← Ch.11 | Ch.13 → |
"Tô Dật An?"
"Tô Dật An!"
Tiếng gọi của Lâm Khinh Ngữ đánh thức anh đang chìm trong hồi ức, anh nhìn cô, hiển nhiên Lâm Khinh Ngữ bị nhìn có chút không thoải mái, cô giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Tô Dật An, nhưng vùng vẫy không có kết quả, cô nổi giận: "Anh không định buông tay sao, đè tôi rất sảng khoái sao!"
Lời này nghe ra lại có một ý nghĩa khác, nhưng Tô Dật An nhíu mày đáp: "Đúng vậy."
Nghe rõ ràng câu trả lời, Lâm Khinh Ngữ tức đến nỗi muốn cắn chết anh, cô cúi đầu nhìn xung quanh, thấy Tô Dật An vẫn đứng bên cạnh mình, cô nhấc chân phải, vừa đúng có thể đá đến giữa hai chân anh, vì thế Lâm Khinh Ngữ không chút do dự động cước.
Tô Dật An có nghĩ cũng không nghĩ tới Lâm Khinh Ngữ lưu manh đến vậy. Anh nghiêng người muốn tránh, lệch trọng tâm, Lâm Khinh Ngữ nhân cơ hội này giãy ra khỏi tay anh, rất không dễ dàng mới thoát khỏi tay anh, nhưng cô lại không chạy. Ngược lại xoay người bổ nhào vào người anh: "Tôi tới đây, cũng phải để cho tôi sảng khoái."
Cô gái Lâm Khinh Ngữ này không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để hiểu được.
Trong lúc châm chọc cô trong suy nghĩ, Tô Dật An bị Lâm Khinh Ngữ mạnh mẽ bổ nhào vào người ngã xuống đất, chỗ hai người đứng là một cái dốc nhỏ, không cao, nhưng hai người va vào nhau lăn xuống...
Tuy là sườn núi, nhưng hai người ôm nhau lăn xuống rất nhanh. Sau khi bị một trận trời đất lẫn lộn, rốt cục cũng ngừng lại, lửa giận trong lòng cũng không giảm đi, đang muốn mở miệng tranh luận với Tô Dật An, lại phát hiện hiện tại cô đang bị Tô Dật An ôm chặt trong lòng.
Vững vàng ổn thỏa bảo hộ trong ngực.
Lửa giận chưa tan xấu hổ giận dữ ập đến, cô đẩy ngực Tô Dật An ngồi dậy cưỡi ở trên lưng Tô Dật An, cô chưa kịp mở miệng, Tô Dật An đã dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô trách cứ: "Còn nhỏ lắm sao? Không biết nặng nhẹ."
Giống như là thầy giáo đang trách cứ học trò...
Vốn Lâm Khinh Ngữ đẩy được anh xoay một vòng, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, nghe những lời này, lửa giận lại bốc lên đầu: "Không biết người nào không biết nặng nhẹ đùa giỡn với tôi trước!"
"Nếu tôi ra tay thật, cô đã không còn ở đây."
"Ha ha.. Tôi có phải nên cảm ơn thầy Tô bảo vệ từ nãy giờ?"
Này có phải loại người bị người ta cưỡi ở dưới thân vẫn cao cao tại thượng như thế thật sự làm cho người ta khó chịu.
Lâm Khinh Ngữ đang suy nghĩ làm thế nào để thu thập anh, lại nghe tiếng chuông di động vang lên. Lâm Khinh Ngữ hừ lạnh: "Hôm nay không giải quyết xong chuyện này, anh đừng nghĩ có thể nghe điện thoại."
Tô Dật An lại bình tĩnh nhìn Lâm Khinh Ngữ đang ngồi trên bụng mình: "Không phải là điện thoại của tôi."
Buồn cười, tiếng chuông điện thoại này đâu phải của cô, chẳng lẽ nơi này có người khác.. Xong rồi...
Thật sự có người...
Lâm Khinh Ngữ xoay đầu, thấy một người đang cầm một cái di động phát ra ánh sáng nhạt đang không ngừng vang lên, ánh sáng từ chiếc di động chiếu lên mặt người nọ, là vẻ mặt kinh ngạc lờ mờ dồn ép của Tô Hạ.
Lâm Khinh Ngữ cúi đầu nhìn tình hình của mình và Tô Dật An, lại nghĩ đến giới tính hiện tại của mình, trong lòng chỉ còn lại hai chữ không ngừng vang vọng..
Mẹ nó...
Thời gian chớp mắt như ngừng lại, nếu không phải tiếng chuông di động của Tô Hạ không ngừng ầm ĩ, một màn này giống như là hình ảnh trong phim bị tạm ngừng.
Tiếng chuông di động ngừng lại, hình ảnh đang ngừng lại cũng bắt đầu chuyển động, Lâm Khinh Ngữ đứng dậy khỏi người của Tô Dật An, bước về phía Tô Hạ, Tô Hạ lùi về sau, Lâm Khinh Ngữ giơ tay giữ lại: "Cô hãy nghe tôi nói..."
"Tôi... vừa rồi ngoài bìa rừng tôi đã nghe hết."
Nghe hết...
Cô ấy nghe được cái gì?
"Đè tôi rất sảng khoái sao? Rất thoải mái, tôi tới đây, để cho tôi cũng sảng khoái..." Những lời này có thể nói ra miệng sao?
"Cậu nghe tôi giải thích." Lâm Khinh Ngữ lại tiến thêm một bước, Tô Hạ lại lui một bước: "Được rồi, tôi đã hiểu. Hiện tại tất cả mọi người đều biết. Cho nên anh mới không có tình cảm với tôi. Thì ra là như vậy..."
"Không phải như cô nghĩ." Lâm Khinh Ngữ lại tiến thêm một bước, Tô Hạ nhếch môi, miễn cưỡng bật cười: "Anh yên tâm, tôi không có kỳ thị với hai người, tôi sẽ giữ bí mật."
Tô Hạ quay đầu gật đầu chào Tô Dật An.
Tô Dật An cũng ngồi dậy lạnh nhạt gật đầu đáp lễ.
Sau đó Tô Hạ xoay người bỏ đi, rời khỏi rừng cây nhỏ, giống như lúc tới, cả phiến lá cũng không dính người...
"Anh không bị gì chứ!" Lâm Khinh Ngữ quay đầu quát lên với Tô Dật An: "Anh không biết nói vài câu sao! Giải thích một chút! Anh là thầy giáo đó."
"Không phải cô ấy đã nói sẽ giữ bí mật sao." Tô Dật An nhẹ nhàng bâng quơ đáp.
"..." Lâm Khinh Ngữ trợn mắt nhìn anh: "Anh cam nguyện bị hiểu lầm như vậy?"
"Cô không đồng ý?" Con ngươi Tô Dật An ngưng trọng: "Vậy thì đừng giữ bộ dáng đàn ông nữa, biến trở về đi."
Lâm Khinh Ngữ tức giận nói: "Vì sao anh cứ nhất nhất muốn biến trở về. Anh sống ở đây với trở về bên kia có gì khác nhau! Thế giới này ngoại trừ sự thay đổi của tôi, thì còn có gì thay đổi nữa đâu, anh không quan tâm tôi, tôi trở ngại anh cái gì?"
Tô Dật An trầm mặc không trả lời cô, nhưng thái độ vẫn kiên quyết.
Lâm Khinh Ngữ cảm thấy mình không thể nói chuyện được với anh, cô khoát tay: "Được, để cho Tô Hạ hiểu lầm cũng được, để cho cô ấy chết tâm. Anh cũng sớm chết tâm đi tôi sẽ không biến trở về, nếu anh bất tử, cũng được. Anh còn chiêu trò gì cứ mang ra hết đi, dù sao trước kia anh cũng chưa bao giờ để cho tôi dễ chịu, chúng ta cứ chờ xem."
Lâm Khinh Ngữ quay đầu bỏ đi, Tô Dật An nhìn theo bóng lưng của cô, cũng giống như lúc trước anh là cây đại thụ, rất nhiều lần cũng nhìn cô bỏ đi như vậy.
Anh đang tự hỏi vừa rồi Lâm Khinh Ngữ nói câu nói kia, thế giới này ngoại trừ cô thay đổi, còn có chỗ nào thay đổi nữa.
Thật ra là không có gì biến hóa, nhưng anh không muốn nhìn thấy nhất là sự thay đổi của Lâm Khinh Ngữ.
Nhất là Lâm Khinh Ngữ lại còn...
Biến thành đàn ông...
Lâm Khinh Ngữ trở về phòng ngủ, tâm trạng rất tệ bị Tô Dật An ầm ĩ một trận, chuyện Tạ Thành Hiên có bạn gái làm cho cô bị mất mát và đả kích, hầu như bịLâm Khinh Ngữ vứt ra sau đầu.
Vẻ mặt Tạ Thanh Hiên hạnh phúc nhìn cô trách cứ: "Hôm nay đã chạy đi đâu, đến cuối cùng cũng không đến?"
Lúc này, thậm chí Lâm Khinh Ngữ không biết đến cái gì là thương tâm, chỉ tức giận nói: "Gặp một người điện, bị anh ta làm phiền."
Người trong phòng cũng không nhiều, nên Lâm Khinh Ngữ tùy ý tắm rửa xong đi ngủ.
Đêm nay, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên là không ngủ ngon, dẫn đến ngày hôm sau đi học cả người đều bần thần, may mà Tô Dật An cũng không quá mức nhắm vào cô. Một buổi sáng bình yên trôi qua, chuông tan học vừa vang lên, Lâm Khinh Ngữ liền cầm túi xách ra khỏi phòng học không muốn nhìn thấy Tô Dật An thêm một giây phút nào.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, lạnh đụng phải một nữ sinh, suýt nữa ngã xuống đất, Lâm Khinh Ngữ đỡ vừa giữ cô ta: "Kỳ Yên Nhiên?" Lâm Khinh Ngữ nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Kỳ Yên Nhiên đưa cho cô một cái túi lớn, bên trong là cái di động hôm qua bị cô ném vỡ màn hình: "Ngày hôm qua tôi đã nói sẽ đền cho anh, mua lúc tối, sáng nay đưa đến, giờ đền cho anh."
Điện thoại di động với học sinh mà nói, cũng không phải là cái nói mua có thể mua được, Lâm Khinh Ngữ nhíu mày: "Điện thoại của tôi chỉ bị vỡ màn hình, đi thay cái mới là được, cô cầm cái này về đi."
Hai người đang nói, lục tục có học sinh ra khỏi phòng, Lâm Khinh Ngữ nghiêng người cho người ta đi, Kỳ Yên Nhiên nhân cơ hội này nhét cái túi vào tay Lâm Khinh Ngữ. Sau khi đưa xong đồ cho Lâm Khinh Ngữ, cô lùi ra sau mấy bước.
"Ngày hôm qua cám ơn anh đã giúp tôi, hôm nào mới anh đi ăn cơm."
"Điện thoại này thật không..." Cô nói chưa xong phía sau đã có người vỗ vai, Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại, thấy vẻ mặt ái muội của Bàn Tử đang nhìn mình dò xét: "Được nha, Lâm Thanh Vũ, lúc nào thì lén lút như vậy?"
Lâm Khinh Ngữ đẩy tay Bàn Tử, quay đầu lại thì Kỳ Yên Nhiên cũng không còn nữa.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, trầm tư.
Vương Bàn Tử hỏi cô: "A, quà tặng à, hắc, là như thế nào? Nghiêm túc?"
Cô nghiêm túc, là vì cô cảm thấy, có thể lúc đầu tai, do cô chạy nhanh nên mới làm cho JJ chạy mất. Hiện tại, cô mới biến thành đàn ông không bao lâu, lại có duyên nhân được quà tặng của khác phái. Tại sao lúc cô còn là con gái thì một cái cũng không có.
Học sinh trong lớp cũng ra về gần hết, Vương Bàn Tử bỗng nhiên hô lên: "Thầy Tô."
Lâm Khinh Ngữ quay đầu, đúng lúc chạm mắt với Tô Dật An đang nhìn qua, Tô Dật An thoáng nhìn di động trên tay cô, mày hơi nhíu lại, như là đang tự hỏi cái gì, nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu với Vương Bàn Tử, sau đó đi ra.
Vương Bàn Tay chà hai tay vào nhau: "Thầy Tô rõ ràng nhỏ hơn chúng ta một tuổi, sao lại lạnh lùng như vậy."
"Trời biết."
Lâm Khinh Ngữ nhớ tới Tô Dật An trước đây, rất nhẹ nhàng, rất hiền. Nhưng thầy giáo tiểu học nói bởi vì cha mẹ đột nhiên rời đi cho nên tâm lý của Tô Dật An mới bị thương. Anh trầm mặc, kiệm lời, sẽ bài xích người lạ, từ nhỏ đã tự kỷ, còn có... rất ỷ lại.
Nhưng bên ngoài nhìn vào anh rất tốt, ngoại trừ không thích nói chuyện, những cái khác cũng không giống thầy giáo miêu tả.
Lúc thầy giáo biết Lâm Khinh Ngữ thân với Tô Dật An, đã cố ý dặn dò, nói với cô, bệnh tâm lý của Tô Dật An rất khó trị, muốn cô quan tâm đến anh nhiều chút...
Lâm Khinh Ngữ nghe thầy giáo nói, quả thật đi quan tâm, nhưng cô lại không nhớ nổi rốt cuộc mình dùng biện pháp gì để quan tâm anh, nhưng cô biết, năm đó cô đã đem hết tất cả phương pháp quan tâm một người, áp dụng lên người của Tô Dật An.
Về sau Tô Dật An ra nước ngoài, Lâm Khinh Ngữ không nhớ mình đã luyến tiếc đến cỡ nào, cô ở nhà thương tâm một khoảng thời gian, nếu không phải sau đó cha cô đột nhiên đến thăm, không chừng cô còn vì Tô Dật An mà thương tâm bao lâu.
Mà hiện tại, mỗi lần Lâm Khinh Ngữ thấy Tô Dật An như là phản xạ có điều kiện liền tức giận:"Nóng nọc trưởng thành lại □□, thật biến thái."
Vương Bàn Tử bị Lâm Khinh Ngữ thình lình tức giận kinh ngạc nhảy dựng: "Thầy Tô đắc tôi cậu à?"
Lâm Khinh Ngữ hít thở sâu một hơi, áp chế cảm xúc của mình: "Không phải cậu có số điện thoại bạn cùng phòng của Kỳ Yên Nhiên sao, cậu đưa số của cô ấy cho tôi, tôi tìm Kỳ Yên Nhiên, trả lại cho cô ấy."
Vô công bất thụ lộc, mà cô còn cảm thấy Kỳ Yên Nhiên này không thể trêu chọc đến...
*****
Edit: Lam Anh
Lâm Khinh Ngữ gọi điện thoại cho Kỷ Yên Nhiên, hẹn cô ta ra ngoài trả lại điện thoại, trong điện thoại Kỷ Yên Nhiên cũng không từ chối, nhưng cho đến khi Lâm Khinh Ngữ tới dưới lầu phòng ngủ, đã thấy Kỷ Yên Nhiên ăn mặc xinh đẹp đứng trước mặt cô.
"Anh đói bụng không?"
Lâm Khinh Ngữ khéo léo nheo mắt lại, Lâm Khinh Ngữ có áy náy đối với Tô Hạ, nhưng với Kỷ Yên Nhiên thì không, cô hoàn toàn chẳng muốn khách sáo với cô ta, nói thẳng: "Không mời."
Hơn nữa từ chối người khác nhiều lần, Lâm Khinh Ngữ cũng đã luyện được bản lĩnh giải quyết dứt khoát, cô đưa điện thoại về phía trước: "Cầm về đi, đừng dây dưa với tôi nữa."
Thấy dáng vẻ dầu muối không vào* của Lâm Khinh Ngữ như vậy, Kỷ Yên Nhiên im lặng chớp mắt một cái, không hề nhận lấy túi lớn từ trong tay cô: "Lâm Thanh Vũ, anh đồng ý để tôi mời anh ăn cơm, tôi lập tức cầm điện thoại trở về."
(*) Dầu muối không vào (nguyên văn là "du diêm bất tiến") ý nói không chịu nghe lời người khác khuyên.
Buồn cười, ném đồ của mình thì đau lòng, Lâm Khinh Ngữ vẫn chưa từng thấy ném đồ của người khác lại đau lòng. Cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, ngay lập tức thả túi lớn xuống đất: "Cô thích lấy thì lấy."
Lâm Khinh Ngữ xoay người đi, Kỷ Yên Nhiên lại đột nhiên di chuyển bắt lấy cánh tay của cô, bị làm phiền liên tục, dù là người nào cũng đều có chút bực mình, Lâm Khinh Ngữ quay đầu vừa định nghiêm túc quát cho Kỷ Yên Nhiên hai câu, Kỷ Yên Nhiên lại đột nhiên bước lên phía trước một bước, cô ta đứng lại gần Lâm Khinh Ngữ như thế, gần như kề sát vào trong lòng cô...
"Cô gái, cô thích ôm ấp yêu thương như thế sao?"
"Đêm qua, rừng cây nhỏ." Kỷ Yên Nhiên ngắt lời Lâm Khinh Ngữ, áp sát vào ngực cô, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng ở đó."
"..." Lâm Khinh Ngữ sững sờ: "Cô cũng ở đó? Cho nên?"
Kỷ Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ: "Tôi không giỏi giữ bí mật cho lắm." Cô ta lại bật cười, dịu dàng yên lặng, xấu hổ thẹn thùng: "Cho nên, anh đi ăn cơm cùng tôi đi."
"..."
Mặc dù hiện tại Lâm Khinh Ngữ thực sự lấy thân phận đàn ông thích đàn ông, nhưng mà! Chuyện này cô cũng không muốn bị lộ ra khi học đại học đâu, cho dù bây giờ mọi người ngoài miệng nói đã hiểu đã hiểu, nhưng nếu rơi vào thực tế, ở trong phòng ngủ, cô phải thản nhiên sống chung cùng ba bạn nam thẳng cùng phòng như thế nào đây.
Vì thế, Lâm Khinh Ngữ đã đi ăn cơm.
Lâm Khinh Ngữ và Kỷ Yên Nhiên ở thế giới trước kia chưa từng qua lại, trong thế giới này cũng chỉ có vài lần gặp mặt d;đ;lqđ ít ỏi như thế, còn lại hơn phân nửa là thấy cô ta gặp biến thái, bị biến thái bám đuôi theo dõi, cô ta là kẻ yếu, là cô gái ngay cả báo cảnh sát cũng không dám, là một con thỏ tội nghiệp...
Mà bây giờ, con thỏ này đột nhiên mở miệng ra, nói, nó cũng sẽ cắn người...
Một bữa cơm này với Kỷ Yên Nhiên, Lâm Khinh Ngữ tưởng rằng sẽ ăn vô cùng khổ sở, nào ngờ Kỷ Yên Nhiên thật sự chỉ là tìm cô ăn một bữa cơm.
Kỷ Yên Nhiên giải thích chuyện ngày hôm qua cô ta cũng ở rừng cây nhỏ: "Phòng ngủ của tôi ở tầng hai, hôm qua tôi ở trên sân thượng thấy anh bị ngã, liền đi ra tìm anh, sau đó đi theo tới rừng cây nhỏ, tôi không phải cố ý nghe được anh và cái kia..." Sau đó cô ta quan sát xung quanh một phen, mới nhỏ giọng nói: "... Lời của thầy giáo."
"Hả..." Lâm Khinh Ngữ nhìn cô ta, "Đúng là cô đều đã nghe thấy rồi."
Kỷ Yên Nhiên cười cười: "Tôi cách khá xa, không nghe rõ, nhưng tôi biết thầy nói với anh, thầy không cho anh và bất kỳ kẻ nào ở chung một chỗ, không ngờ trong cuộc sống vậy mà thật sự có loại tổng giám đốc bá đạo này. Quả nhiên khác phái chỉ là vì nòi giống, đồng tính mới thực là chân ái (tình yêu đích thực) nha."
Lâm Khinh Ngữ chỉ có thể một mặt lạnh lùng ở trong lòng châm chọc, hoàn toàn không phải như vậy, tổng giám đốc bá đạo khác nói có thể là lời thề nguyền yêu đương, còn Tô Dật An chỉ đơn thuần là lời nguyền rủa.
Nhưng châm chọc xong rồi, Lâm Khinh Ngữ lại nghi hoặc, Kỷ Yên Nhiên này, nếu hiểu lầm cô là gay giống như Tô Hạ, tại sao vẫn còn cố chấp đưa điện thoại cho cô, mời cô cùng ăn cơm? Chẳng lẽ ca sĩ này có tự tin "bẻ thẳng" cô?
Hay là... Có mưu đồ khác?
Lâm Khinh Ngữ nhìn Kỷ Yên Nhiên thỏa mãn ăn này nọ, ngón tay gõ gõ trên bàn: "Kỷ Yên Nhiên, đừng thừa nước đục thả câu, cô cứ nói đi, cô làm phiền tôi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
Kỷ Yên Nhiên vẫn tự nhiên ăn này ăn nọ như cũ: "Tôi không làm phiền anh." Dáng vẻ cô ta tự nhiên, thật sự là một nữ sinh viên đại học bình thường đáng yêu, dịu dàng, "Hôm qua anh giúp tôi, tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm mà thôi." Cô ta vừa ăn đồ ăn, vừa ậm ờ nói những lời này, sau đó uống một ngụm nước, lau miệng, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lâm Khinh Ngữ: "Được rồi, bây giờ ăn xong rồi, đi thôi."
Sau đó, các cô thật sự đi khỏi, Kỷ Yên Nhiên quả thật như lời cô ta nói, không làm phiền cô. Không nói bất kỳ lời đề nghị nào, cũng không nói một câu dư thừa nào, ngay cả nguyên nhân kết quả tối qua Lâm Khinh Ngữ "giúp" cô ta cũng không hề giải thích.
Nhưng mà Lâm Khinh Ngữ nghĩ thế nào là cảm thấy Kỷ Yên Nhiên này kỳ quái làm người ta kinh hãi thế đó.
Trở về phòng ngủ, Lâm Khinh Ngữ hỏi Vương Mập Mạp: "Kỷ Yên Nhiên kia, không phải trước kia cậu nói cô ta là ca sĩ trên mạng sao, cậu có biết tên trên mạng của cô ta là gì không?"
Vương Mập Mạp đang chơi trò chơi, cũng không quay đầu lại, nói: "Hình như là Sơn cái gì Nguyệt Ca ý."
"Sơn cái gì Nguyệt Ca?"
"Không nhớ được... Cậu cảm thấy hứng thú thì tự đến hỏi cô ta đi. Bây giờ anh đây không rảnh không rảnh."
"..."
Bây giờ người Lâm Khinh Ngữ muốn tránh nhất là Tô Dật An, người muốn tránh thứ hai chính là Kỷ Yên Nhiên, cô có thể chủ động đến hỏi à?
Vì thế Lâm Khinh Ngữ tự mình dùng ba chữ "Sơn Nguyệt Ca" tìm kiếm trên mạng, tìm một lúc, thật đúng là tìm được Weibo của Kỷ Yên Nhiên – Bất tri sơn nguyệt vi thùy ca (Không biết núi trăng ca hát vì ai).
Xem ra là một cái tên rất văn vẻ, Lâm Khinh Ngữ kéo xuống dưới, thấy cô ta đăng bài hát, mở một bài lên, sau khúc nhạc dạo, tiếng hát của Kỷ Yên Nhiên xuất hiện trong tai nghe, giống như một âm hồn ca hát, giọng hát mang theo vài phần khàn khàn, so với khí chất của cô ta có phần không phù hợp chín chắn lắm.
Giọng hát của cô ta thật là dễ nghe, khó trách có nhiều người thích như vậy, nhưng Lâm Khinh Ngữ nghe được một lúc, bỗng nhiên cảm thấy tiếng hát của Kỷ Yên Nhiên, thậm chí có hơi quen tai. Giống như trước đây đã từng nghe ở đâu đó, nhưng nghĩ một lúc cũng không ra. d;đ/l. q. đ
Lâm Khinh Ngữ tiện tay lướt qua lướt lại Weibo của cô ta, phát hiện ngoại trừ ca khúc mới, cô ta hoàn toàn không đăng bất kỳ cái gì khác trên Weibo.
Nữ sinh kỳ quái lại thần bí.
Lâm Khinh Ngữ ngồi trước màn hình máy tính thật lâu, không chú ý giữ ấm, hôm sau lúc tỉnh dậy, vậy mà lại bắt đầu chảy nước mũi rồi.
Học Bá trong phòng ngủ đã sớm ra ngoài, Tạ Thành Hiên cũng đi mua bữa sáng cho bạn gái, chỉ còn hai chú chó độc thân là cô và Vương Mập Mạp, tự mình thu thập đồ đạc, rụt cổ chạy đi học.
Lâm Khinh Ngữ vừa hít nước mũi vừa đi trên đường, dây giày tuột, cô ngồi xổm xuống thắt dây giày. Lúc khom lưng, chợt phát hiện, sau lưng cô, cách mười bước chân có một nam sinh mặc áo lông đen đang đứng, cô theo bản năng quay đầu nhìn anh ta một cái, cũng không ngờ đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với người nọ.
Khác với các học sinh khác vội vàng đi học, nam sinh này cũng chăm chú nhìn Lâm Khinh Ngữ một lúc, sau đó chuyển ánh mắt, nhấc chân một cái, đi qua bên người Lâm Khinh Ngữ.
Lâm Khinh Ngữ băn khoăn nhìn bóng lưng người nọ, Vương Mập Mạp lại vỗ vai cô một cái: "Làm nhanh lên, bị muộn rồi, hôm nay là tiết của giáo sư Tô đấy."
"À, ... Ừ." Lâm Khinh Ngữ buộc lại dây giày, lập tức ném chuyện này ra sau đầu.
Vào phòng học, Lâm Khinh Ngữ tìm chỗ ngồi xuống, cô mới vừa ngồi xuống, bên cạnh lập tức có một người khác ngồi cùng. Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn một cái: "... Sao cô lại ở đây?"
Kỷ Yên Nhiên cười với Lâm Khinh Ngữ: "Nghe nói tiết của thầy giáo này cực kỳ đặc sắc, tôi tới dự thính."
"Một người học âm nhạc như cô tới tiết này dự thính làm gì!" Lâm Khinh Ngữ cảm thấy vô lý, "Tôi nói với cô rồi mà, đừng làm phiền tôi. Cô có tin tôi sẽ thật sự động tay đánh cô không?"
Kỷ Yên Nhiên không hề để ý cô, chỉ quay đầu nhìn phía sau một cái, cười cười: "Thầy giáo tới rồi."
Lâm Khinh Ngữ cũng quay đầu một cái, thấy Tô Dật An đi tới, nhất thời liền thấy giống như khắc tinh, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, quay đầu không quan tâm nữa.
Sau khi Tô Dật An bắt đầu vào lớp, nước mũi của Lâm Khinh Ngữ lại càng không ngừng được, trên người cô không mang giấy, Vương Mập Mạp đương nhiên cũng không mang, chỉ có Kỷ Yên Nhiên đưa cho cô một cái một cái, hết giờ học tiết thứ nhất, Lâm Khinh Ngữ hơi ho, Kỷ Yên Nhiên liền ra ngoài hành lang rót nước, vỗ lưng Lâm Khinh Ngữ hai lần, để cô uống nước xuống.
Lâm Khinh Ngữ cảm thấy mình chỉ là chảy nước mũi có chút ho khan, Kỷ Yên Nhiên quan tâm thật là quá mức.
Khi cô chống lại sự chăm sóc của Kỷ Yên Nhiên, hai người khó tránh khỏi châu đầu ghé tai nói thầm.
Cuối cùng, trên bục giảng truyền đến tiếng vẫy gọi của ác ma.
"Lâm Thanh Vũ." Giọng nói của Tô Dật An rất lạnh, "Câu hỏi này em trả lời một chút."
Ha ha, không còn chiêu khác sao?
Lâm Khinh Ngữ đứng lên, trong lòng suy nghĩ tứ tung, dù gì bây giờ cô cũng là "nam thần" của các nữ sinh trong khóa, không trả lời được câu hỏi cũng là nam thần, coi như bởi vì không trả lời được câu hỏi mà một vài nữ sinh phía trên quay lại, vậy cũng còn một vài nữ sinh khác đỡ cô. Về phần những nam sinh tốt gỗ hơn tốt nước sơn này nghĩ như thế nào, càng không liên quan đến cô, cho dù bản thân cô là nam thần, cũng đã biến thành người khác rồi.
Lâm Khinh Ngữ đứng dậy, vẻ mặt lợn chết không sợ phỏng nước sôi, vẻ mặt lạnh lùng, không hề lúng túng hay khó chịu.
Mà ngay sau khi Lâm Khinh Ngữ làm như vậy, cô vậy mà phát hiện, Tô Dật An cũng cứ như vậy nhìn chằm chằm cô chốc chốc hít nước mũi một cái, vậy mà lại không! Hết! Rồi!
Đúng, dù sao đối với một người vứt bỏ lòng sĩ diện, ngoại trừ động thủ đánh nhau, có lẽ cũng không còn cách nào khác có thể trừng phạt cô rồi. Vì thế Tô Dật An bảo cô ngồi xuống. Lúc này Lâm Khinh Ngữ thậm chí có một cảm giác kiêu ngạo đánh thắng trận.
Đến hết tiết học buổi sáng, Tô Dật An cũng không tìm cô gây phiền phức.
Sau khi tan học, Lâm Khinh Ngữ sống chết không cho Kỷ Yên Nhiên đi theo mình nữa.
Kỷ Yên Nhiên bị từ chối đứng bên cạnh lan can tầng hai, nhìn theo Lâm Khinh Ngữ sịt soạt nước mũi rời đi, mãi đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Kỷ Yên Nhiên mới quay người lại... Đã thấy Tô Dật An cầm giáo án đang đứng sau lưng cách cô ta ba bước chân, con mắt rét lạnh nhìn chằm chằm cô ta.
Trong nháy mắt, Kỷ Yên Nhiên thậm chí có cảm giác bị nhìn thấu, toàn thân cô ta không khỏi cảm thấy căng thẳng, lùi về sau một bước, vừa vặn phía sau chính là lan can, cô ta đành phải đứng sát vào lan can, gật đầu với Tô Dật An, cung kính gọi một tiếng: "Em chào thầy."
Tô Dật An không chào lại, ánh mắt chỉ lành lạnh nhìn Kỷ Yên Nhiên, bình tĩnh mở miệng: "Tôi mặc kệ em là ai, muốn làm chuyện gì." Lời nói của anh ngầm cảnh cáo, "Đừng phá vỡ chủ ý của Lâm Khinh Ngữ."
Kỷ Yên Nhiên sửng sốt chớp mắt một cái, nâng khóe miệng một chút, người ngựa mỉm cười vô hại: "Em biết, thầy giáo, thầy thích anh ta."
"A." Tô Dật An cười lạnh một tiếng, "Em cho rằng đây là điểm yếu của tôi?" Vẻ tươi cười của anh che giấu đi, "Tôi đây nói cho em, đúng, vậy thì sao?"
← Ch. 11 | Ch. 13 → |