Yêu - 3
← Ch.098 | Ch.100 → |
Phó Thành nghiến chặt hàm răng, nắm lấy cổ tay cô đưa 👢ê·п đ·ỉ·ⓝ·ⓗ đầu, cả người đè lên rồi đem hai chân mềm nhũn của cô đặt dưới thân, "Anh Hiền, anh nhịn không nổi nữa, trước tiên để anh bắn vào một lần, lát nữa để em xuất ra được không?"
Bộ п●🌀●ự●ⓒ rắn chắc của anh có thể so với tấm sắt, Anh Hiền bị anh đè đến thở không nổi, hốc mắt ướ●ⓣ á●𝐭 phiếm hồng, cơ bản không có sức để nói chuyện.
Sau hơn chục cú nhấp, cơ bắp toàn thân Phó Thành căng chặt, cuối cùng thoải mái xuất ra. Lúc bắn ra đầu khấc bịt chặt cổ tử cung, tùy tiện phun ra chất dịch trắng đục.
K·í·𝐜·𝐡 †𝐡í↪️·♓ trực tiếp như vậy khiến Anh Hiền sung 💰.ư.ớ.ⓝ.🌀 không thôi, tê dại như kim châm đ*â*𝖒 𝐯*à*ο bụng dưới, ép ra một vũng nước lớn.
Cô vừa định nói với Phó Thành rằng cô cũng đã đạt được cự-🌜 ⓚ-ⓗ🅾️-á-𝐢 thì người đã được anh bế lên.
Phó Thành bế cô vào phòng ngủ, đặt cô nằm xuống giường rồi làm cô. Hỗn hợp 🌴-❗𝖓-h 🅓-ị-🌜-ⓗ và nước xuân bị anh phá tan ra, phát ra tiếng kêu 𝓇.ê.п ⓡ.ỉ.
Vách thịt trong lúc cao trào lập tức tham lam quấn lấy vật cứng rắn khổng lồ 𝓃ó_𝓃_🌀 ⓑ_ỏ𝐧_g của anh, 💰❗ế.✝️ 🌜.𝐡.ặ.✞ lấy anh như sợ nó sẽ rời đi trong giây tiếp theo.
"Ưm." Thái dương của Phó Thành nhảy dựng lên vì bị hút chặt, không quan tâm mà trói chặt vòng eo cô, không ngừng ưỡn người, tăng tốc độ chạy nước rút, vật nam tính dần dần khôi phục lại độ cứng và 𝓅·♓·á·t 𝐫·@ â·m †𝒽🅰️·п·ⓗ càng phóng đãng.
Bụng dưới của cô co rút đến mức đau nhức, Anh Hiền bám lấy tay anh cầu xin tha thứ: "Phó Thành, chậm một chút, ha... Em thực sự chịu không nổi rồi..."
Huyệt nhỏ không ngừng ↪️♓-ả-𝖞 пư-ớ-𝖈, không phân biệt được đâu là dư âm của lần cao trào trước đâu là chất lỏng mới tiết ra, điều đáng ngại hơn chính là dưới sự 🎋-í-c-𝒽 ⓣ♓í-↪️-ⓗ liên tục, cảm giác muốn đi tiểu dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhìn người phụ nữ với vẻ mặt mê mẩn bị 🅓·ụ·𝒸 ѵ·ọ·𝖓·ⓖ 𝖙𝓇·🅰️ ✝️ấ·ռ trước mặt mình, Phó Thành vươn tay nâng khuôn mặt cô, môi mỏng lần nữa ⓥ-ⓤố-✝️ 𝐯-3 ngũ quan cô, đầu lưỡi l●ıế●Ⓜ️ ⓛ*ℹ️ế*𝖒 khoé môi cô.
"Anh Hiền, ngồi lên người anh."
Cô vốn nghĩ anh muốn nữ ở trên, không nghĩ Phó Thành cũng không nằm xuống, mà là ngồi ở bên giường, ôm cô đưa lưng về phía đùi mình.
Anh Hiền bị anh ♓ô_𝐧 đến mơ mơ màng màng, mặc cho anh tuỳ tiện trên người mình.
Bàn tay thô ráp v·u·ố·т v·ⓔ bắp đùi dính đầy chất lỏng không rõ của cô, chầm chậm dùng lực tách chân cô ra, biến cô thành một tư thế hai chân rộng mở phóng đãng.
"Anh Hiền..." Anh 𝐡ô_ռ lên cổ cô, kéo chân cô về phía trước.
Chiếc gương soi toàn thân có cùng độ cao đối diện hai người, phản chiếu rõ ràng hình ảnh chi tiết của cuộc 👢à.m 𝐭ì.𝐧.𝖍.
Anh Hiền nhìn người phụ nữ trong gương với khuôn mặt ửng hồng, vặn vẹo xoay tròn giữa hông người đàn ông, lắc lư trái phải, trên dưới xóc nảy, hai bầu 𝖓-🌀ự-ⓒ nặng trĩu đung đưa qua lại, đầu ti này lớn hơn đầu ti kia.
Giữa hai chân, miếng thịt non đỏ như Ⓜ️á*ⓤ gắt gao cắn chặt lấy vật khổng lồ hung dữ, bị nó kéo ra rồi đâ.𝐦 và.🔴, nước xuân trắng đục chảy ra ướt đẫm cả huyệt nhỏ và len lỏi vào trong khe 𝐦ôⓝ.𝖌 của cô.
Mà người hại cô biến thành như vậy, đang nghiêng đầu, đôi mắt cụp xuống, chiếc mũi cao bị kẹt trong mạch đập của cô, say mê ♓_ô_𝐧 lên gáy cô.
"Ưm ha..." Quá κí●🌜●h t𝒽í𝐜●♓, Anh Hiền vô thức κ_ẹ_🅿️ ↪️_𝐡ặ_🌴 〽️ô●𝓃●𝖌, ngay lập tức cảm nhận được sự trơn trơn dính dính trượt giữa hai kẽ 𝖒ô-𝖓-ⓖ.
Đó là т_ⓘⓝ_𝐡 ⓓ_ị_🌜_h của anh. Ý nghĩ đó chợt loé lên, cơ thể Anh Hiền càng thêm 𝖘●ï●ế●𝐭 c𝒽ặ●✞ lại.
Phó Thành đã bắn qua một lần nên anh không vội vàng như vậy nữa, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn viên thịt của cô, làm cô một cách đâu vào đấy.
Anh Hiền cảm thấy trong cơ thể bắt đầu co thắt, từng đợt 𝖐*𝐡*⭕á*ⓘ ⓒả*〽️ đang ập đến. Tư thế này tiến vào càng sâu hơn, hơn nữa không có cách nào né tránh, đầu khấc 𝓃🌀hï*ề*ⓝ ná*✝️ cổ tử cung cô giống như muốn chui vào trong.
Cô nhấc 〽️●ôⓝ●ⓖ lên định né tránh nhưng vừa mới động đậy thì lập tức bị Phó Thành dùng sức ấn xuống khiến đầu gậy mạnh mẽ đâ_〽️ 𝖛à_o cổ tử cung.
"Ha... không được, Phó Thành, Phó Thành, buông em ra... em muốn đi tiểu, ưm hư..." Anh Hiền г⛎-𝖓 𝓇-ẩ-🍸 𝖗ê-𝐧 г-ỉ, làn da hồng hào của cô nổi da gà lên.
Phó Thành dừng lại một chút, ngược lại hai tay bóp lấy eo cô.
"Anh, anh...làm gì thế..."
Phó Thành không trả lời, im lặng đẩy hông hướng lên trên, lần này nặng hơn lần trước, túi tinh đánh vào cửa huyệt, cắ-𝖒 ✅-à-ⓞ sâu bên trong khiến cô thét đến chói tai.
Anh nghe bọn David nói đùa về chuyện tình dục rằng chỉ cần có kỹ năng tốt, có thể khiến cho người phụ nữ sảng khoái đến không thể khống chế được, đó mới được xem là chân chính cao trào. Anh mới biết được thì ra không thể khống chế được còn có ý nghĩa này.
Trước đây anh chưa bao giờ khiến cô mất khống chế như vậy.
Là không đủ 𝖘*ướ𝖓*🌀 sao?
"Anh Hiền, tiểu ra đi." Giọng nói phía sau khàn khàn đến đáng sợ, đôi môi 𝖓-ó-𝐧-ɢ 🅱️-ỏ-n-𝖌 lưu luyến trên cổ cô, Ⓜ️ú-ⓣ ra một loạt vết đỏ.
Anh Hiền giãy dụa kịch liệt, nhưng cô đâu phải đối thủ của anh, mới vài cái đã bị anh bắt lại. Cô không thể chịu đựng được mà nhắm tịt hai mắt, rơi lệ gọi anh: "A ha ưm, Phó Thành..."
Một tia nước tuôn ra dọc theo chỗ hai người ⓖ𝐢.𝐚.ⓞ 𝖍ợ.🅿️, ngay lúc cô đang mất đi tự chủ thì cơn k♓·0·á·❗ 🌜·ả·ɱ thứ hai ập đến.
Cơ thể cô co rút lại, đầu ốc trống rỗng, Anh Hiền dốc sức †*h*ở 𝐡ổ*𝓃 ♓ể*п, tóc dính bết vào mặt rối tung cả lên.
Phó Thành nhìn vẻ mặt đang cao trào mà thất thần của cô, nhìn đến mê mẩn đến nỗi mất đi lý trí, xoay người đặt cô dưới thân mình rồi nâng hai chân cô lên đặt lên bả vai, thân dưới càng lúc càng nhanh, chất lỏng ấm áp mà đầu gậy đ·ư·🔼 𝖛·à·ⓞ trong không biết là cái gì.
Anh Hiền bị ⓚ.ⓗ.⭕.á.i ↪️.ả.〽️ không ngừng ✞_𝖗_🔼 🌴_ấ_п đến cực hạn, giọng khàn khàn nói: "Phó Thành, anh, ha...xong chưa..."
"...Anh Hiền, đừng 🎋ẹ·𝐩 ⓒ𝒽·ặ·t như vậy." Phó Thành hít hà hai hơi, cúi người chống bên cạnh cô, ♓.ô.𝐧 lên đôi mắt cô trấn an, "Xong ngay đây."
Đôi mắt anh 𝐧ó𝐧·🌀 🅱️ỏп·g và sáng rực như ngọn lửa đang bốc cháy.
Huyệt nhỏ bị ma sát đến tê dại, Anh Hiền bất giác 𝓇-ê-𝐧 𝖗-ỉ, suy nghĩ của cô bị anh phá nát, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng trắng xoá.
Không biết qua bao lâu, cô mới cảm nhận được có một tia chất lỏng phun vào bên trong vách thịt của mình. Cơ thể cô căng cứng trong cơn c.ự.c ⓚ𝖍.🅾️á.❗, bám chặt vào mọi thứ mà cô có thể nắm bắt được trong tiềm thức.
"Anh Hiền, em..."
Anh Hiền không nghe rõ anh đang nói gì, г·ê·𝐧 𝖗·ỉ lung tung một tiếng.
Phó Thành kéo cô xuống rồi 𝖍ô●ⓝ lên môi cô, giọng nói của anh còn nóng hơn cả hơi thở: "Anh yêu em"
← Ch. 098 | Ch. 100 → |