← Ch.05 | Ch.07 → |
Reng... reng...
""Này, giải lao rồi kìa, anh mau buông tôi ra""
Mặc dù quả thực cảm giác được Tống Ngạo Thiên ôm ấp trong vòng tay ấm áp của hắn rất thoải mái, khiến cô đột nhiên cảm thấy rất an toàn, nhưng mà hắn vẫn chính là người cướp đoạt nụ hôn đầu của cô!
""Nếu tôi nói không?"" Tống Ngạo Thiên nhìn chằm chập khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của cô, khi tức giận lại càng dễ thương, muốn rời mắt cũng chẳng được.
""Anh --"" cô phồng má giận dỗi, cái tên biến thái này, nếu cô thoát ra được nhất định cho hắn tuyệt tự tuyệt tôn! (Pisces: ách... cái này chị sẽ đau khổ hơn a~)
Hắn bật cười ha hả, nhịn không được lấy tay bẹo cái má non mềm đỏ hồng của cô.
Thấy hắn lấy mình ra làm trò cười, cô tức giận nắm chặt nắm đấm đấm mạnh vào ngực rắn chắc của hắn.
""Đau quá. ""
Cô vừa mới nhập vào thân thể của cô tiểu thư Hàn Tử Du, sức lực căn bản yếu hơn lúc trước rất nhiều. Cái đấm của cô thực chất chỉ là gãi ngứa cho Tống Ngạo Thiên.
""Hứ, kệ anh. ""
Cô hờn dỗi hất mặt sang phía khác. Cái tên Thiên ""sắc"" này có chết cô cũng không thèm để tâm. (Pisces: ặc... Thiên ""sắc"" =. ="")
Hắn lại lần nữa bật cười ha hả, quấn chặt eo thon của cô, kéo cô dán sát vào cơ thể nóng rực của hắn. Cô liền nổi hai rặng mây hồng trên má, tự mắng mình da mặt mỏng!
Trùng hợp ngay lúc Hàn Tinh lên tìm Tam đại vương tử của trường lại bắt gặp tình cảm thân mật ái muội của cô và Tống Ngạo Thiên. Máu ghen tuông nổi lên hừng hực, như muốn nổ tung thiêu cô chết.
""Anh Thiên"" Hàn Tinh cực kì kìm nén ngọn lửa trong lòng, thanh âm vẫn ngọt ngào như thường, hướng đến Tống Ngạo Thiên mỉm cười đáng yêu.
Tống Ngạo Thiên đối với Hàn Tinh quả thực có tình cảm, cô ấy xinh đẹp, đáng yêu, thuần khiết. Bất quá cũng giống như đối với em gái mà thôi.
Hắn lưu luyến buông cô ra, áp sát mặt cô, lần nữa phả hơi thở nam tính: ""Tôi sẽ sớm quay lại""
Thấy Tống Ngạo Thiên bước ra gặp mình, Hàn Tinh lập tức vui vẻ trở lại, nụ cười càng thêm rạng rỡ, mắt mang tia đắc ý liếc nhìn cô.
Cô bắt gặp ánh mắt của Hàn Tinh thì càng bật cười lạnh, cô ta cũng chỉ là một đứa ngu ngốc.
Đây mới chính là bản chất thật của nữ chính ""Bạch Kiểm Tiểu Thư"". Nếu cô ta là nhân vật phản diện thì còn ai sánh bằng, bất quá cô ta lại được sự ưu ái của tác giả, phong lên làm nữ chính, tạo ra bề ngoài thánh nhân hoàn hảo, có được cuộc sống hạnh phúc cùng ba nam chính tuấn mỹ vô trù.
Nữ phụ Hàn Tử Du xem như là xui xẻo khi không được tác giả đề bạc, bị tất cả đọc giả chỉ trích, khinh bỉ. Bị xem là phản nghịch nữ chính, bị giáng cho một đạo thánh chỉ tàn nhẫn -- tử.
Chính lòng chua xót cho số phận của nữ phụ, muốn hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, cô sẽ dùng chính bàn tay vàng của mình lật đổ tác giả, thay đổi truyện!
Và cũng chính vì bây giờ cô chính thức trở thành nữ phụ Hàn Tử Du, cuộc sống của cô là do cô quyết định, không cho phép kẻ nào định đoạt.
Cô nhàn nhạt liếc nhìn Hàn Tinh, đem hàng ngàn hàng vạn tia lãnh khốc chống lại ánh mắt đắc ý của cô ta.
Hàn Tinh sợ hãi rụt cổ, thôi không dám nhìn cô nữa, sợ rằng nhìn nữa sẽ bị lãnh ý của cô giết chết.
""Anh không còn chán ghét chị em?""
Hàn Tinh quay sang Tống Ngạo Thiên hỏi.
Hắn quay đầu lại, mắt mang ý cười nhìn cô, mỉm cười thích thú.
""Không. ""
Câu trả lời của Tống Ngạo Thiên hoàn toàn trái ngược với câu trả lời mà Hàn Tinh muốn nghe, khuôn mặt cô ta khẽ biến.
""Tại sao?""
""Anh không biết, chỉ là cảm thấy thế thôi. "" hắn nhún nhún vai, khuôn mặt tà mị điểm thêm nụ cười yêu nghiệt càng muốn khiêu khích trái tim mềm yếu của nữ nhân.
""Anh... ""
""Nếu không còn gì thì anh vào lớp đây, chào em. ""
Không để Hàn Tinh nói hết câu, Tống Ngạo Thiên đã chen vào cắt ngang câu nói của cô ta.
Lần này khuôn mặt diễm lệ của Hàn Tinh đại biến, khuôn mặt vặn vẹo, méo mó khó coi, thân thể cũng cứng đờ. Lòng dấy lên hận ý, sao Hàn Tử Du cô dám cướp nam nhân của tôi chứ, hừ, cô chuẩn bị đi chết đi --
Hàn Tinh căm giận trong lòng, nhưng tài diễn xuất của cô ta lại quá xuất sắc, đôi mắt to tròn nhanh chóng bao phủ một màng sương mỏng, đầu mũi dần dần đỏ lên: ""Hức... chào anh --""
Nói xong cô ta lấy tay che mặt hoa hoa lệ lệ khóc nức nở, bỏ chạy thật nhanh về lớp.
Qủa thực Tống Ngạo Thiên khiến cho cô vô cùng bất ngờ, hắn đuổi người trong lòng của mình đi sao? Lần đầu tiên cô có cảm tình tốt với hắn a!
Mộ Dung Thiên Hàn tức giận đập bàn đứng dậy, chạy tới giật mạnh cổ áo Tống Ngạo Thiên, gầm to:
""Cậu vừa làm cái quái gì thế hả?""
Hàn Tinh khóc đến thương tâm khiến Tống Ngạo Thiên hơi giật mình, có chút thấy có lỗi.
""Tôi chỉ là không có hứng để nói chuyện. "" Tống Ngạo Thiên gạt cái tay đang nắm áo mình của Mộ Dung Thiên Hàn, lạnh nhạt trả lời.
""Vì cô ta mà cậu dám làm Tiểu Tinh khóc?"" Mộ Dung Thiên Hàn quát lớn, đem ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận trừng cô.
Cô cả kinh, tôi vô tội a!
Mộ Dung Thiên Hàn hừ lạnh, buông tha cái áo của Tống Ngạo Thiên, chạy đi tìm Hàn Tinh.
Hàn Tử Du buồn cười cái tên tảng băng ngu ngốc, hắn ta thâm thúy như thế lại bị vẻ bề ngoài thục nữ, mỏng manh dễ vỡ của Hàn Tinh lừa gạt. Bản thân cô rất ác cảm với hắn, cái gì mà vương tử no. 1 SKY, thực chất hắn chẳng khác gì tên đầu đất.
""Này, cái gì mà cười nham hiểm vậy a?""
Cô nhập tâm mưu tính đến mức Tống Ngạo Thiên lần nữa ôm chặt cô vào lòng mà chẳng biết.
""Liên quan gì đến anh --""
""Biết đâu em lại đang nghĩ đến tôi?"" Tống Ngạo Thiên nhướng mày kiếm, cười tà mị, tay không an phận nghịch mái tóc dài mượt của cô.
""Không đời nào. "" cô hét lớn vào mặt hắn, hung hăng đem cái tay không ngoan kia hất ra, bĩu môi khinh thường bản mặt dày của hắn.
Cô lần nữa chọc cho hắn cười hả hê. Cô trừng mắt, cái tên Thiên ""sắc"" này bị đười ươi nhập chắc. (
Hắn bá đạo hôn môi cô như chuồn chuồn lướt nước, mỉm cười hài lòng thành quả của mình: xuất hiện hai rặng mây hồng và... ánh mắt giết người!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |