Cú điện thoại
← Ch.013 | Ch.015 → |
Bác cô ở lâu năm trong thành phố này rồi, gả cho dượng là dân bản xứ, cho nên tự nhiên bác cũng học được chuyện mở miệng ra là sặc mùi Bắc Kinh, người bác này rất thích khoe mẽ, lại thêm chuyện con trai mình đã là nhân sĩ thành đạt, đương nhiên thích khoa tay múa chân trước mặt phần đông họ hàng, cũng chính là với cô.
Trang Noãn Thần ngay cả lòng dạ muốn nhảy khỏi xe cũng có, vội vàng chuyển điện thoại qua tai bên này, e dè nói, "Bác, hiện giờ con không tiện nói điện thoại, lát nữa con gọi lại cho bác nhé!"
"Con đừng hòng nói cho có lệ với bác, hôm nay không nghe được câu nói thật từ miệng con, không chừng sau này con còn lấp liếm thế nào nữa? Noãn Thần, con lớn rồi mà, 26 tuổi rồi, sắp thành bà cô già rồi, nếu không xem con là thân thích thì bác làm gì có nhiều thời gian rỗi rãi để quản con chứ? Bác nghe anh họ con nói, người đó không tồi, tuổi trẻ tài cao, có nhà có xe, chỉ còn thiếu cái hộ khẩu ở Bắc Kinh thôi, nhưng người ta đã có tương lai như vậy, không lẽ lại thua cái hộ khẩu sao? Con vẫn nên..."
"Bác, cám ơn anh họ giúp con, nhưng con và người đó thật sự không hợp." Trang Noãn Thần thấy bác cô càng nói càng hăng, vội vàng dứt khoát cắt ngang ý tưởng đó trong đầu bà.
"Cái gì gọi là không hợp?" Đầu dây bên kia hoàn toàn nóng nảy, giọng nói gần như muốn xuyên thấu cả sóng điện thoại, "Vậy con muốn dạng nào nữa? Con có biết anh họ con tốn rất nhiều công sức mới nắm được mối này không? Hôm qua ba con còn gọi điện thoại đến hỏi thăm chuyện của con đó, bác còn nói với ba con chắc chắn lần này sẽ thành, bây giờ con nói không hợp, bảo bác phải ăn nói thế nào với ba mẹ con đây?"
Trang Noãn Thần bị chấn động đến điếc cả tai, hơi nghiêng đầu tránh đi, dời cái điện thoại ra xa lỗ tai một chút, không quên đảo mắt nhìn vẻ mặt của Giang Mạc Viễn, dường như anh ta muốn cười nhưng không cười ra tiếng, chỉ là đôi môi hơi cong lên.
Thể diện trong ngoài gì cũng bị ném đi hết! Cô xấu hổ rúc về một bên, lại lần nữa áp điện thoại vào tai, thở dài nói, "Bác, bác nghe con nói đã..."
"Là con nghe bác nói mới đúng!" Bác cô là mẫu người rất lợi hại, người bình thường đều cãi không lại bác ấy, "Con đã 26 tuổi rồi, nếu không lập gia đình thì chỉ có thể tìm người tái hôn thôi, con muốn lấy chồng rồi làm mẹ kế à? Sao con không thử áng chừng trọng lượng của bản thân xem, con thấy đó, con một mình sống ở ngoài, không có hộ khẩu Bắc Kinh, không nhà không xe, công việc cũng không ổn định, con muốn trèo cành cao cũng trèo không được nữa đâu, nhân lúc còn trẻ thì tìm cho nhanh nhanh đi, bằng không qua cái thôn này cũng không có cửa hàng nào khác đâu, có hiểu bác nói gì không? Noãn Thần, bác đã hứa với ba con nhất định phải tìm được người cho con mới thôi, còn con? Thật sự không định gặp người ta thêm một lần à."
Trang Noãn Thần không cách nào giải quyết chuyện hết sức đau đầu này. Thứ nhất, giọng nói của bác quá lớn; thứ hai, lời nói của bác khiến người ta khiếp sợ, nghe vậy cô liền la lên theo bản năng, "Không gặp, con không gặp đâu, con... con đã có bạn trai rồi." Lời vừa nói ra cô liền cảm thấy hối hận, bởi vì cô biết theo tính cách của bác nhất định sẽ không từ bỏ ý định.
Quả nhiên, đầu dây bên kia lập tức trở nên phấn khích, "Gì gì? Con đã có bạn trai à? Có là tốt rồi, tối thứ sáu này con dẫn đến cho bác xem nhé, để bác thay con kiểm định thử xem, nếu được hơn cậu hôm trước thì bác cũng sẽ không có ý kiến gì, nếu mà kém hơn thì không thể được, con vẫn phải tiếp tục đi xem mắt cho bác."
"Tối thứ sáu? Bác, con tăng ca..."
"Tăng ca cái gì? Đại sự cả đời mới quan trọng! Quyết định rồi nhé, không đến không được, bác sẽ báo cho ba mẹ con biết trước." Bên kia nói xong liền treo máy, không cho cô có cơ hội để thở nữa.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |