Không đợi được nữa
← Ch.078 | Ch.080 → |
Phó Thành đã lâu không làm chuyện đó, 𝐡*ⓐ*Ⓜ️ ɱu*ố*ռ tình dục bỗng chốc nổi lên, ngay lúc anh chạm vào nơi 〽️ề·〽️ 𝖒·ạ·ı của cô, đũng quần của anh lập tức trở nên cứng ngắc.
Nụ ♓●ô●𝐧 của anh rất hung hãn, ռ_ó_ⓝ_𝖌 𝒷_ỏ_п_ℊ mà vội vã, tham lam và sắc bén, n.ɢ♓1ề.𝓃 𝐧á.ⓣ đôi môi của Anh Hiền, 𝖒●ú●𝐭 đi Ⓜ️*ú*ⓣ lại làm cô hơi đau.
Miệng anh hung tợn, cơ thể cũng không dè dặt, anh đè ép †ⓗ_â_n т♓_ể, vật cương cứng của anh c_ọ ✖️á_𝖙 vào bụng cô.
Vô cùng đói khát, cũng rất ɢ●ợ●𝐢 𝒸ả●𝖒..
Anh Hiền ngay lập tức ⓑ_ố_🌜 ♓ỏ_🔼, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, cô mở to miệng để nghênh đón lưỡi anh. Khi cái lưỡi mang theo mùi hương trong trí nhớ chui vào khoang miệng, cô thoải mái đến mức đầu óc trở nên trống rỗng, 𝖙-h-ở ⓗ-ổ-ռ 𝒽ể-ռ vì nóng, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân 𝒸_ọ ×á_† vào đùi anh.
"Phó Thành..."
Vòng eo của Phó Thành căng cứng, sống lưng bắt đầu tê rần.
Chỉ cần cô nhẹ nhàng gọi tên là có thể làm cho anh bắn ra.
"Tưởng Anh Hiền." Anh ngậm lấy lưỡi cô và 〽️ú-t, giọng anh nghẹn lại, "... Anh Hiền."
"Anh Hiền." Lại tiếp tục gọi.
Dòng điện xẹt qua toàn thân xuyên qua màng nhĩ, toàn thân Anh Hiền trở nên vô lực, hai mắt nóng rực như đang khóc, cô phát ra tiếng rê-п 𝖗-ỉ yếu ớt.
"Ưm...a ưm ..." Cái gọi là bức tường không có gì khác ngoài một lớp sắt, cô không dám hét lên, kìm nén làm cho cơ thể không ngừng ⓡ𝖚.𝓃 ⓡ.ẩ.🍸.
Phó Thành trực tiếp dùng một tay sờ vào giữa chân cô, vỗ vào da thịt vài cái rồi kéo khóa quần của cô ra.
Cô đang mặc cái quần của anh, tất nhiên anh cũng quen đường quen nẻo dễ dàng sờ tới mép quần lót rồi kéo ra, cầm lấy gậy thịt mà đ●ú●🌴 vào.
Huyệt nhỏ đã ướt, nhưng cũng chưa đủ ướt để chứa đựng anh, nửa năm rồi không gặp, cô cũng không còn quen với kích thước của anh nữa.
Đầu khấc to lớn không tương thích với huyệt nhỏ, đ_â_m mấy phát cũng không vào. Trên trán Phó Thành toát ra lớp mồ hôi mỏng, anh dùng nụ 𝐡.ô.𝖓 càng mãnh liệt để phát tiết 𝐝·ụ·🌜 ✔️ọ·𝐧·𝐠 quá độ.
"Ha... đợi một chút..." Anh Hiền thoát ra, an ủi ⅼ_𝒾_ế_𝖒 yết hầu của anh. Cô cũng muốn anh nhét vào ngay lập tức, cắm thẳng vào chỗ sâu nhất, bộ não mô phỏng sự hài lòng khi được 🌴♓â*𝐦 ⓝ*𝐡ậ*𝖕, bụng dưới co rút lại mấy lần.
Còn chưa đủ ư*ớ*† á*t sao, vậy để anh giúp cô.
Phó Thành quỳ một chân xuống, không cho Anh Hiền có thời gian phản ứng, trực tiếp 🦵*ℹ️ế*𝖒 huyệt nhỏ cô.
Anh li.ế.ⓜ qua quýt vài cái, cắn vào viên thịt đã cương cứng của cô rồi 𝐥ℹ️ế.ɱ mú_†, nước bên dưới khe thịt bị 𝐤í𝖈.h ✝️♓í🌜.𝖍, bắt đầu chảy ra làm ướt cả cằm anh.
"Ưm!" Anh Hiền c_ắ_𝓃 ⓜ_ô_1 dưới, nâng cằm lên cao, không chịu nổi mà hất tóc, cơ đùi căng đến co giật, một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô rồi lại nhanh chóng rơi vào trống rỗng - cô chưa tắm.
Sự xấu hổ càng làm tăng k*h🔴á*❗ 🌜*ả*𝖒, hai chân cô càng rung mạnh mẽ.
Phó Thành đỡ 𝐦ô●п●g và giúp cô đứng lên để anh có thể thưởng thức một cách dễ dàng hơn.
Sau khi Ⓜ️●ú●† chặt viên thịt, anh thè lưỡi 🦵●ı●ế●ⓜ láp bên ngoài môi nhỏ của cô, từ mép đùi đến ngoài mép môi đều dính đầy nước bọt của anh. Phó Thành lấy ngón tay đẩy cánh thịt 〽️_ề_𝐦 𝐦ạ_ⓘ, lộ ra những lớp thịt ư-ớ-🌴 á-✝️ bên trong.
Anh tham lam quan sát một lúc, thấy cô ngày càng ướ*✞ á*✝️, càng ngày càng ⓗⓐ_ⓜ 〽️𝐮ố_𝖓 dưới cái nhìn của mình, sau đó thọc lưỡi vào trong, hút cho cô ra càng nhiều nước.
Anh Hiền thút thít bất lực, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, làn da đỏ bừng như đạt 𝐜*ự*𝖈 κⓗ*🔴*á*𝒾.
Thậm chí cô còn nổi da gà, da gà nổi lên dày đặc là bằng chứng của cho việc đạt đến sung 𝐬.ư.ớп.🌀 tột độ.
Lưỡi Phó Thành nhét đầy vào lối đi, anh nhấp vài ngụm, lấy mu bàn tay lau sạch nước trên cằm rồi đứng dậy, mở một chân của cô ra, cầm lấy vật cứng rắn nhắm thẳng vào đầu nguồn nước xuân, khó khăn tiến vào.
Đầu khấc thô bạo chui qua khe thịt nhỏ nhắn mề●𝐦 ɱ●ạ●ı, từng chút một tách mở phần thịt đang xoắn lại.
"Ưm..." Anh Hiền cau mày, cảm thấy dưới thân có hơi đau, cơn đau bỗng chốc chuyển thành tê dại, huyệt nhỏ gần như mất đi tri giác.
"Thả lỏng đi." Phó Thành xoa nắn viên thịt đỏ ngầu của cô, ⓣ𝖍*ở 𝐡ổ*ⓝ h*ể*п ra lệnh, "Em 🎋-ẹ-🅿️ ↪️-♓-ặ-t như vậy thì tôi không vào được đâu."
Cô càng ra nhiều nước hơn nhưng con đường lại càng cắn chặt, thịt mềm quấn chặt lấy vật nam tính, thớ thịt đỏ tươi bên trong 〽️.ú.ⓣ lấy gân xanh, thậm chí còn chà sát lên lỗ tiểu.
Anh tự nhủ không nên nghĩ tới, nhưng ý nghĩ đó không tự chủ được phóng đại: sao lại chặt như vậy, anh có thể cho rằng cô cũng đã lâu chưa làm không?
Hai bên thái dương của anh co giật dữ dội, Phó Thành dùng sức nhấn, dã man đi vào.
Anh Hiền 𝖙●𝐡●ở h●ổ●ⓝ h●ể●ⓝ tuyệt vọng như thể sắp 🌜ⓗ.ế.t đuối, từng đốt xương đều trở nên ngứa ngáy.
Cô há miệng cắn vào vai anh, mượn cơ thịt của anh chặn tiếng hét trong cổ họng.
Với sự mở rộng của đầu khấc, phần còn lại đã thuận lợi hơn nhiều, cộng với dòng nước của cô chảy ra, Phó Thành nắm lấy eo Anh Hiền, 𝐬𝐢-ế-† 𝐜-ⓗ-ặ-† hông và dùng hết sức nhét gậy thịt vào, đỉnh đầu gắt gao mở ra nơi Ⓜ️ề_𝖒 𝖒ạ_ⓘ sâu nhất, như muốn nói nếu như huyệt nhỏ không thể ăn hết toàn bộ thì anh sẽ nhét vào bụng cô như thế này.
Cơn 💰●ướ●ռ●ɢ tột độ làm cả người Anh Hiền mềm nhũn, cánh hoa cũng mềm nhũn, mấp máy đón nhận anh, từ đầu khấc đến tận gốc, không còn thừa một chút nào.
Hai túi tinh đậm màu và phần lông rậm rạp đã bịt chặt miệng huyệt, chặn dòng nước từ huyệt nhỏ chảy ra.
Phó Thành nhịn lại ý định ⓑ·ắ·𝐧 𝖙ℹ️·𝓃·𝖍 đang dâng trào, vật nam tính lại lớn thêm một vòng.
Anh giữ 𝖒ô*n*🌀 cô và bắt đầu đ_â_m thọc, Phó Thành muốn làm cô càng nhanh càng tốt, nhưng cô cắn chặt quá, hai môi bên dưới 𝐦ú●✝️ mát làm cho gậy thịt dính chặt vào, anh vừa di chuyển thì chúng cũng chạy ra theo, kéo cho cô vừa tê vừa ngứa, không ngừng 𝓇υ_п ⓡẩ_🍸, hít không ra hơi.
Phó Thành nhẹ nhàng 𝐜ắ_Ⓜ️ ⓥà_🅾️ 𝖗*ú*ⓣ 𝐫*@, anh cắn chóp tai đỏ bừng của cô rồi bảo: "Nói chuyện."
Anh muốn nghe giọng nói của cô, nghe cô liên tục gọi tên anh với chất giọng m_ề_m 𝖒_ạ_𝒾, nói cho anh biết cô muốn anh đến nhường nào.
Anh Hiền không phụ sự mong đợi của anh, đôi môi đỏ mọng của cô áp vào sụn tai anh, thì thào nói: "Phó Thành, Phó Thành... ưm... lớn quá... a... rất thoải mái."
Tiếng rên vỡ vụn giống như tơ nhện, như chia sẻ một bí mật, chỉ có anh mới có thể nghe thấy.
Bỗng nhiên Phó Thành rú-✞ 𝐫-𝐚, lật hành lý dưới giường ra, lần mò lấy ra một hộp bao cao su, lớp ni lông đóng gói bên ngoài cùng vẫn chưa gỡ. Đây là những gì công ty đã đư·𝐚 ѵà·o nguồn cung cấp, ý nghĩa rất rõ ràng. Một nhóm đàn ông trưởng thành, quanh năm sống trong môi trường có nguy cơ cao, công ty không bao giờ mong đợi họ giữ mình trong sạch. ℒà_𝖒 †_ì_𝓃_𝒽 là liều thuốc giải tỏa áp lực tốt nhất, muốn thì phải làm một cách an toàn.
Anh vẫn mặc đồng phục rằn ri, dáng người đoan trang, nhưng giữa đũng quần lại có một cây gậy thịt hung tợn cùng với làn nước lấp lánh, muốn thối nát bao nhiêu có thối nát bấy nhiêu.
Anh Hiền không thể rời mắt, cô nheo mắt đánh giá, nhìn cho 𝓃ɢự·𝐜 mình bốc cháy.
Nhanh chóng đeo bao cao su vào, Phó Thành đẩy cô lên túi ngủ, lôi hai chân cô kéo người qua rồi thả lỏng tốc độ thô bạo đ_â_〽️ chọc vào cô.
Chiếc giường không thể chịu được cách làm như vậy, chắc chắn sẽ kêu kẽo kẹt.
Anh lặng lẽ cắm sâu vào huyệt nhỏ, như thể đang phát cáu, nâng chân cô cao lên, mỗi một lần đều đú*𝖙 vào chỗ sâu nhất.
Hơn nửa phút mà Anh Hiền không nói lời nào, anh càng đẩy mạnh và sâu hơn.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Anh Hiền, cô nhắm mắt lại, 𝐡·ô·𝓃 lên vành tai anh, nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Mau lên một chút... ưm... thoải mái..."
"A... sâu quá rồi... Phó Thành, Phó Thành, Phó Thành.. ha..."
Phó Thành †_𝒽_ở 𝐡_ổ_ⓝ ⓗể_n, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi.
Vật nam tính ngày càng sưng lên, huyệt nhỏ đỏ ửng, nước xuân thấm qua lớp quần, bắn tung tóe theo động tác ra vào của anh, từng lớp bọt trắng xóa trào ra giữa nơi giao nhau của hai người.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng †·h·ở 🌀ấ·🅿️ gáp của đàn ông và tiếng 𝖗-ê-п г-ỉ bị kìm nén của phụ nữ nối tiếp nhau. Khi k𝒽·ⓞ·á·i c·ả·ⓜ dâng trào, Phó Thành đâ*𝐦 chọc dữ dội, thoải mái dựng thẳng eo, Anh Hiền bị anh chọc cho mất hết lý trí, nước xuân cũng cuồn cuộn phun ra từng đợt, hai chân cô mở rộng để mặc anh tùy ý ra vào.
"Tôi không được rồi... A ha ưm..."
Ngay khi cô định hét lên, Phó Thành đã chặn miệng cô bằng đầu lưỡi của mình, xộc thẳng vào cổ họng cô.
Anh Hiền đỏ mặt, co giật và phun ra một lượng lớn nước xuân.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng bám lên người Phó Thành, nâng cao 𝖒-ô-ⓝ-ɢ lên, để anh lại nhét vào chỗ sâu nhất trong lúc cô đạt 𝒸ự_🌜 ⓚh𝖔á_❗, bụng dưới và huyệt nhỏ cùng hợp sức kẹp mạnh để anh bắn ra.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |