Mị hoặc cùng câu dẫn
← Ch.34 | Ch.36 → |
Phương Tiểu Thư lẳng lặng nhìn Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên hờ hững thừa nhận ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú của cô, không có một tia phản ứng không được tự nhiên.
Miệng anh nhếch lên cực kỳ thâm sâu, nhiều một phần say mê thiếu một phần trói buộc, hai chân anh khép lại câu nệ ngồi ở trên ghế bành, tây trang màu đen, caravat đen, áo sơmi màu trắng, túi tiền phía trên áo khoác tây trang lộ ra một cái khăn màu xanh lục được gấp lại rất tiêu chuẩn, tại thời buổi lễ nghi ngày càng nhiều này, các quý ông khi mặc tây trang nếu quên đem khăn trang trí tại trước ngực tây trang, này sẽ là một chuyện cực kỳ thất lễ.
Tầm mắt của Phương Tiểu Thư từ trên mặt Bạc Tể Xuyên vẫn trượt đến bụng của anh, nhìn chằm chằm địa phương khác một lúc lâu, rốt cục nhìn đến Bạc Tể Xuyên trở nên cứng ngắc.
Trong đôi mắt hoa đào bị kính mắt che khuất của anh hiện lên một tia xấu hổ, không tự chủ được đem hai chân xen lẫn đứng lên. Tại trường hợp này khiêu chân bắt chéo tuy có vẻ cực kỳ không ổn, nhưng là tốt hơn nhiều so với bị Phương Tiểu Thư để mắt đến phản ứng của anh. Ánh mắt của cô thật sự là rất trực tiếp, anh quả thực không có biện pháp nhìn thẳng cô, Bạc Tể Xuyên sống ba mươi năm, cho tới bây giờ liền chưa thấy qua cô gái nào giống như cô!
Phương Tiểu Thư hơi có chút suy nghĩ chuyển tầm mắt về phía mặt của anh, nhìn khuôn mặt nhã nhặn đẹp trai của anh, cô lộ ra một cái tươi cười rất kỳ quái, trong cái tươi cười kia chứa rất nhiều ý tứ chỉ có thể cảm nhận mà không thể nói ra.
Bạc Tể Xuyên đẩy kính mắt lên che giấu dời tầm mắt không đối diện cùng cô, trên mặt tuy làm như không có bị bất kỳ ảnh hưởng gì, kỳ thật trong lòng đã sớm không ổn định.
Nhưng mà may mắn là, trước khi Phương Tiểu Thư khiêu khích anh đến phá công, Cố Vĩnh Dật mang theo Hàng Gia Ngọc vào được.
Vào cửa trước là Cố Vĩnh Dật, vóc dáng của hắn không cao, nhưng bả vai thực rộng, dáng người cũng không sai, thân hình nhỏ nhắn của Hàng Gia Ngọc bị hắn che chắn toàn bộ ở phía sau, chờ hắn đóng cửa làm ra vị trí, bọn họ mới nhìn thấy Hàng Gia Ngọc vẻ mặt nước mắt khoác một cái áo khoác đồng phục cảnh sát.
Cô cực kỳ chật vật, mặt như giấy vàng, giống như đã trải qua một hồi giết hại lớn rất đáng sợ.
"Bạc thư ký, đã mang người đến." Cố Vĩnh Dật xin phép Bạc Tể Xuyên một chút, liền không tiếng động đi ra ngoài, cả gian phòng họp đều không có theo dõi, là Cố Vĩnh Dật riêng chọn lựa cho bọn hắn sử dụng.
Hàng Gia Ngọc cũng không biết Cố Vĩnh Dật đưa cô tới gặp người là Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư, giờ này khắc này cô mất hết can đảm ngẩng đầu, nhìn đến hai người ngồi phía trước là ai sau, cô khó có thể tin dại ra tại chỗ, sau đó rất nhanh, nước mắt tràn mi mà ra, bay thẳng đến chỗ của Phương Tiểu Thư, Hàng Gia Ngọc nhào vào trong lòng cô, nửa ngồi xổm ghế dựa chôn đầu ở ngực cô nức nở.
Phương Tiểu Thư mờ mịt sững sờ ở tại chỗ, hai tay đặt tại trên tay vịn ghế dựa cứng ngắc thừa nhận cái ôm của cô, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Bạc Tể Xuyên. Mà giờ phút này, tươi cười ôn hòa thân thiết trên mặt Bạc Tể Xuyên thoạt nhìn là như vậy khiến người ta mao cốt tủng nhiên.
Phương Tiểu Thư khóe miệng rút một chút, do dự sau một lúc lâu nâng Hàng Gia Ngọc lên, bàn tay mảnh khảnh bàn đút vào một bên túi quần của Bạc Tể Xuyên, lấy ra khăn tay của anh đưa cho cô, từ đầu tới đuôi đều thong dong tự nhiên, thật giống như khăn tay đó được lấy ra từ túi của cô.
Bạc Tể Xuyên cúi đầu nhìn xem thắt lưng của mình, hai tay vô ý thức đút tay túi, vừa rồi khi Phương Tiểu Thư vói vào túi tiền của anh lấy khăn một điểm cũng không thành thật, cư nhiên cố ý đụng chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông, xúc động bộ phận vốn không nên mở ra chốt mở tại trường hợp này, việc này khiến cho hô hấp của anh hơi mất tự nhiên, trong mắt hoa đào tránh ở phía sau kính mắt có cái gì vậy đang tràn ra.
"Đừng khóc." Phương Tiểu Thư cũng không hiểu an ủi người khác, cho nên giọng điệu có vẻ có chút cứng ngắc, cô ấn Hàng Gia Ngọc ngồi vào trên ghế, mặt không chút thay đổi đứng tại trước mặt đối phương nói, "Vì sao không nên bổ nhào vào trong lòng người khác dựa vào người ta khóc? Có người có thể dựa vào có người có thể cho cô ôm cô còn khóc cái gì? Trời không phải chưa rơi xuống dưới sao? Ngày không phải còn phải đi qua?"
Lời này của Phương Tiểu Thư tuy là nói cho Hàng Gia Ngọc nghe, nhưng không cách nào làm cho Bạc Tể Xuyên không thèm để ý.
Phía trước hắn tại trong tủ quần áo phát hiện cô đang khóc, thống hận là sự không thẳng thắn cùng giấu diếm của cô, hoài nghi sự lợi dụng cùng giả ý của cô, nay cô nói như vậy, như vậy có phải hay không anh có thể lý giải thành, lúc ấy cô trốn đi khóc là vì cảm thấy anh không đáng tin?
Bạc Tể Xuyên càng nghĩ càng phiền chán, hai tay anh chộp lấy túi tiền tựa vào bên bàn, cực kỳ hối hận chính mình vì sao cố chấp kiên trì không dính vào rượu cùng thuốc lá, nếu không hiện tại cũng không dùng đến mức không biết như thế nào cho phải.
Nhưng mà, tuy tâm tình không tốt, nhưng Bạc Tể Xuyên cũng chưa quên ý đồ đến, chờ Hàng Gia Ngọc bình tĩnh trở lại, anh mở miệng nhân tiện nói: "Tôi xem qua ghi chép của cô, tối hôm qua cô phải đi quán bar làm thêm à?"
Hàng Gia Ngọc giương mắt chống lại ánh mắt bình thản tràn ngập xem kĩ của Bạc Tể Xuyên, vẻ mặt của cô hơi thương cảm, tay không tự giác nâng lên đến cầm tay của Phương Tiểu Thư, thế này mới nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.
Bạc Tể Xuyên không kiên nhẫn nhìn lướt qua tay "Hạnh kiểm xấu" của cô, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: "Cao Diệc Vĩ bắt cô ngồi cùng là trùng hợp vẫn là cố ý?"
Hàng Gia Ngọc mờ mịt một chút, không xác định nói: "Tôi không biết... Hẳn là trùng hợp... Đi?"
Bạc Tể Xuyên nhếch lên khóe miệng, cũng không phải đang cười: "Không phải." Anh hoàn toàn phủ định, sau đó hỏi tiếp, "Cô có lộ ra chuyện cô quên biết tôi cùng cô ấy cho ai hay không?" Anh chỉ chỉ Phương Tiểu Thư.
Hàng Gia Ngọc nhăn lại mi, cố gắng hồi tưởng, sau đó bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Người làm cùng ở tiệm trang sức với tôi biết chuyện này, ngày đó hai người đến mua nhẫn, đi rồi các cô ấy hỏi qua tôi."
"Các cô ấy là ai, mấy người, đều gọi là gì, còn công tác ở chỗ kia sao?" Bạc Tể Xuyên nhanh chóng hỏi.
Hàng Gia Ngọc suy tư một chút, còn thật sự trả lời nói: "Ba người, Đặng Thiến, Tôn Duy cùng Lý Manh Manh, đều đang làm việc ở chỗ này."
Bạc Tể Xuyên nhắm mắt lại, lại mở ra, cụp xuống ánh mắt, trầm tư nửa phút, gật đầu: "Tôi đã biết, cô nghỉ ngơi thật tốt." Anh đứng thẳng dậy xẹt qua hai người, vẫy tay nói với Phương Tiểu Thư, "Đi rồi."
Phương Tiểu Thư cúi đầu nhìn nhìn Hàng Gia Ngọc vẻ mặt không tha nhìn cô, Hàng Gia Ngọc hình như rất ỷ lại cô, cô có lý do tin tưởng đối phương là đưa cô trở thành người thay thế chị mình.
Phương Tiểu Thư chậm rãi rút tay của mình về, bắt buộc chính mình không nhìn ánh mắt khổ sở của đối phương, trầm giọng hỏi: "Hắn không làm gì với cô đi?"
Ánh mắt của Hàng Gia Ngọc tránh một chút, cúi đầu cắn môi nói: "Không... Cảnh sát tới kịp."
May mắn. May mắn không có. Nhưng cứ việc không có, ký ức này nhất định thực sự rất khủng bố. Nếu không Hàng Gia Ngọc cũng sẽ không nhắc tới chuyện này liền ngay cả cánh môi đều tái nhợt.
Phương Tiểu Thư vỗ vỗ bả vai của cô, dịu dàng nói: "Nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi."
Hàng Gia Ngọc mạnh ngẩng đầu, không yên hỏi: "Có thể sao?"
Phương Tiểu Thư vuốt cằm: "Có thể."
"... Cám ơn." Hàng Gia Ngọc nhẹ giọng nói lời cảm tạ, một lần nữa cúi thấp đầu xuống, "Gặp lại, chị. Hẹn gặp lại, Bạc tiên sinh."
Bạc Tể Xuyên nghe xưng hô của Hàng Gia Ngọc với Phương Tiểu Thư, lại nhìn xem Phương Tiểu Thư đứng bên cạnh Hàng Gia Ngọc, làn da cô thực trắng, mặc cả bộ màu đen có vẻ dáng người tinh tế đơn bạc rất nhiều, với góc độ của anh có thể thấy rất rõ nốt ruồi bên phía mắt trái của cô. Rõ ràng cả khuôn mặt đều tràn ngập cảm giác đẹp lạnh lùng, nhưng nốt ruồi ở khóe mắt đó lại mạnh mẽ đem một nhăn mày cười trở nên đẹp dụ hoặc.
Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái, gian phòng họp này hình như rất buồn.
Phương Tiểu Thư không nói cái gì nữa, cô cùng Bạc Tể Xuyên đi ra phòng họp, sau khi tạm biệt Cố Vĩnh Dật liền cùng nhau rời đi.
Bạc Tể Xuyên lái xe đưa cô chạy ở phía trước hướng về phía ủy ban thành phố, thời gian hai người ở chung một mình một lần nữa lâm vào cục diện trầm mặc xấu hổ, ai cũng không nói trước, giống như ai nói trước là người đó liền thua cuộc.
Liền như vậy im lặng hơn phân nửa đường, Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên đem xe lại gần, đứng ở bên ngoài một nhà ăn giản dị, giọng điệu đông cứng nói với Phương Tiểu Thư: "Đi xuống ăn sáng."
Ăn sáng? Lúc này? Ánh mắt của Phương Tiểu Thư quét về phía đồng hồ trên xe, nhìn đến hơn mười giờ sau khóe miệng có chút ý vị sâu xa nhếch lên.
Cô cũng không nói cái gì, nghe lời cùng hắn xuống xe đi vào nhà ăn.
Nhà ăn này diện tích không lớn, nhưng hoàn cảnh tao nhã im lặng, vị trí cũng phương tiện, vừa lúc ở trên đường bọn họ nhất định phải đi khi đi làm.
Bạc Tể Xuyên chọn vị trí ở góc khuất nhất, né tránh cửa sổ cùng cửa, chỗ ngồi trên sofa cao cao chặn tầm mắt của người ngồi ở mặt sau, con đường vốn đang tính rộng mở bị người ta tạo hàng rào ngăn cách, đường nhỏ đi lại lập tức trở nên hẹp hòi, dưới loại tình huống này trừ bỏ chính bọn họ rất khó lại có người có thể phát hiện bọn họ, lúc phục vụ đi tới cũng có chút chật, đường nhỏ miễn cưỡng có thể cho một người đi.
Thực biết chọn vị trí, chỗ ngồi cùng người một dạng kỳ quái.
Phương Tiểu Thư ngồi đối diện Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên lại lựa chọn chỗ ngồi dựa vào tường, hai người một trước một sau, bốn mắt nhìn nhau, lại ai cũng không để ý tới ai.
Phục vụ lấy thực đơn hỏi món, thực đơn đưa cho Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên lại nâng tay cự tuyệt, nhìn chằm chằm Phương Tiểu Thư mặt không đổi sắc báo ra tên của vài món thức ăn, nhanh chóng đuổi phục vụ đi rồi.
Phương Tiểu Thư cởi áo khoác, chỗ này thực ấm áp, mặc áo khoác làm cho cô hơi nóng, bên trong cô chỉ mặc một cái áo lông màu trắng, miễn cưỡng có thể che khuất cái mông, nếu không phải áo khoác đủ dài, phỏng chừng sẽ có nguy hiểm bị hở ra.
Kỳ thật cũng sẽ không bị hở, dù sao phía dưới cô mặc tất chân màu đen, cho dù bị nhìn đến cũng không thấy cái gì.
Nhưng là dù vậy, Bạc Tể Xuyên lại cực kỳ không hài lòng.
Hắn một bên rót trà cho hai người, một bên nhìn chằm chằm bộ ngực của Phương Tiểu Thư áp lực nói: "Mặc quần áo không đứng đắn, giống bộ dáng gì nữa, em đây là tính toán đi làm ở đâu, anh xem không giống như là cùng một đơn vị với anh."
Cách nói của anh hơi cay nghiệt, đàn ông cung xử nữ liền là như thế này, tại trên sự tình nào đó cố chấp cho dù ngươi là vợ của hắn hắn cũng không thể nhẫn nhịn.
Phương Tiểu Thư bình tĩnh hai chân xen lẫn, ngăn hai tay tựa vào trên lưng sofa, mặc hắn nhìn chằm chằm bộ ngực không mặc áo lót bị áo lông che lấp, có chút không kiêng nể gì nói: "Đó giống cùng ai một cái đơn vị? Anh có phải hay không cảm thấy cái dạng này của tôi có vẻ thích hợp cùng đám người bồi rượu vừa rồi ở trong cục công an đứng chung một chỗ?" Cô hình như một điểm đều không thèm để ý, nói xong lời này còn đặc biệt ngả ngớn trừng mắt nhìn anh, nốt ruồi ở bên mắt trái khiến tươi cười của cô tràn ngập mị hoặc cùng câu dẫn.
Bạc Tể Xuyên chỉ cảm thấy phía dưới nóng lên, giọng nói trở nên khàn khàn, hắn theo trong hàm răng nặn ra bốn chữ, mang theo một cỗ oán khí: "Nói năng linh tinh."
← Ch. 34 | Ch. 36 → |