Truyện:Khế Ước Đàn Ukulele - Chương 184

Khế Ước Đàn Ukulele
Trọn bộ 322 chương
Chương 184
Có sớm
0.00
(0 votes)


Chương (1-322)

"Xin lỗi, tôi không giúp được cô chuyện thế này đâu..." Trang Noãn Thần nói rất khó khăn, vừa phải đè nén xót xa với Cố Mặc, vừa phải đè nén sự mè nheo xấu xa của Giang Mạc Viễn ở phía sau, trong gương, thân hình cao lớn của anh bao lấy cô, bàn tay cũng không an phận mà lần mò đến trước ռ●𝖌ự●🌜 cô, tinh tế phác họa đườⓝ.𝖌 c🔴.ⓝ.ⓖ mê hoặc.

"Loại chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân cô thôi." Cô né tránh bàn tay xấu xa của Giang Mạc Viễn, khẽ nói.

"Noãn Thần..."

"Khuya rồi, tôi muốn đi ngủ." Trang Noãn Thần rất sợ rầy rà nên vội vàng cúp máy.

Bỗng chốc, Giang Mạc Viễn há miệng ngậm lấy vành tai của cô, nhẹ nhàng 〽️ú·t vào, khàn khàn hỏi, "Điện thoại của ai vậy?"

Trang Noãn Thần nắm chặt điện thoại, quay đầu né tránh sự xâm phạm của anh, qua loa đáp, "Đồng nghiệp."

Bên tai là tiếng cười trầm thấp của anh, anh cũng chẳng hỏi nhiều, bàn tay tham lam vói vào trong áo ngủ của cô, lòng bàn tay hơi chai sần ma sát với da thịt 𝐦.ề.𝖒 ɱạ.𝒾 dưới lớp áo ngủ.

"Đừng quậy nữa." Trang Noãn Thần đẩy anh ra, đứng dậy.

Chỉ tiếc, người đàn ông kia đưa tay kéo cô vào lòng, bật cười ôn nhuận, "Làm vậy vào buổi tối mà gọi là quậy à?"

"Em có chuyện nghiêm túc muốn hỏi anh đây." Trang Noãn Thần đẩy anh ra.

Giang Mạc Viễn không hề có ý định buông tha cô, dồn cô đến mép bàn đầu giường, hai tay trực tiếp đặt hai bên sườn, Trang Noãn Thần bị nhốt vào trong phạm vi của anh, "Nói." Thân người anh tiếp tục chồm tới, đôi môi 🌀.ợ.❗ cả.ⓜ kề sát vào cổ cô, chậm rãi trượt xuống, 𝖍ô·𝐧 dọc theo áo ngủ đến xương quai xanh của cô.

Đôi môi nóng rẫy của anh càng khiến cô kinh hãi, đưa tay định đẩy anh sang một bên lại bị anh kiềm chặt hơn, cơ thể cơ chỉ có thể liên tục lùi về sau, toàn thân nhanh chóng ngửa lên mặt bàn, anh lại càng áp sát, lấy một tay đặt lên đùi cô, từ từ di chuyển lên trên...

"Anh như vậy thì em nói thế nào được?" Cô ngửa đầu.

"Vậy thì đừng nói..." Giang Mạc Viễn đang vùi đầu vào giữa nơi đẫy đà của cô, tiếng nói càng thô trọng.

Phần áo ngủ trước ⓝ𝖌ự-🌜 Trang Noãn Thần lộn xộn không chịu nổi, từng khoảng lớn 'phong cảnh' trước 𝖓●gự●↪️ bị lộ ra ngoài, làm cho ánh mắt anh càng thêm tối lại, há miệng ngậm vào hơn phân nửa chỗ đẫy đà kia, sau đó chậm rãi hút vào, tiếp tục day day đỉnh hồng trên đó, từ từ 𝐦ú_✞ lấy.

"Đừng..." Toàn thân Trang Noãn Thần 𝐫.ц.𝖓 𝐫.ẩ.𝓎, thắt lưng tì vào cạnh bàn sắp gãy, "Định nói với anh chuyện của Mạnh Khiếu."

"Mạnh Khiếu làm sao?" Giang Mạc Viễn nghe xong cũng không định buông tha, trái lại bàn tay càng thêm không an phận.

Trang Noãn Thần ⓣ-𝐡-ở ♓-ổ-𝖓 𝖍ể-𝖓, ngăn tay anh lại, "Mạnh Khiếu và Hạ Lữ hiện giờ hình như đang cãi nhau."

"Đâu có liên quan gì đến anh nhỉ?" Giang Mạc Viễn cười cười, một tay khác giữ lấy hai cổ tay cô.

"Giang Mạc Viễn... Anh ta là bạn anh, chí ít anh nên quan tâm một chút chứ." Hơi thở của cô gấp gáp.

"Bạn bè thì dùng thời gian ban ngày để quan tâm, còn buổi tối anh chỉ muốn quan tâm bà xã anh thôi." Giang Mạc Viễn cười xấu xa, hai tay ôm trọn lấy cô, 𝖍ô-𝓃 nhẹ lên phần gáy mềm mịn, rồi lại cắn vào vành tai cô.

Trang Noãn Thần nhìn đáy mắt đen tối tràn đầy 🅓ụ_𝒸 𝖛_ọ𝖓_𝐠 của anh, lồng 𝐧_🌀_ự_c dâng lên rung động pha lẫn một chút ấm ức cùng không phục, †𝐡â-n ✞-𝐡-ể nhỏ nhắn bị anh giam vào lòng, rõ ràng thấy được hình dáng cao lớn bên dưới lớp khăn tắm, dã thú ngang tàng tao nhã kia đang dần thức tỉnh.

Giang Mạc Viễn ⓣhâ*n 〽️ậ*𝐭 𝒽ô●𝐧 lên trán cô, bỗng dưng đưa tay ôm cô đặt lên mặt bàn, ngón trỏ thon dài khẽ chạm vào đôi môi ngọt ngào như thạch trái cây của cô, đùa giỡn chiếc lưỡi hồng đào bên trong, một tay thăm dò vào mặt trong bắp đùi quen thuộc, nhẹ nhàng ѵυố_t 𝖛_𝑒.

Cô không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Anh vẫn chìm đắm vào vẻ đẹp của cô, bàn tay dứt khoát giật mở lớp áo ngủ, khiến 𝐭*h*â*𝖓 ⓣ*♓*ể m·ề·Ⓜ️ ɱ·ạ·❗ của cô bại lộ trước mặt anh. Đầu anh chôn vào cổ cô, quyến luyến hít vào hương thơm của cô, làn da cô phát sáng theo sự 〽️ơ·ռ ✝️гớ·𝓃 của bàn tay anh. Đôi môi nóng rực bỗng nhiên phủ xuống, làm cô không kịp né tránh, lập tức 𝐡*ô*ռ sâu, môi lưỡi dây dưa.

Lần này Trang Noãn Thần rất lém, cô ngửa đầu, sóng tình theo tiếng thở nhẹ bật ra giữa miệng.

"Noãn Noãn..." Anh quấn lấy môi lưỡi cô, bị hành động ngoan ngoãn phối hợp khác thường của cô làm cho chấn động.

Giang Mạc Viễn 𝐡_ô_п rất có kỹ xảo, làm người ta không thoát được khỏi làn môi ma mị của anh, đôi môi đỏ mọng non mềm trước sau bị anh mạnh mẽ Ⓜ️*ú*✝️ vào và quấn lấy. Trang Noãn Thần nhẹ nhàng 𝓇-ê-п ⓡ-ỉ, đưa tay choàng qua gáy anh, lần đầu tiên chủ động to gan đến thế.

Trong mắt Giang Mạc Viễn nổi lên kích động, thấy Trang Noãn Thần như con chim nhỏ nép vào người mặc anh chiếm đoạt, trong lòng bỗng dưng dâng trào cảm xúc rất mãnh liệt, môi anh không ôn hòa như ban đầu nữa, mà bá đạo, nóng cháy, thôn tính đùa bỡn chiếc lưỡi thơm tho của cô không chút kiêng kể, quấy phá mạch suy nghĩ của cô.

"Mạc Viễn..." Tiếng ưm nhu nhuận của Trang Noãn Thần chìm lỉm trong miệng Giang Mạc Viễn, tay anh ⓥυố*✝️ ✔️*ⓔ giữa hai chân cô.

Trang Noãn Thần càng nhu nhuận hơn, bàn tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng vẽ vòng lên vòm п*🌀*ự*𝒸 rắn chắn của anh.

"Gọi lại tên anh." Giang Mạc Viễn ngắm cô, đáy mắt ẩn chứa tình cảm sâu đậm.

Cô bỗng nhiên nhếch môi cười, "Mạc Viễn à..." Ngoan ngoãn như thế, mái tóc cô buông xõa dưới lớp áo ngủ màu trắng, đôi mắt vừa đen vừa to, ngây thơ như đầm nước trong vắt vào thu, 🍳⛎yế·ռ 𝖗·ũ lại đa tình, chiếc mũi ngọc thanh tú, đôi môi đỏ mọng đẹp xinh, đường nét gương mặt hài hòa 〽️ề·𝐦 〽️·ạ·❗.

Cánh tay như ngó sen, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên ⓝ●🌀ự●𝐜 anh, như là xấu hổ khe khẽ m-ơ-ⓝ 𝖙-𝓇-ớ-ⓝ, dịu dàng nắm chặt chiếc eo nhỏ nhắn như dệt của cô, làm người khác có một loại mỹ cảm ⓜề●Ⓜ️ 𝐦ạ●ℹ️ vô ngần, chiếc bụng phẳng mà đàn hồi, đôi chân ngọc thon thả, thẳng tắp mà cân đối, đườn·ℊ 𝒸·🅾️·𝖓·ɢ nhu mỹ, hệt như một nàng tiên.

Niềm hạnh phúc khó tả tràn đầy trong lòng, Giang Mạc Viễn không khống chế được nữa mà đè cô xuống, nhốt cô giữa anh cùng mặt bàn, bàn tay chống đỡ dưới lưng cô hơi dùng sức, mang cô càng lúc càng áp sát anh, để cho sự mề.m 𝐦.ạ.𝐢 của cô dán chặt không rời vào anh.

Cúi đầu, Giang Mạc Viễn ♓·ô·𝓃 cô ngấu nghiến, chiếm đoạt môi cô, trêu đùa đầu lưỡi đinh hương của cô.

"Ưm... đợi đã..." Còn chưa nói xong, cô lại bị anh bá đạo chiếm cứ đôi môi.

"Anh chỉ hận không thể 𝒽𝐮●ռ●𝖌 hă●𝐧●g muốn em, bảo anh từ từ là không thể được." Sự chủ động của cô như thiêu đốt đáy mắt Giang Mạc Viễn, không ngừng lóe lên ánh sáng lửa dục rạng rỡ. Bây giờ mặc dù đã áp chặt vào cơ thể cô, cũng không đủ để thỏa mãn 𝐡@●Ⓜ️ ⓜu●ố●ռ của anh. Đột nhiên nhấc cằm cô lên, anh càng khiến cô ngửa đầu gần sát anh hơn.

"Ưm..." Sự tấn công mãnh liệt của anh làm cô không nhịn được mà ưm thành tiếng.

Tiếng †♓*ở 𝖌ấ*𝖕 của cô càng khiêu khích ◗ụ-c ѵọ-ⓝ-🌀 của anh, bàn tay anh mặc sức chu du khắp da thịt cô, phủ lên nơi đẫy đà của cô, mặc sức hưởng thụ thứ xúc cảm mịn màng non mềm, ngón tay xấu xa hết đùa bỡn lại nắn bóp, dỗ dành nó nở rộ vì anh.

"Hôn anh đi!" Giọng mệnh lệnh của Giang Mạc Viễn trầm thấp khàn đục, lại mạnh mẽ cắn ⓜ.ú.🌴 cánh môi cô, cuồng nhiệt đòi hỏi sự đáp trả từ phía cô.

𝒩*ɢự*c Trang Noãn Thần va chạm mạnh, lại đáp trả anh một cách không hề do dự, cô cạy mở môi răng anh, chốc chốc lại ⓜú*✝️, chốc chốc lại 𝐥iế_ɱ rồi vân vê, khiêu khích cảm quan nam tính của anh.

Hô hấp Giang Mạc Viễn nháy mắt trở nên dồn dập nóng cháy không gì sánh được, đôi mắt nóng rực dán chặt vào khuôn mặt nhu mì hấp dẫn của Trang Noãn Thần, "Em đúng là yêu tinh..." Anh khen ngợi bằng chất giọng trầm khàn của mình.

Cô lại giương đôi mắt 𝐪-uy-ế-𝓃 𝖗-ũ để nhìn anh.

Chỉ cần liếc mắt một cái đã dễ dàng nhận thấy tinh thần của Giang Mạc Viễn bị đốt cháy thành tro tàn, ԁụ*↪️ v*ọ𝓃*ℊ khao khát chạy tán loạn khiến toàn bộ huyết mạch căng rộng, mỗi một hơi thở của cô như thứ độc dược trí mạng, mỗi một lần cọ sát đều khiến bầu nhiệt huyết phần bụng dưới của anh thét gào.

Đôi môi nóng cháy lần nữa mạnh mẽ cướp bóc hương thơm của cô.

Trang Noãn Thần không thể kìm hãm tiếng ngâm yêu kiều thích thú bên tai anh, rõ ràng cảm nhận được sự rung động dồn dập cùng khí chất mạnh mẽ chí cực ngày càng nồng đậm của anh, kéo theo tim cô cuồng loạn, mặt nóng rần, cơ thể dần nóng lên, kích tình quen thuộc mênh 𝖒ôռ.ɢ không ngừng khuấy đảo trong người, ánh mắt long lanh đ_ê 〽️_ê giờ phút này càng thêm Ⓜ️ô𝖓●ℊ lung.

"Noãn Noãn, sinh cho anh một đứa con..." Khuôn mặt đẹp trai không tì vết của Giang Mạc Viễn kề sát vào cô, thì thầm.

𝒩*🌀*ự*↪️ Trang Noãn Thần căng tức, trong mắt anh chỉ còn lại sự ngượng ngùng của cô, cúi đầu 𝖍●ô●n lên môi cô lần nữa, lúc này đây, như quý trọng báu vật của thế gian.

Anh dịu dàng như thế khiến toàn thân cô mềm nhũn, sự âu yếm nhẹ nhàng khiến cho toàn bộ quan niệm phẩm hạnh cùng rụt rè trở nên mờ mịt, toàn thân như bay bổng, như say giữa sự ⓜơ·п тⓡớ·ⓝ ɱ-ề-ⓜ m-ạ-𝖎 như nhung của anh. Nụ 𝖍ô·𝖓 của anh bức ép cô bật ra tiếng r_ê_n г_ỉ vui thích, cả người giống như có ngọn lửa thiêu đốt, làm cô không ngừng ngọ nguậy т𝖍*â*𝖓 ✞𝒽*ể.

"Đừng như vậy mà... Em không chịu nổi nữa... Mạc Viễn à..." Cô thì thầm gọi khẽ tên anh, hệt như con thú nhỏ khiến người khác yêu thương.

Tiếng gọi thấm tận vào xương tủy của Giang Mạc Viễn, toàn thân anh như tê dại.

Anh hơi nghiêng người, xấu xa kéo tay cô qua, "Tự em làm đi."

Sự ngang tàng cương cứng nam tính đã sớm thức tỉnh trong lòng bàn tay cô.

Trái tim Trang Noãn Thần đập mạnh, "Em, em không..."

"Đơn giản lắm..." Giang Mạc Viễn cắn 〽️●ú●t dái tai đã sớm đỏ lên vì nóng, tình cảm dỗ dành cô, nhẹ nhàng dẫn dắt.

Trang Noãn Thần 🌜*ắ*𝖓 ɱô*ï, đỏ mặt làm theo chỉ dẫn của anh, cầm trọn lấy vật ngang tàng ấy, từ từ 𝖈·ọ ×·á·†.

"Noãn Noãn, tay em 𝐦·ề·𝖒 ɱạ·ℹ️ đến c𝒽.ế.𝖙 người ta..." Giang Mạc Viễn tì trán anh lên trán cô, bật ra hơi thở nồng nặc kiềm nén.

Cô chợt thấy xấu hổ.

"Noãn Noãn, tự cởi quần lót của em ngồi lên đi, anh muốn đi vào cơ thể em..." Giang Mạc Viễn dùng một giọng nói trầm thấp dụ hoặc ra lệnh, tựa như thôi miên, thôi miên cô đánh mất lý trí yếu mềm.

Trang Noãn Thần chủ động dán chặt cơ thể vào anh, ở bên tai anh nhõng nhẽo nói, "Mạc Viễn à, em khó chịu lắm rồi..."

"Bây giờ cho em ngay." Giang Mạc Viễn đã sớm không khống chế được nữa, bị cô làm nũng như vậy, toàn bộ thể xác và tinh thần tràn khó mà kiềm chế nổi, không thể nào ngăn cản lửa dục thêm nữa, ngang nhiên phóng ra vật to lớn kia, mạnh mẽ kéo qua eo cô, vừa định kéo quần cô xuống...

"Anh hiểu lầm rồi." Trang Noãn Thần lại bất ngờ đẩy anh ra, nhìn anh, mỉm cười nhàn nhã.

Giang Mạc Viễn sững sờ.

"Ngại quá à, em nói khó chịu là bởi vì..." Trang Noãn Thần bình tĩnh mặc áo ngủ vào, nhìn thẳng vào đáy mắt đen tối của anh, kề sát bên tai anh thì thầm, "Hôm nay là ngày thứ hai em đến tháng, đau lưng lắm luôn, đương nhiên phải khó chịu rồi."

Giang Mạc Viễn dùng vẻ mặt khó tin để nhìn cô, hồi lâu mới nhận ra, toàn thân vẫn còn chìm đắm trong phấn khích cùng dụ·c ѵ·ọռ·🌀 ban nãy, thì đã thấy cô mặc xong áo ngủ đứng lên, kinh ngạc nói, "Anh nhớ rõ chu kỳ kinh nguyệt của em không phải là hôm nay." Anh nhớ rất rõ, hôm nay là ngày nguy hiểm của cô.

Trang Noãn Thần cười càng sáng lạn, cố tình 𝖈ắ-𝓃 ⓜ-ô-ı rồi nói, "Thật có lỗi, do áp lực công việc quá lớn, nên em bị sớm."

Chương (1-322)