Truyện:Khinh Ngữ - Chương 06

Khinh Ngữ
Trọn bộ 27 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Có một người đàn ông nằm bò trên sàn nhà với một tư thế rất kỳ quái, ra sức ghé sát đầu vào khe hở phía dưới cánh cửa ngăn cách các gian trong nhà vệ sinh nữ.

Cánh cửa nhà vệ sinh ngăn giữa các ô trong nhà thể thao được làm tương đối cao, khe hở phía dưới chắc cũng khoảng 15cm, tuy rằng đầu của người đàn ông này không thể nhét hoàn toàn được vào bên trong, nhưng một nửa khuôn mặt đã thò được vào rồi!

Lâm Khinh Ngữ kinh hãi đến đờ người, bao nhiêu âm thanh kêu gào ồn ào trong đầu trong nháy mắt im bặt.

Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng cửa ở căn phòng bên cạnh, có một nữ sinh đang cố đè những tiếng nức nở xuống.

Đây là một cảnh tượng kinh dị biến thái khiến người ta phải thốt lên thần linh ơi.

"Ông đang làm cái gì vậy hả!" Lâm Khinh Ngữ tỉnh táo lại, hét toáng lên.

Người đàn ông đang nằm bò ra dưới đất kia đột nhiên bị giật mình, ngay cả động tác kéo mũ ở áo lên cũng cực nhanh, ông ta bò dậy, che mặt, rồi bất chấp tất cả xông thẳng về phía Lâm Khinh Ngữ.

Mặc dù Lâm Khinh Ngữ vui mừng vì bản thân mình hiện giờ đang là con trai đến mức nào, năng lực thích ứng với thân phận con trai ra sao, nhưng trong những tình huống kiểu thế này, tính cách của một cô gái ẩn sâu trong nội tâm cũng không khỏi chủ động bật ra, theo bản năng cô muốn tránh sang một bên, nhưng gã đàn ông biến thái kia lại hùng hục lao tới, khiến Lâm Khinh Ngữ va mạnh vào tường, bả vai bị va đập đau đến mức như thể sắp nứt vỡ ra đến nơi.

Cơn đau đã đánh thức cơn phẫn nộ trong người cô, Lâm Khinh Ngữ lập tức xông về phía phòng vệ sinh nam, hét lớn bằng giọng nói sang sảng hùng hồn: "Mau đi bắt biến thái!".

Khi câu nói này vừa thốt ra xong, thì gã đàn ông biến thái kia đã co giò chạy biến khỏi nhà thi đấu.

Lúc cầu thủ của đội bóng rổ ở bên này lao ra thì chỉ thấy bóng lưng mờ mờ ở phía xa mà thôi, sau đó quay đầu lại, thấy Lâm Khinh Ngữ đang ngồi phệt trên sàn vệ sinh nữ, ánh mắt mọi người nhất loạt nhìn chằm chằm vào cô.

Vương béo mở miệng nói bằng giọng rất ảo: "...... Ý cậu đang nói là bản thân mình hả?".

Lâm Khinh Ngữ: "......"

Một tiếng "cót két" vang lên, cánh cửa của gian phòng vừa bị tên biến thái nhìn trộm lúc nãy mở ra, bóng dáng cô độc lẻ loi của Kỷ Yên Nhiên bước ra.

Lâm Khinh Ngữ xoa xoa bả vai hỏi cô ta: "Tên biến thái vừa nãy là ai? Hắn nhìn trộm cậu phải không? Cậu cứ để mặc cho hắn nhìn thế à? Tại sao không kêu lên?".

Lâm Khinh Ngữ chỉ nghĩ đến việc, trong phòng vệ sinh, bị một tên biến thái dính sát đầu xuống sàn, nhòm trộm cô qua khe cửa bằng ánh mắt ghê tởm, là đã cảm thấy dựng hết cả tóc gáy rồi.

Nhưng đối mặt với những câu truy hỏi của Lâm Khinh Ngữ, sắc mặt Kỷ Yên Nhiên trắng bệch chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi gục đầu xuống, lặng lẽ bỏ đi không nói câu nào.

Không nói một câu nào, dù là lời "cám ơn".

Các thành viên trong đội bóng rổ đưa mắt nhìn nhau, Vương béo hỏi cô: "Trường chúng ta có biến thái thật à, xảy ra chuyện gì thế?".

Lâm Khinh Ngữ cáu kỉnh xoa xoa bả vai: "Bỏ đi, bản thân cô ấy đã coi như chẳng có gì xảy ra và không nói gì, thì người khác để tâm đến chuyện gì đã xảy ra để làm gì." Cô gạt đám con trai to cao sang một bên, "không nên quan tâm đến chuyện của người lạ."

Bước đi tấp tểnh với cơn đau trên vai, Lâm Khinh Ngữ bỏ ra khỏi nhà thi đấu.

Tối hôm ấy, Lâm Khinh Ngữ không đến khu rừng nhỏ, vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ phép của cô, nhưng ngây người đọc sách trong phòng ngủ hồi lâu, cô lại cảm thấy vô vị, hôm nay, cô thực sự rất muốn trút bầu tâm sự...... cô muốn đến cái hốc cây đó.

Cô thở dài, đúng lúc đó Tạ Thành Hiền vừa tắm xong bước từ nhà tắm ra, nghe được tiếng thở dài của cô liền vừa lau đầu vừa thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay trong phòng vệ sinh ở khu thi đấu các cậu ồn ào cái gì thế? Đồng đội của tớ nói cậu sang phòng vệ sinh làm biến thái?".

Nam thần hỏi vấn đề này khiến Lâm Khinh Ngữ cảm thấy có chút lúng túng, cô ho khan một tiếng: "Là tớ nhìn thấy một tên biến thái thì có."

Tạ Thành Hiên hiếu kỳ hỏi: "Biến thái thế nào?".

"Một tên biến thái nằm bò trên sàn nhà nhìn trộm người ta đi vệ sinh."

"Cái gì?" Tạ Thành Hiên vừa nghe xong lông mày liên nhăn tít cả lại, tay ngừng lau đầu hỏi: "Báo cảnh sát chưa?".

Lâm Khinh Ngữ lắc đầu: "Cô bạn ấy ở lì trong đó không dám kêu." Cứ nhắc đến đề tài này, là Lâm Khinh Ngữ lại cảm thấy hoang mang khó hiểu, cô quay đầu lại hỏi Vương béo đang chơi điện tử hỏi: "Cậu quen em gái cùng phòng với Kỷ Yên Nhiên, có thấy em gái cùng phòng ấy nhắc nhỏm gì đến chuyện Kỷ Yên Nhiên gặp phải rắc rối kiểu như vậy không?".

"Đã nói là cô ấy rất nổi tiếng rồi mà, cái này có được tính là rắc rối không?".

"Nếu như là vì thế mà dây vào biến thái, thì cũng tính."

Lâm Khinh Ngữ còn muốn hỏi thêm hai ba câu nữa nhưng chuông điện thoại của Vương béo đột nhiên vang lên. Nhưng vì đang chơi điện tử đến màn quan trọng, nên cậu ta hét lên với Lâm Khinh Ngữ, "nghe điện thoại hộ tớ phát, nói tớ đang ở dưới tầng tập luyện, không mang điện thoại theo."

Tập luyện ngón tay thì có...... Lâm Khinh Ngữ bĩu môi với vẻ hơi chán ghét, nhưng vẫn giúp cậu ta nghe điện thoại: "Alô? Ồ, giờ Vương Thần Dương không ở trong phòng, cậu ấy ở tầng dưới luyện tập rồi, ừ, đúng, việc đó...... là người khác trong phòng tớ đang chơi điện tử...... ồ...... được......"

Lâm Khinh Ngữ tắt máy, nhìn bóng lưng Vương béo vẫn đang rất tập trung nói: "Bạn gái của cậu vừa mới nhờ tớ chuyển lời cho cậu rằng: 'Tên béo chết tiệt, tôi muốn chia tay với anh'."

"Hở?".

Vương Thần Dương đờ người, lập tức quay đầu lại giằng lấy điện thoại trên tay Lâm Khinh Ngữ, vội vội vàng vàng gọi lại, nhưng rõ ràng là bên kia không chịu nghe máy.

Vương Thần Dương rối trí: "Trước giờ gấu nhà tớ chưa từng nhắc đến chuyện chia tay bao giờ."

Xưa nay Lâm Khinh Ngữ không còn lời nào để nói với kiểu con trai trong đầu chỉ có game này, giờ phút này cũng chỉ biết khuyên một câu: "Chia tay đi, để cho con gái nhà người ta một con đường sống."

Tạ Thành Hiên cũng vừa lau đầu vừa cười cậu ta. Anh chàng trâu bò thường xuyên về muộn, nghe thấy chuyện của Vương Thần Dương, cùng cười giễu một trận tơi bời, đợi đến khi tắt đèn, ai nấy đều đi ngủ cả. Chẳng ai thừa thời gian để đi quan tâm đến chuyện một nữ sinh xa lạ sau khi gặp phải một tên biến thái sẽ tiếp diễn ra sao.

Trước khi ngủ Lâm Khinh Ngữ có nghĩ ngợi một lúc, nhưng nghĩ tới thái độ của cô gái ấy ngày hôm nay, cô cũng dừng lại luôn và ngay.

Cô không thừa hơi đâu đi quan tâm đến những chuyện vặt vãnh mà người khác không muốn mình quan tâm, tất cả những gì cô có thể làm chính ra sống cuộc sống của mình thật tốt, ví dụ như...... ngày mai sẽ phải đối phó ra sao với cái cây yêu phiền phức kia.

Hiện giờ cách duy nhất cô có thể nghĩ ra, đại khái là...... nếu như phản kháng không được, thì cô sẽ...... lấy lòng hắn ta.

Ngày hôm sau, Lâm Khinh Ngữ học xong đúng giờ liền chỗ rừng cây nhỏ.

"Đại thần." Lâm Khinh Ngữ đứng ở dưới gốc cây hét to, "đại thần, ngài có ở đó không?".

Tô Dật An bị tiếng hét của cô làm cho tỉnh giấc.

Hôm qua hắn một thân một mình trải qua cuộc sống vô vị nhưng lại an ổn, nếu không phải hiện giờ Lâm Khinh Ngữ đột nhiên đến đây, thì sợ rằng hắn vẫn còn đắm chìm trong sự an ổn này mãi. Không cần phải sợ hãi sự thay đổi xung quanh mình, trong một thoáng, hắn thậm chí còn cảm thấy, bản thân đã quen với cuộc sống như thế này.

"Đại thần, tôi mang phân bón đến cho ngài đây có cần tôi bón cho ngài một ít không?".

Chỉ một câu này thôi, Lâm Khinh Ngữ đã thành công trong việc kéo Tô Dật An đang chìm trong tâm trạng bình yên đến nỗi muốn tu đạo thành tiên về với đời thực: "Cô dám hạ thủ thử xem?".

Vì thế Lâm Khinh Ngữ lặng lẽ lấy gói phân bón nhỏ từ trong túi quần áo ra: "Tôi chỉ đùa tí thôi mà."

"Đại thần, hôm nay tuyết đã tan được kha khá rồi, ngài nói xem có cần tôi làm gì không?".

Vấn đề vừa được nhắc đến, rất nhanh đã giúp Tô Dật An tìm lại được mạch suy nghĩ của bản thân. Hai hôm nay, ngoài trừ việc dùng tay áp lên miếng băng ra, buổi tối sau đấy, Lâm Khinh Ngữ còn làm một chuyện mà trước đó cô chưa từng làm, cô đã nhắc đến hắn ngay trước mặt hắn.

"Tô Dật An là ai?" Vì thế Tô Dật An định giúp Lâm Khinh Ngữ nhớ lại một chút về hắn.

"Một gã giảng viên không có chút đạo đức của người làm thầy, không phân rõ trắng đen phải trái, độc mồm độc miệng bụng da đen tối."

"......" Giọng nói của Tô Dật An rất vi diệu, "ồ, ngày hôm đó không phải cô nói, anh ta rất giống anh em của tôi đầu thai đến thế giới loài người sao?".

Lâm Khinh Ngữ đờ người, hiểu ra mình đã nhất thời sơ ý lỡ lời mất rồi.

Cây yêu này rất có tâm cơ! Lúc đó khi cô nói hắn không hề truy cứu, giờ mới hỏi han tỉ mỉ lại, cô nhất thời đâu có liên tưởng nhiều thứ đến vậy! Vì thế Lâm Khinh Ngữ cười cười nói: "Đại thần, ngài nhất định đã nghe nhầm rồi, sao tôi có thể mang ngài ra so sánh với Tô Dật An được chứ, trong lòng tôi ngài là thần, còn hắn là ác ma chính chủ chính hãng!".

"Cô hãy chạy mười vòng quanh sân thể dục đi."

"Hả?".

"Mười vòng."

"Tại sao chứ!".

"Đây chính là chuyện hôm nay cô phải làm, không muốn à?".

"......"

Tiên sư cô dì chú bác cậu mợ cái cây yêu khốn khiếp nhà ngươi! Lâm Khinh Ngữ nghiến răng kèn kẹt, quay người chạy tới chỗ sân thể dục. Mười vòng ư! Cũng phải bốn cây chứ chẳng chơi! Đúng là rèn luyện toàn thân!

Trông thấy Lâm Khinh Ngữ nghiến răng quay người chạy đi, hiện giờ cô đã coi hắn là yêu quái, nên có lẽ sẽ nghiêm túc chạy mười vòng thật, trong khoảng khắc ấy, Tô Dật An lại có ý nghĩ gọi cô quay lại chém bừa vài câu, sau đó bắt cô ấy vừa chạy ba vòng vừa suy nghĩ cẩn thận cho xong chuyện, nhưng nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ sải bước mạnh mẽ hùng dũng, hắn lại nghĩ, giờ Lâm Khinh Ngữ là con trai, vậy thì cứ để tự cô chạy mười vòng đi.

Ai bảo cô biến thành con trai làm gì.

Lúc Lâm Khinh Ngữ chạy được đến sân thể dục thì vừa đúng vào giữa trưa, mọi người đều đã tới nhà ăn để ăn cơm hoặc về phòng nghỉ ngơi, chỉ có một mình cô chạy trên sân giữa ánh nắng ấm áp của mùa đông, cô vừa chạy vừa mắng cái cây yêu kia tơi bời, nhưng lúc chạy được đến vòng thứ hai, cô đột nhiên nhìn thấy ở một góc chỗ xà đơn xà kép trên sân thể dục có hai bóng lưng trông rất quen......

Tô Hà cùng với...... một tên khốn.

Chuyện có liên quan đến tên khốn nạn này và Tô Hạ, Lâm Khinh Ngữ vẫn nhớ rất rõ. Hơn một năm trước, chính là vào khoảng thởi gian Lâm Khinh Ngữ vừa mới nghỉ học chưa được bao lâu, tên khốn này bắt cá hai tay, nên chia tay với Tô Hạ.

Tô Hạ là một cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đã được ba mẹ yêu thương chiều chuộng, cuộc sống vô lo vô nghĩ, thành tích của cô ấy cũng luôn nằm trong nhóm đứng đầu, trước đó cô ấy chưa bao giờ đặt chân vào quán bar cả, nhưng từ sau vụ chia tay lần ấy, lần đầu tiên Tô Hạ đến quán bar nơi Lâm Khinh Ngữ làm thêm, nốc rượu suốt cả một tối, khóc suốt cả một đêm, rồi phun ra một loạt những mẩu chuyện rời rạc, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự.

Tình yêu có thể gây ra những thương tổn cho con người ta trong cuộc sống thực tế nhiều đến mức nào, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Khinh Ngữ được chứng kiến.

Cô là bạn thân của Tô Hạ, bắt đầu từ trung học, đến lúc hai người cùng thi đỗ vào đại học A kể cả sau này khi Tô Hạ làm nghiên cứu sinh, hai người vẫn thân thiết như xưa, chỉ là chuyên ngành Tô Hạ học hoàn toàn khác với cô mà thôi, lúc cuộc sống của Lâm Khinh Ngữ gian nan nhất, cũng chính Tô Hạ đã luôn ở bên cạnh cùng cô vượt qua, thậm chí còn cho cô sự trợ giúp không gì so sánh được.

Tô Hạ chỉ có duy nhất một khuyết điểm, đại khái là quá mê mải những cuốn tiểu thuyết tình yêu, tiểu thuyết ngôn tình, và luôn mong muốn tình yêu trên thế gian này cũng hoàn mỹ như trong tiểu thuyết. Vì thế hết lần này đến lần khác bất hạnh rơi vào thảm cảnh bi thương khi chia tay.

Lần chia tay đó, cực kỳ bi thảm.

Lâm Khinh Ngữ dừng bước chạy, cũng không muốn để tâm xem cây yêu ở trong khu rừng nhỏ phía xa kia có nhìn thấy mình không, cô chạy tới gần chỗ Tô Hạ. Nghe thấy gã khốn kia nói, "Tối hôm đó tôi uống rượu, xảy ra chuyện với cô chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu quả thực không nghĩ thoáng thoáng lên được, thì chúng ta chia tay thôi...... ở bên cô tôi thấy mệt mỏi lắm, người tôi thích là cô của hồi mới bắt đầu......"

Nghe thấy mấy lời này, Lâm Khinh Ngữ đã muốn nổi điên, tại sao thế giới này lại bất công đến như vậy? Con gái phải chịu sự bắt nạt của những kẻ biến thái, sự kỳ thị của môi trường xã hội, sự tấn công tần số cao mỗi tháng một lần của bà dì sinh lý!

Bọn cô sống được cũng không dễ dàng gì, tìm được một người bạn trai mà vẫn canh cánh nỗi lo đâu đâu cũng toàn hố bẫy, rơi xuống thì không ai có trách nhiệm chôn cho.

Bước chân Lâm Khinh Ngữ càng lúc càng nhanh, đứng chắn trước mặt Tô Hạ, đón lấy ánh mắt đầy choáng váng của gã khốn nạn kia, sau đó nện một cú rất mạnh lên mặt hắn, xương ngón tay va chạm kịch liệt với xương gò má, khiến chính bàn tay của cô cũng phải tê đi vì đau.

Gã khốn ấy bị đấm một cú nên loạng choạng, chật vật ngồi phệt xuống đất, khuôn mặt kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ánh mắt âm u chứa đầy sát khí của Lâm Khinh Ngữ.

"Cái loại rác rưởi không biết hối cải này, thì phải đưa vào lò tái chế lại."

Cô bẻ bẻ ngón tay, những khớp xương vang lên tiếng "răng rắc", khiến người nghe dựng hết cả tóc gáy.

*****

Gã khốn ấy ngã ngồi trên đất, phải mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại được, đến tận khi Tô Hạ bước ra từ phía sau lưng Lâm Khinh Ngữ, cũng không thấy cô đỡ gã khốn ấy dậy, mà đứng bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, ngơ ngẩn nhìn mình.

Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn Tô Hạ hỏi: "Làm sao? Cậu định xin xỏ cho gã khốn này à!".

Tô Hạ bị câu quát của Lâm Khinh Ngữ dọa cho giật thót, sau đó trông thấy ánh mắt phẫn nộ hận sắt không thành thép của Lâm Khinh Ngữ đang nhìn mình, Tô Hạ lại lặng lẽ gục đầu xuống, vén tóc: "Không......"

Gã khốn đang ngồi dưới đất lập tức nổi cáu phủi mông đứng bật dậy: "Thằng nhãi này......" gã nghiến răng nghiến lợi hét một tiếng, suy cho cũng cũng là thanh niên trai tráng đang thì sung sức, bản thân đột nhiên bị người ta xông ra đánh, tạng người của đối phương thoạt nhìn cũng tương tự mình, thì sao có thể im lặng chịu thiệt được, gã vung cánh tay, đấm một cú về phía Lâm Khinh Ngữ.

Kể từ lúc Lâm Khinh Ngữ đánh hắn ngã nhào xuống đất cho đến giờ vẫn luôn rất cảnh giác, sợ bị hắn đánh lại, vì thế lúc gã chuẩn bị chuẩn bị động tác, Lâm Khinh Ngữ đã lùi ra sau, thoải mái tránh được cú đấm của gã.

Cú đấm rơi vào khoảng không, nhưng gã khốn nào có chịu thua, sải một bước dài, tay kia vung lên, lại một cú đấm nữa lao nhanh tới. Lâm Khinh Ngữ muốn tránh, nhưng lại bị một lực rất mạnh kéo sang một bên, Tô Hạ đã đứng chắn trước mặt cô: "Đủ rồi, đừng đánh nữa."

Gã khốn kia nghe thấy vậy giận quá hóa cười: "Cái gì đủ! Rõ ràng là hắn đánh tôi trước!".

Lâm Khinh Ngữ hừ lạnh không chịu yếu thế: "Vì trông mặt mày rất gợi đòn!".

"Anh (Mày) không đáng bị đánh chắc?" Tô Hạ và Lâm Khinh Ngữ gần như mở miệng đồng thanh nói, cô liếc nhìn Lâm Khinh Ngữ, sau đó lạnh lùng nói với gã khốn kia, "vừa nãy anh nói muốn chia tay, vậy được chúng ta chia tay đi, tôi không thể quay trở lại làm người thuở mới ban đầu anh thích, và đối với tôi mà nói, anh cũng thế. Cậu ấy chẳng qua chỉ giúp tôi đấm anh một cú mà đáng lẽ ra tôi nên tự tay làm mà thôi."

Gã khốn kia ngẩn người, lập tức ánh mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ trở nên rất vi diệu: "Tô Hạ, được đấy, ai đây? Quen từ bao giờ thế?".

Không đợi Tô Hạ trả lời, Lâm Khinh Ngữ nhìn gã bằng ánh mắt đầy coi thường nói: "Một thằng khốn nạn mà cũng xứng hỏi xem tao là ai cơ à?" Cô cương quyết túm chặt lấy cổ tay Tô Hạ, kéo đi, "đi thôi, loại người này nhìn nhiều là thấy nhồi máu cơ tim."

Tô Hạ cũng cứ thế mà nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau Lâm Khinh Ngữ. Còn gã khốn kia thì vẫn đứng nguyên xi chỗ cũ không tiếp tục đuổi theo nữa.

Lúc ra khỏi sân thể dục Tô Hạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên nam sinh ấy đi ra bằng cửa khác như thể chưa từng có việc gì xảy ra, không mảy may có chút lưu luyến.

Lâm Khinh Ngữ cứ thế, lôi Tô Hạ từ sân thể dục cho đến khi đến nhà ăn số hai của trường, mới chịu dừng bước.

Hiện giờ chân cô rất dài, đi đường lại nhanh, lôi kéo khiến Tô Hạ phải chạy bằng những bước ngắn mới theo kịp được, lúc này dừng lại rồi, Tô Hạ thở hổn hà hổn hển, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng: "Lâm Thanh Vũ?".

Tiếng gọi này có hơi nằm ngoài dự liệu của Lâm Khinh Ngữ, nhưng phân tích cẩn thận một lúc, thì lại thấy hợp tình hợp lý ngay. Suy cho cùng thiết đặt của thế giới này cũng không có gì khác biệt so với thế giới trước.

Trong thế giới trước đây cô là bạn trung học với Tô Hạ rồi phát triển thành bạn thân, vậy thì "Lâm Thanh Vũ" ở thế giới này nhất định cùng từng là bạn hồi trung học với Tô Hạ, chỉ là có khả năng do khác biệt về giới tính, nên cuối cùng không thân thiết lắm thôi.

"Cám ơn cậu vừa nãy đã giúp tớ!" Tô Hạ nở nụ cười ôn hòa nói, "bạn học cũ vẫn cứ đáng tin hơn, hồi trước nghe nói cậu cũng thi đỗ vào đại học A, nhưng học đã được hơn hai năm rồi mà tớ chưa gặp cậu lần nào, lần này khó khăn lắm mới đụng mặt, thì lại để cậu nhìn thấy chuyện như vậy...... đúng là có hơi xấu hổ."

Tô Hạ khách khí với Lâm Khinh Ngữ như vậy, nhất thời khiến cô không biết nên nói gì, nếu là trước đây, thì có lẽ giờ Tô Hạ đã ôm lấy cô bật khóc nức nở rồi, như vậy thì Lâm Khinh Ngữ có thể ôm lại cô ấy, mắng gã nam sinh khốn nạn kia một trận tơi bời cùng với cô ấy, an ủi cô ấy. Đối với Tô Hạ mà nói, cuộc sống xa cách nhau quá lâu giống như hiện giờ nở nụ cười gượng gạo, nét mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, để ứng phó với "người bạn cũ".

Nghĩ như vậy, đột nhiên Lâm Khinh Ngữ cảm thấy hành động vừa nãy của mình, dựa vào mối quan hệ hiện giờ của cô và Tô Hạ mà nói, có vẻ là dư thừa.

"Thật ra...... cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả." Lâm Khinh Ngữ vắt óc nghĩ ngợi, cuối cùng đành phải lôi ra mấy câu nhạt toẹt vô dụng ra để an ủi, "trong cuộc đời của ai mà không yêu phải mấy gã khốn nạn kiểu đó."

"Đúng vậy, có ai là không yêu phải mấy gã khốn nạn đâu." Cô ấy nói xong mấy câu này, khóe miệng rõ ràng là đang cười, nhưng hốc mắt lại đỏ ửng, "nhưng cũng chỉ đến khi bàn là là lên người mình, mới biết nó đau đớn đến mức nào."

Lâm Khinh Ngữ im lặng.

Tô Hạ hít vào một hơi thật sâu, mỉm cười khoát khoát tay, "Mình đi trước đây, lát nữa buổi chiều còn có tiết học. Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu đã giúp mình. Trông giống anh hùng lắm đấy."

Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng thanh thoát rời đi của Tô Hạ, đột nhiên phản ứng của Lâm Khinh Ngữ trở nên rất ảo, chuyện cô làm ngày hôm nay, đối với một Tô Hạ thoạt nhìn thì có khí chất của nữ thần, nhưng trên thực tế lại cô gái với nội tâm thiếu nữ khiến người ta giật gân, liệu có tính kích thích nào không nhỉ.....

Nhưng, tạm thời gác lại đã, ở thế giới trước đây, biểu hiện khi thất tình của Tô Hạ bi thảm đến cỡ nào chứ, hiện giờ tốt xấu gì cũng phải thong thả kéo dài cỡ một hai tháng, đợi qua một hai tháng, nói không chừng chuyện giúp đỡ cô ấy ngày hôm nay, cô ấy cũng quên luôn rồi.

Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm, quay đầu lại thấy nhà ăn, liền đi vào làm bữa cơm, đợi đến khi no bụng rồi, cô vui vẻ định trở về phòng ngủ, nhưng vừa rời khỏi bàn ăn, cô liền chết đứng như bị sét đánh, tiêu rồi, mười vòng...... vẫn chưa chạy xong.

Cô móc điện thoại ra xem thời gian, đã hơn một tiếng trôi qua rồi...... Cho dù cô có dùng tốc độ rùa bò thế nào đi nữa, thì đến mười lăm vòng cũng chạy xong chứ đừng nói mười vòng.

Mồ hôi trên trán vã ra như tắm, nghĩ bụng không biết cái cây yêu kia có đang đâm kim vào hình nhân nguyền rủa cô không nữa. Cô đang cân nhắc đến việc có nên dứt khoát chạy tới chém gió tin tình báo quân sự, qua mắt cái cây yêu này cho êm chuyện không......

Nhưng nghĩ đến chuyện ngay cả việc cô học lớp nào giờ nào cái cây yêu đó đều biết cả, nên cô lại thôi cái suy nghĩ bí quá hóa liều ấy đi.

Đang sầu đời, thì đột nhiên chuông điện thoại trong túi vang lên, một cái tên xa lạ hiện lên trong điện thoại, cô bắt máy, sau đó tất cả những chuyện còn đang băn khoăn lúc vừa nãy, trong chớp mắt biến thành chuyện vặt.

Mẹ cô đi trên đường bị đụng xe, xương đùi bị gãy, bệnh viện gọi điện thông báo cho gia đình tới chăm sóc.

Trong thế giới này, mẹ của cô chỉ có duy nhất một đứa con là cô, người cha đã mất khi cô còn nhỏ, Lâm Khinh Ngữ cũng không có em trai.

Việc mẹ bị đụng xe Lâm Khinh Ngữ vẫn còn nhớ, chỉ là cô nhớ ở trong thế giới trước, lúc bệnh viện thông báo mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, cô chỉ gọi điện cho em trai, dặn dò vài câu, chứ không đi thăm.

Cô bận làm thêm, bận kiếm tiền. Hơn nữa vào thời điểm đó mối quan hệ giữa cô và mẹ, dường như căng thẳng và xấu đến cùng cực.

Còn hiện giờ, ngoại trừ cô ra, không còn ai có thể đến chăm sóc mẹ cả.

Lâm Khinh Ngữ vốn là người của thành phố X, học trường đại học ở trong thành phố, nên giờ ra khỏi cổng trường, chẳng qua cũng chỉ là bắt một chuyến xe là tới được đến bệnh viện luôn.

Sau khi hỏi số phòng ở quầy lễ tân xong, Lâm Khinh Ngữ chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng gõ cửa phòng bệnh, vừa đẩy cửa bước vào, thì thấy trong phòng có ba giường, mẹ cô, bà Phan Quyên đang nằm ở giường trong cùng, trên một cái giường khác có một cô gái tầm hai mươi tuổi đang ngồi.

Lâm Khinh Ngữ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó gọi một tiếng: "Mẹ."

Bà Phan Quyên lập tức mở mắt: "Sao con lại tới đây?" Bà ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Lâm Khinh Ngữ không để ý, cô gái bên cạnh liền nhắc nhở một câu: "Đỡ mẹ cậu ngồi dậy đi."

Đến lúc ấy cô mới chịu giúp một tay: "Bệnh viện gọi điện thoại cho con."

Bà Phan Quyên ngồi lên, không mảy may trách móc thái độ hời hợt lúc nãy của cô, nắm lấy tay cô bắt đầu hỏi: "Trời ạ, có phải đã làm nhỡ nhàng việc học của con không, tiết học chiều nay thì sao? Mẹ chỉ bị thương nhẹ thôi, đâu cần gọi con đến, ngày mai là có thể xuống giường về nhà được rồi."

Lâm Khinh Ngữ cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay bà, cuối cùng cũng ngồi xuống nói: "Vừa hay đang là giờ nghỉ trưa ạ."

"Ồ." Bà Phan Quyên đáp lại một câu, rồi lại bắt đầu hỏi không ngừng nghỉ về tình hình khi ở trường của cô, hỏi từ chuyện tại sao cuối tuần trước không về nhà, đến tuần sau về nhà muốn ăn món gì.

Giữa những lời cằn nhằn liên miên của mẹ, đột nhiên Lâm Khinh Ngữ nhớ đến hồi lớp 11.

Có một lần em trai cô Lâm Bân gây chuyện, nhà trường muốn đuổi học nó, đây đã là trường thứ ba cả nhà tìm cho nó rồi, nếu tiếp tục bị đuổi nữa thì sợ rằng chẳng có trường nào trong thành phố X này chịu nhận Lâm Bân vào học nữa. Phan Quyên đã phải xin xỏ rất nhiều, chi rất nhiều tiền, trường học mới miễn cưỡng giữ Lâm Bân lại để quan sát.

Xử lý chuyện này xong, thì Phan Quyên mệt đến mức phải vào nằm viện.

Lâm Khinh Ngữ khi đó đang học năm thứ nhất buổi tối liền kéo Lâm Bân vào viện, Lâm Bân nhận sai xong, Phan Quyên liền tha thứ cho nó, sau đó bảo Lâm Khinh Ngữ ở lại chăm sóc mình.

Chăm sóc Phan Quyên một hai ngày thì không có vấn đề gì, nhưng ngày nào cũng như vậy, khiến việc học hành của Lâm Khinh Ngữ bị gián đoạn, vừa hay lúc đó là thứ sáu, Lâm Khinh Ngữ có một trận thi đấu, cô vội vàng muốn tới tham gia, nhưng thân thể của Phan Quyên cần kiểm tra, nên bà giữ cô lại không cho đi, Lâm Khinh Ngữ không chịu, vì thế hai mẹ còn liền xảy ra tranh cãi.

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy rất vô lý: "Mẹ bảo Lâm Bân xin nghỉ tới chăm sóc mẹ một ngày cũng đâu phải là chuyện không thể!".

Nhưng Phan Quyên lại đùng đùng nổi giận: "Sao đứa con gái như con lại chẳng hiểu chút lý lẽ nào thế! Mẹ khó khăn lắm mới xin nhà trường đừng đuổi học em trai con, giờ nó đang học ở trường, sao có thể tùy tiện xin nghỉ được! Cái trận thi đấu gì đó của con, chẳng liên quan gì đến thành tích cả, ngày nào cũng chỉ biết làm mấy thứ nhố nhăng vớ vẩn, con gái mà mạnh mẽ hiếu thắng như vậy, chẳng hay ho gì đâu! Sau này con còn phải lấy chồng sinh con nữa, phải sửa cái tính bướng bỉnh đó đi, mẹ không cho con đi!".

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng lại trông thấy y tá đang đưa bà Phan Quyên đi kiểm tra lại, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, bất kể có thế nào đi chăng nữa thì đều là mẹ của mình, nếu bảo cô cứ phớt lờ cơn giận của bà Phan Quyên, chạy đi tham gia thi đấu, thì cô vẫn không thể làm được.

Vậy nên Lâm Khinh Ngữ đành phải gọi điện cho cố vấn trường học để xin lỗi, đây là cuộc thi mà cô đại diện cho trường cấp 3 của mình tham gia thi hùng biện ngay tại trường, trước đó đã phải trải qua vô số những cuộc tuyển chọn, cô phải trổ hết tài năng của bản thân, mới được phó thác trọng trách này, vậy mà đến thời điểm quan trọng cô lại......

Cuối cùng, nhà trường đã gửi bài diễn thuyết do cô chuẩn bị cho tuyển thủ thay thế. Đến lúc ấy chuyện đó mới được giải quyết.

Tuy nhiên trên thực tế còn khướt chuyện này mới được giải quyết, đặc biệt là sau đó, Lâm Khinh Ngữ biết được rằng, tuyển thủ thay thế là Lý Tư Hà, hơn thế lúc đó Lý Tư Hà còn dùng bài diễn thuyết của cô giành được giải nhất của trường, khiến cô lại càng tiếc hơn. Sau khi xảy ra vụ náo loạn với Lý Tư Hà hồi năm ba, việc chắp tay dâng giải nhất cho Lý Tư Hà càng trở thành cái xương cá trong bóng ma tâm lý của cô, cứ hễ nghĩ đến là thấy hối hận, cáu giận, và tủi thân.

Nỗi tủi thân vì mẹ mình mà ra.

Tất cả những chuyện đã qua dường như đang ở ngay trước mắt, lúc này từng câu từng chữ của bà Phan Quyên, thậm chí là dấu câu khi ngắt nghỉ như đang đánh xuống đầu Lâm Khinh Ngữ, khiến cô không thể nào kiềm chế được cảm giác so sánh.

Do bà Phan Quyên nói quá lâu, nên Lâm Khinh Ngữ đành cắt ngang lời bà: "Mẹ."

Bà Phan Quyên lập tức dừng lại: "Sao con?".

Lâm Khinh Ngữ trầm mặc rất lâu, lâu đến độ bà cứ tưởng cô không biết nói chuyện, cô hỏi bà: "Nếu con là con gái, mẹ có còn bảo con không cần lo cho mẹ, bản thân quay về trường học tiếp nữa không?".

Bà Phan Quyên nghe thấy những lời này, ngẩn người ra một lúc, sau đó mỉm cười vỗ vỗ lên tay cô: "Ngốc quá, con là con trai hay con gái, mẹ đều thích cả."

Lâm Khinh Ngữ nghe thế, nhưng cả người lại cảm thấy ớn lạnh.

"Nhưng đúng là con trai phải nỗ lực hơn con gái mới tốt, sau này con gái chỉ cần chăm lo quán xuyến gia đình là được rồi, nhưng con thì phải gánh vác cả gia đình lẫn công việc."

Lâm Khinh Ngữ nhếch miệng mỉm cười: "Ồ, được, vậy con quay về trường học tiếp đây."

Nói xong, cô không lưu lại phòng bệnh thêm một giây nào nữa, mà sải bước ra ngoài luôn. Cô không màng đến ánh mắt đầy kinh ngạc của mẹ mình, cũng không để tâm đến cái nhìn chăm chú của cô gái bên cạnh, cô cứ thế bước nhanh ra ngoài, sau đó đứng thở dốc ở bên ngoài hành lanh bệnh viện.

Từ rất lâu trước đây, cô đã nghĩ nếu có một ngày bản thân biến thành con trai thì tốt biết bao, nhưng hiện giờ khi giấc mơ đã trở thành hiện thực, cô lại hốt hoảng phát hiện ra, thì ra, từ đầu đến cuối chính cô không thể buông bỏ được cái thân phận con gái của mình.

Vẫn cứ cảm thấy tủi thân cho chính mình, không cam tâm, phẫn nộ, đấu tranh và còn...... đau khổ nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-27)