← Ch.009 | Ch.011 → |
Phó Thành đi theo cô xuống nơi đậu xe dưới tầng hầm, hai người đều không nói chuyện.
Anh Hiền tìm được chiếc Porsche màu lam của Anh Tề. Cô giơ tay lên, ném chìa khóa cho Phó Thành: "Anh lái đi." Cô chỉ lấy chìa khóa xe của Anh Tề, những thứ khác thì để nguyên cho Trần Giai Nghiệp, đồng thời bảo cậu ta chuyển lời cho Anh Tề rằng khi nào tỉnh rượu thì đến gặp cô.
Phó Thành nắm chặt chìa khóa, kéo cửa xe ra. Chạy ra khỏi nơi đậu xe, người phụ nữ ngồi ghế phụ lái vẫn cứ chống cằm, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định muốn nói gì. Anh không thể không hỏi: "Đi đâu?"
Nào ngờ cô lại nói: "Núi Cảnh." Nơi mà Anh Tề thử động cơ xe, đêm nay cô cũng muốn thử.
Núi Cảnh ở ngoại ô, lái từ đây sang đó ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Cô mang giày cao gót, hiển nhiên không phải đi leo núi.
Hay nên nói đây lại là trò chơi mới của cô.
Phó Thành siết chặt tay lái. Đèn xanh vừa hiển thị, anh đạp mạnh chân ga.
Anh càng lái càng nhanh, càng đi càng nghiêng ngả, phi như bay trên đường núi không một bóng người, cho đến khi tấm biển cảnh báo xuất hiện ở phía trước. Xe tắt máy, xung quanh lại không hề có tiếng động, chỉ còn ánh trăng yên tĩnh không ồn ào.
Trong bóng đêm, cô đột nhiên xoay người cưỡi lên cơ thể anh. Cánh mông no đủ dính sát vào hông anh, kín kẽ giống như được đặt làm riêng cho cơ thể anh vậy.
Phó Thành muốn đẩy cô ra, nhưng tay vừa chạm vào cô, hai chiếc đùi của cô đã dùng sức ép vào, kẹp chặt lấy anh.
Anh Hiền vuốt ve gương mặt anh, khẽ nói: "Đừng nhúc nhích."
Dứt lời, cô nâng mông lên, vén váy tận hông, hai tay cởi quần lót xuống. Cô hất giày cao gót, hai chiếc đùi xê dịch trên người anh, sau đó dùng ngón tay móc mảnh vải ren đen nho nhỏ, huơ tới huơ lui vài lần trước mặt anh. Tiếp theo cô quấn nó lên cổ tay anh, đồng thời trói hai tay anh lại.
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô muốn chơi đến khi nào?"
Vừa rồi anh đã nhìn thấy hết ở hộp đêm.
Cô và người đàn ông trẻ tuổi kia kề tai thủ thỉ, nói nhỏ thầm thì. Cô mỉm cười quyến rũ với người ta, khiến người ta đi theo sau lưng mình như một con chó.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Phó Thành đã hiểu vì sao cô đối xử với mình như vậy.
Bởi vì cô không xem anh là người, anh chỉ là một trong những món đồ chơi, thứ đồ chơi để cô thỏa mãn sở thích xấu xa của mình.
Vậy tức là trong mắt người khác, anh không khác gì một con chó cả.
Một con chó đực động dục.
Mỗi khi anh cho rằng danh dự của mình đã bị chà đạp đến tận cùng, cô luôn có cách để anh ngày càng cảm thấy tức tối.
Anh Hiền làm lơ ánh mắt lạnh lùng của anh, cô vươn lưỡi liếm ướt cánh môi, giọng nói nhẹ nhàng hơn vừa rồi: "Chơi đến khi tôi cảm thấy đủ rồi mới thôi, đừng nhúc nhích."
Cô buộc chặt quần lót, sau đó lại ngồi vắt ngang người anh, liếm cánh môi anh.
Phó Thành lập tức quay đầu đi, né tránh môi cô. Anh Hiền không để bụng, môi lưỡi trườn xuống phía dưới, ngậm lấy yết hầu của anh mà liếm mút.
Tiếng hít thở và tiếng liếm nuốt được màn đêm phóng đại vô tận, đồng thời khiêu khích thần kinh của hai người.
Vô lăng nằm sau eo Anh Hiền, cô xoay người qua lại, thử tìm tư thế khiến mình thoải mái hơn. Huyệt nhỏ để trần cọ xát với bẹn của người đàn ông, không ngừng co rút và chảy nước. Chất lỏng dính nhớp thấm ướt quần Phó Thành, đánh thức dương vật ở sau lớp vải dệt.
Phó Thành nhắm mắt lại, kìm nén đau khổ và giãy dụa: "Đi xuống."
Anh Hiền cắn yết hầu của anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt lóe lên ý cười: "Anh ra lệnh cho tôi à?" Dứt lời, cô kẹp hai chân chặt hơn nữa.
Phó Thành siết chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng: "Tôi bảo cô đi xuống."
Anh Hiền nhướng mày, ngón tay cô xoa nhẹ cánh môi anh, nhỏ giọng khiêu khích: "Không thì sao? Anh có thể làm gì tôi nào?" Thứ trói buộc anh chưa bao giờ là quần lót của cô, mà là đạo đức của anh, cho nên anh vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Mua dây buộc mình, ngu đến tột cùng, cô khinh thường anh mà cũng ghen ghét anh.
Nhưng điều này thực sự quá buồn cười, anh có thứ gì đáng để cô ghen ghét chứ? Anh nghèo hèn? Hay anh dốc hết mọi sự ngu dại vì một người thực vật ngủ say, vĩnh viễn không thể tỉnh lại?
Anh Hiền dứt khoát kéo khóa quần anh, thả cây gậy thô dài đã sớm sung huyết kia. Cây gậy chịu áp lực hồi lâu nên đột ngột bật ra, đập vào khu vực giữa hai chân cô.
"A..." Cô cố ý rên rỉ vài tiếng, cử động cánh mông từ trước ra sau. Miệng huyệt ướt đẫm cọ xát cây gậy, trai ngọc bị buộc tách ra, phần thịt non mềm bên trong giống như cái miệng nhỏ hút chặt lấy.
Phó Thành nhắm mắt lại, định nín thở để chịu đựng lửa nóng đang trào dâng trong bụng. Sao cô lại ướt như thế, nước xuân tưới đầy cây gậy, lại thêm phần lông ướt nhẹp, khu vực giữa hai chân anh lầy lội giống như bị tạt nước.
Anh Hiền thè lưỡi, liếm láp dọc theo vành tai của người đàn ông, cất giọng run rẩy: "Anh có biết không? Tôi thích nhất là nhìn anh chịu đựng đến mức sắp bùng nổ."
Cô hôn lên mặt anh như đang khen thưởng: "Ngoan lắm."
Phó Thành nghe những lời đó mà cảm thấy mỉa mai. Sự kiên nhẫn và kìm chế của anh nào ngờ lại là thú vui cho cô bỡn cợt.
Lý trí sụp đổ.
Anh còn phải nhịn sao?
Nhịn đến khi nào?
Trên thế gian này như chỉ còn lại một mình cô, tiếng nói của cô quanh quẩn bên tai anh, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ và cả tiếng nước yếu ớt vì thân dưới của hai người cọ xát.
Anh Hiền không biết ván chơi này mình đã mất khống chế, cánh môi đỏ của cô phủ lên môi người đàn ông, lưỡi cứ xuyên vào từng chút từng chút một, thăm dò khoang miệng của anh.
Cánh môi ngậm chặt của người đàn ông đột nhiên mở rộng, ngậm lấy đầu lưỡi đang thăm dò của cô, mút thật thô bạo, giống như muốn nuốt trọn cái lưỡi của cô.
"Ưm..." Anh Hiền rên thành tiếng, lưỡi bị anh mút đến đau đớn, cô uốn éo cơ thể để tránh né.
Nhưng cô đã xem thường sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người. Cho dù cô xoay chuyển thế nào cũng không thoát được sự kìm kẹp của anh, thậm chí không biết anh đã thoát khỏi sự trói buộc từ bao giờ. Một tay anh giữ gáy cô, tay còn lại bóp lấy hông cô, chặn hết tất cả đường lui.
Khoảnh khắc cô cận kề bờ vực khó thở, cuối cùng anh mới thả cô ra.
Hai người thở hổn hển nhìn nhau, hai đôi môi còn vương vấn một dòng nước bọt. Đồng tử trong mắt anh bị tình dục hun thành màu đỏ tươi, giống như con thú muốn ăn thịt người.
Anh Hiền cụp mắt, cô lại đến gần anh. Lúc này đây, môi cô còn chưa kịp dán lên môi anh, cánh môi của anh đã tách ra.
Hành động nho nhỏ ấy bỗng dưng nhen nhóm ngọn lửa trong cô. Cái bụng nhỏ hưng phấn co lại, gần như đau nhức.
Anh Hiền cuốn lấy lưỡi anh, mút ra tiếng nước. Sau khi mút mạnh một hớp nước bọt của anh, đầu lưỡi cô khuấy đảo lung tung: "Ha...ưm... anh ướt thật... ha..."Ai nói chỉ có phụ nữ mới có thể ướt, không phải anh cũng thế sao. Khoang miệng anh ướt đẫm, gậy của anh ướt nhẹp, ngay cả hơi thở cũng thấm đầy hơi nước như không khí ẩm mùa mưa, khiến người ta không tài nào thở nổi.
Phó Thành nhăn mày nhìn cô.
Đây là lần đầu Anh Hiền để ý thấy anh có một đôi mắt khá nhạt, màu mắt nhạt hơn cô nhiều. Bình thường những người như vậy đều vô tình lạnh nhạt, nhưng anh lại không hề.
Anh Hiền cười thầm, lại tức giận à?
Phải nói là anh cứng rồi.
Cô đang định mở miệng thì Phó Thành sờ vào khu vực giữa hai chân cô. Nước xuân chảy đầy tay, ngón tay chai sần không hề nể tình mà đâm thẳng vào huyệt nhỏ, huyệt nhỏ nóng hổi ướt đẫm khó nhịn, cứ thế mà hút chặt ngón tay, chào đón sự xâm nhập của anh.
"Ha..." Anh Hiền cố sức thở lại bình thường, ngón tay thứ hai của người đàn ông đã cắm vào huyệt nhỏ. Trên tay anh có vết chai, ngón tay vừa dài vừa thô ấy cựa quậy bên trong, tàn nhẫn đè nghiến vách thịt mềm mại.
"Ha ưm ——" Cô ngửa đầu, mặt mũi đỏ ửng, rên rỉ thở dốc, hai tay cô bấu chặt vai anh: "Nhẹ chút, ha..."
Chiếc cổ cao kều trắng nõn tản ra mùi hương mê người. Yết hầu Phó Thành lăn lộn, anh cắn cổ cô. Răng nanh cọ vào làn da, ngón tay đùa nghịch huyệt nhỏ mềm mịn thấm ướt. Từ trên xuống dưới, anh dùng hết sức lực xâm chiếm cơ thể cô.
Anh Hiền kẹp chặt ngón tay anh, lắc lư cánh mông. Vách thịt cử động càng đưa ngón tay vào nơi sâu hơn, miệng huyệt cọ trúng cổ tay áo của Phó Thành, bôi hết nước xuân còn dư lên đấy.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |