Đại hội kén rể bắt đầu
← Ch.080 | Ch.082 → |
"Vậy cũng phải." Tên nam tử gầy yếu nghe được lời cảm khái của đại hán áo vải, nhanh chóng đáp lời.
"Chờ một chút, huynh đệ ngươi cũng vì chuyện này mà đến sao?" đại hán áo vải thấy thái độ của tên nam tử gầy yếu kia đối với việc này như vậy liền tò mò hỏi.
"Sao có thể? Ta nào có bản lĩnh đó? Huynh đệ à, ta chỉ là tới xem náo nhiệt, muốn chính mắt thấy Đại tiểu thư của Mộ Dung sơn trang rốt cuộc có dung mạo mỹ miều như hoa thế nào, ngày đó chúng ta ở tiểu lâu đụng vào cao thủ còn không cũng chỉ có bị chụp phi mệnh!" Nam tử gầy yếu nghe được lời nói của đại hán áo vải liền trêu trọc nói.
"Haizzz, nói cũng phải.." đại hán áo vải nghe nam tử gầy yếu kia nói xong cũng có vẻ đồng tình, đáp lại.
Tuy rằng khách sạn này đều đã kín người, hết phòng, đại sảnh cũng ngồi kín người, nhưng bọn họ đều rất có hứng thú với cuộc nói chuyện của đại hán áo vải và nam tử gầy yếu kia, cho nên mọi người cũng an vị ở vị trí của mình lẳng lặng nghe nội dung đối thoại của bọn họ.
Đại hán áo vải và nam tử gầy yếu khi nói xong mới giật mình phát hiện khách sạn trong khoảng thời gian ngắn hình như đã im lặng đi rất nhiều, nhìn sang bốn phía, thấy mấy người bên này thì đang làm chuyện của riêng mình, còn có mấy người ở bên kia thì đang nhỏ giọng nghị luận gì đó, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, thu hồi tầm mắt của mình, tiếp tục nói chuyện khác với đại hán áo vải.
Mà đoạn đối thoại của bọn họ không chỉ rơi vào tai của những người ngồi lân cận mà còn rơi vào tai của một nam tử có vẻ bí ẩn đang ngồi tĩnh lặng ở trong khách sạn.
Chỉ thấy mái tóc đen như mực của nam tử kia được buộc gọn lên cao, dải lụa buộc tóc được thợ khéo léo chạm khắc vô cùng tinh xảo, ở giữa có khảm một viên ngọc thạch thượng đẳng, viên ngọc thạch xanh biếc không một tia tạp chất, nhè nhẹ tản ra ánh sáng màu xanh trong suốt.
Gương mặt cương nghị tuấn mỹ như chạm khắc, ngũ quan rõ ràng, có lăng có giác, mày kiếm sắc lẹm, ánh mắt thể hiện khí phách ngang tàn, đôi mắt sáng như loài chim ưng toát lên sự lợi hại, làm cho người bị hắn liếc mắt một cái đều không nhịn được mà đóng băng cả trái tim, sống mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi đỏ mọng khẽ mím lại.
Áo choàng trên người hắn, người ta vừa nhìn thấy đã biết ngay là được làm từ tơ lụa thượng đẳng. Cẩm bào màu đen thêu kim tuyến màu vàng bên trong càng làm nổi bật lên thân thể tráng kiệt của hắn. Đai lưng cũng màu vàng, bên hông rủ xuống một khối ngọc bội thượng đẳng trắng noãn không tỳ vết. Toàn thân hắn chỗ nào cũng lộ ra một tầng quý khí, cả người tản ra một loại khí phách trầm ổn.
Phía sau hắn là một nam tử mặc áo đen cung kính đứng ở một bên, cầm trên tay một thanh bảo kiếm, trên mặt không nhìn ra bất kỳ một chút biểu tình gì, có chăng thì chính là trầm mặc. Như vậy hiển nhiên người này là hộ vệ của người đang ngồi trầm mặc ở kia, người có võ công khi nhìn đến hộ vệ kia nhất định đều có thể nhìn ra hộ vệ kia có võ công cao đến mức nào.
Nhìn cách ăn mặc kia, chưa kể đến khí chất, còn có hộ vệ võ công thâm hậu, công thêm khí phách tản ra từ người nam tử kia, hết thảy đều cho thấy nam tử áo bào đen có thân phận không hề đơn giản.
Mộ Dung sơn trang sao.... Hắn vốn vì muốn làm chuyện kia mà đến, không ngờ.... Không biết hắn sẽ thu hoạch được những gì trong chuyến đi này đây.
Nam tử khí phách đang nghe bọn họ đối thoại đến đoạn sau, đột nhiên đôi mắt ưng sắc bén hiện lên một tia dị sắc, rồi rất nhanh biến mất như chưa hề phát sinh bất cứ điều gì, tiếp tục điềm nhiên uống rượu.
Ngày hôm sau, người trong khách điếm đều rời đi từ sáng sớm, một đám mặt mày hồng hào, tinh thần hưng phấn, vì hôm nay chính là ngày Trang chủ của Mộ Dung sơn trang tổ chức đại hội chọn rể cho Mộ Dung Đại tiểu thư, khách sạn vốn đông nghịt khách thuê sau một hồi chỉ còn một mảng trống rỗng.
Mộ Dung sơn trang —-
Cách cổng thành khá xa về phía trung tâm, ở ngoại ô xa xôi, một tòa kiến trúc to lớn lộng lẫy đứng vững trãi giữa bình nguyên rộng lớn, chung quanh trồng một loạt cây xanh được sắp xếp theo hàng lối, tản ra sức sống bừng bừng, làm cho tòa kiến trúc vốn lạnh băng trang nghiêm kia có thêm một chút ý xuân dạt dào.
Nhưng bởi vì hôm nay là ngày Mộ Dung Yên chọn vị hôn phu nên trong sơn trang trước mặt náo nhiệt không ngừng, dòng người từ các nơi kéo đến nối liền không dứt, thẳng tiến về phía sơn trang trước mặt.
"Ha ha ha, Mộ Dung trang chủ thật sự là có phúc khí tốt! Mộ Dung tiểu thư nhu thuận từ nhỏ, lớn lên lại có dung mạo chim sa cá lặn, thật sự là niềm ao ước của mọi người!" - một vị nam tử trung niên mặc trường bào màu xám hào sảng cười nói với Mộ Dung Trang chủ Mộ Dung Chí đang chiêu đãi khách nhân, như vậy nam tử này chắc hẳn cón quan hệ không tệ với Mộ Dung Chí.
"Ha ha ha, ai nha, đâu có đâu có, nếu chiêu đãi không được chu toàn, mong Dư huynh lượng thứ!" Mộ Dung Chí đầy tươi cười trên mặt, vui mừng, tiếng cười sang sảng thốt ra.
"Mộ Dung huynh, đường đường là Mộ Dung sơn trang sao lại chiêu đãi không chu toàn được, ha ha, được rồi, ta đi vào trước, Mộ Dung huynh có việc cứ đi trước đi, chờ huynh xong việc này rồi, có thời gian rảnh chúng ta sẽ cùng uống một bữa sau."
"Được được được! Lâu như vậy huynh không nói ta cũng đang có ý này, vậy Dư huynh, mời vào bên trong nghỉ tạm trước." Mộ Dung Chí nghe được đề nghị của người kia lập tức lên tiếng đồng ý, nhưng hiện tại dòng người tiến vào không ngừng làm cho ông căn bản là không thể thoát thân, đành phải mời nam tử áo xám kia vào nghỉ ngơi trước.
"Mộ Dung trang chủ..."
"Ha ha, mời vào bên trong, mời vào bên trong." Dòng người từ các nơi khác tới tham gia luận võ kén rể hoặc đến xem náo nhiệt của Mộ Dung sơn trang vẫn không ngừng đi tới. Người đến thấy người đang đứng ở cửa tiếp đón là Mộ Dung Chí thì đều sôi nổi chào hỏi, mà Mộ Dung Chí cũng đều nhiệt tình đáp lại tất cả mọi người.
Quảng trường lớn đã sớm chuẩn bị tốt bàn trà và ghế dựa, trên bàn trà còn vì người đến tham gia đại hội kén rể mà chuẩn bị tốt trà bánh.
"Mẹ cha nhà nó! Không nghĩ tới hiện tại đã nhiều người tới như vậy rồi." Ngồi ở quảng trường lớn, một nam tử lỗ mãng nhìn khung cảnh náo nhiệt như vậy không chút cố kỵ tuôn ra một câu thô tục.
"Đương nhiên! Ngươi cũng không ngẫm lại xem, đây là Mộ Dung sơn trang đó, tuy rằng không quá tham dự vào chuyện trên giang hồ, nhưng địa vị của nó trên giang hồ cũng không ai dám coi thường. Mộ Dung trang chủ kén rể có thể là việc nhỏ sao? Cho nên đương nhiên sẽ vô cùng náo nhiệt rồi." Nam tử bên cạnh tên lỗ mãng kia nghe thấy lời hắn nói thì vô cùng xem thường, sau đó liền nói với hắn.
"Nghe nói Mộ Dung Đại tiểu thư là quốc sắc thiên hương, dung mạo vô cùng mỹ miều, rốt cuộc có phải sự thật hay không?" Tên lỗ mãng kề sát vào tai tên nam tử kia rất nhỏ giọng hỏi.
"Chắc là đẹp đến mức thiên hạ khó người sánh bằng, nghe nói mọi người nhìn qua dung mạo Mộ Dung tiểu thư đều tán thưởng không dứt. Có mấy nam tử muốn kết hôn với nàng mà tới cửa xin cầu thân, nhưng đều bị Mộ Dung Trang chủ lấy lý do Mộ Dung tiểu thư chưa tới tuổi thành thân mà cự tuyệt." Tên nam tử nghe được nghi vấn của tên lỗ mãng nọ cũng không định trả lời, nhưng chợt nhớ tới tin tức trước đây từng nghe về Mộ Dung Yên liền không chút nào giấu diếm nói cho hắn.
"A? Ngươi cũng chưa từng gặp nàng?" tên lỗ mãng nghe được câu trả lời của nam tử nọ thì kinh ngạc nhìn hắn. Hắn còn tưởng tiểu tử này từng được gặp Đại tiểu thư rồi.
"Đại tiểu thư Mộ Dung sơn trang là người mà chúng ta muốn gặp là có thể gặp sao? Ta không phải đại hiệp, cũng chẳng phải là cao thủ gì, vương công quý tộc lại càng không phải, ta sao có thể gặp được nàng chứ." Nhìn biểu tình giật mình trên nét mặt của tên lỗ mãng, nam tử kia thật sự không còn gì để nói.
"À cũng đúng, vậy ngươi tới để làm gì?" tên lỗ mãng nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu nói.
"Ta đến để xem náo nhiệt không được ư? Trước kia không có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan của Mộ Dung tiểu thư dù chỉ một cái liếc mắt, lần này là đại hội kén rể khẳng định có thể thấy Mộ Dung tiểu thư, như vậy không phải ta có thể tận mắt thấy dung nhan của nàng sao? Như thế nào? Còn ngươi là tới tham gia chọn rể sao!?" Tên nam tử sau khi nói ra suy nghĩ của mình thì cười đến đắc ý, rồi mở to hai mắt nhìn tên lỗ mãng vô cùng kinh ngạc mà hỏi.
"Đúng vậy! Không đến tham gia thì ta còn đến làm gì chứ? Nhưng không nghĩ tới cái đại hội kén rể này lại có nhiều người kéo đến đây như vậy!" tên lỗ mãng mang vẻ mặt đương nhiên trả lời, nhìn dòng người đang không ngừng từ bên ngoài đi vào đại sảnh, hơi oán giận nói.
"Trời ạ! Huynh đệ! Ngươi có muốn chết cũng không cần phải tìm đến cách này chứ!" tên nam tử kia nghe được tên lỗ mãng nói là tới tham gia kén rể nhất thời liền trừng mắt thật lớn, vô cùng kích động cảm thán một câu, sau đó lập tức kéo hắn đến một góc không có người.
"Ngươi làm sao vậy?" tên lỗ mãng đột nhiên bị kéo đến một góc không người, không hiểu hắn có ý gì, không hiểu chuyện gì hỏi lại nam tử kia, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc.
"Huynh đệ à! Ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi thôi, bản thân ngươi không mở to mắt mà nhìn xem, người áo trắng kia, còn có người kia, còn có mấy người ở bên kia nữa, võ công người nào so với ngươi cũng cao thâm hơn, không phải sao? Những người như chúng ta đi chỉ làm vật hy sinh cho bọn họ thôi, hơn nữa ngoại trừ võ công ngươi còn có thể có cái gì nữa? Thi từ ca phú sao?" Tên nam tử kia tận tình khuyên bảo tên lỗ mãng nọ, dùng ánh mắt nhìn đến chỗ mấy người khác, chỉ cho mãng hán xem, làm cho hắn thấy được thực tế khác biệt, sau lại tiếp tục hỏi.
"Ách, sẽ không đâu, không phải là chỉ so vài chiêu võ với nhau thôi sao? Nào có phiền toái như vậy? Cũng không phải đi kinh thành thi khảo công danh, hơn nữa, ngươi xem ta này, tam đại ngũ chẳng lẽ không thắng nổi mấy tên đọc sách trói gà không chặt?" tên lỗ mãng nghe tên nam tử nói xong thì thành thật đáp lời, nhưng ngẫm lại những đại hội kén rể mà trước kia hắn từng xem, cũng đâu có phiền toái như lời hắn ta nói vậy, nên có chút không tin nói lại.
"Ngươi còn không muốn tin, ngươi cho đây là đại hội kén rể bình thường sao? Đương nhiên là không rồi. Nay võ lâm đã sớm lan truyền lời đồn đại về Phệ Hồng Huyết Ngọc, chẳng nhẽ ngươi chưa từng nghe thấy?" Tên nam tử kia thấy tên lỗ mãng không tin lời mình nói, nhìn bốn phía không thấy có người liền hạ thấp giọng hỏi hắn.
"Biết chứ. Hiện tại trên giang hồ có ai không biết chuyện này, nhưng mà chúng có liên quan gì với nhau chứ?"
"Nếu có thể làm con rể của Mộ Dung Trang chủ không phải cơ hội cướp được Phệ Hồng Huyết Ngọc sẽ lớn hơn sao? Mà Mộ Dung Trang chủ chắc chắn muốn tìm người văn võ song toàn, các nhân vật ở những môn phái lớn đương nhiên là muốn ra mặt, những người tiểu lâu la như chúng ta có thể được người ta để ý sao! Hơn nữa Mộ Dung Đại tiểu thư nhà người ta lại vô cùng xinh đẹp, người ta có thể coi trọng một kẻ như ngươi sao?" Tên nam tử đánh giá tên lỗ mãng, trong mắt có chút khinh miệt hỏi.
"Ách, huynh đệ, ngươi nói như vậy không phải là ta không có một chút cơ hội nào ư?" tên lỗ mãng cũng hạ giọng hỏi.
"Đương nhiên rồi! Chẳng nhẽ ngươi vẫn ham muốn sắc đẹp của Mộ Dung tiểu thư?"
"Ách, đương nhiên tính mệnh láo tử vẫn là quan trọng nhất! Nữ nhân đẹp vẫn còn nhiều!" tên lỗ mãng sau khi nghe được thì thấp giọng nói.
"Vậy chúng ta đi thôi, huynh đệ ngươi có thể hiểu được như vậy là tốt rồi."
"Được rồi, cùng lắm thì lão tử xem như đến để du lịch, thuận tiên tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của Mộ Dung tiểu thư đi." Tên lỗ mãng đến cuối cùng vẫn bị nam tử kia thuyết phục, tự mình an ủi nói.
Mộ Dung Chí nhìn thời gian cảm thấy thời điểm không sai lệch nhiều so với dự kiến, liền lấy lại dáng vẻ trầm ổn đi lên lôi đài đã sớm được dựng chu đáo, đứng trên lôi đài, giọng nói hung hậu vang lên, lập tức làm cho quảng trường vốn đang ồn ào trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều tĩnh lặng nghe ông nói.
"Đa tạ các vị nhân sĩ võ lâm đã nể mặt Mô Dung Chí ta và Mộ Dung sơn trang mà đến đây tham gia đại hội kén rể của con gái ta. Không để tốn thời gian của các vị. Ta xin công bố quy tắc thi đấu như sau: Các vị nhân sĩ võ lâm sẽ lần lượt lên đài tỷ thí. Ai còn lại cuối cùng sẽ là người chiến thắng. Và con gái ta - Mộ Dung Yên sẽ dựa vào biểu hiện của các vị để chọn ra người trở thành vị hôn phu của nàng và là hiền tế tương lai của Mộ Dung sơn trang."
← Ch. 080 | Ch. 082 → |