Tịch cũng không nói gì, mày lại hung hăng như vậy! Theo tao thấy chúng mày đều cùng 1 loại, cậy bản thân có chút xinh xắn, đi khắp nơi quyến rũ đàn ông con trai, phi! Cả kỹ nữ cũng không bằng!"

Thái tử chau mày, khoé miệng nhất thời nhấc lên thành đường cong mờ.

Trữ Dư Tịch nhìn thấy nụ cười này, lạnh cả người."Cái đó, anh thái tử, em có thể xử lý."

.....

Hoàng Phủ Dĩ Nhu bên này mặt đã thoắt trắng thoắt đỏ, trong lòng căm hận đến nghiến răng, ngoài miệng lại nói không ra nửa câu thô tục."Mày!"

"Tao cái gì? Cãi nhau cũng không được để người khác thách thức mình." Một đám nữ sinh mang thắt lưng in hoa vênh váo tự đắc đứng trước mặt Hoàng Phủ Dĩ Nhu, trong miệng không ngừng nói những lời khó nghe.

"Cô đủ chưa! Cố Thấm, tôi khuyên cô nên sớm câm miệng lại đi." Trữ Dư Tịch không thể nhịn được nữa, nàng liền rời đi, mũi dùi lại chỉa về hướng Dĩ Nhu.

"Mày còn chưa bị chửi đủ à Trữ Dư Tịch, còn dám tới -"Cố Thấm khinh thường Trữ Dư Tịch, cái loại chỉ liếc mắt một cái đã bỏ đi, nhưng nói được một nửa, liền nhìn thấy người đàn ông dáng dấp đẹp trai như ma quỷ đứng cạnh bên Chử Dư Tịch.

Khoé miệng người đàn ông cong lên, cười bỡn cợt, do mang theo kính mát nên không thấy rõ diện mạo, song chỉ với khuôn mặt tuấn mỹ, chiếc cằm tinh tế cũng đủ kết luận người này thuộc hàng cực phẩm.

Nhìn xuống chút nữa, vóc người này càng là ... tất nhiên không cần nhiều lời - là cực phẩm trong cực phẩm!

Hoàng Phủ Dĩ Nhu theo chú ý đảo tầm mắt nhìn sang, sau lại nghiêng đầu bĩu môi nhìn bộ dáng hoa si hưng phấn đến thiếu chút đã ngất xỉu của Cố Thấm, khoé miệng ngay sau đó nhếch lên nụ cười "Mày chờ chết đi".

Thái tử cười tiến lên vài bước, cũng không thèm nhìn đến Dĩ Nhu, đẩy cô ra. Nhìn thẳng vào Cố Thấm.

"À, cô là Cố Thấm?"

Cố Thấm đã sớm mất hết khí thế ban nãy, như con cừu nhỏ nghe lời, đỏ mặt liên tục gật đầu.

Thái tử khoanh tay trước ngực, trầm ngâm chốc lát, sau đó một tay nâng cằm cô ả lên, dịu dàng như nước."Cố Hoàn của Cố thị ở thành phố phía Nam, là cha cô?"

Cố Thấm mừng thầm trong bụng."Anh biết ba em?"

Thái tử cười mà không đáp, hạ kính mát xuống, chi chỉ sau lưng Trữ Dư Tịch."Cô gái này chọc cô sao?"

Hẳn là đầu óc Cố Thẩm đã ngưng trệ, cô ả khinh bỉ liếc mắt nhìn Trữ Dư Tịch, còn tưởng mình gặp được chân mệnh thiên tử.

"Con nhỏ này rất hèn hạ, đi quyến rũ đàn ông, nó cũng không phải hạng tốt lành gì."

Trữ Dư Tịch trợn mắt một cái, bất đắc dĩ nâng trán.

Thái tử gật đầu một cái, tay đưa về phía sau kéo Trữ Dư Tịch vào lòng, cưng chìu xoa xoa mái tóc của nàng."Tiểu Tịch này, em muốn xử lý cô ta thế nào đây?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-74)