Sao Hỏa đụng phải Trái Đất
← Ch.07 | Ch.09 → |
"Mình sẽ không sao giờ nhìn mưa sao băng nữa." San San cau mày, đem vài viên thuốc to có chút dọa người bỏ vào trong miệng, lại uống một hớp nước rồi ngửa đầu nuốt xuống, "Dù sao ngày hôm qua cũng đã thỏa tâm nguyện, cả đời này cũng đủ rồi."
Vì trận mưa sao băng này, Diệp San San cùng toàn bộ kí túc xá đi lên đỉnh núi, vây quanh một đống đồ ăn uống, oa oa kêu cả đêm, hôm sau, toàn bộ kí túc xá, một phần ba bị cảm, phần còn lại bị sốt, không một người nào may mắn thoát khỏi!
"Trách không được miệng cậu cứ nhắc lại không ngừng, a...a oa (ngáp)...Mình còn đang nhìn xem cậu đang làm gì." Hoàn Tử đã trốn vào ổ chăn, "Lại vờ như ngớ ngẩn không phải, kì thật chỉ cần "nghĩ thầm" là đủ rồi."
"San San, cậu không nghỉ ngơi cho thật tốt, lại còn đi đâu a?" Nha Nha lau lau nước mũi, nhìn thấy San San đang mặc quần áo, mơ hồ khó hiểu.
"Không may bé con lại phải học môn tự chọn." Ánh mắt đồng tình của Tiểu Tân nhìn San San, "Tới giờ của bà cô chồng ấy rồi."
"Cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ?" Hoàn Tử đưa tay duỗi tay ra khỏi chăn, "Gọi điện trả giá (xin nghỉ) đi a, cậu vừa hết hạ sốt."
"Chết mất." San San đáng thương nói, "Hôm nay không biết làm sao lại như vậy, có quá nhiều người trả giá, kết quả là nói một người cũng không bán, đêm nay còn điểm danh, không thì sẽ đánh rớt bái thi cuối kì."
"Không phải chứ cô nương!" Hoàn Tử thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, "Ác như vậy a, triệu chứng thời kì mãn kinh a!"
Nha Nha hít hít cái mũi, "Bà cô chồng kia cũng không phải chỉ có mình cậu là học viên nha, cậu vừa mới nghỉ thì sẽ không có ai đi học."
"Kém cỏi chính là kém cỏi" Tiểu Tân oán hận nói, "Hiếm có, chỉ là môn tự chọn, cùng lắm thì không học cái học phần này."
"Học đã lâu như vậy, giờ bỏ rất đáng tiếc." San San lại thổi một ly nước nóng, "Môn Luật hôn nhân kia của mình hy vọng rất ít, môn này mà không đạt nữa thì môn học tự chọn của học kì này xem như toi."
Tiểu Tân ôm bàn phím gõ lóc cóc nói: "Hàn soái ca, cậu cứ việc nháy mắt vài ba cái, anh ta động tâm, học phần này sẽ dễ như trở bàn tay."
"Không chắc, căn cứ vào bảng xếp hạng "Mười tình nhân như ý" mới nhất học kì này thì người thích hợp để làm bạn gái của thầy Hàn nhất chính là Lâm Dĩ Như nha." Nha Nha ở cùng kí túc xá buôn chuyện cho cô nghe, "Anh ta nếu như thích loại hình như vậy, San San cậu không thể đùa giỡn được đâu."
"Lâm Dĩ Như là ai?" Hoàn Tử đầy hứng thứ thò đầu ra hỏi: "Loại hình nào?"
"Là "Một cành hoa của khoa luật" a, Bạch Cốt tinh!" Tiểu Tân bổ sung, "Một bảng xếp hạng YY (tự sướng) cũng chẳng phải sự thật, mình cũng có thể nói mình rất xứng đôi với Lưu Đức Hoa a."
"Không phải đâu, nàng ơi! Con mắt nhìn xa trông rộng, lão đúng là chỉ dùng lỗ mũi để nhìn người khác." Hoàn Tử rất không cho là đúng.
"Các cậu thì biết cái gì, chủ yếu chính là một nữ thần hạ phàm, người ta đi chính là con đường lãnh diễm, lãnh diễm các cậu có hiểu không, không cần là tối diễm (đẹp nhất), nhưng lại là lạnh nhất." Nha Nha nhìn San San, "San San, hiện tại đến cuối kì vẫn còn xa, bằng không thì hiện tại cậu bắt đầu luyện tập đi, không chừng còn kịp."
...San San không nói lời nào, chỉ để lại cho bọn họ một vẻ trầm mặc cùng bóng lưng bận rộn.
"San San, cậu đừng buồn a!" Nha Nha dùng sức cổ vũ, "Có ba người bọn mình làm quân sư, bảo đảm cậu đánh đâu thắng đó, không mê hoặc được Hàn Cố Diễn, mình sẽ đông chết anh ta!"
"Chưa làm đông chết được Hàn soái ca, đến lúc đó chúng ta phỏng chừng cũng đã lạnh chết, hiện tại là mùa đông, muốn mình lãnh diễm cũng phải đợi sang mùa hè năm sau ha, còn nhiều thời gian mà phải không, trong khoảng thời gian ngắn này mình cũng không xấu đi đúng không, chờ đến cuối hè, cậu muốn lạnh có lạnh, dù là biến nơi này thành Bắc cực thì mình cũng không ngăn cản cậu đâu." Vẻ mặt Tiểu Tân cợt nhả nói, "Nhưng mà nói thật, nếu như thầy Hàn thực sự quen với Lâm Lãnh Diễm kia, mình thà để anh ta là GAY."
"Cậu điên rồi! Đầu năm nay, vốn đàn ông có chất lượng tốt đã không nhiều, một đống con gái cạnh tranh nhau, con bà nó, hiện tại đàn ông cũng đã bị thâu tóm hết, ngày đó xem như không thể vượt qua được rồi." Hoàn Tử hét lên một câu, "Nhưng mà mình nói này, San San, đối mặt với một cực phẩm như vậy, chẳng lẽ cậu không có chút ý tưởng gì sao."
"Ý tưởng gì?" San San vửa chải đầu vừa hỏi.
"Ví dụ như cái ý nghĩ gì gì đó..." Tiểu Tân tiếp lời, "Từ mẫn cảm, từ mẫn cảm, một ý tưởng mẫn cảm, một ý tưởng gì gì đó?"
"Đứng nói hàm súc như vậy." Hoàn Tử đột nhiên đầy hứng thú, từ trên giường ngồi dậy, bọc trong chăn mềm nhìn San San, "Không nghĩ đến một chút nào sao?"
"Không biết nha!" San San vừa buộc tóc vừa trả lời, "Một ngày làm thấy, cả đời làm thầy, so...mình sẽ không nghĩ đến cái gì không nên nghĩ."
"Phụt!" Tiểu Tân lập tức phun ra ngụm nước vừa uống lên mặt Nha Nha ngồi đối diện.
"Hứa Tiểu Tân, từ nay về sau khi nói chuyện phiếm không cho phép cậu uống nước." Nha Nha lau lau mặt oa oa kêu to.
"Đông!" Hoàn Tử ngã lăn trên giường.
***
Khăn quàng cổ bằng nhung dày cộm dường như che mất khuôn mặt, chiếc cằm cùng lỗ tai đều bị che kín, trên người ngoại trừ đồ trong để giữ ấm, nhìn qua áo lông cổ cao khoác ngoài, còn có một chiếc áo nhung khoác ngoài màu hồng dày cộm dài quá gối, bên dưới là chiếc quần jean bó sát, chân mang một đôi ủng ngắn. Tuy đã bắt đầu vào đông, nhưng cách ăn mặc này của San San, ở phía nam thành phố này vẫn cảm thấy có chút khoa trương.
San San bội phục nhìn qua một nhóm chuyên gia đỏm dáng xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đang bước qua đường kia, mùa đông phía nam thành thị, đặc biệt là buổi tối, luôn cảm thấy ẩm ướt âm u, cái lạnh âm thầm mang theo cái ẩm ướt xuyên qua từng lớp quần áo xâm nhập vào cơ thể, mặc kệ có mặc nhiều lớp quần áo hơn nữa, bàn tay đều lạnh như băng, luôn không có chút ấm áp nào, có đôi khi, cô thật hận không thể ôm giường cùng chăn mền gắn lên cơ thể mình.
San San rụt cổ lại, nhìn lướt qua xunh quanh, bước chân có chút thong thả đi về phía kí túc xá. Cô đã kiên trì giữ vững tinh thần héo hon mê muội trong hai tiếng, rốt cuộc cô giáo phân tích về quảng cáo tã giấy chống thấm được nhiều giải thưởng lớn từ các góc độ khách nhau sau đó mới thả cho bọn họ tan học. Giờ học này xem như cô mù tịt, cô ngay cả nhãn hiệu của tã giấy chống thấm nước kia là cái gì cũng không nhớ rõ. Cô Vương thật sự là không dễ chiều lòng, trách không được Tiểu Tân lại nói bà ta đi lưng chữ vận (运), bọn họ lấy bài chuyên ngành ra mà đối phó với môn tự chọn, vậy mà cô giáo còn chưa hài lòng.
Điều này cũng không thể oán cô, thân thể thật sự là mệt vô cùng.
Vốn đã thấy không thoải mái, hiện tại lại bị gió lùa vào, San San càng cảm thấy hai chân tê cứng, đầu óc cũng trở nên nặng nề, vừa nghĩ tới kí túc xá còn cách một đoạn nữa, trong lòng San San lại thấy buồn bực.
Hiện tại đừng nói là xe có rèm che, chỉ cần là một chiếc xe đạp cõng cô về đều có thể làm cho cô cảm động đến chết, dứt khoát gọi điện thoại cho Tiểu Mập, cái xe đạp rách kia mỗi lần đều làm cho cô muốn nôn, nhưng có còn hơn không, cậu ta luôn miệng nói làm trưởng bối nên muốn chăm sóc cô thật tốt, hiện tại có cơ hội cho cậu ta biểu hiện rồi.
"San San." San San đang nghĩ như vậy thì phía sau có người gọi cô.
"Tiểu.... Thầy Hàn." San San vui mừng quay đầu lại, phát hiện không đúng nên lập tức đổi giọng, vẻ mặt khi nhìn thấy người sau lưng mình cũng lập tức trở nên tất cung tất kính, chỉ thiếu không cúi gập đầu, "Xin chào thầy Hàn."
"Vừa tan học à." Hàn Cố Diễn mắt nhìn thấy cô ôm sách giáo khoa trên tay, "Hứng thú của em về khoa này rất lớn nha."
"...A..." Khóe miệng San San co rút, cô làm sao có thể nói mình không may đăng kí phải khóa học của sát thủ mặt đen chứ?
"Điện thoại sao lại không gọi được?" Hàn Cố Diễn không có hứng thú dây dưa cùng cô, trực tiếp hỏi.
"A! Không gọi được sao?" San San sửng sốt một chút, "Thầy Hàn tìm em sao?"
"Ừ, thứ bảy tuần này tôi có việc, không đến lớp học tự chọn được." Hàn Cố Diễn nheo mắt nhìn San San bao bọc kín mít đúng trước mặt, "Em báo cho mọi người."
"Không cần lên lớp à, thật tốt quá!" Trong lòng San San bỗng tung tăng như chim sẻ, lới nói không nhịn được phải thốt ra, chỉ kém phần không hoa chân múa tay để thể hiện vui sướng trong lòng, sau đó lại bị Hàn Cố Diễn làm cho sợ hãi.
Khụ, vừa rồi hưng phấn như vậy, đã nói rõ không thích lên lớp của thầy giáo, không giữ mặt mũi cho thầy, San San thầm mắng mình, muốn mừng thì cũng phải chờ thầy đi rồi mới thể hiện ra chứ, không biết hiện tại bày ra bộ mặt "Thật đáng tiếc" có còn kịp không? Cô kéo kéo khăn quàng cổ dày cộm, lộ ra chiếc cằm, nhanh chóng lái sang chủ đề khác, "Không thành vấn đề, thầy Hàn, thầy yên tâm đi, chúng em có tạo một nhóm QQ, em lên bảng thông báo chung ghi một dòng là được, cam đoan thông báo đến mọi người."
"Ừ!" Sắc mặc Hàn Cố Diễn vẫn như thường, "Trở về kí túc xá à?"
"Đúng vậy ạ, thầy Hàn!" San San rất lễ phép trả lời.
"A, cách đây không xa nha~!" Hàn Cố Diễn đi song song bên phải San San.
"Ở Tây Ba, kì thật cũng không xa ạ." Trong đầu San San lại nói thêm - mới là lạ.
"Xem trời như vậy, có khả năng trời sẽ mưa, tôi đưa em về!"
Trời sẽ mưa sao? San San ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng thật to tròn, lại quay đầu nhìn Hàn Cố Diễn đi bên cạnh, có thể trên tay anh ta cũng không có dù a, "Không cần, thầy Hàn, em đang đi về, rất nhanh sẽ đến!"
Hàn Cố Diễn nhìn cô một cái: "Xe tôi đậu ở phía trước, cùng đi lấy, để tôi đưa em về!"
"A!" San San nhìn tên thiên lôi sống Hàn Cố Diễn ở trước mắt, "Thật phiền quá, thầy Hàn!"
"Không sao." Hàn Cố Diễn mỉm cười với cô, "Vô cùng cam tâm tình nguyện!"
San San...
San San sóng vai cùng Hàn Cố Diễn đi tới, tương đối hấp dẫn ánh mắt chú ý của người khác, thỉnh thoảng có bạn học đi lướt qua hai người bọn họ, còn cố tình quay đầu lại nhìn một chút, càng quá mức chính là, nhìn thì nhìn, còn lộ ra khuôn mặt không thể tưởng tượng được.
San San bị loại ánh mắt "Sao Hỏa đụng phải Trái Đất" kia nhìn nên vô cùng xấu hổ, bước đi mà nơm nớp lo sợ. Cô kéo cao khăn quàng cổ, che lại khuôn mặt, đột nhiên cảm thấy mình lo lắng không yên như vậy cùng rất kì quái, hai người bọn họ cũng không phải ngôi sao làm chuyện mờ ám gì.
So với khuôn mặt nhăn nhó của San San, Hàn Cố Diễn ngược lại tương đối tự nhiên, thỉnh thoảng vẫn nói vài câu chuyện phiếm với San San, hỏi một ít vấn đề học hành của cô, San San chỉ ôm thái độ học qua loa đối với khóa học kia, cho nên toàn bộ kiến thức đều không tồn tại trong đầu cô tí nào, cho nên câu trả lời tất nhiên cũng chỉ bla bla bừa bãi, vô cùng chột dạ, đừng nói đến là có bao nhiêu khó chịu.
Đến khi cô sắp chống đỡ không được thì Hàn Cố Diễn lại gặp một thầy giáo quen, hai người cùng trò chuyện, khác khoa nên San San cũng không biết, Hàn Cố Diễn không có giới thiệu, cô cũng không dám đường đột chào hỏi, chỉ lễ phép gật đầu cười cười, rồi giả vờ ngoan ngoãn đứng một bên. Thầy giáo kia vừa cùng Hàn Cố Diễn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại còn nhìn sang San San vài lần, vẻ mặt hứng thú.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |