Nhan Loan Loan
← Ch.07 | Ch.09 → |
Vặn lỏng nắp chai nước ướp lạnh đưa tới trước mặt hắn, thái tử cho là lẽ đương nhiên liền nhận lấy. Trong tay Trữ Dư Tịch lại nắm lấy một chai trà chanh khác, an tĩnh ngồi đối diện với hắn trên xích đu, biên độ ngày càng chậm lại
Chiếc vòng sắt trên xích đu kêu két --- két.
Thái tử nhìn cô gái này. Nàng còn rất trẻ, không chỉ về tuổi tác. Ngay cả hình dáng của nàng cũng trẻ trung non nớt, sức sống bừng bừng. Làn gió nhẹ thổi qua, sợi tóc tung bay giữa không trung, làn váy bay múa. Theo góc độ của hắn, suýt đã thấy được cảnh tượng dưới váy nàng.
Nàng hồn nhiên không biết, ngửa đầu, miệng ừng ực ừng ực uống chai nước. Chân tay nàng thon dài, gầy, nhưng cũng không phải yếu, do hàng năm nàng đều tham gia những cuộc thi thể thao, vừa khoẻ mạnh lại vừa cân đối, hoàn toàn không giống với những cô gái nhu nhược, gió vừa thổi đã gục. Cổ ngửa lên lộ ra đường cong tuyệt đẹp như thiên nga.
Môi bị thứ đồ uống lạnh băng làm cho đỏ bừng, đầu lưỡi nhỏ ló dạng, liếm láp trên bờ môi. Mặt rất thoả mãn.
Làn môi mềm bóng bẩy ....
Nếu là cô gái khác, hắn nhất định cho đó là hành động cố ý dẫn dụ (dụ dỗ). Về kỹ xảo này của phụ nữ, hắn hiểu rất rõ. Tâm tình tốt, hắn sẽ phối hợp. Tâm tình không tốt, hắn cũng sẽ không liếc đến.
Nhưng người trước mặt này lại không phải là người khác.
Tay nàng giương lên, chai nước rỗng di chuyển thành một vòng cung trong không trung, một tiếng "loảng xoảng", rơi thẳng vào trong thùng rác.
"Tại sao lại chuyển ra khỏi nhà?" Hắn phá vỡ sự im lặng.
Trữ Dư Tịch thờ ơ đáp."Cãi nhau một trận với nữ vương."
"Nghiêm trọng vậy sao? Có cần anh nói một tiếng với dì Yên không?"
Nói gì? Còn không phải vì anh, lửa giận của nữ vương sẽ không tăng .... Trữ Dư Tịch oán thầm, đầu ngón tay chạm vào xiềng xích sần sùi của chiếc xích đu.
"Không cần, em cũng lớn rồi, chuyển ra cũng thoải mái hơn một chút."
Trước tiên nàng vẫn phải ở chen chúc cùng đám bạn học trong kí túc xá, nhưng tóm lại đây cũng không phải là biện pháp, huống chi nàng cũng không quen ở ký túc xá của trường, nên tự mình tìm lấy một căn phòng cách trường không qúa xa.
Thái tử hiển nhiên hiểu lầm ý nàng "Bởi vì .... Đàn ông?"
"À?" Nàng ngẩng đầu, thái tử đã đứng trước nàng, tay bắt được hai dây xích, khiến nàng bị bao vây. Thái tử cẩn thận xem xét nàng, hơi híp mắt, vẻ mặt nghiêm chỉnh. Hắn như vậy, nàng có chút không thích ứng.
"Anh thái tử .... ?"
Tay của thái tử xuyên qua làn tóc của nàng, trượt xuống khuôn mặt, nâng chiếc cằm tinh xảo của của nàng lên. Một tấc một tấc, tầm mắt dán chặt trên mặt nàng lại chuyển động một tấc một tấc, giống như đang quan sát con mồi.
Trữ Dư Tịch không khỏi rung động, hắn nhìn nàng như vậy, sau đó thì sao, hắn có thể hay không .... Có thể hay không chợt cúi đầu ....
Hôn nàng.
Lòng nàng thắt chặt lại.
Không biết tâm tư của nàng, một giây kế tiếp hắn chợt nhếch môi cười.
"Qủa nhiên là trưởng thành."
"....."
"Anh không để ý, thì ra em cũng đã đến tuổi cần đàn ông rồi." Thái tử buông tay ra, khôi phục như bình thường, lui về vị trí cũ. Mở nắp, ngửa đầu uống nước.
Lòng của Trữ Dư Tịch trầm xuống. Nhìn yết hầu của hắn di chuyển lên xuống, đột nhiên cảm thấy cổ họng nóng ran, lại khát rồi.
Nàng quay mặt.
"Anh không để ý đến nhiều chuyện nữa kìa."
.
Đây là .... Duyên phận?
Hoàng Phủ Triệt cảm thấy buồn cười, nhưng trong nháy mắt đó, trong đầu anh cũng chỉ có ý ác tục như vậy.
Thái tử cố ý tạo ra cục diện rối rắm không ngừng hại khổ Hoàng Phủ Dận, cũng liên luỵ đến anh. Vất vả lắm mới được rảnh rỗi, anh hẹn những người bạn tốt đi đánh bóng bàn, lại không nghĩ sẽ gặp lại cô gái kia lần nữa.
Xuyên qua chiếc cửa sổ thuỷ tinh lớn, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô, liền nhận ra cô.
Nửa đêm hôm đó, cô xuất hiện rất đặc biệt ... Anh rất kinh ngạc khi mình còn nhớ rõ cô, nhớ rõ đến thế. Mà trước đó anh vẫn lo lắng sốt ruột, ngủ ít.
Phí hội viên của câu lạc bộ rất đắt, như cũ có rất nhiều người, bởi vì nơi này tụ tập đông đảo những chàng trai, cô gái xuất sắc.
Một mình cô chiếm cả bàn đánh bóng (bàn đánh bóng bàn), khi khom lưng, cặp mông bị chiếc quần bó sát lại trùng hợp đưa về phía anh, hai chân hơi giang rộng ra, cực kỳ giống với tư thế vận động nào đó.
Tầm mắt Hoàng Phủ Triệt lưu luyến bộ dáng ngạo nghễ của cô. Tinh ý nhận ra vài chuyện không mấy phù hợp cho lắm: cô mang chính là giày cao gót, nếu cao hơn một chút, với độ cao này ... Ưm, gần như.
Anh đang suy nghĩ, cô gái đã điều chỉnh lại tư thế, hai chân thon dài giang rộng ra nay khép lại.
Ánh mắt Hoàng Phủ Triệt lại không thuần khiết: kẹp chặt như vậy, chẳng phải sẽ vô cùng ... mất hồn sao?
Nhắm trúng, phát lực, liên tiếp ba trái bóng rơi chính xác vào lỗ.
Động tác đẹp, tư thế chuẩn. Trong mắt Hoàng Phủ Triệt lộ ra tia tán thưởng, mặc dù đối thủ là đàn ông nhưng kỹ thuật của cô cũng không kém chút nào. Những cô gái đến đây vui đùa hoặc là chủng loại tiêu chuẩn hoặc là phượng mao lân giác (vô cùng hiếm có). Đối với họ chơi bóng là việc sẽ làm tiếp theo, cưa đàn ông mới quan trọng.
Cô, lại khác biệt.
Cô một tay cầm gậy đánh golf, vỗ trán, chân mày nhíu lại, dường như suy nghĩ xem nên đánh vào đâu.
Ai nói đàn ông nghiêm túc mê người nhất? Phụ nữ, cũng thế.
Mới gặp cô, tóc cô thẳng, vậy mà hôm nay tóc cô lại quăn hệt như rong biển, càng thêm phong tình, quyến rũ. Thời điểm cô hất đầu, anh cảm giác ngón tay mình có chút nhột. Thậm chí anh có thể tưởng tượng, ngón tay anh xuyên giữa làn tóc của cô.
"Nhị thiếu, đến cậu, nghĩ gì thế?" Trình Diệp gọi anh, cắt đứt cái ảo tưởng tà ác kia.
Hoàng Phủ Triệt rất ít khi đánh bóng thua. Hôm nay, anh thua.
Bị bạn bè nhạo báng, anh chỉ ngoắc ngoắc khoé miệng, lơ đễnh. Khẳng định sẽ phải đãi một bữa lớn, thua hết một trăm vạn cũng chỉ là chuyện ngón tay anh khêu khêu sẽ xong.
Trở lại nơi đó, cô vẫn còn đó. Dựa lưng dọc theo cạnh bàn, mặt hướng về ngoài cửa sổ, hai mắt nhìn nơi xa xăm, trên mặt không biểu cảm, Hoàng Phủ Triệt cự tuyệt bề ngoài xinh đẹp của cô, anh đọc được nội tâm hiện tại của cô.
Cô đơn.
Cô xem qua chỉ chừng hai mươi tuổi, làm sao lại mang đến cho người ta cảm giác cô đơn như thế.
Trình Diệp lấy áo khoác, xoay người kêu Hoàng Phủ Triệt, theo tầm mắt nhìn hướng đối diện của anh, sáng tỏ nhíu mày, tiến đến vỗ vỗ vai anh.
"Cũng không tệ lắm phải không? Rất có mùi vị, rất đặc biệt."
Hoàng Phủ Triệt ý cười sâu xa.
"..... Là rất đặc biệt."
"Có hứng thú? Tôi giúp cậu tra một chút." Trình Diệp là ông chủ lớn của câu lạc bộ này, tìm tư liệu của một hội viên nào có khó khăn gì.
"A, cô ấy, cô ấy không phải là cô gái mà tiểu Nguyễn sống chết cũng không buông sao?" Tả Thiệu Thần cũng đi tới, nhíu mày nhìn cô gái này.
"Xinh đẹp là xinh đẹp, chính là chinh phục quá khó, bao nhiêu tiền cũng vô ích, tiểu Nguyễn bị thương mà hiện giờ đang được nuôi trong nhà thương này."
"Dưỡng thương?" Trình Diệp nghi ngờ. Chẳng lẽ cô gái này có khuynh hướng bạo lực?
"Tình cảm bị tổn thương."
Tả Thiệu Thần cười hắc hắc, có chút hả hê.
Nguyễn Diệc Hàn còn biết đến là tên hoa hoa công tử (playboy), sở trường và yêu thích lớn nhất của hắn là tán gái. Tả Thiệu Thần và Nguyễn Diệc Hàn quen biết từ nhỏ, anh em cùng chịu khổ, anh ta tự nhiên cũng thấy cô gái này không thuận mắt.
"Cô ta rất đanh đá, đoán chừng thái tử nhà cậu có thể bắt được, dùng sức mạnh, ha ha."
Hoàng Phủ Triệt nghe thấy thái tử, không để ý liền hỏi."Có gia cảnh?"
"Hẳn không phải là người thành phố T, nhị thiếu, cậu cũng thử à." Tả Thiệu Thần liếc xéo anh.
Trình Diệp giơ ba ngón tay lên."Tôi cá ba trăm vạn nhị thiếu thành công."
Tả Thiệu Thần vô cùng không nể mặt, giơ một tay lên "Năm trăm vạn nhị thiếu thất bại."
Khoé miệng Hoàng Phủ Triệt chậm rãi nâng lên, đáy mắt âm u đi vài phần.
....
Nhan Loan Loan đánh trái cuối cùng, tầm mắt vừa nhấc lên, dừng lại mấy giây, đi tới bên này .... Hướng về phía bọn họ, hơi khom người sửa tóc lại một chút.
Cô không biết trước mặt mình là một khối kính mờ, chứ không phải là gương mặt đơn thuần. Khuôn ngực đầy đặn ẩn sau cổ áo chữ V kia như dụ hoặc lấy lực chú ý của đàn ông.
Trình Diệp phát ra tiếng chậc chậc tán thưởng. Tả Thiệu Thần thậm chí còn huýt sáo.
"Trình Diệp, cô gái này thực là quá---"
Lời của Tả Thiệu Thần còn mắc lại trong cổ họng, chưa kịp nói hết, đã có một màn xảy ra khiến khí huyết người ta dâng trào hơn.
Cô gái chợt đưa tay vào cổ áo, lộ ra bộ ngực trắng đẫy đà biến thành trung tâm, nhất thời làn sóng lớn càng thêm mãnh liệt.
"Mẹ kiếp! Trình Diệp ..." Tả Thiệu Thàn nổi nóng rồi.
"Tôi hiểu, tôi hiểu ..." Trình Diệp cũng mất bình tĩnh.
Hoàng Phủ Triệt hôi lâu trầm mặc không nói một lời, rốt cuộc cũng lên tiếng."Tả Tả."
"Cái gì...." Tả Thiệu Thần nhìn bóng lưng đã rời đi của Nhan Loan Loan, hồn xiêu phách lạc.
"Tôi đặt thêm năm trăm vạn."
"Cái gì?"
"Cược cô ấy nằm trên tay tôi."
"Cái - sao!?" Tả Thiệu Thần cơ hồ nhảy dựng lên, không thể tin.
Hoàng Phủ Triệt cũng xoay người, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, trong bụng cũng đang lầm bầm lầu bầu: mình đang làm gì đây ....
Nhan Loan Loan trên hành lang hắt hơi một cái. Cô xoa xoa lỗ mũi, có phải cô ăn mặc quá mát mẻ, nên bị cảm rồi chứ?
← Ch. 07 | Ch. 09 → |