Truyện:Khi Anh Gặp Em - Chương 06

Khi Anh Gặp Em
Trọn bộ 19 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau đó xử lý thêm một đống rối ren nữa, mãi tới gần tám giờ tối mọi chuyện mới coi như đã ổn thỏa.

Mưa đã ngừng, Tiểu Chu để tài xế lái chiếc xe kia đi.

"Ban nãy anh hà tất phải làm vậy?" Tử Quan cả người sũng nước, y hệt một tấm thảm bị ngâm trong chậu nước lạnh hàng giờ, khó chịu đến không tả nổi.

Anh lẳng lặng đưa tay nới bớt cà vạt, nửa trêu đùa, nói: "Là ai nói câu "Nếu anh phải lái một chiếc xe rách như thế, chi bằng tôi phá tan nó ra rồi đền luôn thể"?"

"Lúc đó em tức giận mới nói thế. Ai bảo anh phá thật?"

Nhưng anh lại không nói gì nữa, nghiêng đầu sang, nhìn cô với vẻ chăm chú khác thường, đôi mắt rực sáng như sao đêm giữa bầu trời tối sẫm: "Tang Tử Quan, coi như là anh xin em được không? Sau này em đừng liều mạng như vậy nữa nhé?"

Tử Quan nhìn anh đầy kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới buổi tối nọ, cô uống rất nhiều rất nhiều thuốc, anh chạy tới ôm lấy cô, tát mạnh vào má cô khiến cô bừng tỉnh, ánh mắt cũng sáng chói đến mức đáng sợ như bây giờ.

Cô hơi xấu hổ đưa tay chải tóc, không nói năng gì.

"Sau này em đừng lái xe nữa." Anh nghiêm khắc nói, "Thằng ranh kia chạy xe quá tốc độ, nhưng người bẻ lái đột ngột lại là em, lỗi lớn nhất cũng là do em, cảnh sát giao thông phân xử không sai đâu."

Tử Quan nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến một số việc đã qua, hai ngày nay vì sao lại gặp phải lắm chuyện xui xẻo như thế? Đầu tiên là bị chụp ảnh, sau đó suýt nữa bị kẹt lại sân bay Đức Thành không về được, cuối cùng còn bị tai nạn xe nữa... Thế nhưng anh vẫn chưa nói xong

"...Em còn sống thì làm gì cũng được, anh thay em bồi thường cả mười chiếc Porsche cũng xong. Nhưng nếu em chết rồi thì sao đây? Em để Lạc Lạc lại cho ai chăm sóc?"

Ngữ khí của anh dù rất bình thường nhưng lại như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim cô, càng ngày càng lún sâu.

Cô vốn dĩ đã chán chường, oan ức lắm rồi thế mà lại nghe thấy câu nói cuối cùng kia của anh, cô lạnh giọng: "Anh đã nói xong chưa?"

Tiêu Trí Viễn giật mình.

Cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, viền mắt đỏ hoe.

"Dừng xe!" Tử Quan lớn tiếng nói với tài xế, "Dừng xe!"

Tài xế không biết làm gì đành phải giảm tốc độ, dần dần dừng xe lại.

Tử Quan kéo mở cửa xe, không quay đầu lại mà bước xuống xe luôn, người phía sau kéo cánh tay cô lại, cô cố gắng hất ra nhưng không hất nổi.

"Anh có tư cách gì mà nói đến Lạc Lạc?" Tử Quan cắn mạnh môi, nhìn anh chăm chú, ngay cả giọng nói cũng run lên "Tiêu Trí Viễn, em hy sinh vì Lạc Lạc bao nhiêu anh có biết không?"

Anh bình tĩnh nhìn cô, nơi sâu nhất trong đôi mắt anh cực kì thâm thúy, một nỗi bi thương trào lên rồi biến mất ngay, nhưng cuối cùng anh chỉ kéo cô ôm chặt cô vào ngực mình, thầm thì: "Anh xin lỗi..."

Cô cố gắng thoát ra nhưng anh thực sự siết rất chặt giống như cánh tay anh được đúc bằng sắt, không để cho cô một khe hở nào: "Xin lỗi, Tử Quan, anh chỉ là..."

Anh dừng lại một lát, không nói hết câu nói dở dang kia... Anh chỉ là sợ quá, lúc nhận được điện thoại của cô anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, may mà nhà hàng nơi diễn ra bữa tiệc ngay gần đường Nhân Dân vì vậy ngay cả ô anh cũng không kịp cầm theo mà chạy vội đến, tới khi thấy cô bình an vô sự mới thở phào một hơi.

Có điều anh quá hiểu tính cách của Tử Quan, nhìn thì có vẻ dịu dàng vô hại nhưng cô cũng chính là một quả bom hẹn giờ. Nếu như không phải anh tới che chở, đứng ra lo liệu mọi chuyện thì có lẽ đã to chuyện rồi.

Nhưng khi người kia vừa mở mồm mắng cô "Chết không được tử tế!", khoảnh khắc ấy anh như một con người hoàn toàn mất lý trí – chỉ vì anh rất sợ mất cô.

TRợ lý và tài xế đều nhìn chằm chằm phía trước, dường như không có ai chú ý đến động tĩnh của hai người phía sau. Cô ở trong lòng anh, có lẽ là đã được anh an ủi nhiều, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Lúc gần ngoại ô, điện thoại Tiểu Chu reo, anh ta bắt máy, sau khi nói đôi ba câu bèn nhìn vào gương chiếu hậu: "Sếp Tiêu là điện thoại của giám đốc Trần!"

Tiêu Trí Viễn buông cô ra, nhỏ giọng tiếp chuyện điện thoại: "Có chuyện gì?"

Trần Phán nói với anh chuyện bữa tiệc, rồi hỏi: "Sếp Tiêu, bên anh cũng không có chuyện gì chứ?"

"Không có gì." Tiêu Trí Viễn dặn một câu "Tối nay anh tiếp bọn họ, cố gắng hết sức đấy nhé!"

"Vâng, anh cũng chú ý sức khỏe, nếu không Iris lại gọi điện tới trách móc tôi. Cô ấy nói anh vẫn đang sốt."

"Biết rồi." Tiêu Trí Viễn trả lời qua loa rồi cúp máy, vừa nghiêng đầu sang đã trông thấy Tử Quan đang nhìn mình, hình như đang nghĩ ngợi gì đó.

Cô loáng thoáng nghe thấy câu nói cuối cùng của Trần Phán mới nhớ ra là bệnh anh vẫn chưa khỏi. Tối nay vẫn ho liên tục, hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường. Vì vậy cô đưa tay ra sờ lên trán anh.

Lòng bàn tay cô chạm vào làn da nóng hôi hổi, Tử Quan lại càng hoảng hốt, cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh, trên mặt anh là màu ửng đỏ khác thường, môi cũng khô nứt.

"Anh vẫn chưa hạ sốt à?" Cô vội vàng hỏi.

"Vẫn khỏe, không đáng lo." Anh qua loa.

"Tiểu chu, hôm nay anh ấy tới bệnh viện chưa?" Cô không hỏi anh nữa, chuyển sang hỏi trợ lý.

Tiểu chu liếc mắt nhìn sếp tổng rồi lúng túng nói: "Ngày hôm nay thực sự là bận quá ạ, từ sáng đến tối sếp Tiêu vẫn phải tiếp khách liên tục, vốn định là kết thúc buổi tiệc chiều thì sẽ đi..."

Tử Quan nhìn nét mặt tái nhợt có phần yếu đuối của anh, đáy lòng cô đúng là đủ mọi loại mùi vị, nghiến răng nói với tài xế: "Không về nhà nữa, đến bệnh viện."

"Không cần..." Anh định ngăn cản, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của cô đành phải ngậm miệng.

Xe vòng sang hướng khác, cô gọi điện thoại cho Lạc Lạc, tiểu nha đầu tỏ vẻ rất không vui trong điện thoại. Tử Quan nghiêm chỉnh nói: "Tiêu Tuyển Cẩn, không được khóc, ngày mẹ mẹ tới đón con!"

Tiêu Trí Viễn ngồi bên cạnh nghe thấy bèn nhíu mày bất đắc dĩ, giơ tay ra: "Đưa anh."

Anh cầm điện thoại, thầm thì với con gái mấy câu, thật kì lạ là lại có thể khiến cô nương kia nín khóc, nụ cười trên môi anh càng ấm áp hơn.

Tử Quan vẫn im lặng lắng nghe, chờ anh cúp máy, mọi âm thanh biến mất hoàn toàn, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Tiêu Trí Viễn, em..." Thực ra cô cũng không biết bản thân định nói gì, là áy náy, hay là cảm kích?

Nhưng anh bình thản nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, cuối cùng chỉ vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay cô, giọng nói rất nhẹ: "Ngốc quá!"

Vừa vào bệnh viện là kiểm tra luôn, bác sĩ không do dự bắt phải nằm viện. Lúc đầu Tiêu Trí Viễn không đồng ý, cứ bảo truyền nước là được, mãi đến khi cầm được kết quả xét nghiệm là phổi bị tổn thương mới bất đắc dĩ từ bỏ chủ trương không nằm viện.

Làm xong thủ tục nhập viện thì Iris cũng chạy tới. Cô nàng vừa vào cửa đã trông thấy sếp đang nằm trên giường truyền nước, bèn thở dài: "Sếp Tiêu, sao anh không chú ý vậy?"

Thực ra Tiêu Trí Viễn luôn rất khách sáo với cô, chỉ nhếch môi nói: "Không sao đâu. Mang quần áo đến chưa?"

Cô nàng đưa túi trong tay cho Tử Quan: "Chị mau vào thay quần áo ướt ra đi. Không khéo viêm phổi thì chết!"

Tử Quan xách túi, nói cảm ơn rồi liếc mắt nhìn Tiêu Trí Viễn, anh đã thay bộ quần áo bệnh nhân màu xanh lam, có lẽ là vì bộ quần áo đó hơi rộng nên lhuôn mặt anh càng vàng vọt, gầy gò.

Anh nhận ra ánh mắt cô liền liếc lại không nặng không nhẹ: "Còn chưa đi thay quần áo?"

Iris mua cho cô một bộ quần áo mặc nhà trong gian hàng Uniqlo gần đây, còn rất cẩn thận chuẩn bị cả đồ dùng cá nhân để trong túi xách, thậm chí còn có cả một chiếc máy sấy mini. Cô ấy là trợ lý cuộc sống cho Tiêu Trí Viễn đã hơn ba năm nay. Hơn ba năm này, Tử Quan không biết bản chất tùy hứng của mình đã khiến cô ấy gặp bao nhiêu phiền phức – tuy là lần nào cũng là cô cãi nhau với Tiêu Trí Viễn nhưng cuối cùng người tới thu dọn tàn cục lại luôn luôn là cô ấy. Cô bỏ nhà đi, Iris là người tìm thấy cô; cô bỗng nhiên đổ bệnh, là Iris chăm sóc Lạc Lạc;... Rõ ràng là tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều lắm nhưng Tử Quan vẫn luôn cảm giác như Iris là người thân của mình, thậm chí còn là chị gái, thay cô giải quyết mọi phiền toái một cách cực kỳ ổn thỏa.

Hôm nay lại là một ngày như thế, muộn như vậy rồi còn gọi người ta tới đây... Tử Quan thở dài dưới đáy lòng, thay quần áo xong liền ra ngoài nhưng lại phát hiện Iris đã đi rồi. Tiêu Trí Viễn nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng lên thành giường, dù đang truyền nước nhưng cũng không rảnh rỗi, vẫn đang xem một chồng tài liệu cao ngất trước mặt.

"Cô ấy đi rồi à?"

"Ừ" Giọng mũi của anh rất nặng, thỉnh thoảng còn ho húng hắng.

"Mỗi lần làm phiền cô ấy, em đều cảm thấy rất ngại."

Anh ngẩng đầu lên có chút ngạc nhiên, nói rồi mỉm cười: "Có gì mà phải ngại? LƯơng cô ấy lĩnh cao hơn em nhiều đấy."

"Em không có ý đó! Iris năm nay bao nhiêu? Em thấy cô ấy bị làm phiền đến mức không có thời gian mà yêu đương nữa."

"Tiêu phu nhân, tôi thấy bà nên lo cho bản thân mình thì tốt hơn đấy." Tiêu Trí Viễn lại cúi đầu xuống, nói với vẻ thờ ơ: "Sao em biết cô ấy không có bạn trai?"

"cô ấy có ư?" Tử Quan rất ngạc nhiên

Nhưng anh không nói tiếp, giơ tay xoa trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

"Sao thế? Đau ngực à?" Tử Quan đi tới bên cạnh anh, theo dõi sắc mặt anh cẩn thận, "Em đi gọi bác sĩ đến xem sao!"

Tay anh nắm chặt cổ tay gầy nhỏ của cô: "Em yên lặng một chút anh sẽ không đau đầu nữa."

"...Được ạ" Hiếm khi cô không gây chiến với anh, còn ngồi lên sofa nữa.

Tiêu Trí Viễn liếc mắt nhìn cô, thấy cô đặt hai tay lên đầu gối, ngồi rất ngoan, anh cảm thấy lúc này cô thật sự rất đáng yêu, không khỏi mỉm cười: "Em đi ngủ một lát đi, không cần thức cùng anh đâu." Có lẽ đã đoán trước được cô sẽ không đáp lời nên nói tiếp: "Hôm nay anh phải xem xong mấy thứ này, em cứ ngồi ở đó anh sẽ phân tâm."

"vậy em ngủ trên sofa, có việc gì thì gọi em." Tử Quan hôm nay nói năng dịu dàng dễ nghe bất thình lình, vì tai nạn xe nên anh mới bị sốt, cảm cúm chuyển sang viêm phổi, tận đáy lòng cô thực sự cảm thấy áy náy.

"ĐƯợc." Tiêu Trí Viễn gật đầu, thấy cô đắp chăn ngủ trên sofa mới có thể đặt hết sự chú tâm vào công việc.

Tiêu Chính Bình hai ngày nay đang liều mạng gọi điện cho các cổ đông, cả phòng thư ký bận đến tối mắt tối mũi, các loại thư thông báo, giấy triệu rải trên bàn làm việc nhiều như tuyết mùa đông, tất cả đều là vì đại hội cổ đông cuối tháng, để bù đắp sai lầm lúc trước.

Nhưng Tiêu Trí Viễn hiểu rất rõ, kể cả bây giờ họ có dùng mỗi giây với hiệu suất làm việc gấp đôi trước thì cũng không thể nào tổ chức được đại hội cổ đông theo đúng trình tự, cũng chẳng thể nào rót được tiền đặt cọc vào tài khoản đối phương.

Nhưng đối thủ Quang Khoa vẫn im hơi lặng tiếng, không có bất cứ động tĩnh nào.

Lý do duy nhất có thể giải thích việc này, đó là Quảng Xương và Quang Khoa đã âm thầm thỏa thuận thành công, còn tiền đặt cọc kia chỉ là ngụy trang mà thôi, đơn giản chỉ là họ thích nhìn Thượng Duy bị knock-out mà thôi.

Tuy anh không thích nhìn Thượng Duy rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất của anh

Lần này, anh muốn phản công thực sự, điểm tựa chính là trí tuệ và thủ đoạn đồng thời còn có cả một chút hy vọng... mong là ông trời sẽ cho anh gặp may mắn

*****

Tối hôm trước gần như là không chợp mắt, ban ngày lại dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần, Tử Quan vừa ngủ đã ngủ rất sâu. Mãi đến tận sáng sớm, cô mới bị y tá đến kiểm tra phòng đánh thức dậy, đèn trong phòng bệnh rất sáng.

"Anh ấy đã hạ sốt chưa ạ?" Tử Quan đứng cạnh giường hỏi.

"Đỡ hơn tối qua rồi nhưng vẫn chưa dứt hẳn." Cô y tá nói với vẻ an ủi cô: "Trước đợt chữa trị viêm phổi ba ngày nhiệt độ cơ thể phải thật bình thường mới được, cứ truyền nước thì sẽ bớt sốt."

Tiêu Trí Viễn cặp nhiệt độ xong thì nhắm mắt lại luôn, không nói câu nào.

Quầng mắt anh hơi thâm dưới cặp lông mi cong dài, vì bị bệnh nên gương mặt có phần hõm lại, tối qua không biết ngủ được mấy tiếng? Tử Quan sắp xếp lại đám giấy tờ giúp anh, cố gắng không làm anh thức giấc, nhón chân bước ra khỏi phòng bệnh.

Tối qua mưa rất to nên khí trời hôm nay cực kì sáng sủa. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ông mặt trời ló ra hết cỡ chiếu xuống nhân gian những tia nắng mới đỏ tía, làm cho Tử Quan nhớ tới chiếc lư hương bằng gốm sứ cổ từ thời Tống mà lão gia cất giấu trong nhà, nó cũng nhiều màu sắc sặc sỡ như vậy, nhưng đặc biệt màu sắc có thể biến đổi rất kì ảo, hết rực rỡ rồi lại trầm lắng.

Cô lái xe về nhà, ở ngoài khu nhà cô dừng lại mua một phần cháo trứng muối thịt nạc được đóng gói sẵn ở nhà hàng mà Tiêu Trí Viễn thích ăn nhất, rồi vội vã cầm cháo nóng quay về bệnh viện.

Nhưng trong phòng bệnh lại không có ai, chỉ còn lại chiếc giường với tấm drap xô lệch, thiếu ngay ngắn. Tử Quan giật mình: "Tiêu Trí Viễn?"

Anh ló mặt ra từ nhà WC, bàn chải đánh răng vẫn còn ngậm trong miệng: "Hửm?"

Tóc anh hơi rối, bên miệng đầy bọt kem đánh răng trắng tinh, nhưng vì tinh thần không tốt nên trong giọng nói cũng có một chút mệt mỏi.

"Sao anh dậy sớm vậy?" Tử Quan nhìn đồng hồ, mới có hơn bảy giờ thôi mà, "Không ngủ thêm chút nữa đi?"

Anh ậm ừ: "Bận" rồi quay đầu vào tiếp tục đánh răng.

Rửa mặt xong, lúc Tiêu Trí Viễn từ trong nhà WC bước ra thì cả người đã sáng sủa hơn nhiều – dù trên người chỉ là bộ quần áo bệnh nhân nhàu nhĩ nhưng trong ánh mắt vẫn là phong thái tiêu diêu tự tại thường ngày, nếu thỉnh thoảng không ho lên một tiếng thì có lẽ Tử Quan sẽ tưởng rằng anh đã hoàn toàn khỏi bệnh.

"Không phải anh định ra ngoài đấy chứ?" Tử Quan múc cháo ra.

"Hẹn khách hàng, không gặp không được." Anh nói qua loa, "Nói chuyện xong anh sẽ về kiểm tra lại."

"Không được!" Tử Quan tiến đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt là vẻ kiên quyết khác thường, "Hôm nay mới là ngày đầu tiên nằm viện."

"Đừng lộn xộn nữa." Anh mỉm cười xoa đầu cô, "Anh biết chừng mực."

"Nếu anh biết chừng mực thì hôm qua đã không đội mưa đâm vào Porsche của người ta." Tử Quan giận dữ, "Tóm lại là có em ở đây, anh đừng hòng bước ra khỏi cửa bệnh viện."

Anh chớp mắt nhìn cô, hàng mi dài, ánh mắt đẹp không hề có vẻ khó chịu: "Em đang quan tâm đến anh?"

Tử Quan né tránh: "Em đã xin nghỉ rồi, hôm nay sẽ ở bệnh viện trông nom anh, anh đừng có chạy lung tung."

"Vợ à, anh thực sự có việc rất quan trọng cần làm." Tiêu Trí Viễn mỉm cười nói, "Thôi thì em cho anh ba tiếng nhé?"

Vợ?

Thật sự là sốt cao đến hỏng não rồi ư? Cô nhíu mày - kết hôn được bốn năm, anh lúc bình thường sẽ gọi cô là "Tử Quan", lúc tức giận sẽ gọi là "Tang Tử Quan!"; lúc châm chọc thì là "Tiêu phu nhân" – nhưng chưa bao giờ gọi là "vợ" cả.

Nếu là bình thường cô nhất định sẽ coi như không nghe thấy. Nhưng hôm nay... Tử Quan quyết định kìm nén, cố nói lý với anh: "Thôi thì nghe ý kiến bác sĩ vậy, nếu bác sĩ đồng ý em cũng chẳng có ý kiến gì."

Trong con ngươi đen láy thâm thúy có một chút ranh ma lóe lên, trên khóe môi Tiêu Trí Viễn là nụ cười khi đã thành công: "OK"

Không biết anh dùng cách gì mà bác sĩ lại có thể bật đèn xanh cho anh, bác sĩ chỉ nói phải trở về trước buổi trưa. Tử Quan thấy anh thay quần áo, dù thế nào cũng vẫn lo lắng: "Em đi với anh nhé?"

Anh đang đóng cúc áo, nghe thấy vậy tay anh lập tức khựng lại, suýt nữa tưởng rằng bản thân nghe nhầm: "Gì cơ?"

"Em đưa anh đi!" Tử Quan nhìn bệnh án được treo trên đầu giường anh, "Anh vẫn đang sốt, em hơi lo."

Anh cong môi, nụ cười rất đẹp: "Anh đang "thụ sủng nhược kinh"." (sợ hãi vì được sủng ái)

Xe đi ra khỏi bệnh viện, vẫn là đi về phía ngoại ô.

Tử Quan hơi lo cho sức khỏe của anh, vì vậy cô liên tục liếc về phía anh, dường như là muốn xác định anh có khả năng sẽ ngất xỉu hay không: "Không đi đến công ty à?"

"Ừ!" Anh vẫn bị ho, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, chắc là anh đã nhận ra sự lo lắng của cô nên quay đầu lại rồi nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không hôn mê nữa đâu. Lát nữa anh đi gặp khách hàng, em ở lại đây tắm suối nước nóng nhé, không lâu đâu."

"Chuyện thu mua sao rồi?" Tử Quan cũng đã xem tin tức, theo như phân tích của giới truyền thông thì tình hình của Thượng Duy không được xem là lạc quan, "Anh quyết định mặc kệ mọi thứ ư?"

"Ừ." Anh trả lời rất lấp lửng, hoặc là không nghe cô nói nên trả lời cho có mà thôi.

Đang nói chuyện thì xe dừng lại. Iris đứng ở trước cửa khu du lịch suối nước nóng, tiến nhanh về phía này, lên tiếng chào hỏi họ.

"Sếp Tiêu, sức khỏe anh không vấn đề gì chứ?" Cô nàng nhỏ giọng nói, "Thực ra, anh cũng không cần đích thân làm nhiều việc thế đâu, đã có giám đốc Trần ở đây, sức khỏe quan trọng hơn."

"Không sao đâu." Khuôn mặt Tiêu Trí Viễn có vẻ rất hứng khởi, "Không thấy tôi mang theo bên mình một bác sĩ chăm sóc riêng hay sao?"

Tử Quan tức giận mà lườm anh: "Anh nói chuyện nhanh nhanh lên một chút rồi quay lại bệnh viện ngay, em vào phòng khách chờ anh."

Suối nước nóng tỏa ra những làn khói dày đặc, áo choàng tắm đặt bên cạnh, ngay cả dép cũng rất sạch sẽ, những ly rượu được rót đầy, phía đối diện bên ngoài là cảnh núi non hùng vĩ.

Nhưng Tử Quan hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, cô chỉ ngồi lên giường xem TV, rồi cầm một chiếc cặp nhiệt độ và thuốc ra khỏi phòng.

Tiêu Trí Viễn đang họp trong phòng họp nhỏ trên tầng hai, Iris đi xuống cầu thang: "Xem chừng còn phải một lúc nữa mới xong."

"Cô đem thuốc vào cho anh ấy đi." Tử Quan thì thầm dặn dò "Nhất định phải ép anh ấy uống hết nhé?"

Iris đầy vẻ khó hiểu nhìn cô một cái: "Được."

"Sao vậy?" Tử Quan lúng túng nhìn cô nàng, "Có gì buồn cười à?"

"Lần đầu tiên tôi trông thấy chị... Ừm, quan tâm anh ấy."

"Tôi là thấy anh ấy bị bệnh nên mới rủ lòng thương đấy." Tử Quan nghiêng đầu đi, chối bay chối biến.

Iris cầm thuốc đi lên tầng trên, Tử Quan đang định quay về phòng khách thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Quay đầu lại liền trông thấy Tiểu Chu cùng một người lạ đang đi vào. Cô trốn không được bèn đứng tại chỗ gật đầu, mỉm cười với Tiểu Chu. Về phần người lạ kia, có lẽ người đó cũng không biết cô, trợ lý của Tiêu Trí Viễn trước giờ đều có rất nhiều người, những người kia không biết cô là ai cũng không có gì là lạ.

"Sếp Đổng, mời đi bên này, sếp Tiêu đang ở trong phòng họp trên đó..." Tiểu Chu dẫn người khách bên cạnh đi lên cầu thang, bất ngờ người khách ấy lại vòng lại, đi thẳng về phía Tử Quan.

"Cô Hạ, đã lâu không gặp!" Ngữ khí của người đó dường như là rất thân thiết, còn vươn tay ra với Tử Quan nữa.

Tử Quan mặt mày cứng đờ, "Ông nhận nhầm người rồi, tôi không phải họ Hạ."

"Ồ? Cô là thư ký của sếp Tiêu phải không? Trước đây chúng ta đã gặp mặt rồi, còn từng uống rượu nữa, cô Hạ nghìn chén không say, tửu lượng rất tốt nha."

"Đúng là ông nhận nhầm người rồi." Tử Quan rất thản nhiên nói tiếp, "Tôi họ Tang."

Cuối cùng vẫn là ông ta lên lầu cùng Tiểu Chu, Tử Quan vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Trí Viễn hơi cúi người, dựa vào tay vịn cầu thang, trong im lặng, anh đã thu tất cả diễn biến vừa rồi vào mắt. Tử Quan định coi như không thấy anh nên quay người về phòng, đứng xa như vậy nhưng cô nghe thấy rất rõ tiếng thăm hỏi rất xã giao của Tiêu Trí Viễn.

Sếp Đổng này là vị khách rất quan trọng ư? Nếu không phải vậy thì vì sao Tiêu Trí Viễn lại không quản bệnh tật mà tự mình tới đón tiếp?

Trong lòng Tử Quan bề bộn, tuy mắt thì chăm chú xem TV nhưng chẳng xem được bất cứ thứ gì.

Cộc cộc cộc.

Tử Quan đứng dậy đi mở cửa, trông thấy Iris đứng bên ngoài: "Hoa quả này cho chị đấy."

Tử Quan kéo cô vào nói chuyện phiếm, rất tự nhiên, trọng tâm câu chuyện đi tới chuyện bạn trai: "Tiêu Trí Viễn nói cô có bạn trai rồi?"

Mặt Iris co rúm: "Là sếp Tiêu nói sao?"

"Là thật à?" Tử Quan cười tủm tỉm, "Để tôi đi nói với anh ấy, sau tám giờ tối không nên làm phiền đến cô nữa, cho cô nhiều thời gian yêu đương."

"Vậy tiền lương sếp Tiêu trả cho tôi sẽ phải làm sao?" Iris đã hồi phục vẻ bình thản, mỉm cười nói: "Hơn nữa, sếp Tiêu vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi."

Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Iris đứng lên, "Tôi đi xem họ đã xong chưa."

Tiêu Trí Viễn làm xong việc, Tử Quan ngồi xe cùng anh đi thẳng về bệnh viện. Có lẽ là công việc bàn bạc rất thuận lợi nên tuy vẻ mặt anh có chút mỏi mệt nhưng tâm trạng vẫn thật tốt.

Tử Quan kiểm tra thân nhiệt anh trên xe, vẫn sốt cao như trước, cô lo lắng nhìn anh: "Có thấy tim đau không?"

Anh lắc đầu, đưa tay ngăn việc cô đi tìm thuốc, nói: "Sắp về đến bệnh viện rồi."

Tử Quan nhìn bờ môi dãn ra của anh, nụ cười cũng chỉ nhàn nhạt nhưng đầy dịu dàng, trái tim cô lại đập nhanh và loạn nhịp... Mãi đến lúc anh khẽ nhéo tay cô cô mới giật mình hoàn hồn: "Người ban nãy đã tưởng em là chị ấy đấy."

Nụ cười của anh dần khép lại, chậm rãi buông tay cô, mắt nhìn thẳng về phía trước, "Chúng ta lúc trước đã thỏa thuận rồi mà."

Tử Quan im lặng một lát rồi khẽ nói: "Xin lỗi."

Họ đã thỏa thuận với nhau rằng sẽ không bao giờ nhắc đến người này.

*****

Ngoài cửa xe, trên những gốc ngô đồng bên đường là từng phiến lá màu xanh đậm xòe rộng hòa cùng màu vàng kim của ánh nắng dịu nhẹ. Thời tiết tốt như vậy nhưng trên suốt dọc đường trở về bệnh viện họ lại không nói với nhau câu nào, Tiêu Trí Viễn thay quần áo, y tá cầm một chai nước truyền cỡ lớn tiến đến châm kim truyền vào tay anh.

Tử Quan ngồi xuống bên giường, giật lấy giấy tờ trong tay anh: "Anh nghỉ ngơi trước một chút đã được không?"

Anh hết cách, đang định nằm xuống thì bỗng ngoài cửa truyền đến một giọng nói non nớt: "Papa, mẹ!"

Tử Quan quay đầu lại, đó là cô con gái nhỏ đã ba ngày không gặp của cô, cô bé mặc một chiếc váy hoa liền thân, đôi chân nhỏ xíu đã thoăn thoắt chạy tới gần.

Con bé chạy đến bên cạnh Tiêu Trí Viễn, sợ hãi hỏi: "Papa, cha sao vậy?"

"Papa không sao." Tiêu Trí Viễn ngồi dậy, vỗ vỗ một bên giường, "Lạc Lạc có muốn ngủ trưa cùng cha không nào?"

Lạc Lạc quay đầu lại nhìn mẹ, Tử Quan bèn ôm lấy con bé rồi đặt nó xuống bên cạnh Tiêu Trí Viễn, hạ giọng hỏi: "Ai đưa nó tới đây vậy?"

Phía sau là một giọng nữ du dương khiến ai ai cũng phải rung động: "Tôi đưa Lạc Lạc đến đấy."

Cô gái xinh đẹp Đồng Tĩnh San đứng ở cửa, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn nhẵn, lúc mỉm cười bên má sẽ hiện lên núm đồng tiền rất đáng yêu. Trong không khí còn phảng phất cả hương vị ngọt ngào, trong một ngày đầu hạ thế này hương vị đó vừa dễ chịu lại vừa ấm áp.

Tiêu Trí Viễn dựa lưng vào cửa sổ, một tay bế Lạc Lạc, ánh mắt lướt qua Tử Quan, mỉm cười: "Sao em lại tới đây?"

Đồng Tĩnh San ăn mặc rất đơn giản với áo sơ mi trắng tinh được sơvin bên trong quần soóc jean, làm nổi bật đôi chân dài thon nhỏ, mỉm cười tự nhiên: "Đến xem tại sao siêu nhân lại có thể bị bệnh?"

Cô ta và Tử Quan lên tiếng trò chuyện: "Đúng lúc Lạc Lạc đang cáu kỉnh nên lão gia bảo em mang nó đến thăm anh."

Tiểu cô nương kia có vẻ rất khoái chí chui tuột vào lòng cha, thỉnh thoảng còn nhìn lén Tử Quan qua vòng tay cha, hình như cô bé sợ mẹ mắng nên chỉ dám nhìn trộm mà thôi.

Cửa sổ mở một nửa, làn gió mát mẻ chầm chậm thổi vào trong phòng, nhưng hương vị trên người Đồng Tĩnh San cũng vì thế mà phai nhạt đi một chút. Trong phòng bệnh này, một nhà ba người cộng thêm một vị khách đến thăm bệnh nhân, thế mà không hiểu vì sao, Tử Quan lại cảm thấy như chính mình mới là vị khách thừa thãi kia. Cô bỗng thấy bực mình vô cớ đành mỉm cười nói: "Ở đây chẳng có thức uống gì, mấy người nói chuyện trước đi, tôi đi mua vài thứ."

Không chờ họ trả lời, cô đã xoay người đi ra ngoài.

Phòng bệnh đơn mà Tiêu Trí Viễn đang điều trị nằm ở tầng 18, Tử Quan ấn nút gọi thang máy.

Thang máy bệnh viện lúc nào cũng nằm trong tình trạng quá tải, thường phải đợi rất lâu, cô ôm cánh tay, lần đầu tiên hy vọng thang máy có thể đến chậm hơn một chút, như vậy cô mới có lý do để tối nay mới quay lại đây.

Phía sau có tiếng bước chân nhè nhẹ và một mùi thơm dìu dịu như mùi thơm đặc trưng của mùa xuân, Tử Quan vô thức quay đầu lại thấy Đồng Tĩnh San chậm rãi bước tới gần đây, nụ cười rực rỡ xán lạn: "Tử Quan, tôi đi với chị nhé?"

"Không cần đâu, cô về phòng nói chuyện với anh ấy đi..." Tử Quan vội vàng từ chối.

"Lạc Lạc đang trò chuyện với anh ấy rồi..." Đồng Tĩnh San khẽ cười "Chúng ta cùng đi uống cà phê vậy."

Cửa thang máy mở ra đúng lúc này, Tử Quan bất đắc dĩ phải đi vào cùng cô ta.

Thang máy trong bệnh viện rộng hơn những thang máy bình thường khác, Đồng Tĩnh San thờ ơ hỏi: "Tử Quan, chị đã dùng nước hoa tôi tặng chưa?"

"Dùng rồi." Tử Quan giật mình, chột dạ nói: "Rất thơm."

"Đến khi nào quầy chuyên doanh khai trương ở Đại lục, tôi sẽ tặng chị vài lọ làm kỉ niệm..." Đồng Tĩnh San cười, núm đồng tiền càng sâu hơn, "Coi như là cảm ơn chị đi."

"Cảm ơn tôi?" Tử Quan ngạc nhiên.

"Cảm hứng của Night-Moment đó, Tiêu Trí Viễn chưa nói với chị ư? Tôi cứ tưởng chị biết rồi chứ!"

Tử Quan cười lạnh: "Hình như tôi từng nghe chị dâu nói qua rồi, có phải cảm hứng của Night-Moment đến từ chuyện cũ của cô và Tiêu Trí Viễn không?"

"Tôi và Tiêu Trí Viễn?" Đồng Tĩnh San khoa trương hít vào một hơi, "Sao có thể là tôi và anh ấy được?"

Cô nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ban đầu khi mới điều chế hương thơm cho sản phẩm mới, tôi vẫn luôn không tìm được cảm giác. Sau đó Tiêu Trí Viễn kể cho tôi một câu chuyện – là câu chuyện của một người mà hai người đều quen, lúc đó đột nhiên tôi tìm được cảm hứng."

Tử Quan giật mình, nhắc lại một lần nữa: "Chúng tôi đều quen ư?"

Hai cô cùng đi ra khỏi cổng bệnh viện, ở chéo chéo bên kia đường biển hiệu xanh đậm của quán cà phê như ẩn như hiện.

Giọng nói của Đồng Tĩnh San rất dịu dàng, Tử Quan lẳng lặng nghe. Câu chuyện đó xa xôi và lạ lẫm, nó xuyên thủng từng tầng từng tầng thời gian, tiến thẳng đến nơi sâu nhất trong ký ức, nhưng lúc này nó lại rõ ràng đến vậy.

Buổi tối đó, trong khoảnh khắc đó, khoảnh khắc họ mới quen.

*****

Tử Quan quay lại phòng bệnh, Lạc Lạc đã chiếm hơn nửa giường, tướng ngủ thật xấu. Tiêu Trí Viễn một tay ôm lấy cô bé, cẩn thận không để nó rơi xuống giường, còn bản thân thì bị đẩy vào một góc giường bé tí.

Tử Quan hơi buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của hai cha con anh, cúi người bế con gái lên.

Lạc Lạc chợt thức giấc, lẩm bẩm trong miệng "Cha ơi..." vừa mở mắt trông thấy Tử Quan, liền trở mình một cái, yên tâm ngủ tiếp.

Cô đặt con gái lên sofa, lại đắp thêm cho con bé một tấm chăn, nghe thấy Tiêu Trí Viễn hỏi: "Tĩnh San đâu?"

"Ờ, cô ấy bận chút việc, đã về rồi." Tử Quan đứng bên giường kiểm tra bình thuốc truyền của anh, hỏi: "Anh ngủ thêm chút nữa đi!"

"Không, lát nữa Trần Phàn tới bây giờ." Tiêu Trí Viễn hơi nhíu mày, "Em sao vậy?"

Tử Quan ngồi xuống cạnh giường anh, tiện đây cầm một tờ báo lên xem: "Có sao đâu ạ. Anh nghỉ ngơi đi, em đọc báo một lát."

Đầu đề của bài báo đó là: sạt lở trên núi đá khiến một chiếc xe bus đi du lịch bị cô lập. Tử Quan lật mặt sau bài báo lên, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó rất lâu, mãi đến khi tờ báo đó bị Tiêu Trí Viễn giật xuống.

Anh coi như không có gì cầm tờ báo lên: "Có tin gì mà em xem lâu như vậy?"

"Không có gì, bỗng nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà thôi." Tử Quan nhìn chiếc xe bus gặp nạn đó, vẻ mặt lo lắng bồn chồn của du khách, mỉm cười: "Khi đó rất cảm ơn anh."

Tiêu Trí Viễn liếc cô một cái, vẻ mặt lãnh đạm: "Lâu như vậy mà em vẫn nhớ ư?"

"Sao mà không nhớ chứ?" Tử Quan nghiêng đầu giắt tóc vào mang tai, khẽ mỉm cười: "Nếu không có anh thì cả lớp em đã bị cô lập trên con đường núi ấy không về được rồi."

Đó là năm, sáu năm trước, Tử Quan đang học đại học, lớp cô tổ chức một buổi du lịch, mọi người đều nhất trí đến Ôn Đường ngắm hoa cải dầu. Hôm trước vẫn còn chơi rất vui nhưng hôm trở về trời lại mưa, còn cả lớp sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, tài xế bèn chở họ đi bằng một con đường khác. Không ngờ kết quả lại là xe bị sa lầy.

Thôn trước thôn sau đều không có nhà trọ, cố gắng bao lâu cũng chẳng có kết quả gì, mắt thấy sắc trời đã tối dần, sinh viên nào cũng nóng ruột, may mà gặp một chiếc xe khác đi qua.

Chiếc xe con đó dừng lại, hỏi tài xế có cần trợ giúp không.

Đã xác định là xe không thể vượt qua được vũng lầy ấy nên người tài xế nói với vẻ rất thông cảm: "Tôi đi hỏi sếp tôi xem có cách nào không?"

Tử Quan là lớp trưởng cho nên cùng đi qua đó.

Đó chính là lần đầu tiên cô gặp Tiêu Trí Viễn.

Khi đó, Tiêu Trí Viễn cũng chỉ là một cậu thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, mới vào làm việc trong Thượng Duy chưa bao lâu, anh được phân công phụ trách dự án khu du lịch mới khởi công của tập đoàn. Cô vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó anh mặc một chiếc áo thun polo trắng, da màu lúa mạch khỏe mạnh, tóc ngắn gọn gàng, tôn lên đường nét trên khuôn mặt và đặc biệt, anh có hai đôi mắt cực kì thâm thúy. Vì cô rất sốt ruột cho nên tốc độ nói không tránh khỏi hơi nhanh, anh im lặng nhìn cô, chợt mỉm cười, giơ tay ra đưa cho cô một chiếc khăn tay: "Tóc đã ướt hết rồi, lau đi trước đã."

Tử Quan hơi ngại giơ tay cầm chiếc khăn tay sạch sẽ ấy nhưng không vội vàng lau tóc mà vẫn kể rõ tình thế khó khăn đang mắc phải trước.

Tiêu Trí Viễn sau khi nghe xong liền dặn dò tài xế: "Đoàn khảo sát của chúng ta có phải vẫn đang ở thị trấn Phú Lâm phía trước không?"

"Đúng thế, có lẽ còn ở đây khoảng nửa giờ nữa."

"Cô gái, chi bằng như vậy đi! Cô đi cùng tôi đến thị trấn Phú Lâm phía trước, chúng tôi có một chiếc xe bus trống đang để ở đó. Tới nơi, cô sẽ quay về đây với tài xế để đón các bạn của cô về trường."

Tử Quan hận không thể quỳ xuống cảm tạ chỉ đành vội vã nói: "Vậy anh chờ một chút ạ, để em đi nói với các bạn một tiếng bảo họ yên tâm đứng đây chờ."

Cô quay người lại rồi tiếp tục đi trong mưa. Đuôi mày Tiêu Trí Viễn khẽ nhếch lên, ý bảo tài xế đuổi theo che ô cho cô.

Khi Tử Quan chui vào xe anh, cô không kiềm chế nổi mà hắt xì một cái.

Nhưng Tiêu Trí Viễn lại rất chú ý đến điều này anh đưa cho cô một chiếc khăn: "Lau đi đã."

Dọc đường đi, hai người trò chuyện về chuyện học hành, trường học linh tinh, cho nên không lâu sau đã đi đến thị trấn Phú Lâm. Tiêu Trí Viễn gọi một cuộc điện thoại, chiếc xe bus chở các chuyên gia đến khảo sát nguồn tài nguyên của thị trấn Phú Lâm đúng là đang để không ở đó. Anh bèn sai người tài xế dùng chiếc xe đó để trở sinh viên lớp cô về trường học. Trước khi lên xe, Tử Quan tìm Tiêu Trí Viễn nói với anh: "Anh có thể cho em số điện thoại được không?"

Anh đẹp trai đáng yêu, nụ cười rất cởi mở cũng không hỏi lý do: "Được thôi."

Tử Quan lưu số điện thoại vào trong di động của mình: "Sau khi trở về chúng em sẽ trả tiền chi phí cho các anh."

Lúc cô cho điện thoại vào túi, anh đã nói: "Em không cho tôi biết tên sao?"

"Ờ, phải rồi." Tử Quan có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Tang Tử Quan, em là Tang Tử Quan."

Trong đôi mắt lóe lên một tia khác thường, anh nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: "Tang Tử Quan..."

Tang Tử Quan khi ấy ngây thơ tưởng rằng bản thân mình đã gặp được người tốt. Nhưng rất lâu sau đó, cô mới hiểu rằng trên đời này luôn tồn tại một số người cả đời được sống trong chu toàn vừa ý, thuận buồm xuôi gió – nhưng cuộc đời này, hình như trước giờ luôn rất bất công với cô...

***

"Khi đó vì sao anh lại muốn giúp em?" Tử Quan cúi đầu, gọt lê cho anh. Qủa lê không to lắm, cô cầm con dao Thụy Sĩ, gọt hết vòng này đến vòng khác, vỏ lê màu vàng nhạt tạo thành một sợi dây rất dài, không hề đứt đoạn.

Anh thuận tay lật sang trang báo khác, mỉm cười nói: "Thấy các em đáng thương."

Thực ra, khi đó đúng thật là họ rất đáng thương, có mấy cô gái còn khóc nữa. Tử Quan nhớ lại chuyện cũ khóe môi hơi cong lên, cô ngừng động tác ở tay lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải vì em sao?"

Anh liếc mắt nhìn cô lập tức chạm phải ý cười bên khóe môi cô, bỗng tim anh đập nhanh vài nhịp nhưng anh coi như không có chuyện gì chuyển ánh mắt đi chỗ khác: "Em nghĩ nhiều quá rồi! Lúc đó em vẫn còn là một cô bé, em nghĩ anh yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?"

Tử Quan cúi đầu, tiếp tục gọt lê: "Sau đó lúc em kiên trì gửi trả tiền xe cho anh, có phải trong lòng anh luôn cười nhạo em không?"

Tiêu Trí Viễn đặt tờ báo xuống, ánh mắt dịu dàng: "Cái đó thì không hề, chỉ nghĩ cô bé này thật nghiêm túc, cố gắng phân ranh giới."

Tử Quan dịu dàng cắt lê thành từng miếng nhỏ, đặt trong đĩa hoa quả, chính cô cũng không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.

Về đến trường cô tổ chức một buổi họp lớp, các bạn trong lớp đã góp được bốn trăm đồng, giao cho Tử Quan đi trả tiền xe. Tử Quan chính là "nghé mới sinh không sợ hổ" cho nên đã gọi điện thoại cho Tiêu Trí Viễn hẹn thời gian...

Khi đó cô vẫn chưa biết anh là ai, cũng chẳng vội vàng gì, chỉ là cảm thấy bản thân nên làm vậy.

Hôm đó, hai người hẹn nhau trong một quán cà phê, Tử Quan đứng ở quầy tính tiền nhìn rất lâu, cô chỉ cảm thấy mỗi loại thức uống được ghi trên bảng giá đều quá đắt, thật không ngờ một cốc nước nho nhỏ mà tới tận hai, ba mươi đồng lận. Tiêu Trí Viễn vẫn chưa tới, chung quy vẫn là bọn cô nợ người ta, chẳng lẽ lại để anh mời nước cô hay sao? Tử Quan nhìn nửa ngày, cuối cùng gọi một ly Vanilla Latte.

"Cô có muốn thêm sữa không?" Người phục vụ lịch sự hỏi.

"Có phải thêm tiền không?" Tử Quan có chút do dự.

Tử Quan khi đã có được câu trả lời của người phục vụ đó bèn trả lời người ta với vẻ rất không phóng khoáng: "...Vậy thì không cần đâu ạ."

Vừa quay đầu lại, Tiêu Trí Viễn đã tới. Có lẽ là anh tan ca rồi tới đây luôn, vẫn còn mặc complet, ngược lại bộ complet ấy càng tôn lên dáng người rất đẹp của anh.

Cô lại bất an nhìn lên bảng giá lần nữa, phát hiện đồ uống rẻ nhất chính là Espresso, giá của nó là mười tám đồng, cô liền nói: "Cho tôi một ly Espresso."

Trả tiền xong, Tử Quan xoay người gọi anh: "Anh Tiêu, ở đây nè."

Tiêu Trí Viễn ngồi đối diện với cô, người phục vụ bưng lên hai ly cà phê: "Ly Espresso là của anh này ạ?"

Tử Quan thấy cái ly đồ uống đó nhỏ xíu thấy rất ngạc nhiên nhưng không thể không nói: "Không phải, là của tôi."

Anh vẫn mỉm cười nhìn cô, thấy chiếc cặp sách màu vàng nhạt trên lưng cô cùng đôi giày thể thao tuy khá cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ liền hỏi: "Khai giảng chưa?"

"Đây là tiền xe của tất cả các bạn trong lớp em." Tử Quan vội vã móc tiền ra, cô gói chúng lại trong một phong bì, trong đó có bốn tờ tiền màu hồng mới tinh và rất sạch sẽ.

Khuôn mặt Tiêu Trí Viễn giãn ra, nói: "Thôi khỏi."

"Không được." Tang Tử Quan rất kiên trì.

Anh vẫn nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cô, cuối cùng anh nhận lấy.

Tử Quan thở phào nhẹ nhõm, uống một hớp chất lỏng màu nâu trong cốc, rồi nhíu mày... sao lại đắng như vậy? Nescafe uống liền bán ở trường cô rất ngọt mà?

Tiêu Trí Viễn hơi cúi đầu che đi ý cười nơi đáy mắt, nghiêng đầu gọi phục vụ: "Phiền anh cho tôi một cốc nước ấm."

Vì Tiêu Trí Viễn mới từ nước ngoài về nên không quen thuộc lắm với những thứ ở đây, trọng tâm câu chuyện chuyển tới các món ăn ngon ở đầu đường cuối ngõ trong Văn Thành một cách rất tự nhiên.

"Vậy lần sau em dẫn tôi đi ăn ở quán ăn vỉa hè nhé?" Cuối cùng Tiêu Trí Viễn hẹn cô như vậy, trong ánh mắt còn có vài phần ý cười khi thực hiện thành công.

Đương nhiên là Tử Quan không hề phát hiện ra: "Được thôi!"

Nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tử Quan nhìn đồng hồ: "Em phải về trường rồi, trường em mười giờ là đóng cửa." Lúc nói như vậy cô nhìn chằm chằm vào ly nước đối diện, từ đầu đến cuối anh chẳng uống hớp nào, nhưng cô vẫn phải xót ruột mà khi phải bỏ ra ba mươi đồng.

Dĩ nhiên anh định trả tiền. Nhưng Tử Quan đã cướp lời: "Em đã trả rồi. Anh Tiêu, cảm ơn anh nhé, vốn dĩ lớp em định làm một lá cờ có thêu chữ: "Giúp người là niềm vui" tặng cho anh cơ."

Anh giật mình, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, hơi nghi ngờ, không biết cô gái nhỏ này có phải đang nói đùa với anh hay không nữa, cuối cùng anh nhún vai cười hi hi.

Đêm đó, Tử Quan nằm trằn trọc trên giường, Phương Tự nằm cùng giường với cô giở mình một cái, nói mớ một câu, cô vẫn không tài nào ngủ được, nghe thấy tiếng tim mình đập như trống gõ. Là vì một ly Espresso nho nhỏ ấy ư? Vì cô không muốn lãng phí nên đã nhíu mày uống hết, ai ngờ chất kích thích ấy lại khiến cô mất ngủ...

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại kêu tinh một tiếng, một tin nhắn mới: Bạn học Tang, tiền xe chỉ có 240 đồng. Trưa mai em có rảnh không? Tôi tìm em trả tiền thừa.

Tinh thần cô thoắt cái tỉnh táo, vội vàng nhắn lại: Được.

***

"Nhưng tin nhắn sau đó anh gửi cho em, nói là trả lại em 160 đồng, đó là anh cố tình đấy." Tiêu Trí Viễn cắn một miếng lê, mỉm cười nói.

"Ồ?" Tử Quan ngạc nhiên.

Anh cười như không, lại có ý tứ sâu xa: "Em không biết anh để ý đến em nhường nào đâu!"

Lạc Lạc nằm trên sofa phía sau cô giở mình một cái, lúc ngủ mơ còn chu môi lên, điểm ấy hoàn toàn giống cha con bé.

Tử Quan im lặng một hồi, dường như không nghe ra ý đồ của anh, cô bật TV lên.

Âm lượng TV chỉnh về mức nhỏ nhất, xen vào giờ tin tức là một tiết mục quảng cáo.

Vũ hội sang trọng xa hoa, nam nữ thần thái huy hoàng, lúc đang thì thầm to nhỏ thì đột nhiên toàn bộ ánh đèn trong phòng tắt ngúm.

Trong tối tăm, một công tước tuấn tú vừa chìa tay ra thì bên người đã không còn ai, chỉ có tiếng gió đang lướt nhẹ qua.

Bàng hoàng chợt đến trong giây lát, cũng may trong không gian vẫn còn sót lại dấu vết của cô ấy, công tước đẹp trai nương theo mùi hương mềm dịu như tơ, tìm được nàng thiếu nữ đang giấu mặt sau tấm mặt nạ.

Là cô ấy – Night Moment.

Đúng là quảng cáo nước hoa của Đồng Tĩnh San.

Đây là lần đầu tiên Tử Quan xem, nhưng cảm giác này lại quen thuộc đến khác thường.

Cô lẳng lặng quay sang: "Tiêu Trí Viễn, anh chưa từng gặp em trước đó ư?"

Giọng nói của cô rất nhỏ. Bởi vì cố gắng buông rèm mi xuống nên cô chỉ trông thấy làn mi đẹp đẽ của anh khẽ run lên, một bóng tối dày đặc dần hiện ra dưới mí mắt.

Tiêu Trí Viễn giật mình trong một giây, rồi nhỏ giọng nói: "Em biết rồi?"

"Người đó là anh?" Tử Quan lặp lại lần nữa, "Người xuất hiện trong lúc mất điện tối hôm đó là anh sao?"

Anh không phủ nhận, chỉ chăm chú nhìn cô, nắm chặt cánh tay đang run rẩy của cô, "Phải, trước khi dừng xe lại giúp lớp em, anh đã biết em rồi, Tang Tử Quan!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-19)