← Ch.39 | Ch.41 → |
Anh đè cô lại trên tường, nắm cằm của cô khiến cho cô phải quay đầu lại, mặc cho anh tiếp tục 𝒽●ô●n sâu. Anh buộc cô nuốt nước bọt của anh, lại kéo lưỡi của cô vào trong môi của mình, cắn, miệng uống chất lỏng của cô.
Bàn tay theo lễ phục tơ tằm đi xuống, kéo làn váy thật dài kia, đưa tay ↪️*ở*ï 🍳*𝖚*ầ*𝓃 lót bên trong.
𝒯hâ·ⓝ ✞𝒽·ể bị đè chặt, đôi môi bị lấp kín, cô giãy dụa không thoát, cảm thấy anh kéo quần lót của cô xuống, trong lòng không khỏi khẩn trương. Cái 〽️·ôⓝ·g đẩy về sau, muốn đẩy anh ra nhưng không nghĩ đến, cô lại uốn éo 𝖈-ọ ✖️á-ⓣ nhiều làn trên bộ phận nhạy cảm của anh, làm cho ◗-ụ-c 𝖛-ọ-n-𝖌 của anh kinh động.
Cô cảm thấy cái lực lượng căn đầy kia, Ⓜ️ôռ·𝐠 cô ↪️·ọ ❎á·🌴 trên nguy hiểm cách quần, cô cắn răng nghiến lợi nhưng lại không có cách nào.
Hạ Viễn Hàng gấp gáp xé rách quần lót của cô, đầu gối chống vào giữa hai chân khép chặt của cô, tách ra. Rốt cuộc anh thõa mãn buông môi cô ra, lưỡi nồng nhiệt ⓛï_ế_ɱ lên vành tai của cô, một đường đi xuống, để lại dấu vết ẩm ướt.
Tay của anh thăm dò vào giữa chân của cô. Vừa 𝒽ô*𝐧 mãnh liệt xong, cô đã có mấy phần độ●ⓝ●𝐠 𝖙ì𝐧●♓, phiếm hiện một chút nước, ngón giữa mở cánh hoa xinh đẹp ra, theo dòng nước 🌜-ắ-ɱ v-à-0, một tiếng nước đọng nhỏ nhẹ từ cánh hoa hồng của cô truyền đến.
"Cũng ướt rồi, dừng thế nào?" Anh nói nhỏ ở bên tai của cô, một cái tay khác từ cổ áo lễ phục hình chữ V đi vào. Vật liệu may mặc mỏng manh giúp anh vô cùng dễ dàng nắm lấy, tay nắm vật đầy đặn, nặng nề xoa nắn.
Ngón giữa của anh thần tốc lay động trong nước của cô. Ngón trỏ trên đỉnh hạt mề·ⓜ 𝐦·ạ·ⓘ kia, liên tiếp chuyển động trêu đùa khiến cô r-ⓤ-𝐧 ⓡẩ-γ ⓣ♓_ở ԁố_c.
"Ưmh......" Cô ↪️ắ.𝓃 ⓜ.ô.ⓘ nhịn 𝓇-ê-п 𝓇-ỉ yêu kiều xuống."Ca...... camera."
"Kẻ lừa đảo." Anh mạnh tay bấm nụ hoa nhạy cảm của cô một cái."Nơi này là góc ⓒ●𝒽ế●🌴." Ý tức là, máy camera không dò tới nơi này, bọn họ có thể...... tận tình.
Ngón tay trong nơi đó của cô cong lên, dùng đốt ngón tay chậm rãi nhào nặn viên thịt non mềm. Một chút, một chút, có cảm giác co dãn và ngập nước riêng biệt. Sau khi anh sờ tới nơi có thịt đặc biệt non mềm kia liền chuyên tâm phục vụ khơi nó dậy, nặng nề gẫy lấy.
"A......" Cô kêu nhỏ, dịch ướt trơ bóng từ sâu trong cơ thể tuôn ra, tràn qua bàn tay của anh, chảy xuống đến bóng loáng cả mặt đất.
Chuyện này...... Thật sự là quá mất thể diện!
"Tinh" một tiếng, cách đó không xa truyền tới tiếng thang máy đến, trong một khắc kia lòng của cô co rút thật chặt, hang nước ⓜề-〽️ mạ-𝐢 cũng tuyệt vọng xoắn chặt ngón tay anh.
"Sợ hả?" Anh cười nhẹ, ngón giữa bị 𝖐.ẹ.𝐩 𝒸♓ặ.т không nhúc nhích được, chẳng qua, anh vẫn có thể chơi cái khác. Ngón trỏ ác ý lay động hạt màu hồng đã sớm ưỡn lên ngạo nghễ, giống như tò mò về co dãn và xúc cảm của nó, dùng ngón cái cùng vê nó, kéo ra ngoài.
Ⓚí-ⓒ-𝒽 𝐭-h-í🌜-♓ này cũng không nhỏ, cô run kịch liệt, chất lỏng mặc sức chảy.
Đám người kia vừa đi ra khỏi thang máy vừa nói chuyện, âm thanh cách nơi này càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
Trong nháy mắt cơ thể Diêu Thủy Tinh căng rất chặt, nhưng người đàn ông ghê tởm sau lưng, ngón tay có ý xấu lúc này bắt đầu lấy ra lấy vào, trắng trợn bành trướng quấy lên. Tiếng nước chảy rõ ràng mà vang dội, lòng ngón tay vẫn nặng nề mà đè bấm khối thịt non mềm nhất của cô. Cô cắn đôi môi đến đau đớn mới miễn cưỡng đè nén 𝐫ê-n 𝓇-ỉ đã chạy đến bên môi xuống.
"Ngừng......" Cô khẽ т𝖍*ở ⓖ*ấ*🅿️, giọng nói rõ ràng ra lệnh, lúc này lại 𝐦ề_m m_ạ_ⓘ đến đáng thương.
"Bây giờ em nói cho anh biết, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai ra lệnh, hả?" Ngón tay của anh chuyển động mãnh liệt, chất lỏng bị khuấy đảo ra dữ dội, vẩy lên trên da chân nóng rực của cô, lành lạnh, tơ trắng muốt.
Đám người kia dừng lại, cách một khúc quanh, nói chuyện thân thiện, không đi tới, cũng không lùi về phía sau. Đây là tình huống...... khó xử nhất.
Tay của anh rời khỏi trước 𝖓-𝐠-ự-ⓒ cô, thăm dò vào trong môi cô, không để cho cô tiếp tục cắn. Cô căm hận trực tiếp cắn xuống ngón tay của anh, giận anh trêu chọc cô như vậy, cũng tức giận mình bị trêu đùa đến nông nỗi này. Cô cắn được vừa độc vừa mạnh!
Lần này anh thực sự quá mức rồi! Nếu quả như thật bị nhìn thấy...... cô thề, cho dù đuổi đến địa ngục, cô cũng muốn tự tay xé nát anh! Cơ thể của cô run dữ dội hơn, tim đập đến mức khiến cô sắp chịu không nỗi.
Anh quyết tâm ăn sạch cô, vào lúc giờ phút này không dám làm gì anh được nữa, phải không?
Diêu Thủy Tinh sống 28 năm, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác sỉ nhục mãnh liệt như thế. Người đàn ông này chính là cố ý muốn cho cô cảm giác như thế, cô đã quá là rõ ràng. Nhưng nếu như ngoan ngoãn chịu khi dễ, nào đâu phải là việc Diêu Thủy Tinh sẽ làm?
Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, nếu anh lấy việc đùa bỡn cô làm thú vui vậy thì cô cũng không cần ngu xuẩn bị chơi mà không biết phản kháng!
𝐌ôⓝ*🌀 của cô cứng lên, chủ động đón nhận động tác của ngón tay anh, đơn giản chỉ cần buông thả, tìm cao triều dễ như trở bàn tay.
Nếu như không phải tình huống chuyển biến quá nhanh, có thể Hạ Viễn Hàng thật sự sẽ cười to ra ngoài. Diêu Thủy Tinh thật đúng là Diêu Thủy Tinh, ngược lại cô lại có thể biến ngón tay của anh thành loại đồ ✞𝐡-ủ 🅓-â-𝖒 sử dụng tùy ý!
Người phụ nữ này, quả nhiên không phải là phách lối bình thường.
Anh cúi đầu cười, duỗi lưỡi 𝖑𝖎ế.ⓜ da cổ tinh tế, cực kỳ yêu da thịt trắng nõn như sữa bò, 𝖑·ı·ế·𝖒 láp hết lần này đến lần khác."Có phải sẽ lập tức đến hay không, hả?"
Cô cắn răng, cái 𝐦_ôп_𝐠 chuyển động càng lúc càng nhanh về phía sau. Loại nhiệt độ ma sát đó không ngừng kéo k_h0_á_𝐢 𝐜ả_𝖒 lên, khiến cho hô hấp của cô càng lúc càng gấp rút. Mồ hôi làm ướt đẫm lễ phục của cô, dính vào da, trở nên lạnh lẽo. Nhưng cơ thể lại nóng như vậy, một lạnh một nóng, còn có trong ngón tay cơ thể, cô cũng sắp muốn....
"Ưmh......" Cô hừ nhẹ, hoa huy*t dùng sức hút ngón tay của anh, từng đợt từng đợt chất lỏng nóng rực ra ào ào.
Cô, cao triều.
← Ch. 39 | Ch. 41 → |