← Ch.049 | Ch.051 → |
Chuyện này thật quá hoang đường.
Thậm chí Chử Dạng còn cho rằng người đang đứng trước mặt không phải Cố Thanh Thức.
"Anh đùa gì thế." Chử Dạng cau mày, mở miệng nói: "Rõ ràng anh đã từ chối em."
Bởi vì không muốn bị từ chối lời tỏ tình đầu tiên trong đời, cho nên lúc ấy Chử Dạng chỉ thăm dò, thế nhưng ngày đó chính miệng Cố Thanh Thức đã thừa nhận.
"Anh không có."
Giọng điệu của Cố Thanh Thức rất nghiêm túc nhưng vẫn không xua tan được nghi ngờ trong lòng Chử Dạng.
"Rõ ràng em đã hỏi anh, anh cũng đã nói rõ là anh không thích em." Chử Dạng cao giọng châm chọc: "Nếu như anh sớm nói thích em, chúng ta đã sớm..."
Nói đến đây đột ngột dừng lại, Chử Dạng không nói tiếp nữa.
Nhưng Cố Thanh Thức lập tức phát hiện có điều không đúng: "Sớm làm sao?"
Chử Dạng lắc đầu, bỏ qua lời vừa nói: "Đàn anh, lần này anh có chắc không trêu đùa em chứ?"
Có lẽ lại là một trò đùa, có lẽ chờ cô nghiêm túc lần nữa, Cố Thanh Thức sẽ lại từ chối cô.
Bị người mình thích từ chối, Chử Dạng không nghĩ sẽ thử lại lần nữa.
Cố Thanh Thức thấp giọng nói: "Tại sao anh phải trêu đùa em."
"Lúc ấy em say đến hồ đồ, anh còn đút hoa quả cho em ăn." Chử Dạng cẩn thận nhớ lại, vẻ mặt phức tạp: "Lúc ấy em còn nằm trên đùi anh, em hỏi anh, anh có thích em không, anh nói anh không thích em."
Vẻ mặt của Cố Thành Thức còn phức tạp hơn cô, anh ta gằn từng chữ một: "Sau khi anh đi lấy trái cây trở lại, em đã không thấy đâu."
Chử Dạng lùi về phía sau mấy bước.
Cô nhìn chằm chằm nền gạch dưới chân, thậm chí thấy rõ những vết nứt nhỏ giữa các viên gạch ở giữa còn có những con kiến bò vào trong nhưng tâm trí cô vẫn mơ hồ.
Cô vẫn cho rằng mình bị Cố Thanh Thức từ chối.
Vị đàn anh cô ngưỡng một nhiều năm, tất cả sự hư vinh, niềm vui của thiếu nữ đều đặt ở lời tỏ tình kia. Đối với cô mà nói Cố Thanh Thức là một ngôi sao không thể chạm tới, mà ngôi sao này có lẽ coi trọng cô, chỉ cần cô đưa tay ra, thì nó sẽ rơi vào lòng bàn tay.
Hôm nay Cố Thanh Thức đã thẳng thắn nhưng cô lại cảm thấy rất bối rối.
Có lẽ mỗi ai khi nhớ lại thời thanh xuân ngây ngô của mình đều sẽ không quên được một bản thân không dám chủ động, sợ phải cô đơn, ngồi trong lớp thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một gò má, cũng có thể vào đêm đó sẽ trở thành một giấc mơ đẹp.
Cô từng vô số lần đứng bên ngoài cửa lớp học của Cố Thanh Thức.
Mục đích lúc ấy rất đơn giản, anh ta là nhân vật quan trọng trong trường, nhiều cô gái thích anh ta như vậy, Chử Dạng chỉ muốn dùng ảnh của anh ta để kiếm ít tiền lẻ.
Khi đó ánh nắng chiều chiếu lên bệ cửa sổ bằng hợp kim nhôm, ánh vàng cùng ánh bạc giao nhau, trên mặt kính là khuôn mặt của cô, còn trong kính là bóng dáng Cố Thanh Thức đang đọc sách.
Mục đích của cô không biết từ khi nào bắt đầu thay đổi, chính cô cũng không rõ.
Ngày anh ta tốt nghiệp, trong lòng Chử Dạng cảm thấy phiền muộn mà trước nay chưa từng có, nhưng cô vẫn cứng miệng, sống chết không chịu nói với anh ta.
Sau đó, anh ta trở về trường phát biểu, Chử Dạng nghĩ đó có lẽ là tấm hình chụp chung duy nhất, lúc thầy kêu chụp hình, cô giống như một con cá linh hoạt, chạy đến bên cạnh anh ta.
Trên người thiếu niên thơm mùi bạc hà mát lạnh, Chử Dạng quyết định sẽ ghi nhớ kỹ thời khắc này trong lòng.
Khi đó, anh ta nói với cô hãy thi Thanh Hoa.
Anh ta nói rất hoan nghênh cô đến Thanh Hoa.
Có thể bọn họ thích nhau.
Có lẽ đối phương cũng thích cô, cũng không hẳn là con đường một chiều đơn độc.
Sau khi vào đại học, quan hệ giữa cô và Cố Thanh Thức dần trở lên tốt hơn, cũng khiến cho Chử Dạng mỗi giây mỗi phút đều đắm chìm trong vui mừng.
Điều họ tâm ý tương thông nhất là chuyện mập mờ.
Không ai biết lúc đó Chử Dạng đã dùng nhiều kỹ năng diễn xuất như thế nào để che giấu sự lo lắng, luống cuống, giả vờ không cẩn thận hỏi anh ta có thích mình hay không.
Cho nên cô ghét Cố Thanh Thức.
Trong lòng Chử Dạng đột nhiên thấy khó chịu.
Loại cảm giác này khó chịu gấp trăm lần so với lúc Cố Thanh Thức nói không thích cô.
"Đàn anh." Cô hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh thích em từ khi nào?"
Cố Thanh Thức lắc đầu: "Không biết."
Sau đó anh ta khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm, giọng điệu cũng nhẹ đi.
"Có lẽ là từ rất lâu trước kia, em đứng ở bệ cửa sổ lớp học, yêu cầu anh tạo dáng, theo bản năng anh không thể từ chối, có lẽ là sau mỗi lần uống sữa em mua cho, có lẽ là ngày tốt nghiệp đó, em khóc trước mặt anh." Cố Thanh Thức khẽ cười, bình tĩnh nói: "Có lẽ sớm hơn, là lần đầu tiên anh phát hiện em chụp trộm anh."
Một vạn lí do.
Trong mắt anh ta là đàn em nhỏ nhắn duyên dáng đứng ở cửa lớp học.
Trong phút chốc, trong lòng Chử Dạng lập tức sụp đổ.
Cô không chịu nổi hàng tấn những tiếc nuối trong lòng.
Có thể thấy bọn họ động tâm với nhau, theo sự biến đổi của thời gian dần cảm mến nhau.
Loại lý do thích này làm người ta khó quên nhất.
"Chử Dạng." Cố Thanh Thức nhìn cô, giọng điệu trầm ổn cuối cùng cũng mang theo vẻ run rẩy: "Em và anh Từ ở bên nhau đúng không?"
Anh ta kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại lừa gạt chính mình, hèn mọn đến cực điểm.
Có lẽ anh ta còn cơ hội.
Chử Dạng dùng sức lắc đầu, đỏ mắt nhìn anh ta.
Cố Thanh Thức nhắm mắt lại, một lúc sau chậm rãi mở ra, đờ đẫn nói: "Tại sao không đợi anh trở về từ Bắc Kinh?"
Anh ta cảm thấy câu hỏi này của mình thực sự rất vô nghĩa.
Sau bảy tám ngọn đèn đường, Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam đứng dưới ánh đèn đang đợi bọn họ.
"Đi thôi." Cố Thanh Thức quay người đi về phía bọn họ: "Nếu dì quản lí ký túc đi ngủ, các em sẽ không vào được đâu."
Bóng lưng anh ta bị ánh đèn kéo thành một cái bóng dài.
Vẫn thẳng tắp, cao và gầy như vậy.
Cũng vô cùng chán nản.
Cuối cùng ngôi sao đó cũng rơi vào lòng bàn tay nhưng cô đã không còn tư cách để bắt lấy nữa.
Chử Dạng cũng đã hiểu, cái gì là tiếc nuối của tuổi trẻ.
Hoá ra loại tiếc nuối này, thật sự khiến người ta phải đau lòng.
Trong lớp học nơi ánh mặt trời chiếu vào, có một thiếu niên cúi đầu, nghiêm túc đọc sách.
Ngọc thụ lâm phong, phong thái thướt tha, trong lòng cô khi đó Cố Thanh Thức là tuyệt vời nhất.
Khi Cố Thanh Thức trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng khác vẫn còn thức đêm chơi game.
Giang Hải Rừng không ngẩng đầu nói: "Quay về rồi sao? Bọn tớ lập tức đi ngủ đây, cậu đi rửa mặt trước đi."
Ba người vẫn còn đắm chìm trong thế giới ảo, Giang Hải Rừng tập trung toàn bộ tinh thần đến nỗi trên mu bàn tay xuất hiện gân xanh.
Bỗng nhiên ghế của anh ta bị đá một cái.
Giang Hải Rừng tức giận quay đầu nhìn, vừa thấy là Cố Thanh Thức lập tức bị dọa sợ: "Thanh Thức, chúng tớ đánh xong ván này là ngủ, nhất định sẽ không làm phiền cậu nghỉ ngơi."
"Đừng đánh nữa." Cố Thanh Thức nhàn nhạt nhìn hai người bạn cùng phòng, hất cằm nói: "Đi ra ngoài uống rượu, tớ mời."
Mấy người bạn cùng phòng cũng kinh ngạc.
Rõ ràng anh Thức là người ghét uống rượu nhất, tại sao hôm nay lại muốn uống rượu?
Giang Hải Rừng thân với anh ta hơn, vì vậy cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ là đột nhiên muốn uống rượu."Cố Thanh Thức nhìn về phía ban công, thấp giọng nói: "Bây giờ không uống, có lẽ không còn cơ hội cùng mấy người uống rượu nữa."
Mấy người bạn cùng phòng sau đó đều im lặng.
Đúng vậy, bọn họ đã năm tư đại học, nếu như bây giờ còn không nắm lấy cơ hội, đợi đến tốt nghiệp, có thể sẽ chẳng có gì cả.
"Được! Uống!"
"Thức ca mời khách! Nhất định phải cho cậu mặt mũi!"
"Ông chủ Cố uy vũ, hôm nay tôi muốn uống hai thùng Snow Beer*!"
*Một loại bia của Trung Quốc.
Kết quả ba người ném bàn phím xuống, màn hình bỗng nhiên tối lại, chính giữa hiện lên dòng chữ "you killed" đỏ như máu.
Mấy người lại ôm bàn phím kêu rên.
Cố Thanh Thức bất lực nói: "Lát nữa tớ sẽ chơi cùng các cậu."
Cố Thanh Thức là đại thần đã ở ẩn nhiều năm, có anh ta mấy người liền yên tâm, sau một ván, lập tức thắng trở lại.
Bốn nam sinh tùy tiện sửa sang, sau đó đùa giỡn rời khỏi ký túc xá.
Khi đi qua ký túc xá nữ, một người bạn cùng phòng đột nhiên cảm thán, nhìn vào cửa sổ đã sớm tắt đèn: "Sắp tốt nghiệp rồi nhưng tớ vẫn chưa dám tỏ tình với đàn em."
Mấy người khác cười anh ta.
Người bạn cùng phòng kia bỗng lấy hết can đảm, giơ tay làm hình kèn hét lên trên lầu: "Này! Tớ thích cậu."
Những nữ sinh còn chưa ngủ trong ký túc xá mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Nhưng cánh cửa sổ kia lại không sáng lên.
"Đi thôi." Cố Thanh Thức vỗ vai anh ta: "Chờ khi cô ấy tỉnh dậy, lúc đấy lại nói."
"Được."
Thích cũng không nói tên, không ai biết anh ta đang tỏ tình với ai.
Thư Mạt nằm trong chăn gửi cho Chử Dạng một tin nhắn.
Tống Lâm Ấu và Trần Tiểu đã ngủ, lúc Chử Dạng rón rén trở về, chỉ có Thư Mạt thấy cô.
Cô ấy đang đọc tiểu thuyết nên vẫn còn chưa ngủ, vì không muốn làm phiền hai người nghỉ ngơi nên sau khi trở về Chử Dạng chỉ có thể dùng điện thoại trao đổi với Thư Mạt.
Tiếng huyên náo cũng không lâu lắm, Chử Dạng đã leo lên giường.
Cô và Thư Mạt nằm cạnh nhau nên khi hai người quay đầu vừa vặn hướng về phía nhau, Thư Mạt dùng tay gối đầu, nhỏ giọng hỏi cô: "Các cậu làm xong chưa?"
Chử Dạng yếu ớt đáp: "Ừ."
"Anh Cố giúp các cậu tối ưu hóa mạch điện, còn anh Từ thì giúp các cậu tìm chỗ thí nghiệm, làm tớ ghen tị quá." Thư Mạt hâm mộ bĩu môi: "Đã trễ như vậy hai người họ còn có thể giúp đỡ tổ các cậu đúng thật là không dễ dàng, ngày mai anh ấy còn phải đi làm, còn tiền bối hình như sáng mai có một cuộc họp."
"Ừ."
"Cậu làm sao vậy?"
"Ừ."
Thư Mạt trợn tròn mắt, không thèm đếm xỉa đến cô, nói tiếp: "Cho đến bây giờ tớ vẫn luôn nghĩ anh Từ ở quá xa không thể với tới, không nghĩ đến cậu lại có thể bắt được anh ấy, ai, hai người bọn họ đã ngủ rồi, cậu nói cho tớ biết xem, cậu và anh Từ rốt cuộc là như thế nào? Đừng có nói với tớ bất cứ cái gì về tiếng sét ái tình trên giảng đường, tớ không tin đâu."
Chử Dạng nhàn nhạt nói: "Tiệc rượu ở quán bar năm ngoái."
"À, lần đó chúng ta tổ chức tiệc ăn mừng đội bóng rổ." Thư Mạt gật đầu, bỗng nhiên nhận ra có gì không đúng, mở to mắt hỏi cô: "Năm ngoái anh ấy cũng ở đấy?"
Anh ấy ở đấy.
Chử Dạng khi đó đang buồn bực, trong phòng riêng có mấy chai rượu chưa mở, cô cầm lấy, dùng răng cạy chai rượu, sau đó lập tức ngửa đầu đổ vào miệng.
Vừa uống vừa lầm bầm mắng chửi.
Mắng Cố Thanh Thức là kẻ cặn bã.
Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang dựa trên đùi một người đàn ông.
"Tỉnh rồi?"
Chử Dạng ngồi dậy, vừa muốn cảm ơn người ta nhưng lại phát hiện mình quen biết người này.
Bọn họ là một đám sinh viên vì muốn tiệc ăn mừng thêm sôi động nên cố ý bỏ ra một số tiền lớn chọn một quán bar đắt nhất thành phố.
Không có mùi thuốc lá, rượu bia xung quanh, càng không có chuyện buôn bán ma túy bẩn thỉu, người đến đây đều là người không thiếu tiền, đến uống rượu nghe nhạc, cùng lắm là tìm một trò tiêu khiển.
Có rất nhiều người có mặt mũi trong xã hội đều đến đây.
Người đàn ông trước mặt thắt cả vạt lỏng lẻo, mấy cúc trên áo sơ mi bị cởi ra, trên quần tây chỉnh tề có vài nếp nhăn, có lẽ cô đã ngủ rất lâu.
Đôi đồng từ màu hổ phách dưới ánh đèn tối của phòng riềng trông có chút trong suốt, thấy cô tỉnh lại, sắc mặt anh cũng không có nhiều thay đổi, ở giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một ly rượu, anh ngửa đầu nhấp một ngụm.
Yết hầu di chuyển lên xuống cho đến khi chất lỏng đỏ tươi nhuộm đỏ môi anh.
Chử Dạng không xác định hỏi: "Anh Từ?"
Người đàn ông dịu dàng cười một tiếng: "Đàn em còn nhớ tôi?"
"Nhớ, sao anh lại ở đây."
Người đàn ông chỉ vào cửa phòng: "Đến uống rượu."
Chử Dạng cảm thấy không đúng, chỉ mình hỏi: "Anh biết em?"
Người đàn ông cười khẽ: "Biết."
Chử Dạng không rõ cho nên lùi về phía sau một chút, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Người đàn ông hỏi cô: "Sao em lại uống nhiều như vậy?"
"Tâm trạng không tốt."
Chử Dạng qua loa lấy lệ nói, sau đó nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Cố Thanh Thức đâu.
Mẹ kiếp, tên đàn ông khốn nạn kia lại bỏ cô ở lại.
Trong lòng vô cùng tức giận, cô tự rót cho mình một ly rượu.
Người đàn ông bên cạnh cầm lấy ly rượu trên tay cô, Chử Dạng tức giận nhìn anh.
"Anh còn không cho em uống rượu sao!"
Người đàn ông mỉm cười: "Làm sao có thể nhưng mà đàn em, rượu này không phải uống như vậy."
Uống rượu còn phải để ý những thứ này sao, Chử Dạng dựa vào ghế sô pha hỏi anh: "Vậy phải uống thế nào?"
"Nhấp một ngụm, đặt dưới đầu lưỡi, chờ đến khi hương thơm ngọt ngào của rượu đến, sau đó dùng lưỡi quấn lấy rồi từ từ nuốt xuồng."
"Thật phiền toái."
Chử Dạng nhỏ giọng than phiền, nhưng vẫn dựa theo lời anh uống như vậy.
Người đàn ông nhỏ giọng hỏi cô: "Mùi vị thế nào?"
Chử Dạng gật đầu: "Ừm, quả thật ngon hơn so với uống trực tiếp."
Từ Nam Diệp không hỏi cô tại sao lại ngủ ở đây, cũng không hỏi cô tại sao lại uống rượu, chỉ kiên nhẫn ngồi bên cô dạy cô uống rượu.
Chử Dạng vốn đã uống rất nhiều bia nên bắt đầu cảm thấy choáng.
Cô ngã trái ngã phải, khiến Từ Nam Diệp dở khóc dở cười để cho cô dựa lên vai mình.
Chử Dạng vốn tưởng vị trí cô ngồi trên giảng đường là khoảng cách gần nhất giữa cô và Từ Nam Diệp, ai ngờ cô lại vì men rượu mà có thể dựa vào Từ Nam Diệp.
Thế giới thật kỳ diệu.
Cô lặng lẽ giương mắt, muốn nhìn anh.
Từ Nam Diệp vừa vặn quay mặt sang một bên, hơi thở của Chử Dạng phả vào mắt kính anh, ngay lập tức làm mờ mắt kính Từ Nam Diệp.
Anh cũng không nóng nảy gỡ kính xuống, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi quần, cúi đầu từ từ lau mắt kính.
Ưu nhã lại tinh tế.
Người đàn ông trước mặt này làm gì cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy quý giá.
Chờ sau khi anh đeo kính lại, anh phát hiện Chử Dạng đang nhìn chằm chằm anh.
Khuôn mặt kiều diễm, do say mà đỏ ửng lên, trong mắt tràn ngập sự u mê và mờ mịt.
Từ Nam Diệp đột nhiên mỉm cười.
Anh nghiêng người, đưa tay chạm vào gương mặt cô.
Sau đó anh ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Em còn muốn uống sao? Để anh đưa em đến một nơi yên tĩnh hơn."
Người đàn ông lúc này đã hoàn toàn khác xa với người đàn ông trên bục giảng.
Trong mắt Từ Nam Diệp như có lưỡi câu, mở ra hay nhắm lại đều ẩn chứa sự quyến rũ vô hình, cho dù là gần hay xa, cũng khiến cho người ta phải cảm thấy sôi máu, cổ họng nóng ran, không nói được câu nào.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, cả người giống như mâu thuẫn giữa sắc khí và cấm dục.
Anh giống như một vòng xoáy, chỉ cần rơi vào, không ai có thể thoát ra được.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |