Muốn ăn sao
← Ch.013 | Ch.015 → |
Nhìn cô nuốt viên thuốc kia xuống, Phó Thành lại nghĩ tới câu nói "Thuốc này không tốt cho cơ thể" của nhân viên tiệm thuốc. Tuy rằng do dự, nhưng đôi tay vẫn đỡ lấy eo cô, giúp cô kéo khóa kéo đằng sau xuống.
"Ôi..." Anh Hiền thở nhẹ một tiếng, đôi lông mày hơi cau lại, lúc chiếc váy rơi xuống đất mới lộ ra vết xanh tím bên sườn.
"Xem anh làm ra cái gì đi." Cô lườm anh một cái, trong lời nói oán trách còn pha thêm chút mềm mại khó nhận ra, dáng vẻ hoàn toàn khác so với lúc thành thạo tra tấn anh.
Phó Thành lại càng không thể từ chối, anh mím môi một cái, không hề ngăn cản động tác cô cởi bỏ quần áo trên người anh.
Hai người trần truồng đứng dưới vòi hoa sen, Anh Hiền dựa vào lòng anh, chỉ huy anh phục vụ cho mình.
Phó Thành cầm cục xà phòng cọ qua cọ lại từng chỗ một trên người cô, bộ ngực mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, cùng với cặp đùi căng tràn đầy đặn, mỗi một chỗ chưa được sờ vào lúc làm tình ở trên xe, bây giờ đều được anh mơn trớn một lần.
Cô trơn bóng như một con cá, anh không thể không ôm chặt lấy eo cô, tránh để cô bị ngã.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ toàn bộ, anh nói: "Được rồi."
Anh Hiền ngửa đầu, nhìn dòng nước đang tụ lại, nhỏ giọt dưới cằm anh, cô cầm tay anh đặt vào giữa hai chân mình: "Còn có chỗ này, moi tinh dịch bên trong ra đi."
Phó Thành nhướn mày, ngón tay sờ vào cửa động nhỏ hẹp giấu bên dưới đó, quả nhiên nơi đó vẫn chưa ướt nước. Anh thử moi một chút, cô lại không thoải mái mà hít vào một hơi: "Hơi đau, có phải là bị sưng rồi không? Nhẹ nhàng chút đi."
Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt anh đã đen kịt không còn ánh sáng. Phó Thành nghe hiểu ý của cô, nửa quỳ xuống, để một chân cô đặt lên đùi anh, chậm rãi cắm một đốt ngón tay vào. Sau khi cô thả lỏng ra được một chút, anh lại đẩy ngón tay vào, cho đến khi cả ngón tay đã ở bên trong. Anh co ngón tay lại, nhẹ nhàng đào móc.
Tư thế này khiến anh thấy rõ được nơi đó của cô đang sưng đỏ, xung quanh miệng huyệt lộ ra, thậm chí còn hơi banh ra ngoài. Nhưng mà dù vậy, huyệt nhỏ vẫn nuốt hết ngón tay của anh.
Tinh dịch còn sót lại cũng theo đó chảy ra, được nước ấm rửa sạch. Tinh dịch trắng đục nhanh chóng biến mất, nhưng nơi đó của cô vẫn còn ướt át, thậm chí còn ướt hơn lúc trước khi moi tinh dịch ra.
"Ưm ha..." Anh Hiền không vạch trần, tùy ý để ngón tay của anh tiếp tục xâm nhập vào cơ thể của mình. Khoái cảm càng lúc càng nhiều, khát vọng cũng càng ngày càng tăng, cuối cùng cô không thể chịu được mà giữ tay anh lại. Lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cô, cô nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn quyến rũ: "Muốn ăn sao?"
Cô thấy đồng tử của người đàn ông co rụt lại.
Phản ứng của anh kích thích cô, khiến cô càng dâm đãng hơn, ngón tay tách hai bên môi thịt ra, để lộ vẻ kiều diễm bên trong, tiếp tục dụ dỗ: "Cho anh ăn đó."
Trong giọng nói của cô như có móc câu, kéo đầu anh dần dần tới gần.
Ban đầu còn là do dự lướt qua, nghe được tiếng rên rỉ của cô xong, chút kháng cự cuối cùng của Phó Thành hoàn toàn biến mất, há miệng ngậm lấy huyệt nhỏ của cô, đầu lưỡi càn quét lung tung.
"Ha a..." Anh Hiền đưa tay ôm đầu anh, đầu đinh ngắn ngủn chọc vào tay cô như gai nhím, nhưng cô không thể buông tay, sợ rằng khi buông ra mình sẽ tê liệt mà ngã xuống.
Có lẽ trong phương diện này người đàn ông chẳng cần thầy dạy cũng hiểu, anh nhanh chóng tìm được kết cấu, hàm răng nhẹ nhàng tách phần thịt mềm kia ra, đầu lưỡi thô dày chăm chú nghiền ép, cho tới khi viên ngọc kia cứng lên, sung huyết, khiến cả người cô phải run rẩy. Ngón tay cắm trong huyệt nhỏ cũng không dừng lại, thậm chí còn nhân lúc cô thất thần mà thêm một ngón nữa. Hai ngón tay căng huyệt nhỏ hẹp ra, phối hợp tiết tấu của đầu lưỡi, chọc vào rút ra moi đào.
Quá kích thích, kích thích vào thị giác còn mạnh hơn so với thân thể, gương mặt người đàn ông nghiêm túc, nếu chỉ nhìn nửa trên khuôn mặt, không ai nghĩ anh đang điên cuồng liếm huyết nhỏ, dùng sức đến mức cả khuôn mặt đều đắm chìm vào đó.
Có vài Anh Hiền định lùi về sau, nhưng cô lùi một chút, anh lại tới gần một chút. Giây lát sau, lưng cô đã dán lên vách tường, không thể lùi được, hai bên đùi nhũn ra, run run rẩy rẩy.
"Ha... ưm hứm... Thoải mái... Muốn... ha! Phó Thành... cắm vào đi..."
Nghe thấy cô kêu tên mình, hai tai Phó Thành đã nóng cháy, hàm răng day day thịt hạch nho nhỏ, kiềm chế cảm giác muốn cắn nó. Anh hơi dùng sức, đứng dậy, một tay nâng đùi cô lên, một tay đỡ côn thịt đã to đến mức nổi gân xanh, quy đầu để ở chỗ miệng huyệt, dùng sức từ từ chen vào, xỏ xuyên vào trong.
Cảm giác đè ép mãnh liệt ập tới, tầng tầng thịt non như muốn bức anh đi ra ngoài, không ngừng ép chặt. Phó Thành khó mà nhẫn nại được, chậm rãi đưa đẩy, biên độ không lớn, nhưng mà mỗi lần đều chọc sâu vào bên trong, quy đầu kia gặp phải trở ngại cũng không chịu dừng lại, vô tình nghiền ép lớp thịt mềm kia để đi vào trong, ép cô nuốt trọn cây côn thịt.
"Ưm ha..." Anh Hiền nhíu mày rên rỉ, thở hổn hển mở to hai mắt, nhìn thoáng qua phía dưới, hình ảnh kia đập vào mắt khiến lông mày cô nhướng cao: "Quá, quá lớn... ưm... chậm một chút..."
Cô nghi ngờ bản thân làm sao có thể ăn trọn được cả một cây côn thịt thô to như vậy, bên dưới thật sự không bị xé rách sao?
Tiểu huyệt vừa trải qua một lần làm việc kịch liệt, còn chưa hồi phục lại đã bị mạnh mẽ căng ra, vừa tê vừa ngứa. Anh Hiền không còn chút sức lực nào, nói: "Ưm... Tôi, ưm... chân tôi tê rần rồi..."
Ý của cô là để cô xuống đi, không ngờ anh ngừng lại một chút, bế cả người cô lên, dùng tư thế như xi trẻ con đi tiểu để đè ép cô giữa vách tường và lồng ngực mình, tiếp tục đưa đẩy.
Cả người Anh Hiền mềm oặt, đôi mắt cô bị vòi sen xối thẳng vào không mở ra nổi. Bây giờ cô vô cùng cần một thứ gì đó giúp lấy lại tinh thần, bèn há mồm ngậm lấy vành tai Phó Thành, vừa mút vừa cắn, một bàn tay trượt xuống nhéo nặn đầu vú anh, định dùng cách này để trút khoái cảm mình đang nhận được lên người anh.
Cô đạt được mục đích của mình rồi, Phó Thành hừ nhẹ một tiếng, bên dưới cũng cắm vào rất sâu, như muốn nhét cả hai túi tinh hoàn vào huyệt nhỏ của cô.
Một tiếng rên này còn khiến cô hưng phấn hơn cả làm tình, bụng nhỏ đột nhiên run lên, cảm giác mất khống chế cũng ào tới.
Cô ôm chặt lấy cổ anh, thở nhẹ bên tai anh: "Phó Thành, ha... lại cao trào rồi... ha!"
Huyệt nhỏ co rút cực mạnh, cảm giác tê dại mãnh liệt ào xuống tận xương cùng. Anh Hiền sướng đến mức ngón chân cũng cong lại, móng tay cô đã cắm sâu vào da thịt của người đàn ông mà cô không hề biết.
Phó Thành bị cô mút chặt đến mức eo tê rần, trên trán lộ ra gân xanh, hung hăng thọc và rút ra mười mấy cái xong đột nhiên rút đi, phun một luồng dịch trắng đục lên bụng cô.
"Ưm..." Anh Hiền chỉ cảm thấy cái bụng mình nóng lên, không khỏi hừ hừ. Thở dốc một lát sau, cô mới ý thức được đó là tinh dịch của anh, ngón tay cô quẹt một cái, đưa lên mũi ngửi, cuối cùng cũng không đặc như trước.
Sao cô lại có thể... Mí mắt Phó Thành giật giật, tầm mắt lại không thể rời khỏi đôi môi côi.
Anh Hiền dùng hết sức lực cuối cùng, cuốn lấy eo anh, đôi mắt quyến rũ nói: "Bắn vào trong đi, uống thuốc rồi mà."
Côn thịt đang để ở rãnh mông cô run lên một chút, lại phun ra một ít chất lỏng.
Anh Hiền dựa vào lồng ngực anh, bộ ngực mềm như bông bị ép như sắp nổ tung tới nơi. Cô ngửa dầu gặm gặm cằm anh, ngón tay vuốt ve tấm lưng đang căng chặt, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn bắn vào trong một lần nữa không? Cơ hội này không nhiều lắm đâu."
Phó Thành mím môi, trong lồng ngực xuất hiện cảm giác khó chịu không thể thoát ra được, anh muốn hung hăng đẩy cô ra, cũng muốn bế cô lên, hung hăng...
Suy nghĩ này chợt thoáng qua, làm anh không kịp nghĩ lại, cũng không dám nghĩ lại.
Giờ phút này, anh chỉ muốn lấp kín miệng cô. Tay anh nắm lấy má cô, tức giận hôn lên, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập, quấn lấy lưỡi cô liều mạng hút vào. Anh Hiền không khép miệng được, cũng không muốn khép lại. Cô phối hợp ngẩng cao đầu lên, mặc kệ anh tùy ý làm bậy trong miệng mình.
Hai người trần truồng ôm hôn, tham lam nuốt nước bọt của nhau. Lồng ngực cứng rắn của người đàn ông từ từ ép sát, giống như muốn áp chặt cô lên tường. Anh Hiền hô hấp khó khăn, không thể không cắn lưỡi anh để trốn thoát.
Phát cắn này kéo lý trí của Phó Thành trở về. Anh áp trán mình lên trán cô, hai mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào ống thoát nước. Một lúc lâu sau, anh buông cô ra, lại cầm lấy xà phòng lên.
Anh Hiền thực ra cũng chỉ đùa giỡn hơn là khiêu khích, còn làm nữa, cô sợ ngày mai mình thật sự không xuống giường nổi.
Trang 2 / 2
← Ch. 013 | Ch. 015 → |