Cam tâm tình nguyện hy sinh
← Ch.06 | Ch.08 → |
Kha Mộng Kì gối đầu lên bờ vai của Trình Vũ Kiệt, những ngọn tóc dài bay phất phơ trên cánh tay cậu, có cảm giác buồn buồn, nhưng lại rất thoải mái, dễ chịu.
1
Trình Vũ Kiệt bế Kha Mộng Kì chạy về phía phòng y tế, cổ cậu ướt đẫm mồ hôi.
Cô bé này bình thường nhìn gầy gò, ốm yếu thế mà sao nặng vậy chứ? Trình Vũ Kiệt khẽ chau mày.
Có phải do ăn nhiều quá không? Trình Vũ Kiệt chợt nhớ lại chuyện lần trước hai người cùng nhau đi ăn tối, cô đã ăn rất nhiều, rồi bật cười, đôi lông mày đang chau lại cũng giãn ra.
Từ trước đến nay Trình Vũ Kiệt chưa bao giờ cảm thấy học viện Khải Thịnh lại rộng lớn đến như vậy.
Cánh tay của cậu hơi mỏi, nhưng không thể để bản thân có bất kỳ sơ suất nào, cậu càng ôm Kha Mộng Kì chặt hơn.
Bước chân Kiệt mỗi lúc một nhanh.
Cuối cùng cũng đã đến được phòng y tế của trường, Trình Vũ Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Đinh!". Cậu vừa ôm Kha Mộng Kì bước vào phòng vừa gọi to.
Bác sĩ trực phòng y tế trường tên Đinh Á Luân đang ngồi thong dong đọc sách, vừa nghe thấy giọng nói của Trình Vũ Kiệt, nhưng không thèm ngẩng đầu lên mà nói luôn: "Cậu lại bị thương rồi hả? Đã bảo cậu phải tránh xa bọn chúng, đừng để cho chúng tóm được, sao cứ không chịu nghe lời chứ?".
Vì nợ tiền bọn cho vay nặng lãi, Trình Vũ Kiệt thường xuyên bị bọn chúng gây rắc rối, nên đã trở thành bệnh nhân quen của Đinh Á Luân.
"Không phải vậy, là cô ấy bị ngất, anh mau giúp em khám cho cô ấy xem thế nào đi!". Trình Vũ Kiệt nhẹ nhàng đặt Kha Mộng Kì xuống một chiếc giường nhỏ trong phòng, vội vàng nói.
"Đây có phải bạn gái cậu không mà quan tâm như vậy?". Đinh Á Luân nhìn dáng vẻ mướt mát mồ hôi của Trình Vũ Kiệt một hồi, sau đó đi thẳng đến bên cạnh Kha Mộng Kì: "Cô bé này cũng xinh xắn đấy chứ!".
"Anh Đinh, sao anh nhiều lời thế! Anh mau khám cho bệnh nhân đi chứ!".
Đinh Á Luân kiểm tra cho Kha Mộng Kì một lượt rồi chau mày.
"Cô ấy rốt cuộc bị sao vậy?". Trình Vũ Kiệt hoang mang hỏi.
"Cô bé bị ngất là do lao lực quá sức. Thật kỳ lạ, cô bé còn nhỏ tuổi như vậy mà sao lại làm việc quá sức nhỉ?".
"Có nguy hiểm không ạ?".
"Bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng. Anh truyền cho cô bé một chai nước trước, giúp cho thần kinh bớt căng thẳng". Vừa nói xong, Đinh Á Luân liền quay người đi lấy thuốc và những dụng cụ cần thiết để truyền dịch.
"Haizz! Cuối cùng cũng đuổi kịp cậu! Kiệt, cậu đi nhanh thế!". Tiểu Vân vừa nói vừa thở hổn hển.
"Cơ thể Kì rất suy nhược, vẫn cần cậu chăm sóc cô ấy thật chu đáo!".
"Mình biết rồi". Trái tim Tiểu Vân như lặng đi.
"Anh Đinh, cô ấy giao cho anh đấy! Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em. Em phải đi đây". Trình Vũ Kiệt vỗ vai Đinh Á Luân, rồi thì thầm với Đinh Á Luân, "Ngoài ra... khi nào cô ấy tỉnh lại thì nhắn tin cho em nhé".
"Tên tiểu tử này! Đã quan tâm đến người ta như vậy thì ở đây đợi đến khi người ta tỉnh dậy rồi hãy đi!". Đinh Á Luân không hiểu gì.
"Em còn bận chút việc". Trong đầu Trình Vũ Kiệt bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng ở cửa phòng tập, Phương Văn Húc dịu dàng cài chiếc kẹp tóc lên đầu Kha Mộng Kì, khuôn mặt cậu lại lạnh lùng như trước.
Quan hệ giữa hai người đã phát triển đến bước nào rồi?
Phương Văn Húc, mày cũng thật là có bản lĩnh!
Nhưng tao sẽ không để yên cho mày đâu!
Kiệt cười nhạt.
Sau khi ngất đi mấy tiếng, cuối cùng Kha Mộng Kì cũng tỉnh lại.
Cô mở mắt, cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ chuyển dần sang rõ rệt.
Đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Vân, cô ấy vẫn đang căng thẳng nhìn mình. Thấy Mộng Kì đã tỉnh, Tiểu Vân vui mừng hét lớn: "Kì, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu làm mình sợ chết đi được đấy!". Nói xong, đè cái thân hình mũm mĩm của cô ấy lên giường, ôm chặt lấy Kha Mộng Kì.
"Sao mình lại ở đây?". Tiểu Vân khó khăn lắm mới nhấc được cái thân hình phát tướng của cô ấy lên, Kha Mộng Kì mới có thể thở được mà nói. Nhìn cảnh vật lạ lùng trước mắt, cô không hiểu gì cả, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trước đó. Nhưng chỉ nhớ được chuyện Húc đến phòng tập tìm cô.
"Vừa rồi cậu đột nhiên bị ngất! Sau đó, Kiệt chạy như bay đến bế cậu lên đưa tới phòng y tế". Tiểu Vân lắc lắc đầu nói, "Mình chạy theo sau, đuổi mãi, khó khăn lắm mới đuổi kịp. Kiệt thật không hổ danh là Super Boy, chạy nhanh thật đấy!".
"Ý cậu là chính Kiệt đã đưa mình tới phòng y tế?". Kha Mộng Kì không dám tin vào tai mình, hỏi lại.
Kha Mộng Kì ngẩng đầu lên, nhìn tứ phía tìm kiếm bóng dáng Kiệt.
"Cậu đang tìm Kiệt hả? Đừng tìm nữa! Cậu ấy đã đi rồi!". Tiểu Vân ỉu xìu nói.
"Ồ...". Kha Mộng Kì thất vọng.
Điều mà Kha Mộng Kì lo lắng nhất lúc này là Kiệt có hiểu nhầm chuyện giữa cô và Húc không. Có cần phải chủ động đi nói rõ ràng với cậu ấy không? Haizz! Không được rồi! Nếu mình chủ động đi tìm, liệu cậu ấy có cho mình là "không khảo mà xưng" không? Hic, phải làm thế nào đây?
Đầu Kha Mộng Kì đau như búa bổ.
"Này! Cậu đang nghĩ gì vậy?". Thấy Kha Mộng Kì cứ nhìn chằm chằm vào sàn nhà, không nói gì, Tiểu Vân lấy tay huơ huơ trước mặt cô.
"Không có gì! Mình cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chúng ta về ký túc thôi". Nói rồi, Kha Mộng Kì liền ngồi dậy.
Đinh Á Luân đi vào nhà vệ sinh một lúc, vừa quay ra thì đã thấy Kha Mộng Kì đang ngồi dậy.
"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Trình Vũ Kiệt có vẻ rất quan tâm đến em. Em tỉnh rồi tốt nhất nên gọi cho cậu ấy, để cậu ấy an tâm".
Trình Vũ Kiệt có vẻ rất quan tâm đến mình? Có thể như vậy sao? Kha Mộng Kì nhìn Đinh Á Luân bằng ánh mắt nghi ngờ, đồng thời cũng quay sang nhìn Tiểu Vân.
"Đúng vậy! Kiệt rất quan tâm đến cậu! Nếu không sao lại đưa cậu đến đây? Cậu ấy còn bảo mình ở lại chăm sóc cho cậu nữa!". Tiểu Vân nói mà tự thấy đau lòng, giá như Kiệt cũng quan tâm đến mình như vậy thì tốt biết mấy!
Kha Mộng Kì đã bước xuống giường, chỉnh lại quần áo bị nhăn do nằm quá lâu.
"À, cảm ơn anh ạ... đúng rồi, em còn chưa biết phải xưng hô với anh thế nào?". Kha Mộng Kì nhoẻn miệng, nở nụ cười ngọt ngào.
"Gọi anh Đinh là được rồi, Kiệt cũng gọi anh như vậy". Đinh Á Luân mặc áo blouse trắng, cố ý lấy tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình.
Cái ông chú này đã lớn tuổi thế rồi, còn kêu người khác gọi mình là anh? Hơn nữa... lại còn làm động tác ra vẻ ta đây ấy nữa! Kha Mộng Kì thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười. Dù sao người ta cũng là thiên thần áo trắng cơ mà!
"Vậy... anh Đinh". Kha Mộng Kì khó khăn lắm mới bật được ra chữ "anh", bảo cô gọi một người hơn mình mười mấy tuổi là anh thật ngượng mồm! "Cảm ơn sự chăm sóc tận tình của anh, bọn em đi đây ạ".
"Về nhà phải ăn nhiều thức ăn giàu dinh dưỡng vào nhé, còn nữa, đừng làm việc quá sức. Đừng cậy mình trẻ mà lạm dụng tuổi xuân!". Đinh Á Luân nói nhấn mạnh.
Cái gì với cái gì cơ? Lạm dụng tuổi xuân? Kha Mộng Kì nghi ngờ. Nhưng mà... làm việc quá sức nghĩa là sao? Lẽ nào vì gần đây ban ngày lên lớp, tối về lại đến quán rượu làm thêm nên ngủ không đủ giấc?
"Dạ, em biết rồi". Kha Mộng Kì đáp.
Về đến ký túc, Kha Mộng Kì lập tức leo lên giường, bấm số điện thoại của Trình Vũ Kiệt.
"Kiệt...". Điện thoại đổ chuông rồi, tim Kha Mộng Kì như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ai vậy?". Giọng nói lạnh lùng của Trình Vũ Kiệt ở đầu dây bên kia.
Kha Mộng Kì bỗng đứng tim, chẳng phải đã lưu số điện thoại của mình rồi mà? Sao lại không biết mình là ai chứ? Lẽ nào cậu ấy đã xóa số của mình rồi?
"Là tớ đây! Kha Mộng Kì". Không còn cách nào khác, Kha Mộng Kì đành phải tự giới thiệu.
"À... có chuyện gì không?". Vẫn là giọng điệu không thèm quan tâm ấy.
"Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn cậu mà thôi".
"Ừ". Câu trả lời đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
"Còn nữa... hôm nay ở cửa phòng tập, Húc tiền bối...". Kha Mộng Kì sợ Kiệt hiểu lầm mình nên lấy hết dũng khí nói.
"Mình không có hứng với những chuyện như vậy. Còn chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì khác, mình ngắt máy đây". Kiệt nhanh chóng cắt cuộc trò chuyện với Kha Mộng Kì.
"Không còn chuyện gì nữa...". Kha Mộng Kì thất vọng, hóa ra cậu ấy không hề quan tâm đến chuyện của mình và Húc tiền bối. Nếu mình thực sự yêu Húc, cậu ấy liệu có phớt lờ như vậy không? Đôi mắt sáng của Kha Mộng Kì chợt tối sầm lại.
"Vậy... tạm biệt". Trình Vũ Kiệt tắt máy ngay lập tức, cậu không muốn nghe chuyện giữa cô và Phương Văn Húc một giây một phút nào cả, cô ấy để cho hắn cài kẹp tóc, động tác thân mật như vậy, chắc cũng chỉ có những cặp tình nhân mới làm được?
3
Con đường nhỏ trong học viện.
"Kì, chỉ còn vài ngày nữa là đến chung kết cuộc thi "Super Boy" rồi, chúng mình phải đi kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho Kiệt!". Tiểu Vân nhắc nhở Kha Mộng Kì.
"Đúng rồi, cậu đã nghĩ ra cách gì chưa?".
"Đương nhiên là có rồi, nếu không mình mất công toi làm fan bao nhiêu năm nay hả?". Tiểu Vân đắc ý nói, "Trước tiên phải lên một kế hoạch thật chu đáo, như nói Kiệt ưu tú đến mức nào, sau đó photo ra thành nhiều bản, đi dán trên phố, còn phải đi phát cho từng người đi đường nữa, để có thật nhiều người ủng hộ cho Kiệt. Như vậy danh tiếng của Kiệt sẽ truyền đi khắp thành phố, khi tất cả mọi người đều biết, cộng thêm sự trình diễn xuất sắc của Kiệt trên sân khấu, ấn tượng của người xem về cậu ấy càng sâu đậm, điều này tạo cơ sở rất tốt cho cơ hội thành công của cậu ấy. Hơn nữa nhờ cuộc thi năm ngoái, Kiệt cũng đã có chút danh tiếng rồi, cậu phải biết, danh hiệu á quân của cậu ấy không phải là bỏ đi đâu! Lượng phiếu ủng hộ năm ngoái của Kiệt là một nền tảng rất tốt cho cuộc thi "Super Boy" năm nay đấy!". Tiểu Vân nói đâu ra đấy.
"Á? Còn phải đi khắp nơi nữa, như thế chẳng phải chúng ta sẽ mệt chết được sao?". Kha Mộng Kì không ngờ đi kêu gọi mọi người bỏ phiếu cũng vất vả như thế, lần trước chỉ vì tìm việc làm thêm, cô đã phải chịu khổ chịu cực cả một ngày trời, đáng thương biết bao!
"Kì, cậu biết không? Vì thần tượng của mình làm chuyện gì cũng rất hạnh phúc!". Tiểu Vân lại bắt đầu say sưa nói.
"Phải vậy không? Có thể hạnh phúc đến mức cậu phải liều mạng thế không?".
"Kì, cậu nói gì thế? Đi kêu gọi bỏ phiếu cũng chẳng phải việc lên núi đao xuống biển lửa gì, không đến mức như cậu nói đâu! Cậu cứ đi với mình là biết ngay thôi mà. Chuyện cần lên kế hoạch thì cứ để đấy cho mình, đến lúc photo xong xuôi thì chúng ta có thể đi tuyên truyền cho Kiệt đẹp trai, tài hoa của chúng ta rồi!".
"Ờ, mình biết rồi. Vậy cậu viết nhanh lên nhé, đừng có lề mề như khi làm bài tập, toàn nước đến chân rồi mới nhảy". Kha Mộng Kì liếc Tiểu Vân một cái.
"Việc liên quan đến Kiệt mình có thể lề mề sao!". Tiểu Vân làm mặt xấu với Kha Mộng Kì.
Đêm đã khuya.
Giữa bầu trời đêm, vài ngôi sao đang tỏa sáng, thứ ánh sáng mỏng manh, yếu ớt.
Ký túc xá phòng 508.
Ánh đèn hiu hắt rọi bên cửa sổ.
Tiểu Vân vẫn ngồi trên giường hì hụi viết lách, buồn ngủ thì đấm bóp người, day day hai mắt đang lim dim. Vài lần như thế, cô suýt nữa thì gục xuống ngủ, nhưng trong lòng cứ nghĩ đến chuyện phải giúp Kiệt kêu gọi mọi người bỏ phiếu, đành phải cưỡng lại cơn buồn ngủ, tiếp tục cố gắng.
Tiểu Vân viết đến mức mệt nhoài, lúc ngồi nghỉ, miệng ngậm bút, nhìn các bạn đang say sưa chìm trong giấc ngủ, gương mặt thèm ngủ xị xuống.
Nhưng vì thần tượng Kiệt của cô, cô tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, nghĩ như vậy, Tiểu Vân lại cười một cách ngốc nghếch. Cơn buồn ngủ cũng giảm đi nhiều.
Cô bạn Tiểu Vân này cũng rất chăm chỉ! Thật không ngờ! Kha Mộng Kì nằm trên giường nhìn Tiểu Vân miệt mài viết lách, cô hơi bất ngờ. Hình như chỉ có trước kì thi cô ấy mới vùi đầu chăm chỉ như vậy.
Vì chuyện thi chung kết của Kiệt, Kha Mộng Kì trở người hết bên này sang bên kia mà vẫn không ngủ được.
Kiệt, cậu nhất định phải cố gắng! Kha Mộng Kì thầm cổ vũ cho Kiệt.
Sáng sớm, không khí trong lành, mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ.
"Kì, mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!". Tiểu Vân sung sướng thông báo cho Kha Mộng Kì, đồng thời ngáp ngắn ngáp dài.
"Cậu ý, mình không nhận ra đấy, làm việc cũng chăm chỉ đấy chứ! Tối qua không biết ai đó, rõ ràng đã rất buồn ngủ rồi, mà vẫn cố thức!". Kha Mộng Kì nhìn đôi mắt thâm quầng của Tiểu Vân và cười.
"Mình à, cái này gọi là "chăm chỉ bất lộ tướng", vì thần tượng, mình có thể làm bất cứ chuyện gì! Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ mình là người có tinh thần trách nhiệm đấy! Ha ha! Sau này cậu sẽ phải nhìn nhận khác về mình!". Tiểu Vân đắc ý tươi cười, gương mặt hơi tiều tụy cũng dần dần hồng hào trở lại.
"Được, vậy sau này cậu hãy tranh thủ làm mấy việc cho mình mở rộng tầm mắt đi! Mình trông chờ cậu đấy!". Kha Mộng Kì nhìn Tiểu Vân nói, nhìn ngắm cô bạn từ trên xuống dưới.
"Sao thế, hôm nay mình ăn mặc có vấn đề hả? Sao cậu lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy? Cậu có phải chưa nhìn thấy mình thế này bao giờ đâu chứ?". Tiểu Vân lòng đầy nghi ngờ hỏi.
"Chính là... dáng người cậu, đến lúc nào thì mới cho mình bất ngờ đây?". Kha Mộng Kì vừa cười vừa nói, đưa tay lên vuốt vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Vân.
"Được rồi, chờ đến ngày mình lên đến một trăm cân, xem lúc đó cậu có còn nhận ra không?". Tiểu Vân lườm Mộng Kì.
"Cậu đúng là đồ giảo hoạt!". Kha Mộng Kì lại véo mạnh lên má Tiểu Vân.
"Được rồi, nói chuyện chính đi! Kế hoạch đi kêu gọi bỏ phiếu cho Kiệt mình đã viết xong, hôm nay sẽ mang đi photo, chỉ mai là chúng ta có thể đi tuyên truyền cho Kiệt rồi!".
"Ừ, không vấn đề, chuyện đi kêu gọi bỏ phiếu cậu làm thế nào thì mình làm theo thế ấy, cứ yên tâm, tất cả mình đều nghe theo cậu". Kha Mộng Kì tỏ vẻ tuân lệnh.
"Trời ơi, người tài đức song toàn như Kha Mộng Kì cũng có lúc không bằng mình!". Tiểu Vân cười tươi.
"Tất nhiên rồi, mỗi người đều có thế mạnh riêng mà, cái chúng ta cần là lấy thế mạnh để bổ sung cho chỗ thiếu sót, biết không!".
"Biết rồi, vậy là ok, mai đi nhé!".
"Ok!".
Dưới hành lang che nắng rộng rãi, vắng vẻ, tiếng cười vui vẻ của hai người họ vang lên.
Đầu thu mà trời vẫn còn oi bức, bầu trời âm u, không một gợn gió.
"Tiểu Vân cậu nhìn xem, hôm nay là thời tiết quỷ quái gì chứ, oi bức đến không thở nổi!". Kha Mộng Kì than vãn với Tiểu Vân.
"Chắc sắp mưa đấy!". Tiểu Vân không bỏ qua bất kỳ người qua lại nào, lúc nói chuyện, cô cũng không quên đưa tờ rơi cho một cô gái ăn mặc rất thời trang, nói thêm một câu: "Chị ơi, đây là những tư liệu về Trình Vũ Kiệt người đã giành được danh hiệu quán quân trong cuộc thi "Super Boy" năm ngoái, năm nay cậu ấy lại tham gia, phiền chị xem qua một chút, ủng hộ cho Trình Vũ Kiệt anh tuấn, đẹp trai, tài hoa của chúng em".
"À! Nhớ ra rồi, chính là Trình Vũ Kiệt có vũ đạo rất đẹp đó! Cậu ấy cũng là thần tượng của mình! Nhất định sẽ ủng hộ cậu ấy!". Cô gái ăn mặc thời trang vừa xem tờ rơi vừa vui vẻ nói.
"Cảm ơn chị!". Kha Mộng Kì nói.
Không hiểu sao lúc mình giúp Kiệt, ông trời đều giở chứng như vậy chứ? Kha Mộng Kì bực bội nghĩ.
Quay sang nhìn bộ dạng rất hưng phấn của Tiểu Vân, Kì lại chăm chú vào công việc tuyên truyền.
Hai người không ngừng phát tờ rơi cho tất cả những người qua lại trên đường, miệng cũng không quên nhắc nhở mọi người ủng hộ cho Kiệt. Tuy nhiên, cũng có không ít người không thèm nhìn họ, chỉ chăm chú vào việc của mình, vờ như không nghe thấy lời nói của hai cô gái.
Lúc này, có một người phụ nữ tuổi trung niên đi qua.
"Cô ơi, phiền cô xem cái này một chút, ủng hộ cho Trình Vũ Kiệt tham gia cuộc thi "Super Boy" năm nay". Kha Mộng Kì lễ phép đưa tờ rơi cho người phụ nữ.
"Trò gì thế này?". Người phụ nữ trung niên lướt qua tờ rơi, liền vứt thẳng xuống đất, tờ giấy đáng thương nằm dưới mặt đất, bị hết người này đến người khác giẫm lên.
Kha Mộng Kì nhìn tờ giấy chỉ biết thở dài ngao ngán.
Trời đột nhiên đen kịt, mây đen vần vũ.
"Kì, hôm nay đứng nhiều đến nỗi chân tê rần, nói cũng khản cả cổ rồi, nhìn trời này có lẽ sắp mưa, hôm nay chúng ta chỉ làm đến đây thôi nha!". Tiểu Vân nhìn bầu trời u ám, đề nghị.
"Ờ, cậu cũng biết mệt cơ à? Mình đã mệt từ lâu lắm rồi. Thôi, trời cũng không còn sớm nữa, chúng mình về thôi!".
Người đi đường cũng vội vội vàng vàng rảo bước.
"Mưa rồi!". Kha Mộng Kì vội kéo tay Tiểu Vân đến mái hiên một nhà hàng ở phía xa.
"Ôi, làm cái gì cũng không dễ dàng!". Tiểu Vân than vãn.
"Tất nhiên rồi!". Kha Mộng Kì phụ họa.
Nhìn những hạt mưa bay nghiêng nghiêng, rơi xuống mặt đất. Kha Mộng Kì tự nhủ: "Kiệt, vì chính bản thân cậu, lần này cậu nhất định phải giành được danh hiệu quán quân! Như thế bọn mình hy sinh bao nhiêu cũng xứng đáng".
← Ch. 06 | Ch. 08 → |