Vay nóng Homecredit

Truyện:Khi Anh Gặp Em - Chương 03

Khi Anh Gặp Em
Trọn bộ 19 chương
Chương 03
Night Moment
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Lazada


Tiêu Trí Viễn anh muốn không phải là một người vợ khoan dung, hiểu chuyện sao?

Tử Quan nghe được cái tên "Đồng Tĩnh San" này từ trong miệng chị dâu.

Đó là lần đầu tiên Tiêu Trí Viễn đưa Tử Quan về nhà. Có lẽ là sợ cô căng thẳng quá mức nên anh vẫn rất ân cần ngồi bên cạnh cô suốt, chỉ có lúc mới vừa ăn cơm xong, Tử Quan trông thấy chị dâu kéo ông xã tương lai nhà mình ra một chỗ khác, dùng giọng nói cố khống chế thật nhỏ hỏi: "Tĩnh San đâu? Cô ấy đã biết chưa?" Tiêu Trí Viễn nói gì đó, cô cũng không chú ý lắm chỉ nhớ klhi đó vẻ mặt của anh rất sốt ruột. Trên đường về nhà, cô buột miệng hỏi: "Tĩnh San là ai?" Tiêu Trí Viễn quay sang, hơi ngạc nhiên liếc cô một cái, "Em nghe thấy sao?"

"Chị dâu nói to như vậy cơ mà!"

"Bạn bè bình thường." Tiêu Trí Viễn lạnh lùng nói, "Trước đây là đàn em khóa dưới của chị dâu."

Sau đó được gả vào nhà họ Tiêu, dần dần Tử Quan cũng biết Đồng Tĩnh San và Tiêu Trí Viễn không chỉ đơn giản là "bạn bè bình thường" như vậy.

Lúc cô và Tiêu Trí Viễn quyết định che giấu thân phận đã kết hôn của mình, vẻ mặt của Ninh Phi vô cùng đặc sắc, vừa có chút đồng tình, càng nhiều hơn là nét hả hê đắc chí. Tử Quan lúc đó còn bận chăm sóc Lạc Lạc mới được mấy tháng cho nên cũng không quan tâm lắm đến ánh mắt của người đời. Còn Ninh Phi, vài lần thừa dịp không có ai đã nói bóng nói gió ướm hỏi về cuộc sống sau khi kết hôn của hai vợ chồng họ. Tử Quan chỉ dịu dàng hiền lành mà cười một cái, chẳng nói năng gì.

"Tử Quan, em đừng trách chị tò mò hỏi nhiều... Tháng trước Trí Viễn vẫn đi gặp Tĩnh San đấy..."

Điệu bộ muốn nói lại thôi của Ninh Phi khiến Tử Quan hơi tò mò: "Tĩnh San?"

Tử Quan dùng vẻ mặt có chút thương hại nhìn Tử Quan, cúi đầu thở dài: "Em vẫn chưa biết à? Đồng Tĩnh San là... bạn gái trước đây của Trí Viễn. Quen nhau từ tấm bé, lúc trước luôn nói là sau khi lớn lên hai đứa sẽ lấy nhau, nào ngờ sau này tính tình không hợp nên đã chia tay rồi." Chị ta dừng lại một lát sau đó bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên bây giờ họ đã không còn quan hệ gì nữa."

"À, thật thế sao?" Tử Quan rất phối hợp: "Trí Viễn anh ấy chẳng nói gì với em cả"

Ninh Phi đương nhiên là càng đắc ý hơn nữa lập tức bắn như súng liên thanh nói không ngừng không nghỉ. Hai người đó là thanh mai trúc mã của nhau, môn đăng hộ đối. Sau đó Đồng Tĩnh San đề nghị chia tay, Tiêu Trí Viễn một dạo như phải chịu một đả kích nặng nề lắm. có lẽ chính vì nguyên nhân này nên anh mới chán nản mà quyết định kết hôn.

Tử Quan giả bộ chăm chú lắng nghe, thực ra cô cũng chỉ là nghe mà thôi, chẳng để tâm điều gì. Trên đường về nhà hôm đó, cô ôm con gái đã ngủ say thẳng thắn hỏi Tiêu Trí Viễn: "Đồng Tĩnh San là bạn gái cũ của anh à?"

Anh hơi kinh ngạc, nhưng không phủ nhận.

Cô hơi cụp mắt xuống nhìn con gái, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Hôm nay chị dâu đã tâm sự với em rất nhiều."

Thực ra, Tử Quan căn bản là chẳng quan tâm Ninh Phi nói gì với cô, cô chỉ biết rằng đến bây giờ không biết anh đã dùng cách gì mà Ninh Phi không còn nhắc tới người tên là Đồng Tĩnh San này nữa...

Nhớ lại cái tên này lần nữa, Tử Quan bỗng nhiên có chút tâm trạng.

Thì ra đến lúc này, thời gian đã trôi đi lâu như vậy...

Từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh không biết gì đến giờ Lạc Lạc đã có thể chạy nhảy, đã có thể ngọt ngào gọi Mẹ, thời gian thực sự đã mài phẳng những góc cạnh của nỗi hận thù và cả tình yêu thương.

Bản thân cô khi đó nhất định sẽ không nghĩ tới có một ngày cô có thể ở dưới cùng một mái nhà với Tiêu Trí Viễn, lại còn rất yên bình và tĩnh lặng.

Tựa như Tiêu Trí Viễn vẫn luôn chăm chú theo dõi từng nét biểu cảm của cô, thấy cô im lặng anh bèn nhắc lại một lần nữa: "Ngày mai cùng ăn cơm được không?"

"... Được" Tử Quan gật đầu.

Trong phòng ngủ vẫn bật một ngọn đèn, ánh sáng rơi lên người cô, vẻ mặt cô nhìn thoáng qua có thể trông thấy một chút sợ hãi thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiêu Trí Viễn mở miệng: "Em không có gì muốn hỏi sao?"

Tử Quan mệt mỏi lắc đầu: "Tiêu Trí Viễn, em không hy vọng lạc Lạc tiếp xúc với những người phụ nữ linh tinh vớ vẩn đó. Gọi anh về đây cũng chỉ muốn nói điều này mà thôi."

Anh nhìn cô không thốt lên lời, đồng tử màu đen thăm thẳm có chút chờ mong mơ hồ

"Nếu là cô ấy thì kệ đi" Cô dừng lại một lát rồi nói với vẻ có lỗi, "Xin lỗi, buổi tối đã quấy rầy anh!"

Bận rộn cả ngày trời lại vừa ầm ĩ một hồi, Tử Quan mệt mỏi đến mức thái dương cũng hơi đau đau. Cô muốn đình chiến, thậm chí còn chủ động nói xin lỗi hiện tại cô chỉ mong anh sẽ quay người rời đi nhưng nào ngờ anh ngược lại tiến lên chặn trước mặt cô, giận đến tái mặt: "Cái gì gọi là 'nếu là cô ấy thì kệ đi'"?

Tức giận bất chợt bộc phát của anh khiến Tử Quan không hiểu gì.

Sao vậy? Điều Tiêu Trí Viễn anh muốn không phải là một người vợ khoan dung, hiểu chuyện sao? Nếu không phải cô là người như vậy, anh sẽ lấy cô sao? Khó lắm mới bắt chính mình nhún nhường đến cảnh giới này, cô vẫn làm chưa tốt ư?

"Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh à? Nghe đâu vẫn qua lại với nhau mà!" Tử Quan nhíu mày hỏi.

Anh lạnh lùng nhìn cô, dường như đang cố gắng khắc chế bản thân mình ghê lắm một lát sau mới nói: "Em coi bản thân mình là cái gì?"

Tử Quan nghe không hiểu, dù sao cũng chẳng muốn hiểu: "Em muốn ngủ, không rỗi hơi cãi nhau với anh."

Anh bình thản nhìn cô một giây, cả cơ thể đều đang run lên nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Ngày hôm sau đi làm, Tử Quan ấn điện thoại nội bộ, bảo Tiểu Trịnh pha một tách cà phê mang vào.

Lúc Tiểu Trịnh bước vào có một mùi hương ngửi rất thơm, giống như mùi hoa sen mới nở, ngan ngát, nhè nhẹ mà dễ chịu. Tử Quan bất giác muốn ngửi nhiều hơn một chút rồi hỏi: "Dùng nước hoa mới à?"

"Sếp phát hiện ra rồi ư?" Tiểu Trịnh đắc chí, "Em rất thích nó đấy."

"Nhãn hiệu gì vậy?" Tử Quan gật đầu nói, "Ngửi rất thơm"

"Night-Moment, kiểu dáng kinh điển của JS" Tiểu Trịnh nói: "Trong nước vẫn chưa có hàng độc quyền, em nhờ người mang về đấy."

JS... Nhãn hiệu nước hoa này khiến Tử Quan giật mình, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Đợi đến lúc Tiểu Trịnh ra ngoài, cô mới lên mạng tìm kiếm một lát.

"Nhãn hiệu nước hoa JS thành lập từ năm 2010, người sáng tạo ra nó là tiểu thư Đồng Tĩnh San – là nhà thiết kế của Tân Duệ. Năm 2010, nước hoa hiệu Night-Moment đã được sản xuất, vừa tung ra thị trường đã được bình chọn là nhãn hiệu tốt nhất, đạt giải nhất của giải thưởng nước hoa nữ được trao hàng năm của hiệp hội nước hoa quốc tế. Được biết cảm hứng điều chế loại nước hoa này bắt nguồn từ cảm hứng trong chuyện tình cảm của Đồng tiểu thư..."

Tử Quan đóng trang mạng đó lại rồi dựa lưng vào ghế ngồi, uống một hơi hết sạch cốc cà phê mà Tiểu Trịnh đưa tới. Hiện tại cô rất cần làm đầu óc mình thanh lọc và tỉnh táo, dùng công việc làm tê liệt bản thân là một phương pháp không tồi.

Tử Quan ép bản thân dời sự chú ý lên bảng biểu phức tạp kia nhưng lại chán nản phát hiện ra rằng câu nói kia vẫn lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu mình.

"Mặc dù trong màn đêm, không phân biệt nổi khuôn mặt của đối phương là nam hay nữ, nhưng vẫn có những cảm xúc như thuở ban đầu: cảm giác tim đập thình thịch..."

Câu Slogan của Night-Moment... là đến từ chuyện cũ của Đồng Tĩnh San và anh sao?

Bút trong ngón tay Tử Quan quay một vòng tròn lại phát hiện ra trên tờ giấy trắng vẽ một dấu X màu đen, dường như chỉ cần làm như vậy làm có thể xóa bỏ hết những suy nghĩ rối loạn vớ vẩn trong đầu.

"Tử Quan, chiều nay có một cuộc họp, hai rưỡi." Điện thoại của Elle.

"Được, tớ biết rồi." Tử Quan ghi nhớ rồi nghi ngờ xem lại lịch trình công tác của mình "Chuyện gì đây? Sao tớ không nhận được thông báo?"

"Đến lúc đó mới sắp xếp." Elle nói không rõ ràng lắm, "Tổng giám đốc Phương sẽ tự chủ trì, cậu cứ đến rồi biết."

Đèn trong phòng họp là đèn màu vỏ quýt ấm áp, ở giữa chiếc bàn lớn hình bầu dục theo lệ thường vẫn luôn có một bình hoa Lys lớn, trong không gian có mùi thơm mát của cây cối. Trước thời gian hẹn trước năm phút, Tử Quan đã đi lên phòng họp, tìm vị trí ngồi xuống.

Trước mặt mỗi người đều có một tập tài liệu được đặt ngay ngắn chỉnh tề, Elle – thư kí tổng giám đốc lần lượt đi tới bên cạnh từng người tham dự cuộc họp, nhỏ giọng hỏi: "Dùng cà phê hay trà?"

Người dự họp không nhiều, Tử Quan nghe thấy mình trả lời: "Cà phê, không đường."

Trước mặt lập tức xuất hiện một tách đồ uống còn bốc khi, Tử Quan nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên thì Phương Gia Lăng đã bước vào.

Hôm nay anh không đeo kính, đôi mắt sáng ngời thông tuệ đặc biệt, nhìn quanh phòng họp một vòng sau đó gật đầu: "bắt đầu"

Xem chừng hôm nay không cần đến PPT, Elle lặng lẽ đi tới sát tường, bụp bụp bụp bật hết tất cả các đèn lên, ánh sáng chiếu xuống, vẻ mặt của mỗi người đều có thể thấy được một cách rõ ràng.

Phương Gia Lăng vẫn chưa mở miệng, Tử Quan đã đọc tài liệu trong tay nhanh như gió, mày bất giác hơi nhíu lại.

"Hôm nay triệu tập cuộc họp này. Chắc là mọi người đều biết đến thông tin tập đoàn Quảng Xương đang tìm người thu mua." Phương Gia Lăng ngồi ở ghế chủ tọa, mười ngón tay đặt ngay ngắn trên bàn, nói rất rõ ràng và lưu loát: "Điều đó với tập đoàn chúng ta mà nói là một cơ hội tốt, có thể bỏ xa đối thủ. Một thời gian nữa, Quang Khoa sẽ tiến hành những dự án quan trọng"

Hầu hết những người tham dự cuộc họp đều là cán bộ cấp cao của Quang Khoa, đối với hướng đi sắp tới của tập đoàn, mọi người đều thể hiện bằng nét mặt cực kỳ bình thản. Chỉ có Tử Quan là cảm thấy hơi bất an, vì sao Elle không thông báo cho cô biết?

"Để tập trung làm tốt dự án này, Quang Khoa sẽ thành lập một tổ chuyên môn. Các vị được mời tham gia cuộc họp ngày hôm nay đều là cốt cán của tập đoàn, cũng chính là thành viên của tổ chuyên môn phụ trách việc thu mua này." Phương Gia Lăng bình thản nói "Từ hôm nay trở đi, xin các vị hãy đồng tâm đồng lòng để toàn lực ứng phó làm tốt dự án thu mua Quảng Xương lần này.

Tim Tử Quan đập nhanh thêm hai nhịp, nhanh chóng lật giở hết tờ này đến tờ khác trong tập tài liệu của mình, bất chợt tên cô đập thẳng vào mắt. Cô trợn mắt to để nhìn, trong tổ nhỏ này, cô chủ yếu đảm đương công tác bảo đảm hành chính, hậu cần.

Bỗng trong lòng hơi rối ren, Tử Quan không chú ý đến tiếng bàn luận nho nhỏ của những đồng nghiệp ngồi trong phòng họp.

"Có vấn đề gì à?" Phương Gia Lăng cũng không ngại lời nói của mình bị chen ngang, bình tĩnh hỏi.

Có người trả lời, "Tổng giám đốc Phương, tôi nghe nói bên Thượng Duy cũng thành lập tổ thu mua."

"Phải rồi." Phương Gia Lăng cười, "Chủ dự án này bên Thượng Duy là Tiêu Chính Bình."

Đó giống như một hạt muối rời vào trong chảo nóng đang sôi trào, ồ một tiếng phản ứng còn khoa trương hơn ban nãy.

"Không phải là Tiêu Trí Viễn ư?" Có người nói đầy ý vị, "Vậy có trò hay để xem rồi."

Đột nhiên nghe thấy tên Tiêu Trí Viễn, Tử Quan lấy lại tinh thần đột nhiên ánh mắt chạm phải điểm nhìn của Phương Gia Lăng, vì thế cô cũng tỉnh táo hơn không ít. Ánh mắt của Phương Gia Lăng đầy khó hiểu, khiến người khác không thể đoán ra được, dường như anh trông thấy vẻ hốt hoảng của cô nhưng chỉ khẽ mỉm cười rồi dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Quảng Xương sẽ tiến hành buổi mời thầu công khai ngay tức thì" Anh khe khẽ ho khan một tiếng, "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, đối thủ làm gì, cụ thể như thế nào không quan trọng, tôi chỉ yêu cầu mọi người làm tốt công việc của chính mình."

Thời gian tiếp theo, những đồng nghiệp của bộ phận chiến lược báo cáo tiến độ những công việc của kế hoạch thu mua, bên cạnh đó các bộ phận khác đưa ra yêu cầu cụ thể.

Tử Quan cúi đầu nhìn một trang tài liệu của mình, từng chữ trên trang giấy ấy, cả tiếng Anh và tiếng Trung đều như yêu ma nhảy múa trước mặt cô, đọc lên cảm thấy thật tối nghĩa, khó hiểu. Vất vả lắm mới chống cự được đến lúc tan họp, cô theo thói quen bưng tách cà phê của mình lên nhưng lúc này cô mới phát hiện ra chiếc cốc sứ màu trắng đã rỗng không. Hình như đây đã là tách cà phê thứ ba của cô trong ngày hôm nay, thật là không thể uống tiếp nữa.

Tử Quan đứng lên, đồng nghiệp hầu như đã ra về gần hết, cô xếp lại đám tài liệu trong tay mình rồi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng nói: "Cô khó chịu à?"

Cô lập tức quay đầu lại, là Phương Gia Lăng.

"Không phải" Tử Quan vội vàng lắc đầu.

"Sắc mặt không tốt lắm" Phương Gia Lăng nhìn cô nhíu mày, "Còn nữa, đừng uống nhiều cà phê như vậy"

Họ sánh vai bước ra khỏi phòng họp, cửa thang máy mở ra, anh vô cùng lịch sự mời cô vào trước.

"Tổng giám đốc Phương, dự án này rất là quan trọng." Tử Quan do dự một lát, sau rồi vẫn nói: "Tôi chưa từng tham dự, cũng chẳng có kinh nghiệm gì"

Anh không nặng không nhẹ liếc cô một cái: "Cô đang khiêm tốn đó à?"

Tới tầng mười sáu,

Tử Quan nhìn cửa thang máy đang mở ra, chán nản lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này nữa bèn nói: "Không phải... Tôi đi trước, tạm biệt."

*****

Quan hệ giữa hai chúng ta, rốt cuộc khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?

Hôm nay vẫn có thể tan ca đúng giờ.

Tử Quan tự lái xe về nhà. Ngồi trên xe, tâm trạng cô rất phiền muộn, không chỉ vì bữa cơm tối khó nuốt sắp tới, mà còn vì công việc nữa.

Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tiêu Trí Viễn lúc đầu lại nhắc nhở cô, mong cô có thể "ngồi vững chắc" ở vị trí này. Trên dưới trong công ty, không ai biết đến thân phận của cô, làm việc ở công ty đối thủ của Thượng Duy nhưng cô lại là vợ của Tiêu Trí Viễn, vốn cô phải giấu giếm là để tránh sự nghi ngờ của mọi người, nhưng lúc này phải làm sao đây? Có lẽ cô nên đến nói thẳng với sếp tổng? Nhưng trong đáy lòng lại có một giọng nói đang nói với cô rằng, lúc này thực ra cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội trong công tác khó kiếm được này...

Tử Quan rất muốn uống thêm một tách cà phê nữa nhưng cầm tách lên rồi mới phát hiện trong tách chẳng còn gì cả. Cô buồn bực ném cái tách sang một bên, khởi động xe. Xe ở vùng ngoại thành không nhiều, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng dễ đi, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía sau từ trong kính chiếu hậu.

Tiêu Trí Viễn không thích xe giống anh trai anh, thế nhưng trong tay anh cũng có không ít xe. Có điều, chỉ cần có Lạc lạc bên cạnh là chắc chắn anh sẽ lái chiếc SUV của Đức với không gian rất rộng rãi.

Tử Quan xoay vô lăng bằng một tay, tay kia gài chiếc tai nghe màu xanh lên.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì Tiêu Trí Viễn đã nhận máy.

"Alo..."

Cô chưa kịp nói gì thì đối phương đã tỏ ra vô cùng tức giận: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Khi lái xe không được nói chuyện điện thoại!"

"Vậy sao anh còn nghe máy?" Tử Quan buột miệng.

Anh không nói gì chỉ hừ một tiếng "Chuyện gì?"

Tử Quan hơi phân tâm bèn giảm tốc độ xe, chiếc xe phía sau cũng lập tức lái chậm lại theo.

"Lạc Lạc có ở trên xe không?"

"Có!"

"Em... có một số chuyện muốn nói với anh, chuyện công việc" Cuối cùng cô nói như vậy.

"Về nhà nói tiếp." Tiêu Trí Viễn không thèm suy nghĩ chặn họng cô ngay lập tức, chắc anh nghĩ công việc của cô chẳng thể có việc gì quá quan trọng nên cúp máy luôn.

Tử Quan xuống xe, xe phía sau cũng dừng lại.

Cô tiến về đó hai bước, cô thấy Tiêu Trí Viễn xuống xe trước, vòng lên phía trước mở cửa xe bên kia.

Một cô gái trẻ bế lạc Lạc bước xuống, rồi rất tự nhiên giao cô bé đang ngủ cho Tiêu Trí Viễn, trong tay vẫn cầm tấm chăn mà Lạc Lạc vừa đắp,

Đúng là ông chồng trẻ của cô mang phụ nữ về nhà rồi.

Mặt Tử Quan chẳng có bất cứ biểu cảm gì chỉ đứng nhìn, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, trang nhã và rất xinh đẹp, dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen dài tới vai dày và mềm mượt, các nét trên mặt còn sắc sảo hơn cả những cô diễn viên xinh đẹp trên TV, mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, túi xách bên hông và đường ren trên cổ áo đều màu đen, vừa đơn giản vừa tinh tế.

Đồng Tĩnh San? Tử Quan mặt không đổi sắc nhìn họ đi tới.

Tiêu Trí Viễn đi đến trước mặt cô, vẻ mặt rất tự nhiên giới thiệu: "Tử Quan, đây là Đồng Tĩnh San" Sau đó anh quay sang khẽ mỉm cười với Đồng Tĩnh San, ngữ khí vô cùng thân thiết "Vợ anh, Tang Tử Quan."

Tử Quan bất giác chăm chú quan sát vẻ mặt ĐỒng Tĩnh san, cô ta không có vẻ gì là bất mãn, lập tức giơ tay ra: "Tử Quan, nghe danh đã lâu"

"Chào cô." Tử Quan cũng bắt tay cô ta, liếc mắt nhìn Tiêu Trí Viễn đang nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ.

Nhưng anh lại coi như chẳng có chuyện gì rời tầm nhìn đi chỉ nói: "Tĩnh San mới từ Mỹ về, sẽ ở trong nước một thời gian."

"Phải đấy" Tĩnh San nghiêng đầu nhìn Tiêu Trí Viễn, nói với Tử Quan: "Tử Quan, tôi rất ngưỡng mộ chị, có một đứa con gái đáng yêu như vậy"

Chắc là ở nước ngoài đã lâu cho nên cách phát âm của cô ta không được chuẩn lắm, có điều giọng nói vẫn thật ngọt ngào.

Tử Quan nhếch môi "Cảm ơn"

Đến nhà, Tử Quan mới biết hóa ra Đồng Tĩnh San và trên dưới nhà họ Tiêu đều rất thân quen. Ông già xưa nay luôn ăn nói nghiêm nghị cũng kéo cô ta tới nói chuyện, còn Ninh Phi thì càng bày ra bộ mặt thân quen vô cùng, luôn ngồi sát bên cạnh cô ta, thân mật như hai chị em gái.

Họ đang nói những chuyện gì thực ra Tử Quan chẳng hề để ý tới, cô nhìn quanh bốn phía mới phát hiện Tiêu Chính Bình vẫn chưa tới bèn hỏi: "Anh cả đâu ạ?"

Ninh Phi như giả vờ lơ đãng đánh mắt về phía Tiêu Trí Viễn, trong ngữ khí có một chút hả hê không rõ ràng lắm: "Gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc lắm."

Vẻ mặt Tiêu Trí Viễn vẫn bình thản như trước, không có gì khác biệt cúi đầu chậm rãi thưởng trà.

"À quên mất, em có mang quà tới đây." Đồng Tĩnh San mở túi xách của mình ra lấy ra hai chiếc túi nhỏ được bọc bằng giấy rất cẩn thận và đẹp mắt, "Nước hoa của em"

Tử Quan đón lấy, là một chiếc gộp được bọc bằng giấy bìa màu trắng ngà, Night-Moment, hai chữ được khảm bằng nhũ bạc ánh lên dưới ánh đèn thật chói mắt. Vẫn chưa bóc tem mà cô đã có thể ngửi thấy được mùi hương thơm mát của hoa sen mới nở, trái tim cô khẽ rung động, cười nói: "Hôm nay đồng nghiệp của tôi cũng nói rằng nước hoa này dùng rất tuyệt"

"Thật không?" Đôi đồng tử trong trẻo của Đồng Tĩnh San thoắt cái như được tưới nước ẩm, lập tức sáng rực lên: "Có người thích là tốt rồi. Lần này tôi trở về chính là dự định mở thêm một quầy chuyên doanh ở trong nước."(quầy chuyên doanh: trong một quầy hàng chỉ bán một loại hàng duy nhất hoặc một nhãn hiệu duy nhất)

Nụ cười của cô ta có một vẻ đẹp thanh khiết mà rất khó diễn tả. Tử Quan cười rồi chuyển mắt, mở hộp quà ra, bên trong là một lọ thủy tinh nhỏ màu xanh lam đậm, thân bình được thiết kế mềm mại, dịu dàng mà rất tinh tế, khiến người ta nhớ đến hương vị của gió.

Lúc cười, đôi mắt của Đồng Tĩnh San thường chớp chớp giống như mặt trăng lưỡi liềm: "À này, Tử Quan, chị có biết lọ nước hoa này..."

Tiêu Trí Viễn đột nhiên chặn ngang lời cô ta: "Em không phải dọc đường đi vẫn ầm ĩ kêu đói bụng hay sao?"

"Phải rồi." Đồng Tĩnh San nhìn Tử Quan thật sâu, "Có một chút."

Lạc Lạc cũng chạy ùa vào từ vườn ngoài nhà, chơi vui vẻ đến nỗi tóc bết đầy mồ hôi, gọi thật to về phía ông nội: "Ông ơi, cháu đói lắm ạ"

"Ăn cơm, ăn cơm thôi" Ông già đứng lên.

"Bố, con đưa con bé đi rửa tay trước đã." Tử Quan ôm con gái, nghe thấy Ninh Phi hỏi Đồng Tĩnh San: "Chị vẫn chưa kịp hỏi em, nghe nói cảm hứng của lọ nước hoa này đến từ chuyện cũ của chính bản thân em?"

Tử Quan suy cho cùng là vẫn không thể nhịn được mà quay lại liếc mắt nhìn một cái. Cô trông thấy khuôn mặt Đồng Tĩnh San hơi đỏ lên, nhưng lại chỉ chỉ tay về phía Tiêu Trí Viễn, cười khẽ: "Hỏi anh ấy đi, anh ấy không cho em nói."

Cô không muốn nhìn vẻ mặt khi đó của Tiêu Trí Viễn cho nên đã bế Lạc Lạc đi ra ngoài thật nhanh.

Giờ ăn Lạc Lạc vẫn luôn không thể ngồi im, một lát thì kêu đau răng, một lát thì lại bảo không muốn ăn rau, những cái bệnh làm nũng này đều là do ông nội nuông chiều quá mà ra, Tử Quan cũng không tiện nói gì. Không ngờ Đồng Tĩnh San lại chọn ngồi bên cạnh con bé, nói thầm với cô bé hai câu thì cô bé đã ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn một bát canh to, người trên bàn cơm đều bật cười sảng khoái. Ông già lại còn vui hơn nữa: "Tĩnh San, cháu ở lại đây vài ngày nhé, cũng tiện dạy dỗ nó."

Nụ cười trên môi Tử Quan bỗng nhiên cứng đờ, cô che giấu bằng cách cúi xuống húp một ngụm canh, chợt cảm thấy dưới bàn có một bàn tay đang nhéo nhéo cánh tay mình. Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh thấy Tiêu Trí Viễn đang uống canh, chỉ có một tay đặt trên bàn, cô đã đoán ra trò quỷ ấy là của ai rồi.

Cô trừng mắt nhìn anh, chỉ dùng khẩu hình miệng mà không hề lên tiếng: "Anh đang làm trò gì vậy?"

Anh liền thu cái tay đó lại, nhưng đôi môi mỏng lại hơi nhếch lên, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc ăn cơm xong, Lạc Lạc không ngừng kéo tay mẹ ra vườn nhìn cây đào nó mới trồng: "Mẹ, mẹ bảo cây này sẽ nở thành một cây to với rất nhiều quả chín không?"

Tử Quan bất lực đành mỉm cười: "Có chứ."

"Thật không?" Lạc lạc vỗ tay, "Con và ông nội trồng đấy."

Đúng lúc đó dì giúp việc bưng đĩa trái cây đi tới, ghé sát vào tai Tử Quan thầm thì: "Ông chủ dự định hai ngày nữa sẽ trồng thêm một cây non nữa để Lạc Lạc thêm vui vẻ."

Cô không nén được mà bật cười, Tiêu Trí Viễn không biết từ đâu đi tới đây, khom lưng nói với Lạc Lạc: "Lạc Lạc hãy nhanh đi tới nước cho cây đào con đi, đợi đến khi nó lớn lên lại cho mẹ thêm một bất ngờ nữa."

Hai mắt lạc lạc sáng ngời, xoay người hẩy hẩy Tử Quan: "Mẹ, mẹ đừng ôm con nữa, cho con đi tưới nước đi mà, đến lúc cây nhỏ lớn lên con lại dẫn mẹ tới xem!"

"Dì à, dì coi chừng nói hộ cháu, đừng để nó chạy lung tung" Tiêu Trí Viễn cười rồi dặn dò dì giúp việc, một tay cầm cổ tay Tử Quan lên, kéo cô đi vào phòng khách, tay kia thuận thế đóng cửa lại.

"Không phải anh phải đi tiếp khách sao?" Tử Quan giằng cổ tay ra, nhíu mày nhìn anh.

"Em không phải có việc muốn nói với anh hay sao?" Anh nhìn cô cười mà như không, ngữ khí thoải mái.

"Ờ, phải rồi." Cô lúng túng nói.

"Tiêu phu nhân, em có biết... chính vẻ mặt này của em đã tố cáo em hết rồi không?" Anh nhìn cô thật kỹ, không kìm được bèn giơ tay vuốt lên túm tóc đuôi ngựa của cô: "Nói đi, có chuyện vậy?"

Cô thật sự rất ít khi nói chuyện công việc với anh, huống hồ việc cô định nói lại là một việc cực kì nhạy cảm, cô không khỏi do dự.

"Là vì Tĩnh San nên mất vui à?" Anh dường như đã quên mất tối qua hai người vì ai mà tranh chấp, biểu cảm lúc này lại đặc sắc khác thường.

"Tĩnh San?" Tử Quan giật mình, "Ồ không, cô ấy rất tốt mà."

Đuôi lông mày anh nhướn lên.

"Có phải anh quen cô ấy vào vũ hội hóa trang không?" Tử Quan mỉm cười hỏi, "Lúc mà gặp mặt lần đầu, chưa bao giờ trông thấy đối phương ấy!"

"Gì cơ?" Tiêu Trí Viễn bỗng nhiên rất muốn bổ đầu cô ra xem bên trong tâm trí cô suy cho cùng đang nghĩ ra cái trò quái quỷ gì

"Em đoán vậy, chuyện cũ của Night-Moment ấy mà..."

"Tiêu phu nhân, có phải trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi không?" Trong giọng nói của anh không còn vẻ vui mừng nữa, "Cuối cùng là chuyện gì?"

"Là thế này." Tử Quan suy xét đến vẻ mặt của anh, quyết định nói một lèo "Công ty của bọn em đã thành lập một tổ nhỏ phụ trách việc thu mua."

"Với chức vị của em hiện nay, chắc là vẫn chưa đến độ phải phiền não về quyết sách của công ty chứ?" Tiêu Trí Viễn nửa tin nửa ngờ, nói đùa.

"Em vẫn chưa đến cấp bậc ấy." Tử Quan hơi giận, "Thế nhưng tổng giám đốc Phương lại chỉ định em tham gia vào tổ nhỏ kia, phụ trách những công việc hành chính."

Anh giật mình.

"Công việc hiện nay vẫn chưa tiếp xúc đến thực chất của vụ thu mua." Tử Quan ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng bây giờ em không biết nên làm thế nào nữa?"

Giọng nói của anh từ đùa giỡn trở nên lạnh lùng, trầm ngâm, ngẫm nghĩ một lát anh mới bình thản nói: "Nếu anh là lãnh đạo, anh sẽ không cho phép người trong tổ mình có bất luận một chút quan hệ nào với đối thủ. Hiểu chưa?"

"Điều này thì em biết." Tử Quan nhíu mày, "Nhưng nếu em rời khỏi thì nhất định phải đưa ra một lý do thỏa đáng."

"Lý do thỏa đáng nhất... lẽ nào em không biết ư?" Tiêu Trí Viễn nhìn thật sâu vào mắt cô.

Trong khoảnh khắc ấy cô đã hiểu rất rõ tâm tư của anh... lý do thỏa đáng nhất cũng chính là lý do trung thực nhất.

Nhưng làm sao cô mở miệng được đây? Một ngày nói ra đồng nghĩa với việc cô phải từ chức, sẽ mất đi một chút khởi sắc vừa có được, cũng mất đi cảm giác thành tựu trong công việc...

"Bốn năm mà em vẫn chưa chuẩn bị xong ư?" Anh lại lạnh mặt lần nữa, có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Quan hệ giữa hai chúng ta, cuối cùng khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?"

Anh lại nhắc tới chuyện này... Tử Quan ngơ ngác nhìn anh, dường như bao ngôn ngữ đã đi đâu hết.

Không biết đã qua bao lâu cô mới ngẩng đầu lên, giống như đem câu trả lời khắc lên bia đá, từng chữ nhấn nhá rõ ràng: "Bốn năm là đủ rồi ư? Tiêu Trí Viễn, anh biết rõ mà, cho dù là cả đời, giữa chúng ta vẫn luôn tồn tại cái hố đó, anh không bước qua được, em cũng không bước qua được."Quan hệ giữa hai chúng ta, rốt cuộc khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?

Hôm nay vẫn có thể tan ca đúng giờ.

Tử Quan tự lái xe về nhà. Ngồi trên xe, tâm trạng cô rất phiền muộn, không chỉ vì bữa cơm tối khó nuốt sắp tới, mà còn vì công việc nữa.

Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tiêu Trí Viễn lúc đầu lại nhắc nhở cô, mong cô có thể "ngồi vững chắc" ở vị trí này. Trên dưới trong công ty, không ai biết đến thân phận của cô, làm việc ở công ty đối thủ của Thượng Duy nhưng cô lại là vợ của Tiêu Trí Viễn, vốn cô phải giấu giếm là để tránh sự nghi ngờ của mọi người, nhưng lúc này phải làm sao đây? Có lẽ cô nên đến nói thẳng với sếp tổng? Nhưng trong đáy lòng lại có một giọng nói đang nói với cô rằng, lúc này thực ra cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội trong công tác khó kiếm được này...

Tử Quan rất muốn uống thêm một tách cà phê nữa nhưng cầm tách lên rồi mới phát hiện trong tách chẳng còn gì cả. Cô buồn bực ném cái tách sang một bên, khởi động xe. Xe ở vùng ngoại thành không nhiều, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng dễ đi, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía sau từ trong kính chiếu hậu.

Tiêu Trí Viễn không thích xe giống anh trai anh, thế nhưng trong tay anh cũng có không ít xe. Có điều, chỉ cần có Lạc lạc bên cạnh là chắc chắn anh sẽ lái chiếc SUV của Đức với không gian rất rộng rãi.

Tử Quan xoay vô lăng bằng một tay, tay kia gài chiếc tai nghe màu xanh lên.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì Tiêu Trí Viễn đã nhận máy.

"Alo..."

Cô chưa kịp nói gì thì đối phương đã tỏ ra vô cùng tức giận: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Khi lái xe không được nói chuyện điện thoại!"

"Vậy sao anh còn nghe máy?" Tử Quan buột miệng.

Anh không nói gì chỉ hừ một tiếng "Chuyện gì?"

Tử Quan hơi phân tâm bèn giảm tốc độ xe, chiếc xe phía sau cũng lập tức lái chậm lại theo.

"Lạc Lạc có ở trên xe không?"

"Có!"

"Em... có một số chuyện muốn nói với anh, chuyện công việc" Cuối cùng cô nói như vậy.

"Về nhà nói tiếp." Tiêu Trí Viễn không thèm suy nghĩ chặn họng cô ngay lập tức, chắc anh nghĩ công việc của cô chẳng thể có việc gì quá quan trọng nên cúp máy luôn.

Tử Quan xuống xe, xe phía sau cũng dừng lại.

Cô tiến về đó hai bước, cô thấy Tiêu Trí Viễn xuống xe trước, vòng lên phía trước mở cửa xe bên kia.

Một cô gái trẻ bế lạc Lạc bước xuống, rồi rất tự nhiên giao cô bé đang ngủ cho Tiêu Trí Viễn, trong tay vẫn cầm tấm chăn mà Lạc Lạc vừa đắp,

Đúng là ông chồng trẻ của cô mang phụ nữ về nhà rồi.

Mặt Tử Quan chẳng có bất cứ biểu cảm gì chỉ đứng nhìn, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, trang nhã và rất xinh đẹp, dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen dài tới vai dày và mềm mượt, các nét trên mặt còn sắc sảo hơn cả những cô diễn viên xinh đẹp trên TV, mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, túi xách bên hông và đường ren trên cổ áo đều màu đen, vừa đơn giản vừa tinh tế.

Đồng Tĩnh San? Tử Quan mặt không đổi sắc nhìn họ đi tới.

Tiêu Trí Viễn đi đến trước mặt cô, vẻ mặt rất tự nhiên giới thiệu: "Tử Quan, đây là Đồng Tĩnh San" Sau đó anh quay sang khẽ mỉm cười với Đồng Tĩnh San, ngữ khí vô cùng thân thiết "Vợ anh, Tang Tử Quan."

Tử Quan bất giác chăm chú quan sát vẻ mặt ĐỒng Tĩnh san, cô ta không có vẻ gì là bất mãn, lập tức giơ tay ra: "Tử Quan, nghe danh đã lâu"

"Chào cô." Tử Quan cũng bắt tay cô ta, liếc mắt nhìn Tiêu Trí Viễn đang nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ.

Nhưng anh lại coi như chẳng có chuyện gì rời tầm nhìn đi chỉ nói: "Tĩnh San mới từ Mỹ về, sẽ ở trong nước một thời gian."

"Phải đấy" Tĩnh San nghiêng đầu nhìn Tiêu Trí Viễn, nói với Tử Quan: "Tử Quan, tôi rất ngưỡng mộ chị, có một đứa con gái đáng yêu như vậy"

Chắc là ở nước ngoài đã lâu cho nên cách phát âm của cô ta không được chuẩn lắm, có điều giọng nói vẫn thật ngọt ngào.

Tử Quan nhếch môi "Cảm ơn"

Đến nhà, Tử Quan mới biết hóa ra Đồng Tĩnh San và trên dưới nhà họ Tiêu đều rất thân quen. Ông già xưa nay luôn ăn nói nghiêm nghị cũng kéo cô ta tới nói chuyện, còn Ninh Phi thì càng bày ra bộ mặt thân quen vô cùng, luôn ngồi sát bên cạnh cô ta, thân mật như hai chị em gái.

Họ đang nói những chuyện gì thực ra Tử Quan chẳng hề để ý tới, cô nhìn quanh bốn phía mới phát hiện Tiêu Chính Bình vẫn chưa tới bèn hỏi: "Anh cả đâu ạ?"

Ninh Phi như giả vờ lơ đãng đánh mắt về phía Tiêu Trí Viễn, trong ngữ khí có một chút hả hê không rõ ràng lắm: "Gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc lắm."

Vẻ mặt Tiêu Trí Viễn vẫn bình thản như trước, không có gì khác biệt cúi đầu chậm rãi thưởng trà.

"À quên mất, em có mang quà tới đây." Đồng Tĩnh San mở túi xách của mình ra lấy ra hai chiếc túi nhỏ được bọc bằng giấy rất cẩn thận và đẹp mắt, "Nước hoa của em"

Tử Quan đón lấy, là một chiếc gộp được bọc bằng giấy bìa màu trắng ngà, Night-Moment, hai chữ được khảm bằng nhũ bạc ánh lên dưới ánh đèn thật chói mắt. Vẫn chưa bóc tem mà cô đã có thể ngửi thấy được mùi hương thơm mát của hoa sen mới nở, trái tim cô khẽ rung động, cười nói: "Hôm nay đồng nghiệp của tôi cũng nói rằng nước hoa này dùng rất tuyệt"

"Thật không?" Đôi đồng tử trong trẻo của Đồng Tĩnh San thoắt cái như được tưới nước ẩm, lập tức sáng rực lên: "Có người thích là tốt rồi. Lần này tôi trở về chính là dự định mở thêm một quầy chuyên doanh ở trong nước."(quầy chuyên doanh: trong một quầy hàng chỉ bán một loại hàng duy nhất hoặc một nhãn hiệu duy nhất)

Nụ cười của cô ta có một vẻ đẹp thanh khiết mà rất khó diễn tả. Tử Quan cười rồi chuyển mắt, mở hộp quà ra, bên trong là một lọ thủy tinh nhỏ màu xanh lam đậm, thân bình được thiết kế mềm mại, dịu dàng mà rất tinh tế, khiến người ta nhớ đến hương vị của gió.

Lúc cười, đôi mắt của Đồng Tĩnh San thường chớp chớp giống như mặt trăng lưỡi liềm: "À này, Tử Quan, chị có biết lọ nước hoa này..."

Tiêu Trí Viễn đột nhiên chặn ngang lời cô ta: "Em không phải dọc đường đi vẫn ầm ĩ kêu đói bụng hay sao?"

"Phải rồi." Đồng Tĩnh San nhìn Tử Quan thật sâu, "Có một chút."

Lạc Lạc cũng chạy ùa vào từ vườn ngoài nhà, chơi vui vẻ đến nỗi tóc bết đầy mồ hôi, gọi thật to về phía ông nội: "Ông ơi, cháu đói lắm ạ"

"Ăn cơm, ăn cơm thôi" Ông già đứng lên.

"Bố, con đưa con bé đi rửa tay trước đã." Tử Quan ôm con gái, nghe thấy Ninh Phi hỏi Đồng Tĩnh San: "Chị vẫn chưa kịp hỏi em, nghe nói cảm hứng của lọ nước hoa này đến từ chuyện cũ của chính bản thân em?"

Tử Quan suy cho cùng là vẫn không thể nhịn được mà quay lại liếc mắt nhìn một cái. Cô trông thấy khuôn mặt Đồng Tĩnh San hơi đỏ lên, nhưng lại chỉ chỉ tay về phía Tiêu Trí Viễn, cười khẽ: "Hỏi anh ấy đi, anh ấy không cho em nói."

Cô không muốn nhìn vẻ mặt khi đó của Tiêu Trí Viễn cho nên đã bế Lạc Lạc đi ra ngoài thật nhanh.

Giờ ăn Lạc Lạc vẫn luôn không thể ngồi im, một lát thì kêu đau răng, một lát thì lại bảo không muốn ăn rau, những cái bệnh làm nũng này đều là do ông nội nuông chiều quá mà ra, Tử Quan cũng không tiện nói gì. Không ngờ Đồng Tĩnh San lại chọn ngồi bên cạnh con bé, nói thầm với cô bé hai câu thì cô bé đã ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn một bát canh to, người trên bàn cơm đều bật cười sảng khoái. Ông già lại còn vui hơn nữa: "Tĩnh San, cháu ở lại đây vài ngày nhé, cũng tiện dạy dỗ nó."

Nụ cười trên môi Tử Quan bỗng nhiên cứng đờ, cô che giấu bằng cách cúi xuống húp một ngụm canh, chợt cảm thấy dưới bàn có một bàn tay đang nhéo nhéo cánh tay mình. Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh thấy Tiêu Trí Viễn đang uống canh, chỉ có một tay đặt trên bàn, cô đã đoán ra trò quỷ ấy là của ai rồi.

Cô trừng mắt nhìn anh, chỉ dùng khẩu hình miệng mà không hề lên tiếng: "Anh đang làm trò gì vậy?"

Anh liền thu cái tay đó lại, nhưng đôi môi mỏng lại hơi nhếch lên, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc ăn cơm xong, Lạc Lạc không ngừng kéo tay mẹ ra vườn nhìn cây đào nó mới trồng: "Mẹ, mẹ bảo cây này sẽ nở thành một cây to với rất nhiều quả chín không?"

Tử Quan bất lực đành mỉm cười: "Có chứ."

"Thật không?" Lạc lạc vỗ tay, "Con và ông nội trồng đấy."

Đúng lúc đó dì giúp việc bưng đĩa trái cây đi tới, ghé sát vào tai Tử Quan thầm thì: "Ông chủ dự định hai ngày nữa sẽ trồng thêm một cây non nữa để Lạc Lạc thêm vui vẻ."

Cô không nén được mà bật cười, Tiêu Trí Viễn không biết từ đâu đi tới đây, khom lưng nói với Lạc Lạc: "Lạc Lạc hãy nhanh đi tới nước cho cây đào con đi, đợi đến khi nó lớn lên lại cho mẹ thêm một bất ngờ nữa."

Hai mắt lạc lạc sáng ngời, xoay người hẩy hẩy Tử Quan: "Mẹ, mẹ đừng ôm con nữa, cho con đi tưới nước đi mà, đến lúc cây nhỏ lớn lên con lại dẫn mẹ tới xem!"

"Dì à, dì coi chừng nói hộ cháu, đừng để nó chạy lung tung" Tiêu Trí Viễn cười rồi dặn dò dì giúp việc, một tay cầm cổ tay Tử Quan lên, kéo cô đi vào phòng khách, tay kia thuận thế đóng cửa lại.

"Không phải anh phải đi tiếp khách sao?" Tử Quan giằng cổ tay ra, nhíu mày nhìn anh.

"Em không phải có việc muốn nói với anh hay sao?" Anh nhìn cô cười mà như không, ngữ khí thoải mái.

"Ờ, phải rồi." Cô lúng túng nói.

"Tiêu phu nhân, em có biết... chính vẻ mặt này của em đã tố cáo em hết rồi không?" Anh nhìn cô thật kỹ, không kìm được bèn giơ tay vuốt lên túm tóc đuôi ngựa của cô: "Nói đi, có chuyện vậy?"

Cô thật sự rất ít khi nói chuyện công việc với anh, huống hồ việc cô định nói lại là một việc cực kì nhạy cảm, cô không khỏi do dự.

"Là vì Tĩnh San nên mất vui à?" Anh dường như đã quên mất tối qua hai người vì ai mà tranh chấp, biểu cảm lúc này lại đặc sắc khác thường.

"Tĩnh San?" Tử Quan giật mình, "Ồ không, cô ấy rất tốt mà."

Đuôi lông mày anh nhướn lên.

"Có phải anh quen cô ấy vào vũ hội hóa trang không?" Tử Quan mỉm cười hỏi, "Lúc mà gặp mặt lần đầu, chưa bao giờ trông thấy đối phương ấy!"

"Gì cơ?" Tiêu Trí Viễn bỗng nhiên rất muốn bổ đầu cô ra xem bên trong tâm trí cô suy cho cùng đang nghĩ ra cái trò quái quỷ gì

"Em đoán vậy, chuyện cũ của Night-Moment ấy mà..."

"Tiêu phu nhân, có phải trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi không?" Trong giọng nói của anh không còn vẻ vui mừng nữa, "Cuối cùng là chuyện gì?"

"Là thế này." Tử Quan suy xét đến vẻ mặt của anh, quyết định nói một lèo "Công ty của bọn em đã thành lập một tổ nhỏ phụ trách việc thu mua."

"Với chức vị của em hiện nay, chắc là vẫn chưa đến độ phải phiền não về quyết sách của công ty chứ?" Tiêu Trí Viễn nửa tin nửa ngờ, nói đùa.

"Em vẫn chưa đến cấp bậc ấy." Tử Quan hơi giận, "Thế nhưng tổng giám đốc Phương lại chỉ định em tham gia vào tổ nhỏ kia, phụ trách những công việc hành chính."

Anh giật mình.

"Công việc hiện nay vẫn chưa tiếp xúc đến thực chất của vụ thu mua." Tử Quan ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng bây giờ em không biết nên làm thế nào nữa?"

Giọng nói của anh từ đùa giỡn trở nên lạnh lùng, trầm ngâm, ngẫm nghĩ một lát anh mới bình thản nói: "Nếu anh là lãnh đạo, anh sẽ không cho phép người trong tổ mình có bất luận một chút quan hệ nào với đối thủ. Hiểu chưa?"

"Điều này thì em biết." Tử Quan nhíu mày, "Nhưng nếu em rời khỏi thì nhất định phải đưa ra một lý do thỏa đáng."

"Lý do thỏa đáng nhất... lẽ nào em không biết ư?" Tiêu Trí Viễn nhìn thật sâu vào mắt cô.

Trong khoảnh khắc ấy cô đã hiểu rất rõ tâm tư của anh... lý do thỏa đáng nhất cũng chính là lý do trung thực nhất.

Nhưng làm sao cô mở miệng được đây? Một ngày nói ra đồng nghĩa với việc cô phải từ chức, sẽ mất đi một chút khởi sắc vừa có được, cũng mất đi cảm giác thành tựu trong công việc...

"Bốn năm mà em vẫn chưa chuẩn bị xong ư?" Anh lại lạnh mặt lần nữa, có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Quan hệ giữa hai chúng ta, cuối cùng khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?"

Anh lại nhắc tới chuyện này... Tử Quan ngơ ngác nhìn anh, dường như bao ngôn ngữ đã đi đâu hết.

Không biết đã qua bao lâu cô mới ngẩng đầu lên, giống như đem câu trả lời khắc lên bia đá, từng chữ nhấn nhá rõ ràng: "Bốn năm là đủ rồi ư? Tiêu Trí Viễn, anh biết rõ mà, cho dù là cả đời, giữa chúng ta vẫn luôn tồn tại cái hố đó, anh không bước qua được, em cũng không bước qua được."

*****

Ads Khi anh gặp em (Ch. 9) Posted on Tháng Mười Hai 16, 2013 by mushroomkious 9.

Những điều này thật hoang đường biết bao, hao tổn tâm trí, cố gắng hàn gắn vẫn chỉ có mình anh.

Tang Tử Quan đã đi rồi.

Trong phòng khách chỉ còn một mình Tiêu Trí Viễn anh, anh đứng lặng thinh ở đó, xung quanh yên lặng đến mức cơ hồ chỉ còn lại tiếng hít thở của riêng anh. Anh đã không còn phân biệt nổi bản thân mình bây giờ cuối cùng là phẫn nộ hay là thất vọng nữa.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng trong cuộc hôn nhân này Tang Tử Quan cô phải nhẫn nhục, chịu đựng, thậm chí còn là một người không có được một cái danh phận nhỏ bé, chỉ có anh biết, những điều đó hoang đường biết bao. Hao tổn tâm trí, cố gắng hàn gắn vẫn chỉ có mình anh. Vết rạn nứt giữa hai người họ... anh những tưởng thời gian có thể bù đắp, Lạc Lạc cũng có thể bù đắp, nhưng hóa ra là không phải vậy.

Cô lạnh lùng đứng ở một nơi rất xa, từ đầu đến cuối đều không muốn trở về.

Lúc Tiêu Trí Viễn quay lại phòng giải trí, Tử Quan đang ngồi bên cạnh Đồng Tĩnh San thầm thì điều gì đó, bên sườn mặt là ý cười rất sâu.

Sắc mặt anh cực kỳ bình thường, chỉ liếc nhìn đồng hồ nói với Tử Quan: "Không còn sớm nữa, sáng mai Lạc Lạc còn phải đến nhà trẻ."

Vừa vặn đúng lúc dì Vương ôm con bé kia ra, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, có vẻ như đã hơi buồn ngủ rồi.

"Chúng tôi phải về rồi." Tử Quan đón lấy con gái.

"Tử Quan, cho tôi mượn chồng chị vài tiếng nhé." Đồng Tĩnh San đi đến bên cạnh Tiêu Trí Viễn, mỉm cười rất thoải mái, nói với Tử Quan: "Tôi đã hẹn một đại lý đến trao đổi chuyện nước hoa, có anh ấy ở bên cạnh tôi mới yên tâm."

Ninh Phi ý tứ sâu xa: "Tử Quan không để bụng đâu."

Tử Quan nhếch nhếch khóe môi, gật đầu rồi nói với Tiêu Trí Viễn: "Vậy hai người đừng về muộn quá, về sớm nhé."

Lòng bàn tay Tiêu Trí Viễn bóp chặt chìa khóa xe ô tô, chạm vài phần kim loại chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo.

Anh coi như không có việc gì tiến về phía Tử Quan, hôn lên trán vợ, có thể cảm nhận được rất rõ lúc đó cô hơi cứng người lại, nhỏ giọng nói: "Anh biết rồi, em lái xe cẩn thận."

Đêm nay, Tử Quan về nhà, dỗ cho Lạc Lạc ngủ nhưng bản thân cô lại nằm trên giường trằn trọc, cô xem đồng hồ, quả thật là không còn sớm nữa.

Tử Quan ngẫm nghĩ một hồi rồi gửi đi một tin nhắn: "Anh đang ở đâu?"

Cô cũng không chắc chắn anh có trả lời hay không nhưng việc nằm trên giường chờ đợi một hồi.

Điện thoại kêu lên một tiếng.

Anh trả lời rất nhanh, vô cùng phối hợp, hơn nữa điệu bộ cũng rất kiên nhẫn: "Nhà hàng Tứ Quý, đang nói chuyện cùng đại lý, tối nay anh về nhà."

Tử Quan cầm chặt di động, nhìn trần nhà đến đờ người, không ngờ điện thoại lại kêu lên một tiếng nữa.

Là tin nhắn của Tiêu Trí Viễn: "Sau này anh sẽ không nhắc đến chuyện kia nữa, em ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon nhé."

Trên màn hình di động màu xám nhạt là từng chữ từng chữ do anh soạn ra, rõ ràng, ngắn gọn giống như phong thái của anh.

Tử Quan không khỏi cười lạnh. Chỉ có vậy mà anh đã thỏa hiệp rồi ư? Cô cố hết sức mới có thể tắt máy, ép chính mình nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, tại nhà hàng Tứ Quý, thừa dịp đối phương vào toilet, Đồng Tĩnh San bấm bấm cánh tay Tiêu Trí Viễn: "Tập trung đi. Đang nhắn tin cho ai vậy?"

Anh chậm rãi rút tay về: "Đừng động tay động chân, chỉ có vợ anh mới có thể bấm anh thôi."

Đồng Tĩnh San nhìn anh, nụ cười trên khóe môi không biết là ngạc nhiên hay châm chọc: "Anh đừng lừa gạt em... có phải anh có người bên ngoài không?"

Ánh mắt anh hơi trầm xuống nhưng không trả lời.

Cô bèn ngồi sát lại: "Hai người có một chút không hợp, có phải đã bảy năm không chạm vào nhau không?"

"Nào đã được bảy năm? Kết hôn mới được bốn năm thôi."

"Vậy để em xem anh gửi tin nhắn gì nào?" Đồng Tĩnh San chộp lấy di động của anh, Tiêu Trí Viễn không để ý nên bị cô cướp đi thật.

"...Đúng là nhắn tin với bà xã ư?" Đỗng Tĩnh San chậc chậc một tiếng, "Có điều cách nói chuyện chẳng thú vị gì hết, để em giúp anh gửi một tin nhé"

Tiêu Trí Viễn vươn tay ra dễ dàng cướp lại di động, trên đôi môi bạc là một nụ cười: "Đừng lung tung, cô ấy đã ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

"Đi làm thì cũng là làm trong công ty gia đình cơ mà, sợ gì chứ?" Đồng Tĩnh San cười hi hi nhìn anh, "Sớm tối hai người đều ở bên nhau, không thấy ngán chết à?"

"Cô ấy làm việc ở Quang Khoa." Tiêu Trí Viễn hờ hững đáp lời.

"Công ty công nghiệp nặng Quang Khoa... Ông già anh biết không?"

"Biết" Anh trả lời nhanh, "Công việc là tự cô ấy tìm, cô ấy không chịu bỏ, anh có thể làm gì? Bên ông già, anh đã thuyết phục giúp cô ấy rồi."

Hai tròng mắt Đồng Tĩnh San dần lấy lại vẻ bình thường, cô nhìn anh bất giác lắc đầu: "Sớm biết anh tốt như vậy, năm đó đáng lẽ em nên ra tay mạnh hơn một tí."

Tiêu Trí Viễn thấy biểu cảm sinh động của cô cũng bật cười, nụ cười ấy như thể làm bóng đêm ngoài cửa sổ sáng lên, có một chút dịu dàng trong sự mông lung, anh vươn tay xoa xoa đầu cô: "Muộn rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng."

o0o

Ngày hôm sau lúc Tử Quan thức dậy, Tiêu Trí Viễn đã về từ lâu, nhân tiện còn mang theo cả bánh quẩy và sữa đậu nành nóng về nữa.

"Anh về từ tối qua ư?" Tử Quan đi ra cửa phòng thấy anh đang loay hoay với bữa sáng, không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Không về nhà thì còn có thể đi đâu?" Anh nhếch môi, dường như câu hỏi của cô là một câu nói đùa.

"Vậy giao Lạc Lạc cho anh" Tử Quan bốc một miếng bánh quẩy, "Em đi làm nhé."

"Khoan đã." Anh buông đồ trong tay xuống, tựa lưng vào ghế nhìn sang cô, "Định trả lời Phương Gia Lăng ra sao?"

Tử Quan vốn dĩ đang khom lưng đi giày, nghe vậy bèn quay lại nhìn anh, vẻ mặt có nét đáng yêu, dễ thương.

Anh cố nén cười đi tới bên cô, ngồi xổm xuống để ánh mắt đối diện với ánh mắt cô: "Hãy nói thẳng với anh ta rằng em là vợ anh, hay là để anh gọi điện thoại nói giùm nhé?"

Tử Quan cảnh giác lùi lại vài bước: "Anh đừng nhúng tay vào." Cô đi ra cửa lại giận dữ quay đầu lại: "Cũng không khiến anh dạy."

Anh đứng phía sau cô, cười haha

Tử Quan đến phòng làm việc, công việc đầu tiên cô làm là bật mạng nội bộ kiểm tra bưu phẩm.

Bưu phẩm trong nội bộ công ty đều bị quản lý rất nghiêm ngặt. Chức vị của mỗi người không giống nhau, quyền hạn cũng không giống, nghiêm cấm liên hệ vượt cấp. Tử Quan vốn dĩ cũng không có quyền liên hệ trực tiếp với Phương Gia Lăng, nhưng đúng lúc này, trên danh sách những người cô có thể liên hệ lại đột ngột xuất hiện tên của sếp tổng.

Cô hiểu rằng đây là vì tổ nhỏ phụ trách việc thu mua nên mới có thể, không lâu sau, cô nhận được tài liệu bí mật có liên quan – như vậy có nghĩa là, cô phải mau chóng xử lý tốt việc này.

"Elle, hôm nay Phương tổng có thời gian trống không?" Tiến lên một bước chi bằng lùi lại một bước, Tử Quan cắn răng bấm điện thoại.

"Tớ xem giúp cậu" Elle nói nhanh, "Trước bữa trưa nửa tiếng có rảnh nè, cần tớ hẹn trước giúp không?"

"Được, vậy hẹn 11h30 nhé."

Mười một giờ ba mươi lăm phút, Tử Quan khẽ gõ lên cửa văn phòng tổng giám đốc.

Cửa chỉ khép hờ, bên trong truyền đến một giọng nam trầm ấm dễ nghe: "Mời vào."

Tử Quan đứng trước bàn làm việc của Phương Gia Lăng: "Phương tổng."

Phương Gia Lăng hơi ngẩng mặt lên rồi buông bút xuống: "Ngồi đi, Tử Quan."

"Tôi muốn nói với anh về chuyện dự án thu mua, không mất nhiều thời gian của anh đâu."

"Sao vậy?" Trong ánh mắt anh có hàm chứa ý cười nhàn nhạt, "Có cách gì ư?"

"Tôi muốn rời khỏi tổ nhỏ phụ trách việc thu mua, đồng thời đề cử Diệp Bình của phòng chúng tôi..."

"Cô Tang, đây là lần thứ hai cô nói với tôi chuyện này." Phương Gia Lăng nhíu mày, dáng vẻ này càng khiến cho khuôn mặt anh thêm phần tuấn tú, sinh động "Tôi mong cô có thể đưa ra một lý do thật chính đáng, nếu không thì đừng đứng đây lãng phí thời gian của nhau nữa."

Anh chăm chú quan sát từng nét biểu cảm của cô, cố gắng tìm ra trong mắt cô một chút gợn sóng... thế nhưng, Tang Tử Quan lại không hề thể hiện một chút tâm tư nào, cô chỉ đứng im đó, nhìn anh, lơ đãng nhíu chặt lông mày.

"Phương tổng, tôi rất cảm kích lời khen ngợi tôi của anh. Có điều lúc chọn tôi vào trong tổ thu mua đó, có lẽ công tác điều tra lý lịch của người trong tổ làm không được tốt lắm."

Tử Quan bất đắc dĩ cười khổ, đây là bí mật cô đã cố gắng che giấu từ rất lâu rồi, cuối cùng vẫn có ngày phải nói ra, "Chắc hẳn anh không biết, Tiêu Trí Viễn là chồng tôi."

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, người Phương Gia Lăng không hề nhúc nhích, dường như dưới ánh mặt trời ấm áp tháng năm anh cứng đờ đến mức như một bức tượng điêu khắc.

Trong tầm mắt anh, Tang Tử Quan mặc một chiếc áo dệt cổ chữ V, nửa người dưới là một chiếc váy jupe màu chì và đi tất chân, mái tóc dài đen nhánh phía sau buộc thành đuôi ngựa, trán nhẵn bóng không có bất cứ sợi tóc nào bị rơi ra – đúng là phong cách nhân viên văn phòng chuẩn mực.

Vợ của Tiêu Trí Viễn?

Anh bất giác nhìn lại cô lần nữa.

Bộ trang phục đó tuy là được cắt may rất khéo léo nhưng cũng không phải loại được làm từ tay một thợ may tinh xảo nào đó, có lẽ cũng chỉ trên dưới hai nghìn mà thôi... Trang điểm trên mặt đậm nhạt rất đúng mực nhưng cũng không đẹp đến mức làm người khác kinh ngạc...

Còn Phương Gia Lăng chú ý đến cô là bởi vì cô nằm trong số đề cử của mấy người cấp dưới, cộng với tác phong làm việc rất cẩn trọng của cô.

"Tiêu Trí Viễn? Tiêu Trí Viễn của Thượng Duy ư?" Anh nặng nề hỏi lại lần nữa.

"Chính là anh ấy." Tử Quan nói với vẻ có lỗi, "Cho nên để tránh nghi ngờ, Phương tổng, tôi vẫn nên rời khỏi thì hơn"

Phương Gia Lăng chậm rãi thu ánh mắt lại, gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

"Vậy tôi..."

"Cô về trước đi, cho tôi suy nghĩ một lát."

Vừa đi ra đến cửa, đúng lúc gặp Elle chuẩn bị đi ăn trưa, cô nàng bèn gọi Tử Quan lại: "Cùng đi ăn nhé?"

Bây giờ mặc kệ kết quả là thế nào, tốt xấu gì Tử Quan cũng nên nói thật tất cả, ngược lại cũng nhẹ lòng hơn: "Ừ"

Hiếm khi mới được cùng tụ tập, hai người quyết định bỏ qua bữa trưa trong canteen của công ty, chạy đến một cửa hàng trong ngõ nhỏ ăn lẩu.

Lẩu của cửa hàng này ngon có tiếng, đã tới giờ cơm trưa cho nên có rất nhiều nhân sĩ trí thức ở quanh đây chạy tới chờ ăn.

"Tặng cậu lọ nước hoa này" Tử Quan lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ rồi đẩy lên trước mặt, "Không biết cậu có thích mùi hương này không?"

Elle cầm lên, "Night-Moment sao? Lúc trước tớ săn đón mãi để mua, ấy thế mà người ta lại nói đã bán hết rồi, nên chẳng mua được."

"Vậy thật đúng lúc." Tử Quan xua xua tay, giống như đã thoát được một gánh nặng, "Tớ cũng không dùng tới."

"Mùi thơm nhỉ?" Elle vội vàng xịt lên cổ tay một ít, "Cậu mua à?"

"Người khác tặng" Tử Quan không muốn giải thích thêm

"Thôi được rồi. Tử Quan, cậu có biết không? Nghe nói người điều chế ra Night-Moment là bạn gái Tiêu thiếu gia của Thượng Duy đấy." Lúc Elle nói những chuyện lá cải thế này thường thì mắt sẽ sáng rời như sao.

"Ai của Thượng Duy? Cậu cả hay cậu hai?" Tử Quan giả ngu.

"Đương nhiên là cậu hai rồi! Ai còn lạ gì cậu cả nữa, đã kết hôn rồi, nghe đâu cũng nhiều scandal lắm, không tốt đẹp gì!" Elle khinh thường bĩu môi, "Tớ cũng mới nghe được khách hàng nói vậy trong bữa tiệc chiêu đãi hôm qua thôi. Lúc về nhà tớ lên mạng tìm mấy bức ảnh của người điều chế nước hoa kia, thật đúng là đại mỹ nữ."

Tử Quan đặt tay lên bàn gõ nhịp, không nói gì.

"Này, cậu nói gì đi chứ!" Elle bất mãn vỗ mạnh lên vai cô.

Tử Quan mỉm cười, chiều theo yêu cầu của đồng nghiệp, cô giả vờ: "Úi chà, tớ rất đố kị!"

Chẳng biết vì sao, dưới đáy lòng cô có một chút bất an.

Trên thế giới có rất nhiều chuyện đều là như thế này: lần đầu tiên nói ra một bí mật, dù thế nào cũng sẽ phải chuẩn bị tâm lý đón nhận hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, hôm nay đã có một người biết được bí mật của cô, cô không biết bí mật của bản thân mình còn có thể duy trì được bao lâu nữa.

Nhưng giây phút thất thần ấy chỉ chừng nửa khắc, không lâu sau điện thoại đã đổ chuông.

Giọng nói của Phương Gia Lăng vừa trong trẻo vừa quyết đoán: "Cùng ăn một bữa cơm nhé, tôi muốn nói chuyện với cô."

Tử Quan trả lời: "Được, bây giờ anh đang ở đâu?"

Anh đọc tên của một nhà hàng, nhà hàng đó cách nơi này không xa lắm. Tử Quan cúp máy, nhìn Elle bằng ánh mắt xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tớ có việc bận, sau này tớ sẽ mời cơm chuộc tội!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-19)