Truyện:Khinh Ngữ - Chương 03

Khinh Ngữ
Trọn bộ 27 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Không đợi đến ngày hôm sau, buổi tối hôm ấy Lâm Khinh Ngữ đã đến rừng cây nhỏ, tìm tới cây đại thụ gốc rễ chằng chịt, sau đó đứng trên một cái rễ to khỏe, thò đầu vào trong hốc.

Tô Dật An ngắm một ngày mây bay giữa một trời gió lộng, buồn đến nỗi suýt thì ngủ gật lại bị gọi hồn.

Nếu như có thể mở miệng được, Tô Dật An nghĩ, có lẽ hắn sẽ chửi tục.

Suy cho cùng đối mặt với cái người cứ sểnh ra lại là lao tới đút đầu vào bụng mình, thì có là ai đi chăng nữa cũng đều thấy sôi máu.

Mà so với vẻ hưng phấn kích động chạy đến lần đầu tiên lúc ban sáng, thì Lâm Khinh Ngữ của hiện giờ giống như định treo cổ chết luôn trong hốc cây đến nơi, cô trầm mặc rất lâu.

"Tôi thất tình rồi."

Tô Dật An thoáng ngây người, nhủ thầm, ồ, xin chúc mừng.

Nhưng rồi hắn lại nghĩ, trong tình huống hiện giờ mà cô vẫn còn tâm tình nói chuyện yêu đương được sao, hô hô, hạnh phúc quá nhỉ. Hắn thì phải đứng đờ ra ở đây suốt một ngày, chịu đựng những con gió rét buốt đập vào thân cây để trần, sau đó cuốn những chiếc lá khô tiêu điều trên trạc cây rụng rơi lả tả, khiến hắn có một loại cảm giác xấu hổ ảo lòi khi trơ mắt nhìn bản thân bị hói......

"Tôi thích nam thần sắp được năm năm rồi, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ tất cả số điện thoại cậu ấy đã từng đổi, chỉ là không dám dù chỉ là gọi một cuộc điện thoại để tỏ tình với cậu ấy."

Thật ra Lâm Khinh Ngữ cũng đã từng định tỏ tình với Tạ Thành Hiên rồi, lúc đó cũng vào khoảng tầm năm thứ năm ba đại học, cô đã chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, bao gồm cả giấy ăn để lau nước mắt nếu ngộ nhỡ có bị từ chối. Nhưng lúc đó cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên tạm thời thôi học. Câu nói "Tớ thích cậu" đã được ấp ủ suốt bao nhiêu lâu cuối cùng lại không thể tìm được cơ hội để nói ra.

Đợi đến khi cô quay lại trường, thì Tạ Thành Hiên đã lên năm thứ tư, bắt đầu chuẩn bị tốt nghiệp đi tìm việc làm, còn cô lại phải học cùng những đàn em năm ba khóa dưới. Tạ Thành Hiên tốt nghiệp rời ghế giảng đường, lúc cô khai giảng năm thứ tư, nhóm người trên sân bóng rổ trong vườn trường đã thay nhóm khác, không còn thấy bóng dáng của nam thần nữa.

Thời gian chính là như vậy đấy, lúc nó nói sẽ dẫn ai đó đi, thì nhất định sẽ đưa người ấy đi bằng được, khiến bạn bất lực đến nỗi một lời níu giữ cũng không kịp nói.

Cô chỉ có một bức ảnh lúc tốt nghiệp của cậu ấy, vẫn luôn nhìn ngắm nó cho đến ngày hôm qua.

Lâm Khinh Ngữ kể lại với vẻ vô hồn: "Giờ ý trời để tôi quay trở lại năm ba, để tôi ở cùng phòng với cậu ấy, vốn dĩ còn tưởng rằng đây chính là định mệnh, là cơ hội trời cho, là khoảnh khắc của nhà gần hồ hưởng trước ánh trăng, là dùng vũ lực giành lấy trái tim người thương, là mối tình cấm kỵ ngược tim ngược phổi, cuối cùng tôi cũng có thể giở mọi thủ đoạn dùng thực lực bẻ thẳng thành cong, tôi gần như đã nhìn thấy một đoạn tình cảm cấm kỵ đang vẫy tay chào mình rồi!".

Tô Dật An: ......

Lâm Khinh Ngữ thở dài buồn bã, "Cuối cùng vẫn là cổ nhân nói đúng, trong cuộc đời của mỗi còn người luôn xuất hiện một đứa con gái rất hãm tên là Trình Giảo Kim."

Làm gì có cổ nhân nào nói thế! Tô Dật An thật sự nổi điên rất muốn gọi điện cho giáo viên dạy môn văn học tiếng Hán của cô! Để ông ấy phết cho cô một con không! Học kỳ sau học lại!

"Ồ, hay là tôi ra tay giành lấy người thương của nam thần nhỉ!" Hai mắt Lâm Khinh Ngữ sáng lên, cuối cùng cũng chịu rút đầu ra khỏi hốc cây, "Tướng tá này của tôi trông cũng ngon giai phết, cười lên cũng quyến rũ ra trò, làm con gái nhiều năm như vậy cũng không thể uổng phí được, làm gì có thằng con trai nào có thể hiểu tâm lý con gái bằng tôi. Sau này nếu nam thần của tôi thích ai thì tôi sẽ giành lấy người đó, đến cuối cùng cậu ấy không còn cách nào nữa đành phải ở bên tôi thôi!".

(Nữ chính bệnh kinh!!!)

Thật tình Tô Dật An cũng chưa từng gặp ai mặt dày vô liêm sỉ đến mức ấy.

Lâm Khinh Ngữ càng nghĩ lại càng hoang đường, câu chuyện trong miệng sau khi từ bẻ cong nam thần xong, liền đến đoạn cô sẽ giải thoát cậu chàng kia thế nào.

Tô Dật An nghe xong mà không thốt nổi lên lời.

Thật ra, trong kí ức xa lắc xa lơ của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ khi còn nhỏ không phải là một cô gái như vậy. Ít nhất là theo hắn thấy thì không phải vậy.

Hắn quen Lâm Khinh Ngữ là vào lúc cô đang học lớp năm tiểu học, còn hắn học lớp ba từ trường khác nhảy cóc lên lớp của Lâm Khinh Ngữ.

Đó là lần đầu tiên hắn nhảy lớp, trước đây cha mẹ của Tô Dật An tuy biết con trai mình thông minh hơn đám bạn cùng tuổi, nhưng vì muốn hắn có được tuổi thơ đầy đủ, nên không có ý định cho hắn nhảy lớp mà để hắn hoàn thành xong hết bậc tiểu học. Nhưng lúc hắn nhảy lớp, nguyên nhân lại rất đơn giản, là vì khi đó hai bậc phụ huynh phượt thủ bên cạnh hắn đã không còn nữa.

Họ đã qua đời trong một chuyến du lịch vì tuyết lở.

Bà nội bình thường vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc hắn bệnh liệt giường, nên cô của hắn đã vội vã từ nước ngoài xa xôi quay về, thay bà nội già yếu trở thành người giám hộ của hắn, người cô sau khi giúp hắn lo liệu hậu sự cho bố mẹ xong, thấy hắn sáng dạ, nên đã giải quyết các thủ tục cho hắn được chuyển trường nhảy lớp. Cô hắn là một người bận rộn, thường xuyên chạy đi chạy lại giữa trong nước và ngoài nước.

Khoảng thời gian đó mọi người trong nhà đều sống không rất vất vả. Sau khi bà nội bệnh rồi qua đời, cô hắn liền dứt khoát đón hắn sang nước ngoài.

Hắn quen Lâm Khinh Ngữ, vào đúng giai đoạn đen tối nhất trong cuộc đời.

Việc cả cha và mẹ qua đời khiến Tô Dật An thời thơ ấu trở thành một đứa trẻ trầm lặng ít nói đến nỗi không được lòng người khác, lại thêm việc hắn nhỏ hơn những đứa trẻ bình thường trong lớp một tuổi, nên càng trở nên vô cùng nổi bật. Mà lũ trẻ con lại rất thích bắt nạt những đứa trẻ không giống mình.

Chuyện mất sách mất bút là quá đỗi bình thường, còn hắn thì ít nói đến nỗi thậm chí ngay cả giáo viên cũng chán không muốn hỏi đến. Sự ít nói của hắn khiến những trò đùa dai của đám trẻ con càng lúc càng trở nên quá đáng hơn, xô đẩy nhau khi đang ở sân chơi, những tiếng cười chế giễu trong giờ nghỉ cứ thi nhau kéo đến.

Có một lần đám con trai trong lớp đã chỉ thẳng vào mặt hắn, cười nói hắn là thằng mồ côi không cha không mẹ, bọn họ bắt nạt hắn, nói rằng một đứa trẻ không có cha mẹ là một đứa trẻ không được ai giúp đỡ.

Hắn cũng cho rằng như vậy, hắn cũng cho rằng mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng chính vào lúc trong lòng hắn tràn đầy thất vọng về thế giới, cảm nhận nỗi niềm tuyệt vọng về cuộc sống của bản thân, thì Lâm Khinh Ngữ đã xuất hiện.

Cô chống hai cái nạng, một chân tập tễnh, giống như muốn đại khai sát giới xông tới phía trước mặt hắn, giáng cho một thằng nhóc một nạng khiến thằng này xanh mặt: "Chúng mày quá đáng quá rồi đấy!".

Cô đứng chắn trước mặt hắn, giống hệt như siêu nhân trong ti vi, hiệp khách trong phim truyền hình, khí thế hùng hổ, hiên nganh chính nghĩa.

Lâm Khinh Ngữ vẫn còn nhỏ, nên không thể mở miệng nói ra được những đạo lý lớn lao đẹp đẽ giống như người lớn, cô chỉ cảm thấy nhiều người như vậy mà lại bắt nạt một người, thì thật là quá đáng, vì thế cô quát lên: "Muốn đánh nhau hả, tới đây! Đánh với tao này!".

Sau này, rất nhiều năm đã trôi qua, tuy rằng Tô Dật An thông minh, nhưng hắn cũng đã quên rất nhiều chuyện năm ấy. Duy chỉ có bóng lưng đó, là bức tranh Tô Dật An vĩnh viễn không bao giờ quên.

Cô chẳng giống một cô bé chút nào, nhưng lại khiến Tô Dật An từ đó về sau, bất kể đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng mãi vẫn không thể tìm được một cô gái nào có bóng lưng đẹp hơn cô.

Lâm Khinh Ngữ vừa gây náo loạn, cả lớp liền nổ ra một tràng xôn xao nhốn nháo, đúng lúc ấy giáo viên tới, nên chuyện này tạm dừng ở đây.

Đó là lần đầu tiên Tô Dật An nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ, cũng là lần đầu tiên Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy hắn.

Cũng phải về sau này Tô Dật An mới biết, Lâm Khinh Ngữ nhập học muộn hơn những đứa trẻ khác đúng một tháng, là vì trong lúc nghỉ hè, cô đánh nhau với em trai mình, khiến thằng nhóc bật khóc, mẹ cô biết chuyện nổi giận lôi đình, Lâm Khinh Ngữ sợ bị đòn, nên đã nhảy từ trên tầng hai xuống, kết quả là gãy luôn cả chân......

Kể từ sau vụ đó, Lâm Khinh Ngữ bắt đầu đi học, cô nói sẽ "bảo kê" cho Tô Dật An, nên đám trẻ thích bắt người khác trong lớp cũng biết điều hơn nhiều.

Vậy mà, cô hiệp khách nhỏ một chân dù tập tễnh cũng vẫn phải ra mặt giúp đỡ người khác, giờ lại trong đầu toàn những toan tính phải làm sao để bẻ cong nam thần của mình, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn giành lấy người thương của người khác để đạt được mục đích......

Tô Dật An cảm thấy cảnh tượng lá lụng tả tơi quanh người mình quả thực là hình ảnh miêu tả đúng nhất tâm trạng của hắn hiện giờ.

"...... Sau đó tôi có thể cùng sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc với nam thần!".

Cô đã kể xong bộ tiểu thuyết quắn quéo tim gan, hài lòng thỏa mãn ngồi xuống một cái rễ của hắn, Tô Dật An nghe xong chỉ muốn nói hai chữ ha ha.

Lâm Khinh Ngữ nằm xuống, qua một lúc lâu mới nhếch môi mỉm cười, "Thoải mái hơn nhiều rồi."

Cô ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua những tán lá thưa thớt hướng tới những vì sao rải rác trên tấm màn đêm, "Tuyệt thật đấy, có một nơi để có thể nói ra một chút xấu xa tội lỗi vọng tưởng của bản thân như thế này."

Cái đống xấu xa tội lỗi vọng tưởng ấy của cô mà gọi là "một chút" sao? Tô Dật An rất muốn chất vất cô một cách nghiêm túc về vấn đề này.

Lâm Khinh Ngữ nhìn trời một lúc lâu, không ngừng lật đi lật lại bàn tay của mình ngắm nghía.

"Nhưng nói chung là, hiện giờ có thể biến thành con trai thực sự quá tốt. Vẫn còn đang là năm ba, vẫn còn có thể phấn đấu, nam thần có thích người khác cũng không quan trọng, dù sao tôi vẫn còn có thể được ở chung phòng với cậu ấy thêm hai năm nữa. Như thế cũng còn tốt hơn việc không được nhìn thấy cậu ấy." Lâm Khinh Ngữ đếm ngón tay, "Vẫn có thể chọc tức con nhỏ Lý Tư Hà rất hãm kia, lại không có thằng em trai luôn khiến người khác phải bực mình, mẹ cũng sẽ quan tâm tới tôi hơn......"

Nói đến đây, không nhiểu sao Lâm Khinh Ngữ đột nhiên yên lặng.

Cô không nói nữa, nên khu rừng nhỏ trong buổi đầu đông bắt đầu trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Tô Dật An cảm thấy "ánh mắt" của mình di chuyện đến khuôn mặt của Lâm Khinh Ngữ, chỉ thấy vẻ mặt cô khi nhìn lên bầu trời sau khi trống rỗng thì bắt đầu có đôi chút châm biếm, "Thì ra, chẳng qua chỉ là đổi giới tính thôi, vậy mà cuộc sống của tôi lại có thể hạnh phúc đến như vậy. Ngẫm lại mới thấy, đời thật chẳng công bằng chút nào......"

Tô Dật An không biết hiện giờ cô đang nghĩ gì, sự hiểu biết của hắn về Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ có giới hạn trong phạm vi một năm học cùng nhau mà thôi, cùng với đó khi cô học năm thứ ba, thì hắn đã là thầy giáo, dạy cô suốt cho đến tận năm thứ tư.

Hắn biết vốn dĩ vào năm thứ ba Lâm Khinh Ngữ đã xin nghỉ học một năm, nhưng vì nguyên nhân gì mà nghỉ học, thì hắn lại không rõ, đám bạn học trong trường cũng từng đồn đại rất sôi nổi về một năm nghỉ học đó của cô, nhưng bản thân Lâm Khinh Ngữ từ trước tới giờ chưa từng nhắc một câu nào về chuyện ấy.

"Được rồi!" Lâm Khinh Ngữ đứng dậy, vỗ vỗ vào mặt mình, "Thổ lộ cảm xúc đã xong, tối nay quay về sẽ vạch định kế hoạch! Tôi sẽ quy hoạch lại cho bản thân một cuộc sống thật đẹp!".

Giữa khu rừng nhỏ không một bóng người cô khoe ra một tư thế rất hoạt kê, tự động viên bản thân, sau đó nhảy chân sáo đi xa dần.

Sau khi Lâm Khinh Ngữ rời đi, khu rừng nhỏ lại càng lộ rõ vẻ tiêu điều, Tô Dật An chỉ có thể ngắm cảnh sắc bất biến xung quanh, chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, hắn rất muốn mình có năng lực mở miệng ra nói chuyện, có thể gọi Lâm Khinh Ngữ quay lại......

Trước đây Tô Dật An từng đọc một cuốn sách, trong đó nói, từ xưa tới nay, hình phạt tàn khốc nhất đối với nhân loại, ngoài trừ cái chết ra, thì chính là khiến cho họ phải cô độc. Vì thế cho nên ở thời cổ đại có hình phạt là bị đi lưu đày, biệt giam. Và giờ - phương pháp trừng giới cách ly người với người thậm chí còn kéo dài đến tận thời hiện đại.

Chặt đầu thì mất mạng, cô độc thì chết tim......

Tô Dật An càng nghĩ lại càng cảm thấy, rốt cuộc lúc đó đầu óc hắn có bị bệnh gì không, mà lại cùng Lâm Khinh Ngữ uống rượu?

Hắn thật sự muốn gọi Lâm Khinh Ngữ quay lại, đợi sau khi cô quay lại rồi, hắn sẽ nghĩ cách, đánh chết cô......

*****

Ngày thứ hai biến thành con trai, lúc trời vừa mới hưng hửng sáng Lâm Khinh Ngữ đã thức giấc, cả người tràn đầy năng lượng xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó cầm cuốn sách tiếng Anh lên, đang định ra khỏi cửa, thì mọt sách trâu bò tỉnh giấc.

Chu Hưng vừa ngủ dậy mắt mũi kèm nhèm hỏi cô: "Cậu định đi đâu đấy?".

"Đi ôn bài buổi sáng."

Chu Hưng nhìn chằm chằm vào cô bằng vẻ mặt "Tớ vẫn còn đang mơ sao".

Lâm Khinh Ngữ cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu ta, nhẹ nhàng phơi phới bước chân ra khỏi phòng ngủ, đi tới rừng cây nhỏ, đánh thức Tô Dật An cô độc trầm tư suốt cả một đêm, vừa mới chợp mắt dậy, cô không nghe thấy tiếng nguyền rủa của Tô Dật An, nên sau khi tự mình học bài của mình xong, lại vui vẻ phấn chấn đi tới giảng đường.

Từ trước đến nay Lâm Khinh Ngữ chưa từng chú tâm vào việc nghe giảng bao giờ, nên mãi cho đến khi hết giờ bước chân ra khỏi phòng học, trong đầu cô toàn là nội dung trên giảng đường, vì thế khi ăn một cái tát thẳng mặt, khiến Lâm Khinh Ngữ không kịp có bất kỳ phản ứng đón đỡ nào.

Dây thần kinh ở mặt truyền đến cảm giác đau đớn mà không cần phải thông qua suy nghĩ, nên sau khi cơn đau bỏng rát trên mặt trôi qua hồi lâu, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ mới hồi tỉnh lại được, ngây người cúi đầu nhìn một nữ sinh thấp hơn mình một cái đầu đang đứng trước mặt...

Lý Tư Hà.

Cô ta cắn răng, ánh mắt căm hận, giống như nhìn thấy kẻ thù, nhưng hai mắt đỏ hồng lại lấp lánh nước mắt.

Đúng chuẩn dáng vẻ tổn thương khổ sổ đau đớn phẫn hận kẻ phụ tình.

Bước chân của đám bạn học xung quanh bất giác cũng dừng cả lại, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Lâm Khinh Ngữ cân nhắc, cảm thấy tan học mà đến chỗ hành lang đâu đâu cũng toàn là người thế này để cãi nhau thì quả thực chính là đang diễn kịch cho người khác xem, lại còn không thể thu tiền nữa chứ.

Vì thế cô nhịn đau: "Qua kia rồi nói." Cô nhấc chân định đi tới chỗ ít người qua lại hơn, nhưng vừa mới sải được một bước, thì Lý Tư Hà lại kéo cô về, để cô quay người lại, vung tay giáng thêm một cái tát nữa.

Cảm giác đau đớn bỏng rát hai bên má vốn dĩ khiến cho lửa giận trong người Lâm Khinh Ngữ bốc lên phừng phừng, cộng thêm ánh mắt nhìn ngó của mọi người xung quanh càng nhiều càng khiến cơn phẫn nộ của cô nhân lên gấp đôi.

"Anh coi tôi là gì hả! Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy chứ!" Lý Tư Hà hét lên, âm thanh ồn ào của đám người bu quanh đều tắt ngấm trong chớp mắt. Trước khi Lâm Khinh Ngữ kịp nổi điên, thì cô ta đã bật khóc trước, "Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy......"

Mọi người xung quanh lại bắt đầu xì xào bán tán.

Này, đây đúng thật là bị ép phải nổi điên rồi. Trong lòng Lâm Khinh Ngữ thầm giận dữ, con nhỏ thảo mai rất hãm này trước giờ vẫn rất biết diễn kịch, nếu cô thật sự là đàn ông, thì nể tình cái màn khóc lóc này của cô ta nói không chừng cô còn không so đo tính toán gì, nhưng cô lại không phải!

Vì thế Lâm Khinh Ngữ bắt đầu xắn tay áo, nghĩ rằng dù sao vở kịch này cũng bị mọi người xem miễn phí hết cả rồi, cô không ngại phải diễn nhập vai hơn chút nữa.

Vừa nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ xắn tay áo, Lý Tư Hà cũng đờ người: "Anh định đánh tôi?".

Phải đấy, cô cũng muốn được một màn trái phải đều giương cung bắn được tên lắm, hai bắp tay rừng rực đã không, thể, nào, nhịn, thêm, được, nữa!

Đúng vào lúc định xử lý cô ta, thì bên cạnh đột nhiên có người kéo cánh tay đã trở thành Kỳ Lân Tí (1) của cô lại, cô quay đầu nhìn, là Tạ Thành Hiên.

(Kỳ Lân Tí hay cánh tay Kỳ Lân, xuất hiện trong tác phẩm Phong Vân, nhờ có một cơ duyên nên Bộ Kinh Vân – một trong hai nhân vật chính của truyện, được ghép cánh tay "Kỳ Lân Tí", có sức mạnh phi thường và chịu nóng tuyệt vời. Cánh tay Kỳ Lân đã giúp cho Bộ Kinh Vân rất nhiều, mỗi lần sử dụng chưởng bằng cánh tay này thì đối phương đều cảm giác như thấy con hỏa Kỳ Lân xuất hiện. )

"Lâm Thanh Vũ." Cậu nhỏ giọng gọi.

Tiếng gọi ấy đã khiến Lâm Khinh Ngữ bừng tỉnh, tuy hiện giờ cô vẫn ngầm thừa nhận bản thân là con gái, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, cô là một thằng con trai hàng thật giá thật nam tính đầy mình. Chuyện một thằng con trai nam tính đầy mình lại đi đánh con gái, nói thế nào cũng thấy khó lọt tai.

"Được, không đánh cô nữa." Lâm Khinh Ngữ trừng mắt nhìn Lý Tư Hà, "Chuyện của hai chúng ta coi như đã thanh toán xong, cô cũng đừng chạy khắp nơi khóc lóc oan ức nữa, dựa vào cái tính cách này của cô, thì chúng ta cũng không ai có lỗi với ai đâu." Nói xong Lâm Khinh Ngữ xoay người đi thẳng, mặc kệ Lý Tư Hà khóc lóc thương tâm dưới ánh nhìn săm soi của mọi người, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

Bước chân của cô vừa nhanh lại vừa vội, một ổ lửa cháy phừng phừng từ giảng đường đến thẳng chỗ rừng cây nhỏ, cô giẫm lên đám rễ cây, xông tới thoi một cú lên cái thân già của cây cổ thụ.

Vừa hay Tô Dật An cũng đang ngắm cảnh lá trên thân cây mình rơi rụng tiêu điều, trầm mặc và ưu thương cảm khái thế sự vô thường, sau đó đột nhiên lại bị Lâm Khinh Ngữ buồn bực bức xúc đấm cho một phát.

Hắn không đau, nhưng nhìn những chiếc lá trên trạc cây xào xạc xào xạc rời xa mình, cảm giác xấu hổ của Tô Dật An về bệnh hói đầu lập tức biến thành sự phẫn nộ đối với Lâm Khinh Ngữ.

Nhưng sự phẫn nộ của hắn căn bản không thể nào biểu đạt được, ngược lại Lâm Khinh Ngữ lại nhét đầu vào trong hốc cây của hắn, không ngừng gầm thét trong đó:

"Muốn biến trở lại thành con gái để ăn thua đủ với cô ta quá! A! A!" Toàn bộ khoang bụng là tiếng rít gào quanh quẩn vang vọng như tiếng sư tử của Lâm Khinh Ngữ, cô gào một câu còn chưa đủ, tiếp tục gào thêm câu thứ hai, "Con nhỏ thảo mai chết giẫm! Chết giẫm! Chết giẫm!".

Quả thực Tô Dật An sắp bị âm thanh vang vọng đó làm cho sốc mà nôn ra đây rồi.

Lâm Khinh Ngữ gào xong, còn hung hăng đá vào gốc cây của hắn cho hả giận.

Đá vào đâu vậy hả con nhỏ chết tiệt kia! Mẹ nó chứ phải biết trân trọng và bảo vệ hoa cỏ cây cối chứ!

Á.......

Hắn thật sự muốn mở miệng! Tô Dật An cho rằng, nếu giờ hắn có thể mở miệng ra được, thì hắn nhất định vừa mở miệng đã có thể xổ một tràng diệt gọn cô! Vì thực sự hắn có quá nhiều...... phẫn nộ.

Lâm Khinh Ngữ lại thụi thêm vài cú rất mạnh nữa lên thân cây, mãi cho đến khi nắm tay đau đớn sưng đỏ, cô mới chịu thu tay về, quăng người đặt mông ngồi lên một cái rễ cây: "Tức chết đi được! Hôm nay tôi muốn đổi về làm con gái, xem tôi có xử đẹp được cô không!".

Nhưng...... nếu hiện giờ cô vẫn trong cơ thể của con gái, thì có lẽ tan học Lý Tư Hà sẽ không xông đến cửa phòng học để đánh cô đâu. Suy cho cùng ở thế giới trước kia, ân oán giữa cô và Lý Tư Hà, không đơn giản chỉ dựa vào nắm đấm là có thể giải quyết được.

Thực ra, trước khi Lâm Khinh Ngữ xin tạm nghỉ học hồi năm ba, mối quan hệ giữa cô và Lý Tư Hà vẫn thuộc kiểu bạn học bình thường nước sông không phạm nước giếng, mọi người gặp mặt còn có thể nở nụ cười chào hỏi xã giao.

Nhưng sau khi Lâm Khinh Ngữ thôi học, dưới áp lực về vấn đề kinh tế, mỗi ngày từ sáng đến tối làm đến ba công việc khác nhau, trong đó bao gồm cả việc buổi tối đến quán bar làm nhân viên phục vụ, vào một hôm đi làm phục vụ, trong lúc cô không chú ý, đã bắt gặp Lý Tư Hà đi với...... rất nhiều người đàn ông.

Những người đàn ông đó cũng không thể coi là còn trẻ nữa, tuổi trạc tầm trên dưới ba mươi bốn mươi tuổi, bọn họ gọi rất nhiều rượu, còn Lý Tư Hà thì ngồi bên cạnh uống cùng, cười nói lả lơi, ồn ào nhốn nháo, để mặc cho tay chân những đàn ông đó vuốt ve cơ thể mình, cô ta mang đến bầu không khí ám muội náo nhiệt mà lại có phần điên loạn.

Lâm Khinh Ngữ biết Lý Tư Hà đã có bạn trai trong trường, cô ta ngoại hình xinh xắn, bạn trai cũng cao ráo đẹp trai, là một cặp khiến mọi người trong trường vô cùng ngưỡng mộ.

Vì thế khoảnh khắc nhận ra Lý Tư Hà, Lâm Khinh Ngữ biết ngay, mình đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.

Cô cúi đầu quay người đi, không định đi tới bàn đó nữa. Đó là chuyện của người khác, là cuộc đời của người khác, bản thân cô sống vui vẻ là được, người khác không có tư cách gì đứng trên đỉnh cao của ngọn núi đạo đức để bàn luận lung tung......

Suy cho cùng, sống trong cái xã hội như một vũng bùn này, bản thân cô cũng chẳng thể nào làm một người sống mà không hôi tanh mùi bùn được. Việc cô có thể làm, chính là quản lý bản thân cho tốt, bảo vệ chính mình, sau đó đấu tranh để sống tiếp.

Nhưng quán bar là một nơi rất rộng, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy. Lâm Khinh Ngữ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì chạm mặt Lý Tư Hà đang nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa tay.

Lâm Khinh Ngữ do dự một thoáng, nhưng chỉ trong một thoáng này thôi, đã đủ để khiến Lý Tư Hà ngẩng đầu lên nhìn thấy cô trong gương.

Sau đó hai người cùng ngẩn ra.

Bầu không khí vừa cứng nhắc vừa lúng túng.

Lâm Khinh Ngữ đành vỗ vỗ ngực mình: "À...... tớ làm thêm ở đây."

Lý Tư Hà cũng không nói gì, gật gật đầu, lảo đà lảo đảo đi ra.

Sau khi quay về ngồi lại bên cạnh đám đàn ông kia, cô ta đặc biệt gọi Lâm Khinh Ngữ đến, kêu rất nhiều rượu, vì như vậy, hoa hồng của việc mua rượu sẽ được tính cho Lâm Khinh Ngữ. Trong lòng Lâm Khinh Ngữ biết rõ điều đó, Lý Tư Hà mua chuộc cô, để cô không tiết lộ điều gì hết.

Lâm Khinh Nghĩ vốn cũng nghĩ thế, cô cũng chẳng thích thú gì mà đi kể lể chuyện đó. Cô thành thực biết điều nhận khoản "tiền hối lộ" ấy, để Lý Tư Hà yên tâm, sau đó quay người đi làm việc của mình.

Lúc đó cô đã tưởng rằng, mọi việc như vậy là xong.

Nhưng không ngờ là tất cả còn lâu mới dừng lại ở đó.

Việc Lý Tư Hà làm "gái hầu rượu" không biết tại sao lại truyền đến tai bạn trai của cô ta.

Lúc Lâm Khinh Ngữ quay lại trường để giao những giấy tờ xin nghỉ học đã biết được chuyện này từ miệng một người bạn cùng phòng, hai người cãi nhau ầm ĩ, thậm chí náo loạn đến tận chỗ thầy cô giáo, giáo viên dạy bọn họ đều là những người nghiêm khắc bảo thủ, lập tức mời bố mẹ Lý Tư Hà lên trường nói chuyện. Cô ta liền bị bố mình tát đến hơn chục cái bạt tai rất mạnh ngay tại chỗ.

Đúng là vô cùng xấu hổ......

Lúc Lâm Khinh Ngữ nghe được chuyện này, trong lòng luôn loáng thoáng thấy bồn chồn bất an.

Đến chiều, đám bạn cùng phòng nói với cô rằng Tạ Thành Hiên có một trận đấu bóng rổ ở nhà thi đấu, Lâm Khinh Ngữ liền hí hửng chạy tới xem, vừa hay gặp Tạ Thành Hiên ở ngay cửa nhà thi đấu, Tạ Thành Hiên còn hỏi cô tại sao lại đột nhiên xin nghỉ học, thì "vù vù" một cái tát ở bên cạnh bay tới.

Cái tát này khiến đầu óc cô choáng váng thiếu chút nữa là ngã ra đất.

Tạ Thành Hiên đứng chắn trước mặt cô ngăn Lý Tư Hà lại, nhưng Lý Tư Hà lại bắt đầu mắng mỏ cô không tiếc lời, nào thì cô không quản nổi cái miệng tiểu nhân của mình, nói cô lòng dạ hẹp hòi sợ bị người khác giành mất miếng cơm, Lâm Khinh Ngữ ra sức phản bác: "Tớ không hề nói với ai về chuyện hôm đó, tớ chỉ tạm thời làm thêm ở quán bar thôi."

"Nực cười! Tạm thời làm thêm ở quán bar mà còn dám nói tôi sao! Cô kể hết thân phận của tôi ra, vậy cô nghĩ bản thân cô thì trong sạch được bao nhiêu!".

"Tớ chỉ đi làm thêm thôi."

"Làm thêm? Khách cho cô tiền cô có nhận không? Phần trăm tiền rót rượu cô có cầm không?".

Lâm Khinh Ngữ không trả lời.

Đúng vậy, tiền khách đưa, cô nhận, phần trăm rót rượu, cô cầm.

Cô cần tiền, tiền là điểm yếu duy nhất của cô. Nơi tăm tối không muốn để ai nhìn thấy cất giấu sự túng quẫn và dè dặt cẩn trọng trong cuộc sống của cô, đã hoàn toàn bị phơi bày ra ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy đấy.

Lâm Khinh Ngữ vĩnh viên không thể nào quên được trong lúc cô chìm vào trong im lặng, Tạ Thành Hiên đã quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đầy kinh hãi sửng sốt. Cô vĩnh viễn không thể nào quên được âm thanh chỉ chỉ chỏ chỏ của đám bạn cùng học đang đi đi lại lại xung quanh. Càng không thể quên được những lời chế giễu khích bác của Lý Tư Hà.

Cô cảm thấy rất xấu hổ, bối rối bỏ đi.

Sau khi bố Lâm Khinh Ngữ qua đời, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân không phải là một người may mắn. Trong cuộc sống của cô thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện những khoảng khắc khiến con người ta thấy lúng túng khó xử, nhưng trước giờ không có khoảng khắc nào giống khoảng khắc đó, nó khiến cô giống như phải chịu một nỗi nhục nhã không gì bì được, toàn thân run rẩy không thốt nổi lên lời, thậm chí đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, vẫn khó lòng quên được.

"Tại sao bạn gái tôi tìm lại cứ nhất định phải là Lý Tư Hà chứ." Lâm Khinh Ngữ nhớ tới chuyện năm đó, thật sự càng nghĩ lại càng thấy điên tiết, tức đến nỗi tay trái bẻ bẻ khớp tay phải, "Mắt mũi kiểu gì kỳ vậy, sao lại nát bét đến mức độ này chứ."

Cô ghét Lý Tư Hà, không phải vì cô ta đã sống một cuộc đời của bản thân quá tùy tiện, mà ghét cô ta vì đã giẫm đạp lên cuộc đời của người khác quá tùy tiện.

Trong mắt của Lâm Khinh Ngữ, Lý Tư Hà là người không có quy tắc chuẩn mực.

Lâm Khinh Ngữ bẻ tay mình, bẻ mãi bẻ mãi thì đột nhiên ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại thì, năm đó bị Lý Tư Hà tát, hình như cũng tầm tầm này thì phải.

Lâm Khinh Ngữ bắt đầu nghiêm túc tính toán lại thời gian. Năm đó cô học năm ba được hai tháng thì bị buộc thôi học, sau đó nghỉ mất một năm, đợi đến khi cô quay lại học tiếp năm ba, thì đám người Lý Tư Hà, Tạ Thành Hiên đã lên năm thứ tư, lúc cô học đến năm thứ tư, thì bọn họ đã tốt nghiệp rời trường, vì thế có lẽ hiện giờ thời gian ở thế giới này có lẽ muộn hơn so với trước đây của cô tầm hai năm.

Cuối tuần trong trận thi đấu bóng rổ của Tạ Thành Hiên, cô bị Lý Tư Hà giáng cho hai cái tát...... thời gian sai lệch cũng tầm vài ngày là cùng.

Lẽ nào, số mệnh thật sự tồn tại ư? Những chuyện nên xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra, chỉ là vì lựa chọn điểm mù trong một không gian và thời gian nào đó xảy ra không giống nhau, và sử dụng những hình thức biểu hiện ra ngoài không giống nhau. Cũng chính là......

Dãy số xổ số tuần sau mở thưởng vẫn giống hệt với lúc trước, dao động trên thị trường chứng khoán trong tuần về cơ bản là y như nhau.

Lâm Khinh Ngữ đột nhiên nổi cáu nện một cú lên rễ cây: "Mẹ nó chứ!".

Tô Dật An nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngây ngẩn một lúc xong, lại bò lên hét toáng vào trong khoang bụng hắn: "Tại sao tôi không lại không đi mua vé số, tại sao tôi không chơi chứng khoán! Tại sao tôi không phải là sinh viên khoa tài chính? Tại sao không phải? Tại sao không phải? Tại sao cái hốc cây nhà cậu không thể trả lời được câu hỏi của tôi!".

Suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Dật An lúc này là......

Tại sao hắn không phải là một lưỡi đao có thể dự do hành tẩu chứ? Như vậy hắn có thể trực tiếp tiễn cô nàng tai họa này đi gặp Thượng đế, để Thượng đế trả lời tất cả mọi thắc mắc của cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-27)