Truyện:Khinh Ngữ - Chương 27 (cuối)

Khinh Ngữ
Trọn bộ 27 chương
Chương 27 (cuối)
Ngoại truyện 2: Tô Hạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Puck - Diễn đàn

Qua hết nghỉ đông, sau khi học kỳ cuối đại học năm tư bắt đầu, Lâm Khinh Ngữ vội vàn làm đề cương luận văn, đồng thời chuyện tìm việc làm dần dần có tiến triển, có một công ty cảm thấy có hứng thú với cô, mà đúng dịp, công ty điện tử tên Tuệ Tinh này có mục đích muốn mua thành quả nghiên cứu của Tô Dật An, vào thứ bảy, ông chủ của bọn họ và một vài nhân viên cấp cao muốn tới tham gia báo cáo thành quả của Tô Dật An.

Sau khi Lâm Khinh Ngữ biết, vào thứ bảy lặng lẽ lẻn vào trong phòng Tô Dật An báo cáo, núp sau chỗ ngồi, muốn xem một chút nhân viên cấp cao của công ty này là như thế nào.

Mà ngày đó Tô Hạ đúng lúc không có việc gì, nên đi cùng Lâm Khinh Ngữ đến sảnh báo cáo, Lâm Khinh Ngữ vừa mới ngồi xuống, Tô Hạ đã nói đau bụng muốn đi toilet.

Chờ khi Tô Hạ trở lại lần nữa, vẻ mặt trở nên vô cùng có gì không đúng, Lâm Khinh Ngữ vốn một lòng tìm ông chủ công ty này, nhưng thấy vẻ mặt Tô Hạ thật sự khổ sở, cô hỏi một câu: "Sao vậy?'

Tô Hạ bụm mặt, thở dài một tiếng thật dài, "Cậu làm ơn ngồi tránh xa tớ ra."

Lâm Khinh Ngữ hơi ngây ngốc: "Tại sao?"

Tô Hạ nghĩ thật lâu, cuối cùng cúi đầu, than thở nói: "Tớ thật mất mặt quá mức rồi, vừa rồi đi nhầm nhà vệ sinh nam rồi... Bắt gặp người ta đang đi toilet... Người nọ nhìn thấy tớ, bị dọa cho phát hoảng, vội vàng kéo khóa... Kết quả... Bị kẹt cái gì đó..."

Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc nghe cô ấy kể xong toàn bộ câu chuyện, sau đó: "Phụt." diee ndda fnleeq uysd doon

Hẳn là bật cười, cô nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, quả thật cũng sắp cười ra nước mắt rồi, còn Tô Hạ lại quẫn bách đến không được, cắn răng nhìn cô, "Lâm Khinh Ngữ, sau khi cậu và Tô Dật An dính một chỗ, cậu liền thay đổi thành hư!"

"Ha ha ha ha, bởi vì buồn cười." Lâm Khinh Ngữ lau nước mắt trên khóe mắt, "Chỉ có điều, tại sao cậu kêu tớ cách xa cậu một chút vậy."

"Không phải cậu xin việc ở công ty này sao?"

"Đúng vậy."

"Người bị tớ hù đến vội vàng kéo khóa mà bị kẹt chỗ đó, chính là ông chủ công ty này."

Sau đó Lâm Khinh Ngữ khựng lại trong nháy mắt, cô vừa quay đầu, nhìn về phía bục thuyết giảng, thấy Tô Dật An đang bắt tay với một người mặc một bộ âu phục thoạt nhìn giá cả xa xỉ, người nọ liếc mắt chừng hai mươi mấy tuổi, còn rất trẻ.

Mà sau khi anh ta và Tô Dật An bắt tay xong, vừa quay đầu, liền chăm chú nhìn vào Tô Hạ ngồi ở hàng sau, còn có Lâm Khinh Ngữ vừa rồi còn cười đến rất vui vẻ.

Lâm Khinh Ngữ nuốt nước miếng, yên lặng dịch sang bên cạnh một ghế.

Tô Hạ không có quan hệ gì, dù sao cô ấy cũng không đi xin việc ở công ty này, nhưng cô thì không được! Lỡ như tương lai cô muốn đi nơi này làm việc! Khó khăn lắm mới có một công ty không kỳ thị giới tính bằng lòng để cho cô tới làm việc trước tốt nghiệp! Còn chưa tiến vào đã làm hỏng quan hệ với boss lớn, vậy sau này lẫn vào như thế nào!

Nhưng cũng may sau khi Lâm Khinh Ngữ dịch sang bên cạnh, phát hiện ánh mắt boss lớn này vốn không dừng lại một giây trên người cô, mà nhìn chằm chằm vào Tô Hạ, Tô Hạ cúi thấp đầu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt này tồn tại, quả thật như đứng đống lửa, vì vậy khi báo cáo còn chưa bắt đầu, cô đã vội vàng cầm giỏ xách chạy, cũng không trở lại nữa.

Lâm Khinh Ngữ vốn tưởng rằng chuyện đến đây kết thúc, không ngờ ba tháng sau, Lâm Khinh Ngữ cũng đã tốt nghiệp, một buổi tối nào đó, Tô Hạ đột nhiên gọi một cú điện thoại cho cô, cô ấy nói: "Hỏng bét."

Nghe được Tô Hạ nói một câu như vậy, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên khẩn trương lên, "Sao vậy?" Qua nhiều năm như vậy, Lâm Khinh Ngữ rất ít khi nghe được Tô Hạ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện.

Mà điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, lại nói: "Hình như tớ yêu anh ấy."

"..." Lâm Khinh Ngữ phản ứng thật lâu, "Hả? Ai?"

"Chu Nghị Huy."

Lâm Khinh Ngữ cảm giác giống như nghe lầm, vì vậy lại hỏi lại một lần: "Cậu nói ai?"

"Chu Nghị Huy."

"Đó không phải là..." Lâm Khinh Ngữ kêu to ra, "Ông chủ tớ..." Sau khi Lâm Khinh Ngữ tốt nghiệp, cũng đi tập đoàn Tuệ Tinh làm việc, hiện giờ chính là một trong những nhân viên, "Làm sao cậu biết... Khi đó không phải cậu đi nhà cầu nhìn thấy người ta kéo khóa kẹp gì đó sao?" di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Tô Dật An chợt nhíu mày, đại khái đoán được người gọi điện thoại là ai, nghe đề tài này, chắc không có chuyện lớn gì, vì vậy anh mang tai nghe, ngăn cách giọng nói của Lâm Khinh Ngữ, tiếp tục đọc sách của mình.

Để tránh khỏi quấy rầy đến anh, Lâm Khinh Ngữ cũng tự đi phòng khách, cô thật sự tò mò, người tám cái sào tre đánh không tới cùng một nơi, tại sao lại cứ như vậy mà... Câu được.

"Chuyện này của cậu từ khi nào, sao tớ không biết."

Mấy tháng nay, Lâm Khinh Ngữ bận rộn đề cương luận văn và công việc, cũng không có thời gian quan tâm đến Tô Hạ, Tô Hạ cũng chưa bao giờ nói với cô, mà lần này vừa gọi điện thoại tới, lại ném ra tin tức giống như kinh hãi này khiến Lâm Khinh Ngữ hơi không phản ứng kịp.

Từ lúc trước khi Tô Hạ bị tên đàn ông cặn bã kia làm đau lòng, cô ấy đã rất ít khi nói chữ "Yêu" ra khỏi miệng, thỉnh thoảng hàn huyên về đề tài tình yêu với Lâm Khinh Ngữ, cũng luôn nói Lâm Khinh Ngữ đặc biệt, là may mắn, không phải mỗi người cả đời này trong thời gian ngắn như vậy có thể gặp được một người ý hợp tâm đầu, linh hồn phù hợp như thế.

"Sau buổi báo cáo lúc trước, tớ vốn cho rằng mình sẽ không gặp lại anh ấy, nhưng sau đó có một lần, anh ấy giống như đơn độc tới trường học tìm Tô Dật An nhà cậu, nói muốn đào anh ấy tới làm nghiên cứu phát triển."

Lâm Khinh Ngữ gật đầu: "Tớ biết chuyện đó, Tô Dật An từ chối."

'Đúng, nhưng Tô Dật An nhất định không nói với cậu, ngày đó anh ấy và Chu Nghị Huy gặp tớ ở trên đường..."

Đúng là Tô Dật An vẫn chưa nói.

Thật ra thì chuyện như vậy xảy ra vào hai tháng trước, sau lần báo cáo kia một tháng, Chu Nghị Huy một lần nữa tới thăm đại học A, tự mình đến không phải vì việc gì khác, cũng chỉ vì muốn đào đi mầm non Tô Dật An gốc cây đã lớn thành cây to. Nhưng vừa mới bắt đầu Tô Dật An đã từ chối, chỉ có điều lúc đưa anh ấy xuống lầu thì gặp Tô Hạ.

Tô Hạ vốn định tránh, dù sao lần trước cô và Chu Nghị Huy vô tình gặp nhau sao mà lúng túng như vậy, kết quả Tô Hạ đánh chết cũng không nghĩ đến, bình thường Tô Dật An thoạt nhìn là người sao cao ngạo, thế nhưng có thể dừng lại chào hỏi cô!

"Tớ vẫn không biết chồng chưa cưới của cậu là một người nhiệt tình như vậy!"

Lâm Khinh Ngữ nghe lời này, yên lặng xấu hổ chớp mắt một cái, lập tức nhớ lại trước đó, Tô Dật An và cô thảo luận vấn đề thái độ của anh đối với Tô Hạ không tốt. Xem ra Tô Dật An để lời của cô vào trong lòng rồi, cho nên ở trên đường gặp Tô Hạ... Mới có thể đàng hoàng chào hỏi người ta thôi...

"Tớ lúc ấy thật lúng túng mà..."

Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất lúng túng, cô cười hai tiếng, hỏi sau đó thì sao.

"Sau đó... Anh ấy lại hỏi người nhà cậu tớ là ai, tớ càng không nghĩ tới, người kia nhà cậu lại có thể nhớ tới chuyên ngành và thành tích của tớ! Nên giới thiệu tớ một lần. Tô Dật An nhà cậu lại hỏi tớ định đi đâu, tớ liền khẩn trương, khẳng định không muốn đi cùng bọn họ, tớ liền nói bậy một chỗ, kết quả không ngờ bọn họ cũng đang định đến đó! Cho nên tớ liền nhắm mắt đi cùng bọn họ, đi được một nửa đường thì Tô Dật An nhà cậu nói có chuyện phải đi..."

Lâm Khinh Ngữ lặng yên trong nháy mắt, cảm thấy giáo sư Tô nhà mình thật sự một tay bắt được dây tơ hồng!

"Sau đó tớ vốn định chạy đi, kết quả anh ấy nói anh ấy không tìm được đường, nên tớ không thể làm gì khác là dẫn anh ấy tiếp tục đi, dọc theo đường đi khẩn trương chết rồi, kết quả sơ ý một chút... Nên làm chân đau rồi..."

Làm thật tốt! Lâm Khinh Ngữ quả thật muốn kêu lên.

Giọng Tô Hạ trong điện thoại cũng dừng lại một chút, đợi đến khi giọng của cô ấy truyền đến, lại êm ái giống như được nước ấm nhuận qua, "Tớ bị đau đến khóc, anh ấy liền đỡ tớ ngồi lên cầu thang bên cạnh, an ủi tớ, giúp tớ xoa nhẹ chân, giống như trong phim truyền hình vậy, vặn hai cái cho tớ, mắt cá chân của tớ liền hết đau, anh ấy nói ông nội anh ấy là bác sỹ trung y mấy chục năm, giấc mộng trước kia của anh ấy cũng là đi làm trung y, kết quả cuối cùng lại mở ra công ty." di1enda4nle3qu21ydo0n

Lâm Khinh Ngữ bỏ qua những thông tin không quan trọng, đâm thẳng vào trọng điểm: "Cho nên cậu thích anh ta sao?"

"Lúc ấy chẳng qua chỉ có cảm tình."

"A, vậy sau này cậu yêu anh ta như thế nào?"

"Sau đó tớ liền theo đuổi anh ấy."

"Hả?" Lâm Khinh Ngữ hơi bị mụ mị, "Excuse me? Không phải cậu nói chỉ có cảm tình thôi sao? Sao cậu lại theo đuổi ngay rồi?"

"Có cảm tình không theo đuổi, chẳng lẽ đợi đến khi người khác theo đuổi anh ấy sao? Dù thế nào đi nữa anh ấy chưa cưới tớ chưa gả. Hơn nữa nếu không theo đuổi một lần, làm sao biết mình có yêu anh ấy hay không."

Cô ấy nói giống như rất có đạo lý!

"Sau đó thì sao, đuổi tới sao?"

"Haizzz... Không theo đuổi được, bây giờ còn chưa tới tay."

Điều này cũng khiến Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc mấy phần, Tô Hạ là nữ thần cấp bạch phú mỹ, theo đuổi ngược lại còn có khi thất bại, cô ấy thất bại thường là sau khi đang yêu, Lâm Khinh Ngữ hỏi: "Tại sao? Anh ta không thích phụ nữ?"

Từ chối Tô Hạ, trừ nguyên nhân này ra, Lâm Khinh Ngữ thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác rồi, bởi vì trước kia khi cô là đàn ông, cũng chỉ có một nguyên nhân như vậy để ngăn cản cô tiếp nhận Tô Hạ!

"Anh ấy không bỏ được bạn gái trước."

"A!" Lâm Khinh Ngữ sáng tỏ. Nhưng ngay sau đó cảm thấy tức giận, "Vậy cậu còn theo đuổi cái gì! Cậu tốt như vậy, ở chung với ai mà không thể, chẳng phải chỉ là một Chu Nghị Huy sao! Coi là cái gì! Mình không cần, mình đi tìm cái mới, không ăn uất ức như vậy."

Tô Hạ trầm mặc thật lâu, "Mà tớ thật sự thích anh ấy, Khinh Ngữ, trước kia cậu đã nói với tớ, bỏ lỡ cái này, sẽ không gặp được một người khác giống vậy, tâm tình này, tớ biết."

Lâm Khinh Ngữ lặng yên trong nháy mắt, thở dài: "Vậy cậu định làm như thế nào?"

"Tớ nghĩ, không phải chỉ là bạn gái trước sao, nếu đã chia tay, vậy quên chính là vấn đề thời gian, tớ chỉ muốn trong khoảng thời gian này vẫn không ngừng xuất hiện, quấy nhiễu tâm trí anh ấy, chỗ nào cũng nhúng tay xuất hiện bên cạnh anh ấy, để cho anh ấy nơi nào cũng thấy tớ, như vậy tớ có thể từng bước xâm chiếm vào trong lòng anh ấy, sau đó chen sạch sẽ vị trí bạn gái trước gì đó."

Nói cũng rất có đạo lý.

"Cho nên, hôm nay cậu gọi điện thoại cho tớ..."

"Khinh Ngữ, không phải cuối tuần công ty cậu định tổ chức hoạt động leo núi cắm trại dã ngoại sao?"

"Đúng vậy."

"Nghe nói không phải có thể mang theo người thân sao?'

"Đúng vậy."

"Tớ làm người nhà cậu có được không."

Cậu đã nói như vậy, tớ còn có thể từ chối sao! Lâm Khinh Ngữ chỉ đành phải bất đắc dĩ cười một tiếng, được.

*****

Editor: Puck

Lâm Khinh Ngữ muốn coi Tô Hạ thành người trong gia đình mang đi dã ngoại, lúc cô nói quyết định này cho Tô Dật An, sắc mặt Tô Dật An không được tốt lắm. Lâm Khinh Ngữ biết nói không chừng Tô Dật An ăn giấm của Tô Hạ, nên vội vàng giải thích: "Cô ấy là bạn tốt nhiều năm của em, nói là người nhà của em cũng không có gì không ổn."

"Còn anh đây?"

Sau khi Tô Dật An nghe Lâm Khinh Ngữ kể lể và phân trần, hỏi ba chữ này, cẩn thận nghe, vẫn nghe thấy một chút uất ức ở bên trong.

Lâm Khinh Ngữ chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh một lát: "Anh... Ở trong nhà, tiếp tục lên lớp là được."

Thật ra Tô Dật An rất chán ghét dã ngoại, việc đó có liên quan đến ký ức đau đớn lúc nhỏ của anh, cho nên Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không ngờ, Tô Dật An thế nhưng lại bởi vì mình mang Tô Hạ đi chơi mà không vui.

Tô Dật An liếc nhìn Lâm Khinh Ngữ, quay đầu: "Tùy em." Anh nói như vậy xong, gắn tai nghe lên tiếp tục xem sách.

Lâm Khinh Ngữ bĩu môi, thấy Tô Dật An cáu kỉnh là chuyện mới mẻ như thế, nhưng không náo loạn cũng không có việc gì, cô biết Tô Dật An sẽ không thật sự tức giận với cô. dieenddafnleequysddoon

Cách vài ngày, Lâm Khinh Ngữ cất xong đồ nọ kia, mang theo Tô Hạ và người công ty cùng nhau đi leo núi dã ngoại, cô hoàn toàn không ngờ, khi cô đến công ty tập hợp, lúc ngồi lên xe buýt, thế mà lại... Nhìn thấy người đeo túi du lịch, hơn nữa ngồi cùng hàng phía trước với Chu Nghị Huy là Tô Dật An.

Lâm Khinh Ngữ ngây dại: "Sao anh lại tới đây?"

"Trường học để cho anh tới liên hệ với tập đoàn Tuệ Tinh." Tô Dật An đáp nghiêm chỉnh, "Chu tổng của em mời anh tới cùng dã ngoại, có vấn đề gì không?"

Kéo con bê cái gì *, đồ này tuyệt đối không biết sao liên lạc với Chu Nghị Huy, sau đó mặt dày mày dạn đuổi kịp thôi... Lâm Khinh Ngữ nhíu mày nhìn anh, thật sự không ngờ sau khi đính hôn, giáo sư Tô lại dính người như thế.

(*) Con bê (犊子): tiếng lóng Đông Bắc, mang ý nghĩa xấu, chửi mắng, thỉnh thoảng bạn bè thân thiết có khi dùng tới để vui đùa hoặc ghét bỏ.

Chu Nghị Huy vốn ở bên cạnh nghe được vẻ mặt sáng tỏ mỉm cười, nhưng mà khi thấy Tô Hạ theo sau Lâm Khinh Ngữ hai bước lên xe thì vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại.

"Sao cô lại ở đây?" Vấn đề anh hỏi giống như Lâm Khinh Ngữ vừa hỏi.

Tô Hạ cũng đơn thuần chớp mắt, nghiêm mặt trả lời: "Bạn tôi mời tôi tới. Không phải các anh nói có thể mang theo người thân sao, tôi không thể tới ư?"

Chu Nghị Huy: "..."

Khung cảnh nhất thời hơi trầm mặc, đúng lúc này, Tô Dật An đột nhiên liếc nhìn Tô Hạ: "Tôi nghe Khinh Ngữ nói, cô say xe có vẻ tương đối nghiêm trọng, ngồi hàng phía trước có thể sẽ khá hơn một chút, cô ngồi đây đi, tôi và Khinh Ngữ ra phía sau."

Nói xong, hoàn toàn bất chấp cảm nhận của Chu Nghị Huy đứng lên, kéo tay Lâm Khinh Ngữ, sau đó lui về hàng phía sau.

Tô Hạ lập tức nhanh chóng ngồi xuống: "Chu tổng." Tô Hạ cười chào hỏi Chu Nghị Huy, "Tôi hơi say xe, làm phiền chăm sóc."

Chu Nghị Huy chỉ gật đầu: "Say xe thì uống thuốc say xe trước."

"Tôi dị ứng với thuốc say xe."

Chu Nghị Huy nhướn mày: "Vậy cô theo tới làm cái gì, hành trình đi đi về về hơn mười tiếng ngồi xe."

"Theo đuổi anh đó." Tô Hạ đáp thẳng thắn lại trực tiếp, nghe mà Chu Nghị Huy trầm mặc không nói.

Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An ngồi yên ở hàng sau, cô liếc nhìn khuôn mặt nghiêm trang giả bộ như nhìn ngoài cửa sổ của Tô Dật An, sau đó nắm lấy tay anh: "Cám ơn anh đã giành chỗ cho Tô Hạ."

Tô Dật An chỉ vểnh môi.

Anh mới không giành chỗ cho Tô Hạ đâu, anh chỉ chiếm một vị trí vì mình.

Lộ trình đi khu tham quan du lịch của xe buýt mất năm sáu giờ, Tô Hạ đúng là say xe, buổi sáng cô không ăn bất cứ thứ gì, mặc dù cô mạnh mẽ lên tinh thần nói chuyện với Chu Nghị Huy, nhưng chống đỡ một hai giờ, thì hoàn toàn không chịu nổi, cô ngửa đầu ngã vào trên ghế dựa, nhắm mắt lại, vẻ mặt tái nhợt, trong dạ dày dời sông lấp biển, cô lại khăng khăng vì để tránh nôn mửa, cho nên không ăn bất cứ thứ gì, trong dạ dày hoàn toàn trống rỗng, phun không ra ngược lại càng thêm khó chịu.

Khi Tô Hạ đang nén giận thân thể mình không dùng được khi cần, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay cô, sau đó bấm vài huyệt vị trên tay cô. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Tô Hạ mấp máy mở mắt ra, lặng lẽ thoáng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Chu Nghị Huy nắm lấy tay cô vẻ mặt tập trung day mấy huyệt vị nhiều lần. Anh không nhìn cô, Tô Hạ lại bị động tác của anh làm ấm lòng. Cô nhắm hai mắt lại, giả vờ ngủ, chỉ có điều từ từ tựa đầu lên bả vai Chu Nghị Huy, mà cho đến khi xuống xe, Chu Nghị Huy không đẩy cô ra.

Buổi tối ngày đầu tiên, mọi người hạ trại nghỉ ngơi, tham quan chính thức bắt đầu vào sáng ngày hôm sau.

Sau khi ăn tối, Lâm Khinh Ngữ ăn hơi no, muốn ra ngoài đi dạo, mà Tô Dật An có bài chưa chuẩn bị xong, nên ở trong lều tiếp tục cầm máy làm gì đó, Lâm Khinh Ngữ đành phải rủ Tô Hạ.

Tô Hạ hôn mê một ngày đi xe, không đói bụng, ăn gì cũng không vô, muốn đi hít thở chút không khí mới mẻ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nói về Chu Nghị Huy, nói chuyện tương lai, lại nhớ lại chuyện trước kia, ở trên đường núi cho đến khi nhìn thấy sao đầy trời. Mới bắt đầu đi về.

Lâm Khinh Ngữ vốn dùng điện thoại di động làm đèn pin, đang nói hi hi ha ha, đột nhiên trong lúc đó, điện thoại xuất hiện nhắc nhở hết pin, trong nháy mắt đèn tắt đi.

Tầm mắt đột nhiên rơi vào bóng tối, Tô Hạ và Lâm Khinh Ngữ không nhìn thấy hố nhỏ phía trước, một bước giẫm vào, Lâm Khinh Ngữ đau chân, mà Tô Hạ đi bên ngoài không chú ý, lăn từ trên đường xuống thẳng dưới sườn dốc bên cạnh, đè qua cỏ cây, Lâm Khinh Ngữ chỉ nghe thấy cậu ấy kêu một tiếng trầm thấp, sau không thấy có động tĩnh.

"Tô Hạ!" Lâm Khinh Ngữ bị sợ đến mức giọng nói cũng đang run rẩy, cô kêu liên tiếp mấy tiếng, cũng không nghe thấy Tô Hạ đáp lại, giọng cô càng kêu càng lớn, vang vọng trong khe núi, một đầu khác ở đường núi, hình như có người trong trại phát hiện khác thường, có người cầm đèn pin chiếu về phía cô.

"Lâm Khinh Ngữ!" Bên kia có người kêu, "Sao vậy!"

"Tô Hạ lăn xuống sườn núi!" Lâm Khinh Ngữ khàn giọng kêu lên, "Tôi gọi mà cô ấy không đáp!"

Lần này người trong trại lập tức náo động, chiếu đèn pin đi về phía này.

Tô Dật An và Chu Nghị Huy chạy tới đầu tiên. Đèn pin chiếu lên người Lâm Khinh Ngữ ngồi chồm hổm trên đất, sắc mặt Tô Dật An trầm xuống, khóe môi mím chặt tiến lên đỡ cô: "Em làm sao vậy?"

"Đau chân." Tô Dật An đang định nâng cô dậy, nghe vậy, lại không dám động.

Ánh mắt của anh nhìn chăm chú quá căng thẳng, khiến cho Lâm Khinh Ngữ cho rằng mình giống như bị vết thương khủng khiếp, vì vậy cô vội vã giải thích: "Em chỉ đau chân, Tô Hạ mới bị... Cô ấy té xuống, em gọi như thế nào cô ấy cũng không đáp lại."

Chu Nghị Huy bên cạnh vừa nghe lời này, vẻ mặt nghiêm túc, anh cầm đèn pin lên chiếu xuống, khi Lâm Khinh Ngữ đang định nói nếu không tìm người của khu du lịch đến cứu hộ, chỉ thấy Chu Nghị Huy buộc đèn pin, rồi tuột từ bên cạnh xuống, gần như không hề chú ý đến tình hình an nguy của bản thân.

"Tô Hạ." Anh đang gọi cô từ phía dưới.

Phần lớn ngời công ty theo đến sau đó, mọi người cầm đèn pin ba chân bốn cẳng chiếu xuống phía dưới.

Lâm Khinh Ngữ thò đầu ra nhìn, lúc này mới nhìn rõ, sườn dốc không cao, nhưng lùm cây mọc thành cụm, trong bụi cỏ phía dưới, Chu Nghị Huy tìm được Tô Hạ té trên mặt đất, cô bị bụi cỏ quẹt qua làm bị thương làn da cánh tay: "Cô ấy làm sao vậy?" Lâm Khinh Ngữ bị dọa đến không xong, "Còn hô hấp không?"

Chu Nghị Huy trầm mặc nắm cổ tay cô ấy, cầm rất lâu, giống như trong lúc nhất thời hơi hỗn loạn nên không tìm được mạch của cô. Khi tất cả mọi người sốt ruột sợ có thể xảy ra mạng người, Chu Nghị Huy mới nói một câu: "Bị ngất đi thôi..."

Chỉ ngất đi thôi...

Moi người thở phào một hơi. Sau đó bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận làm sao kéo Tô Hạ bị ngất lên.

Biết Tô Hạ không sao, thấp thỏm trong lòng Lâm Khinh Ngữ cuối cùng buông xuống, trong miệng vẫn lẩm bẩm may mà không sao, nhưng vừa quay đầu lại, lại thấy sắc mặt Tô Dật An tuyệt đối không ổn, một tay anh luồn qua đầu gối Lâm Khinh Ngữ, cứ như vậy dễ dàng bồng cô lên.

Lâm Khinh Ngữ hơi giật mình, sau khi ở chung với Tô Dật An, trên người cô thêm không ít mỡ... di1enda4nle3qu21ydo0n

Không ngờ Tô Dật An cứ thế bế cô lên...

"Em... Chỉ trẹo một chân, anh đỡ em là được rồi." Cô hơi ngượng nghịu, "Tự em có thể đi."

"Câm miệng."

Sắc mặt anh rất khó coi, mãi cho đến khi ôm Lâm Khinh Ngữ vào trong lều, anh lấy thuốc mỡ ra, bôi lên cho Lâm Khinh Ngữ, sau đó thận trọng băng kỹ, toàn bộ quá trình không hề nói một câu với Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy rất thấp thỏm, cô đã có một khoảng thời gian rất dài chưa từng thấy Tô Dật An tỏ vẻ tức giận với cô rồi...

Cô kéo tay áo anh: "Em không sao, anh đừng lo lắng."

Cô hiểu rõ anh như vậy, cho nên thoáng cái đã có thể đoán được anh đang nghĩ gì. Cha mẹ anh xảy ra ngoài ý muốn khi đang đi trên đường, cho nên anh cũng sợ Lâm Khinh Ngữ bị xảy ra ngoài ý muốn khi đi trên đường giống như vậy, sợ phải nghe thấy cho dù cô bị chút khác thường, cũng không nhịn được bắt đầu hoảng sợ.

Cho nên... Anh mới chết cũng mặt dày mày dạn muốn đi theo. Cũng bởi vì, sợ khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh không thể ở bên cạnh cô.

Lâm Khinh Ngữ vuốt ve mặt anh, chăm chú nhìn anh: "Tô Dật An, em không sao, chỉ đau chân."

Tô Dật An vừa ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lâm Khinh Ngữ: "Trẹo chân còn chưa đủ làm cho người ta lo lắng sao?"

Anh mở miệng nói chuyện, không hề giữ yên lặng nữa, Lâm Khinh Ngữ cũng biết có điểm đột phá, vội vàng đưa mặt lại gần, cợt nhả pha trò: "Trời ạ, chỉ là trẹo chân thôi, anh xem cánh tay em còn tốt chán, đầu cũng còn tốt chán, không hề rớt xuống sườn núi, Tô Hạ mới đầy đủ khiến người ta lo lắng..."

"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An đột nhiên nghiêm túc mà lại nghiêm chỉnh kêu tên cô, khiến Lâm Khinh Ngữ có cảm giấc được giáo sư điểm danh đã lâu không có.

"Có mặt."

"Em không thể có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào dù chỉ một chút." Anh sao mà quan tâm cô, nghe khiến đáy lòng Lâm Khinh Ngữ cũng mềm nhũn. Thoáng cái, tất cả cợt nhả đều không giữ lại được trên mặt Lâm Khinh Ngữ, cô chỉ đưa đầu tới gàn, cọ cọ trán và chóp mũi anh.

"Được, giáo sư Tô của chúng ta nói gì chính là thế đó. Em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân, từ nay về sau không hề để cho bản thân xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn." die nd da nl e q uu ydo n

Nhất định không thể để cho anh lo lắng như vậy nữa.

Cho đến giây phút này, ánh mắt Tô Dật An mới thoáng mềm nhũn ra, anh nhìn chân cô: "Vài ngày còn lại thì ngoan ngoãn ngây ngô, đừng mù quáng nhảy lên nữa."

Vì vậy trong vài ngày cả công ty ra ngoài, các đồng nghiệp đều vui vui vẻ vẻ leo núi, chỉ có bốn người ở lại trong khu cắm trại trông đồ mọi người không tiện mang theo.

Đợi đến khi quay lên xe, Tô Hạ đã không muốn ngồi bên cạnh Chu Nghị Huy nữa, cô cố gắng đến sát bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, oán trách Lâm Khinh Ngữ: "Anh ấy quá kinh khủng, tớ không nghĩ tới anh ấy rõ ràng lại là ông tổng có thể lải nhải như vậy, mấy ngày nay ngày ngày nhìn chằm chằm vào tớ, cả ngày ghét bỏ tớ ăn cơm không đúng giờ, không rèn luyện thân thể, luôn nghịch điện thoại hỏng mắt. Nói thân thể tớ quá kém mới có thể say xe, mới có thể khi lăn xuống sườn núi thì bị tụt huyết áp mà ngất xỉu, anh ấy nói quá kinh khủng, quả thật như bà nội tớ."

"Không phải cậu nói trước kia anh ấy mơ làm bác sỹ sao, bây giờ... Coi như anh ấy thực hiện giấc mơ trên người cậu thôi." Lâm Khinh Ngữ nói xong, dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô ấy: "Vậy... Cậu đây là theo đuổi anh ấy?"

Tô Hạ phản ứng trong chốc lát, nét mặt hơi ngây ngốc, dần dần giống như có niềm vui lặng lẽ tràn ra trên khóe miệng cô, sau đó cô nhìn Chu Nghị Huy vừa mới lên xe, tập trung nhìn vào cô, giả bộ nghiêm túc nói với Lâm Khinh Ngữ: "Anh ấy có thể lải nhải như thế, bằng không tớ vẫn nên tìm một người khác thôi..."

Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Chu Nghị Huy đi đến trước mặt cô nghe thấy, sắc mặt Chu Nghị Huy hơi khó nhìn: "Say xe lên phía trước ngồi."

Tô Hạ không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Nghị Huy: "Anh không phải là bạn trai tôi, quản tôi như vậy là vì cái gì?"

Chu Nghị Huy trầm mặc nhìn cô thật lâu, sau đó đưa tay ra: "Vậy anh làm bạn trai em là được."

Tô Hạ cố gắng xị mặt ra: "Vậy tôi phải suy nghĩ một chút."

Chu Nghị Huy thở dài, đưa tay qua túm lấy tay cô, kéo cô đi về phía trước: "Không đồng ý thì sa thải bạn của em."

Lâm Khinh Ngữ ở phía sau quả thật cảm giác như nằm trên 108 đầu súng. Lúc này Tô Hạ mới nở nụ cười, nói một câu: "Vậy thì, miễn cưỡng đồng ý anh là được."

Lâm Khinh Ngữ không thể làm gì khác hơn là cười khổ, nói yêu còn kéo người khác xuống nước, xã hội này, làm người thật không dễ dàng.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-27)