Vay nóng Tima

Truyện:Khế Ước Quân Hôn - Chương 085

Khế Ước Quân Hôn
Trọn bộ 307 chương
Chương 085
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Shopee


Đại khái Lương Tuấn Đào cũng không ngờ Lâm Tuyết sẽ nói những lời tình cảm như vậy với mình, thủ trưởng đại nhân nhất thời hỗn độn hoàn toàn.

Nói xong, Lâm Tuyết mới biết mình đã nói những gì! Trời ạ, cô còn bảo mình sẽ ghen tị sẽ ăn dấm chua! Lời buồn nôn như vậy mà cô lại nói khỏi miệng được!

Một lúc lâu sau, thủ trưởng ngơ ngác hỏi: "Bà xã, lời em nói là thật ư?"

Cánh môi tươi nhuận trề ra, cô ngưng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi lại: "Thật thì sao? Anh đồng ý mang em theo chứ?"

"Đương nhiên rồi!" Lúc này thủ trưởng đập bàn: "Nội bộ đoàn kết rất quan trọng, hậu phương gia đình ổn định mới có thể bảo đảm tiền phương an tâm công tác, không thể để bà xã ăn dấm khổ sở!"

Vậy là đồng ý rồi! Lâm Tuyết vui vẻ một hồi, cô vội kéo tay hắn, nói: "Không cho anh đổi ý!"

"Cô gái ngốc!" Hắn yêu thương mà chà xát chóp mũi thanh tú của cô rồi thở dài: "Hành động lần này thực sự rất nguy hiểm... Em ở bên cạnh, anh để ý dễ phân tâm, đổi lại là nữ binh sĩ khác thì sẽ không nhiễu loạn trái tim và tinh thần anh!"

"Em sẽ không làm hỗn loạn tinh thần anh!" Lâm Tuyết buông hắn ra, sau đó đánh tay chào một cách tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, cô nghiêm túc nói: "Ở nhà em là vợ anh, ở bên ngoài em là lính của anh, em hiểu rõ nặng nhẹ! Hành động lần này em đã chuẩn bị kỹ càng, hãy tin em, em sẽ là cánh tay đắc lực của anh, không liên can trói buộc tay chân anh!"

*

Nước Pháp và thủ đô chênh nhau 6 giờ, mất mười mấy giờ bay. Do sử dụng máy bay quân dụng nên tốc độ nhanh hơn một chút so với máy bay dân dụng. Lúc xuất phát từ nước Pháp là hơn 5h, hạ cánh tại sân bay quân dụng ở thủ đô đã là hơn 7h sáng hôm sau.

Quả nhiên, hoàn toàn không kịp về nhà, thậm chí ngay đến thời gian gọi điện thoại cũng không có. Xuống máy bay, trực tiếp ngồi trên xe chuyên dùng do quân bộ tới đón, cấp tốc chạy tới cứ điểm bí mật.

Lâm Tuyết rất bình tĩnh, cô không nói cũng không hỏi gì, là một người quân nhân, đầu tiên phải hiểu thời điểm nào nên ngậm miệng thì tuyệt đối không cho phép tùy tiện ồn ào. Hiện giờ cô đi theo Lương Tuấn Đào, mọi chuyện đều phải nghe theo mệnh lệnh quân bộ hạ xuống.

Đến cứ điểm bí mật, nơi đó đậu 5 máy bay trực thăng quân dụng đã được trang bị xong xuôi. Từ trăm người lính đặc biệt chọn ra binh vương tinh nhuệ, võ trang đầy đủ, chờ xuất phát.

Bùi Hồng Hiên mặc quân phục dã chiến ngụy trang đã sớm đứng chờ ở nơi đó. Thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết xuống xe, khuôn mặt ông cứng lại mà ra lệnh: "Tốc độ chuẩn bị!"

Ngay cả thở cũng chưa kịp nghỉ một hơi, hai người chạy bộ đến lều quân dụng thay trang phục ngụy trang, người bên cạnh phát cho bọn họ súng ống mới nhất và vật tư quân dụng mang theo bên mình đã chuẩn bị sẵn, toàn bộ đeo lên người.

Lâm Tuyết đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Lương Tuấn Đào gọi cô: "Từ từ đã!"

Tưởng hắn còn muốn ngăn cản mình đi theo, Lâm Tuyết trầm mặt, lạnh lùng nói: "Là đàn ông nói chuyện phải giữ lời!"

Hắn nhướng mày đi tới, khóe miệng gợi lên nụ cười tà: "Là đàn ông ở trên giường nói chuyện giữ lời!"

Hai gò má ửng hồng, cô không thể dùng bất cứ lời nào để hình dung được sự ti tiện của người đàn ông trước mặt. Trời ạ, đây là thời điểm nào rồi, tình hình nào rồi? Hắn vẫn có thể động dục!

Thấy khuôn mặt xinh đẹp như mây màu, nếu là thường ngày hắn chắc chắn sẽ trêu ghẹo chế nhạo cô vài câu, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể hơi thở dài: "Muốn đi liền cùng đi, cùng lắm thì đồng sinh cộng tử!" Nói xong, hắn đưa cô một tờ giấy, một chiếc bút rồi ra lệnh: "Viết một bức di thư đi!"

"Cái gì cơ?" Lâm Tuyết hơi không tiếp nhận được tư duy có tính nhảy nhót của hắn.

"Anh nói rồi, lần này chấp hành nhiệm vụ tính phiêu lưu rất cao, bất cứ lúc nào đều có thể hy sinh! Trước khi xuất phát chuẩn bị đi làm nhiệm vụ vì nước hi sinh hy thân mình phải viết di thư, trả lời thỏa đáng, rõ ràng sự sắp xếp sau khi hy sinh với người nhà hoặc những phương diện khác!"

Hóa ra là vậy, Lâm Tuyết im lặng!

Thấy im lặng không nói gì, Lương Tuấn Đào mở lời nho nhỏ: "Hiện tại hối hận còn kịp! Ngoan ngoãn mà chờ anh trở lại..."

"Em viết!" Lâm Tuyết chưa đợi hắn nói xong đã nhận lấy giấy bút, soạt soạt vung bút viết mau. Rất nhanh, cô đã gấp lại tờ di thư, hỏi: "Bức di thư này giao cho ai?"

Hiện tại cô đã thuộc quân bộ, hẳn là để Bùi Hồng Hiên quản rồi!

"Đưa anh!" Đương nhiên Lương Tuấn Đào muốn xem qua một chút nội dung di thư của bà xã mình, có sắp xếp gì với hắn hay không! Xét đến cùng vẫn là muốn nghiên cứu xem địa vị của hắn trong lòng cô thế nào.

Lâm Tuyết cũng không muốn giấu diếm hắn, cô dứt khoát đưa di thư qua.

Hắn nhận lấy, gần như vội vã mà mở ra xem lại nhất thời ngơ ngẩn.

"Nếu tôi hy sinh, xin giao tiền trợ cấp của tôi cho dì Hứa Tĩnh Dao, chuyển tới bà ấy một câu: đây là tiền dưỡng lão của tôi gửi dì, hy vọng dì không giao cho bất cứ ai ở Lâm gia, nếu không khi tuổi già cô đơn hết nơi nương tựa sẽ không có bất cứ người nhà họ Lâm nào phụng dưỡng dì!

Lâm Tuyết "

Cuối cùng Lương Tuấn Đào có hơi thất vọng, hóa ra trong di thư của cô không có hắn! Lương nhị thiếu dài mặt, có chút không vui: "Sao không nói gì đến anh!"

Lâm Tuyết giật mình, đúng là không nhắc gì tới. Đều nói tâm tư con gái khó đoán, muốn cô kể tâm sự về đàn ông là điều khó khăn nhất! Đoán chừng sau khi cô chết, ngoài một khoản tiền trợ cấp cái gì cũng không có! Muốn cô sắp xếp gì cho hắn chứ? Hơn nữa, hắn cũng sẽ không thèm muốn những đồng tiền kia!

"Hừ!" Hắn giận hờn nhướng mày, vươn tay nhéo nhéo má cô, nói: "Đồ vô lương tâm!"

*

Lúc ấy, công việc bắt đầu vội vã, rất nhiều việc Lâm Tuyết chưa kịp suy nghĩ. Sau đó, cô từ từ hiểu ra nhiều. Vì sao lúc ấy Lương Tuấn Đào không viết di thư nhỉ? Sau cô mới biết, hóa ra hắn sớm viết xong rồi! Nhiệm vụ lần này đã sớm điều động nội bộ do hắn đi chấp hành, đề phòng vạn nhất (bị người của Hoắc gia ám sát trước), hắn đã sớm viết xong di thư đặt trong tủ sắt ở quân bộ.

Về phần nội dung di thư, có lẽ cô mãi mãi không có cơ hội nhìn thấy, đương nhiên, cô cũng hy vọng vĩnh viễn vĩnh viễn đều không phải thấy!

Nếu ngày đó Lâm Tuyết thấy thì sẽ hiểu rõ Lương Tuấn Đào yêu cô sâu sắc cỡ nào, hiểu được rốt cuộc cô chiếm vị trí quan trọng cỡ nào trong sinh mạng của hắn, cũng sẽ hiểu rõ vì sao hắn thấy không có mình trong di thư của cô lại không vui.

Bữa sáng dùng trên phi cơ gồm thức ăn dạng nén và dịch bổ sung năng lượng, ăn một chút thứ đồ này cũng có thể thỏa mãn nhu cầu thể năng, nhưng khẩu vị của chúng đương nhiên chẳng có gì đặc sắc!

Lương Tuấn Đào không động đến mấy thứ này, mà gọi Lưu Bắc Thành: "Đồ tôi bảo cậu chuẩn bị đâu?"

Lưu Bắc Thành vội vàng lấy hai balo ngụy trang, kéo khóa, mở ra bên trong lại đầy đồ ăn. Có các loại sữa buổi sáng, sữa dinh dưỡng, bánh kem, còn có các loại đồ uống và bánh mì, xúc xích, chân giò hun khói, gà hầm, bít tết, thịt bò khô... Tóm lại miễn là loại đồ ăn người ta có thể nghĩ đến, tất cả đều có.

Tiếp tục mở một túi quân dụng khác, bên trong lấp đầy các loại hoa quả hiếm quý, còn có loại rau có thể trực tiếp ăn sống.

Trên bàn ăn bày biện chật cứng, không giống đi chấp hành nhiệm vụ, ngược lại như bữa cơm dã ngoại ở ngoại thành! Lâm Tuyết hé miệng trêu ghẹo, nói: "Anh, thủ trưởng lợi dụng đặc quyền vì mình mở bếp nhỏ, cẩn thận khiến thuộc cấp của anh chửi thầm trong lòng đó!"

Lương thủ trưởng cũng không có nửa phần áy náy hay ý tứ bất an, ngược lại, hắn khẽ nhếch mi, hoàn toàn đúng lý hợp tình: "Ai dám có ý kiến hả? Đây là đặc quyền ông đây thập tử nhất sinh đổi lấy! Bọn họ có bản lĩnh đảm nhiệm vị trí này thì hiện tại đã ngồi ở đây hưởng thụ bữa ăn ngon!"

Tên quân nhân càn quấy lưu manh tật xấu luôn không đổi được! Lâm Tuyết chẳng muốn tranh luận với hắn, cô cúi đầu yên lặng thưởng thức bữa sáng ngon lành.

Tốc độ của chuyên cơ quân dụng khá nhanh, hơn nữa do có được đặc quyền, khi bay qua không vực một số nước hảo hữu có thể không cần dừng lại mà trực tiếp bay qua, như vậy lúc tới không vực Tam Giác Vàng đã là 10h30' theo giờ địa phương.

Năm máy bay trực thăng xoay quanh trên không trung tìm kiếm manh mối. Đèn tín hiệu mở ra, chợt lóe chợt lóe, truyền tin về hướng mặt đất.

Lâm Tuyết cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là một mảng rừng rậm nguyên thủy rộng lớn vô hạn, dòng chảy màu xanh lá cây giống như biển cả, dường như vô cùng vô tận.

"Đây là Tam Giác Vàng ư?" Lâm Tuyết hỏi.

"Ừ!" Lương Tuấn Đào không yên lòng đáp lời, bởi vì hiện tại hắn có thêm nhiệm vụ quan trọng cần làm. Khuôn mặt tuấn tú yên lặng, hắn hỏi Triệu Bắc Thành đang đánh đèn tín hiệu: "Sao rồi? Vẫn chưa đáp lại à?"

Triệu Bắc Thành hết sức chăm chú, một lúc lâu sau mới đáp: "Có đáp lại!"

Lâm Tuyết đứng dậy sau lưng bọn họ, nhìn theo ánh mắt hai người, quả nhiên thấy ẩn nấp từ rừng rậm nguyên thủy dày đặc truyền tới ánh sáng lấp lánh mỏng manh.

Triệu Bắc Thành dùng đèn tín hiệu đánh một chuỗi ám hiệu, đối phương nhanh chóng đáp lại, hoàn toàn chính xác, đúng theo trình tự ám hiệu gặp nhau.

"Hẳn là Tào Lão Thất!" Triệu Bắc Thành nói: "Máy bay của chúng ta tạm thời lượn vòng tiếp, để Phùng Trường Nghĩa xuống trước xem một chút!"

Thông qua sóng vô tuyến điện, tuyên bố mệnh lệnh, Phùng Trường Nghĩa lãnh đạo máy bay kia nhanh chóng đáp xuống, chiếu đèn tín hiệu biểu thị điểm hạ cánh.

Từng giây từng phút trôi qua, máy bay ngụy trang màu xanh từ từ chìm vào cây cối rậm rạp, tựa như một con châu chấu ẩn vào bụi cỏ, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.

Khoảng năm phút đồng hồ sau, sóng điện từ truyền đến giọng nói của Phùng Trường Nghĩa: "Đã tiếp đất an toàn, người chi viện là Lão Thất! Kêu gọi 2 máy bay hạ cánh tiếp! Đối thoại hoàn tất!"

Lương Tuấn Đào cân nhắc một chút, hắn ra lệnh: "Để Vân Phàm và Lê Văn Chính xuống đi!"

Con mắt Vân Phàm lợi hại nhất, có gì bất thường anh ta có thể nhìn ra tức thì.

Mệnh lệnh ban ra một tiếng, hai chiếc trực thăng quân dụng gần như đồng thời lao xuống, hạ cánh chuẩn xác không hề sai sót theo hướng đèn tín hiệu chỉ ra vị trí tiếp đất.

Năm phút đồng hồ sau cuối cùng truyền tới giọng nói của Vân Phàm: "Báo cáo thủ trưởng, tất cả đều bình thường!"

Lông mày Lương Tuấn Đào giãn ra, lúc này hắn mới thả lỏng thần kinh và cơ bắp rồi nói với Triệu Bắc Thành: "Truyền lệnh bay xuống, hai trực thăng cuối tiếp đất!"

*

Lúc máy bay lao xuống, Lâm Tuyết cảm thấy buồn nôn một hồi nhưng cô cắn răng nhẫn hạ. Cô biết thời gian mình nhập ngũ hơi ngắn, cơ hội diễn tập không quân chưa nhiều, hơn nữa cô mắc chứng sợ độ cao, tuy được Lương Tuấn Đào lấy độc trị độc điều trị, nhưng việc lao xuống từ trên trời cao thế này vẫn ảnh hưởng tới cô.

Hắn không hề xem nhẹ hai má và đôi bàn tay nắm chặt trắng bệch của cô, Lương Tuấn Đào vươn tay ôm cô vào ngực, thân thiết hỏi han: "Say máy bay sao?"

"Có thể tiếp tục!" Cô kiên cường ngẩng đầu nói: "Không việc gì đâu!"

Lao xuống cách mặt đất mấy chục thước, do tán cây quá rậm rạp, máy bay chỉ có thể giảm tốc độ. Lâm Tuyết chậm lại một hơi, cô vội vươn tay mở cửa sổ thủy tinh. Vốn cô muốn hít một hơi khí mát mẻ bên ngoài nhưng theo cửa sổ mở ra, một luồng hơi nóng đột ngột tràn vào đánh thẳng vào mặt, nóng nực như từ hỏa diệm sơn.

Nóng quá! Khí lạnh trong cabin khó có thể chống lại luồng nhiệt xoay trời chuyển đất này, trong nháy mắt cabin liền bị loại khí nóng oi bức đặc biệt chỉ có ở rừng mưa nhiệt đới này lấp đầy.

"Đã đến đây thì cứ từ từ thích ứng đi!" Lương Tuấn Đào không có tắt máy buồng kính bởi bọn họ lập tức phải rời khỏi máy bay trực thăng rồi đi vào khu rừng mưa nhiệt đới rộng lớn. Đó là môi trường gian khổ, hơn nữa đối với người phương bắc thích hợp với khí hậu khô ráo rét lạnh mà nói sẽ càng là thử thách khó khăn.

Trước lúc máy bay chạm đất, hắn chỉ có thể cố gắng truyền thụ hoàn cảnh địa lý khu vực cho Lâm Tuyết: "Trước khi chấp hành nhiệm vụ, hẳn em đã tìm hiểu về Tam Giác Vàng! Nơi này rất nóng, nhiệt độ trung bình trên 35 độ, gần với nhiệt độ cơ thể. Nhất là mùa hè, nói cách khác vào mùa này, nhiệt độ giữa trưa cao nhất thường có thể là hơn 40 độ!"

Hiện tại -- đã gần trưa, cũng chính là thời điểm nhiệt độ nóng nhất trong ngày của cái chậu than ở rừng mưa này!

*

Thiên công tác mỹ, mặt trời lên cao, ngay cả nửa đám mây che khuất cũng không có. Ánh mặt trời nhiệt đới nóng rát không chút bủn xỉn mà rơi xuống mảnh đất màu xanh này, cũng may có tán cây rậm rạp che phủ đã chắn đi phần lớn ánh nắng độc hại có thể làm rớt một tầng da, nhưng cũng vì đám thực vật có chút tươi tốt này mà cản trở khí nóng bốc hơi, do vậy khắp vùng đất đều như cái lồng hấp lớn, loại oi bức ẩm ướt này thật khiến người phương bắc khó có thể quen được.

Năm phi cơ quân dụng đáp xuống mặt đất bằng phẳng, cabin cửa mở ra, gần như các chiến sĩ đều cởi hết áo, tay trần cầm súng nối đuôi nhau bước xuống.

Lương Tuấn Đào cũng cởi áo, nhiệt độ cao gần 40 độ, hơn nữa chỗ đất này dành cho máy bay hạ cánh, ngay cả bóng cây râm mát cũng không có, quả thực có thể khiến người ta phơi nắng cháy da.

Dưới ánh nắng chói chang hừng hực, nước da màu mật ong rướm mồ hôi, khát khô cổ, cánh mũi khép mở. Dù sớm có chuẩn bị về tâm lý, nhưng khí hậu oi bức vẫn áp đảo tinh thần bọn họ.

Mặt đất bốc hơi một loại sương mù như viên bi màu trắng, dù đi giày đặc chế lòng bàn chân vẫn cảm thấy hơi hơi nóng bốc lên, có thể so sánh bề mặt mặt đất với nồi lẩu.

Lâm Tuyết đi cạnh Lương Tuấn Đào, rảo bước trong chốc lát mà mồ hôi ướt đẫm, trang phục ngụy trang đẫm mồ hôi dán sát trên người. Nhưng nóng thế nào cô cũng không thể cởi, bởi vì ở đây chỉ có cô là phụ nữ!

Một chiếc xe Hummer việt dã đi đầu lái qua, phía sau có mấy xe Jeep đi theo, bọn họ biết người tiếp ứng đã đến.

Cửa kính xe Hummer kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đen thô kệch, hắn nhếch miệng cười lộ ra miệng đầy răng trắng: "Thế nào? Xuống phi cơ cảm giác đầu tiên thoái mải chứ!"

"Móa!" Lương Tuấn Đào mắng: "Thoải mái hơi quá! Tào Lão Thất, mẹ, cậu như thế nào lại chậm như ốc sên thế?"

"Để các công tử tới từ kinh đô như mấy người nếm thử chút gian khổ lúc trước tôi đã trải qua! Ha ha!" Tào Dịch Côn ác liệt cười nham hiểm: "Sẽ hiểu rõ mấy năm nay tôi không dễ dàng cỡ nào!"

"Muốn tranh công cũng không tranh với cậu!" Lương Tuấn Đào mở cửa xe rồi cho Tào Dịch Côn một cú đấm, đối phương linh hoạt tránh thoát rồi kéo lên xe.

Quá nóng, Lâm Tuyết chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, cô theo sát mà lên xe, vì trong xe có điều hòa, ít nhiều có thể hít thở bình thường.

"Ồ!" Tào Dịch Côn thấy Lâm Tuyết liền nhịn không được mà huýt gió, khoa trương kêu lên: "Lương lão nhị, anh ghê gớm a! Tới nơi này chấp hành nhiệm vụ còn mang theo cô bé xinh đẹp, anh..."

"Kêu gào cái gì?" Lương Tuấn Đào lấy khăn lông ướt lau mồ hôi khắp trước ngực, hắn tức giận nói: "Bà xã tôi, cậu đừng hiểu sai!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-307)