← Ch.05 | Ch.07 → |
Đêm khuya yên tĩnh, bóng tối đúng là thích hợp cho việc giết người. Một thiếu nữ xinh đẹp, lạnh như băng đứng lặng yên giữa gió lạnh, chạy về phương nào cũng có người chặn lại, đến con ruồi cũng không bay lọt. Vốn dĩ vẻ mặt của nàng không chút thay đổi, nhưng khi nhìn thấy giữa đoàn người có một hài tử trong trắng như ngọc đi tới, thân thể nàng đột nhiên giật nẩy lên một cái, sau đó bước chân trở nên bất ổn ngã ngồi ở trên thảm cỏ.
"Tại sao?" Người đàn ông mà nàng yêu sâu đậm, người đàn ông tuấn mỹ uy nghiêm như vậy, tại sao giờ lại biến thành một tiểu hài tử năm tuổi được chứ? Nàng không cần cái bộ dạng này!
"Thi Thiên Nhi, bản gia đây muốn hỏi ngươi một vài chuyện? Ta nhớ rõ ta đối xử với ngươi cũng không tệ mà!"
"Đối xử với ta không tệ sao? Ta không cần ngươi đối xử không tệ bạc, ta chỉ muốn ngươi yêu ta giống như trước đây mà thôi, yêu ta."
"Lúc ta còn nhỏ, ta chỉ coi ngươi là muội muội, ta không yêu ngươi."
"Tự Long Hồn, ngươi thật tàn nhẫn!"
"Cho tới bây giờ, ta cũng chưa làm cái gì để cho ngươi hy vọng, là chính ngươi si tâm vọng tưởng thôi."
"Ta... Si tâm vọng tưởng sao?"
"Mau đưa ta khôi phục nguyên trạng, bản gia còn có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi, nếu không đừng trách ta vi phạm di ngôn của lão nhân gia, đưa ngươi xuống dưới đó làm bạn với hắn!"
Thi Thiên Nhi đột nhiên cười to, nước mắt chảy ra không ngừng, nghiến răng nghiến lợi lại mà nói: "Tự Long Hồn, ngươi có biết đây là loại cổ độc (sâu độc) tình hay không, người trúng cổ độc sẽ trở thành người cực kỳ có tình cảm, đối với việc ấy cực kỳ có lòng, sau đó làm cho toàn bộ nội công của ngươi bị tiêu tán, võ công mất hết, trở thành một người bình thường. Ta cho rằng cứ như vậy, chẳng những có thể nắm trong tay cung Yên Lạc, ta còn có thể đạt được ngươi. Nhưng mà, ngươi lại biến thành một tiểu hài tử năm tuổi... Ta giải thích làm sao khi ngươi mới chỉ có năm tuổi đã có tư tưởng và tình cảm của một người bình thường?"
"Chuyện ấy không dính dáng tới ngươi, hãy nói cho ta biết, vậy làm sao để giải được cổ độc!"
"Vì sao? Ta không đẹp ư? Ta yêu ngươi chưa đủ sao? Ta không cảm thấy nhục nhã khi bò lên trên giường của ngươi, cầu xin ngươi yêu ta, nhưng mà, ngươi đã đối xử với ta như thế nào đây?"
Nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, tướng mạo bản thân luôn giữ vẻ cao ngạo. Tất cả cung Yên Lạc, thậm chí tất cả võ lâm nếu đem so với nàng đều không có ai xinh đẹp bằng. Nhưng mà, ngay đến ngó một cái, hắn cũng không thèm ngó, chỉ một cước đá văng nàng xuống giường.
Trong nháy mắt, tất cả tình yêu của nàng với hắn đều hóa thành hận thù sâu sắc.
Nàng cười lạnh, "Vô ích, loại cổ độc này chỉ có máu người thật tâm với ngươi mới có thể hoá giải được, loại người vô tình như ngươi, người nào có thể yêu ngươi, người nào có thể thật tâm với ngươi đây? Chỉ có ta... chỉ có ta mà thôi!" Đến cuối cùng, nàng kêu khóc giống như người mắc bệnh tâm thần. Đột nhiên tinh thần lay động một cái, trên ngực cảm thấy một trận đau nhức, nàng cúi đầu nhìn, ba mũi phi đao đã đâm trúng trái tim của nàng."Ngươi... !"
Vẻ mặt của Tự Long Hồn không chút thay đổi, hắn đi đến trước mặt nàng, rút ra một chiếc phi đao, rồi chậm rãi liếm máu tươi trên mặt lưỡi đao.
"Thật vậy sao? Ngươi thấy đấy, ta đã uống máu của ngươi, nhưng mà vẫn chẳng hề khôi phục bộ dáng ngày trước, ngươi không biết xấu hổ còn dám nói là ngươi thật tâm với ta sao?"
Máu từ miệng vết thương ở trước ngực của nàng trào ra thành dòng, rơi xuống bên chân rồi mới thấm vào trong đất: "Long Hồn, ta có thể nhìn thấy ngươi biến thành một đứa trẻ tay trói gà không chặt như vậy, đời này sống như vậy cũng đủ rồi."
Nàng đột nhiên rút ra hai thanh phi đao còn lại, sau đó cất lời nói đến tan nát cõi lòng: "Thì ra vậy... Ta cố chấp giữ tình cảm lâu như thế mà vẫn không được coi là thật tâm... Suy cho cùng, ta còn ở đây để làm cái gì?" Nàng tập tễnh lê bước, thì thào tự nói một mình rồi bỏ đi.
"Ma chủ?"
Tự Long Hồn đang muốn gọi người giết nàng, lại nghe thấy một tiếng gọi.
"Long Hồn, ngươi ở đâu?"
Khi nghe thấy giọng nói của nữ tử xấu xí kia, trong nháy mắt, cơn tức giận đã tiêu tán hết sạch.
"Để cho nàng tự sinh tự diệt, các ngươi lui ra."
"Ma chủ, ngươi không trở về cung sao?" Vẫn câu hỏi hàng ngày, lúc này tên đầu sỏ gây tội, hại ma chủ biến thành tiểu hài tử đã tìm được, ma chủ cũng nên hồi cung rồi.
Tự Long Hồn bực mình gầm nhẹ: "Nhiều lời, lúc nào cần phải về thì khi đó ta sẽ trở về, ai cần ngươi lo hả?"
"Thuộc hạ không dám."
Sau đó, ba người giống như cảm thấy phía đằng sau đang có loại độc xà mãnh thú gì đó, tức tốc nhảy lên rời khỏi hiện trường.
"Ngươi đi đâu vậy hả? Ta bị hù doạ chết rồi!"
"Đi nhà vệ sinh."
"Bên ngoài tối như thế, sao không gọi ta dậy đưa ngươi đi?"
"Đừng dài dòng nữa, chẳng qua chỉ là bóng tối thôi mà, gọi ngươi dậy để làm gì?"
Thu Y nghe khẩu khí trả lời của hắn không được vui, nhưng cũng không tức giận. Bởi vì nàng biết, hắn không nỡ lúc nửa đêm lại quấy rầy giấc ngủ của nàng. Thật là một đứa bé ngoan biết yêu thương người khác! Nàng để cho hắn bò lên giường, chờ hắn nằm xong, rồi mới thay hắn đắp chăn lại. Vốn hắn muốn ngủ một mình, nhưng mà nàng nói, sợ buổi tối lúc ngủ hắn sẽ đá loạn chăn ra hay cái gì đó, nên kiên quyết muốn chen chúc với hắn ở cùng một chỗ, hơn nữa...
Nàng đưa tay ôm hắn vào trong ngực, mặt của Tự Long Hồn chôn vào bộ ngực mềm mại thơm tho của nàng, mặt hắn cảm thấy nóng bừng.
Mặc kệ hắn kháng nghị bao nhiêu lần, nhưng nàng vẫn cứ như vậy, nét mặt vừa ao ước lại chờ mong ấy làm cho hắn trở nên mềm dịu đi.
Thu Y ôm hắn, rồi lấy tay vỗ nhẹ vào lưng, dỗ dành hắn đi vào giấc ngủ."Muốn nghe ta hát bài hát ru con không?"
"Không cần, cám ơn." Rõ ràng nói chuyện nghe dịu dàng như vậy, thế mà giọng hát lại giống như tiếng gà bị giết vậy. Sau khi hắn nghe qua một lần, suốt đêm như bị gặp ác mộng.
"Vậy sao, nhưng mà ta đã chuẩn bị rất nhiều bài hát ru, định để mỗi tối có thể hát một bài để Đường Đường đi ngủ..."
"Ta không phải là vật cưng!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đừng như vậy, ta chỉ là dùng tình cảm trong lòng như đối với Đường Đường mà đối xử với ngươi thôi mà! Vì sao ngươi có thể nghi ngờ tấm chân tình của ta đối với ngươi như vậy chứ?"
"Thật sao?"
Hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Nhìn cặp mắt to đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng nhỏ xinh xắn giống như một trái anh đào kia, Thu Y nhịn không được liền ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, tiếp đó là một nụ hôn điên cuồng.
"Ai da! Đừng như vậy, toàn là nước miếng."
"Long Hồn, ngươi thật đáng yêu... ! Chúng ta cứ luôn luôn ở cùng với nhau nhé... ! Chỉ cần có ngươi, ta có thể không trở về nhà cũng không sao."
"Ngươi nói thật sao? Về nhà ư? Trở về đâu?" Hắn cũng chưa từng nghe qua nàng có nhà để về. Mua được căn phòng nhỏ này còn không phải định sống ở nơi đây sao?
Nàng dùng lực gật đầu, rồi mới kề sát mặt vào mặt hắn, nói vẻ đáng thương tội nghiệp: "Đúng vậy, ta định đi tìm mẹ lại không tìm được, ta lại không biết làm sao để trở về đây, lại nói, nếu có trở về ta cũng là một người cô đơn... Nhưng mà ở đây, có ngươi sống cùng ta, ta sẽ không còn phải sợ hãi bất an nữa rồi."
"Nếu..." Hắn bị vòng ôm ấm áp của nàng vây quanh, vừa tham luyến điều này vừa quan tâm một cách thuần túy: "Sẽ có một ngày ta tất nhiên phải rời khỏi ngươi mà?"
Một khi hắn tìm được máu của người thật tâm, có thể khôi phục lại nguyên trạng, như vậy tất nhiên hắn sẽ phải rời khỏi nàng.
Thu Y trầm mặc, sự trầm mặc lần này khiến cho Tự Long Hồn có chút bất an. Hắn muốn nhìn thấy biểu tình rõ ràng của nàng, lại vừa vặn nàng cúi đầu xuống, làn môi hai người cứ như vậy chạm vào nhau.
Hai bên đều giật nảy mình, Thu Y kịp phản ứng trước, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn, làm bộ như không có việc gì, nói: "Như thế là nhóc con đã trộm hương rồi nhé, cẩn thận lớn lên biến thành sắc lang đấy... Được rồi, mau đi ngủ thôi! Ngày mai còn phải dậy sớm..." Nàng vội vã giúp hắn đắp kín mền, rồi mới quay lưng về phía hắn.
Sao lại có thể như vậy nhỉ? Đối phương chẳng qua chỉ là đứa bé năm tuổi, mặc dù có thời điểm đối xử với nàng giống như một nam nhân trưởng thành... Nhưng mà, nàng cũng không nên có tư tưởng bậy bạ điên khùng như vậy, gương mặt nhanh chóng nóng bừng, một tình cảm khác lạ chợt nổi lên...
Chẳng lẽ... Nàng giống như ở trong truyền thuyết kia, là một tỷ tỷ mà lại cực kỳ mê luyến tiểu tử đáng tuổi đệ đệ của mình sao? Hai tay Thu Y ôm chặt lấy má, trong lòng không ngừng tự phỉ nhổ chính mình.
Nhưng đúng lúc này, nàng cảm giác thấy bên tai có hơi thở dồn dập, vừa mới xoay người một cái, nàng liền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, rồi liền bị một nụ hôn mới mạnh mẽ, in lại trên môi.
"Đây mới gọi là hành động trộm hương chân chính!" Sau đó hắn mới cảm thấy trong lòng thoải mái, thuận tiện nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Chỉ để lại Thu Y một mình vẫn thất thần, ánh mắt mở thật to, làn môi vẫn còn nóng rát.
Xem ra, nàng có thể xác định 100% là nàng có tính nghiện yêu tiểu hài tử rồi, mà tiểu hài tử hồn nhiên, ngây thơ đang nằm bên cạnh nàng cũng bị nàng làm cho hư hỏng mất rồi.
Không biết hiện giờ, sửa chữa lại hành vi của hắn cho đúng có còn kịp nữa hay không đây?
Cứ như vậy cho đến sáng, Thu Y cũng không ngủ được, hai quầng mắt đã bao quanh cặp mắt tròn rồi.
"Long Hồn, ngươi ở nơi nào?" Lại là một tiếng gọi quen thuộc, Thu Y cảm thấy có thể dùng bộ dạng này để gọi một người nào về nhà ăn cơm, là một chuyện rất hạnh phúc. Bởi vì chuyện này chứng tỏ rằng, nàng còn có người thân sống nương tựa vào nhau ở bên người.
"Nhanh trở về, cần phải ăn bữa tối rồi... A!"
Thu Y kinh hãi kêu lên một tiếng, phát hiện mấy tiểu tử lớn tuổi hơn đang vây quanh Tự Long Hồn, hơn nữa, trong đó có một đứa tay còn đang lôi kéo y phục trên người hắn xuống.
Lúc này... Nhìn ánh tà dương chiếu vào làn da trắng nõn mềm mại của Tự Long Hồn, làm cả người hắn thoáng hiện ngập tràn vẻ rực rỡ. Nhìn thấy sự phẫn nộ cùng nhục nhã bao phủ khắp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn, càng làm cho người ta thêm dũng khí, bị kích động đến mức phải làm một cái gì đó cho hắn...
Chuyện cần làm lúc này không phải là chờ đợi.
"Dừng tay!"
Nàng tiện tay cầm lấy một cây gậy gỗ, rồi tựa như một con sư tử cái đang bảo vệ bảo bối của mình, cũng không buồn nhìn lại chính mình có phải cũng là đang cậy lớn bắt nạt bé hay không nữa, liền khua loạn cây gậy đánh lũ nhóc kia.
"Oa, cọp mẹ!"
← Ch. 05 | Ch. 07 → |