Xót xa
← Ch.040 | Ch.042 → |
Năm tháng mãi là lưỡi dao sắc bén mài giũa con người. Sau khi gặp lại, cô và Nam Ưu Tuyền đều được năm tháng gọt giũa thành dáng vẻ xinh đẹp và quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, vẻ ngây thơ đơn thuần thuở xưa cũng phai mờ theo thời gian.
Cô là vậy.
Nam Ưu Tuyền cũng vậy.
Trang Noãn Thần ngây người nhìn Nam Ưu Tuyền trước mắt. Cô thoáng nhớ đến thời học đại học. Khi đó, Nam Ưu Tuyền lúc nào cũng mặc váy hoa thanh thuần, mái tóc cô ấy đen dài thả bay theo gió, ánh nắng rọi vào tóc cô ấy làm cô ấy xinh xắn như búp bê, nụ cười luôn hiện trên môi và mắt cô ấy. Thậm chí, Trang Noãn Thần còn nhớ câu đầu tiên cô ta nói với mình: Xin chào, tên cậu là Trang Noãn Thần à? Nghe thật ấm áp...
Ngày ấy, Nam Ưu Tuyền cũng rất ấm áp, giọng nói ấm áp, nụ cười ấm áp. Cô biết xuất thân của cô ấy không bình thường, nhưng không ngờ cha cô ấy lại là ông Nam!
"Trang Noãn Thần, nếu hồi đó chưa thấy cô trang điểm lần nào, nhất định hôm nay tôi sẽ không nhận ra cô." Thấy Trang Noãn Thần nhìn mình chăm chú, Nam Ưu Tuyền mỉm cười, nhưng đôi mắt ấm áp thời đại học ấy đã biến mất, chỉ còn vẻ khinh miệt và châm chọc.
Trang Noãn Thần cứng họng. Mọi việc đều do cô sơ suất, cô cho rằng trang điểm thì có thể giả vờ không nhận ra nhau, nhưng cô lại quên vào buổi khiêu vũ của năm nhất đại học, người trang điểm giúp cô chính là Nam Ưu Tuyền. Người cô ấy thầm mến từ lâu lại chính là bạn trai mới của cô.
Một hồi sau, cô mới cười gượng gạo thốt ra được hai chữ: "Trùng hợp..."
"Trùng hợp thật." Nam Ưu Tuyền tươi cười, giọng của cô ấy không được tử tế lắm.
"Ưu Tuyền, bạn con à?" Ông Nam nhoẻn miệng cười.
"Đây là đàn em thời đại học của con." Nam Ưu Tuyền cười với Nam Lão, lại nhìn Trang Noãn Thần, "Thế giới quả là nhỏ, không ngờ cô thay tới đổi lui, cuối cùng lại đến bên Mạc Viễn. Trang Noãn Thần, hóa ra sáu năm trước cô bỏ rơi Cố Mặc là để trèo cao. Cô quả thật là biết nhìn xa trông rộng."
Trang Noãn Thần siết chặt tay đến đau đớn.
"Xin lỗi, chúng tôi có việc, xin phép đi trước." Giang Mạc Viễn cất giọng trầm tĩnh, lồng tay mình vào tay cô, kéo cô rời đi.
Bàn tay đàn ông to lớn và ấm áp, Trang Noãn Thần ngước nhìn gương mặt nghiêng ôn hòa và bờ môi hơi mím lại của anh. Anh có biết lúc này cô biết ơn anh đến nhường nào không?
"Trang Noãn Thần!" Nam Ưu Tuyền dõi theo bóng lưng của Trang Noãn Thần, gằn giọng, "Cố Mặc đã về Bắc Kinh, cô biết không?"
Bước chân của cô đột nhiên khựng lại!
Giang Mạc Viễn cũng đứng lại, cúi đầu nhìn cô.
Trang Noãn Thần không xoay đầu, cả người cô như bị đổ chì, Giang Mạc Viễn đang nắm tay cô cũng phát hiện cô đang run rẩy.
"Nếu không phải ban nãy chạm mặt anh ấy, tôi cũng không biết anh ấy đã về." Giọng Nam Ưu Tuyền lạnh giá.
Một nỗi đau đớn xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần trong tích tắc. Cô nghe thấy trái tim mình vỡ vụn, nỗi đau khổ đang dần nhấn chìm cô. Tin tức này bất ngờ đến mức cô không thể tin tưởng vào tai mình.
Cố Mặc đã về!
Nói như vậy, người cô trông thấy ở sân bây quả đúng là anh!
Anh đang ở gần đâu đây!
"Trang Noãn Thần, nếu còn lương tâm thì hãy đi xin lỗi anh ấy. Cô không hề biết..." Nói đoạn Nam Ưu Tuyền hơi dừng lại, nhưng vẫn cất giọng lạnh lẽo như băng đá nói hết câu, "Cô không biết, khi đó Cố Mặc đã được trường đại học Thanh Hoa tuyển chọn, nhưng anh ấy vì cô mới chọn trường giống cô, thậm chí còn đổi ngành học!"
"Gì?" Trang Noãn Thần quay phắt đầu, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng!
Cô không biết, không hề biết. Cố Mặc chưa từng nói với cô, mà cô cũng không bao giờ hỏi Cố Mặc...
Tuy cô biết Cố Mặc rất có cá tính.
Tuy cô và Cố Mặc học cùng nhau từ thời cấp hai và cấp ba...
Cô cho rằng cô là người yêu anh đầu tiên...
"Noãn Noãn, chúng ta đi thôi." Giang Mạc Viễn đột nhiên lên tiếng, anh ân cần ôm bờ vai run run, bàn tay anh to lớn sưởi ấm làn da lạnh lẽo của cô. Anh lúc nào cũng trầm tĩnh và thong dong tựa như mọi việc không hề xảy ra trước mắt anh.
Cứ như vậy, Trang Noãn Thần hóa đá được anh dẫn ra khỏi câu lạc bộ. Suốt quá trình, đầu óc cô chỉ vang vọng lời nói của Nam Ưu Tuyền.
Gió thu mát mẻ thổi phớt qua.
Một chiếc lá vàng khô rụng khỏi cành cây, bay phất phơ trong không trung, rồi đáp xuống mắt cá chân của Trang Noãn Thần. Lúc này cô mới sực tỉnh, hơi thở loạn nhịp.
Giang Mạc Viễn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh nhíu mày, tay anh bóp nhẹ vai cô, cúi đầu nhìn, "Tôi đưa em về."
Đầu óc Trang Noãn Thần váng vất, ngón tay cô lạnh buốt run rẩy, cô vô thức lắc đầu, lẩm bẩm, "Không... không cần." Cô giãy ra chạy nhanh đến cổng câu lạc bộ.
Giang Mạc Viễn thoạt sửng sốt, lập tức đuổi theo.
Ánh đèn sáng choang, người đến người đi rộn rịp, Trang Noãn Thần xách váy chạy ra đường như một cô dâu đang bỏ trốn. Trong đoàn người đông đúc chỉ có mỗi cô là mặc váy dạ hội, mọi người đều hiếu kỳ săm soi cô.
"Trang Noãn Thần!" Giọng đàn ông uy nghiêm truyền đến từ phía sau, giây sau cổ tay cô liền bị túm lấy, cả người cô rơi vào một vòm ngực rộng lớn.
"Thả ra..." Cô giãy dụa, toàn thân run cầm cập.
"Tại sao phải thả em ra? Thả ra để em chạy khắp nơi tìm kiếm anh ta?" Giang Mạc Viễn ôm chặt cô, cánh tay rắn chắc không hề nới lỏng, cơ thể hai người dán sít sao, kể cả hơi thở cũng quyện vào nhau.
Trang Noãn Thần ngửa đầu, hơi thở loạn nhịp phả lên cằm anh, cô nấc nghẹn, "Tôi muốn đi tìm anh ấy... Nam Ưu Tuyền nói vừa nãy đã gặp anh ấy, anh ấy vẫn chưa đi xa..." Cô đau xé lòng. Lời nói của Nam Ưu Tuyền như cảnh tỉnh Trang Noãn Thần, thôi thúc cô đi tìm Cố Mặc.
"Bắc Kinh rộng lớn, em tìm anh ta ở đâu? Nghe lời, về nhà nghỉ ngơi thôi." Giọng Giang Mạc Viễn trầm thấp và nồng ấm, thái độ hết sức kiên quyết.
Trang Noãn Thần lắc đầu nguầy nguậy, cô xô anh, "Tôi không cần anh quan tâm. Thả tôi ra..."
"Dù em tìm thấy anh ta thì sao? Sáu năm đủ để thay đổi hoàn toàn một con người." Giang Mạc Viễn hơi cao giọng, nom anh quá đỗi nghiêm túc.
Câu nói của anh như nước lạnh dội thẳng Trang Noãn Thần, cô cứng đờ người tựa vào lòng anh.
Đúng vậy, sáu năm rồi...
Cô và Cố Mặc xa nhau sáu năm rồi. Gặp lại sau sáu năm thì sao?
Sáu năm trước, ngay khoảnh khắc cô lạnh lùng nói chia tay với anh, chẳng phải anh đã oán hận cô khôn cùng rồi sao? Dẫu giây phút đó cô xoay lưng lại với anh nhưng cô vẫn cảm giác rõ ràng ánh mắt thù hằn ấy...
Sáu năm sau, cô có tư cách gì gặp lại anh?
Cơn nóng vội lan tràn trong lòng cô cấp tốc chìm sâu vào giá lạnh. Nước mắt của cô chảy tràn khóe mi.
Dưới ánh đèn, đôi đồng tử của cô như ngâm trong làn nước mông lung của bất lực và tủi thân.
Cõi lòng Giang Mạc Viễn vô cớ mềm nhũn, nước mắt của cô khơi dậy lòng cảm thông và rung động chưa bao giờ có ở anh. Anh bỗng thấy tim mình đau nhói.
Giang Mạc Viễn khẽ thở dài, càng ôm cô chặt hơn, để mặc nước mắt của cô thấm ướt ngực mình.
"Em lên xe đi, tôi sẽ giúp em." Anh hạ thấp giọng nói, cố gắng che giấu vẻ bất đắc dĩ trong ngữ điệu của mình. Cuối cùng anh cũng thuận theo ý muốn của cô. Cô là cô gái đầu tiên trong cuộc đời anh khiến anh cảm thấy bất lực và thỏa hiệp.
Giang Mạc Viễn không khỏi dở khóc dở cười.
Bắc Kinh đẹp rạng rỡ về đêm.
Giang Mạc Viễn lái xe từ đường vành đai hai vòng sang đường vành đai ba, lại từ đường vành đai ba chạy đến đường vành đai bốn, cuối cùng dừng dưới gầm cầu Đại Vọng.
Trang Noãn Thần ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài, từng ngọn đèn đường lướt qua đôi mắt ảm đạm của cô.
Khi vừa mới lên xe, cô còn cố gắng đưa mắt tìm kiếm trong đoàn người và đường phố sầm uất, nhưng đến lúc này cô chẳng còn bất cứ hy vọng nào cả.
Cái gì đã mất là mất. Nếu có thể tìm thấy thì không gọi là đánh mất.
Xe chạy chầm chậm lên đường vành đai bốn, để tiện cho cô tìm kiếm, anh cố tình chạy vào con đường nhỏ đông người. Một chiếc xe sang trọng nổi bần bật chiếm gần hết con đường khiến người bán hàng rong bất mãn mắng chửi. Đối với họ, người có tiền lái xe chạy dạo là việc cực kỳ đáng trách.
Trang Noãn Thần rụt người, vòng tay ôm lấy hai chân, kê cằm trên đầu gối, đôi chân nằm gọn trong làn váy trắng, mắt cô đỏ ửng. Cuối cùng cô thì thào, "Tìm không được anh ấy đâu..."
Giang Mạc Viễn trầm ngâm nhìn chăm chú phía trước.
Trang Noãn Thần cũng trầm mặc, ánh mắt cô tuyệt vọng như lá cây rơi xuống giếng sâu cạn nước. Trong xe im phăng phắc, im đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Năm phút sau, cô đột nhiên nói, "Anh biết nơi nào gần sao nhất không?"
Giang Mạc Viễn chạy chậm lại, anh trầm tư một hồi vẫn không nghĩ ra đáp án.
"Ngày xưa, tôi cũng không nghĩ ra." Cô cười buồn bã, "Cố Mặc nói nơi gần sao nhất là biển. Anh ấy nói ở ngoài biển, sao sáng lóng lánh như thủy tinh rải khắp bầu trời. Anh ấy còn nói mặt trời mọc ở biển rất đẹp. Khi ấy mặt trời sẽ có màu xanh biếc như ngọc thạch anh." Nói đoạn, cô nhìn anh, "Anh có tin mặt trời là màu xanh biếc không?"
Giang Mạc Viễn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, anh thở dài, "Chắc là vậy." Anh chỉ muốn cô về nhà nghỉ ngơi. Còn mặt trời mọc màu gì, anh đã quên từ lâu. Không phải do anh tham ngủ, mà là công việc quá bận, bận đến mức anh chẳng còn thời gian hay tâm tư quan tâm cảnh mặt trời mọc.
"Tôi chưa thấy bao giờ vì tôi sợ nước, tôi sợ cảm giác bị thôn tính. Cố Mặc hứa sẽ dẫn tôi đi xem, nhưng lời hứa này vẫn chưa được thực hiện." Trang Noãn Thần cười nhẹ, "Nếu Cố Mặc còn ở đây, nhất định tôi sẽ đi dù sợ..."
Giang Mạc Viễn tắp xe vào bên đường, anh tắt máy nghiêng người nhìn cô. Anh không nói tiếng nào, đôi mắt anh sâu thẳm như biển cả bao la, nhưng biển cả càng tĩnh lặng thì càng đáng sợ.
Trang Noãn Thần cũng vô thức nhìn anh, mẫn cảm phát hiện bầu không khí trong xe trở nên kỳ lạ trong tích tắc, cổ họng cô đông cứng, cô cúi gằm đầu cắn mạnh môi.
"Xin lỗi..." Cô chỉ có thể thốt ra những lời này. Sau khi tỉnh táo hơn, cô cảm thấy chán ghét bản thân vô cùng.
Giang Mạc Viễn xoay mặt cô về phía mình, "Em muốn xem thật không?"
Cô ngẩn ra.
Anh cười ôn hòa, xoa đầu cô một chút, rồi rút tay về, khởi động xe, vòng xe chạy về hướng ngược lại.
Đèn đường cứ trôi tuốt ra sau, tốc độ xe kéo ánh sáng thành dải lụa màu sắc. Giang Mạc Viễn chạy thẳng một mạch đến đường vành đai năm, suốt dọc đường anh đều trầm mặc, miệng mím lại tựa hồ đã xác định rõ mục tiêu.
Hành động của anh khiến Trang Noãn Thần hốt hoảng, cô ngỡ ngàng ngước nhìn bảng chỉ đường: Hướng ra ngoài Bắc Kinh...
← Ch. 040 | Ch. 042 → |