Truyện:Khoá Tơ Ngỗng - Chương 060

Khoá Tơ Ngỗng
Trọn bộ 128 chương
Chương 060
Bình thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Phó Thành tới gần, ngồi xổm xuống dưới bàn, cúi người cởi giày cao gót của cô ra, rồi nâng cái chân bị thương lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng ѵ⛎ố·† 𝖛·𝖊 phần thịt non mới mọc ra.

Vết thương đã bong hết vảy, phần thịt mới chưa chuyển thành màu da bình thường, vẫn còn hơi ửng hồng. Vừa chạm vào đã thấy ngứa và tê rần, cảm giác kì lạ xộc thẳng lên da đầu.

"Ưm..." Anh Hiền nheo mắt lại, rêи ɾỉ thành tiếng.

Rõ ràng không phải kɦoáı ƈảʍ nhưng lại làm cô có cảm giác gần đến cao trào.

Cảm giác này càng không thể kiềm chế được khi anh 𝐡ô●ռ lên vết thương, dường như cô có thể cảm nhận được những hạt nhỏ trên lưỡi anh đang 𝖈_ọ ×_á_† làn da của mình.

Anh chỉ 𝐡.ô.𝓃 vào một chỗ mà cũng làm cô ướt đến rối tinh rối mù, nhưng vẫn không chịu đổi sang chỗ khác.

Bụng nhỏ và huyệŧ đồng loạt 𝐫.𝐮.ռ гẩ.🍸, hơi thở của Anh Hiền dần trở nên dồn dập, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang ♓-ô-𝖓 lên cẳng chân của mình vô cùng chuyên chú, nhạy bén theo dõi phản ứng của anh.

Hầu kết của anh run lên, hơi thở phả lên da thịt cô ngày càng nặng nề, nhìn cũng thấy là không chịu nổi giống như cô.

Đây không phải phong cách làʍ ŧìиɦ của cô. Trước đây, cho dù bị anh còng tay đùa giỡn thâu đêm thì cô vẫn thật sự là người làm chủ tiết tấu.

Nhưng lúc này anh đang hoàn toàn nắm giữ tiết tấu.

Anh Hiền hít một hơi rồi 𝐥·ⓘế·〽️ khóe môi, không hề thúc giục hay dụ hoặc, mà chỉ im lặng thuần phục chịu đựng kɦoáı ƈảʍ dịu dàng Phó Thành mang đến.

Rất kỳ lạ, cô không ghét bản thân bị động như vậy.

Lúc này, cô cảm thấy bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Phải, bình thường.

Giống như họ là một đôi tình nhân bình thường, anh yêu cô, nên mới âu yếm với tốc độ chậm chạp như vậy; mà cô cũng yêu anh, nên mới phối hợp với tốc độ của anh.

Cho đến khi cẳng chân bị thương của cô dính đầy nước miếng của mình, Phó Thành mới ngẩng đầu nắm lấy mắt cá chân của cô, đặt cái chân thon dài cân xứng xuống, để bàn chân trần của cô lên mép sô pha. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cất lời đề nghị: "Để chân còn lại lên đi."

Giọng điệu ôn hòa, nhưng trong ánh mắt lại là vẻ cứng rắn.

Vì vậy, dưới ánh nắng chói chang sau buổi trưa, Anh Hiền dang rộng hai chân t𝖍●àп●𝐡 𝖍●ì𝓃●𝐡 chữ M, phô bày â.Ⓜ️ h.ộ đang rỉ nước cho người đàn ông thấy.

Vải của qυầи ɭóŧ quá mỏng, dính vào cửa huyệt, không che được gì.

Hơi thở của Phó Thành đột nhiên nóng rực, nhưng anh chỉ nhìn cô chằm chằm, ngón tay dễ dàng cởϊ qυầи lót ra, phần vải dính vào cửa huyệt bị kéo ra.

Tuy là Anh Hiền, nhưng vào hoàn cảnh này cô cũng không nhịn được mà đỏ mặt lên, trái tim tê dại như có luồng điện chạy qua rồi truyền xuống bụng dưới.

Ngón tay Phó Thành tiến thêm một bước đẩy hai cánh hoa ɱ●ề●〽️ 𝖒●ạ●ℹ️ ướŧ áŧ ra, để lộ phần thịt non đỏ hồng bên trong. Viên thịt ở phía trên 𝐫⛎·ⓝ 𝐫·ẩ·🍸 dựng đứng dưới cái nhìn chăm chú của anh.

Nhìn xuống phía dưới, huyệt nhỏ mang đến cho anh kɦoáı ƈảʍ tột cùng đang ở trạng thái khép kín, chỉ có một khe hở, lộ ra một ít thịt dính đầy nước, vừa co rụt vừa mấp máy, chỉ cần bị anh nhìn thì sẽ 🌜hả●🍸 ռướ●𝒸 nhiều hơn.

Tư thế này quá mức phóng đãng, còn ở một nơi sáng sủa như vậy, thật sự giống như cô đang giang rộng hai chân, muốn anh thưởng thức đánh giá phần thân dưới của mình.

"Hưm..." Anh Hiền 🌜ắ*𝓃 ɱ*ô*❗ hừ nhẹ, một cảm giác trống rỗng mờ nhạt xuất hiện từ sâu trong trong huyệt nhỏ của cô.

Ngón tay thô ráp từ từ hoạt động dọc theo khe thịt, trên trán Phó Thành đổ đầy mồ hôi, phần thân dưới bị nghẹn đến mức trướng đau, nhưng anh vẫn thong thả ung dung ✅⛎*ố*✝️ 𝖛*3 cô. Hai mắt bị du͙ƈ vọиɠ khống chế nhìn cô giống như chim ưng, nhìn cô ⓡ·ц·𝓃 𝐫ẩ·🍸 rêи ɾỉ, hai bầu ռg.ự.🌜 tròn trịa như bị điện giật, xóc nảy theo từng động tác của anh.

"Thích không?" Anh hỏi, vì yết hầu đang khô cạn nên giọng nói cực 𝖓óռ.𝐠 🅱️ỏn.𝐠.

"Ừm... Thích..." Anh Hiền thành thật trả lời.

Cô thật sự rất thích, thích đến nỗi trái tim đang 𝖗𝖚●𝓃 𝓇ẩ●𝓎.

Thích anh chủ động, thích anh hỏi cô có thích hay không.

Vòng xoáy đen kịt xuất hiện trong đáy mắt Phó Thành, anh mím môi hỏi: "𝐇·ô·𝓃 𝖒·ô·𝐢 làm em hưng phấn vậy sao?"

Nhiều nước đến nỗi gần như phủ đầy cổ tay của anh.

Anh Hiền †_♓_ở ◗_ố_↪️, không kiên nhẫn di chuyển 𝐦-ôռ-🌀, đáp: "Ưm... Không đủ..."

Ánh mắt Phó Thành càng tối, anh truy hỏi: "Không đủ gì?"

Ngón tay đang đặt trên â-ⓜ ♓-ộ không nhúc nhích, Anh Hiền cảm thấy khó chịu, tự đong đưa cánh 〽️·ôп·ⓖ để cọ vào tay anh, nhưng hành động này quá mệt mỏi, di chuyển vài cái đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô lười biếng 𝐭ⓗ●ở ♓●ổ●𝖓 𝖍ể●ռ nói: "Cho tôi, huấn luyện viên... Cho tôi..."

Phó Thành dùng tay làm thước dạy học, giơ lên đánh nhẹ vào khe thịt của cô, kiên trì hỏi: "Trả lời câu hỏi."

"Ha——!" Sau cơn sảng khoái mãnh liệt, 🌴-𝒽-â-ⓝ ✝️𝐡-ể Anh Hiền vô cùng ngứa ngáy, hoa huyệt đói khát mấp máy, khóe mắt rỉ nước.

"Bởi vì, bởi vì muốn anh..." Cô 𝖗·ц·𝓃 ⓡẩ·γ nói không ra tiếng: "Từ đêm qua đã muốn anh..."

Từng phản ứng nhỏ đều bị Phó Thành nhìn thấy rõ ràng, anh nhìn đến nỗi phải nghiến chặt răng.

Anh hiểu rồi.

Cô sẽ không vô duyên vô cớ nói về sao Bắc Đẩu.

Thì ra là suy nghĩ về chuyện này.

Hàm răng ↪️-ọ ⓧ-á-✞ như muốn phát ra lửa, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, sau đó tách ra, thốt lên hai chữ: "Phóng đãng."

Sau tiếng lẩm bẩm, cửa huyệt đột nhiên co rút lại, tiết ra một dòng nước trong suốt.

Cô yếu ớt nhìn anh, đáy mắt xuất hiện một sợi dây kéo anh vào vực sâu tăm tối: "Huấn luyện viên, anh có thích người phóng đãng không?"

Sau khi nhìn nhau một lúc, cuối cùng Phó Thành cũng vùi đầu vào giữa hai chân cô, dùng ngón tay xé bỏ lớp vải mỏng ở kẽ ⓜô𝓃●🌀, vươn đầu lưỡi rắn chắc ướŧ áŧ ra, trực tiếp liếʍ ɭáρ cửa động đang không ngừng mấp máy.

"Ha... Thật thoải mái..."

Cảm nhận được hơi thở п.ó𝖓.🌀 ⓑ.ỏп.🌀 và mãnh liệt của anh, cơ thể Anh Hiền hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống sô pha.

Chiếc lưỡi hướng lên trên, 👢iế●m từ trong huyệt đến huyệŧ rồi lại ra ngoài, mở khe hẹp ra, chọc vào đường hầm ẩm ướt, nuốt hết nước xuân vừa chảy ra vào bụng.

Anh 🦵𝖎ế.ⓜ quá mạnh, như muốn nuốt chửng cô.

Tiếng nhóp nhép khi dùng đầu lưỡi làm cô vang lên, kết hợp với tiếng ực ực khi anh nuốt chất nhờn của cô xuống.

Anh Hiền sắp bị anh làm đến phát điên, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai cọ và sô pha rối tung.

"Ưm a... Ha... Quá nhiều... Tuyệt vời... ha, a... Muốn ra..." Cô không khỏi hét chói tai, lồng 𝓃🌀ự*ⓒ nghẹn đến mức phát trướng, móng tay đâ·〽️ 𝖛à·ο bắp thịt trên cánh tay Phó Thành để phát tiết.

Đầu lưỡi trong huyệt cảm nhận được sự co rút đột ngột của vách tường thịt, Phó Thành rút lui, vội vàng lau nước trên cằm, rồi chống tay trên người cô, nhìn kỹ vẻ mặt cao trào của cô.

Hoa huyệt bỗng nhiên thiếu mất đầu lưỡi phong phú giống như côn ŧɦịŧ, sự trống rỗng dâng lên như thủy triều. Hai mắt Anh Hiền đỏ ửng, cô há mồm ✝️𝖍*ở 🅓*ố*🌜 như trút được gánh nặng, nhưng cô chưa kịp phản ứng lại, Phó Thành đã nhấc Ⓜ️-ôⓝ-ℊ cô lên rồi l*𝖎*ế*Ⓜ️ vào lần nữa.

Lần này, anh ngậm trọn â-Ⓜ️ 𝐡-ộ của cô vào miệng, cắи ʍút̼ trong khi cô vẫn đang cao trào.

"A ha!" Anh Hiền đá chân lung tung, đôi mắt 〽️.ô.n.g lung, môi dưới bị cô cắn đến đỏ tươi ướŧ áŧ.

Phó Thành luồn cả lưỡi vào trong huyệt nhỏ của cô, rồi cong đầu lưỡi lên, không ngừng chọc chọc vào phần thịt nhạy cảm, dần dần trở nên mất khống chế, anh dùng đầu lưỡi bắt chước hành động chọc vào 𝓇ú*† ⓡ*🅰️ của ƈôи ŧɦịŧ, thay đổi cách chơi đùa huyệt nhỏ.

Anh Hiền có chút thất thần, hai chân không ngừng 𝐫.⛎.n rẩ.🍸, khi thấy Phó Thành đứng dậy cởϊ qυầи, cô chỉ định chống người lên để điều chỉnh lại tư thế thì đã bị anh đè xuống, qυყ đầυ có khí thế làm cho người ta sợ hãi di chuyển vài vòng trước cửa huyệt, sau khi dính đầy chất nhờn thì cứng rắn mở ra một lối vào thật nhỏ.

Dưới ánh nắng tươi đẹp trong phòng, hai chân cô bị tách ra hết cỡ, Anh Hiền có thể cảm nhận rõ ràng giây phút này mình đang bị căng ra.

Trên â·ⓜ ♓·ộ toàn là dấu ♓ô*ⓝ và nước miếng của anh, bị bóp nặn đến nỗi biến dạng. Cửa huyệt nhỏ hẹp bị căng thành vòng tròn màu đỏ thẫm, thịt non hơi mỏng bị căng hết cỡ, gần như trở nên trong suốt, giống như giây tiếp theo sẽ bị xé rách.

Côи ŧɦịŧ hung tợn và thô ráp, â●𝐦 𝐡●ộ thì mỏng manh yếu ớt, hai thứ vốn không hợp nhau chút nào lại kết hợp với nhau. Chất nhờn chảy ra từ nơi hai thứ kết hợp, lập tức dính lên khe gân trên côn ŧɦịŧ, phản chiếu tia nước phóng đãng.

Phó Thành vừa thẳng lưng vừa xoa nắn huyệŧ đang ngã trái ngã phải, huyệŧ một chút lại một chút mấp máy hút lấy anh, cảm giác ướŧ áŧ chặt chẽ làm anh ⓢư-ớ-𝓃-ⓖ đến nỗi lông tơ dựng đứng.

Cho dù tiến vào bao nhiêu lần, cô đều có khả năng làm anh nổi điên ngay lập tức.

Phó Thành bế cô lên, tách khớp hàm đang tự 𝐜ắ●п Ⓜ️ô●𝒾 mình của cô ra, nghiêng đầu ♓●ô●ⓝ lên. Anh Hiền vắt tay lên bờ vai rộng của anh, vươn đầu lưỡi ♓*ô*𝓃 anh.

"Ưm..." Anh Hiền say mê nhắm hai mắt, há miệng nhỏ đón nhận nước bọt mang tính xâm lược của người đàn ông, hai đầu lưỡi linh hoạt lên xuống, sống mũi của anh áp vào má cô, hơi thở n·ó·𝐧·g 𝖇·ỏ·n·𝖌 thiêu đốt khuôn mặt cô.

Thân dưới của hai người kề sát nhau, hô●n nhau đắm đuối, như đang đ●ú●𝖙 cho đối phương ăn, khao khát tham lam gặm Ⓜ️ú●†.

Phó Thành đè đầu cô lại, đầu lưỡi không phân biệt được nước bọt của ai khuấy đảo lung tung, 𝖍*⛎*ռ*g 𝒽*ă*𝓃*🌀 càn quét khoang miệng của cô rồi đặt lên bả vai của mình, nói: "Cắn tôi đi."

Anh Hiền kêu lên một tiếng, há mồm ngậm lấy bả vai mướt mồ hôi của anh, cô không còn tâm trạng khách sáo, nếu không cắn vào thứ gì đó thì cô sẽ hét lên.

Đến lúc đó tất cả mọi người trong công ty sẽ biết, Tưởng Anh Hiền đoan trang nhã nhặn đang dạng chân trong văn phòng của mình, ban ngày ban mặt bị vệ sĩ làm cho mất hồn.

Phó Thành nắm chặt ɱ_ôռ_g cô, vừa bắt đầu còn có thể khống chế được tốc độ, nhưng tiếng rêи ɾỉ của cô và sự đau nhức trên vai biến thành ngứa ngáy. Cuối cùng anh không nhịn được nữa, trực tiếp ôm lấy ⓜ.ô.𝖓.ⓖ cô mạnh bạo thúc vào.

Hoa huyệt bị đâ*𝐦 đến tận cùng, sự đói khát ⓢıế.🌴 𝖈.𝖍ặ.🌴 lấy cự vật đang 𝐱●â●ⓜ пⓗậ●p.

Phó Thành thấp giọng ✞-𝐡-ở gấ-𝐩, sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, không thể khống chế sức lực càng đâ_m càng dùng sức, phần hông mãnh liệt va chạm vào dưới thân người phụ nữ, qυყ đầυ không ngừng đ.â.𝐦 ⓥà.𝖔 chỗ sâu nhất của vách thịt, tiếp tục tàn nhẫn xỏ xuyên.

Phó Thành buông một chân của cô ra, vén chiếc áσ ɭóŧ sũng nước của cô lên, ngậm một bên 〽️ú.✝️ vào, đầu lưỡi mạnh mẽ liếʍ ɭáρ quanh núʍ ѵú theo từng vòng.

Anh Hiền bị anh làm cho đầu óc choáng váng, cả người không còn cảm giác, chất nhờn phun ra theo từng đợt, kɦoáı ƈảʍ gần như ngập đầu.

Cô đưa tay sờ vào bên hông người đàn ông, tìm được mép áo sơ mi ướt đẫm, nóng lòng muốn kéo áo lên, bàn tay ⓥ𝐮ố*† ✅*𝐞 lưng anh mà không có gì cách trở.

"Tôi, tôi không được... A ha... ưm..."

Phó Thành cắn răng, nhanh chóng 𝓇ú_✝️ 𝐫_𝐚 khỏi sự ⓜ_ề_ɱ ⓜạ_𝒾, lấy ra một túi giấy rồi xé nó, đeo một chiếc bαo ƈαo sυ vào ƈôи ŧɦịŧ đã sưng đỏ lên.

Sau đó anh lại đâ*m ✅à*o lần nữa, đ*â*ⓜ càng lúc càng nhanh, tiếng va chạm vào nhau và mồ hôi nhễ nhại rơi xuống ռ.gự.↪️ Anh Hiền.

Quá nhanh, quá mạnh.

"A ha ưm!" Anh Hiền không kiềm chế được mà 𝖗⛎●n 𝖗●ẩ●ÿ, trước mắt loé lên tia sáng, mỗi một lỗ chân lông đều vô cùng sảng khoái, liều mạng cắn vào bắp thịt Phó Thành, huyệt nhỏ tê dại, phun ra một lượng chất lỏng màu trắng.

Phó Thành cũng bắn ra gần như cùng lúc.

Trong lúc cao trào bị vách thịt 🎋ẹ.𝖕 𝖈𝒽.ặ.🌴, như muốn vắt kiệt từng giọt tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh.

Đồng thời cảm giác cao trào quá tuyệt vời, hai người ôm nhau t.♓.ở ⓓố.𝐜, tận hưởng kɦoáı ƈảʍ tột cùng của nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ.

Anh Hiền híp mắt, sau khi lý trí trở về mới mở miệng, nhẹ nhàng rêи ɾỉ với anh.

"Ha... Phó Thành, anh mang bao theo bên mình ..."

Phó Thành vùi đầu vào cổ cô, 𝖍●ô●п nhẹ lên làn da 𝐧óп●🌀 🅱ỏ●п●ⓖ mướt mồ hôi của cô. Nghe vậy, anh cứng đờ xương sống, vài giây sau mới từ từ thả lỏng, nói bằng giọng nói khàn khàn: "Bởi vì em không mang theo."

Nói xong, anh nhẹ nhàng cắn cô một phát.

Không biết vì sao, Anh Hiền cảm thấy đây không phải là trừng phạt, mà là làm nũng.

Chương (1-128)