Truyện:Khắc Tinh Ở Đâu Đến - Chương 13

Khắc Tinh Ở Đâu Đến
Trọn bộ 17 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

"Ngươi......" Nàng vừa mới lên tiếng đã bị hắn cúi xuống 𝒽●ô●𝐧 thật sâu.

Nụ 𝖍●ô●𝓃 này rất nhiệt tình, bá đạo như vậy, mãnh liệt như vậy, như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ thiêu đốt hô hấp của nàng, lý trí của nàng, tất cả của nàng....... Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng hành động này như động phải hố boom, 𝖓.ổ t𝐮.𝖓.ℊ ngay tức khắc.

Nụ hô*𝐧 càng thêm cuồng dã giống như dã thú cướp đoạt, thô bạo khác hẳn vẻ ngoài xinh đẹp ⓜả-𝖓-ⓗ κ-𝒽ả-ռ-𝒽 của hắn, không chút dịu dàng công kích miệng nàng.

Thu Y chỉ cảm thấy hắn như lửa, bá đạo đốt nóng hơi thở của nàng, bàn tay cũng suồng sã trên người nàng làm dấy lên ngọn lửa tình dục.

Giống như bị áp lực quá lâu, sợ mất đi mà quá mức 🎋·íc·𝒽 †h·í·c·ⓗ, hắn mất hết lý trí, liều lĩnh chỉ muốn chiếm lấy nàng. Thu Y không ngăn cản hắn xé y phục nàng, chỉ hy vọng hắn đừng mất trí mà tổn thương nàng.

Sự thật chứng minh, mặc dù hắn hơi thô bạo nhưng không dám làm nàng bị thương, chỉ giống như dã thú đói khát quá lâu không ngừng gặm cắn nàng.

Thu Y không ngừng đẩy hắn ra, nhưng......... cơ 𝖓🌀ự_𝖈 cường tráng, cơ bụng săn chắc, cái 𝐦·ô𝖓·g vểnh cao, nàng luôn không có sức chống cự đối với mỹ nam.

Lúc này nàng mới phát hiện nàng không ngừng 𝖛_⛎ố_ⓣ ѵ_𝐞 làn da bóng loáng của hắn, cảm thụ cơ thể hắn dần nóng lên trong tay nàng. Nàng hưởng ứng làm hắn mừng như điên, ngậm lấy đôi môi 🎋.♓.ê.u 𝐠ợ.𝖎 của nàng, tay vẫn sờ mó trên người nàng, Thu Y cảm thấy mình nên ngăn cản, nhưng không thể chống cự sự trêu chọc của hắn, dâng lên một khát vọng khó có thể nói rõ.

Dương như cơ thể nàng có chỗ nào đó rất trống rỗng, cần hắn lấp đầy.

Hắn nâng mặt nàng lên, thô bạo 𝖍●ô●𝐧 m●ô●ℹ️, biểu hiện hắn đang bị 🅓ụ·↪️ vọⓝ·🌀 đốt nóng như nào, cuối cùng phá vỡ một tia lý trí có thể suy xét cuối cùng của nàng.

Sau khi hắn như lửa âu yếm đôi môi, nàng chỉ có thể †.𝐡.ở ⓖấ.𝖕 chấp nhận, bất lực vặn vẹo †♓â*ⓝ †*𝖍*ể khó chịu, nghĩ mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Tự Long Hồn say đắm nhìn †♓â·ⓝ т·ⓗ·ể kiều mị của nàng, cơ thể đã sớm bị huyết mạch căng trướng, chỉ muốn 𝒽⛎*n*🌀 ♓*ă𝐧*🌀 chiếm lấy cơ thể trắng như tuyết này, triệt để biến nàng thành của hắn.

Đưa tay dịu dàng ν𝖚*ố*✝️ 𝐯*ⓔ bộ 𝐧ℊự·↪️ trắng tuyết của nàng, hắn dùng ngón tay miết nhẹ nụ hoa hồng, sau đó cúi đầu ngậm lấy nụ hoa e thẹn, tham lam 𝐦●ú●🌴 lấy.

"Đừng........ Đừng ɱ*ú*𝖙 mạnh như thế......" Nàng muốn đẩy hắn ra, vì hành động tham lam b* 🦵ℹ️_ế_𝐦 kia, bộ 𝐧_𝐠ự_𝒸 nhạy cảm cực độ không ngừng tê dại, thậm chí còn mang theo đau đớn lẫn 🎋𝖍⭕_á_ı 𝖈_ả_Ⓜ️ khiến nàng vô lực chịu đựng.

Nhưng hắn không chịu rời khỏi bộ ng_ự_↪️ 𝐦ề-Ⓜ️ 𝖒-ạ-ⓘ, nàng cũng chỉ có thể tuỳ hắn.

Cánh tay không an phận kia thăm dò nơi bí mật của nàng, thong thả đi xuống vùng đất cấm, lúc nàng phát hiện thì tay hắn ⓧâ·ɱ 𝖓𝖍ậ·𝐩 giữa đùi rồi. Nàng vươn tay muốn cản hắn nhưng hắn đã đặt tay lên cánh hoa non nớt của thiếu nữ, xoa nhẹ, mỗi lần xoa đều làm cơ thể nàng không chịu được di động theo.

Tất cả lý trí đều biến mất trong nháy mắt vì hành động ✌️ц●ố●t 𝖛●𝖊 của hắn, còn lại chỉ là cảm xúc mãnh liệt, khát vọng muốn hắn chiếm lấy.

Nàng đang nghĩ lần này xử nam sẽ không cứng rắn xông thẳng vào như lần trước đúng không? Vừa mới nghĩ xong, hai chân nàng bị hắn kéo ra.

Nàng yên lặng mở to mắt nhìn hắn giải phóng 𝐝.ụ.↪️ ⓥọ.п.𝖌 phái nam, lúc này đang dựng đứng thật cao, kiêu ngạo giống như lưỡi dao sắc bén chờ vận động.

Nếu như bị hắn đâ-〽️ ⓥ-à-𝖔 người mình, hẳn sẽ đau ⓒ𝐡_ế_†?

Theo bản năng, nàng muốn vùng vẫy, lặng lẽ lùi về phía sau, lại bị hắn nhìn thấu â·𝐦 𝐦·ư·𝐮 rồi.

"Lần này nàng khóc đến 𝒸hế.🌴 ta cũng không dừng lại, ta nhất định phải có được nàng!"

Cái này giống hệt chư vương Xích Bích trong Tam Quốc tranh bá nói, tình huống này cũng dùng được sao? Trong lòng Thu Y vừa sợ vừa không nhịn được nghĩ lung tung.

"Long Hồn, đừng mà.... Ta sợ......."

"Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương."

Còn lâu đi! Có nữ nhân muốn hắn thoải mái, hắn lại cho rằng người ta cắn gốc rễ của hắn, rồi 𝐠𝖎_ế_𝖙 nàng ta còn gì? Nếu nàng tin thì nàng nên đập đầu vào đậu hũ tự sát luôn!

Định đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt lấy cổ chân, sau đó đ*è 🦵ê*𝐧 𝐧🌀*ườ*𝐢 nàng.

Thu Y có thể cảm nhận được 𝖉ụ●𝖈 ✌️●ọ●𝖓●ⓖ của hắn cũng ngày càng tăng, đứng vững trước hoa huy*t của nàng!

"A!" Nàng không nhịn được kêu gào bi thống, muốn bảo hắn đi ra, nhưng lần này hắn dứt khoát, kiên quyết, nhất định phải làm cho xong.

Hắn giữ hông nàng, nhấn một cái liền đâ·𝖒 thẳng vào hoa tâm, k𝒽ο_á_𝖎 🌜ả_Ⓜ️ chặt khín làm hắn thoải mái 𝖗ê.𝓃 r.ỉ.

Mà nàng cũng kêu! Kêu cực bi thương!

Nàng nhất định phải 𝖌_ⓘ_ế_t tên xử nam thô bạo này, dám vào hết một lần, nàng không đau đến bất tỉnh thìthật quá thần kỳ!

"Ngươi đừng......" Nàng không thể nói xong chữ "động", hắn đã bắt đầu di chuyển rồi.

Khoé mắt Thu Y vương lệ không thể ngăn cản chảy xuống, không chỉ vì mới biết cảm giác đau, trong lòng nàng đã biết trước, lần đầu của nữ nhân đau là bình thường. Nàng khóc vì nàng gặp phải một điều làm nàng đau hơn.

Giống như lần đầu nếm sự ngon ngọt, một lần tiến vào có thể làm mình vui s·ướ·𝖓·ⓖ mất hồn muốn 🌜_𝐡ế_𝐭, lần sau còn sâu hơn lần trước làm cả người khoan khoái, khiến hắn không thể dừng.

"Y Y, thật thoải mái......." Hắn không nhịn được sảng khoái than nhẹ, khó có thể tự kiềm chế kéo ra đ-ư-ⓐ ✅-à-𝖔 trong 🌴𝖍.â.n 𝐭♓.ể nàng.

Ⓓ·ụ·𝖈 ☑️ọ·𝓃·ℊ bị hoa kình ấm áp lại chặt khít của nàng bao vây, mỗi lần đều mang đến k*𝐡o*á*1 𝒸ả*m khó diễn tả bằng lời, buộc hắn không ngừng ⓧâ·m ռ·𝖍ậ·𝐩, không ngừng gia tăng tốc độ, theo đuổi sự thoải mái mãnh liệt này.

Hắn cảm thấy dễ chịu nhưng nàng đau đến 🌜_h_ế_🌴 đi sống lại! Cảm thấy nam nhân đang vui ⓢ-ướ-𝐧-ɢ trên người nàng như dã thú. ⓗ-u-n-ɢ ♓ă𝓃-🌀 xâm lấn, nàng tức giận cắn mạnh lên vai hắn.

Không biết nàng cắn, hắn không kịp phòng bị, cơ thể đột nhiên run nhẹ, nàng chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất trong cơ thể mình bị một dòng nước пó·ռ·𝐠 🅱️·ỏ𝓃·ℊ lấp đầy.

Nàng muốn mắng tại sao hắn dám ra ở trong? Nàng cũng không muốn một lần đã có!

Dường như hắn phải có dấu hiệu yếu dần mới đúng nhưng ngược lại, nàng cảm nhận rõ ràng hắn càng bành trướng trong cơ thể nàng.

"Ngươi........" Thu Y mới kêu lên, Tự Long Hồn lại di động lần nữa.

Hắn tràn ngập yêu thương ♓ô.ռ lên môi nàng, nhìn da thịt tuyết trắng dần dần hiện ra màu hồng kích tình, nhìn nữ nhân bình thường hơi lạnh nhạt dần dần mơ màng trong lòng hắn, dáng vẻ mất trí, thật làm người khác mất hồn. Nhất là lúc hắn nghe cái miệng nhỏ 𝖗·ê·𝖓 𝖗·ỉ, những tiếng rên khiến người ta nảy sinh ra dục hoả đốt người, càng khiến hắn khó có thể khống chế.

Thu Y vốn cho rằng lần này đau đớn sẽ kéo dài thật lâu, nhưng nơi không ngừng bị hắn đánh tới ngày càng nóng, càng lúc càng tê dại, sau đó giống như bị điểm huyệt, 𝖉ụ●𝐜 𝐯●ọ𝖓●g hắn chạm vào nơi nhạy cảm của nàng, lập tức cảm giác khoan khoái như nước lũ vỡ đê, nhấn chìm nàng.

Nàng 𝓇ê*ռ 𝓇*ỉ, 𝖙ⓗâ.n ✞ⓗ.ể г⛎●ⓝ r●ẩ●ⓨ chứng tỏ nàng cảm thấy sảng khoái, sung 💰ướ-ⓝ-ℊ giống hắn.

Cao trào lần nữa, cả người nàng suy nhược, không thể di chuyển.

Vốn trong phòng chỉ tràn ngập tiếng nữ nhân г·ê·п 𝖗·ỉ dụ người và nam nhân ⓣ_𝒽_ở ⓖấ_𝓅 nhưng sau khi phóng thích kích tình lại chậm rãi và yên lặng.

Còn lại trong không khí h🔴🅰️.ⓝ á.𝐢 là mùi xạ hương, trên giường hai người ôm lấy nhau, cảm nhận 𝐤●ⓗ𝐨á●ℹ️ ↪️●ả●𝐦 mất hồn lúc nãy.

Đêm đầu làm hai lần khiến Thu Y nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, càng không nghĩ bản thân có thể chống đỡ được.

Nàng mệt 𝖈-𝖍-ế-🌴 đi được, người nỗ lực làm việc trên người nàng nên mệt mỏi hơn chứ?

Không nghĩ rằng đột nhiên nàng cảm thấy có một cánh tay không an phận sờ mó cơ thể nàng, cố gắng mở mắt lại nhìn thấy ánh mắt vẫn chưa thoả mãn của hắn. Tự Long Hồn mê luyến nhìn cơ thể 🍳*цⓨế*𝐧 𝓇*ũ của Thu Y trong lòng hắn, trên khuôn mặt hiện lên kích tình đỏ ửng, vết sẹo trên mặt nàng, hắn hoàn toàn không để trong mắt, chỉ cảm thấy đôi môi nàng thật kiều diễm ướ-† á-🌴, đôi mắt xinh đẹp hiện tại đang mơ màng, nhìn nàng phong tình vạn chủng, yêu kiều dụ người.

Hắn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng yêu không thể buông tay.

"Muốn ta 𝖈h●ế●t, ngươi có thể tiếp tục!"

Thu Y nói như vậy, vốn muốn để Tự Long Hồn dừng lại.

Sao hắn có thể để nàng ⓒ*ⓗ*ế*✞? Đối với hắn mà nói, nàng như mạng sống của hắn, nếu nàng bị làm sao, hắn cũng sẽ đau lòng đến 𝖈♓*ế*ⓣ!

Nhưng nàng cô tình giữ khoảng cách với hắn khiến hắn có một ảo tưởng mãnh liệt, giống như một giây kế tiếp nàng sẽ biến mất khỏi lòng hắn.

Nghĩ đến vừa rồi hắn có thể 🌀ℹ️ế-𝐭 ⓒ-♓-ế-✝️ nữ nhân mình yêu, cảm giác sợ sệt mãnh liệt này hắn không thể chịu nổi.

Nhưng hắn là Hỗn Thế Đại Ma Vương không sợ trời không sợ đất! Chỉ có hắn làm cho người ta không dễ chịu, chưa bao giờ có người khiến hắn lo lắng như vậy.

Tiểu nữ nhân xấu xí nhưng đáng yêu này thật sự là oan gia của hắn mà! Là khắc tinh của hắn. Có lúc hắn hận nàng nhưng tình cảm dành cho nàng còn nhiều hơn hận gấp vài lần. Hắn thường nghĩ, có phải vì mình hút 𝐦á●⛎ nàng, trong ɱ·á·ц mình có chân tâm của nàng nên không thể phủi sạch 🍳⛎🔼_п ♓_ệ với nàng, nhất định dây dưa không rõ như vậy?

"Y Y, ta nên làm gì bây giờ?"

"Cái gì?"

"Nếu như không có nàng..." Hắn cúi đầu 𝖍ô*ⓝ nàng lần nữa, gặm 𝖈-ắ-𝖓 m-ô-1 nàng, khàn giọng nói, "Ta nên làm sao?"

Nàng đẩy hắn một cái, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: "Không có ta, ngươi cũng phải sống thật tốt."

"Không! Nhất định ta sẽkhông sống nổi."

"Không! Ngươi phải đồng ý với ta, nếu như có một ngày ta không ở đây, người phải sống thật tốt."hư

Hắn nghe xong sắc mặt biến đổi, lạnh lùng ép hỏi, "Giọng điệu nàng như vậy giống như sẽ có một ngày như thế, nàng muốn đi đâu?"

Nàng có thể kiềm soát sao? Dù sao nàng không phải người thời đại này, lúc nào phải về, nàng cũng không biết.

Trước kia nàng cũng không nghĩ có thể kiểm soát, thậm chí đến giờ nàng vẫn muốn biết lúc nào mình đi, việc này sao lại như làn khói đen mờ mịt?

Thấy nàng im lặng không nói, Tự Long Hồn càng thêm nóng lòng."Có phải ngươi muốn trở về bên cạnh chồng trước?"

Nàng hơi sửng sốt, không kịp phản ứng. Chồng trước nào?

"Đừng mơ! Nàng đã là người của ta rồi, cả đời này chỉ có thể ở bên ta."

Hắn nói xong lại nhìn nàng, không để nàng có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cũng không kịp lên tiếng, lần nữa dùng tình dục quấy rầy nàng, tấn công này, đến khi nàng không còn nghĩ nếu như có một ngày nàng đi, hắn sẽ thế nào?

Có lẽ nàng cũng không nguyện ý nghĩ đến ngày đó.

Bởi vì rất có thể, mất đi hắn, người sống không nổi..........

Sẽ là nàng.

Chương (1-17)