← Ch.04 | Ch.06 → |
Tiếng hét của cô biến thành tiếng rên khi cô đụng phải vật gì rất cứng. Cô túm lấy xà nhà nhô ra mà cô với được hi vọng nó sẽ trụ được. Mãi xa phía dưới cô nghe thấy tiếng biển, bài hát của mỹ nhân ngư hứa hẹn cái chết.
Cô không biết bơi. Bơi chó cũng không biết
Một tiếng rắc nữa và mọi thứ quanh cô lại bắt đầu rơi xuống bóng tối dày đặc phía dưới.
Cô thả chiếc đèn pin và quờ quạng phía trước, cố tìm cái gì, bất cứ cái gì ngăn cô rơi xuống. Tay trượt trên gỗ, cô vùng vẫy để bám. Nó lung lay dưới sức nặng của cô, trượt thêm một chút về phía trước. Một khoảnh khắc đứng tim, cô treo lơ lửng, bất động trên hố đen ngòm, không dám thở.
Mảnh gỗ vỡ. Cô đu về phía trước, cố gắng tìm một chỗ bám chắc hơn. Mảnh vỡ lởm chởm nhọn hoắt cứa vào tay cô và không giúp được gì.
"Michael!". Tay cô trượt xa hơn trên mảnh gỗ. Nó lại vỡ, cô rơi thêm một chút xuống phía cái hố và cái chết cận kề.
"Nikki!".
Cô nhìn lên. Anh cúi xuống, cố với đến chỗ cô. Cô chuyển tay bám mảnh gỗ và vươn đến những ngón tay đang với ra của anh. Anh túm được cô khi thêm nhiều phần của sàn nhà bị vỡ và rơi xuống.
"Tay kia", anh ra lệnh, giọng khản đi.
Cô thả mảnh gỗ và đu người về phía anh. Anh túm được tay kia của cô, siết chặt như kim loại trong khi cô bị đung đưa dữ dội. Tiếng đại dương phía dưới ì oạp vọng lên.
Từng chút một, Michael lùi về phía sau, kéo cô lên. Khi chân cô lên qua bờ hố đen, anh đứng và kéo cô thẳng lên. Đêm xoay tròn, cô nhắm mắt, cố xua đi cơn chóng mặt.
Anh đỡ khuỷu tay và dìu cô đến chỗ an toàn. Một tràng cười độc địa lanh lảnh trong đầu cô. Cô rùng mình. Jasper đã bẫy hụt, nhưng chắc chắn hắn chưa bỏ cuộc. Trời ơi, cô lạnh quá - nhưng không phải lạnh bên ngoài. Bên trong, sâu trong tim và tâm hồn.
Michael đứng lại, buộc cô đứng lại theo.
"Em không sao chứ?". Anh nâng tay cô lên, dịu dàng chạm những ngón tay cô.
Cô hơi do dự khi anh chạm vào những ngón tay đang bị những mảnh vụn của sàn gỗ đâm vào: "Xây xát và run rẩy, nhưng vẫn nguyên vẹn". Giọng run run, cô hít sâu, cố gắng làm dịu nhịp tim dữ dội.
"Cám ơn", cô khẽ thêm vào."Lần thứ hai anh cứu sống tôi".
"Một lần nữa và em sẽ là của tôi".
Sự nghiêm túc kì lạ sau câu nói bông đùa khiến cô bối rối. Cô ước gì mình nhìn thấy mắt anh. Ước có thể đọc được suy nghĩ của anh và biết anh hàm ý điều gì.
"Em bị chảy máu rồi", anh nói, khẽ chạm vào ngón giữa của cô.
Cô nhíu mày. Tất nhiên cô biết mình đang chảy máu, nhưng làm sao anh biết giữa bóng tối mịt mùng thết này?
"Em nên quay lại xe và băng bó vết thương ngay đi", anh nói tiếp, "không sẽ bị nhiễm trùng đấy".
"Thêm vài phút nữa cũng không sao đâu. Anh lấy những mảnh vụn này ra được không?".
"Được, nhưng tôi vẫn nghĩ tốt hơn là em nên quay lại xe".
Tại sao bỗng dưng anh quyết tâm đuổi cô đi như vậy? "Không, tôi muốn thấy Monica trước đã".
"Không có gì để tìm đâu, Nikki. Quay lại xe và lo cho tay em đi".
"Không". Hơn nữa, có gì đó cảnh báo cô không nên để xác con bé lại với người đàn ông này. Cảnh báo là cô có thể sẽ không tìm được nó nữa nếu cô làm thế. Một ý nghĩ thật sự kì lạ - Michael muốn gì với một con bé đã chết chứ?
"Em là một người phụ nữ cứng đầu, Nikki James ạ".
Cô mỉm cười khi nhận ra sự khó chịu trong giọng anh. Anh mới biết cô hai tư tiếng, vậy mà anh đã nhận ra. Thường người ta mất lâu hơn để nhìn thấy điều đó với vẻ bề ngoài hòa nhã, lịch sự của cô.
"Và hôm nay là một trong những ngày tôi mềm mỏng", cô châm chọc đáp lại."Bây giờ anh làm ơn lấy mấy mảnh vỡ ra hộ rôi được không?".
"Xin tuân lệnh".
Cô nhìn chăm chăm vào bóng đêm và cô đếm đến một trăm. Không ích gì. Cô không lờ được cơn đau nhói ở bàn tay lẫn hơi ấm của cô thể anh khi dựa sát gần cô.
"Xong rồi", lúc sau anh nói."Hết sạch rồi".
"Tốt. Giờ chúng ta đi tìm Monica".
Anh cười, dù cô không thể nói được tại sao cô biết. Có lẽ nó chỉ là một cái vuốt ve ngắn ngủi của tiếng cười trong đầu cô. Hoặc chỉ là cô tưỡng tượng.
Anh lại đỡ khuỷu tay và dắt cô về phía trước. Mùi của sự phân hủy làm ô nhiểm không khí, một thứ mùi không liên quan gì đến biển hay những búi rác cô cứ bị vướng chân vào. Đấy là mùi của cái chết. Giá mà cô không thả rơi chiếc đèn pin.
Phía trước, ánh trăng lấp loáng trên mấy miếng ván tường vỡ. Bóng tối đỡ dày hơn một chút. Những hình thù lờ mờ hiện ra, và cái thùng cũ và tường vỡ một nửa. Michael đi qua một ô cửa xập xệ rồi dừng lại. Monica nằm trước họ, thanh thản và tĩnh lặng trên một miếng đệm rách.
Trông nó rất bình yên, Nikki nghĩ. Trong sáng. Lạ lùng thay khi cái chết có thể đổi trắng thay đen đến mức ấy.
Cô quỳ xuống cạnh xác con bé và khẽ chạm vào cổ nó. Dù không nghi ngờ lời Michael, nhưng cô vẫn không nguôi hi vọng rằng anh nói sai.
Nhưng anh không sai.
Hối hận tràn ngập trong cô. Cái chết này cô một phần lỗi của cô. Nếu cô không đầu hàng nỗi sợ, có thể con bé vẫn sống.
"Monica chọn số phận của nó. Em không thể làm gì để ngăn điều này đâu". Michael nói, quf phía bên kia cái xác.
Cô nhướng mày trước sự giận dữ trong giọng anh. Vậy mà cô cảm thấy cơn giận là dành cho chính anh chứ không phải cô. Anh khoát tay, quay lại nhìn Monica.
"Chúng ta nên kiểm tra xác con bé".
"Tại sao? Monica chết rồi, và như anh chỉ ra, chúng ta không làm gì được nữa. Nên gọi cảnh sắt và để họ xử lí".
"Tôi không nghĩ làm thế là khôn ngoan ngay lúc này".
"Tại sao không?". Cô thở dài và mệt mỏi xoa trán. Cô cảm giác kinh khủng rằng những điều bất ngờ của đêm vẫn chưa qua.
"Đợi tôi kiểm tra cái xác rồi tôi sẽ giải thích".
Ý nghĩ phải chạm vào con bé đã chết khiến da Nikki rúm lại."Anh đang tìm gì chứ?".
Anh cười khó hiểu, nhún vai."Những dấu hiệu không bình thường. Một vết dao mới".
Cô lại nhướng mày và không bình luận gì thêm. Michael gạt tóc con bé về một phía và cúi xuống xem xét cổ. Khuông mặt nhăn nhó có thể hiện rõ anh không vui với những gì tìm được.
Cô xoa tay."Tại sao những dấu hiệu kì lại quan trọng như thế?".
"Nếu tìm thấy tôi sẽ giải thích". Anh chần chừ rồi nhìn lên."Sẽ nhanh hơn nhiều nếu em giúp".
Dù giọng anh vẫn bình thường, nhưng sự khó chịu chọc thẳng vào tâm trí cô. Cô cắn môi rồi cúi xuống, rón rén nâng tay phải của Monica lên. Làn da trơn nhẵn rất lạnh, như thể thịt vừa mới lấy ra từ tủ đá. Ruột gan cô xáo trộn. Họ không nên làm thế này. Đó là sự xâm phạm người chết.
"Nếu con bé chết rồi thì nó cũng chẳng phiền lòng đâu". Michael nói.
"Tránh xa ý nghĩ của tôi", cô quát lên, rồi nhíu mày "Ý anh là gì, nếu nó chết rồi?".
"Không có gì. Cứ tiếp tục kiểm tra đi".
"Chắc chắn là anh không tạo một môi trường chia sẻ bình đẳng, anh biết đấy" cô nói khẽ.
"Tôi chưa bao giờ nói là sẽ bình đẳng" anh đáp lại."Tôi ở đây là để bắt kẻ giết người, không gì hơn".
Và cô với Monica chỉ đơn giản là phương tiện để đạt được mục đích. Ý nghĩ khiến cô khó chịu hơn mức bình thường. Đặt tay Monica xuống, cô tiếp tục kiểm tra.
Không có dấu vết khác lạ nào làm hư hại làm da màu kem hoàn hảo của con bé. Nikki ngồi xổm. Cô khao khát được ra khỏi tòa nhà và sự chết chóc lẩn khuất bên trong, cô nợ Trevgard sự thật. Nếu cô không thể ngăn chặn cái chết của Monica, ít nhất cô cũng phải tìm hiểu tại sao con bé chết, và nếu có thể, đưa kẻ giết người ra công lý.
Hình ảnh đôi mắt màu xanh ngọc hiện lên trong đầu khiến cô rùng mình. Nếu kẻ giết Monica và kẻ săn đuổi cô là một, cô sẽ phải làm gì?
"Em lại đây nhìn xem tôi tìm được gì này" Michael khẽ nói.
Mặt anh vô cảm, không chút ẩn ý nào về điều đang chờ đợi. Cô đứng lên và đi về phía anh."Nhìn gì?".
"Trước hết là cổ tay".
Anh chỉ vào cổ tay Monica, một vết châm dài 5 centimet lẹm vào da. Nhưng vết sẹo nhợt nhạt trông như ít nhất phải một tuần rồi. Cô không hiểu nó liên quan gì đến cái chết của Monica."Rồi sao?".
"Giờ nhìn và cổ nó".
Cô ngồi xuống cạnh anh. Hai vết chích nhỏ hiện rõ trên nền da trắng bệch. Máu khô chảy thành vệt từ vết thương và biến mất sau mái tóc vàng sáng.
Cô chết lặng.
Michael có nói lúc trước là Monica chết vì mất máu, nhưng có rất ít máu cạnh cái xác và không hề có dấu hiệu thương tổn nào ngoài cổ tay và hai vết chích này. Vết thương trông y hệt như vết căn của động vật. Nhưng không phải cia động vật. Không phải từ bất cứ sinh vật nào cô biết.
Cô nhắm mắt, không thể thốt lên nỗi sợ trong đầu.
"Là của một con ma cà rồng", Michael kết thúc hộ cô.
Một nỗi sợ hãi sâu thẳm trào lên, khiến cô bị ngợp. Cô hít sâu và cố làm dịu những vòng tròn xôn xao dồn dập đang xô đẩy hoảng loạn trong đầu. Không thể là sự thật. Ma cà rồng không tồn tại, khốn khiếp. Chúng chỉ là sản phẩm của văn chương và tưởng tượng, không phải sự thật.
"Cũng như tâm năng không tồn tại?" Michael nói, giọng rất ôn tồn.
Cô lườm anh. Mặt anh có nét gì rất kì quặc, như thể phản ứng của cô rất quan trọng."Hai việc này khác nhau!".
"Tại sao? Rất nhiều người tin tâm năng là thật, cũng như ma cà rồng. Không tin thì có làm chúng bớt thật đi không?".
"Không. Nhưng ma cà rồng?".
"Nhìn vào cổ con bé đi, Nikki. Nhớ lại gã đàn ông ở cùng nó, nhớ lại sự ma quái của hắn".
Cô không cần phải nhớ. Cô chỉ cần nhắm mắt lại và hình ảnh về hắn đã ở sẵn đó."Một kẻ ma quái không nhất thiết là ma cà cồng".
"Không. Nhưng uống máu để sống thì chắc chắn có".
Cô rùng mình. Monica trông thật trẻ trong, thật yên bình. Nhưng cũng đầy tử khí. Nhưng nếu những gì Michael nói là thật, nó sắp trở thành ma cà rồng. Chỉ cần một phát cắn.
"Là nạn nhân của ma cà rồng không có nghĩa là sẽ trở thành ma cà rồng", anh nói khẽ khàng.
"Trong phim là như thế". Cô ngồi xổm xuống và xoa tay, tự hỏi tại sao căn phòng bỗng dưng lạnh như vậy.
"Trong đời thật, người ta chỉ trở thành ma cà rồng khi chia máu ma cà rồng qua một nghi lễ đặc biết". Michael nhún vai."Với sự đồng ý của hai bên".
"Anh đang nói là Monica muốn trở thành ma cà rồng à?".
"Với một số người, cám dỗ của sự bất tử rất mạnh mẽ".
"Không mạnh lắm, cám ơn". Rồi cô nhớ lại lời mỉa mai của Jasper về những kẻ giàu cô và phân vân."Nhưng, chúng ta cũng không chắc Monica dã qua nghĩ lễ này chưa".
"Không chắc. Nhưng vết thương trên cổ tay nó rất đáng ngại".
Cô xem xét vết thương đang liền miệng. Làm sao người ta phân biết được một vết cắt tự tử với một vết rạch trong nghi lễ đặc biệt?
"Không biết được đâu". Michael nói lạnh lùng."Đấy là lí do chúng ta phải chắc chắn là nó đã chết".
Cô hiểu ẩn ý đằng sau lời anh, kể cả nếu anh không nói thẳng ra."Tại sao?".
"Nếu con bé chi máu, nó chỉ đang nghỉ thôi, đợi cơ thể nó biến đổi".
"Và phim ảnh cũng trình bày sai phương pháp giết ma cà rồng, đúng không?".
Anh thoáng lưỡng lự rồi lắc đầu."Không. Xuyên cọc qua tim sẽ giết được, ánh nắng giữa trưa cũng thế. Tuy nhiên chặt đầu là phương pháp tốt nhất".
Cô nhướng mày."Anh định làm thế với Monica hả?".
Anh dò xét khuôn mặt cô. Cô tự hỏi tại sao. Nếu anh đọc được suy nghĩ của cô dễ dàng như thế, anh tất nhiên nếm được sự giận dữ của cô.
"Làm như vậy là tốt nhứ", anh nói sau một lúc im lặng.
Một lần nữa anh lại không nói cho cô mọi chuyện."Tốt nhất cho anh? Anh, hay Monica? Anh có quyền gì mà đưa ra phán xét như thế?".
"Tôi là thợ săn quỷ, Nikki. Tôi đi theo và giết nó, trong quá trình đó giúp đêm an toàn hơn để những người như em có thể thoải mái đi lại".
"Đừng có tỏ ra cao đạo như thế với tôi. Anh không có quyền chạm vào Monica".
"Tôi phải làm thế, nếu không nó sẽ sống lại và trợ giúp Jasper". Lần này giọng anh không giấu được sự sốt ruột.
Cơn giận của cô tăng thêm một bậc."Đấy là tôi đoán, tên cảu kẻ đang săn đuổi tôi".
Anh lại lưỡng lự. Cô chữi thầm và đứng thẳng lên, đi lại bức tường. Gió lạnh buốt thổi qua cửa kính vỡ phía trên đầu cô, nhưng nó không làm dịu đi cơn giận đang nóng bừng trên má hay những đợt quặn lại trong bụng cô. Michael biết nhiều hơn là tên của kẻ đang săn cô, vậy tại sao anh không hé lộ chút nào về những gì anh biết? Không tin tưởng, hay cái gì khác?
Cô lại xem xét Monica. Như đang ngủ, con bé trông như chưa hề bị quỷ chạm đến. Thật dễ hiểu tại sao Trevgard không chịu tin con gái mình là gì khác ngoài một cô thiếu nữ trong sáng. Cô sẽ phải nói gì với lão đây? Hay với Jake? Làm sao cô có thể đối mặt với họ nếu cô để Monica bị chặt đầu? Làm sao cô đối mặt với chính mình, trong những năm dài đầy ác mộng phía trước?
"Tôi không thể", cô khẽ tuyên bố khi bắt gặp ánh mắt dè dặt của Michael.
Cơn giận của anh bừng bừng trong đầu cô.
"Em không ngăn được tôi đâu", anh cảnh báo.
Sự đe dọa đằng sau những lời dịu dàng khiến cô choáng váng. Dù anh chưa cử động một bắp thịt nào, anh bỗng nhiên trong lớn hơn, đáng sợ hơn. Bóng tối nhảy múa quanh anh, nửa che giấu anh, khiến anh hòa vào đêm và cảm giác ma quái ám ảnh của cái nhà kho cũ. Trong nháy mắt, cái chết đã vào phòng và thành bạn đồng hành của cô.
Cô nắm chặt tay, thấy năng lượng lách tách trên da. Michael không phải quỷ, không như kẻ anh gọi là Jasper. Nhưng cô không thoát khỏi cảm giác rằng anh cũng không hoàn toàn thánh thiện.
"Anh có sẵn sàng giết tôi để giành được Monica không?" cô nói.
Mắt anh nheo lại thành tảng băng mùa gỗ mun."Em có sẵn sàng chết cho ma quỷ không?".
Không. Nhưng cô cũng không chấp nhận đứng nhìn và để anh xâm phạm xác Monica. Ít nhất cô nợ nó điều đó."Nếu cần thiết phải thế thì có".
Giận dữ nhảy múa quanh cô. Cô đấu tranh để thở đều, cố để nỗi sợ đang cồn lên trong bụng không thể hiện ra. Cô cá cảm giác Michael đã hành động một mình quá nhiều năm, không cần quan tâm đến nhiều người nữa. Cảm giác anh là hỗn hợp của nhiều sắc thái - sáng và tối, thiện và ác. Cô chỉ hi vọng bóng tối trong tâm hòn anh không thế đêm nay.
"Nikki, nếu con bé trở thành một ma cà rồng, nó sẽ nguy hiểm hơn cả gã đàn ông đang săn đuổi em. Em có thể sống với việc những người vô tội bị giết không?".
Cô nhìn anh chằm chằm. Làm sao ai đó có thể nguy hiểm hơn kẻ anh gọi là Jasper?
"Tôi được trả tiền để tìm Monica và đưa nó về với bố - toàn vẹn. Tôi chỉ đang cố làm nhiệm vụ của mình".
"Và nếu con bé thực sự biến đổi?".
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu điều đó xảy ra".
Một luồng sóng giận dữ xô tới cô. Bóng tối vỡ lách cách với năng lượng và dự báo nguy hiểm lơ lửng. Cô đứng yên, không đầu hàng nỗi sợ.
"Em không có chút khái niệm nào về thứ em đang để thoát đâu" Michael nói, đôi mắt tối sẫm lại. Bóng tối quanh anh bắt đầu tan dần đi, nhưng dự cảm về nguy hiểm vẫn còn nguyên vẹn."Có lẽ đã đến lúc em nên biết".
Trong một khoảnh khắc anh không giống người, mà thành một thứ gì đó gần như con quỷ đang bám đuổi cô. Tim cô đập thình thịch âm vang trong sự im lặng căng thẳng. Cô nhìn thấy thứ gì đó nhấp nháy trong mắt anh, sự đồi bại đồng điệu với đôi mắt sáng rực của Jasper.
Michael không ma quái. Nhưng cô không thể thoát khỏi ý nghĩ rằng kẻ săn cô và Michael, một cách nào đó, có liên quan với nhau. Khỉ thật, cô thực sự cần biết nhiều hơn về cả hai.
"Ý anh là gì?" cô lặng lẽ hỏi. Năng lượng chảy qua ngón tay, nhưng cô giữ vũ khí cẩn thận. Cô sẽ không bắn phát súng đầu tiên và tạo nên cuộc đấu cô không hề có hi vọng chiến thắng.
"Không có gì. Chúng ta sẽ đợi, như em muốn". Anh nhún vai và nhìn đi chỗ khác.
Giấu mắt anh, cô nghĩ, khi anh đứng lên. Bóng tối không còn bao bọc quanh anh, và dự cảm chết chóc cũng biến theo. Nhưng đêm nay vẫn tràn đầy căng thẳng.
"Đi thôi", anh tiếp, "Quay lại xe em và gọi cảnh sát".
Dù giọng anh không có chút cảm xúc nào, hành động của anh vẫn để lộ ra một thoáng bạo liệt. Người đàn ông này đã cứu cô hai lần, nhưng cô chẵng biết gì về anh - không gì ngoài sự thật là anh có thể rất, rất nguy hiểm.
Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như giếng khơi chẳng nói cho cô điều gì. Tuy vậy một thoáng cảm xúc từ tâm trí anh nói rằng sự ngờ vực cô của làm anh khó chịu.
"Tôi hứa với em là đêm nay tôi sẽ không chạm vào hay di chuyển Monica theo bất cứ cách nào. Như thể đủ chưa?".
Giọng anh nhẹ nhàng mà vẫn pha chút tức giận, nhưng cô không nghe thấy lời nói dối nào. Cô gật đầu. Sau đêm nay, Monica sẽ ở trong tay cảnh sát. Anh sẽ không thể làm gì được con bé.
"Tôi sẽ đi trước, nếu em đồng ý", anh nói, rồi chìa tay cho cô.
Sao bỗng dưng lại kiểu cách như vậy? Do anh giận, khó chịu, hay cái gì hoàn toàn khác? Hơi ấm của ngón tay anh vòng quanh tay cô, nhưng một cơn ớn lạnh chạy qua tim. Người đàn ông này nguy hiểm, nhiều hơn bất cứ thứ gì khác. Nhưng cô lại cảm thấy an toàn một cách kì lạ bên cạnh anh.
Cô chỉ hi vọng rằng đây không phải một trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi bản năng của cô làm mọi thứ rối tinh lên.
Và rằng anh không đúng về Monica.
Michael khoanh tay và nhìn hai người đang ông quấn cái xác. Ngay cả từ khoảng cách này anh cũng nghe được nhịp đập chậm nhưng đều của tim con bé. Đấy là nhịp điệu chậm rãi rất ít người có thể nhận ra, cứ vài phút một lần. Tim anh cũng như vậy, trừ khi anh căng thẳng hay đang ăn. Sự vắng mặt của sức sống trong cơ thể là một trong những hình phạt của việc trở thành ma cà rồng.
Anh không hề hoài nghi rằng con bé sẽ sớm sống lại. Thường phải mất bốn mươi tám tiếng nhưng Monica có vẻ biến đổi nhanh hơn. Chắc nó sẽ tỉnh dậy khi đêm tiếp theo buông xuống.
Đáng lẽ anh nên giết nó. Tại sao anh lại hứa hẹn bừa bãi như thế? Đã quá nhiều lần anh chứng kiến cơn cuồng nộ đẫm máu của những con ma cà rồng mới. Khi sự độc ác và thù hận sâu sắc cộng hưởng với nhau như anh cảm thấy ở Monica, chỉ có điên mới để nó sống. Nhưng anh đã hứa với Nikki và anh sẽ giữ lời. Bất chấp hậu quả.
Anh bống thấy hình ảnh của Nikki, mặt trắng bệch và mắt to sợ hãi, rồi nhíu mày. Anh đã gần như mất tự chủ đêm nay. Có phải anh đã ở một mình quá lâu đến nỗi một sự thách thức nhỏ cũng đẩy anh đến mép giới hạn? Hay bởi vì anh đã quá quen với việc ép người khác tuân theo ý mình nên anh thấy khó chịu khi người khác chống lại mình?
Anh thở dài và lấy tay xoa mắt. Lý do gì nữa cũng không thay đổi sự thật là từ nay anh phải cảnh giác với chính mình. Anh đã mất quá lâu để cầm giữ bóng tối. Thứ cuối cùng anh cần bây giờ là kiểm soát nó, nhất là khi anh đang săn một kẻ như Jasper. Con quỷ sẽ tận dụng bất cứ điểm yếu nào ở anh.
Hai người đàn ông đặt xác con bé lên xe và đẩy qua cửa. Anh đi theo họ ra hành lang.
Vài cảnh sát đang tra hỏi Nikki. Anh đi về phía khác, ra khỏi tầm nhìn của cô, nhưng nhận thức của cô vẫn quét qua anh. Anh dựa vai vào bức tường bê tông của tòa nhà. Làm sao cô tìm được anh khi rất ít người có thể? Có phải là khả năng siêu phàm của cô, hay là khoảnh khắc tâm hồn họ giao thoa đã tạo nên một mối liên kết mạnh hơn anh tưởng?
Gió biển vần vũ, lướt những ngón tay buốt giá qua tóc anh. Michael nhíu mày và ngắm nghía những bóng đen phía xa. Một dấu vết mờ nhạt của quỷ lẫn trong mùi biển.
Jasper đã quay lại. Anh cưỡng lại ham muốn được đi theo kẻ thù, và nhìn Nikki. Đứng giữ mấy viên cảnh sát Nikki trong rất bé nhỏ, nhưng họ không thể bảo vệ cô trước Jasper. Hay những thây ma. Kẻ nào trong số chúng cũng có thể giết chết cô trước khi cảnh sát biết có điều gì đó không ổn.
Anh nhìn đồng hồ và nhướng mắt ngạc nhiên. Đã quá bốn giờ rồi. Họ ở đây đã được gần ba tiếng. Cảnh sát còn muốn nghe một câu chuyheenj nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Chẳng lẽ họ không thấy cô rất mệt? Anh muốn, vô cùng muốn, đi ra khỏi chỗ nấp và hỏi họ đang làm cái quái gì - chắc hẳn cảnh sát sẽ đặt những câu hỏi thẩm vấn anh và điều đó khiến anh dừng lại. Nhiều năm săn quỷ đã mang lại cho anh quá nhiều kẻ thù. Anh muốn hành tung của mình được giữ kín, trừ những người anh tin được.
Số người đó đếm trên một bàn tay.
Vài phút sau, hai viên cảnh sát quay lại nhà kho. Anh đợi đến khi họ biến mất, đi ra khỏi chỗ tối và đến gần cô.
"Họ đã xong chưa?". Anh canh chừng tòa nhà. Anh không muốn cảnh sát bỗng nhiên quay lại và phát hiện ra.
Những vòng tròn đen thẫm viền quanh mắt cô, và cô chỉ gật đầu rất khẽ. Một lọn tóc rơi xòa trước mắt cô, và anh phải tự kìm lại thôi thúc bất chợt được vén nó ra sau tai.
"Họ yêu cầu tôi không được ròi khỏi Lyndhurst. Có vẻ như tôi là kẻ tình nghi, như mọi khi".
"Một kẻ tình nghi nhem nhuốc". Anh cười vào vẻ ngạc nhiên của cô."Em muốn về nhà hay đến văn phòng?".
"Nhà. Lúc nãy họ để tôi gọi về Jake và kể cho anh ấy tình hình mọi chuyện".
"Anh lái xe nhé?".
Cô lắc đầu."Không, tôi vẫn ổn".
Trông cô gần như kiệt sức, nhưng anh vẫn đưa chìa khóa cho cô. Cô mở khóa cửa bên ghế hành khách, rồi đi sang phía kia. Michael trèo vào, xem xét bóng tối phía xa một cách cẩn thận. Jasper vẫn ở đó, vẫn đợi. Hi vọng là hắn sẽ đi theo.
Nikki khởi động và quay xe. Tiếng nổ máy phá tan sự im lặng.
Anh cười lạnh lẽo. Hành vi của Jasper đôi khi quá dễ đoán. Khi Nikki đã về nhà an toàn, Michael sẽ đi săn tiếp.
Anh liếc nhìn cô. Ánh trăng lung linh vàng trên mái tóc màu hạt dẽ và làm mềm đi những đường nét góc cạnh của cô. Một vẻ đẹp thực sự. Một viên đá quý anh không thể chạm vào.
Anh hắng giọng và nhìn ra cửa."Nhà em có an toàn không?".
"Nó là nhà cũ của Jake, anh ấy chia thành vài căn hộ. Có rất nhiều khóa, anh an tâm".
Jasper có thể vượt qua dễ dàng nếu cô nói đúng từ."Tôi đang nghĩ đến sự trợ giúp nếu đồng bọn của Jasper xuất hiện".
Cô thoáng mỉm cười."Tôi có thể hét rất to".
Anh nén chặt mong muốn được cười lại với cô và nhìn sự vui tươi nhòe dần trong mắt.
"Tôi có khả năng", cô khẽ tuyên bố."Tôi tự bảo vệ được mình".
Một chút không chắc chắn đằng sau lời nói của cô gợi rằng cô không tự tin như cô đang cố thể hiện."Còn hàng xóm thì sao?".
"Một cặp vợ chồng già ở tầng trên và một tay nghiện rượu ở tầng dưới. Nhưng không phải là sự trợ giúp tốt trong những tình huống kiểu này".
Không phải kiểu anh gọi là trợ giúp trong bất cứ kiểu tình huống nào.
"Tôi sẽ ổn thôi" cô quả quyết."Tôi đã trải qua những tình huống tệ hơn, tin tôi đi".
Giọng nói ảm đạm của cô khiến anh tò mò. Cái gì có thể tệ hơn ma cà rồng và bọn tùy tùng thây ma của hắn săn đuổi thân sác và tâm hồn mình? "Ví dụ như?".
Cô nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách đột nhiên kín bưng như ý nghĩ của cô."Khi nào anh nói cho tôi bí mật của anh, tôi sẽ kể bí mật của tôi. Chúng ta tới nơi rồi".
Cô dừng xe trên đường vào một ngôi nhà Victoria cũ. Michael trèo ra và ngắm nghía ngôi nhà. Một lớp sơn đẹp và một người làm vườn tài giỏi có thể mang lại điều kì diệu cho vẻ ngoài của nơi này. Nhưng không lượng sơn nào ngăn được sự mục rữa xâm nhập cửa sổ hay cửa chính. Cả hai đều không chặn được Jasper nhiều hơn một chút.
"Anh có muốn vào uống một tách cà phê không? Tôi có một ít loại Mocha tốt nhất..." giọng cô nhòe đi, mắt mở to khi cô nhìn anh. Như thể bỗng dưng cô nhận ra lời mời ngẫu hứng của cô đã cho anh quyền vào nhà cô, không giới hạn.
Anh cười và với ra vén một lọn tóc rơi ra sau tai cô. Cô khẽ rùng mình trước cử chỉ âu yếm ngắn ngủi, nhưng không lùi lại.
"Cám ơn em, nhưng tôi không nên vào. Em cần nghỉ ngơi".
"Phải rồi". Cô cười, một nụ cười chứa nhiều âu lo hơn ấm áp, nhưng ánh mắt cô vượt quá đầu anh, tư lự nhìn về phía đêm.
Khi đó anh biết cô cảm nhận được sự hiện diện của Jasper.
"Nikki". Anh khẽ chạm vào cánh tay cô, cảm thấy nỗi sợ chạy qua người cô."Tôi sẽ ngăn chặn hắn bằng bất cứ giá nào. Hắn sẽ không chạm được đến em đâu. Không bao giờ".
Những lời sáo rỗng, khi sự tăm tối của Jasper đã chạm đến cô rồi. Anh không thể ngăn chặn nó tiếp tục xảy ra, và với nhiều lí do, dù không muốn. Cô vân là hi vọng lớn nhất để tóm được Jasper.
Cô nhìn anh dò xét, tò mò và sợ hãi."Tại sao anh làm vậy? Sao anh phải liều bản thân mình cho tôi?".
Anh nhún vai."Tôi thật sự không biết".
Cô nhận ra lời nói dối. Anh nhìn thấy nó trong mắt cô. Nhưng anh không thể nói cho cô sự thật là anh dùng cô để tìm Jasper. Anh không muốn làm cô đau.
Anh lần xuống phía dưới và khẽ nắm lấy tay cô. Tim cô lỡ một nhịp rồi bắt đầu đập rất nhanh. Nỗi sợ không có mặt trong phản xạ này, cũng như trong hành động của anh."Tôi sẽ gặp em tối mai".
Anh nâng tay cô lên môi và hôn khẽ. Anh thấy mùi mật ong và quế. Thấy mùi của sự sống.
Mọi thứ anh khao khát nhưng đã mất từ lâu. Anh thả tay cô và quay đi, đi về phía bóng tối của cơn đường lờ mờ sáng. Cô dõi theo anh một lúc, rồi lặng lẽ quay vào nhà.
Anh dừng lại và tung giác quan của mình vào đêm. Jasper cách đây nửa con phố. Michael cười lạnh lẽo, ném cái nhìn về phía căn hộ của Nikki. Anh không tin là Jasper sẽ liều một cuộc tấn công với hay thây ma còn lại, khi mà bình minh đã rất gần, và mặc dù hắn rất cố lúc tối, Jasper vẫn không giữ chặt được tâm trí của Nikki, không đủ chặt để điều khiển cô. Không đủ để khiến cô nói những lời giúp hắn vào được nhà. Tạm thời lúc này, cô được an toàn.
Đã đến lúc để săn kẻ đi săn.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |