Truyện:Khinh Ngữ - Chương 16

Khinh Ngữ
Trọn bộ 27 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lâm Khinh Ngữ cực kỳ sợ hãi, sợ đến độ Tô Dật An đứng ngay cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm cô trong gương, cô cũng không có cách nào hồi phục tinh thần.

Mãi đến khi Tô Dật An bình tĩnh đưa điện thoại cho Lâm Khinh Ngữ: "Cô còn chưa nói chuyện điện thoại xong."

Tô giáo sư anh mỗi lần đứng trước cảnh tượng quan trọng đều bình tĩnh như vậy sao!

Lâm Khinh Ngữ rất muốn hét lên trước mặt Tô Dật An, nhưng lúc này đại não của Lâm Khinh Ngữ rất hỗn loạn, cô đành phải bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, lấy điện thoại từ trong tay Tô Dật An, cô cắn răng: "Alo..."

Mới mở miệng, là giọng nói phụ nữ của cô trước kia, đã quen làm đàn ông, từ trong miệng mình phát ra âm thanh mềm mại như vậy cô thật không quen chút nào.

Mà phản chiếu trong gương lớn của phòng tắm là hình ảnh Tô Dật An đứng ở cạnh cửa, nheo mắt nhìn, biểu tình có vài phần... Khoan khoái? Vui sướng?

"Ách, Lâm Khinh Ngữ?" Giọng điệu trong điện thoại của Chu Hưng có vẻ nghi ngờ. Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm, đúng vậy a, đúng vậy, nói chuyện với cậu ta đột nhiên biến thành phụ nữ, dù là ai đi nữa cũng sẽ bị dọa. Lâm Khinh Ngữ xoa xoa mi tâm, đang không biết phải giải thích thế nào, Chu Hưng lại mở miệng: "Hiện tại cô và Tô giáo sư... ở cùng nhau?"

Trời! Bây giờ người ta đều thích nói chuyện không có căn cứ như vậy sao!

Chẳng lẻ cô mới là người ko biết thức thời?

Không... Tuyệt đối không.

Thế giới này mặc định đã như vậy, cô tới đây biến thành đàn ông, không ai cảm thấy kỳ quái, lúc đầu Tô Dật An biến thành một cái cây, cho một cái cây lớn như anh giáo bài, cũng không ai cảm thấy kỳ quái, sau đó không hiểu Tô Dật An từ đâu đến, mọi người cũng thản nhiên tiếp nhận.

Giống như ở thế giới này, chỉ cần Tô Dật An và Lâm Khinh Ngữ vừa thay đổi, trong đầu bọn họ về bên ngoài hay trí nhớ đều thay đổi theo.

Vậy cô vẫn ở ký túc xá nam sao? Biến thái kia còn không? Tô Hạ vẫn coi cô như đàn ông mà thích sao?

Trong đầu Lâm Khinh Ngữ giống như một mớ hỗn độn, liên tiếp đặt ra mấy vấn đền. Nhưng tình huống càng hỗn loạn, Lâm Khinh Ngữ càng tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, cô trầm mặc một lúc, để cảm xúc ổn định trở lại, sau đó nói với Chấn Hưng: "Tôi và Tô giáo sư đến cục cảnh sát, không phải bữa trước tôi gặp phải một tên biến thái vẫn đang được điều tra trong đó sao."

"Ừ, chuyện đó tôi biết." Chu Hưng tự nhiên trả lời: "Không phải hôm nay cậu đã gọi điện thoại cho tôi đi rước cậu sao."

Xem ra việc tên biến thái là có thật, hiện tại tình hình vẫn không thay đổi. Cô vẫn đang ở thế giới này, không có trở về, cô vẫn đang ở năm ba Đại Học, vẫn đang đi học, không có bị ép nghỉ học đi làm việc...

"Alo." Ở bên kia Chu Hưng nhẹ nhàng gọi, đem suy nghĩ của Lâm Khinh Ngữ trở về: "Lâm Khinh Ngữ, tại sao hôm nay.. lại nhớ gọi điện thoại cho tôi?"

"Tôi..." Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn Tô Dật An, quyết định ném chuyện này cho anh: "Là thầy Tô bảo tôi gọi điện thoại cho cậu, thầy nói nhìn cậu có vẻ đáng tin."

Từ từ, Chu Hưng nghe những lời này của cô hình như có phần không đúng...

"Vậy... bây giờ tôi tới đón cậu?" Chu Hưng hỏi tiếp.

"À..." Lâm Khinh Ngữ nhìn mình trong gương, mặc áo ngủ rộng thùng thình của Tô Dật An, chiều dài có thể so ngang với một cái váy, nhưng quần lót to lớn bên trong đã rơi xuống qua khỏi áo ngủ rồi.

Lâm Khinh Ngữ lập tức kéo quần lót kiểu nam lên. Bộ dạng cô bây giờ, không thể trở về rồi.

Lâm Khinh Ngữ đỏ mặt liếc nhìn Tô Dật An.

Không gian trong phòng tắm rất nhỏ, đối thoại giữa cô và Chu Hưng đều lọt vào tai Tô Dật An, Tô Dật An không khách khí cầm điện thoại trong tay Lâm Khinh Ngữ, lên tiếng: "Bây giờ khuya rồi, ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, tôi đã tìm cho cô ấy một chỗ ở tạm, không cần cậu đón."

Nói xong, Tô Dật An cũng không cho Chu Hưng có cơ hội mở miệng, cúp điện thoại.

Sau đó, trong phòng tắm nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ trầm mặc đối diện.

Lâm Khinh Ngữ cực kỳ xấu hổ, vượt xa khỏi cảm giác xấu hổ.

Hiện tại cô là một phụ nữ, mặc áo ngủ trước mặt người đàn ông này, đứng trong phòng tắm ở phòng ngủ của người đàn ông này, bị người đàn ông này chặn cửa, mà thậm chí bắt buộc cô phải dùng một tay để giữ quần lót bên trong áo ngủ đang không ngừng rơi xuống.

Mặc kệ theo góc độ gì, nghĩ như thế nào, thấy như thế nào, chuyện này đều đã rất không đúng.

Trầm mặc thật lâu, Lâm Khinh Ngữ cắn răng, hung hăng nện một quyền lên bồn rửa tay: "Con mẹ nó đây là cái thế giới gì, đã thay đổi nhân vật ổn định vẫn còn quay lại."

Chập tối, cô đưa Tô Dật An về nhà trọ không cẩn thận nói ra câu nói kia, lúc đó không ứng nghiệm, cô vẫn cho rằng ông trời không nghe thấy. Nhưng hiện tại kết quả bây giờ thật là châm chọc a.

Bên này Lâm Khinh Ngữ nện vào bồn rửa tay, ngẩng đầu lên, Tô Dật An vẫn như cũ ôm tay, tựa cửa, không e dè nhìn chằm chằm cô, thần thái so với bình thường cô nhìn thấy có phần ung dung hơn.

Anh rất thích nhìn mình trong hình dạng phụ nữ?

Lâm Khinh Ngữ nhíu mày theo dõi anh, nhưng trước khi bọn họ gặp nhau ở Đại Học, lúc cô vẫn còn là một cô gái, Tô Dật An cũng chưa từng nhìn cô như vậy? Lại nói.. anh thích nhìn.. có phải là bộ dạng của cô bây giờ?

Nghĩ như vậy, Lâm Khinh Ngữ có phần luống cuống, một tay cô gắt gao nắm chặt quần lót, một tay che ngực: "Tô Dật An, tôi nói cho anh biết, anh đừng có ý nghĩ biến thái, bây giờ chúng ta vẫn còn trong thế giới này, sớm hay muộn gì cũng có một ngày tôi biến trở lại thành đàn ông."

Cô vừa nói xong, mặt Tô Dật An lạnh xuống: "Tôi chắc chắn sẽ không cầu nguyện."

Đúng nha, nếu cô muốn trở thành đàn ông, Tô Dật An phải cầu nguyện mới được. Nhưng mà Tô Dật An sẽ không sơ suất giống như cô, để cho anh cầu nguyện có lẻ cũng chỉ có...

Năn nỉ.

Lâm Khinh Ngữ đang nghiền ngẫm nên làm như thế nào, điện thoại của Lâm Khinh Ngữ vừa rồi bị Tô Dật An cầm trong tay lúc này vang lên, Tô Dật An nhìn tên hiện trên màn hình, sau đó đưa qua cho Lâm Khinh Ngữ.

Là lớp trưởng của Lâm Khinh Ngữ

"Khinh Ngữ, sao cậu còn chưa về phòng ngủ, không phải bữa trước mới gặp phải tên biến thái sao, trở về sớm một chút, hiện tại cậu đang ở đâu? Có muốn tôi đến đón cậu hay không?"

Lâm Khinh Ngữ khôi phục thân phận phụ nữ, cho nên hiện tại cô vẫn ở ký túc xá của trường Đại Học, lớp trưởng vẫn như trước kia, vẫn thú vị như trước, sau khi Lâm Khinh Ngữ tạm nghỉ học ở năm ba Đại Học, sau đó đi học lại, bạn cùng phòng thay đổi rất nhiều, quan hệ với bạn cùng phòng trước kia cũng lạnh nhạt đi, mãi đến khi bạn cùng phòng tốt nghiệp, rời khỏi trường, mỗi người có cuộc sống khác nhau, rốt cuộc bọn họ cũng không gặp lại.

Hiện tại đột nhiên nghe được sự quan tâm giống như hai năm trước, Lâm Khinh Ngữ nhất thời có chút cảm khái như là "nối lại duyên phận".

"Tôi.. không sao." Lâm Khinh Ngữ lấy lý do vừa rồi nói với Chu Hưng nói với cô ấy, lại bảo đảm mình rất an toàn, bên kia mới cúp điện thoại.

Lâm Khinh Ngữ cầm điện thoại nhìn tên người trong đó thật lâu, đúng nha, hiện tại nghĩ lại, lúc cô còn là sinh viên có rất nhiều việc không thoải mái, nhưng những chuyện cảm động cũng có không ít, ít nhật trong lúc gặp nguy hiểm, thân là một cô gái, tự nhiên sẽ được mọi người bảo vệ...

Màn hình di động còn chưa kịp tắt, điện thoại Lâm Khinh Ngữ lại vang lên, mà lần này trên màn hình để hai chữ.

Vừa rồi sự quan tâm của bạn cùng phòng làm cô ấm áp, trong nháy mắt tan biến tất cả.

Lâm Bân.

Em trai cô.

Sau khi cô trở lại thành phụ nữ, em trai biến mất đã lâu của cô, lại theo thiết lập này, một lần nữa xuất hiện sao.

Chuyện này thật sự làm cho tâm tình của cô thêm nặng nề hơn không có chút vui mừng nào.

Lâm Khinh Ngữ cầm theo quần lót, đẩy thân thể của Tô Dật An ra, ra khỏi cửa, cô đặt di động đang vang không ngừng sang một bên, ngồi trước ghế sofa mặc quần vào, rồi mới đoan đoan chính chính ngồi xuống, giống như một tướng quân chuẩn bị nghênh địch.

Tiếng chuông di động ngừng lại, Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn Tô Dật An, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh cầu nguyện cho tôi trở lại thành đàn ông." Cô còn chưa nói xong, điện thoại lại ầm ĩ vang lên.

Lâm Khinh Ngữ vẫn như cũ không nghe, mãi đến lần thứ ba gọi tới, trong lòng biết tối hôm nay không nghe điện thoại là không được, Lâm Khinh Ngữ mới tiếp điện thoại.

"Nói." Mở miệng nói câu đầu tiên, rất không thân thiện, không khách khí: "Không có gì, chỉ là không muốn nghe điện thoại."

Nghe giọng điệu này của Lâm Khinh Ngữ, Tô Dật An theo cô đi đến phòng khách không khỏi nhìn cô. Nói đến, từ khi Lâm Khinh Ngữ biến thành đàn ông, sau khi đi tới thế giới này, anh cũng rất ít khi nghe cô dùng giọng lạnh lùng như vậy. Lạnh như một pho tượng.. Anh tới Đại Học A, lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp Lâm Khinh Ngữ, là giọng điệu cự tuyệt khi quyên tiền.

Trong điện thoại không biết nói gì, biểu tình của Lâm Khinh Ngữ đột nhiên trở nên chán ghét, cô lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm."

Bên kia lại nói tiếp một cậu, Lâm Khinh Ngữ bỗng nhiên cao giọng, sắc nhọn, chói tai: "Lâm Bân tôi nói cho cậu biết, cậu không cần dùng đến thủ đoạn tự cho là thông minh để quản lý cuộc sống của tôi! Hổ trợ? Cậu có thể giúp đỡ cái gì! Cuộc sống của tôi đã bị cậu làm đảo lộn."

"Không phân biệt tốt xấu? Cậu là người tốt sao?"

Bên kia điện thoại có giọng nam thô bạo gào thét cái gì, Lâm Khinh Ngữ không đợi anh ta nói xong đã lạnh lùng nói: "Tôi cũng không nghĩ mình có người em như cậu." Cô hung hăng cúp điện thoại, bỏ di động qua một bên.

Ngồi trên ghế sofa, Lâm Khinh Ngữ bưng kín mặt.

Tô Dật An đứng trước mặt Lâm Khinh Ngữ, lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.. Như một người điên, phẫn nộ, đau thương.

Mới đây, anh biết mẹ của Lâm Khinh Ngữ có phần trọng nam khinh nữ, nhưng anh không nghĩ tới, quan hệ của Lâm Khinh Ngữ và người nhà, ác liệt đến độ này.

Cô chưa từng biểu hiện ra bên ngoài.

Mà anh.. Đã quên đi tìm hiểu.

Trước mặt người khác, Lâm Khinh Ngữ vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn kiên cường.

Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ thật lâu, cô đem chính mình cuộn tròn như một con nhím. Anh cầm khăn đi tới trước mặt Lâm Khinh Ngữ, anh cho rằng cô đang khóc, cho nên ngồi xổm xuống đưa khăn cho cô: "Lâm Khinh Ngữ."

"Để tôi biến lại đàn ông có được hay không?"

Giọng nói của cô khàn khàn, nhưng không khóc nức nở.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu, nhìn Tô Dật An, cũng không cầm cái khăn trên tay anh, cô chỉ quật cường nhìn chằm chằm Tô Dật An: "Tô Dật An, anh xem như làm người tốt một lần, để cho tôi lần nữa trở về làm đàn ông." Thậm chí cô cố gắng cong môi: "Anh xem, hiện tại không phải tôi bị tên biến thái theo sau sao, tôi làm đàn ông, cũng có thể tự bảo vệ mình, anh cũng không cần lo lắng tôi ở thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì, đúng hay không?"

Mà lời này cơ hồ mang theo mấy phần lấy lòng, đả động đến lòng của Tô Dật An.

Anh có chút yêu thương cô.

Đau lòng vì Lâm Khinh Ngữ không biết đã trãi qua bao nhiêu lần khàn giọng tranh cãi như vậy, mới có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Thương cô hiện tại kiên cường, còn có quá khứ của cô.

Tô Dật An đem khăn tay xoa nhẹ ném vào thùng rác, sau đó kéo chăn trên sofa ra, nói với Lâm Khinh Ngữ: "Hiện tại, cô nên ngủ một giấc thật ngon."

*****

Editor: Hijushima

Ngày hôm sau, khi Lâm Khinh Ngữ tỉnh lại, phát hiện mình thế nhưng không ngủ trên sofa.

Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, phát hiện hoá ra mình ngủ ở trên giường trong phòng ngủ của Tô Dật An. Cô thấy hơi kỳ lạ, cô nhớ, rõ ràng ngày hôm qua cô ngủ trên ghế sofa ở bên ngoài mà, dùng...... hình dáng một cô gái.

Nhớ tới chuyện này, Lâm Khinh Ngữ nhìn vào trong chăn, ngay sau đó kinh ngạc đến mức trống rỗng trong nháy mắt.

Á, ngực đâu? Tại sao không thấy ngực nữa, quần lót cũng không rộng, cảm giác trĩu nặng vi diệu kia cũng đã trở về!

Lâm Khinh Ngữ lập tức đưa tay sờ sờ người mình từ trên xuống dưới, sau đó ngạc nhiên phát hiện, vậy mà lại biến trở về nam nhân! Hình dáng cường tráng, bả vai rộng rãi, râu dưới cằm cũng dài ra rồi.

Chuyện biến về thành con gái tối ngày hôm qua thật giống như phù dung sớm nở tối tàn, hư ảo giống như vốn chưa hề tồn tại.

Nhưng Lâm Khinh Ngữ lại nhớ rất rõ, đó cũng không phải do ngày hôm qua cô mơ thấy ác mộng, cô thật sự biến về thành con gái, còn bây giờ, cô có thể biến trở lại, có lẽ là bởi vì......

Lâm Khinh Ngữ mặc quần xuống giường, đi tới bên cửa phòng ngủ, nhìn thấy Tô Dật An giờ phút này đang đắp chăn mỏng, ngủ trên sofa trong phòng khách.

Là Tô Dật An, đồng ý thỉnh cầu của cô, cho cô lần nữa khôi phục thân phận con trai ở thế giới này.

Hơn nữa, tối hôm qua sau khi cô ngủ, anh còn bế cô lên giường...... Tô Dật An người này......

Tuy ngoài miệng nói chuyện hung ác như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất...... dịu dàng đúng không.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tô Dật An, nhớ lại đủ chuyện xảy ra trong mấy ngày này, trong chốc lát Lâm Khinh Ngữ có chút không hiểu được Tô Dật An. Trước kia anh ta đối xử với mình, cũng không có tốt như vậy, sau khi đi tới thế giới này, dường như từ từ Tô Dật An đối xử với cô, khôi phục lại tình trạng như khi còn bé rồi.

Tại sao?

Chẳng lẽ Tô Dật An...... Cũng thích thân thể con trai này của cô?

Nghĩ như thế, Lâm Khinh Ngữ giật mình bụm miệng. Chẳng lẽ ở nước ngoài nhiều năm như vậy, Tô Dật An dần dần đã biến thành...... GAY? Cho nên có thể giải thích được, tại sao khi còn bé anh ta đối xử tốt với cô, nhưng trưởng thành lại đối xử ác liệt với cô như thế rồi!

Bởi vì khi còn bé Tô Dật An còn chưa có ý thức về phương diện này, còn sau khi lớn lên Tô Dật An không thương hoa hồng yêu lá xanh, vừa nghĩ tới khi còn bé bản thân từng chung đụng với đoá hoa hồng là cô đây một đoạn thời gian như vậy, vì thế lòng muốn giữ mình trong sạch phát tác nên bắt đầu đối xử mang tính trả thù với cô!

Cho nên ngày hôm qua khi cô muốn đổi trở về làm con trai, người khó nói chuyện như Tô Dật An lại dễ dàng đồng ý như vậy!d, đ'l*q&u)ý{đôn

Anh ta! Thì ra! Thật sự là......

Lâm Khinh Ngữ đang cực kỳ kinh ngạc, đột nhiên, di động của Tô Dật An đặt trên bàn trà vang lên tiếng báo thức, chỉ vừa kêu mấy giây, Tô Dật An đã lập tức ngồi dậy, vẻ mặt tỉnh táo tắt đồng hồ báo thức, rõ ràng mới vừa mở mắt, thế nhưng anh ta lại tỉnh táo như suốt đêm không hề ngủ.

Anh quay đầu, nhìn về phía Lâm Khinh Ngữ, chậm chạp mấy giây, lúc này mới có phản ứng của một người mới tỉnh ngủ: "Đi rửa mặt." Giọng anh hơi khàn khàn, "Sáng nay có tiết học."

Anh không giải thích vì sao để cho cô biến trở lại làm con trai, cũng không nói ôm cô lên giường như thế nào, không nói lời nào về chuyện tối hôm qua. Anh mặc áo khoác, vào phòng bếp, nhanh chóng bắt đầu nấu bữa sáng.

Đương nhiên Lâm Khinh Ngữ cũng không dám đi hỏi, chỉ có điều trong ánh mắt quan sát Tô Dật An, có thêm một chút, vẻ nghi ngờ tìm tòi.

Lâm Khinh Ngữ rửa mặt xong, Tô Dật An sai cô đi lấy cái mâm và bát đũa, đổi thành anh đi phòng vệ sinh rửa mặt, đến khi Tô Dật An rửa mặt xong đi ra, vừa đúng lúc Lâm Khinh Ngữ dọn bữa sáng đã nấu xong ra.

Tô Dật An liếc nhìn bữa sáng đã dọn xong trên bàn, ánh mắt khẽ động, cũng không nói gì, tự ngồi xuống ăn cơm.

Từ sáng đến giờ Lâm Khinh Ngữ vẫn quan sát vẻ mặt của Tô Dật An, đương nhiên là không bỏ sót ánh mắt trong nháy mắt đó của anh, Lâm Khinh Ngữ cười nói: "Có phải cảm thấy tôi cũng rất có ánh mắt hay không, anh còn nhớ khi còn bé chúng ta thường đi ăn sáng với nhau không, tôi mua bánh bao anh mua sữa đậu nành, phối hợp cũng khá ăn ý."

Tô Dật An nghe xong cũng không nói gì, nhấp một hớp sữa nóng.

"Tô Dật An, từ khi anh về nước, tôi vẫn chưa từng trò chuyện với anh về mấy năm này đó." Lâm Khinh Ngữ vừa ăn thức ăn vừa làm bộ như không chút để ý hỏi, "Mấy năm nay, ở nước ngoài, anh có quen bạn gái không?"

Sữa nóng dừng lại trong miệng Tô Dật An, anh nâng mắt, nuốt xuống thức ăn trong miệng, lau miệng, lúc này mới dùng ánh mắt sắc bén lai có chút đùa cợt nhìn chằm chằm Lâm Khinh Ngữ: "Em để ý?"

Để ý? Từ này dùng thật là vi diệu!

Lâm Khinh Ngữ cười gượng hai tiếng: "Tôi để ý cái gì, tôi chỉ quan tâm một chút."

"Em đứng ở lập trường gì để quan tâm?"

Hình như cô đứng ở lập trường gì quan tâm vấn đề này cũng không thích hợp thì phải!

Vì thế trong cuộc giao phong sáng sớm, Lâm Khinh Ngữ cứ như vậy thua trận. Cô chỉ có yên lặng ngậm miệng ăn cơm, không dám nói thêm câu nào.

Hôm nay lịch học của Lâm Khinh Ngữ kín hết, buổi sáng học xong tiết của Tô Dật An, buổi chiều lại phải vội đi học môn chuyên ngành, buổi tối còn có thêm một môn chung tuần này mới bắt đầu, Lâm Khinh Ngữ trải qua một ngày bận rộn.

Buổi tối lúc trở về phòng ngủ, Vương mập mạp lại bắt đầu muốn rút lui, cậu ta nói với Lâm Khinh Ngữ, hai ngày nay là thời khắc mấu chốt để hợp lại, dù sao cũng không thể thả lỏng, chỉ đành phải cầu xin Lâm Khinh Ngữ thả cho cậu ta.

Lâm Khinh Ngữ còn có thể nói gì, đành khoát tay cho Vương mập mạp đi.

Cô vốn định đi tìm mấy đứa bạn cùng phòng đi về chung, nhưng không ngờ Tô Hạ đi tới từ phía sau cô, vỗ vai cô một cái.

Lâm Khinh Ngữ quay đầu, thấy là Tô Hạ còn có một đám nữ sinh, cô ngẩn người. Tô Hạ thấy cô đứng một mình, nhíu mày: "Hai ngày trước cậu mới xảy ra chuyện như vậy ở phòng y tế, mà bạn cùng phòng của cậu đều không đi về phòng ngủ cùng với cậu à?"

Lâm Khinh Ngữ vò đầu: "Tôi là con trai."

"Tôi đi cùng với cậu vậy." Tô Hạ nói. Lâm Khinh Ngữ vội vàng khoát tay: "Sao có thể để cho một cô gái như cậu đưa về......"

"Không thể để cho một cô gái đưa về, nhưng có thể để rất nhiều cô gái cùng nhau đưa về chứ." Sau lưng Tô Hạ xuất hiện mấy nữ sinh, là bạn thân cùng lớp với Tô Hạ, Lâm Khinh Ngữ đều biết.

Thịnh tình khó từ chối, chắc là mấy người bạn cùng lớp của Tô Hạ vẫn chưa biết chuyện cô là "GAY" từ Tô Hạ, cho nên dọc đường đi còn ra sức tác hợp cô với Tô Hạ.

Lâm Khinh Ngữ bị làm cho xấu hổ, dứt khoát đi ở phía sau mấy nữ sinh, Tô Hạ cũng đi chậm lại cùng với cô, cách những nữ sinh trước mặt hai bước. Hai người bọn họ đi song song, các nữ sinh cũng đều hiểu chuyện, cười hì hì, cũng không tới quấy rầy, tự nhiên thảo luận quần áo trên shop online nào đẹp, nói xong, họ trực tiếp mở điện thoại di động ra mua sắm online ngay trên đường.

Lâm Khinh Ngữ khá tò mò đối với chuyện này, cũng sáp lại xem, nghe các cô gái thảo luận, Lâm Khinh Ngữ cũng không nhịn được nhíu mày: "Món màu đỏ này quá sáng, đúng là đẹp mắt, nhưng không dễ phối đồ."

Lời này vừa nói ra, mấy nữ sinh đều quay đầu lại, nhìn Lâm Khinh Ngữ, Lâm Khinh Ngữ giơ đầu ngón tay ra, lướt trên màn hình di động của các cô: "Bạn mới vừa nói muốn phối với bộ đồ màu tối trên người, tôi cảm thấy cái màu xanh đậm này thích hợp hơn."

"Đúng á, nhìn có vẻ hợp hơn so với màu đỏ."

"Bạn Lâm, bạn thật tinh mắt."

"Thỉnh thoảng tôi cũng dạo shop online, áo quần cũng rất......" Lâm Khinh Ngữ đột nhiên ngừng câu chuyện, sau đó hận không thể tát mạnh bản thân hai phát, m*, trước mặt taobao*, hoàn toàn quên mất mình là một đứa con trai.

(*taobao: trang mua sắm, bán lẻ số một tại Trung Quốc)

Lâm Khinh Ngữ ngậm miệng, thành thành thật thật đi ở phía sau, không hề sáp tới xem nữa, ngược lại Tô Hạ bên cạnh, nhìn Lâm Khinh Ngữ vài lần, sau đó tiến tới bên người cô lặng lẽ nói nhỏ với cô: "Thẩm mỹ của cậu tốt hơn nhiều so với thẳng nam."

Lâm Khinh Ngữ: "......"

Thật ra thì, thân là một "cong", trong lòng cô cũng có hơi đau khổ.

Đang lúc khóc không ra nước mắt, điện thoại di động trong túi Lâm Khinh Ngữ chợt vang lên, thấy là một số điện thoại lạ, Lâm Khinh Ngữ nhận, bên kia là một giọng nam mạnh mẽ: "Là.... . Bạn học Lâm Thanh Vũ đúng không?"

"Là tôi."

"Chúng tôi là cảnh sát, việc điều tra vụ án cậu bị tập kích ở trường học đã có tiến triển, vừa rồi chúng tôi mới xác định người tình nghi phạm tội, ngày hôm qua hắn từng xuất hiện trước cửa phòng ngủ của cậu với thân phận nhân viên đưa nước, bây giờ cậu tạm thời đừng trở về phòng ngủ......"

Lâm Khinh Ngữ nghe giọng nói trong điện thoại, đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua khi cô xuống lầu đưa Tô Dật An trở về nhà trọ, lúc tới giữa cầu thang có đụng phải một người đưa nước, ngay sau đó cảm thấy nhớ lại mà sợ. d, đ/l/ê/q&đôn

Nhưng cơn sợ hãi này còn chưa kịp lan ra toàn thân, cô đã nghe thấy tiếng "ken két ken két" của xe đạp ba bánh truyền tới từ con đường phía trước, ngồi trên xe ba bánh là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, phía sau xe chở đều là thùng nước các bạn học đã uống xong.

Giọng nói trong điện thoại vẫn còn nói: "Chúng tôi nghiêm trọng hoài nghi kẻ tình nghi vẫn còn tham dự công tác đưa nước ở trong trường, tối nay chúng tôi tiến hành vây bắt, bây giờ cậu nhanh tới phòng bảo vệ của trường, chúng tôi muốn bảo đảm an toàn của cậu."

Xe ba bánh lướt qua Lâm Khinh Ngữ.

Bước chân Lâm Khinh Ngữ ngừng lại một chút, con ngươi của cô nhanh chóng chuyển động, liếc nhìn các nữ sinh vẫn còn vừa lướt taobao vừa đi chậm trước mặt, lại quét mắt nhìn Tô Hạ bên cạnh: "Chạy." Cô nhẹ nhàng tạo một khẩu hình miệng.

Nhưng Tô Hạ lại ngừng bước chân: "Cậu nói cái gì?"

Tiếng đạp xe "ken két ken két" ở phía sau chợt dừng lại.

Lâm Khinh Ngữ đẩy Tô Hạ một cái: "Chạy nhanh lên!"

Nhưng lời của cô còn chưa dứt, sau lưng chợt có một bóng người cao lớn vọt tới, Lâm Khinh Ngữ trừng lớn hai mắt, bóng dáng ngược ánh đèn đường này chợt trùng lên bóng dáng cách một cánh cửa phòng y tế, đập đèn pin ngày đó.

Khác với lúc đó là, khi đó Lâm Khinh Ngữ không thấy rõ trong tay người đàn ông cầm thứ gì, còn bây giờ Lâm Khinh Ngữ thấy rõ, hắn rút một cây dao từ trong quần áo ra......

Dao gọt trái cây!

Tên biến thái chợt xông về phía Lâm Khinh Ngữ, nhanh đến mức khiến Tô Hạ không có thời gian phản ứng. Chờ đến khi Tô Hạ tỉnh hồn lại, thùng nước trên xe ba bánh lăn đổ trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn. Lâm Khinh Ngữ đã bị người đàn ông đội mũ lưỡi trai, người đầy mồ hôi đụng văng ra.

Bên lề đường của trường học là một sườn cỏ dốc, ở dưới bãi cỏ là một con đường nhỏ rải đá phiến, bên ngoài con đường là hàng rào làm bằng xích sắt, bên ngoài hàng rào...... chính là hồ nhân tạo mới xây.

Lâm Khinh Ngữ bị người đàn ông đụng mạnh từ lối đi bộ xuống sân cỏ, sau đó bị đẩy vào hồ nhân tạo.

"Tõm" một tiếng.

Lúc này mới làm các bạn học còn thất thần chung quanh tỉnh lại.

Tô Hạ nhìn vết máu trên đất, bắt đầu từ chỗ Lâm Khinh Ngữ bị người đàn ông kia đụng vào, vẫn lan tràn tới chỗ Lâm Khinh Ngữ rơi xuống nước, tí tách, là một đường máu đỏ tươi ấm nóng đến gần như đang toả nhiệt.

Con ngươi Tô Hạ co nhanh.

Vào buổi tối, trên đường lớn trong sân trường, liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của nữ sinh...

Crypto.com Exchange

Chương (1-27)